Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 05

Tác giả: Nhược Mộng

“Bác gái, cháu muốn cưới Đoàn Mễ làm vợ!”
Phó Tinh Khiêm sợ dây dưa thêm nữa sẽ bị mẹ vợ đuổi đi, vì thế trực tiếp nói thẳng lý do mà anh đến đây, để tránh hiểu lầm, anh còn bổ sung:
“Cháu muốn chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng cô ấy.”
Cả ông bà Đoàn và Trúc Thanh đều giật mình nhìn chằm chằm vào Phó Tinh Khiêm như thể không tin vào tai mình. Bà Đoàn hỏi lại:
“Cậu nói thật à?”
Người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao lớn, mặt mày anh tuấn phi phàm, chẳng qua bây giờ có hơi chật vật một chút. Anh thành khẩn cúi người chào ông bà Đoàn rồi nói:
“Xin hai bác hãy tin cháu, cho cháu một cơ hội!”
“Vậy tôi hỏi cậu vài câu đã, trước đây cậu làm sao quen được con gái tôi thế?” Mẹ Đoàn bắt đầu đánh giá Phó Tinh Khiêm từ trên xuống dưới một lượt, ừ, trông cũng được, nhưng không biết có thật lòng với con gái bà không.
Sắc mặt Phó Tinh Khiêm hơi đổi, có chút ngại ngùng khi nhắc tới chuyện của anh và Đoàn Mễ, chẳng lẽ anh lại nói thẳng ra bọn họ là tình nhân sao? Nhưng nếu không nói thì giống như là đang chột dạ. Phó Tinh Khiêm túm tóc chính mình, khổ sở chẳng biết làm sao.
Mẹ Đoàn thấy vậy thì nụ cười trên môi tắt ngúm, bà giơ tay ra, khẽ nói:
“Ông xã, mang 乃úa ra đây, em muốn diệt thằng nhóc này!”
“Em bình tĩnh, đừng nóng, đừng nóng mà, chắc có chuyện gì đó uẩn khúc…”
Thấy bà xã nhà mình nổi giận, cha Đoàn ôm eo bà kéo vào nhà, sau đó dặn dò Trúc Thanh:
“Đuổi cậu ta đi đi.”
“Dạ vâng, ông bà chủ cứ yên tâm, có con ở đây thì không một con ruồi nào lọt vào nhà mình được đâu ạ!”
Phó Tinh Khiêm bất lực trước tình cảnh này, anh và Đoàn Mễ chưa bao giờ xác thực mối quan hệ, chỉ qua lại như bạn tình, bây giờ nếu anh nói ra thì sẽ thế nào? Anh không dám nói!
Phó Tinh Khiêm thở dài một tiếng, trước tiên tìm chỗ nghỉ lại rồi ngày mai tính tiếp. Dù sao anh được nghỉ tận một tháng, có thể từ từ nghĩ cách.
Sau khi nhìn thấy Phó Tinh Khiêm rời đi, Đoàn Mễ mới dám đi xuống nhà đón cha mẹ. Cô không biết bọn họ nói gì với nhau mà mẹ lại giận dữ như vậy.
“Con nói rõ lại một lần nữa cho mẹ, hai đứa là gì của nhau, tại sao con không cẩn thận dính thai?”
Lần trước Đoàn Mễ thành thật khai báo với mẹ cô rồi, rằng bọn họ là tình nhân của nhau, nhưng không có nói rõ quá trình quen biết.

Lùi về khoảng thời gian cách đây hơn nửa năm.
Phó Tinh Khiêm ở Đế Thành làm mưa làm gió, là đối tượng mà rất nhiều cô gái yêu thích, thậm chí nguyện ý trở thành tình nhân của anh.
Trên bãi biển, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên, trai xinh gái đẹp nhiều vô kể, ánh mắt Đoàn Mễ chỉ dán chặt vào một người đàn ông tuấn mỹ với thân hình săn chắc đứng ở góc nhỏ.
Anh mặc đồ bơi để lộ cơ bụng sáu múi vô cùng đẹp mắt, cô nhìn chằm chằm đến mức muốn chảy nước miếng.
“Tinh Khiêm, cô gái kia đang thèm thuồng nhan sắc của cậu.”
Nghe bạn mình nói, Phó Tinh Khiêm nghiêng đầu sang, đúng thật phát hiện một cô gái xinh xắn mặc bikini hai mảnh đang quan sát anh. Dáng người của cô rất bốc lửa, da thịt trắng nõn tinh tế.
Bạn của Phó Tinh Khiêm cảm thấy thú vị nên đi tới chỗ Đoàn Mễ, chỉ tay về phía Phó Tinh Khiêm rồi nói:
“Cô thích bạn tôi à?”
Đoàn Mễ biết ánh mắt như sói đói của cô đã bán đứng cô rồi, đơn giản thừa nhận:
“Thích, là kiểu đàn ông mà vừa thấy tôi đã muốn...”
Cô đột nhiên im bặt, nhưng nửa câu trước vừa hay để Phó Tinh Khiêm đang đi tới gần nghe được, anh nhếch lông mày nhìn cô.
Anh bạn thân rất là vui vẻ vỗ vai Phó Tinh Khiêm vừa mới bước qua bên này:
“Cậu được con gái săn đón quá nhỉ?”
“Ừ.” Phó Tinh Khiêm kiệm lời chỉ đáp như vậy, nheo mắt trầm ngâm.
“Đang nghĩ gì thế?”
Trước câu hỏi này, Phó Tinh Khiêm đột nhiên nhìn về phía Đoàn Mễ:
“Nghĩ tới nửa câu sau của cô ấy, không biết tôi là kiểu đàn ông mà các cô gái vừa thấy đã muốn làm gì?”
Đoàn Mễ hơi xấu hổ, hai gò má nóng bừng:
“Muốn làm quen thôi mà.”
“Ồ? Thật sao?” Phó Tinh Khiêm không cho là cô chỉ nghĩ như vậy, anh thẳng thắn một cách làm cho người ta ngượng ngùng: “Có phải cô đang nghĩ muốn ăn tôi không?”
Đoàn Mễ sặc nước miếng:
“Khụ khụ…”
Lát sau, vì quá xấu hổ nên cô đành tìm một lý do để tránh sang chỗ khác, cũng là để chào tạm biệt hai người trước mắt:
“Tôi đói rồi, đi ăn cơm đây.”
Phó Tinh Khiêm ở phía sau bỗng lên tiếng, giọng trêu ghẹo:
“Không muốn ăn tôi hửm?”
Đoàn Mễ có chút tức giận, cảm thấy cô mà rời đi luôn thì là chịu thua, do đó quay đầu hỏi:
“Có tốn tiền không? Trông cũng ngon nhưng tốn tiền thì tôi không ăn.”
Câu nói này của cô làm Phó Tinh Khiêm ngơ ngẩn, bạn anh thì phá ra cười:
“Ha ha ha, Tinh Khiêm, cậu cho người ta còn không thèm kìa!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc