Mai Cơ - Chương 10

Tác giả: Tâm Lam

Mặt trời chiếu sáng, tiếng chim ríu rít, Sơ Tình chậm rãi tỉnh dậy.
Theo bản năng nàng lấy tay sờ sờ chiếc gối đầu bên cạnh, lạnh lẽo… rõ ràng là Huyền Ngọc bỏ từ lâu.
Cũng đúng, hôm nay là ngày vui của , nhất định sớm quay về chuẩn bị.
Những nhiệt tình quyến luyến triền miên tối qua cuối cùng cũng lưu lại được dấu vết gì cả! Hắn dù sao cũng thuộc về người khác. Sơ Tình cảm thấy lòng chua xót cùng c, hai mắt nóng rát, cả người đau đớn. Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, tự mình rửa mặt chỉnh trang lại, hôm nay là ngày nàng cùng mẫu thân gặp mặt!
Sau khi gọi Tiểu Hồng đến giúp tắm rửa thay quần áo, nàng cho Tiểu Hồng lui. Sơ Tình lần theo gối đầu rút ra thanh đao nhỏ khảm ngọc phỉ thúy. Nàng ngẩn người nhìn chăm chú vào thanh đao, hít hơi rồi đem thanh đao nhét vào bao da giấu trong cổ tay áo.
Mới vừa bước ra khỏi của phòng, Tiểu Hồng lập tức chạy đến.
“Tiểu thư, người muốn đâu?”
Sơ Tình mỉm cười, “Ta muốn thăm mộ mẫu thân.”
“Việc này…này tốt lắm!” Tiểu Hồng nhíu mày, khó xử nói: “Bối lặc gia dặn dò, thể cho thư ra khỏi Mai uyển nửa bước.”
“Ngươi yên tâm !” Sơ Tình vẫn giữ nụ cười nhạt, trong lòng sớm chuẩn bị lý do, “Ta tuyệt làm khó dễ người, mang phiền toái đến cho ngươi. Sau khi thăm mẫu thân, ta trở về. Huống chi có ngươi theo bên cạnh, ta có thể đâu?”
Tiểu Hồng chần chừ lát, mở to mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng trong sáng thẳng t của Sơ Tình cuối cùng gật đầu. Hôm này là ngày vui của Huyền Ngọc bốc lặc mà thư lại bị giam giữ ở Mai uyển, thật sự khiến người ta đau lòng bất bình. Nếu thế, để thư đến Mai lâm thì có gì khó khăn? Chỉ cần thư cảm thấy vui, cho dù cô bị bối lặc gia trách phạt cũng cam lòng, oán trách.
“Được rồi! Để em theo thư đến Mai lâm giải sầu, nhân tiện dâng bái tế lão phu nhân.” Tiểu Hồng vui vẻ nói.
Sơ Tình cảm kích nhìn Tiểu Hồng, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, sau đó nắm tay Tiểu Hồng bước ra khỏi cửa Mai uyển.
Tiết tháng năm, khí trời ấm áp. Những cánh mai như phấn như ngọc bay đầy trời Mai lâm, dường như quay lại chào tạm biệt lần cuối với khách lữ hành.
Sơ Tình và Tiểu Hồng đến trước mộ bia, mê mẩn nhìn những cánh màu trắng như thấy được cảnh đẹp nhất nơi chốn bồng lai. Những cánh vẫn tiếp tục bay phất phơ trước mộ. Khung cảnh trước mắt quả tuyệt mỹ khiến người ta đê mê nhưng cũng thê lương khiến người bàng hoàng.
Sơ Tình ngồi chiếu, đắm mình trong những cánh rơi thỏa sức hít thở lấy mùi hương thơm ngát và khí tinh khiết. Ngơ ngẩn say sưa lúc lâu sau, nàng chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Hồng, phiền em thay ta hái vài đóa , ta muốn bái tế mẫu thân.”
Tiểu Hồng mỉm cười gật đầu, chút nghi ngờ. Cô cao hứng xoay người bắt đầu tìm những cành lạ xung quanh, trong lòng an ủi nghĩ, “Tiểu thư nhìn thực vui vẻ, xem ra ngoài đối với nàng thật có ích.”
Khi ngắt được vài cành thật ưng ý, Tiểu Hồng quay lại chỗ Sơ Tình lúc này mới phát hiện nàng đang nằm giữa những cánh mai phủ đầy mặt đất. Tiểu Hồng nén được nở nụ cười. Không ngờ thư cũng có lúc như đứa trẻ, rất ham thích cái đẹp.
“Tiểu thư, hái xong rồi.” Tiểu Hồng đến gần nàng, thấy nàng có phản ứng liền ngồi xuống nhẹ lay cánh tay Sơ Tình.
Đột nhiên cánh tay tiếp xúc có cảm giác lạnh khiến cô cảm thấy kinh ngạc, xoay người lại tập trung nhìn, màu đỏ ghê người trước mắt làm cô bị sốc mạnh. Tiểu Hồng nhìn kĩ thấy cổ tay trắng nõn của Sơ Tình đẫm máu. Máu kia giống như những cánh màu hồng, những cánh bị lãng phí, uốn lượn như dòng sông máu nhỏ.
Không…! Tiểu Hồng kinh hãi hô to: “Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng ૮ɦếƭ! Sao người lại ngốc như thế?” Cô đau khổ khóc thét lên, mặt vội xé y phục của mình buộc chặt lấy miệng vết thương của Sơ Tình.
“Người đâu! Cứu cứu thư a!” Cô bất chấp mình đang ở đâu lớn tiếng la lên, mặt nâng thân thể mềm oặt của Sơ Tình lên người, từng bước về Mai Uyển.
Nhìn thấy máu thấm qua lớp vải từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Trong lòng Tiểu Hồng càng hoảng loạn, cô nhịn được khóc thành tiếng, “Xin cứu mạng.” Chân nện từng bước tuy lảo đảo nhưng cũng rất vội vàng.
“Tiểu thư, Tiểu Hồng xin người, ngàn vạn lần đừng ૮ɦếƭ!”
Dọc đường , cô ngừng thì thầm, trong lòng cầu nguyện ông trời thương xót, đừng đoạt sinh mệnh của thư. Người đẹp như thế lại hiền lành, thể nào bạc mệnh được!
Những cánh mai rơi nhẹ như tuyết ngập trời, như hồi ức tươi đẹp nhất xa…
Đại sảnh tráng lệ của Lễ thân vương phủ được bố trí c kỳ trang trọng và n hỉ, giăng đèn kết thật náo nhiệt. Nến đỏ ở cao, chính giữa còn có chữ “Song hỉ” thật
Huyền Ngọc lạnh lùng nhìn tất cả chút vui sướng cũng có. Trong lòng lại còn thấy mơ hồ đau và hoảng hốt.
“Bối lặc gia, còn canh giờ nữa là phải đến Di thân vương phủ nghênh đón Bảo Minh cách cách, người đổi hỉ phục chỉ sợ bỏ qua giờ tốt.” Tổng quản của Lễ thân vương phủ Tát Đồ ở bên nhắc nhở.
Huyền Ngọc nhíu mày, dường như nghe thấy nhìn chằm chằm về phương xa. Nàng… giờ phút này đang làm gì? Đang hối hận, đau khổ, ai oán đến ૮ɦếƭ! Đây có phải là ều muốn ? Hắn thừa nhận mình khăng khăng muốn cưới Bảo Minh cách cách là vì muốn trừng phạt Sơ Tình. Hắn rất kiêu ngạo thể tha thứ cho sự lừa gạt và lợi dụng của nàng!
Nhưng, thương tổn và trừng phạt nàng như vậy thật sự thỏa mãn ? Vì sao ngược lại cảm thấy đau lòng khó tả, tràn ngập chua sót?
“Bối lặc gia…”
Tát Đồ thấy Huyền Ngọc nói lời, chỉ ngồi lặng trong lòng càng thêm gấp. Đương lúc muốn lên tiếng để nhắc, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng người hầu.
“Đức Hi bối lặc đến.”
Tát Đồ dường như gặp được cứu viện, chạy vội ra nghênh đón.
“Đức Hi bối lặc, ngài tới đúng lúc. Chỉ còn canh giờ nữa là giờ tốt mà cậu chủ nhà chúng tôi còn chịu thay hỉ phục. Người nói nên làm thế nào đây? Nếu để Vương gia biết được, ta gánh nổi trách nhiệm đâu!” Tát Đồ khổ sở kể lễ.
Đức Hi có chút đăm chiêu liếc nhìn về phía Huyền Ngọc cái rồi quay về phía Tát Đồ dặn dò. “Ngươi xuống lo việc của ngươi ! Nơi này để ta.”
Tát Đồ nghe vậy thở dài như trút được gánh nặng, khom người rời khỏi đại sảnh.
“Ta nói ngươi nha, Huyền Ngọc! Hôm nay là ngày vui của ngươi, ngươi là chú rể sao lại mặt ủ mày chau?” Đức Hi vẫn thay đổi thái độ khôi hài hằng ngày mà trêu chọc Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Đức Hi cái, khẽ hừ tiếng: “Ai nói chú rể nào cũng phải phô ra vẻ mặt cười ngây ngô, như thế thật ngu xuẩn.
Thật sự là ૮ɦếƭ đến nơi rồi mà còn cứng miệng. Đức Hi nhịn được đảo mắt cái, thật muốn xem Huyền Ngọc còn ương ngạnh được bao lâu!
“Ngươi nói vậy thì ta yên tâm, nhìn bộ dạng này của ngươi ta cứ tưởng ngươi thay đổi ý định.” Nói đến đây, cố ý tạm dừng rồi k trương thở dài hơi, “Ngươi nên nghĩ cho kỹ, đừng để khi vào Di thân vương phủ rồi mới hối hận. Bảo Minh cách cách và Sơ Tình cô nương tuy là chị em nhưng dù sao cũng phải là người.”
Huyền Ngọc nheo mắt, môi cũng mím lại thành đường mỏng, hài lòng trầm giọng nói: “Ngươi nói đủ chưa? Xem ra ngươi phải đến chúc mừng ta mà ngược lại đặc biệt đến làm phiền ta.”
Đức Hi khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha nhẹ lắc cây quạt, thong thả trả lời: “Cũng phải! Cũng phải! Ta chỉ là có ý tốt, sợ ngươi lần sảy chân hận nghìn đời. Thân là bạn tốt của người sao có thể mặc kệ ngồi nhìn mà liều ૮ɦếƭ can gián.”
Khuôn mặt Huyền Ngọc càng tối sầm.
“Ta tự biết mình đang làm gì, cần ngươi xen vào việc của người khác!”
“Ai da…” Đức Hi liên tiếp la oai oái. “Ngươi sao lại hồ đồ thay đổi vậy. Chẳng lẽ vì sự kiêu ngạo vừa ngu xuẩn vừa buồn cười của ngươi mà lại đem chuyện lớn cả đời ra đùa giỡn. Việc này đối với Bảo Minh cách cách và Sơ Tình cô nương đều g bình!”
“Hừ!” Huyền Ngọc ngẩng mạnh đầu, “Chuyện gì ta đều có thể tha thứ nhưng chỉ có lừa gạt và lợi dụng là thể. Lúc trước khi nàng làm như thế nên dự đoán hậu quả của ngày hôm nay.”
“Trời đất ơi!” Đức Hi ra vẻ chịu nổi nữa, tay chụp mạnh lên trán mình, “Ngươi thật đúng là người hay ghi hận! Ngươi cái gì cũng tốt chỉ có ều là kiêu ngạo, ểm này hại ૮ɦếƭ ngươi. Huống hồ ương thật sự là vô tội!”
Huyền Ngọc cười lạnh tiếng, “Nàng cho ngươi lợi ích gì sao ngươi lại nói tốt giúp nàng?”
“Oan quá!” Đức Hi mở to mắt hét lên, “Ngươi đem nàng giấu ở Mai uyển, ta nào có cơ hội gặp mặt, chẳng qua là Thụy Đường bối lặc kể hết sự thật cho ta nghe.”
“Lời nói ngươi cũng tin?” Huyền Ngọc khịt mũi châm chọc hỏi.
“Tin! Sao lại tin?” Đức Hi chút nghĩ ngợi trả lời.
“Rốt cục ngươi muốn nói gì?” Huyền Ngọc hết kiên nhẫn, những suy nghĩ lấp đầy trong đầu như bị ứ đọng lại khiến phát cuồng. Hắn làm sao sống dễ chịu được? Trong lòng biết trải qua biết bao trận chiến day dứt. Chỉ cần nghĩ đến sự nhiệt tình mang theo nỗi tuyệt vọng, nụ cười tuyệt mỹ nhưng ai oán của Tình nhi đêm qua là tim đau nhói. Hắn mơ hồ cảm nhận được có ều gì đúng nhưng lại nói nên câu tình cảm an ủi nàng.
Tuy yêu nàng khắc sâu tận xương tủy, chiều chuộng nàng trăm bề nhưng rốt cục vẫn quên sự lừa gạt của nàng. Hắn hận nàng vì trả thù mà đem cả tấm lòng ra thêu khăn tay tặng cho Thụy Đường, còn nàng để đâu? Những lời thề tình yêu mà nàng thốt ra với đều là giả dối sao? Mỗi khi nhớ đến chuyện ấy, trong lòng như bị lửa đốt dày vò, đau đớn tột đỉnh.
Đức Hi nheo mắt, lẳng lặng nhình vẻ mặt ảm đạm giằng xé của Huyền Ngọc, lời nói ẩn ý sâu xa: “Người việc gì phải làm khổ mình? Tổn thương nàng, tim ngươi nhất định càng đau đớn hơn!”
Huyền Ngọc im lặng nói, toàn thân căng ra như dây cung.
“Ôi! Kỳ thật Sơ Tình cô nương là vô tội.” Đức Hi hít hơi, nghiêm chỉnh xác nhận lại lần nữa. “Tất cả những lời Thụy Đường nói với ngươi ngày ấy đều là do đố kị mà ra. Hắn chịu được khi thấy trái tim của Sơ Tình cô nương thuộc về ngươi nên mới nghĩ ra mưu kế như vậy muốn cho cả hai người đều đau khổ. Nhưng đúng là vẫn còn lương tâm, thể trơ mắt thấy nàng đau khổ, tan nát cõi lòng mới nói toàn bộ sự thật cho ta biết. Hy vọng ta có thể giúp ngươi tỉnh táo lại, tiếc nuối về sau.”
Huyền Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Đức Hi sau đó rút chiếc khăn trong иgự¢ ra, “Vậy còn chiếc khăn này nên giải thích thế nào?”
Đức Hi đón lấy chiếc khăn, nhìn trong chốc lát khẽ cười nói: “Cơn ghen của ngươi đúng là ૮ɦếƭ người! Chiếc khăn này thật ra là thêu cho ngươi. Lúc Sơ Tình cô nương thêu chiếc khăn này là lúc Thụy Đường tức giận tìm đến Xuân Hồng lâu. Hắn ghen tị đến đỏ cả mắt nên mới ςướק khăn đồng thời làm ra mọi chuyện.”
Huyền Ngọc kinh ngạc chấn động đến nói nên lời, đau khổ nhắm cả hai mắt. Bây giờ biết chân tướng sự việc là như thế nhưng leo lên lưng cọp khó xuống, làm sao có thể đào hôn được?
“Mọi việc… muộn rất muộn!” Hắn nghẹn ngào nói nhỏ.
Đức Hi ngẩn ra. Việc này quả thật rất khó, nếu Huyền Ngọc trong ngày thành thân đào hôn thì hậu quả tưởng tượng nỗi!
Đang lúc sầu khổ suy nghĩ thì Tát Đồ vội vã chạy vào bẩm cáo: “Bối lặc gia, Di thân vương đến, ngài có chuyện riêng muốn nói với bối lặc gia.”
Huyền Ngọc và Đức Hi nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ gần đến giờ đại cát đón tân nương sao Di thân vương ở trong phủ chờ mà lại chạy đến Lễ thân vương phủ tìm .
“Mau mời ông ấy vào, đừng chậm trễ.” Đức Hi thay Huyền Ngọc hạ lệnh.
Tát Đồ lập tức tuân lệnh ngay nhưng trong lòng buồn bực. Hôm nay là ngày trọng đại, sao các nhân quan trọng đều dường như có gì là lạ.
Sau lúc lâu, Di thân vương vào đại sảnh với khuôn mặt nghiêm trọng.
Huyền ngọc và Đức Hi vội vàng đứng dậy tiếp đón.
“Tiểu chất thỉnh an Vương gia.” Đức Hi khom người thi lễ.
“Miễn lễ!” Di thân vương bồn chồn trả lời khuôn mặt già nua lại rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào Huyền Ngọc.
“À… Ta có việc muốn nói chuyện riêng với Huyền Ngọc bối lặc. Không biết Đức Hi bối lặc có thể…” Di thân vương ngập ngừng nói. Tuy nói thẳng ra nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Đức Hi nhìn l qua Huyền Ngọc, Huyền Ngọc liền lên tiếng: “Vương gia có chuyện gì đừng ngại cứ nói thẳng. Đức Hi bối lặc phải người ngoài, chúng con tình như tay chân có bí mật gì giấu giếm nhau.”
Di thân vương chần chừ lát, sau đó mới gật gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật muốn cưới Bảo Minh làm vợ?”
Huyền Ngọc nhướng cao mày, ánh mắt đen trầm tĩnh nhìn thẳng vào Di thân vương. “Huyền Ngọc rõ vì sao đột nhiên Vương gia lại hỏi như vậy?”
Di thân vương cúi đầu, hít thật sâu hơi, “Thụy Đường đem toàn bộ sự thật nói với ta. Ta…ta thật có lỗi với Tình nhi!”
Nói đến đây, nét mặt ông như già hơn, khóe mắt đỏ lên, giọng nói cũng có vẻ nghẹn ngào. “Trước đây ta đối i tốt với mẫu thân của Tình nhi khiến cho bà ôm hận mà ૮ɦếƭ. Thậm chí ngay cả Tình nhi ta cũng giữ được.” Dường như nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Di thân vương đầy lệ, ông thì thào nho nhỏ như tự nói với mình. “Cũng bởi vì ta sợ vợ, yếu đuối lại nhu nhược mới làm cho Tình nhi lưu lạc chốn thanh lâu. Những năm gần đây, chắc hẳn con bé chịu quá nhiều khổ c!”
Huyền Ngọc và Đức Hi lẳng lặng lắng nghe. Đối với việc Di thân vương sợ vợ cũng có nghe nói, nhưng ngờ rằng chính vì Phúc tấn lòng dạ hẹp hòi đến nỗi chấp nhận sự tồn tại của cô gái nhỏ mà gây ra bi kịch cốt nhục chia lìa.
“Bây giờ ta vốn có mặt mũi nào gặp Tình nhi. Nhất định con bé rất hận ta!” Vẻ mặt Di thân vương rất đau khổ.
Bỗng dưng ông ngẩng đầu lên, hai mắt đầy vẻ cầu khẩn, chăm chú nhìn Huyền Ngọc, hai tay cũng nắm chặt lấy tay Huyền Ngọc. “Con bé này chịu khổ nhiều năm như vậy, ta làm sao có thể nhẫn tâm đoạt lấy hạnh phúc của nó! Hiền chất, ngươi hãy nhìn vào khuôn mặt già nua của ta mà hứa với ta, đừng bạc i Tình nhi.�
Huyền Ngọc ảm đạm quay mặt , bạc i? Cũng đúng, đối với Tình nhi quả thật g bằng. Lý trí của bị sự kiêu ngạo và lòng đố kị mãnh liệt làm lu mờ cho nên mới thấy rõ sự thật, tàn nhẫn thương tổn Sơ Tình.
Đức Hi ở bên cạnh hiểu được ý trong lời nói của Di thân vương, “Ý của vương gia là..?”
Di thân vương nhìn chằm chằm Huyền Ngọc lúc lâu sau đó nghiêm túc gằn từng tiếng : “Ta hy vọng ngươi có thể cưới Tình nhi làm vợ, thay ta yêu thương, bảo bộ cho con bé.”
Huyền Ngọc kinh ngạc nhìn Di thân vương ngờ tới ông lại đề ra yêu cầu như vậy, nên trong khoảng thời gian ngắn đáp nổi câu.
“Vậy Bảo Minh cách cách thì làm thế nào, giải quyết hậu quả ra sao?” Đức Hi chỉ ra mất mấu chốt của sự việc.
Di thân vương hít hơi, “Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt. Nhưng thật sự ta nợ Tình nhi nhiều lắm. Huống hồ người Huyền Ngọc yêu là Tình nhi chứ phải Bảo Minh, đúng ?”
Ánh mắt của ông nhìn về phía Huyền Ngọc mang theo ý hỏi, dường như muốn nghe đích thân Huyền Ngọc cho ông đáp án chính xác.
Đức Hi lấy khuỷu tay huých vào người Huyền Ngọc, dí dỏm nói: “Ngươi còn ngẩn ra gì nữa, ý của Vương gia quá rõ ràng. Vấn đề khó khăn nhất cũng giải quyết được, bây giờ ngươi nên nói gì chứ?”
Đôi mắt sâu đen của Huyền Ngọc quả nhiên sáng lên. Thân hình to lớn trầm tĩnh lại có chút run rẩy. Hắn khàn giọng kiên định nói: “Kiếp này của Huyền Ngọc chỉ có mình Sơ Tình là thê tử!” Sau đó hướng về Di thân vương chắp tay cúi đầu, “Đa tạ Vương gia thành toàn!”
“Nên sửa lại gọi là Nhạc phụ !” Đức Hi bên cạnh bỡn cợt.
Di thân vương vui mừng mỉm cười, nắm tay đỡ Huyền Ngọc đứng dậy.
“Tốt.. tốt, Tình nhi có ngươi chiếu cố, ta cũng yên tâm. N tìm con bé , mọi việc ở đây ta tự giải thích với Lễ thân vương.”
Huyền Ngọc cảm kích chắp tay cúi chào, đang muốn bước ra đại sảnh thì thấy Tát Đồ vội vàng tiến vào.
“Bối lặc gia, Phúc bá ở Mai uyển nói có chuyện gấp cần bẩm cáo, đang đợi ở ngoài cửa.” Tát Đồ quỳ gối xuống bẩm báo.
Phúc bá? Huyền Ngọc trầm ngâm, trong lòng thoáng qua ềm báo xấu, “Nhanh cho vào.”
“Dạ!” Chỉ trong chốc lát, Tát Đồ dẫn Phúc bá vẻ mặt kinh hoàng hoảng loạn vào đại sảnh. Phúc bá vừa thấy Huyền Ngọc bối lặc liền vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. “Bối lặc gia, lão nô đáng ૮ɦếƭ, xin bối lặc gia giáng tội!”
“Đứng lên nói !” Huyền Ngọc nhíu mày, phất tay ra hiệu.
Phúc bá đứng dậy lui sang bên, từ đầu đến cuối dám ngẩng đầu lên, căng thẳng bẩm báo: “Là như thế này, sáng sớm này Tiểu Hồng cũng Sơ Tình cô nương đến Mai lâm giải sầu nhân tiện bái tế mẫu thân của Sơ Tình cô nương. Ai ngờ…ai ngờ Sơ Tình cô nương thừa dịp Tiểu Hồng để ý, lấy chủy thủ cắt cổ tay mình, máu chảy…” Lời Phúc bá chưa nói xong, mặt Huyền Ngọc trắng bệch tiến tới gần, nắm lấy cổ áo Phúc bá giận dữ hét lên. “Bây giờ nàng thế nào? Các ngươi trông chừng nàng thế nào?”
“Lão nô… mời đại phu đến chữa trị vết thương cho Sơ Tình cô nương nhưng Sơ Tình cô nương mất máu quá nhiều. Đại phu nói còn cần phải quan sát xem, cho nên… lão nô nhanh chóng chạy đến bẩm báo với ngài.” Giọng nói Phúc bá run rẩy, đứt quãng khi nói xong toàn thân ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Đức Hi lấy quạt chạm nhẹ vào Huyền Ngọc, “Thả ông ấy ra ! Ngươi cũng làm ông ấy sợ ૮ɦếƭ rồi. Bây giờ phải là lúc truy cứu trách nhiệm, mau quay về Mai uyển !”
Huyền Ngọc lập tức buông tay, vẻ mặt lo lắng đến cuồng loại. Giờ đây rất nóng vội, hận mình thể lập tức bay về Mai uyển, thân hình cao lớn bất ngờ xoay người chạy .
“Sao lại như thế? Tình nhi của ta, con ngàn vạn lần thể ૮ɦếƭ được, A mã muốn nhìn thấy con làm tân nương…” Thân hình vốn cao lớn của Di thân vương nháy mắt như đổ sụp, run rẩy ngồi bệch xuống, ánh mắt nhìn về khoảng thì thào tự nói, người càng có vẻ già nua hơn.
Đức Hi thấy thế, thương cảm hít hơi sau đó liền rời khỏi đại sảnh, quyết định đến Mai Uyển chuyến. Hắn am hiểu y lí, cũng có ít dược liệu trân quí kì diệu cứu mạng người, ít nhiều gì cũng có thể giúp được. Nếu Sơ Tình cô nương thật sự vì thế mà hương tiêu ngọc vẫn (*૮ɦếƭ ), chỉ sợ Huyền Ngọc cũng khó sống.
Huyền Ngọc hỏa tốc quay về Mai uyển, vừa bước vào phòng thì nghe được tiếng khóc nức nở. Hắn cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng tiến đến bên giường. Tiểu Hồng vừa thấy liền nhường chỗ lui sang bên.
Huyền Ngọc nâng cổ tay được bó thuốc của Sơ Tình lên, đôi mắt đen lóe ra những tia đau đớn cùng c, tim… đau như bị xé nát. Thì ra sự nhiệt tình triền miên của nàng đêm qua là lời từ biệt đối với . Nàng thế mà lại chọn lấy phương thức vô cùng kịch liệt này để rời khỏi !
“Không! Ta để nàng ૮ɦếƭ!” Hắn nói, phải dây dưa với nàng cả đời, tuyệt cho phép nàng rời khỏi như vậy. Hắn giống như người ên thê lương gào thét. “Đại phu nói như thế nào?” Hồi lâu sau, bình tĩnh lại khàn giọng hỏi.
“Đại phu nói… Tiểu thư mất máu quá nhiều, có thể sống hay phải xem vận may của người…”
Nghe vậy, Huyền Ngọc nói nửa lời lấy đoản đao, rạch cổ tay của mình. Sau đó nâng hàm của Sơ Tình lên để nàng nhẹ chạm môi vào cổ tay để máu chảy vào miệng nàng.
“Bối lặc gia…” Tiểu Hồng hoảng sợ kêu lên tiếng, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng ghê người trước mắt.
“Không ngờ ngươi lại dùng cách này để tiếp máu cho Sơ Tình cô nương.” Đức Hi vừa đến sau khen ngợi và cảm thán. Mãnh lực tình yêu quả thực vĩ đại, khiến cho người ta tình nguyện vì nó mà hi sinh tất cả.
Một lát sau, khuôn mặt vốn tái nhợt của Sơ Tình dần dần hồi phục vẻ hồng hào. Huyền Ngọc lúc này mới buông nàng ra để cho Tiểu Hồng băng bó lại vết thương cho .
“Đây là bổ huyết tục mệnh hoàn (*thuốc bổ máu). Mỗi canh giờ cho nàng uống viên. Tin rằng nàng rất nhanh tỉnh lại.” Đức Hi lấy bình sứ men xanh đưa cho Huyền Ngọc, dặn dò cẩn thận.
Huyền Ngọc cảm kích đưa tay ra nhận bình sứ rồi vô cùng mỏi mệt nói: “Ngươi về trước , phía bên A mã ta còn nhờ ngươi giúp. Hãy thay ta hỗ trợ Di thân vương xử lý tốt chuyện đào hôn lần này.”
Đức Hi hiểu biết gật đầu. “Ngươi yên tâm , ta giải quyết mọi sự thỏa đáng.”
Huyền Ngọc lệnh cho Tiểu Hồng tiễn Đức Hi ra khỏi Mai uyển, còn mình thì ngồi lẳng lặng ở bên giường Sơ Tình. Hắn phải tận mắt thấy nàng tỉnh lại. Hắn muốn chăm sóc nàng để xảy ra bất trắc gì…
Thật lạnh.. thật tối… Sơ Tình cảm thấy mình dường như bị giam hãm ở nơi vừa lạnh vừa tối. Nàng xoay trở muốn tỉnh dậy…nhưng dường như cũng muốn tỉnh lại. Những cảm giác hư ảo vào chân thật cứ xoay chuyển, nàng đang băn khoăn ở ngưỡng của sống và ૮ɦếƭ. Trong bóng đêm, đột nhiên có tiếng thét to như sấm vang, đánh thẳng vào người nàng, khiến cho ý thức đang mê man tứ phía của nàng hồi phục lại.
“Tình nhi.. Tình nhi của ta.” Có người đang gọi nàng, tiếng nói kia càng ngày càng vội vàng lo âu làm trái tim lạnh như băng có hơi ấm của nàng đau đớn. Trong lòng nàng đau xót, ý thức dần dần thức tỉnh, khóe mắt cũng thấm lệ.
Một tiếng thở dài yếu ớt chậm rãi sâu kín từ trong miệng nàng bật ra… Tiếng thở của nàng tuy rất yếu nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng chưa bao giờ rời khỏi của Huyền Ngọc lại nghe được rất rõ ràng.
“Tình nhi, nàng tỉnh rồi phải ?” Huyền Ngọc mừng rỡ như ên, cả người run rẩy ôm lấy dung nhan tái nhợt yếu ớt của nàng mà cuồng nộ thét lên. “Ta muốn nàng mở to mắt ra nhìn ta!”
Vẫn là giọng ệu chuyên quyền phóng túng, tiếng nói trầm thấp của giống như truyền từ xa ngàn dặm đến. Đôi mắt Sơ Tình run rẩy, giống như đứa trẻ mới sinh nhăn mặt lại rồi hé mở đôi mắt.
Đầu tiên nàng nhìn thấy những mảnh vụn ráp lại là khuôn mặt tiều tụy của Huyền Ngọc. Đôi mắt đen sâu thẳm giờ đây đầy những vằn đỏ, vẻ mặt mỏi mệt.
Thấy nàng mở mắt, cả người Huyền Ngọc run rẩy đem khuôn mặt mình úp vào lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng. Những giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống kẽ ngón tay của nàng.
Có câu lệ của đàn ông nhẹ, muốn trải qua lần đau khổ và sợ hãi đến tê liệt tim gan như thế nữa. Từ nay về sau, giữ nàng trong lòng bàn tay mà yêu thương, để nàng chịu chút oan ức nào.
Sơ Tình kinh ngạc chớp chớp đôi mắt trong veo, nhìn thẳng vào người đàn ông to lớn trước mặt, “Thi*p phải là nằm mộng chứ? Hôm nay phải là ngày thành thân của chàng sao? Sao chàng lại ở nơi này?”
Huyền Ngọc đau lòng ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, “Không! Không có hôn lễ, ngoài nàng ra, ta muốn người khác làm tân nương của ta.”
Đây chắc hẳn là mộng! Sơ Tình mơ hồ nghĩ, lời Huyền Ngọc nói làm nàng khó hiểu nhưng nàng còn sức để suy xét. Nàng mệt mỏi nhắm đôi mắt đẹp lại, trước khi vùi sâu trong bóng đêm mờ mịt, nàng lại nghe được giọng nói dịu dàng của Huyền Ngọc bên tai thì thầm. “Nàng phải nhanh chóng khỏe lại, Tình nhi!” Ta muốn nàng làm tân nương của ta, suốt đời ở bên cạnh ta…”
Ánh mặt trời ấm áp, sáng rỡ chiếu vào phòng khiến mọi như tắm trong ánh vàng.
Sơ Tình dựa vào cửa sổ, nhìn mai nở ngoài cửa sổ. Đôi mắt sáng rực đẹp đến lạ thường. Ôi! Chớp mắt mà đến mùa mai nở rộ.
“Thân thể nàng còn yếu, sao lại ngồi dậy rồi?”
Một tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, cùng lúc người nàng bị ôm bay bổng lên trung. Vừa quay lại nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Huyền Ngọc, đôi mắt sáng như sao và nụ cười dịu dàng trước mắt nàng.
Sơ Tình ngẩn người ra nhìn . Sau lần đối mặt với tử thần, nàng thể tin được mình vẫn còn có thể nhìn thấy chân thật như thế, cảm nhận được hơi thở
“Chàng… chàng vốn nên cứu ta, lại càng thể vì thế mà làm chậm trễ hôn lễ của mình và Bảo Minh cách cách.” Nàng nhịn được, chỉ cần nghĩ đến sự hiểu lầm của và những lời nói của Bảo Minh cách cách, lòng nàng lại tràn ngập sự thê lương và sầu khổ.
“Ta cưới Bảo Minh cách cách làm vợ!” Huyền Ngọc cầm lấy tay nàng, đôi mắt sáng thẳng t nhìn chăm chú vào người đang ở trong lòng. “Cả đời này ta chỉ có người vợ, đó chính là nàng. Ngoài nàng ra, ai ta cũng cần!”
Sơ Tình bỗng dưng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn , sau đó chậm rãi lắc đầu. “Không, chàng đừng gạt ta nữa, ta thể chịu đựng được lần nữa tan nát cõi lòng.”
Huyền Ngọc yêu thương ôm lấy khuôn mặt nàng, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào mắt nàng. “Nghe ta nói, ta sai lầm lần. Lúc này đây là lời nói thật của ta…” Vẻ tự trách hiện lên đôi mắt . “Ta biết là ta hiểu lầm nàng. Ta yêu nàng rất sâu đậm, vì yêu nàng sâu sắc như thế nên ta chấp nhận khuyết ểm nhỏ nào. Ta muốn nàng yêu ta cũng sâu đậm như ta yêu nàng.”
Hắn thở dài hơi rồi yếu ớt nói tiếp bên tai nàng: “Lúc biết nàng tìm đến cái ૮ɦếƭ, lòng ta như bị thiêu đốt, sốt ruột như ên… Nếu nàng thực sự có gì bất trắc, ta vĩnh viễn thể tha thứ cho bản thân mình.”
Lời thú nhận thâm tình của khiến Sơ Tình cảm động. Cảm giác ấm áp và chua xót trong lòng nàng dâng lên mãnh liệt, lệ rơi xuống mặt nàng. “Thi*p… thi*p nghĩ chàng hận thi*p…” Nàng nghẹn ngào dứt.
Huyền Ngọc yêu thương lau nước mắt má nàng, khàn giọng nói. “Kiếp sau có hận thù. Hãy tin ta, ta muốn yêu thương, chìu chuộng nàng. Hãy lấy ta! Ta dùng cả đời này để chứng mình tình yêu của ta đối với nàng!”
Sơ Tình cảm động rơi lệ như mưa, vừa khóc vừa cười nói: “Thế nhưng ta chỉ là cô gái lầu xanh, cưới ta chỉ sợ làm ảnh hưởng thanh danh của Lễ thân vương phủ.” Nàng muốn phải chịu sợ chê cười của mọi người.
“Việc này nàng có thể yên tâm!” Huyền Ngọc nở nụ cười xảo quyệt, “Di thân vương nghĩ cách cho nàng được phong t mới gả vào Lễ thân vương phủ ta, ai dám bàn tán thị phi sau lưng gì đâu.”
“Di thân vương?” Thân thể Sơ Tình hơi cứng lại, “Ông ấy.. vì sao phải làm như vậy?”
Huyền Ngọc sau lúc trầm ngâm, quyết định nói sự thật.
“Ông ấy biết nàng là con gái của ông. Đối với nàng, trong lòng ông ấy tràn đầy hối hận, ông ấy muốn bù đắp cho nàng. Tuy trông mong nàng có thể tha thứ hoặc thừa nhận ông ấy là A mã. Nhưng ông nói nếu nàng chịu thừa nhận là con gái của ông, xin nàng đừng tuyệt để cho ông ấy thu nhận nàng làm con nuôi. Bởi vì… ông ấy muốn nàng thông qua đó được phong tước, sau đó mới tiến vào Lễ thân vương phủ, để người ngoài có lời đàm tiếu.”
Sơ Tình trầm lặng cắn môi, trong lòng đầy những tình cảm mâu thuẫn. Nhớ đến thời gian khổ c của mình, sự oán giận trong lòng nàng đối với phụ thân quả thật khó có thể nói hết.
“Nàng còn hận ông ấy?” Huyền Ngọc chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ n của nàng.
“Ôi!” Sơ Tình nhẹ than tiếng, “Thi*p cũng muốn hận ông ấy nhưng cũng chưa thể tha thứ, tiếp nhận ông ấy… Nhưng có lẽ ngày nào đó, thi*p quên những đau khổ mà ông ấy gây ra cho mẹ, học cách tiếp nhận ông ấy.”
“Không sao!” Huyền Ngọc cười thoải mái. “Mặc kệ nàng có thân phận gì, ta vẫn cưới nàng. Ai cũng thể thay đổi quyết định của ta!”
Nói đến đây, tạm dừng chút, đôi mắt đen sâu cuồng nhiệt khóa chặt lấy ánh mắt dịu dàng của nàng, môi hiện lên nụ cười quyến rũ, hơi thở nóng bỏng thổi vào đôi tai của nàng. “Nhưng thật ra nàng nên có sự chuẩn bị tâm lý. Cả đời này, thân thể của nàng, trái tim của nàng thể giữ lại mà phải giao cho ta. Đừng quên lời thề của nàng.”
Sơ Tình mỉm cười dựa vào lòng , nhìn thấy mai nở rồi bên ngoài cửa sổ. “Đào chi yêu yêu, chước chước anh .” Chắc hẳn cuộc đời mới tươi đẹp, sáng lạn sắp bắt đầu. Nàng biết nàng và Huyền Ngọc vĩnh viễn chia lìa.
Chậm rãi, nàng ngẩng đầu, chủ động em đôi môi đỏ thắm phủ lên môi , xem như nụ hôn thề ước giữa hai người bọn họ….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc