Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 26

Tác giả: Nhược Mộng

Cho dù chính miệng Đoàn Mễ nói đứa trẻ không phải của anh thì Phó Tinh Khiêm vẫn chắc chắn nó là con của mình. Bởi vì lúc hai người ở bên cạnh nhau vui vẻ biết bao nhiêu, cô gái nhỏ luôn dính sát lấy anh, mỗi lần gặp mặt, trong mắt cô đều là ánh sao lấp lánh. Nói Đoàn Mễ phản bội anh? Anh đương nhiên không tin.
Phó Tinh Khiêm gọi điện thoại cho cha mình để xác nhận một chút, kết quả biết được là Thường Liên gửi đoạn ghi âm kia tới.
Anh đưa tay day day trán, mấy ngày này đã đủ mệt mỏi, Đoàn Mễ đang còn giận anh mà Thường Liên lại nhảy ra quấy phá, khác gì vải đã rách còn bị cô nàng cầm kéo cắt nát!
Phó Tinh Khiêm cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài, sau đó gọi điện thoại cho cha mình.
“Ba, con muốn tìm người đưa Thường Liên về Đế Thành. Để cô ấy ở đây chỉ khiến mọi chuyện rối tung lên thôi, ba hiểu ý con không?”
“Ồ?” Phó Đình Xuyên khá ngạc nhiên trước thái độ này của con trai. “Nói vậy con chắc chắn đứa trẻ kia là của con à?”
“Vâng.”
“Ừ, ba biết rồi, để ba gọi cho chú của con bé. Dù sao Thường Liên đi du lịch ở Hải Thành lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.”
Mặc dù Phó Đình Xuyên rất yêu thương Thường Liên vì cô bé là con gái của người bạn thân quá cố, nhưng không có nghĩa ông ngu ngốc bị che mắt bởi những trò vặt kia. Trong đoạn ghi âm chỉ có giọng của Đoàn Mễ, ông nghe xong liền thấy nghi ngờ, vì vậy mới gửi cho con trai quyết định.
Phó Tinh Khiêm cảm thấy đi taxi mãi cũng có chút bất tiện, vì vậy mua hẳn một chiếc xe mới sau đó lái đi tìm Đoàn Mễ.
Anh đậu xe bên đường, hạ cửa kính xuống rồi nhìn chăm chú vào cô gái đang đứng uống nước dưới tán cây cách đó không xa. Bên cạnh cô có hai người đàn ông cao lớn, tỉ mỉ giúp cô xách đồ và cầm theo dù che nắng.
Đoàn Mễ mặc váy dài chữ A màu trắng, tóc dài xõa tung hai bên vai, trông cô vẫn rạng rỡ như trước, trái ngược với vẻ mệt mỏi ủ rũ của Phó Tinh Khiêm.
Phụ nữ có thai khá nhạy cảm, trước đó anh chỉ nghĩ Thường Liên như em út trong nhà thì quan tâm một chút là điều bình thường. Nhưng mà đứng trên lập trường của một tình nhân vốn không được trao danh phận như Đoàn Mễ, cô lo lắng bất an và tức giận cũng dễ hiểu.
Phó Tinh Khiêm đậu xe lại, bước xuống rồi tiến thẳng về phía Đoàn Mễ.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp đầy kinh ngạc, giống như không ngờ được anh vẫn còn mặt dày tới tìm cô.
“Đoàn Mễ.” Phó Tinh Khiêm cất giọng gọi. “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Đoàn Mễ nhìn sắc mặt âm trầm của anh, mím mím môi rồi khẽ gật đầu.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Phó Tinh Khiêm gọi cho Đoàn Mễ một cốc sữa ấm, chính mình thì uống cà phê.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh xuất hiện quầng thâm rất đậm, Đoàn Mễ liếc mắt nhìn qua rồi hỏi:
“Anh định nói gì?”
“Chuyện lúc trước là anh sai, anh đã không suy nghĩ đến cảm xúc của em. Chúng ta vốn nên bình tĩnh giải thích cho đối phương hiểu…”
Trong lòng Đoàn Mễ giờ phút ấy có chút chột dạ, mặc dù Phó Tinh Khiêm không dứt khoát khiến cô cảm thấy đau lòng nhưng cô phản ứng cũng hơi quá. Cô hít sâu một hơi, còn chưa kịp hỏi thì Phó Tinh Khiêm đã nói:
“Anh cắt đứt liên lạc với Thường Liên rồi.”
Đoàn Mễ nheo mắt lại, không lên tiếng.
Phó Tinh Khiêm quan sát biểu cảm của cô, giọng mang theo sự bất lực:
“Cha anh có một người bạn thân, vợ chồng chú ấy đã ra đi trong một tai nạn xe, khi đó Thường Liên vẫn còn rất nhỏ. Thường Liên là con gái duy nhất của chú ấy, cho nên cha anh và anh không thể không quan tâm tới cô bé. Anh suy nghĩ đơn giản, không biết em khó chịu vì cô ấy là bạn gái cũ của anh. Bây giờ anh hiểu rồi, anh có thể cam đoan sau này không lặp lại việc như vậy nữa.”
Khóe môi Đoàn Mễ hơi run rẩy, trước đó cô chỉ biết Thường Liên là thanh mai trúc mã, là người yêu cũ của Phó Tinh Khiêm chứ không nghĩ tới mối quan hệ giữa hai nhà còn mật thiết hơn nữa.
Nghe hết mấy lời này, Đoàn Mễ bỗng cảm giác mình có hơi quá đáng vì không nghe anh giải thích.
“Bây giờ anh sẽ giữ khoảng cách với Thường Liên, có chuyện anh sẽ gọi người tới giúp thay vì tự mình chạy đến chỗ cô bé.”
Trong lòng anh, Đoàn Mễ rất quan trọng.
Nếu không, anh đã chẳng bỏ thời gian chạy từ Đế Thành đến nơi xa xôi này tìm cô.
Nếu không, anh sao có thể chịu nắng gió đi theo bác trai làm ruộng, tìm mọi cách lấy lòng ông ấy và bác gái.
Nếu không, một vị tổng giám đốc địa vị cao được trăm ngàn người ngưỡng mộ như anh sẽ xuống nước liên tục như vậy vì một người tình ư?
Rất rõ ràng Đoàn Mễ không chỉ là tình nhân bình thường.
Tình cảm của Phó Tinh Khiêm không thể hiện qua lời nói nhưng những hành động của anh cũng đã chứng minh anh thật lòng.
Anh là tổng giám đốc của Phó thị làm mưa làm gió ở Đế Thành, cho dù thế, anh vẫn hạ mình đến nhà vợ chịu đủ mọi ánh mắt ghét bỏ, không sợ mất mặt chút nào.
Khoảnh khắc anh bộc bạch những lời này, Đoàn Mễ im lặng nhìn anh thật lâu.
Cô biết như thế này thật không có chính kiến gì, nhưng Phó Tinh Khiêm nói đúng, chuyện giữa bọn họ không nghiêm trọng đến mức cô phải từ mặt anh. Thái độ của anh lúc này đã đủ chân thành, cô có nên cho anh một cơ hội nữa?
Đoàn Mễ cắn cắn môi, bắt đầu trở nên rối rắm.
Thấy thái độ của Đoàn Mễ dịu xuống, Phó Tinh Khiêm tiếp tục nói:
“Em muốn anh làm gì anh cũng làm, chỉ cần em cùng anh trở về Đế Thành.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc