Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 177

Tác giả: Đinh Mặc

Việc đã đến nước này trong lòng tôi đột nhiên trống rỗng, nhưng trong đó lại có ngọn lửa lạ lẫm lặng lẽ thiêu đốt. Tôi thấp giọng: "Em không có kinh nghiệm, anh... chú ý độ mạnh yếu và tốc độ, làm theo chất lượng, đừng xúc động."
Anh thoáng cười, giọng nói chưa bao giờ khàn như vậy, nửa ngưởi vùi vào người tôi, lên tiếng: "Anh biết rõ em không có. Anh cũng thế. Chúng ta... ở bên nhau. Nhưng anh không có cách nào ngăn được xúc động."
Tôi nghĩ thầm, tại sao lại kì quái thế này, anh chỉ nói một câu bình thường: chúng ta ở bên nhau. Tôi lại thấy cảm động, dịu dàng, ngọt ngào kèm theo đau khổ. Tôi cảm động đến mức chỉ muốn thêm dùng sức ôm lấy anh.
"Em không hối hận." Tôi ghé vào lỗ tai anh nói, "A Ngộ, em bằng lòng, em muốn ở bên anh."
Lúc này anh đang vùi vào cách mấy tấc phía trên lãnh thổ chưa thất thủ của tôi, anh giữ lấy hai cánh tay tôi, cầm thật chặt. Sau đó anh phát ta tiếng thở gấp, tôi chỉ cảm thấy mặt vô cùng nóng hổi mơ màng, tôi nhìn dáng vẻ anh, hoá ra khi đàn ông động tình là dáng vẻ này đây.
Tôi hối hận rồi. Đời này tôi đã tạo ra một kỉ lục mất mặt nhất.
Tôi ngước đôi mắt ướt sũng, quan sát đồng hồ báo thức bên cạnh giường, bốn giờ sáng, còn có hai tiếng nữa để ngủ. Nếu như người nào đó... không làm gì tôi nữa.
Tôi quấn chặt chăn, tựa ở góc tường, chỉ chừa một góc đắp lên giữa bụng Ô Ngộ. Anh gối hai tay ra sau, trên trán còn mồ hôi chưa khô, đôi mắt tràn đầy ánh sáng nhìn tôi. Anh đang cười đấy.
Tôi...
Bây giờ nghĩ lại toàn bộ quá trình còn cảm thấy giống như trong mơ. Tôi không phải đồ ngốc, bình tĩnh suy xét, tôi cảm thấy mình còn hiểu nhiều hơn anh. Cho nên tôi biết rõ lần đầu tiên sẽ đau nhức. Tôi cũng biết chậm rãi sẽ tìm kiếm được nhiều sự thoải mái hơn... Biết rõ bôi trơn đầy đủ sẽ tốt, biết rõ màn *** cũng rất quan trọng... Về phương diện này có gì mà tôi còn chưa biết sao?
Thế nhưng khi tất cả thực sự xảy ra, tôi mới hiểu loại chuyện này đối với phụ nữ mà nói không chỉ có ý nghĩa lạ lẫm, ngượng ngùng, K**h th**h, vui vẻ, mà bạn còn bị ép đối mặt với một cái tôi khác. Khi anh rong ruổi, dẫn dắt bạn *** đến một thế giới khác, tất cả ngại ngùng, rụt rè, sợ hãi, bạn đều thả hết ra, bạn chỉ có thể nhảy múa theo anh, chỉ có thể bị anh chinh phục, cũng không thể nào nhịn được mà muốn chinh phục anh.
Bạn muốn ở bên anh, nếu không bạn sẽ không hoàn chỉnh.
Nhưng mà thực ra tôi đã sớm đoán được từ trước, sớm tưởng tượng trong âm thầm mờ mịt, Ô Ngộ sẽ là một người đàn ông chân chính như thế nào. Tối nay cuối cùng đã trải nghiệm, cảm nhận được.
Tôi biết rõ trong lòng anh từng tràn đầy tổn thương, biết rõ tính cách anh vốn bướng bỉnh, biết rõ sau khi trở thành thợ máy anh tập luyện được cơ thể cơ bắp, bây giờ tuy không có cơ bụng nhưng thể lực không hề kém chút nào, biết rõ anh... cũng là lần đầu tiên máu nóng sôi trào.
Khi anh ôm lấy tôi, chăm chú đè ép tôi, đuổi theo tôi. Còn tôi nhìn thấy cơ bắp kèm theo cả dáng người rắn chắc của anh, nhìn đôi mắt anh mê man, Ng'n t thon dài tôi mới hiểu ra vừa rồi mình đã hứa hẹn gì với anh.
Lần đầu tiên chúng tôi kết thúc rất nhanh, nhưng anh không buông tôi ra, nhanh chóng bắt đầu hôn tôi. Khi anh dùng tay nâng mặt tôi, trán anh dán vào trán tôi, nhìn tôi. Tôi đột nhiên hiểu ra đêm nay anh vốn không có ý định từ bỏ ý đồ.
Người đàn ông quật cường, chịu qua nhiều tổn thương như vậy, cho nên đêm đầu tiên anh nhất định sẽ khiến tôi khó quên, khiến tôi hoàn toàn thoả mãn khuất phục.
Anh chính là một người đàn ông như vậy, cho dù là anh của một năm về trước hay một năm sau.
Song bây giờ cả người tôi toàn là cảm giác ẩm ướt dính dớp, nhớ tới từng hình ảnh vừa rồi, mặt càng đỏ tới mang tai. Tôi vùi mặt vào trong chăn, Ô Ngộ kéo mấy cái, tôi không nhúc nhích.
"Sao vậy?" Anh thấp giọng hỏi.
Tôi rầu rĩ nói: "Anh nói xem mấy lần rồi?"
Anh không lên tiếng, nhưng tôi biết rõ anh nhất định đang cười. Một lát sau, cả tôi và chăn đều bị anh ôm lấy. Thế này xong rồi, anh thuận thế kéo tôi từ chăn ra, tôi lọt vào trong *** anh. Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, gần như dán chặt vào người tôi.
Sau đó anh tắt đi ngọn đèn cuối cùng trong phòng. Trong bóng tối anh cứ ôm tôi như vậy. Hai chúng tôi im lặng, cùng cảm nhận cảm giác trần trụi quấn quýt.
Tôi thấp giọng: "Anh nói chỉ vào ngồi."
Anh không nói lời nào.
Tôi nói tiếp: "Ai ngờ anh quả nhiên ngồi thật.”
Anh cười ra tiếng.
“Giảo Giảo, anh vui lắm.” Anh thấp giọng.
Tôi vùi mặt vào ***g *** anh, nói: “Em cũng vậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc