Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 09

Tác giả: Nhược Mộng

Làm đồng cũng chẳng phải chuyện gì khó, Phó Tinh Khiêm đã cho rằng như vậy đấy. Tổng giám đốc của tập đoàn thương nghiệp Phó thị ngày hôm ấy đã biết thế nào là họa từ miệng mà ra.
Nếu trước kia anh không dọa Đoàn Mễ phải bỏ đứa trẻ nếu lỡ “dính” thì đâu phải khổ cực thế này.
Chiều muộn, Phó Tinh Khiêm lê thân mình bẩn thỉu trở về khách sạn.
Nhân viên ở cửa suýt chút nữa cầm chổi đuổi đánh anh vì tưởng là tên điên nào, phải đến khi anh lên tiếng và đưa giấy chứng minh ra, người kia mới sợ hãi vội tìm chỗ cho anh rửa sạch một thân bùn đất trước.
Vừa về tới phòng, Phó Tinh Khiêm lập tức đi tắm rửa rồi bò về giường ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau.
Mà lúc ấy, Đoàn Mễ đang lo lắng hỏi xem biểu hiện hôm nay của Phó Tinh Khiêm thế nào. Cha cô cười nhạt:
“Tạm được.”
Cha cô hiếm khi khen giống như khác, nói vậy nghĩa là ông đang thử chấp nhận Phó Tinh Khiêm rồi!
Đoàn Mễ nở nụ cười, câu trả lời của ông ấy khiến cả nhà đều vui. Không ai hy vọng con gái mình phải làm một bà mẹ đơn thân, ba mẹ Đoàn đương nhiên sẽ cố gắng tạo điều kiện cho cô và Phó Tinh Khiêm. Nhưng trước đó, họ cần kiểm tra người con rể này!
Sáng hôm sau, Đoàn Mễ dậy sớm làm bữa cơm tình yêu cho Phó Tinh Khiêm, cô nhớ trước đây anh rất thích ăn mấy món mà cô tự tay chuẩn bị.
Ngày thứ hai, cha Đoàn đưa Phó Tinh Khiêm - người đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu đến hơi thở cuối cùng đi câu cá.
Trên đầu Phó Tinh Khiêm bật ra một dấu chấm hỏi thật to, anh còn tưởng phải làm ruộng đến khi nào trở thành nông dân thực thụ mới thôi.
“Cậu đừng có nhìn tôi như thế, biểu hiện của cậu ngày hôm qua là đủ tốt rồi, thư giãn đi.”
“Vâng.”
Phó Tinh Khiêm trước kia quát tháo cấp dưới oai phong thế nào không biết, vừa gặp cha của Đoàn Mễ thì liền biến thành một thằng nhóc choai choai hiểu chuyện, nói gì cũng ngoan ngoãn đáp lời. Nếu để cho những người khác biết anh còn có một mặt này, tuyệt đối sẽ cười bể bụng.
Phó Tinh Khiêm nghĩ thấy thử thách của cha Đoàn cũng không khó khăn lắm, anh tự tin mình dư sức hoàn thành một cách xuất sắc.
Đến bên bờ sông, ông Đoàn nhàn nhã tìm một bóng râm ngồi xuống, rút điện thoại ra ấn rồi nói:
“Câu được hai mươi con cá thì cậu có thể ăn cơm trưa tình yêu mà con gái tôi làm.”
Phó Tinh Khiêm: “...”
Anh xin rút lại toàn bộ lời mình nói!
Phó Tinh Khiêm đặt ௱ô** ngồi xuống, lén lút thở dài.
Anh là một người đàn ông xuất chúng với những kỹ năng đánh golf, đánh bi-a, bắn S***g và cưỡi ngựa siêu cấp, có thể so với vận động viên chuyên nghiệp, đi đâu anh cũng tự hào, nhưng bây giờ một thứ cũng chẳng dùng được, đúng là vô dụng!
Phó Tinh Khiêm mất năm phút để có thể xử lý móc câu và con giun đất mà cha Đoàn cho, sau đó anh ngồi tê cả chân mà cũng chẳng thấy được một con cá nào.
Đại khái qua khoảng bốn tiếng, khi Phó Tinh Khiêm gấp đến độ sắp nhúng đầu xuống sông nhìn xem bên dưới có cá không, cha Đoàn đi tới, nhìn anh nghiêm túc như vậy liền nở nụ cười rồi mới nói:
“Khúc sông này không có cá, tôi nhớ nhầm rồi, cậu đi với tôi sang chỗ khác đi.”
Phó Tinh Khiêm ngẩng đầu nhìn ông, trên khuôn mặt đẹp trai như có mấy vệt đen đang chảy xuống.
“Khụ, thôi được rồi, cái này cho cậu, ăn xong hẵng đi.”
Từ sau lưng, ông Đoàn lấy ra một cái hộp hình chữ nhật được bọc cẩn thận, bên trên còn gắn tờ giấy ghi chú màu hồng.
“Nếu thật sự muốn đưa em về thì cố gắng một chút, ba em không phải kiểu người khó tính như anh nghĩ đâu, ông ấy rất đáng yêu đó.”
Trong lòng Phó Tinh Khiêm như nở ra một đóa hoa khi trông thấy dòng chữ nắn nót kia, anh mở hộp cơm, thấy phần sốt bên trên được quệt thành hình trái tim liền khẽ cười.
Đoàn Mễ đang sợ anh nản lòng sao? Nếu đã bỏ cả công việc để chạy đến chỗ này tìm cô, anh đương nhiên sẽ không bỏ cuộc dễ như vậy.
Thấy biểu cảm của Phó Tinh Khiêm, lại nhìn hộp cơm kia, hai mắt ông Đoàn cay cay, ông hừ một tiếng:
“Chẳng phải chỉ là một hộp cơm trưa thôi à?”
Nói rồi đi tới bên gốc cây, thật cẩn thận mở phần cơm của mình ra, cười khà khà.
Phó Tinh Khiêm lén lút đứng dậy giả vờ duỗi duỗi người, sau đó nhìn thấy trên hộp cơm của ông cũng có hình trái tim. Khóe môi anh giật giật, không nói được lời nào.
Ừm, giống như lời Đoàn Mễ nói, cha vợ của anh không hề khó tình mà ngược lại có chút đáng yêu.
Mặt trời lên cao, ông Đoàn bỗng nhận được điện thoại từ vợ mình, bà vừa gọi qua đã cao giọng hét lên:
“Ông mau trở về, nhanh lên, con gái nhập viện rồi!”
Mấy chữ này cực kỳ vang dội, Phó Tinh Khiêm ở bên cạnh cũng nghe thấy. Hai người đàn ông vứt hết đồ đạc lại, sau đó chạy như điên về phía đường lớn.
Trái tim Phó Tinh Khiêm như ngừng đập, cả người có chút hoảng hốt, lúc trèo lên taxi rồi tay chân anh vẫn đang run lẩy bẩy. Đoàn Mễ chỉ mới mang thai chưa lâu, sao lại xảy ra chuyện gì được chứ? Chẳng lẽ là té ngã sao? Không, không có chuyện gì cả, chắc chắn chỉ đau bụng một chút thôi!
Hai tay siết vào nhau, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay của anh vì dùng lực quá nhiều, đôi mắt dần hơi đỏ lên. Đoàn Mễ, chờ anh, nhất định phải chờ anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc