Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 186

Tác giả: Đinh Mặc

Lần đầu tiên chúng tôi đã đánh giá thấp ý chí và khả năng ứng biến của gã kia, gã vốn giống như dã thú, cho dù đối mặt với sự đuổi bắt của nhiều người cũng không sợ hãi. Cho nên lần này chúng tôi phải cẩn thận chu toàn hơn. Song chúng tôi vẫn có ưu thế, bởi vì gã không thể biết được chúng tôi sẽ lại ngồi ở địa điểm tiếp theo gã gây án, đánh úp.
Hơn nữa chúng tôi càng cần sự hỗ trợ mạnh mẽ và chuyên nghiệp hơn.
Nhắc tới lúc muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thời Nhạn, trong lòng tôi còn hơi bất an. Tuy ở vụ nhà họ Trần, anh ấy chỉ dựa vào mấy câu của tôi đã đến Lịch Huyện điều tra, hơn nữa còn quyết đoán xuất đội, nhưng lần này vụ án lớn hơn, đã thế tôi còn từ chối người thẳng nam này không lâu.
Trong lòng tôi hơi do dự, ngày đó không phải là Tráng Ngư đến chỗ Thẩm Thời Nhạn lấy tư liệu sáng tác cho tôi sao? Đã đến Tô Châu nhiều ngày, quên hỏi Tráng Ngư tình hình thế nào rồi. Vì thế tôi quyết định không tìm Thẩm Thời Nhạn mà gọi cho Tráng Ngư nữ thần của anh ấy.
Bên phía Tráng Ngư nhiều lần tôi gọi điện không phải nghe thấy tiếng trò chơi chém giết thì là tiếng ồn trong quán ăn, lần này lại khá yên tĩnh, nhưng còn có tiếng nhạc phát ra bên ngoài.
Tôi hỏi: "Ngư à, đang làm gì thế?"
Giọng nói của Tráng Ngư vô cùng bình thản: "Không làm gì hết."
Tôi đã nghe ra sự không đúng: "Cô... đang ở với ai đấy?"
Giọng cô ấy vẫn thản nhiên: "À, tôi đang ở bên Thời Nhạn."
Thời Nhạn... cách xưng hô này quanh quẩn trong đầu tôi mấy vòng, đột nhiên có cảm giác đầu đầy vạch đen.
"Hai người đang..." Tôi lại hỏi.
Tráng Ngư nhả từng chữ: "À, chúng tôi đang hẹn hò lần thứ tư."
Ngay sau đó bên đầu kia mơ hồ truyền đến giọng nói trầm thấp bình thản của Thời Nhạn: "Hiểu Ngư, điện thoại của bạn à?"
Trong lúc đó tôi đột nhiên không biết nên vui cho Tráng Ngư hay là khổ sở. Bởi vì ngày ấy khi đi năm sáu vòng trong sân trường, tôi đã nói tất cả sự thật một lần với cô ấy, nhưng không đề cập khúc mắc giữa cô ấy và Thẩm Thời Nhạn. Cô ấy ngoài khiếp sợ ra, còn xen lẫn lo lắng và H**g phấn, nói cần phải có khoảng thời gian để tiêu hoá. Dựa vào tình bạn sâu sắc của chúng tôi, vẫn còn cần phải giải thích lại từ đầu đủ loại chuyện cô ấy đã quên sau đó, hơn nữa còn là giữa cô ấy và Thẩm Thời Nhạn.
Tuy vậy khi gặp lại nhau lần nữa, bọn họ lại vẫn ở bên nhau. Đã vậy lần này dường như so với trước, à không so với mỗi một lần trước lại càng thuận lợi, bình thường, xâm nhập.
"Có chuyện gì vậy?" Tráng Ngư hỏi.
"À..." Thế nhưng tôi không thể mở miệng được. Bởi vì tôi quen cảnh sát lợi hại tốt bụng cũng chỉ có mình Thẩm Thời Nhạn. Bây giờ có thể nhờ được sự giúp đỡ của Thẩm Thời Nhạn cũng chỉ có Tráng Ngư.
Tôi nói qua một lần mọi chuyện với Tráng Ngư, sau đó nói: "Cho nên... chúng tôi muốn nhờ Thẩm Thời Nhạn giúp đỡ, bởi vì không có cách nào nói với cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không tin. Nhưng mà chúng tôi nhất định phải bắt được gã, không thể để các cô gái vô tội bị hại nữa. Ngư à, có lẽ cô sẽ không dám tin chuyện tôi nói, nhưng xin cô hãy tin tôi. Tôi lấy..." Tôi hạ giọng, "Lấy hạnh phúc cả đời của mình đảm bảo, nếu như nói sai thì sẽ cả đời làm cún độc thân."
Ô Ngộ liếc tôi, rõ ràng đã nghe thấy, nhưng không nói gì.
Tráng Ngư ở đầu bên kia im lặng. Vì thế tôi lại nghe thấy được tiếng "Thời Nhạn", tôi thề chưa từng nghe thấy anh ấy nói chuyện dịu dàng như vậy, dù lúc chúng tôi xem mặt, giọng nói cũng không phong phú từ tính như thế. Anh ấy lại hỏi: "Hiểu Ngu, sao thế? Có chuyện gì vậy?"
Tráng Ngư khẽ ho một tiếng: "Được, tôi biết rồi. Chờ tin tức của tôi."
Tôi lập tức nói: "Được, nói với con sói kia đi."
Tráng Ngư mỉm cười, thấp giọng: "Còn quên chưa cảm ơn cô, đại thần của tôi đã giới thiệu anh ấy cho tôi."
Cúp máy, trong lòng tôi có cảm giác nói không nên lời, nhìn ráng mây xẹt qua bầu trời xanh, thành phố trước mắt yên tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra. Ô Ngộ nói: "Cho dù Thẩm Thời Nhạn có tới hay không, ngày kia anh sẽ dốc hết sức bắt gã."
Tôi nắm tay anh: "Em muốn đi theo anh."
Ánh mắt anh nháy lên, cuối cùng mỉm cười nói: "Ừ."
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng dịu dàng, chỉ có mấy ngày thôi mà hai chúng tôi đã càng thêm thân mật, cảm giác trống trải cũng càng thêm rõ ràng. Sự trống trải kia vừa chứa đựng dịu dàng lại kèm theo cả hốt hoảng, trống trải như thể chỉ có hai người nương tựa vào nhau.
Tôi vùi đầu gần hơn vào *** anh, không nói lời nào. Khoé mắt thoáng liếc qua Ô Diệu ở sau cửa kính, có lẽ nhìn thấy dáng vẻ của chúng tôi nên không đi ra làm phiền.
Ô Ngộ cầm lấy hộp TL, có lẽ nghĩ đến đang ở nhà lại nhét vào túi. Tôi cười: "Lại tái phát nghiện TL rồi?"
Anh ừ một tiếng.
Tôi nói: "Nhịn đi."
Trước mặt mẹ và em gái đương nhiên anh sẽ không lấy ra, chỉ cười không nói gì. Tôi cầm một Ng'n t anh, lúc này tay anh vẫn trắng nõn thon dài chứ không có vết chai và thô ráp như sau này. Tôi đưa lên ngửi: "May cho anh là mùi TL không quá nặng." Ng'n t anh đặt lên môi tôi, khẽ vuốt ve trên mặt. Cảm giác ngứa ngáy khe khẽ chạm vào, tôi không nhúc nhích, lại cảm giác được tim mình run lên theo từng cử động của người đàn ông này.
"Vừa thề gì đấy?" Anh nói, "Cả đời làm cún độc thân?"
Tôi phì cười:" Anh không biết đây là lời nguyền rủa thảm thứ hai em nói với cô ấy đâu..." Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức dừng lại.
Ô Ngộ nhìn tôi: "Lời nguyền rủa thảm nhất là gì?"
Tôi hơi ngượng ngùng: "Có phải nên đi ăn cơm rồi không?" Vừa định đứng dậy đánh trống lảng sang chuyện khác nhưng lại thất bại, bạn trai tôi thông minh như vậy nào có dễ lừa gạt, anh giữ chặt tôi, kéo tôi ngồi trên đù*: "Đừng nghĩ đến chuyện chạy, nói."
Tôi không còn cách nào, nhỏ giọng: "Cả đời đều không phá thân được. Chỉ là đùa thôi á..."
Ô Ngộ hơi giật mình, mỉm cười. Tôi cũng bật cười, hơi đắc ý: "Còn bây giờ em đã thắng cô ấy rất xa rồi."
Ô Ngộ cười ra tiếng, một lát sau nói: "Đúng thế, chúng ta thắng bọn họ rất xa. Bọn họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp."
Trước nay tôi biết rõ Tráng Ngư "trâu bò", ai ngờ cô ấy lại "trâu bò" đến vậy. Chiều hôm sau tôi đã nhận được điện thoại của cô ấy: "Tối nay tôi và Tiểu Thời sẽ đến Tô Châu." Lúc ấy tôi còn ngỡ mình đang mơ.
Tôi còn có thể làm gì chứ, lập tức kéo Ô Ngộ đi sân bay đón.
Đúng là lúc hoàng hôn phủ xuống, sân bay người đến người đi, ầm ĩ ồn ào. Tôi và Ô Ngộ sóng vai đứng ở cửa đón, trong lòng vẫn hơi kích động. Chúng tôi nhanh chóng thấy được hai người họ trong đám đông. Tráng Ngư của tôi hôm nay rõ ràng ăn mặc vô cùng đẹp, váy đen, tóc dài xoã ngang vai. Thẩm Thời Nhạn đi đằng sau, cầm lấy hai túi hành lý trong tay. Xem ra trước kia đúng là tôi không nhìn ra được chỗ đẹp của Thẩm Thời Nhạn rồi, lúc này anh ấy chỉ mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, đứng bên cạnh Tráng Ngư, sao lại cũng lộ ra vẻ đẹp thế này, chả hề quê mùa chút nào.
Tráng Ngư nhìn thấy chúng tôi, tôi lập tức vẫy tay, cô ấy khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nói gì đó với Thẩm Thời Nhạn. Anh ấy khẽ gật đầu, nhìn chúng tôi.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi cảm động, cứ thế nhìn họ đến gần.
Trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ: xem ra con sói thật sự bị thuần phục rồi. Bọn họ ăn ý như một đôi tình nhân thật sự.
Còn con sói của tôi thì sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn Ô Ngộ, anh phát hiện thò tay ôm eo tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy rất thoả mãn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc