Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Chương 04

Tác giả: Nhược Mộng

 “Anh ấy vẫn chưa biết chuyện con có thai đâu ạ, nhưng mà trước đó anh ấy từng nói nếu để dính thì sẽ bắt con bỏ đứa bé đi, con sợ quá mới trốn về. Mẹ… Mẹ có giận con không ạ?”
Đoàn Mễ thấp thỏm sợ hãi, hai tay siết chặt vào nhau. Đây là một chuyện rất khó chấp nhận, nhìn mẹ cô im lặng thì cô càng sợ hãi hơn, hai mắt đỏ lên như muốn khóc.
Chuyện đã như vậy, bà Đoàn tuy tức giận nhưng càng thương con mình hơn, bà ôm chặt lấy cô dỗ dành:
“Không sao, nếu trách, phải trách cái tên đàn ông tồi tệ kia mới đúng! Cháu của mẹ, không cần người khác nuôi, để mẹ nuôi là được!”
Bây giờ nhà bọn họ có thể nói là giàu nhất ở Hải Thành, hai phần ba đất ruộng đều được thu gom hết sạch rồi. Tuy nhiên, trên giấy tờ thì không ghi rõ, “ở trên” làm sao mà cho phép một gia đình thâu tóm nhiều đất đai như vậy chứ?
Cha của Đoàn Mễ dùng nhiều thủ đoạn khác nhau, nắm trong tay rất nhiều ruộng lúa. Đoàn Mễ và những người ở Hải Thành cũng không biết điều này.
…Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Hai ngày sau đó, Phó Tinh Khiêm chật vật tìm tới trước nhà của Đoàn Mễ. Sau khi hỏi thăm một phen, anh mới mò được tới đây.
Người ra mở cửa đón khách vẫn là Trúc Thanh, thấy anh chàng cao lớn đẹp trai trước mắt, cô bé bẽn lẽn hỏi:
“Xin chào, không biết anh tìm ai ạ?”
“Tôi…” Phó Tinh Khiêm đột nhiên chẳng biết phải nói thế nào. “Đoàn Mễ có ở đây không? Tôi cần gặp cô ấy.”
Trúc Thanh lập tức cảnh giác lên, mấy ngày này cô chủ dặn dò mọi người, nếu ai đến tìm cô thì chắc hẳn là kẻ xấu, không có ý tốt rồi.
Nói thật, Đoàn Mễ lo sợ Phó Tinh Khiêm cho người đến bắt cô đi, sau đó ép cô *** nên rào trước chắn sau.
Trúc Thanh dè dặt hỏi:
“Không biết anh là…”
“Tôi họ Phó.”
Kết quả là, Phó Tinh Khiêm còn chưa nhìn thấy mặt mũi vợ đâu thì Trúc Thanh đã biến sắc rồi hô lên:
“Bảo vệ, bảo vệ! Thả chó đuổi người!”
Phó Tinh Khiêm ngơ ngác nhìn vào trong nhà, nơi đó có hai con chó chăn cừu cỡ lớn đang lao như bay ra chỗ anh.
Sắc mặt anh tái mét, tức giận nói:
“Các người làm gì vậy? Gọi Đoàn Mễ ra đây gặp tôi!”
Anh là đại thiếu gia của Phó gia nổi danh tại Đế Thành, chưa bao giờ bị đối xử như vậy cả.
Lúc này, Trúc Thanh chỉ huy hai con chó đứng trước người mình, hạ lệnh đuổi khách:
“Chị Mễ đã dặn rằng nếu người tìm đến họ Phó thì không gặp, mời anh đi cho, nếu không tôi sẽ thả chúng nó ra cắn anh đó!”
Phó Tinh Khiêm tức đến nỗi cả người phát run, anh đi đường xa đến đây chỉ muốn tìm gặp vợ con, sao mọi chuyện lại không giống trong tưởng tượng?
Lúc này, Đoàn Mễ ở trên lầu hai lén lút kéo rèm lên quan sát. Thấy người ngoài cổng thật sự là Phó Tinh Khiêm thì cắn cắn môi, cầm điện thoại lên gọi cho mẹ:
“Mẹ ơi, người đàn ông kia tìm tới thật rồi!”
“Cái gì? Nó còn dám tới hả?” Bà Đoàn đang đi làm móng, nghe xong liền vội vàng bảo thợ dừng lại, kéo lấy túi xách rồi lao ra ngoài. “Mẹ về ngay, con không cần sợ!”
Ông Đoàn cũng lên tinh thần, lái xe đưa vợ về nhà.
Phó Tinh Khiêm nhìn ra được Trúc Thanh không thật sự dám thả chó cắn anh nên vẫn dây dưa mãi chưa chịu đi, trời thì nắng, mồ hôi trên trán anh thấm ra, tóc mái bết lại, quần áo cũng hơi bẩn, nhìn giống như vừa mới từ hang hốc nào bò ra.
Anh đưa mắt quan sát xung quanh, nhìn một lúc lâu liền phát hiện ra Đoàn Mễ trốn trên lầu. Cô thấy Phó Tinh Khiêm liếc về phía mình thì rụt cổ lại, kéo rèm trốn.
Phó Tinh Khiêm nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, có xúc động muốn leo rào vào. Anh lớn tiếng gọi:
“Đoàn Mễ, em ra đây! Chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng!”
Đang lúc anh định mạnh mẽ xông tới, một chiếc xe bốn chỗ màu đen thắng kít lại bên cạnh đường. Hai người trong xe mở cửa bước ra, người đàn ông trung niên mặt mũi nghiêm trọng, người phụ nữ thì giận dữ tiến tới.
Phó Tinh Khiêm phát hiện người phụ nữ rất giống với Đoàn Mễ, vội vàng thẳng lưng.
“Là cậu phải không?” Mẹ Đoàn đột nhiên tiến tới rồi hỏi anh. “Cậu chính là thằng nhóc khốn kiếp hư thúi tồi tệ lừa gạt con gái nhà lành, dám làm con gái tôi mang thai! Tôi nói cho cậu biết, gia đình tôi không chấp nhận cậu!”
Trong suy nghĩ của bà, Phó Tinh Khiêm không khác gì tên đểu cáng. Hơn nữa để bảo vệ đứa trẻ, Đoàn Mễ đã phóng đại lên, nói Phó Tinh Khiêm rất độc ác, rất xấu xa, như vậy mẹ sẽ giúp cô đuổi anh đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc