Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 13

Tác giả: Nhược Mộng

Đoàn Mễ liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh:
"Không được rồi, anh là kiểu đàn ông mà vừa nhìn em liền muốn trêu ghẹo, anh bảo em phải làm sao đây?”
Trước đây cô cũng từng nhận xét anh như vậy, sau đó thì bị anh làm cho mê mụi, đặc biệt là kỹ thuật của anh còn ngày càng tốt, mỗi lần đều có thể khiến cô khóc cầu anh.
Đoàn Mễ tựa đầu vào vai Phó Tinh Khiêm, nghịch ngợm hôn lên yết hầu của người đàn ông, cùng lúc đó tay nhỏ cũng lần mò vào trong áo anh, chạm đến cơ bụng săn chắc.
Cơ thể Phó Tinh Khiêm hơi căng thẳng, anh bắt cái móng vuốt đang làm loạn kia lại rồi giữ thật chặt, ánh mắt sâu thẳm mang theo chút khó xử:
"Biết bây giờ anh không thể động vào em được còn cố tình ?"
Đoàn Mễ cúi đầu nhìn xuống nơi nào đó của anh, hai mắt to tròn chớp chớp:
“Em nhớ nó.”
"..." Không nhớ anh sao?
Phó Tinh Khiêm hiện tại nên vui vì sự dũng mãnh của anh làm vợ nhỏ đắm đuối đến mức này hay nên buồn vì mình còn thua cả "thằng em" vậy?
Anh đưa tay gõ nhẹ lên trán Đoàn Mễ, yêu thương nói:
“Chờ đến khi cái thai ổn định, em muốn bao nhiêu anh cũng cho em.”
Lạch cạch.
Cánh cửa bên ngoài phát ra âm thanh khe khẽ, mở ra rồi nhanh chóng khép lại.
Trúc Thanh hai má đỏ bừng tựa lưng vào cửa, thầm nghĩ mình trở lại không đúng lúc chút nào.

Hai ngày sau đó, Đoàn Mễ được bác sĩ cho xuất viện.
Thời gian này Phó Tinh Khiêm vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô nên tránh được một kiếp, không phải đi câu hai mươi con cá cho ba vợ nữa. Sau khi biết anh đã dạy dỗ cho đám người khốn nạn kia một trận thì mẹ Đoàn thay đổi thái độ, nói chuyện với anh nhiệt tình hơn hẳn.
Vụ việc kết thúc khi hai người bạn của Triệu Tuấn Vĩ bị đá trở lại Đế Thành, gia đình chắc chắn sẽ dạy cho chúng một bài học nghiêm khắc hơn.
Về phần Triệu thiếu đáng thương thì nhận được chỉ lệnh từ ba mình:
“Mày đi theo cậu Phó hối lỗi cho tao, cậu ấy nói gì mày làm cái đó, bảo mày đứng mày không được ngồi, biết chưa? Đừng để tao phải bận tâm thêm nữa, thằng ngu này!”
Có thể thấy được thân phận của Phó Tinh Khiêm còn trên cả cha hắn, vì vậy hắn chỉ đành nghe theo ông, không dám oán thán nửa lời.
Đi du lịch rồi ghẹo gái thôi mà, sao lại xui xẻo đến mức này chứ?
Trúc Thanh nhìn thấy người đàn ông đã đẩy ngã Đoàn Mễ cũng theo về thì khó chịu nhíu mày, lại nghe chị Mễ thân yêu dặn dò:
“Cậu ta đến đây chuộc lỗi, em xem cái gì làm được thì để cậu ta làm đi.”
“Chị Mễ không giận sao? Hắn ta làm chị động thai, nghiêm trọng hơn thì có thể…”
Nói đến đây liền dừng, Trúc Thanh bất mãn thay Đoàn Mễ.
Chỉ thấy Đoàn Mễ mặc một bộ váy dài màu trắng thanh nhã, trên khuôn mặt là nụ cười mỉm đầy ý tứ:
“Giận chứ, vậy nên một tháng tới…”
“Em hiểu rồi!” Trúc Thanh hừ một tiếng: “Chị cứ yên tâm!”
Cứ như vậy, Triệu Tuấn Vĩ được sắp xếp ở trong một nhà kho bên cạnh biệt thự, giường cũ, chăn rách, cửa sổ không che được mưa gió. Hắn ngơ ngác nhìn căn phòng trước mắt rồi tức giận quay sang hỏi Trúc Thanh:
“Cô nói tôi phải ở đây một tháng?”
Bà mẹ, cái này có khác gì Tra t** hắn đâu chứ? Cha bảo hắn theo Phó Tinh Khiêm để giúp đỡ anh ta khi cần, không nói hắn phải nghe lời đám người này!
Triệu Tuấn Vĩ trực tiếp quay người bỏ đi, nhưng mới được mấy bước thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Trúc Thanh vang lên sau lưng:
“Phó Tinh Khiêm còn phải đi làm ruộng, cậu là cấp dưới của anh ta thì tính là cái thá gì hả?”
Một chổi quất tới trên ௱o^ЛƓ Triệu Tuấn Vĩ, hắn bị đánh *** tê rần lại không dám cãi lời, bởi vì hắn vừa nghe được chuyện động trời. Phó Tinh Khiêm là đại thiếu gia của Phó gia, tổng giám đốc tập toàn thương nghiệp Phó thị, ở chỗ này làm ruộng sao?
Trúc Thanh dọa sẽ mách Phó Tinh Khiêm, cho nên Triệu Tuấn Vĩ uất ức mặt đỏ bừng cũng không dám cãi lời, hắn đi tới rồi ném ba lô vào cái phòng rách kia. Đang định đặt ௱o^ЛƓ ngồi xuống, bà chằn lửa bên ngoài liền ném chổi tới dưới chân hắn mà nói:
“Ai cho cậu nghỉ ngơi? Cất đồ rồi ra ngoài quét sân cho tôi, quét không xong đừng hòng ăn cơm.”
“Con nhỏ này…” Triệu Tuấn Vĩ đá cây chổi, vừa mới đứng lên liền liếc thấy Phó Tinh Khiêm đi tới bên này. Cả người hắn phát run, thầm chửi một câu:
“Má nó, ông đây nhịn!”
Phó Tinh Khiêm lạnh lùng nhìn Triệu Tuấn Vĩ, chỉ nói:
“Thành thật một chút.”
Gân xanh trên trán Triệu Tuấn Vĩ giần giật, cuối cùng mới phun ra hai chữ:
“Biết rồi.”
Ở Đế Thành lăn lộn bao nhiêu năm, hắn chưa từng nhục nhã đến mức này, nhưng ở trước mặt của Phó thiếu thì muốn đánh rắm hắn cũng không dám đánh.
Trúc Thanh cáo mượn oai hùm chống nạnh nhìn hắn, cằm hất lên cao thật cao.
Triệu Tuấn Vĩ hai mắt đỏ ửng, nếu có thể thì hiện tại hắn muốn ói vài xô máu cho đỡ tức. Con ranh con này dùng đá đập đầu hắn, còn bắt hắn làm việc như một thằng hầu thấp kém nữa, tôn nghiêm của một vị thiếu gia được cưng chiều nay còn đâu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc