Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 205

Tác giả: Đinh Mặc

Sau đó Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư đi vào, tôi cũng chẳng quan tâm sự xuất hiện của hai người họ. Nếu như những người khác bên cạnh chúng tôi đều bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian, hoặc nhiều hoặc ít cảm nhận được tương lai, vậy bọn họ cũng chả kì quái. Tôi trịnh trọng nói: "Cảm ơn hai người đã cứu mạng Giảo Giảo."
Thẩm Thời Nhạn chỉ khẽ gật đầu, nghĩ đến đây cũng là lần đầu chúng tôi gặp nhau. Anh ta nói: "Nên làm. Còn có chút chuyện muốn hỏi hai người đấy." Tôi nói: "Được."
Tráng Ngư thì vẫn như lúc mới gặp mặt, dáng vẻ thanh cao trầm tĩnh, nhìn tôi nói: "Anh là thợ sửa xe sao? Lần đầu gặp mặt, không cần phải khách sáo, dù sao ân lớn cũng không nói hết được. Nhưng tôi mạo muội hỏi một câu, anh và Đại Châu nhà tôi đã phát triển đến bước kia rồi hả?"
Trong lòng tôi hơi nóng, Đàm Giảo ở bên mặt cũng đỏ lên. Tôi nắm tay cô ấy: "Tráng Ngư, yên tâm giao cô ấy cho tôi. Chúng tôi... sẽ kết hôn."
Thẩm Thời Nhạn hơi giật mình, mỉm cười: "Chúc mừng."
Đàm Giảo vô cùng xấu hổ, nhưng đuôi mày và khoé mắt đều chứa ý cười, hơi ngại ngùng nhìn cô ấy. Tráng Ngư lại "shit" một câu, vẻ mặt sinh động lại phức tạp: "Kết hôn? Không được tôi phải từ từ tiếp nhận đã, Đại Châu cô dễ dàng bán mình cho anh ta vậy sao? Cô thực sự trở thành phụ nữ có chồng trước tôi sao? Shit, rốt cuộc bà đây đã bỏ lỡ điều gì?"
"Một cô gái, sao thế nào... miệng đầy thô tục?" Thẩm Thời Nhạn nhíu mày nhìn cô ấy, Tráng Ngư vốn đuối lý, chỉ đành trợn mắt nhìn chúng tôi.
Tôi và Đàm Giảo đều mỉm cười.
Sau đó cấp dưới của lão Đinh và bác sĩ đều đến. Kiểm tra, hỏi thăm, bận rộn một lúc, mặc dù sức lực tôi không được tốt, nhưng vẫn phối hợp, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, cẩn thận trình bày với cảnh sát. Đàm Giảo và Tráng Ngư tránh đi, Thẩm Thời Nhạn bởi vì tham gia bắt kẻ tình nghi, cho nên cũng ở bên cạnh nghe. Cuối cùng, cảnh sát gấp lại sổ, nói: "Ô Ngộ, anh nghỉ ngơi cho tốt, đội trưởng Đinh hiện tại đã mang theo các anh em dốc toàn bộ sức lực cho vụ án này. Ông nói xong việc sẽ quay lại thăm anh."
Người cảnh sát rời đi, trong phòng tạm thời chỉ còn tôi và Thẩm Thời Nhạn.
Tôi hỏi: "Rốt cuộc tình hình thế nào rồi?"
Thẩm Thời Nhạn đáp: "Sự việc xảy ra quá đột ngột, bên anh rồi bên Đàm Giảo. Nhưng hiện tại lão Đinh đã triệu tập đội, xin viện trợ, truy tìm toàn diện sẽ lập tức được triển khai."
Trong lòng tôi bình tĩnh, lại hỏi: "Anh cảm thấy nắm chắc được bao nhiêu phần phá án?"
Vẻ mặt Thẩm Thời Nhạn hơi dao động, có lẽ cảm thấy ngữ khí của tôi quá quen thuộc, nhưng anh ta cũng không hỏi gì, chỉ đáp: "Phán đoán của tôi là vô cùng lớn. Người thứ hai và Trần Tinh Kiến đều để lại dấu vết ở hiện trường, cũng chưa kịp xử lý, hiện tại đang khám nghiệm hiện trường. Hơn nữa Trần Tinh Kiến đã bị bắt giam, nghe nói đã nhanh chóng tiến hành thẩm vấn. Lần này xem như bọn chúng đã thất bại, đã như vậy rồi, tôi tin người thứ hai không thể chạy trốn được."
Tôi im lặng, hoàn toàn hiểu ý của Thẩm Thời Nhạn.
Lần này tôi và Đàm Giảo vượt thời gian đến đây, nhưng không ngờ đối thủ cũng thấy được tương lai mơ hồ, thiết kế bẫy cho chúng tôi khiến chúng tôi thập tử nhất sinh. Tuy nhiên bọn chúng lại không ngờ chúng tôi thành công trốn thoát. Hoá ra cả chúng tôi và bọn chúng đều nóng vội, lần này bọn chúng chủ động ra tay, không chỉ khiến cho Trần Tinh Kiến sa lưới, mà còn bại lộ nhiều manh mối hơn về gã thứ hai.
Trong hoạ có phúc. Nói không chừng, có đầu mối cảnh sát sẽ phá được án, phát hiện dấu vết chứng cứ ở hiện trường, trên đường gã kia bỏ trốn có camera ghi lại, Trần Tinh Kiến còn sống cũng rất có thể trở thành chỗ đột phá...
Sự kiên định nào đó từ từ bao trùm lòng tôi. Tôi biết rõ, chúng tôi đã tiếp cận thành công và chân tướng rồi, tiếp theo vận mệnh sẽ thay đổi.
Sau đó Thẩm Thời Nhạn nói: "Vậy anh nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi Đàm Giảo vào." Tôi gật đầu, anh ta đi ra ngoài cửa rồi dừng lại, nói: "Có chuyện này không liên quan không biết có tiện hỏi hay không, nhưng thực sự vô cùng quan trọng với tôi. Tôi và Chu Hiểu Ngư có liên quan gì đến những chuyện này?"
Đây là lần thứ hai anh ta hỏi tôi rồi.
Tôi nhớ tới lần trước khi anh ta bị giết, Đàm Giảo từng nói với tôi về quan hệ của hai người bọn họ, còn cả ánh mắt của Tráng Ngư khi nhìn thấy thi thể.
Chúng tôi đều đang ở giữa dòng thời gian. Tôi cũng không biết cuối cùng mình và Đàm Giảo sẽ đi về hướng nào, nhưng chúng tôi đều mang theo hi vọng, hiện tại bọn họ ở trong quá khứ hay tương lai đều có thể tốt đẹp.
Hi vọng bọn họ không quên lẫn nhau bởi vì có lẽ đây là lần cuối tôi và Đàm Giảo rời khỏi dòng thời gian.
Tôi chỉ nói một câu: "Tráng Ngư đã là người của anh rồi."
Thẩm Thời Nhạn gần như thất hồn lạc phách đi ra.
Qua một lúc, anh ta quay lại cùng hai cô gái, im lặng đứng phía sau, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Tráng Ngư vẫn là dáng vẻ tuỳ ý, không phát hiện ra gì. Đàm Giảo đi đến bên cạnh tôi, nói: "Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Tôi hỏi: "Mẹ anh và Ô Diệu đâu?"
"Em vừa gọi cho dì, hai người sẽ đến ngay."
Tôi yên lòng, sau đó bọn tôi chợt nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn.
"Đồng chí Đại Nhạn, sao sắc mặt anh khó coi thế?"
"..."
"Uống nhầm thuốc à?"
"Đừng nói bậy."
"Vậy anh nhìn em chằm chằm làm gì? Anh anh anh kéo em làm gì?"
Thẩm Thời Nhạn cầm lấy tay cô ấy, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt tối đen. Anh ta nói với chúng tôi: "Tôi đi ra ngoài nói chuyện với cô ấy." Vẻ mặt Tráng Ngư không cam lòng, nhưng trong mắt chỉ có ánh sáng phụ nữ mới có. Đàm Giảo gần như lập tức hất tay: "Đi đi, muốn làm gì thì làm, đừng có quay lại."
Hai người bọn họ đi rồi, trong phòng quay lại sự yên lặng. Cuối cùng tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, Đàm Giảo đặt tay lên trán tôi: "Mệt thì ngủ đi."
Tôi nói: "Đợi mẹ anh, Ô Diệu đến đã mới ngủ được. Chắc chắn hai người họ rất lo lắng."
Đột nhiên một nụ hôn chạm vào môi tôi, rồi lập tức rời đi. Tôi trợn mắt, thấy ánh sáng loé lên trong mắt cô ấy: "Đợi họ đến em không thể hôn rồi."
Tôi không nhịn được cười. cô ấy là người luôn khiến cho người ta vui vẻ, cho dù là bất cứ lúc nào, ở nơi đâu, khi vào sinh hay ra tử.
Trong lòng tôi tràn đầy hi vọng, chỉ cảm thấy có lẽ chúng tôi có lẽ thực sự cách hạnh phúc ngày càng gần rồi.
Đàm Giảo đã hứa giao đời này cho tôi, mẹ và A Diệu đều còn sống. Tên tội phạm tàn nhẫn giảo hoạt khéo quá thành vụng cuối cùng đã bại lộ chính mình, như một con chuột chui rúc chạy thục mạng, không còn nhiều thời gian. Dòng thời gian này cũng sắp đi đến điểm cuối, chỉ cần chúng tôi cố gắng, tôi tin nhất định có thể đi ra ngoài, quay lại cuộc sống bình thường.
Tôi nắm tay cô ấy, không nói lời nào. Đàm Giảo ghé vào bên giường, cô ấy ngước cằm lên nhìn tôi: "Làm gì mà cứ nhìn em thế?"
Tôi nói: "Ngắm bà xã."
Cô ấy thực sự rất vui, còn hơi thẹn thùng, dút khoát dùng tay che mặt, cúi đầu mỉm cười. Tôi cũng cười, kéo tay cô ấy xuống, không cho cô ấy che mặt, thấp giọng: "Đợi bọn họ đến, anh sẽ nói cho họ biết chuyện của chúng ta."
"Chuyện gì?" Cô ấy biết rõ còn cố hỏi.
"Chuyện chúng ta đã nói rồi đấy. Đời này."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc