Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 22

Tác giả: Nhược Mộng

Phó Tinh Khiêm đã hiểu thấu mấu chốt của vấn đề, tưởng chừng nan giải nhưng kỳ thật rất đơn giản. Bởi vì sự xuất hiện của người cũ mà Đoàn Mễ không có cảm giác an toàn, anh chỉ cần xử lý nó là được.
“Sao anh có thể nói như vậy? Em làm gì sai rồi sao? Tinh Khiêm, em… hức… hôm nay em suýt chút nữa bị bắt cóc… anh, anh lại nói những lời này với em?”
Nếu không quen biết Đoàn Mễ, có lẽ anh sẽ tiếp tục bị lừa. Bởi vì quá tin tưởng cho nên mới thiếu phòng bị như vậy, ngẫm lại, anh còn thua cả một cô bé như Thường Liên, bị con bé che mắt.
Có thể nhận ra sớm hơn thì tốt rồi, đáng tiếc lại quá muộn.
Phó Tinh Khiêm thở dài, Thường Liên khóc càng to hơn vừa rồi, giống như chịu quá nhiều uất ức. Vậy nhưng cuối cùng vẫn chỉ đổi được sự thờ ơ:
“Anh cúp máy đây.”
Dứt lời, điện thoại trên tay Thường Liên liền vang lên âm thanh tút tút kéo dài.
Khuôn mặt đang khổ sở tràn đầy nước mắt bỗng nghệch ra, lát sau, Thường Liên phát hiện bản thân đã bị chặn. Cô ta không thể tin nổi Phó Tinh Khiêm dám làm vậy với mình, mà nguyên nhân còn là vì một người con gái khác!

Ba ngày liên tiếp, cho dù Phó Tinh Khiêm cố gắng liên lạc thế nào cũng không thể gọi được cho người ở Đoàn gia.
Kể cả Triệu Tuấn Vĩ - kẻ vốn ở dưới trướng của anh.
Sau khi thuê vệ sĩ về, Trúc Thanh cầm chổi nhìn chằm chặp vào vị thiếu gia nhà họ Triệu nào đó, hai mắt trợn to:
“Anh mà dám phản bội Đoàn gia, tôi sẽ gọi vệ sĩ vào đây đè anh xuống, tét ௱ôЛƓ anh, quay clip tung lên mạng. Còn nữa, sẽ nhốt anh vào trong nhà kho đầy chuột, có nghe thấy chưa?”
Hai hình phạt này đối với Triệu Tuấn Vĩ mà nói chẳng khác gì địa ngục, hắn run lẩy bẩy chặn số của Phó Tinh Khiêm theo lời họ, sau đó thầm nghĩ sẽ tìm cơ hội chạy ra ngoài.
Nhưng thảm thật, nhà họ Đoàn bây giờ canh gác nghiêm ngặt còn hơn ngân hàng, đi năm bước sẽ trông thấy một anh chàng tuấn tú mặc đồng phục quan sát hắn.

Đoàn Mễ ăn được ngủ được, so với tưởng tượng thì tốt hơn nhiều lắm. Chủ yếu là vì mỗi ngày đều có người vây quanh chọc cho cô vui.
Không biết Trúc Thanh tìm đâu ra mấy anh vệ sĩ vừa đẹp trai vừa hài hước, lại còn vô cùng săn sóc, chỉ cần thấy cô hơi nhíu mày sẽ bung dù che nắng, ho khẽ một cái liền có cốc nước để uống.
Đoàn Mễ cảm thấy không có Phó Tinh Khiêm thì cuộc sống của cô càng tốt hơn, bây giờ cô chỉ muốn ăn rồi nằm, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc trước mắt.
Bốn giờ chiều, Đoàn Mễ được hộ tống lên xe, chuẩn bị ra ngoài dạo phố.
Cách chỗ đó không xa là Phó Tinh Khiêm đang đeo kính râm trốn sau một gốc cây để quan sát cô. Hình như cô lên cân, mới ba ngày mà mặt tròn ra không ít, chỉ có anh là suy nghĩ nhiều đến mức mất ngủ thôi sao?
Dưới mắt Phó Tinh Khiêm xuất hiện một quầng thâm đậm, mắt lờ đờ mệt mỏi.
Ngày hôm qua cha Phó gọi điện thoại mắng anh một trận, nói anh không thể vô ơn với gia đình của Thường Liên, phải biết giúp đỡ cô bé đáng thương ấy. Anh bất lực đáp một câu liền khiến ông im bặt:
“Thường Liên gây chuyện rồi, bây giờ con không dám đảm bảo có thể mang con dâu và cháu trai của ba về được nữa, không có tâm trạng.”
Với tính cách tiểu thư nũng nịu dễ giận dỗi của Thường Liên, không khó để cha Phó hiểu được hàm ý trong lời này, hẳn là con bé động tới Đoàn Mễ rồi. Ông không nỡ bên nặng bên nhẹ, vì vậy chỉ đành thở dài.
Phó Tinh Khiêm chịu áp lực rất lớn từ gia đình mình, Thường Liên và cả gia đình Đoàn Mễ, ngủ được mới là lạ. Nhìn thấy Đoàn Mễ khỏe mạnh đương nhiên anh rất vui, nhưng sẽ càng vui hơn nếu người đứng bên cạnh cô là anh.
Không nói hai lời, anh lên xe đuổi theo cô, lặng lẽ từ phía xa quan sát hết thảy.
Trong siêu thị, khi Đoàn Mễ đang chọn mua đồ ăn vặt dành cho mẹ bầu thì một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi tới chỗ của cô. Khuôn mặt của anh vô cùng tuấn tú, giữa hai đầu lông mày là sự thản nhiên, phong thái ung dung đưa tay vẫy cô:
“Lại gặp em rồi.”
Là Tiêu Huân Phong, mối tình đầu của cô bé ngốc nghếch Đoàn Mễ năm nào.
Thấy Đoàn Mễ bị vây giữa bốn chàng vệ sĩ cao to mà anh cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ nhìn vào hộp bánh cô vừa cầm rồi khẽ nói:
“Lần trước em đi bệnh viện…”
“Khám thai ạ.” Đoàn Mễ chủ động tiếp lời anh, cũng không giấu giếm. “Do em bất cẩn.”
“Bất cẩn? Nói vậy, em hiện tại vẫn độc thân?” Tiêu Huân Phong bắt được trọng điểm và quan sát ánh mắt thoáng buồn của cô. “Anh có cơ hội không?”
“Ha ha, anh đừng đùa vậy nữa, em ngại lắm.” Đoàn Mễ ngượng không chịu được.
Tính tình của Tiêu Huân Phong thoải mái, gặp người quen sẽ trêu một chút, cô sẽ không nghĩ là thật. Nhưng đúng lúc này, anh lại khẽ cười với cô:
“Anh hỏi thật.”
Ba chữ ấy khiến trái tim của Đoàn Mễ như rơi xuống đất phát ra tiếng phịch thật to, cô giữ nguyên tư thế đang chọn đồ, mất khoảng mười giây sau mới lắp bắp nói:
“Em đột nhiên nhớ ra nồi cơm ở nhà chưa bật nút, em đi về đây ạ.”
Dứt lời liền ra hiệu cho vệ sĩ đẩy xe hàng đi, chính mình thì chạy trối ૮ɦếƭ.
Tiêu Huân Phong thấy dáng vẻ đáng yêu của cô liền cong môi lên, nhấc chân định đuổi theo thì trước mặt xuất hiện một người đàn ông. Hai người vừa nhìn thấy nhau đều hơi nhíu mày, trực giác nói cho Tiêu Huân Phong biết người này cố tình chặn đường anh.
Về phần Phó Tinh Khiêm, anh đã chịu khó dành thời gian tìm hiểu về tên tình địch này từ ba ngày trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc