Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 12

Tác giả: Nhược Mộng

“Thằng chó này, mày làm cái gì thế hả?” Tên còn lại phản ứng hơi chậm, lúc này mới đạp về phía Phó Tinh Khiêm và quát lên.
Phó Tinh Khiêm nheo mắt, tay phải nhanh nhẹn gập lại kẹp chân của gã ta rồi vung tay trái lên, nhắm ngay *** mà đấm. Lũ cặn bã này nên bị giáo huấn một trận!
“Aaaaa!”
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên trên hành lang dài, Phó Tinh Khiêm đánh ngã hai tên trước cửa xong cũng không dừng chân, anh mở cửa bước vào phòng của Triệu Tuấn Vĩ.
Triệu Tuấn Vĩ mơ mơ màng màng hé mắt ra, nhìn thấy Phó Tinh Khiêm bước tới gần liền sợ run, bụng cảm giác được sự đau nhức dữ dội.
Một đá ban nãy đã khiến hắn suýt chút nữa xuống lỗ, bây giờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tinh Khiêm liền co rúm cả người lại.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý. Nếu tôi biết cô ấy mang thai thì tôi…”
Chát.
Phó Tinh Khiêm vung tay tát vào mặt Triệu Tuấn Vĩ một cái khiến miệng hắn cứng đờ, một dấu tay đỏ ửng hằn lên má trái của hắn ta.
Anh đứng trước mặt Triệu Tuấn Vĩ, từ trên cao nhìn xuống như nhìn một sinh vật hạ đẳng:
“Mang thai hay không thì mày cũng không được động vào cô ấy.”
Những vị thiếu gia trưởng thành trong sự cưng chiều và bảo bọc của cha mẹ như Triệu Tuấn Vĩ rất nhiều, đặc biệt là ở đế đô hoặc nơi tập trung xí nghiệp lớn. Nhưng mà bọn chúng sẽ không hoành hành, không làm những chuyện thiếu suy nghĩ vì biết rõ núi cao còn có núi cao hơn.
Sở dĩ Triệu Tuấn Vĩ dám hung hăng đến mức đánh người là vì hắn cho rằng tại một nơi như Hải Thành sẽ chẳng có ai dám động tới hắn.
Đáng tiếc, hắn động sai người rồi.
Phó Tinh Khiêm đánh Triệu Tuấn Vĩ xong liền hỏi thông tin cá nhân của hắn, hắn lập tức nghĩ tới chuyện dọa anh, một hơi nói ra tên của ba mình rồi đắc ý hất cằm:
“Khẩu âm của anh chắc là quê ở Đế Thành, anh biết ba của tôi chứ?”
Triệu gia cũng không đến nỗi nào, danh tiếng ổn định, Phó Tinh Khiêm nhàn nhạt đáp:
“Biết.”
“Vậy thì chuyện này coi như chưa từng xảy ra đi, dù sao tôi cũng không cố ý.” Triệu Tuấn Vĩ mừng rỡ.
Phó Tinh Khiêm đưa điện thoại ra rồi nói:
“Gọi cho ba của cậu.”
“Hả?” Triệu Tuấn Vĩ đang hớn hở thì bị câu nói này làm đần mặt.
Hắn nâng mắt lên, phát hiện Phó Tinh Khiêm mất kiên nhẫn nhíu mày thì lập tức đưa hai tay ra nhận điện thoại, ngoan ngoãn gọi cho ba của mình. Chỉ cần ba hắn ra mặt, mọi chuyện hẳn là sẽ được giải quyết sớm thôi.
Chuông reo, Phó Tinh Khiêm đi ra ngoài nghe máy.
Hai tên vừa rồi bị anh đánh đang ngồi trên ghế xuýt xoa, thấy anh thì ௱ôЛƓ như có lửa, vội vàng bật dậy và lui ra xa.
Phó Tinh Khiêm nói chuyện xong trở về phòng bệnh, lúc này Triệu Tuấn Vĩ cũng hơi thấp thỏm. Hắn biết bản thân có chút hống hách nên không dám làm căng mọi chuyện.
“Ông Triệu bảo một tháng tới cậu ở lại Hải Thành, cụ thể thì cậu tự hỏi ông ấy đi.” Phó Tinh Khiêm lạnh lùng buông một câu rồi xoay người đi thẳng.
Triệu Tuấn Vĩ ngớ ra hơn năm phút mới liên lạc cho ba mình, vừa bật máy, một tràn tiếng mắng chửi liền bắn ra từ trong loa điện thoại.

Việc động thai khiến thân thể Đoàn Mễ có chút bất ổn, Phó Tinh Khiêm quay về phòng thì thấy Trúc Thanh.
Ánh mắt của cô ấy đã không còn ghét bỏ như ban đầu nữa, còn biết nhường chỗ cho anh mà đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người, Phó Tinh Khiêm liền nhân cơ hội này kéo ghế đến ngồi cạnh giường.
Anh đặt tay lên bụng Đoàn Mễ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt hai cái.
“Anh cũng không ngờ là đêm đó lại làm em mang thai, Đoàn Mễ, đây có phải định mệnh không?”
Người đàn ông dịu dàng vén sợi tóc trên trán cô gái sang một bên, giọng nói trầm thấp mang theo sự áy náy:
“Anh thừa nhận ban đầu không muốn dính líu gì đến em, nhưng mà thời gian qua ở cạnh nhau anh… rất vui vẻ, rất hạnh phúc.”
Phó Tinh Khiêm cầm tay Đoàn Mễ đưa lên môi hôn nhẹ một cái, sau đó còn định nói mấy lời thổ lộ tâm tình nữa nhưng lại phát hiện người vốn đang ngủ trên giường lại mở to mắt nhìn anh.
Động tác của Phó Tinh Khiêm chậm dần rồi cứng đờ ở đó, Đoàn Mễ mỉm cười ngọt ngào hỏi anh:
“Sau đó thì sao? Anh nói tiếp đi, em đang nghe đây.”
Đuôi mắt cô cong cong, bị nhìn chằm chằm làm anh không được tự nhiên.
Phó Tinh Khiêm hôn cái chụt lên mu bàn tay Đoàn Mễ rồi đặt tay cô vị trí cũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà hỏi thăm:
“Em cảm thấy trong người thế nào rồi?”
“Rất vui vẻ, rất hạnh phúc.” Đoàn Mễ bắt chước bộ dáng thâm tình của anh vừa rồi, nói xong liền phì cười làm sắc mặt Phó Tinh Khiêm đen như *** nồi.
Anh đột nhiên chồm người tới trước, nâng cằm cô lên rồi hôn xuống. Nụ hôn **** mang theo tình cảm nhớ nhung mấy ngày qua, đầu lưỡi của anh trượt vào trong khoang miệng cô gái, có chút *** mà quét một vòng.
“Ưm…” Đoàn Mễ giơ một tay lên túm cổ áo anh, hơi thở nam tính quanh quẩn bên chóp mũi cô, môi bị anh hết *** rồi lại *** đến đỏ bừng.
Mãi đến khi Đoàn Mễ phát ra *** nho nhỏ kháng nghị, anh mới chậm rãi tách khỏi môi cô, ngón cái còn đang đặt bên cạnh khóe môi cô xoa nhẹ.
Môi mỏng khẽ mở, người đàn ông mỉm cười:
“Lần sau đừng trêu chọc anh, biết không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc