Manh Sủng Ký - Chương 07

Tác giả: Lục Manh Tinh

Chương 7: Nhà hàng
***
Du Vãn là một trạch nữ chính hiệu, từ nhỏ đến lớn việc thích làm nhất là ở thư viện hoặc ở nhà đọc tiểu thuyết, bởi vì không thường đi chơi nên không có nhiều bạn bè. Nhưng Du Vãn rất xinh đẹp, là xinh đẹp kiểu dễ thương, hồi còn đi học cắt mái bằng với tóc ngang vai, khiến một đám nam sinh yêu thích không thôi.
Hồi đó có rất nhiều người thổ lộ với cô, nhưng nếu không phải là bị Du Vãn từ chối thì chính là bị Du Hoán xua đuổi. Du Vãn rất rõ ràng, cô đối với bọn họ không có tình cảm, so với trình độ mê tiểu thuyết của cô thì tuyệt đối không bằng. Nếu như muốn cô không đọc tiểu thuyết mà đi gặp mặt một nam sinh không quen biết ở quán cafe thì cô cảm thấy đang lãng phí thời gian.
Giản Vũ Nùng cũng là người mê tiểu thuyết, cô ấy từng rất buồn rầu nói, xem tiểu thuyết ngôn tình lâu dài thì làm sao có thể tìm được bạn trai như bản thân mong muốn?
Du Vãn nói thực chất tác giả muốn đem những tình tiết ấm áp mà mình mong muốn viết vào trong tiểu thuyết, đây là tự an ủi bản thân, trên thế giới là có người như thế, mặc dù anh ta yêu người khác, nhưng anh ta sống ở trong lòng mình.
Giản Vũ Nùng than thở, kia Du Vãn, khó trách mày không tìm được bạn trai.
Du Vãn cười cười, không lên tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua cảm nắng hay tình yêu đầu tiên, có lúc cô cũng sẽ cùng Giản Vũ Nùng thưởng thức mỹ nam, tán thưởng một câu, anh ta thật là đẹp trai, nhưng là đảo mắt cô cũng liền quên đi. Có lẽ cô không chú ý đến những người bên cạnh.
Có thể gặp được Thẩm Thanh Châu, Du Vãn phát hiện mình cũng không giống Giản Vũ Nùng nói, cô cũng không phải người không tim không phổi.
Cô phát hiện mình đối với Thẩm Thanh Châu có chút tình cảm khác thường, phát hiện thật sự khi Thẩm Thanh Châu đứng ở bên cạnh, thời điểm đó anh khiến cô bị hấp dẫn không cách nào giải thích được. Đặc biệt khi cô thấy anh cười với Đậu Đỏ, tim liền đập nhanh thình thịch.
Có lẽ, chút cảm giác đó có là do Du Vãn nhiều lần chung ᴆụng, quan sát tìm hiểu Thẩm Thanh Châu.
Một giấc ngủ đến đúng giữa trưa, sau khi tỉnh lại Du Vãn sửa sang rồi ra khỏi cửa, hôm nay cô sẽ cùng hai người biên kịch gặp mặt nói chuyện. Du Vãn đã hẹn bọn họ ở một nhà hàng, cô còn chưa ăn cơm trưa, liền thuận tiện mời bọn họ ăn một bữa cơm.
Cơm nước xong, ba người bắt đầu chính thức thảo luận kịch bản.
"Chi tiết này không thể thay đổi, sửa lại thì phần sau sẽ rất khó triển khai." Du Vãn nhíu mày nói.
"Dạng chi tiết như thế này có thể phải quay chụp rất nhiều thứ."
Du Vãn liền thấy có chút khó khăn, mỗi cuốn tiểu thuyết đều như một đứa con của mình, mặc kệ là xóa chi tiết nào cô cũng thấy đau lòng, "Để tôi suy ngẫm lại, chúng ta thảo luận chi tiết khác trước đi."
"Được."
Đang thảo luận thì biên kịch ngồi ở đối diện đột nhiên lôi kéo người bên cạnh, "Lâm Diệp Dư kìa, đang đi đến đó."
"Kia là Thẩm Thanh Châu đi, bọn họ thế mà lại cùng nhau xuất hiện tại nơi này." Cô nàng biên kịch có chút kích động, mà Du Vãn nghe được ba chữ Thẩm Thanh Châu liền vô thức quay đầu nhìn lại.
Nhiều người trong nhà hàng đều quay đầu nhìn về hướng đó, trong đó Thẩm Thanh Châu cùng Lâm Diệp Dư khiến người ta chú ý nhất. Dù sao thì nhà hàng này cũng rất xa hoa, hơn nữa lại yên tĩnh, cho nên mọi người cũng sẽ không vụng về hấp tấp chạy lên muốn bọn họ ký tên.
"Hai người bọn họ có phải là có cái gì đó không?"
"Rất tốt, tôi cảm thấy được họ rất xứng đôi!!"
Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu càng đi càng gần, nghe hai biên kịch đối diện nói chuyện khiến cô không còn chút tư vị, xứng sao? Xứng chỗ nào???
Thời điểm chỉ còn cách sáu bảy bước, ánh mắt Thẩm Thanh Châu đột nhiên nghiêng về phía này, rơi ở trên người Du Vãn, Du Vãn chính mình không để ý anh, lúc này đột nhiên đối mặt, khiến cô cũng sợ hết hồn.
Anh nhìn cô, đột nhiên dừng ở trước mặt cô.
Một nhóm người đi cùng ở sau lưng Thẩm Thanh Châu đều dừng lại, hoài nghi hướng về phía bàn Du Vãn đang ngồi. Hai người biên kịch đang ngồi cùng bàn cũng ngốc rồi, như thế này là sao? Chẳng lẽ do nói quá lớn tiếng bị nghe được?
Du Vãn ngước đầu nhìn anh ta, "Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Thanh Châu đột nhiên cúi người dựa vào gần cô, ở góc độ người khác không thấy được, đem một cái chìa khóa đặt ở trên chân cô, thanh âm của anh rất nhẹ hơi trầm xuống, "Chìa khóa nhà của tôi, cô đến chăm sóc Đậu Đỏ, tôi sẽ trở về muộn một chút."
Chỉ có hai người bọn họ mới nghe được thanh âm, anh hô hấp thở ra ở bên tai cô, ấm áp, có chút ma mị.
Du Vãn ngẩn người, mím môi, à một tiếng.
Thẩm Thanh Châu nói xong liền đứng dậy, cũng không quay đầu lại nhìn cô, trực tiếp đi về phía trước. Nhóm người đi cùng ở sau lưng anh đều hiếu kỳ nhìn về phía Du Vãn, Lâm Diệp Dư đi theo sau Thẩm Thanh Châu vài bước, cũng quay đầu lại nhìn Du Vãn một cái, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ.
"Du Vãn, cô biết Thẩm Thanh Châu sao?" Biên kịch nói, "Trước tôi đến một đoàn phim, gặp qua Thẩm Thanh Châu một lần, anh ta quay phim vô cùng nghiêm khắc, Du Vãn cô cũng quen anh ta ở đoàn phim?"
Du Vãn lắc lắc đầu, "Không có..."
"Vậy vừa rồi anh ta cùng cô nói cái gì, dựa vào thật là gần nha." Biên kịch hâm mộ ghen ghét nói.
Du Vãn khụ khụ, "Không có gì. Cái kia, chúng ta thảo luận nhanh lên đi, hôm nay đem này vài tập này sửa chữa cho xong...."
Hai cô nàng biên kịch kia rõ ràng rất bát quái, Thẩm Thanh Châu này, một người đàn ông lạnh lùng như vậy, cái tư thế vừa rồi, nếu là nghĩ có chút sâu xa, thì thật là có chút hường phấn. Thấy Du Vãn không nói, bọn họ cũng ngại hỏi nhiều.
Du Vãn lật xem kịch bản, tâm tư có chút bay bổng. Mặc dù biết anh chỉ là vì Đậu Đỏ, bất quá khoảnh khắc anh cúi người, lòng cô như dây cung đã kéo căng lên, anh lại nói thêm một câu, sợi dây cung lại như muốn đứt ra.
Trước khi về nhà, Du Vãn liền đi một chuyến đến siêu thị.
Đúng lúc đang mua thức ăn, cô gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Châu. Lúc đó, Thẩm Thanh Châu đang ở trên bàn cơm cùng đối tác nói chuyện làm ăn.
Anh mắt nhìn điện thoại gọi đến, liền nghe máy, "Alo."
"Không có quấy rầy anh đi?"
"Cô nói đi."
"À được. Tôi muốn hỏi anh hôm nay về trễ thì tôi có cần chuẩn bị bữa tối cho anh không?"
Thẩm Thanh Châu nhìn thoáng qua bàn ăn trước mắt, "Bảy giờ tôi về, cô làm bữa tối cho tôi."
"Được, vậy tôi làm bữa tối cho Đậu Đỏ và Điện hạ trước, còn bữa tối của anh thì tôi sẽ làm sau."
Thẩm Thanh Châu nghe liền thấy có điểm kì quái, lại đánh đồng mình cùng với hai con chó?
"Kia Thẩm tiên sinh, anh có ăn kiêng gì không, có ăn cay không?"
"Không có ăn kiêng." Thẩm Thanh Châu suy nghĩ một chút nói, "Không cần quá cay."
"Không thành vấn đề!"
Thẩm Thanh Châu cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người trên bàn ăn đều đang nhìn mình.
Thẩm đạo nghe điện thoại có chút chút ái muội, còn nói là bảy giờ về nhà. Nhưng mà mọi người đều nghĩ trong lòng chứ không dám hỏi trực tiếp. Thẩm Thanh Châu ánh mắt lãnh đạm, lướt nhìn mọi người, "Tiếp tục."
Du Vãn mua xong nguyên liệu nấu ăn liền đi về nhà. Cô về nhà dẫn Du Điểm Điểm đi ra, sau đó lấy ra cái chìa khóa của Thẩm Thanh Châu đưa cho mở cửa phòng 702.
Du Điểm Điểm cùng Đậu Đỏ gặp nhau liền vui vẻ, cùng nhau chơi chơi đùa đùa, Du Vãn đi vào phòng bếp nấu cơm tối cho hai đứa nó.
"Cơm tới rồi, hai người các ngươi, nhanh lại đây."
Du Điểm Điểm cùng Đậu Đỏ nghe được thanh âm liền nhanh chóng chạy tới, Du Vãn dọn dẹp cẩn thận phòng bếp, tiến đến ngồi xem nhóm manh sủng ăn vui vẻ. Cô cười cười, lấy điện thoại di động ra chụp bóng lưng hai chúng nó.
Đăng weibo: "Điện hạ có bạn cùng ăn cơm."
Rất nhanh có người trả lời:
"Đại đại, ngươi lại nuôi thêm một con à?"
"Sao lại không chụp chính diện?"
"Đại đại ngươi có thể đăng chương mới hay không, ta chờ ngươi tóc dài đến eo rồi =]]"
"Này là tân sủng sao? Hay đây chính là đại đại *mặt chó*?"
Weibo vang lên một tiếng, người mà cô theo dõi bình luận.
: "Con chó lớn kia mày lấy ở đâu, sao lại cùng Du Điểm Điểm ăn cơm? "
Du Vãn ngồi dưới đất trả lời: "Hàng xóm. "
: "F*ck, mày..."
Mấy giây sau, di động Du Vãn vang lên, Giản Vũ Nùng nhanh chóng quăng điện thoại lại đây: "Tình huống thế nào, không thông đồng được với người nên mày thông đồng với chó nhà người ta? Du Vãn, mày thật là thủ đoạn."
Du Vãn ở đây lắc đầu, cười giỡn nói, "Đây là phương thức vu hồi, mày thì biết cái gì."
"Học bá học bá." Giản Vũ Nùng nói, "Người đàn ông kia đâu, cho tao xem ảnh chụp đi."
"Tự mình lên mạng tìm."
"Lên mạng? Cái gì đó? Đừng nháo, mau để cho tỷ tỷ nhìn xem đẹp trai đến mức nào."
Du Vãn ngồi dưới đất xem hai con ăn cơm, "Muốn nhìn lên mạng tìm, trên internet có ảnh chụp."
"... Người nổi tiếng?" Giản Vũ Nùng cẩn thận hỏi. "Đúng không?"
Lặng yên một lát, "Ai?"
"Thẩm Thanh Châu."
"... F*ck!"
Giản Vũ Nùng quăng lại đây vô số lời mắng chửi người thô tục, Du Vãn trấn định cúp điện thoại. Kích động như thế, lẽ nào Thẩm Thanh Châu ở đối diện nhà cô là rất kỳ lạ sao? Nếu bây giờ cô nói mình đang ở nhà Thẩm Thanh Châu thì càng kỳ lạ hơn sao?
Chẳng lẽ còn định đem cả tổ tông nhà cô đều ân cần thăm hỏi một lần sao...
Một lát sau, Giản Vũ Nùng nhắn tin nhắn trên weibo lại đây: "Đồng chí Du Vãn, tôi đại biểu cho tất cả quần chúng nói cho cô biết, cô thật sự là giẫm phải cứt chó."
Du Vãn cười cười: "Đừng quá ghen tị."
Giản Vũ Nùng: *mặt lạnh lùng*
Đậu Đỏ cùng Du Điểm Điểm ăn cơm tối xong cũng mới hơn năm giờ, Du Vãn xem chừng khoảng tầm hai tiếng nữa anh mới trở về, cô liền chạy về nhà cầm kịch bản cùng vài túi đồ ăn vặt lại đây, thuận tiện đem dép đi trong nhà của mình cũng mang sang đây, dép nhà Thẩm Thanh Châu quá rộng, không thích hợp với cô.
Du Vãn cầm lấy kịch bản ngồi lên sofa mà công ty chuyển nhà hôm trước mang đến, quả nhiên là hàng cao cấp, thật đúng là biết hưởng thụ, này ngồi xuống cũng quá sảng khoái đi!!
Du Vãn vừa ăn đồ ăn vặt vừa sửa chữa kịch bản, mà Đậu Đỏ cùng Du Điểm Điểm ở trong phòng chạy tới chạy lui. Cũng không biết đã qua bao lâu, Du Vãn trực tiếp ngủ ở trên ghế sofa.
Thẩm Thanh Châu khi về đến liền nhìn thấy một màn này, có một người mảnh mai đang nằm trên ghế sofa mà anh thích nhất, cả người cô nằm rất thoải mái, một chân treo ngược ở không trung đảo đi đảo lại, rất thảnh thơi. Mà sofa bên cạnh, Đậu Đỏ cùng Du Điểm Điểm ở bên cạnh nhau nằm sấp ngủ. Một người cùng với hai con chó tạo thành một hình ảnh hết sức hài hòa.
Thẩm Thanh Châu chậm rãi đến gần, từ trên cao nhìn xuống người nào đó đang ngủ thoải mái, anh quay đầu đi vào phòng bếp, rất rõ ràng là cái gì cũng chưa làm.
"Du Vãn." Anh gọi tên cô.
Trên ghế sa lon người nào đó lật mặt, tiếp tục ngủ.
Đôi mắt Thẩm Thanh Châu híp lại, trực tiếp duỗi tay đem cánh tay cô xách lên, Du Vãn trong giấc mộng bị người bắt lại, trong mộng là khi cô đang còn bé, Du Hoán thấy cô ngủ nướng trực tiếp tóm cô lên, muốn cô đi học. Cô không chịu đi, ngồi ở bên giường sít sao ôm eo Du Hoán, kêu la không cần đến trường học.
Cả người Thẩm Thanh Châu cứng đờ, huyệt thái dương mãnh liệt nhảy lên một cái. Anh nhìn Du Vãn đang ôm chặt eo mình, hít sâu một hơi, "Du Vãn!"
Du Vãn đột nhiên bừng tỉnh, cô buồn bực mở trừng hai mắt, ai đang gọi cô?
Ba giây sau, Du Vãn phát hiện có điểm quái dị, cô thong thả ngẩng đầu lên, chờ cô nhìn thấy Thẩm Thanh Châu sắc mặt đang lạnh như băng, lại phát hiện mình đang sít sao ôm eo người ta...
Đầu cô nháy mắt chập mạch, nháy mắt sững sờ nói, "Anh đã về."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc