Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 11

Tác giả: Nhược Mộng

“Xin hỏi các vị ai là người nhà của cô Đoàn?” Đúng lúc ấy, một vị bác sĩ từ trong phòng khám bước ra. “Chúng tôi phải làm phẫu thuật cắt buồng trứng cho cô ấy, tuy không gấp lắm nhưng vẫn cần ký giấy cam kết.”
Mọi người đều kinh hãi nhìn về phía ông, sau khi nghe thấy mấy lời kia, Phó Tinh Khiêm như lọt vào hầm băng lạnh lẽo, thân thể cứng đờ không nhúc nhích nổi. Ông ấy mới nói gì? Cắt buồng trứng? Trái tim trong ***g *** anh đập một cách vô cùng nhanh khiến anh không thở nổi.
Mẹ Đoàn sắc mặt tái nhợt, run run hỏi lại:
“Tại sao lại phải cắt buồng trứng? Con gái tôi thế nào rồi? Cháu tôi thì sao?”
Không phải chỉ bị ngã một cái thôi ư?
Trúc Thanh dùng hai tay che miệng, mắt lập tức đỏ hoe.
Bác sĩ thấy họ như vậy thì nhíu mày như suy nghĩ gì đó, nói:
“Chỉ sợ là không mang thai được nữa.”
Phó Tinh Khiêm lung lay đứng không vững, trước mắt anh là hình ảnh Đoàn Mễ mỉm cười nói với anh sau này muốn sinh một đứa con gái. Khi đó họ chỉ vừa bắt đầu mối quan hệ tình nhân, anh cũng không phản ứng lại.
Nhưng qua nửa năm, anh cảm thấy sự hoạt bát, đáng yêu, năng lượng tích cực của cô, nụ cười của cô đã khiến anh cảm nhận được rung cảm nơi trái tim vẫn luôn bình tĩnh. Anh biết mình cần Đoàn Mễ, càng vui phát điên khi cô mang thai. Bây giờ tin dữ đột ngột đến, anh không chấp nhận được, có lẽ cô cũng sẽ không chịu nổi.
Không mang thai được, bốn chữ này khác gì nói đứa trẻ đã mất rồi chứ?
Mẹ Đoàn không kìm được, tại chỗ rơi nước mắt, thầm nghĩ phải để cho tên họ Triệu kia chịu đựng đủ các loại cực hình trên đời. Bà sẽ giết tên chó má đó!
Bác sĩ gãi gãi đầu:
“Tôi hỏi lại một lần nữa, các vị ai là người nhà của cô Đoàn Thụy?”
“Là tôi.” Cha Đoàn đau khổ nói.
“Là tôi.” Phó Tinh Khiêm cũng nhắm chặt mắt.
Cả hai người đàn ông đồng thời trả lời, sau đó chừng mấy giây mới phản ứng lại, Phó Tinh Khiêm ngơ ngẩn:
“Khoan đã, Đoàn Thụy là ai? Bác sĩ, người bên trong không phải là Đoàn Mễ sao?”
“Không phải.” Bác sĩ khó hiểu. “Chắc là phòng bệnh bên cạnh đấy.”
Lúc ấy, một người đàn ông chạy vội tới rồi giơ tay trả lời:
“Tôi, tôi là cha của Đoàn Thụy!”
Một màn này khiến cho Phó Tinh Khiêm và cha mẹ Đoàn, còn có Trúc Thanh đần hết cả mặt, từ tuyệt vọng khổ sở chuyển sang mừng rỡ chỉ trong vòng một phút. Bác sĩ này không nói sớm tên của bệnh nhân, để bọn họ bị sốc một phen!
Cánh cửa bên cạnh mở ra, y tá khẽ gọi:
“Xin hỏi người nhà của cô Đoàn Mễ có ở đây không ạ?”
Phó Tinh Khiêm phản ứng nhanh nhất, anh lập tức hồi hộp tiến tới:
“Tôi là chồng của cô ấy!”
Y tá nói nhanh:
“Cô ấy chỉ bị động thai thôi, anh không cần lo lắng quá.”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm bốn người bị xoay như chong chóng, đến tận khi vào phòng thăm Đoàn Mễ rồi vẫn chưa hồi thần. Nước mắt trên mặt mẹ Đoàn dừng chảy, cha Đoàn và Trúc Thanh thì thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Tuấn Vĩ ở bên ngoài nằm dưới sàn nhà hơn năm phút mới được chú ý tới, trên trán của hắn ta vẫn còn quấn một vòng băng trắng, máu tươi thấm ra cực kỳ dọa người, cũng chẳng biết hắn lấy đâu ra can đảm mang theo cái đầu bị thương ấy chạy qua chỗ này gây sự.
Hai người bạn của Triệu Tuấn Vĩ tới trễ một bước, lúc đến nơi chỉ thấy hắn nằm sõng soài trên sàn nhà, y tá đang cố gắng nâng hắn lên. Không kịp tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, hai người đi cùng Triệu Tuấn Vĩ vội vàng tới giúp đỡ.
Trong phòng bệnh, Đoàn Mễ nằm trên giường đang sờ sờ bụng mình.
Thấy cô không sao, cha mẹ Đoàn đều mừng rỡ, Phó Tinh Khiêm thì như trút được gán***, anh xòe bàn tay ra mới biết lòng bàn tay toàn là mồ hôi, đầu ngón tay vẫn còn run rẩy. Vừa rồi anh thật sự sợ hãi, tim đập nhanh như muốn vỡ ra vậy. May mắn, may mắn không xảy ra chuyện gì cả.
Đoàn Mễ quan sát mọi người, phát hiện ai nấy đều trưng ra biểu cảm có phần nghiêm trọng thì hơi giật mình:
“Có chuyện gì sao ạ?”
Cô cũng bắt đầu lo lắng, vừa rồi bác sĩ nói cô không sao mà, chẳng lẽ trong lúc khám phát hiện ra có bệnh thầm kín khó nói hay bệnh nan y gì đó?
Mẹ Đoàn đi tới ôm cô vào lòng, để đầu cô tựa vào *** bà rồi xoa xoa tóc cô, giọng nói mềm mại mang theo sự yêu thương:
“Con không sao thì tốt rồi, mẹ nhất định sẽ xử lý tên khốn dám động vào con.”
Phó Tinh Khiêm rất muốn tiến tới ôm Đoàn Mễ như vậy nhưng tình hình căng thẳng lúc này không cho phép anh, cha vợ ở bên cạnh cũng không cho phép.
Phải mất một lúc lâu sau đó mọi người mới bình tĩnh lại, cha mẹ Đoàn ra ngoài làm giấy tờ và làm thủ tục chuyển Đoàn Mễ lên phòng VIP, Trúc Thanh ở lại chăm sóc cô, còn Phó Tinh Khiêm thì bừng bừng lửa giận đi về phía khoa cấp cứu.
Sau một lát hỏi thăm, Phó Tinh Khiêm biết được Triệu Tuấn Vĩ đã chuyển về phòng hồi sức. Lúc anh đến nơi, hai người bạn của hắn đang gọi điện thoại và kể lể chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Chú Triệu tính sao ạ? Triệu Tuấn Vĩ bị chấn thương rất nặng, phải kiện bọn người này tội hành hung mới được.”
“Con đ*** đó có cho tao cũng không thèm! Mẹ nó, Triệu thiếu xem trọng nó mà nó còn dám lên mặt!” Tên bên cạnh khinh thường nói.
Lời vừa dứt thì một bóng đen bất ngờ vụt tới trước mặt của hắn, kế tiếp hắn liền cảm giác trời đất quay cuồng, cả người bay lên rồi đáp xuống cực nhanh.
Rầm.
Một cú quật của Phó Tinh Khiêm khiến hắn ta ngã choáng váng đầu óc, không kịp rên một tiếng nào, trên mặt liền bị đấm mạnh.
Đầu gối bên phải của Phó Tinh Khiêm đè lên *** của đối phương khiến hắn ta không thở nổi, tay vung lên, hung ác đấm thêm cái nữa.
Cái miệng bẩn thỉu này vừa rồi nói ra những lời nhục mạ vợ tương lai của anh, anh không tha thứ được! Tất cả phẫn nộ khi biết tin Đoàn Mễ nhập viện chưa kịp trút hết, bây giờ đều rơi lên người của hắn ta! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc