Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 20

Tác giả: Nhược Mộng

Không khí giữa hai người vừa có phần dịu xuống thì điện thoại của Phó Tinh Khiêm bỗng rung lên, anh rút nó từ trong túi ra, Đoàn Mễ đúng lúc nhìn thấy số của Thường Liên.
“Mở loa ngoài đi, tôi cũng muốn nghe xem rốt cuộc cô ấy định nói gì với anh?” Khóe môi cô cong lên nụ cười chua xót.
Trong lòng cô thầm nghĩ có phải mỗi ngày họ đều liên lạc cho nhau hay không mà lần nào ở bên cạnh Phó Tinh Khiêm thì người phụ kia liền gọi cho anh.
Phó Tinh Khiêm do dự rồi ngắt máy, đưa tay xoa nhẹ lên gò má cô, lau đi vết nước mắt còn chưa khô. Anh sợ Thường Liên nói gì đó gây ảnh hưởng đến tâm trạng của Đoàn Mễ.
“Anh sẽ xóa số Thường Liên ngay bây giờ.”
Nói rồi đầu ngón tay di chuyển vào danh bạ, muốn thể hiện quyết tâm của mình cho Đoàn Mễ thấy. Đáng tiếc Thường Liên không buông tha cho anh, lại gọi thêm lần nữa, cũng vì vậy mà anh vô tình ấn nút nghe.
Đoàn Mễ nhanh tay giật lấy máy của anh rồi mở loa ngoài, giọng nói mang theo sự sợ hãi của Thường Liên vang lên:
“Anh Khiêm, anh đang ở đâu vậy? Anh, cứu em!”
Sắc mặt Phó Tinh Khiêm rõ ràng hơi đổi, chân mày nhíu chặt lại. Anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của Đoàn Mễ, không nói nửa lời.
“Anh ơi, á… họ, họ muốn bắt cóc em… địa chỉ là…”
Giọng của Thường Liên nghe thì thấy vừa đáng thương vừa yếu ớt, nhưng mà Đoàn Mễ không có nửa điểm lo lắng. Cô nhấn nút tắt rồi đổi sang gọi cho cảnh sát, thấy cô như vậy, Phó Tinh Khiêm siết chặt nắm tay rồi nói:
“Sao em lại tắt máy?”
“Nếu cô ấy thật sự gặp chuyện thì sẽ gọi cho anh đầu tiên sao? Còn gọi đến hai lần, vậy mà vẫn đủ thời gian hỏi anh đang ở đâu, đọc được cả địa chỉ cụ thể không sót nửa chữ?”
Cơ thể Phó Tinh Khiêm cứng đờ:
“Nếu là thật?”
Đoàn Mễ không đáp lời anh mà thuật lại lời của Thường Liên một lần, sau đó mới nhìn về phía anh và nở nụ cười châm biếm:
“Tôi vừa gọi cảnh sát, bọn họ chắc sẽ giúp được cô ta đấy.” Đoàn Mễ dần bình tĩnh lại, trong mắt cô là sự thất vọng tột cùng. “Anh vừa rồi vẫn còn mạnh miệng hứa hẹn, chưa tới năm phút sau đã muốn chạy tới chỗ Thường Liên rồi phải không?”
“Không…” Phó Tinh Khiêm định nói anh không có ý định đó.
“Bỏ đi.”
Đoàn Mễ thở dài, dùng điện thoại của Phó Tinh Khiêm gửi tin nhắn cho mẹ mình rồi tiếp:
“Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, đứa trẻ trong bụng không chịu nổi nhiều kích thích như vậy. Trả điện thoại cho anh, giờ anh có thể đi được rồi.”
Chỉ cần Phó Tinh Khiêm nhấc chân rời khỏi đây, dù chỉ một bước, Đoàn Mễ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh nữa. Cô đưa tay lau nước mắt, thấy cô tỏ thái độ xa cách lạnh nhạt như vậy anh rất khó chịu nhưng cũng sợ Thường Liên thật sự gặp chuyện.
Dù gì cha Phó từng dặn dò anh quan tâm nhiều hơn tới cô ấy…
Phó Tinh Khiêm lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng lần này anh đã thông minh hơn một chút, không lập tức bỏ đi mà ở lại với Đoàn Mễ. Tuy vậy, cô không vui mà còn thấy khó chịu hơn, nhìn dáng vẻ lo lắng kia của anh thì cũng biết anh đang nghĩ tới Thường Liên!
Chỗ bọn họ dừng cách bệnh viện không xa, chẳng mấy chốc mẹ Đoàn đã hớt hải lái xe tới, bà vừa mở cửa lao xuống liền tiện tay đẩy Phó Tinh Khiêm đang ở bên cạnh ra xa rồi hỏi han con gái:
“Con có bị đau chỗ nào không? Mẹ tìm khắp nơi cũng không thấy con, vừa nãy gọi điện thoại còn nghe thấy thông báo đã khóa máy làm mẹ sợ muốn ૮ɦếƭ!”
Nhắc tới việc này, Đoàn Mễ liếc mắt nhìn Phó Tinh Khiêm rồi nói:
“Là anh ta vứt sim điện thoại của con.”
Mẹ Đoàn hận không thể đánh thằng nhóc họ Phó này thành đầu heo, chỉ cần nó vừa xuất hiện là khiến con bà chịu khổ. Từ ban đầu nghi ngờ nhân phẩm của cậu ta rồi dần chuyển sang nhiệt tình chào đón, đến giờ bà lại thấy ghét vô cùng.
“Cậu tự tiện quá nhỉ?” Mẹ Đoàn mặc một bộ váy dài liền thân đơn giản, trông bà giản dị nhưng khí thế trên người lại mạnh mẽ đè ép Phó Tinh Khiêm, anh không dám nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ gật đầu chào hỏi.
Đoàn Mễ được bà đỡ dậy, thấy Phó Tinh Khiêm định đi theo, bà dừng bước rồi thẳng thừng nói:
“Sau này đừng đến gần con gái tôi nữa, tôi sẽ không đồng ý chuyện cưới xin.”
“Bác gái, cháu…” Phó Tinh Khiêm giật mình.
“Tránh ra!”
Mẹ Đoàn đẩy Phó Tinh Khiêm lui về, lúc đó Đoàn Mễ cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt bình tĩnh:
“Tinh Khiêm, cứ xem như chúng ta chưa từng gặp nhau đi. Đứa trẻ này tôi có thể tự nuôi, anh không cần phải chịu trách nhiệm, tôi sẽ tìm được một người cha tốt cho nó.”
Mẹ Đoàn đưa con gái vào trong xe rồi trực tiếp chạy đi, bỏ Phó Tinh Khiêm đứng ngơ ngác ở phía sau.
Anh không kịp phản ứng trước sự thay đổi đột ngột này, lúc muốn đuổi theo thì giọng nói lãnh đạm của Đoàn Mễ lại vang lên, còn có sự ghét bỏ trên mặt mẹ Đoàn.
Sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Đoàn Mễ muốn tìm ai để làm cha đứa nhỏ chứ? Đó rõ ràng là con của anh và cô!
Phó Tinh Khiêm không biết bản thân đã đứng tại chỗ bao lâu, lâu đến mức hai chân anh mỏi nhừ, nhân viên ở quán cà phê bên cạnh tiến tới hỏi anh một câu:
“Này anh, anh vẫn ổn chứ?”
Lúc ấy Phó Tinh Khiêm mới sực tỉnh, ngơ ngẩn gật đầu rồi bước về phía trước. Có lẽ Đoàn Mễ định tìm mối tình đầu của cô, người đàn ông mặc áo blouse trắng mà hôm nay anh đã gặp!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc