Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 15

Tác giả: Nhược Mộng

Đoàn Mễ bỏ mặc Phó Tinh Khiêm rồi đi nhanh ra ngoài, vừa nhìn thấy cô mang theo vẻ mặt tức giận xuất hiện, Trúc Thanh liền tiến tới hỏi:
“Chị Mễ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Đi thôi, chúng ta trở về, chị không muốn đi dạo nữa.” Cũng không muốn nhìn thấy Phó Tinh Khiêm vào lúc này.
Cô đưa tay vẫy taxi, hoàn toàn không cho người đàn ông phía sau cơ hội đuổi theo, trực tiếp kéo Trúc Thanh rồi ngồi vào trong xe.
Lúc Phó Tinh Khiêm bước tới thì chỉ còn mỗi Triệu Tuấn Vĩ đang đứng ngơ ngác ở bên đường, hắn gãi gãi trán rồi hỏi anh:
“Vừa nãy vẫn còn tốt lắm mà, anh chọc gì cô ấy vậy?”
Phó Tinh Khiêm hơi mím môi, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại lại đổ chuông. Anh nhíu mày định tắt máy nhưng vẫn không đành lòng mà ấn nút nghe, sau đó giọng nữ ngọt ngào mang theo sự hoảng loạn của Thường Liên vang lên:
“Anh Khiêm, em lái xe va chạm với người ta rồi, làm sao bây giờ?”
Bên kia còn có âm thanh ồn ào khác, Phó Tinh Khiêm nghe không rõ lắm, anh chỉ hỏi:
“Em ở chỗ nào của Hải Thành?”
“Đợi em một lát, em gửi địa chỉ cho anh!”
Mấy năm này Hải Thành đang trên đà phát triển, đặc biệt là về du lịch, bởi vậy không ít người ở những nơi khác chạy đến vui chơi, tìm hiểu một chút xem có đầu tư được gì hay không. Thường Liên và Triệu Tuấn Vĩ cũng nằm trong số đó.
Phó Tinh Khiêm nghĩ bây giờ Đoàn Mễ đang giận thì có đến tìm cô cũng không được gặp, chi bằng qua giúp Thường Liên một chút.
Anh để Triệu Tuấn Vĩ trở về, còn mình thì bắt xe rời đi.
Triệu Tuấn Vĩ bực bội ôm cái ba lô đầy đồ của Trúc Thanh đứng bên đường lẩm bẩm:
“Mẹ cái đám người này, cho rằng ông là ai chứ? Lôi kéo người ta đi ra ngoài rồi bỏ người ta trở về hết!”

Tâm trạng Đoàn Mễ không tốt nên miệng rất nhạt, ăn cái gì cũng thấy chẳng ngon, thậm chí còn buồn nôn khó chịu.
Cả nhà gặng hỏi mấy lần mà Đoàn Mễ vẫn im lặng không chịu nói, kết quả loay hoay nửa buổi, Triệu Tuấn Vĩ đang quét rác lại bị Trúc Thanh gọi:
“Tuấn Vĩ, qua đây.”
Cô nàng cứ đứng lải nhải bên tai hắn suốt làm hắn không nhịn được, ông bà Đoàn cũng gọi hắn tới để truy vấn, cuối cùng hắn nhắm mắt khai hết:
“Có một cô G.i g.i tới, sau đó thì anh ta vội vã chạy đi.”
Sắc mặt ông bà Đoàn tối sầm lại, Trúc Thanh thì tức đến mức thở hổn hển.
Chẳng trách Đoàn Mễ buồn lòng, hóa ra tên đàn ông kia ở bên ngoài còn đang dính dáng tới phụ nữ.
Chuyện này họ cũng không muốn nghe từ một phía là Triệu Tuấn Vĩ, nhưng nhìn trạng thái bất thường của Đoàn Mễ thì khả năng cao Phó Tinh Khiêm thật sự đi gặp người phụ nữ khác rồi.
Bọn họ chỉ vừa mới mở lòng và chấp nhận Phó Tinh Khiêm, vậy mà bây giờ phát hiện ra chuyện động trời như thế, ai cũng đều thấy thất vọng và có chút khó xử.
Đoàn Mễ nằm xụi lơ trên giường, hai mắt mở to nhìn trần nhà, cảm giác cả người mệt mỏi chẳng có chút sức nào. Cô không hiểu người đàn ông đó, nếu vẫn còn lưu luyến người phụ nữ kia thì anh còn đến tìm cô, nói muốn cưới cô làm gì chứ?
Trong lòng cô bức bối khó chịu, nghĩ đến chuyện này liền muốn khóc một trận. Hốc mắt dần cay rát, cô không nhịn được mà rơi lệ, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài xuống theo tiếng thút thít của cô.
Đoàn Mễ khóc đến mức thở không nổi, cô đặt tay lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình nhẹ nhàng vỗ về như đang an ủi chính bản thân.
Trước đây cô đã chuẩn bị tinh thần làm mẹ đơn thân, chỉ là Phó Tinh Khiêm bỗng nhiên xuất hiện khiến cô dấy lên một tia hy vọng. Nếu biết anh không rõ ràng và vẫn còn dây dưa với Thường Liên thì cô đã dứt khoát chặn anh ở bên ngoài thế giới của mình, không cho anh tiến vào cuộc sống của cô rồi. Nếu là vậy, chắc cô sẽ không đau thế này, tim đau như sắp vỡ ra mất.

Bên lề đường, Thường Liên không ngừng cúi đầu nói xin lỗi với người đàn ông trước mặt mình.
Vừa rồi trong lúc không cẩn thận, cô nàng đã tông trúng đuôi xe của ông ta khiến nó bị rơi mất biển số phía sau.
Ở nơi này Thường Liên cũng có vài người bạn nhưng người đầu tiên cô ta nghĩ tới là Phó Tinh Khiêm.
Không lâu sau đó, Phó Tinh Khiêm bước xuống khỏi chiếc taxi rồi sải bước về phía Thường Liên. Một thời gian dài chưa gặp, cô gái trước kia anh yêu đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều.
Trong lòng Phó Tinh Khiêm khó tránh được một chút cảm giác hoài niệm, rất nhanh, anh gạt bỏ xúc cảm kỳ quái kia đi.
Thường Liên thấy anh như gặp được cứu tinh, vội vàng xông qua ôm cánh tay anh rồi nói với người đàn ông:
“Chồng ơi, ông ấy không chịu nhận tiền bồi thường mà muốn em đi ăn với ông ấy!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc