Mai Cơ - Chương 09

Tác giả: Tâm Lam

Sơ Tình ngây người nhìn bộ dạng ên cuồng ngang ngược của Huyền Ngọc rồi chậm rãi nói nhỏ: “Chàng.. chàng ên rồi!”
“Ta ên?” Huyền Ngọc phá lên cười, “Đúng vậy, ta ên, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta liền ên dại. Người ên này do nàng tạo nên, cho nên nàng phải chịu trách nhiệm.”
“Không…” Sơ Tình kinh hãi lắc đầu, đôi mắt đẹp tràn đầy u oán, “Thả ta , đừng làm cho ta phải hận chàng.”
“Không sao cả! Nàng nghĩ rằng ta để ý nàng hận ta hay à?” Hắn gian giảo nhếch môi cười, hai mắt nheo lại, cùng lúc với nụ cười bình thường ôm nàng đặt lên giường. Một tay cầm lấy cằm của nàng, ép nàng hé mở đôi môi đào sau đó hung hăng hôn lấy nàng.
“Đừng..!” Sơ Tình cố hết sức phát ra tiếng nhưng trận mưa hôn ên cuồng của đổ xuống khiến nàng nói thành câu. Nàng c lực giãy dụa kháng , đôi mắt dâng lên những dòng lệ chua xót.
Ngay sau đó, dùng tay xé rách quần áo của nàng. Nháy mắt nàng lõ thể dưới người . Tay vẫn nắm chặt lấy cằm nàng, gần như тһô Ьạᴏ hút lấy đôi môi nàng.
Lòng Sơ Tình hoảng loạn, nàng cố sức tránh né những nụ hôn của nhưng chống nổi cơ thể khỏe mạnh cường tráng của . Nàng khó khăn hít hơi, đầu lưỡi lại đột nhập vào miệng nàng, thô lỗ quấn lấy lưỡi nàng. Nàng giống như chú thỏ trắng bị thương, từ sâu trong cổ họng phát ra những tiếng kêu gào thống khổ.
Vì sao lại đối với nàng như thế? Hắn chẳng hề yêu nàng! Vì sao cứ khăng khăng giam cầm trái tim của nàng, xâm chiếm thân thể nàng? Không, nàng tuyệt để cho muốn làm gì thì làm, ςướק đoạt lấy nàng chừng mực.
“Chàng làm vậy chỉ có thể đoạt được thân thể của ta nhưng đoạt được trái tim ta. Cái chàng có được chỉ là thân xác lạnh như băng có phản ứng.” Nàng dùng hết sức đẩy mặt ra, tức giận nói.
“Vậy sao?” Huyền Ngọc vô cùng phẫn nộ cười nhạt. “Ta thật muốn xem thân thể của nàng lạnh như băng, có phản ứng thế nào!”
Hắn vuốt ve đôi má nàng, quyến rũ trái tim giả vờ cứng rắn gợn sóng của nàng, hơi thở ấm nóng l qua vùng da thịt trần trụi của nàng, gian ác khiêu khích.
“Nàng vốn kháng lại ta.” Hắn lại cử động muốn hôn nàng, nàng lạnh lùng quay mặt .
Việc này hiển nhiên chọc giận , dùng sức quay mặt của nàng lại, từ mi mắt, cổ, vai cho đến bờ иgự¢ in dấu hôn hồng hồng thật sâu.
Sơ Tình cố nén lệ nhưng nước mắt cuối cùng nhịn được mà tuôn chảy xuống hai má, thấm cả иgự¢ .
“Ta… ta muốn làm thị thi*p của chàng, chàng thả ta ra được ?” Nàng nghẹn ngào cầu xin.
“Ta làm được!” Hắn kiên quyết từ chối, hai tay nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, “Nàng có quyền lựa chọn.”
Tim Sơ Tình đập mạnh nhìn , nỗi đau thương dâng trào, cảm giác bàng hoàng bi ai mạnh mẽ biết làm sao tràn ngập lòng nàng. “Ta.. ta trốn , chỉ cần có cơ hội ta thoát thật xa nơi chân trời góc biển.”
Huyền Ngọc há miệng cắn lấy môi nàng, ngăn nàng nói tiếp.
“Khi ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên, thì số mệnh của nàng được định.” Hắn nheo mắt, tay chạm vào bờ иgự¢ đầy đặn của nàng tùy tiện ve vuốt. “Đừng mơ trốn khỏi người ta.” Hắn cảnh cáo vào tai nàng, “Lời của ta từ nay về sau nàng phải nhớ cho kỹ, tim của nàng, thân thể của nàng cùng với linh hồn nàng đều thuộc về ta. Ta vui thì nàng vui, ta buồn thì nàng buồn, hiểu ?”
“Ta cần!” Sơ Tình lớn tiếng hét lên, bắt đầu giãy dụa.
Huyền Ngọc mở to hai mặt, hung hăng siết lấy bờ иgự¢ mềm mại của nàng, “Nàng.. cũng có quyền được nói, ta mới là chủ nhân của nàng!”
Nói xong, dường như muốn chứng minh những gì mình nói. Hắn nhanh chóng tháo bỏ tất cả quần áo người, đè lên thân thể yêu kiều trắng như tuyết của nàng. Thân hình to lớn của phủ kín lấy người nàng, từng ly từng tấc để lại bất cứ khe hở nào.
Hắn cố ý áp chế nàng, thân thể rắn chắc nặng nề khiến nàng khó chịu hơi nhướng mi. Nàng há miệng muốn hít thở thì lại bị lưỡi luồn vào, ấm ấp cùng nàng dây dưa thân mật… Sau lúc lâu, mới rời khỏi môi nàng, cúi đầu cắn lấy bờ vai trần của nàng. Rất nhanh chỗ cắn hiện ra những dấu vết màu hồng, cảm giác yêu thương tê dại đó làm cho Sơ Tình run rẩy cả người thể ức chế được.
“Đừng như vậy…” Nàng chịu được cầu xin.
Đối với lời cầu xin của nàng dường như nghe thấy ngược lại càng kích động hơn. “Ta buộc nàng lúc nào cũng khắc sâu lời thề của nàng, thân thể này… còn có trái tim nàng đều thuộc về ta.” Bàn tay nóng hổi theo cùng những lời nói ên cuồng của phủ lên đôi bồng đảo mềm mại của nàng, bắt đầu vuốt ve hề khách khí, để lại làn da trắng như tuyết của nàng những dấu ấn màu hồng.
Sơ Tình đau khổ ՐêՈ Րỉ. Nàng hiểu thương nàng thậm chí là hận nàng vì sao còn muốn làm khổ nàng, thả nàng ? “Thả ta ra, chàng chỉ muốn ђàภђ ђạ ta mà thôi!” Nàng h� kêu lên.
“Hành hạ nàng?” Huyền Ngọc cười gian tà, “Không, ta sao bỏ được việc ђàภђ ђạ nàng. Ta rất muốn cả đời làm khổ nàng, làm cho nàng có ta thì sống nổi.” Vừa nói vừa kéo hai chân nàng ra làm cho hai người thân mật kề sát vào nhau rồi chậm rãi ve vuốt.
Sơ Tình bất lực lắc dầu, hai tay nhỏ bé nắm chặt lấy nệm giường, đôi mắt mênh đầy lệ nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn cuồng dã trước mắt.
Đôi mắt đen sâu như bóng đêm đầy suy tư của nhìn lại nàng. Đột nhiên hề báo trước mà xâm nhập vào trong cơ thể nàng khiến nàng bật ra tiếng.
“Ta muốn nàng vĩnh viễn quên được cảm giác này.” Hắn thì thào bên tai nàng.
Sơ Tình còn chưa kịp phản ứng, liền kịch liệt ra vào, giống như ngựa ng sút cương phóng cuồng dã, ngừng giữ lấy những gì ấm áp và tươi đẹp của nàng.
“Thừa nhận ! Nàng vốn rời khỏi ta được.” Hắn lấy ngón tay cái ve vuốt đôi môi nàng, như muốn nàng đáp lại.
“Không… ta …” Sơ Tình vẫn cố gắng kháng .
“Vĩnh viễn cho nói tiếng ‘’ với ta!” Sự tức giận của biến thành hành động, phát tiết trong cơ thể nàng. Hắn di chuyển rất nhanh mãnh liệt như thiêu đốt lấy nàng.
Sơ Tình cảm giác như thần trí mê muội, dường như có trận cuồng phong bao phủ lấy nàng nhưng nàng vẫn còn sót lại chút minh mẫn. Hắn sắp cưới Bảo Minh cách cách làm vợ, sự thật dữ dội và tà khốc, nàng lại phải cùng chị gái mình có chung chồng. Hơn nữa lại là thân phận của thị thi*p, vì sao cuối cùng nàng trốn khỏi số mệnh an bài?
“Ta.. ta cần làm thị thi*p của chàng, chàng buông tha cho ta !” nàng khẩn thiết cầu xin. Nàng muốn giữ cho mình sự tôn nghiêm cuối cùng.
“À! Nàng làm…” Một mặt tiến thật sâu vào người nàng, mặt cắn lấy vành tai nàng tuyên thệ, “Ta khiến nàng cam tâm tình nguyện làm thị thi*p của ta.�
Nói xong, ôm chặt chiếc eo nhỏ của nàng, lực ở hông tăng mạnh thêm, biên độ ra vào càng rộng hơn kịch liệt hơn. Tiết tấu cuồng nhiệt mãnh liệt làm thần trí nàng mê muội.
“Đêm nay thực dài, hơn nữa chính đêm dài nhất trong cuộc đời nàng.” Theo sự chuyển động mạnh mẽ và kéo dài dứt, bên tai nàng tuyên thệ. “Qua đêm nay, ta làm nàng đánh mất ý định bỏ trong đầu, nàng trốn thoát.”
Sơ Tình kinh hoàng và tuyệt vọng nhìn , câu cũng nói nên lời chỉ có thể để tùy ý ên cuồng làm chủ thân thể nàng. Tuy nhiên những giọt nước mắt vẫn tung hoành khuôn mặt tì vết của nàng. Lòng của nàng đau, thật là đau…
Gió nhẹ hiu hiu thổi, mang đến cảm giác ấm áp nhẹ nhàng.
Sơ Tình nhẹ nhíu mày, tâm sự trùng trùng, nàng vô định bước về phía trước, tay đua nghịch với những lọn tóc rơi xuống trước иgự¢, tâm hồn trôi về nơi thật xa… Nàng vẫn bị giam lỏng ở Mai Uyển kể từ đêm khiến nàng tan nát cõi lòng kia. Từ đó nàng chưa từng gặp lại Huyền Ngọc, bây giờ bên cạnh nàng ngoài Hồng theo bén gót thì còn có thêm vài cặp mắt của mấy tên thái giám.
Sơ Tình mơ hồ cười, nàng có thể trốn đâu, làm thế nào có thể thoát được? Huyền Ngọc thực thông mình, lấy tính mạng của Tiểu Hồng ra uy Hi*p nàng.
Hắn nói rõ, khi nàng mất tích, đó là do Tiểu Hồng thất trách, tuyệt nương tay. Hắn quả thực hiểu rõ nhược ểm của nàng, nhất định nàng tâm địa nhân từ muốn liên lụy đến người khác.
Hiện giờ phạm vi hoạt động của nàng chỉ giới hạn trong Mai Uyển, thể giống như mọi khi tùy ý dạo chơi trong rừng mai.
Mười mấy ngày nay, bi thương tận đáy lòng nàng trở thành loại u uất biết phải làm sao.
Nàng đem tim mình khóa chặt lại nói ra lời nào.
Đôi môi xinh đẹp nở nụ cười thê lương, nàng biết rõ mình đang từng bước từng bước đchỗ ૮ɦếƭ, đến nơi diệt vong. Giống như đóa dần dần khô héo, tàn lụi. Cũng tốt! Nếu như thể thoát khỏi vực sâu thống khổ này thì lấy cái ૮ɦếƭ giải thoát mà thôi! Than nhẹ tiếng, nàng nhẹ nhàng tiến bước đến đình nghỉ mát, dựa vào lan can thầm kín nhìn cánh xuân đang dần lụi tàn, sầu tựa như núi bị mây che phủ tràn ngập cà cõi lòng tự chủ được nàng ngâm lên.
“Một mình tựa vào lầu đón gió, nhìn cảnh xuân ảm đạm phía chân trời.
Cây cỏ chìm trong ánh tà dương, người hiểu được tâm ý.
Cho dù có rượu ngon, hát xưởng cũng vô vị.
Không dứt được áo để ra , vì ai mà người trở nên tiều tụy.”
Hay lắm! “Không dứt được áo để ra , vì ai mà người trở nên tiều tụy!” Nàng tự chế giễu mình nhếch miệng cười. Đối với sự vô tình, dùng sức mạnh để cưỡng đoạt của Huyền Ngọc, nàng thực cỏ thể oán hận? Nghĩ đến mai nở rụng đầy, trong lúc nàng hề có câu trả lời.
Đang lúc lòng sầu tư rối bời, Phúc bá vội vàng tiến đến, “Quan cô nương, phúc tấn tương lai của bối lặc gia Bảo Minh cách cách nói muốn gặp người, ta cản được, nàng ta hiện đang đường đến đây.” Trong mắt của Phúc bá tràn ngập sự đồng tình thương tiếc. Người trong Mai uyển đối với cảnh ngộ của Sơ Tình đều rất thương cảm. Qua nhiều ngày sống chung, bọn họ rất thích cô gái đẹp như tiên, tính tình thiện lương dịu dàng động lòng người ngày, ôi! Chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, dung mạo tuyệt mỹ của nàng mang đến trận phong ba kiếp nạn.
Bảo Minh cách cách… người chị cùng cha khác mẹ của nàng, người vợ tương lai của Huyền Ngọc muốn gặp nàng? Vì sao? Nàng vốn gây ra sự uy Hi*p gì? “Để cho nàng ta đến đây , có Tiểu Hồng ở cùng ta có việc gì đâu.” Nàng nhìn Phúc bá nhẹ nhàng cười.
“Vậy… được rồi!” Phúc bá lo lắng nhìn nàng hồi lâu rồi mới bất đắc dĩ rời bước .(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Ông vừa mới bước ra hậu uyển thì Bảo Minh cách cách dẫn theo nha hoàn về phía nàng. Hai người con gái đối mặt nhìn nhau lúc lâu. Ngoài dự liệu, Sơ Tình chỉ thấy trong lòng cảm giác bình tĩnh thản nhiên, o hờn. Người con gái thần thái ung dung cao quý, áo gấm lệ trước mắt này là chị gái của nàng?
“Ngươi chính là Quan Sơ Tình?” Bảo Minh lên tiếng trước, mặt như mỉm cười nhưng nụ cười chợt lóe lên rồi tắt. “Hay là ta nên gọi ngươi là Tình muội.”
Sơ Tình khi*p sợ nhìn nàng ta, chẳng lẽ nàng ta cũng biết thân thế của nàng?
Dường như nhìn thấu được nghi vấn của nàng, Bảo Minh lãnh đạm cười. “Thân phận của ngươi, ca ca nói cho ta biết. Ca ca còn muốn ta đối xử tốt với ngươi.”
Sơ Tình đứng lên nhìn thẳng, lạnh nhạt trả lời, “Ta cùng Di thân vương phủ còn chút quan hệ.”
Bảo Minh nhún vai bất cần, cẩn thận đánh giá nàng. Dưới bầu trời tung bay đầy những cánh màu phấn, cô gái vốn là em mình quả thực đẹp kinh người, xinh đẹp mà thoát tục, dịu dàng mà nhàn nhã, có thần thái phiêu dật thanh khiết, càng ẩn chứa khí chất xuất trần, đây có phải là nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn Huyền Ngọc?
Bảo Minh nhất thời cảm thấy ghen tuông và đố kị cùng với sự thù hận mơ hồ. Cô gái này giống như mẹ nàng ta, dùng vẻ đẹp để can thiệp vào chuyện của mình vởi Huyền Ngọc. Lúc trước ngạch nương của mình may mắn có thủ thuật nên mới bị thất sủng. Bây giờ, lịch sử tái diễn, biết mình có được tác phong hiệu quà như ngạch nương để giữ lấy địa vị hay . Đó chính là mục đích hôm nay Bảo Minh đến đây.
Bảo Minh trong lòng phẫn uất bất bình, nghĩ tới người ca ca luôn luôn yêu thương mình lại cũng thiên về Quan sơ Tình, nói tốt cho nàng lại còn muốn mình sau này được làm khó sơ Tình, phải đối xử tốt với nàng.
“Ta nghĩ ngươi hẳn biết, vài ngày sau chính là ngày đại hỉ của ta và Huyền Ngọc!” Bảo Minh cố nén phẫn nộ, nhếch môi cười nói.
“Ta biết.” Sơ Tình lạnh nhạt trả lời, bộ dạng nàng thờ ơ như người ngoài cuộc.
Đối với sự lạnh nhạt của nàng, Bảo Minh cảm thấy kỳ lạ, “Nói vậy ngươi cũng biết Huyền Ngọc cố ý nạp ngươi làm thi*p, cả đời cho ngươi ở Mai Uyển!
Sơ Tình vẫn đau thương gật đầu.
Đối với vẻ bình tĩnh tranh đua trước sau như của nàng, Bảo Minh bắt đầu nén được cơn giận.
“Ngươi., chẳng lẽ chút cũng để ý? Làm thị thi*p địa vị thấp hèn, kết cục mang khổ, ngươi lo lắng à? Hay là ngươi quên lời giáo huấn của mẫu thân mất của ngươi.”
Những lời này đánh trúng vào nội tâm yếu ớt của Sơ Tình, nàng chậm rãi cúi đầu, bất đắc dĩ thân. “Ta làm chủ được, nếu có thể bỏ , ta sao lại cam chịu như thế.”
“Ngươi muốn bỏ ?” Bảo Minh kỳ lạ nhìn nàng, ít cô gái muốn Huyền Ngọc để mắt đến vậy mà nàng còn muốn bỏ ?
Sơ Tình gật đầu, “Chỉ tiếc ta có cách.”
Mưu trí của Bảo Minh cũng thật thâm trầm và sắc sảo, “Ta có cách nào giúp ngươi rời khỏi đây, như vậy đồng nghĩa với phản bội Huyền Ngọc. Chuyện này phải là việc người vợ nên làm.” Bảo Minh tạm dừng chút để xem ý tứ của Sơ Tình. “Nhưng ta cho rằng chỉ cần thật sự muốn bỏ thì ngươi nhất định có cách, chỉ sợ là ngươi…”
Bảo Minh cố ý dừng lại, ám chỉ Sơ Tình quyến luyến muốn bỏ .
Sơ Tình cười lạnh lẽo thê lương, “Ngoài cái ૮ɦếƭ, ta nghĩ ra cách nào khác để có thể rời khỏi nơi này.”
“Ngươi., ngươi thực quyết tâm tìm cái ૮ɦếƭ?” Bảo Minh nhướng bên mày thanh tú, trong lòng nhất thời có chủ ý, môi hiện lên nụ cười gian ác. Bảo Minh ra vẻ thông hiểu nói: “Ôi! Kỳ thật ta có thể hiểu được lòng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, hai chúng ta dù sao cũng là chị em ruột thịt. Huyền Ngọc thu ngươi làm thị thi*p, ta bạc i ngươi, làm khó dễ ngươi…”
Nói đến đây nàng ta cố ý tạm dừng chút rồi tiếp tục: “Chẳng qua… ngươi cũng chỉ là thị thi*p, có danh phận và địa vị. Nếu sau này Huyền Ngọc chán ghét ngươi, chỉ sợ ta cũng giúp được ngươi. Lúc đó chẳng phải tình cảnh của ngươi cũng giống với nương ngươi sao?”
Khuôn mặt Sơ Tình trong nháy mắt trắng bệch, đôi môi hơi run rẩy nhưng van nói câu nào nhìn về phía xa xa.
Bảo Minh thấy nàng đáp lại nói: “Nhưng ngươi có thể yên tâm, nếu thực sự có ngày như thế, ta nói A mã thu nhận ngươi. Dù sao ngươi cũng là cốt nhục của A mã.”
“Không… cần, Sơ Tình đâu phải nhọc cách cách lo lắng.” sơ Tình run rẩy tuyệt, trong lòng đau đến thở được. Nàng dùng hết sức nuốt nước mắt vào lòng nói: “Cám ơn lòng tốt của cách cách, nếu còn việc gì chỉ bảo, xin mời cách cách quay về, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút.”
Bảo Minh cứng người hồi lâu, ngờ nàng lại hạ lệnh tiễn khách với mình. Nhưng Bảo Minh van ra vẻ tươi cười, gật đầu. “Hy vọng ngươi tự lo cho mình. Vài hôm nữa là ngày ta cùng Huyền Ngọc thành thân, nếu có thể rời khỏi đây, đừng ngại đến Lễ thân vương phủ uống chén rượu mừng.”
Nói xong, Bảo Minh xoay người muốn nhưng mới được vài bước đột nhiên dừng lại rồi đến bên người Sơ Tình, “Trong tình cảnh này, ta nghĩ ngươi cũng muốn có con, khiến cục diện càng khó thu xếp hơn!”
Sơ Tình ngẩn ra, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trong lòng hơi rung động khỏi nghĩ đến đứa bé của nàng và có hình dáng như thế nào? Mà có muốn có con cùng nàng ? Rất nhanh chóng, nàng lập tức loại bỏ ý tưởng này trong đầu, nàng thể có đứa con của , để cho vận mệnh của đứa bé giống như nàng.
Thấy nàng nói gì, Bảo Minh liền liếc mắt về phía nha hoàn của mình. Nha hoàn liền cầm túi thảo dược đặt bàn.
“Đây là loại thảo dược ngừa thai, có hại cho thân thể, nhớ dùng mỗi ngày.” Bảo Minh lạnh giọng dặn dò.
Sự thật, Bảo Minh có chút đố kị. Huyền Ngọc mê luyến Sơ Tình, khi nàng sinh cho đứa con, như vậy địa vị của Bảo Minh tất nhiên bị lung lay. Chỉ Quan Sơ Tình cũng khiến cho địa vị của Bảo Minh ngập tràn nguy hiểm, huống chi thêm đứa c
Sơ Tình ôm gói thuốc vào lòng, trong người dâng lên từng cơn đau nhói. “Cám ơn ý tốt của ngươi.”
Bảo Minh rồi, Sơ Tình vẫn ngồi lẳng lặng ở đình thật lâu cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, sắc trời ảm đạm, trăng dần lên cao. “Tiểu thư, về phòng thôi!” Tiểu Hồng đành lòng khuyên nhủ. “Ban đêm trong rừng lạnh thấu xương, cẩn thận kẻo bệnh.” Sơ Tình chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo như phủ lớp mây mờ nhưng đôi mắt đen lại sáng lên lạ thường như lưu ly, trong lòng dường như có tính toán gì. Nàng nói lời nào đứng thẳng dậy, nhìn Tiểu Hồng nở nụ cười tươi sáng rồi tiến bước về phòng.
Tiểu Hồng ngơ ngẩn nhìn thân hình ngà ngọc cốt cách như tiên, nhẹ nhàng giống như l gió mà của sơ Tình, trong lòng nhất thời có dự cảm tốt.
Buổi tối, Sơ Tinh nằm giường ngọc, cứ xoay qua trở lại thể an giấc.
Nàng xuống giường khoác thêm áo ngoài đến bên cửa sổ đẩy hai cánh ra, nháy mắt bóng đêm trong viện tràn ngập đáy mắt.
Ôi! Thì ra trễ thế này, ngẩng đầu lên thấy bầu trời đầy sao nở rộ, ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Sơ Tình si mê lặng nhìn, nàng chưa từng gặp ánh sao đêm sáng rỡ như thế! Thì ra đêm có trăng cũng có thể xinh đẹp như thế.
Đang lúc đắm chìm trong ánh sao đêm như thế, bàn tay ôm lấy chiếc eo nhỏ n của nàng kéo vào Ⱡồ₦g иgự¢ thật rắn chắc phía sau.
Sơ Tình ngạc nhiên xoay đầu, là ! Đã nhiều ngày qua thấy bóng dáng , sao lại xuất hiện vào đêm trước ngày hôn lễ của ? “Là chàng?” Nàng nhẹ lắc đầu lên tiếng, đôi hàng mi cong như cánh bướm chớp chớp, như dám tin nhìn Huyền Ngọc.
“Ngoài ta ra, còn ai vào đây!” Huyền Ngọc trầm giọng cười, vòng qua cánh tay nàng đem nàng ôm chặt vào lòng thật nhanh.
Sơ Tình thu mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của . Người đàn ông ưu tú phóng khoáng này ngày mai là phu quân của người khác, duyên phận của nàng và chỉ còn đêm nay
Lần đầu, Sơ Tình chủ động ôm lấy cổ , đôi mắt mênh thâm tình nhìn .
Màn đêm bao phủ lấy từng bóng cây trong viện, mùi hương tng thoảng hòa quyện cùng khói trắng bao phủ lấy thân thể hai người như liều thuốc kích thích, mê hoặc lòng người, Sơ Tình lấy tay rút trâm cài tóc, mái tóc dài tung bay trong gió đêm. Nàng ngẩng đầu lên nhắm hai mắt lại, để môi mình kề sát môi tự động hiến mình cuồng loạn rồi nhẹ nhàng hôn .
Huyền Ngọc cảm thấy kỳ lạ, trong lòng dâng lên niềm vui sướng to lớn hơn. Kiên quyết cấm giữ nàng hơn mười ngày nay, vốn tưởng nàng hận thấu xương. Không ngờ tới đêm nay nàng lại nghênh đón , hề giữ mình mà dâng hiến.
Hắn lập tức nhiệt tình đáp lại, hôn thật sâu vào đôi môi của nàng, cuồng nhiệt đòi hỏi. Hai người cơ hồ hòa thành thể… “Ngày mai… là ngày đại hỉ của chàng, phái ?” Nàng từ từ nhắm mắt lại nhẹ giọng hỏi, quyến luyến dựa vào иgự¢ , hít lấy mùi hương độc đáo của .
Huyền Ngọc mở to mắt, đôi mắt u ám thâm sâu khó lường nhìn nàng, “Đúng vậy, nàng muốn nói gì?”
Sơ Tình mở mắt, đôi môi nở nụ cười xinh đẹp.
Đôi mắt trong suốt ẩn chứa sự yêu thương và khát vọng sâu đậm.
“Ta muốn chàng đêm này phải ôm ta thật chặt.” Tiếng nói của nang nhỏ như tiếng thở dài. Dưới ánh sao, vẻ tự nhiên của nàng như yêu tinh nhỏ trong rừng. Dưới ánh trăng, nàng lại giống như cô tiên xinh đẹp như mộng, tuyệt mỹ chẳng khác gì ảo ảnh.
Tim Huyền Ngọc đột nhiên đau xót, lần đầu tiên trong đời lòng dâng lên cảm giác sợ hãi. Giống như trong nháy mắt nàng ở trước mặt biến mất thấy hình bóng.
Không! Trong lòng hô to rồi vội vàng ên cuồng ôm lấy nàng về phía giường. Hắn phải lập tức chiếm giữ lấy nàng, lấy cảm giác chân thật để loại bò những bất an sợ hãi trong lòng .
Nhanh chóng thoát bỏ quần áo của nhau, Huyền Ngọc đợi được tiến vào cơ thể mềm mại của nàng, cảm thụ sự ấm áp và mùi hương của nàng, cách nào chấm dứt mà giam hãm trong đó.
Sơ Tình nhẹ nhàng cười. Nàng buông thả hết mọi thứ để hòa nhập vào bể tình này. Đôi cánh tay ngà ngọc ôm chặt lấy thân hình rắn chắc của cùng rơi vào trong lửa dục tình, kịch liệt mây mưa.
Mái tóc đen của bọn họ quấn quít lấy nhau, như nắng hạn gặp mưa, khao khát hòa quyện đạt đến c ểm cho đến khi mọi thứ trầm lắng xuống.
Đêm lại càng sâu hơn, ánh sao đêm chiếu sáng vào hai người giống như chứng nhân cho sự hòa hợp, quyến luyến kết giao triền miên của hai người…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc