Mai Cơ - Chương 07

Tác giả: Tâm Lam

Sơ Tình đưa tay tháo bỏ trâm cài tóc mặc cho mái tóc dài lần lượt xõa xuống. Nàng lắc nhẹ đầu, mái tóc dài tung bay trong gió lạnh.
Để trâm xuống, nàng ϲởí áօ chậm rãi bước xuống suối nước nóng.
Nước suối ấm áp làm cho Sơ Tình thoải mái nở nụ cười, trong người dâng lên cảm giác thoải mái làm nàng bất giác thả lỏng toàn thân, hưởng thụ cảm giác ấm áp ngà ngà giống như say rượu. Nước suối ấm ấp bốc hơi trắng khiến cho cảnh xung quanh như bị bao phủ bởi sương mù.
Bỗng nhiên, cánh màu trắng bay vào trong hồ, Sơ Tình kỳ lạ ngẩng đầu lên chỉ thấy bầu trời đêm đầy sao cùng vầng trăng sáng tỏ. Cây mai bên cạnh hồ lung lay theo gió khiến những cánh trắng bay lả tả bào hồ, dưới ánh trăng chiếu rọi, cảnh xung quanh trở nên hư ảo, đẹp đến mức tim người đập loạn nhịp.
Sơ Tình chưa bao giờ được đắm mình trong khung cảnh như thế nhất thời ngẩn ngơ. Nàng nhìn lên bầu trời đêm đầy trăng sao sáng.
Lát sau, nàng bất ngờ bị tiếng khỏa nước cắt ngang.
Vừa quay đầu lại, nàng khỏi kinh ngạc hô nhỏ, “Huyền Ngọc…” Người đàn ông với đôi mắt sáng trước mặt cũng lõa thể giống nàng. Nàng cuống quít bắt lấy chiếc khăn trắng che thân thể đang phơi bày, cảm giác đôi má mình như bỏng rát.
Huyền Ngọc toàn thân trần trụi từng bước vững vàng tiến về phía nàng, đôi mắt đen sâu hừng hực hai ngọn lửa như thiêu như đốt, nóng bỏng hàm chứa sự ham muốn sâu sắc.
Dưới ánh trăng, vòm иgự¢ rắn chắc cường tráng như tấm khiên đồng của lại càng có vẻ kiên cường vĩ đại.
Hắn.. thì ra thân hình đàn ông là cường tráng và tràn ngập năng lượng như thế… Sơ Tình lẳng lặng nhìn, nàng giật mình phát hiện mình cứ như thế mở to mắt nhìn chằm chằm vào nên tim đập như trống dồn, hai má bỏng rát như có ngọn lửa đang đốt cháy trong người.
Nàng vội trầm cả người xuống nước dời tầm mắt.
Giờ phút này nàng như đóa mới nở dưới ánh sáng vàng nhạt càng tăng thêm vẻ yêu kiều tao nhã. Đẹp đến nỗi khiến Huyền Ngọc nín thở.
Hắn chậm rãi tiến đến gần nàng, đôi mắt đen sáng ngời bám chặt lấy nàng. Bỗng dưng duỗi tay ra, Sơ Tình rơi vào lòng .
Hắn nhẹ túm lấy mái tóc dài của nàng làm cho thân người nàng hơi ngả về phía sau, tùy mặc sức Lเế๓ láק.
Sự tiếp xúc như thế vẫn khiến cho tâm hồn nàng rơi rụng tản mác, hai bờ môi trong phút chốc kề cận nhau lập tức dấy lên ngọn lửa sôi sục.
Lưỡi xâm nhập sâu vào miệng nàng, khát khao hấp thụ, ên cuồng quấn quít lấy đôi môi nàng, trêu đùa qua lại, liếm môi nàng, khẽ nhấm nháp… như muốn dồn tất cả nhiệt huyết của vào nàng, thưởng thức sự ngọt ngào của nàng.
Sơ Tình cả người mềm nhũn cơ hồ thể đứng vững, bất thình lình Huyền Ngọc ôm nàng ngồi xuống hồ, tách hai chân thon dài của nàng ôm lấy hông .
Đôi môi hôn dọc theo vành tai mềm mượt lần xuống chiếc cổ tinh tế và sau cùng là xương quai xanh duyên dáng của nàng, sau đó là kéo lấy thân thể trắng ngần của nàng về phía khiến da thịt hai người tiếp xúc thật thân mật.
Hắn lấy thân hình to lớn cọ xát vào đôi bờ tròn trịa mềm mại của nàng, bàn tay phủ lên bờ иgự¢ tròn trịa đẫy đà của nàng, lấy ngón cái xoay vòng nụ mẫn cảm của nàng.
“Huyền Ngọc…” Sơ Tình bất lực kêu nhẹ.
Nàng bị liên tiếp kích thích khiến toàn thân nóng bức, bắt đầu cảm giác nước suối ấm càng lúc càng nóng, làn da trắng mịn màng như mây bắt đầu nhễ nhại mồ hôi.
Đôi tay Huyền Ngọc l qua bờ eo nhỏ n của nàng, đột nhiên nâng nàng lên cao, đôi môi nóng bỏng chộp lấy nụ trước иgự¢ nàng, mặc sức trêu đùa hôn liếm làm cho nàng c� run rẩy từng cơn.
Một lát sau, mới chậm rãi hạ người nàng xuống để nàng ở bên thắt lưng . Ngón tay hề báo trước mà xâm nhập vào cơ thể nàng, quyến luyến chuyển động, xoay tròn, khiêu khích đến c ểm, sau đó dần dần tăng nhanh tốc độ ra vào.
Sơ Tình tựa như bị sét đánh trúng, cơn sóng tình cuồng nhiệt xa lạ cuốn lấy nàng, lý trí của nàng hoàn toàn bị thiêu đốt thành than, cả người mềm như bùn nhão chỉ có thể bất lực dựa vào người . Một nửa là vì yêu thương nàng, nửa là vì muốn lăng nhục nàng trong lúc âu yếm nhưng nghĩ đến dáng vẻ vô cùng yêu kiều của nàng. Huyền Ngọc rốt cục nhịn được, ôm lấy nàng đặt lên đùi , đàn ông ¢ươиg ¢ứиg của kề sát nơi mềm mại của nàng. Tiếp theo trong nháy mắt, nâng hông lên đem chính mình nhập vào cơ thể nàng, nhanh chóng cùng thân hình nóng rực của nàng chặt chẽ kết hợp.
Sơ Tình chỉ có thể ôm chặt lấy cổ , thuận theo sự chuyển động say tình của , nước suối ấm dường như cũng có ý trợ giúp làm cho nàng cảm thấy choáng váng thôi.
Nàng thở gấp, ՐêՈ Րỉ nhưng dừng được Dụς ∀ọηg đang dâng cao của , tùy ý hưởng thụ lấy nàng, thăm dò sự ấm áp tuyệt vời của nàng, phảng phất muốn nàng hoàn toàn là của riêng .
“Trả lời ta, nàng yêu ta ?” Huyền Ngọc khàn giọng hỏi, tiếng nói trầm ᴆục, thân người vì cuốn theo sự chuyển động mà căng lên.
Sơ Tình còn sức để trả lời, chỉ có thể đứt quảng gật đầu.
“Ta muốn nàng phải nói ra!” Hắn cố chấp muốn nghe lời hứa hẹn của nàng, đạt được mục đích tuyệt đối bỏ qua.
“Thi*p…” Nàng thở dốc thì thầm, nhưng đột nhiên cơn khoái cảm ập tới làm nàng cắn chặt môi dưới, đầu ngả về sau làm cho thân mình bày ra những đường cong tuyệt mỹ khiến càng thêm mãnh liệt ra vào.
“Nói !” Hắn cúi đầu cắn vào bả vai nàng, thân dưới càng chuyển động phóng túng cuồng nhiệt làm cho Sơ Tình cơ hồ chịu nổi.
“Thi*p.. thi*p yêu chàng!” Nàng rốt cục th�
Theo lời yêu của nàng, Huyền Ngọc gầm nhẹ lên tiếng bùng nổ trong cơ thể nàng, đưa cả hai người cùng lên đỉnh cao tình yêu. Sơ Tình sớm vì sự cuồng nhiệt mà mê loạn, chỉ có thể cảm thụ , ôm , dựa sát vào , phiêu du cùng trong biển tình….
Mây mưa xong, dưới bầu trời đêm ánh trăng bàng bạc, hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau trong suối nước nóng. Sau lúc lâu, Huyền Ngọc lấy áo choàng bên cạnh ao phủ lên thân người mệt mỏi của Sơ Tình, đầu xuân ban đêm núi vẫn còn rét lạnh.
Hắn cẩn thận ôm lấy nàng vào trong phòng ấm cúng, đặt nàng lên chiếc giường ấm áp rồi mở áo choàng ra. Trên nền áo màu đen là tấm thân trắng nõn nà, quả thật đẹp đến nỗi làm người ta tình mê ý loạn.
Huyền Ngọc cầm lấy khăn lau bọt nước người nàng, nhẹ đặt nàng vào trong thảm lông sau đó mới lau khô người mình.
“Huyền Ngọc…” Sơ Tình mở đôi mắt mờ sương kêu lên.
“Ta ở đây.” Huyền Ngọc đến bên nàng nằm xuống, kéo thảm ra chui vào rồi ôm nàng vào trong lòng. Sơ Tình chủ động áp sát vào иgự¢ , nghe nhịp tim đập mạnh mẽ đầy sức sống của . “Đức Hi bối lặc cùng chàng bàn chuyện gì?” Nàng thuận miệng hỏi.
Thân hình Huyền Ngọc bỗng dưng căng cứng, “Nàng hỏi việc này làm gì?” ngữ khí được ôn hòa cho lắm.
Sơ Tình có thể phát giác được sự thay đổi của , nàng ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt trầm lại của , đang giận sao? Nàng lặng yên nhìn xuống, biết từ khi nào lời của thậm chí là ánh mắt cũng đủ để lòng nàng suy tư.
“Thi*p.. chỉ muốn cùng chàng tâm sự.” Nàng chột dạ nói nhỏ. Giọng nói như tiếng muỗi kêu nhỏ xíu.
Huyền Ngọc nhìn hàng mi rủ xuống của nàng như cánh bướm, trong lòng vô cùng đau xót, nàng mẫn cảm tinh tế như vậy, thực đủ tàn nhẫn để thương tổn nàng ?
“Đừng sợ, ta nên lớn tiếng như vậy!” Hắn càng ôm chặt lấy nàng, đặt lên trán nàng nụ hôn, nhẹ nhàng nói: “Hắn tìm ta chẳng qua là muốn kể số chuyện trong kinh thành thôi!”
Sơ Tình ngẩng nhanh hàng mi thật dài như cánh bướm lo lắng hỏi. “Có phải Hoàng thượng vẫn trách tội chàng chuyện hồi hôn với Di thân vương phủ , nếu thật sự là như vậy thi*p vĩnh viễn thể yên lòng.”
“Nàng thực nghĩ như vậy?” Huyền Ngọc nheo mắt lại, có chút đăm chiêu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm khiến người thể đoán được đang suy nghĩ gì.
Sơ Tình nghiêm túc cố sức gật đầu, “Kỳ thật, ngày đó khi chàng đến vào ban đêm..” Nàng tạm dừng chút, đêm đó khi làm cho nàng trở thành người của , nhớ lại cảm giác lửa nóng triền miên rồi đau đớn có chút ngọt ngào, khiến nàng nhất thời đỏ mặt, e lệ cúi đầu.
Huyền Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của nàng, hiểu được ý của nàng nói về đêm hôm đó. Sự thật cũng vĩnh viễn bao giờ quên đêm đó, vì lúc đó bị hai cảm giác là ngọt ngào vì yêu nàng, đau khổ vì hận nàng xé nát. Nhưng vĩnh viễn hối hận chiếm giữ nàng, thề với bản thân, nàng phải dùng tấm thân, tâm hồn nàng bồi thường vì lừa gạt – trọn đời trọn kiếp: mãi mãi thôi.
“Tiếp tục nói .” Hắn vỗ về mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng cổ vũ.
Sơ Tình cười ngọt ngào, ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn vào đôi mắt đen dịu dàng của . “Thi*p quyết định cho dù chàng có cưới Bảo Minh cách cách làm vợ, thi*p cũng nguyện cả đời theo chàng, thi*p cần danh phận gì cả. Không làm thị thi*p là lời thề của thi*p với mẹ, đây là sự kiên trì của thi*p. Không làm thị thi*p của chàng, thi*p tình nguyện là hồng phấn tri kỷ (*bạn gái tri kỷ) của chàng.” Nói đến đây, nàng thầm kín thở dài, “Có lẽ chàng cảm thấy làm thế cũng có gì khác biệt, nhưng thị thi*p là sở hữu của người khác cả đời, cho dù được yêu thương vẫn phải ૮ɦếƭ già được mái nhà của người khác được tự do – giống như mẹ thi*p!”
Huyền Ngọc nhìn nàng chằm chằm, suy nghĩ xem đây có phải là những lời nàng thật lòng nói ra hay là kế lấy lui làm tiến của nàng. Nhưng khuôn mặt nhỏ chân thành, ngây thơ như thế, chẳng lẽ thật sự hiểu lầm nàng?
“Làm như vậy, nàng thấy oan ức à?” Hắn thử hỏi.
Sơ Tình lắc mạnh đầu, “Vì chàng, đáng giá! Chuyện này là thi*p cam tâm tình nguyện, thi*p dù sao cũng là cô gái thanh lâu, làm sao có thể trở thành vợ chàng, lại muốn trở thành thị thi*p của chàng, hồng phấn tri kỷ phải tốt hơn sao?” Nàng ngây thơ nói.
Huyền Ngọc cau mày cười, nàng thà thi*p của lại muốn làm hồng nhan tri kỷ gì đó. Là thật? Là giả?
“Nói cho ta biết, phụ thân nàng là vị vương gia nào trong kinh thành?” Hắn đưa ra câu hỏi mấu chốt. “Nàng phải sinh ra là cô gái thanh lâu.” Hắn muốn nghe chính miệng nàng nói ra quan hệ giữa nàng và Di thân vương.
Sơ Tình giật mình, trăn trở lúc mới chậm rãi nói ra, “Ông ấy… ông ấy chính là người sắp trở thành nhạc phụ của chàng, Di thân vương!”
Vừa nhắc tới, chuyện cũ cuồn cuộn chảy về, khóe mắt của nàng tránh được đỏ lên, giọt nước mắt xoay tròn chuyển động trong mắt nàng.
“Nếu trong lòng khó chịu, vậy thì đừng nói nữa.” Thấy mắt nàng nhòa lệ, trong lòng chịu được mơ hồ đau.
Sơ Tình lắc đầu, “Không, thi*p chịu được, dù sao cũng là chuyện của nhiều năm trước, thi*p và ông ấy rốt cục có quan hệ gì nữa.”
“Nàng hận ông ấy ?” Huyền Ngọc hỏi.
Nàng trầm tư lúc, chậm rãi gật đầu, “Thi*p đương nhiên hận ông ấy, hận ông ấy nhu nhược, hận ông ấy bạc tình với mẹ, bởi thế thi*p thừa nhận ông ấy là cha!”
Huyền Ngọc hơi trầm ngâm, “Vậy khi nàng biết ta vì nàng mà hủy bỏ hôn ước cùng Bảo Minh cách cách của Di thân vương phủ – cũng chính là chị của nàng, nàng có cảm thấy được an ủi ?”
Sơ Tình kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn , thấy vẻ mặt thật sự rất nghiêm túc, nàng bất giác nuốt ngụm nước miếng, thành thật trả lời: “Lúc mới đầu thi*p cũng rõ sự tình, sau biết được trong lòng quả thật cũng có lúc sung sướng vì được báo thù… Nhưng mỗi nghĩ đến việc này ảnh hưởng đến chàng, thi*p rốt cục vui nổi.”
“Vậy à?” Đôi mày rậm của Huyền Ngọc nhíu lại, có chút đùa cợt nhếch môi hỏi, “Là thật ?”
Sơ Tình mở to đôi mắt, nghiêm túc gật đầu, “Thi*p thừa nhận thi*p từng nghĩ đến việc trả thù, đòi lại g bằng cho mẹ thi*p, nhưng… từ khi gặp chàng, ý niệm trả thù trong đầu thi*p hoàn toàn biết mất hầu như còn.”
Huyền Ngọc nheo mắt nhìn nàng, dường như đang cân nhắc lời của nàng là thật hay giả.
“Việc của Thụy Đường bối lặc là sao?”
“Hắn..” Sơ Tình nhanh chóng liếc nhìn cái, lập tức chột dạ cúi đầu, “Hắn.. làm sao?” Ánh mắt Huyền Ngọc thoáng biến đổi, nhìn ra vẻ khi*p đảm của nàng, “Hắn tìm gặp ta, còn nói đến chuyện của nàng và , ta nghĩ nàng hẳn biết rõ đối với nàng si tình thể kềm chế được!”
“Thi*p…” Nàng nói nên lời, cuối cùng cắn răng thành thật trả lời: “Thi*p thừa nhận khi biết Thụy Đường bối lặc là anh trai của thi*p – người thừa kế tương lai của Di thân vương phủ, từng nghĩ lợi dụng sự si tình của mà tiến hành trả thù nhưng…Cuối cùng thi*p từ bỏ ý định này bởi bì, khi đó thi*p …yêu chàng.”
Nhưng Huyền Ngọc tin lời nàng, trong lòng nhẹ hừ tiếng, chỉ sợ là nàng vì xuất hiện mà phát hiện ra lợi thế trả thù càng mạnh hơn nên chuyển mục tiêu sang .
Từ nhỏ, được sự huấn luyện nghiêm khắc của phụ thân, hơn nữa sống thời gian dài trong hoàng cung người gian ta trá, âm mưu quỷ quyệt đấu tranh giành quyền thế khiến cho có được lắm mưu nhiều kế, lại cách nào tin tưởng được người khác.
Sơ Tình nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm của trong lòng nhất thời kinh hoảng và sợ hãi.
“Chàng.. chàng tin thi*p?” Nàng lo lắng nóng lòng giải thích: “Thi*p cùng Thụy Đường thật sự có gì, chàng có biết thi*p chỉ có mình chàng, hiện tại như thế, tương lai cũng thế vĩnh viễn đổi.. trừ phi…” Nàng u sầu nói tiế nữa.
“Trừ phi thế nào?”
“Từ phi chàng cần thi*p.” Mắt nàng ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương nhìn .
“Sao lại thế!” Huyền Ngọc bỗng nở nụ cười mờ ám, tay vòng ôm lấy иgự¢ nàng, chạm vào bên mềm mại của nàng.
Sơ Tình nhẹ hô lên tiếng, “Chàng… chàng chịu tin thi*p ?”
Đôi lông mày nhếch lên, đôi mắt đen sáng lên vẻ mê hoặc lòng người, “Chúng ta đừng để ý đến chuyện vui này nữa, ta tin tưởng nàng là được.”
Nói xong, cho nàng cơ hội trả lời, mạnh mẽ hôn lên đôi môi nàng, cùng nàng quấn quít.
Nụ hôn của vừa cuồng nhiệt vừa mãnh liệt, như là trút ra cái gì đó, lại như là loại trừng phạt nghiêm khắc,
Sơ Tình cau mày rên lên tiếng, mơ hồ cảm giác được có chút gì đúng nhưng sự đòi hỏi mạnh mẽ của đánh tan mọi suy nghĩ của nàng, lý trí cũng dần dần tan biến. Nàng khỏi nhắm mắt lại, theo bản năng hé miệng ra đáp lại , nhẹ nhàng vòng tay lên ôm lấy cổ .
Huyền Ngọc khéo léo đưa lưỡi xâm nhập vào miệng nàng, đùa giỡn, quấn quít cho đến khi tâm hồn nàng hoàn toàn rối loạn.
Đôi môi tán tỉnh của rời khỏi đôi môi nàng, dời đến vành tai mẫn cảm của nàng, lưỡi khẽ liếm vành tai, gáy nàng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng ngao du khắp da thịt trần trụi của nàng.
“Tin tưởng ta, ta luôn đủ đối với nàng.” Hắn bên tai nàng thì thầm mờ ám, mặt xoa Ϧóþ bờ иgự¢ đầy đặn của nàng, nửa như giày vò nửa như vân vê nhè nhẹ.
Sơ Tình bị đùa bỡn đến thở hổn hển, hai má đỏ bừng, trong đầu hỗn độn hoàn toàn hiểu hàm ý trong lời nói của ,
Thấy nàng bộ dạng yếu ớt mê mẩn cười khẽ. Tốt lắm! Hắn chính là muốn nàng thể rời khỏi , mãi mãi dựa vào mà sống, Tuy nàng lừa gạt lợi dụng nhưng chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo , vẫn yêu thương chiều chuộng nàng. Hắn yêu thương người con gái khác sâu sắc như yêu nàng. Đây là cách yêu thương nàng. Nhưng tuyệt cưới nàng làm vợ, phải làm cho nàng ở cạnh với thân phận thị thi*p, đây là cái giá nàng phải trả. Hắn kn dung lắm rồi, nếu yêu nàng sâu đậm, đối với hành động phản bội lừa gạt này, tuyệt tha.
Nghĩ đến đây, đôi mắt như đêm đen của bỗng dưng càng sâu thẳm hơn, Hắn cúi đầu chộp lấy đau иgự¢ hồng phấn của nàng, trước là khẽ liềm nhẹ, khi cảm giác được sự rung động của nàng, tăng thêm lực hết sức phóng ng cắn ʍúŧ.
Đầu lưỡi kích tinh dọc theo nụ đỏ ửng thơm tho của nàng khẽ liếm, vẽ lại đường cong quyến rũ bờ иgự¢ tròn đầy. Sơ Tình ngừng ՐêՈ Րỉ, nàng nghĩ rằng mình có thể chịu được lần nữa.
“Đừng., thi*p được…” Nàng thở hổn hển lên tiếng.
Huyền Ngọc chỉ cười, “Nàng có thể!” Đôi môi cuồng nhiệt chuyển lên , tay nhẹ nắm sau gáy nàng, theo bản năng nàng mở miệng ra làm cho lưỡi càng xâm nhập vào sâu hơn, khởi động cơn kích tình mê hoặc.
Đương lúc tâm hồn nàng đang nhộn nhạo cơ hồ thể duy trì được nữa thì ngón tay lại tiến vào vùng nữ tính kín đáo của nàng. “A…” Nàng sợ hãi kêu lên thành tiếng, tay dừng lại trong cơ thể nàng khơi mào trận phong ba kích tình khác,
Hắn ngừng kích thích, thăm dò mỗi phân tấc mảnh đất thần bí của nàng làm cho nàng cảm thấy mình giống như hóa thành ngọn lửa, phải cháy bùng lên.
“Không đừng…” nàng mệt mỏi ՐêՈ Րỉ.
Đôi mắt đen của Huyền Ngọc sáng lên như sao lấp lánh lửa tình, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng của nàng. Bàn tay vẫn ở trong cơ thể nàng tạo ra những cơn sóng tình dữ dội.
“Huyền Ngọc, thi*p… thi*p thật sự …” Sơ Tình nằm trong lòng thì thầm.
Không đợi nàng nói hết, tách chân nàng ra để mình tiến vào.
“Không, còn đủ, nàng phải cho ta nhiều hơn!” Hắn ngang ngược nói.
“Huyền Ngọc…”
Nàng vốn ngăn cản được , chỉ có thể để tùy ý nâng nàng lên, ên cuồng tiến vào, hoàn toàn xâm nhập vào thân thể mềm mại của nàng. Khuôn иgự¢ cường tráng của chà xát vào vòng иgự¢ đẫy đà của nàng, mồ hôi nóng hổi tuôn chảy làm hai người nhanh chóng dán sát vào nhau. Hắn ều chỉnh lại hông mình, càng tiến vào sâu hơn, nhiệt tình sôi nổi tìm sự giải phóng hoàn toàn… Sơ Tình ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của . Nàng sợ mình sụp đổ trong niềm vui sướng n ái này, từng cơn sóng cảm giác tuyệt diệu đổ ập vào nàng làm cho nàng khỏi ՐêՈ Րỉ thành tiếng.
Trong sự nhiệt tình hừng hực của , nàng chuyển động thẩn hình phối hợp cùng tạo thành khúc nhạc tuyệt vời.
Trăng sao chiếu sáng thành từng dải xuống bóng đêm, lưu luyến quấn quít lấy con người, khiến lòng người say mê chìm đắm trong cơn say tình… Thời tiết dần ấm áp, hơi thở mùa xuân nồng đậm bao phủ cả Mai lâm.
Ánh bình minh xuyên qua mây nhè nhẹ chiếu từng tia vàng xuống làm rừng cây sinh sôi nảy nở màu xanh m, khiến cả Mai uyển như được bao phủ bởi bảy màu sắc cầu vồng, như tiên cảnh giữa nhân gian. Sơ Tình tỉnh dậy giữa ánh sáng chói mắt. Nàng khoác thêm áo, tiện táy sờ bên giường, thật lạnh, … rồi. Nhẹ hít hơi, nàng đứng dậy đến bên cửa sổ, lấy tay mở ra. Hoa đào nở rộ, phía sau nhà còn có số loài cỏ tên nở rộ đầy màu sắc tươi đẹp. Cảnh xuân tươi đẹp này khiền người lóa mắt tâm hon phấn chấn vui sướng đến tan chảy trong đó.
Nhưng., người bên cạnh lại thấy!
Đến ở Mai uyển hơn tháng, Huyền Ngọc tuy mỗi ngày đều đến với nàng nhưng vào lúc chạng vạng. Sau khi cùng nàng dùng cơm tối, ngủ lại đêm đến hừng sáng liền rời .
Ôi! Nàng thầm kín thở dài hơi. Nàng chỉnh lại gương đông rồi bắt đầu ểm t
Trong gương, nàng xinh đẹp động lòng như xưa, nhưng dường như có vẻ u sầu! Nàng vốn tưởng mình có thể cam tâm sống cuộc sống như thế này nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu sót ều gì đó. Huyền Ngọc xem nàng như bảo , chiều chuộng nàng từng li từng tí. Theo lý thuyết, nàng hẳn là rất thỏa mãn, nhưng nàng lờ mờ cảm giác được đối với nàng như có khoảng cách, nàng hoàn toàn cách nào chạm vào được nội tâm của .
Nàng thường thấy lộ vẻ tươi cười chìu chuộng nhưng lại thoáng l qua vẻ phòng bị và có ý nghi ngờ.
Duy chỉ có lúc cùng nàng triền miên dây dưa, mới hề e dè buông thả chính mình, đem tất cả yêu thương, thâm tình cuồng nhiệt đổ lên người nàng để ngọn lửa kích tình thiêu đốt lẫn nhau.
Nhưng, chuyện này đủ! Nàng hy vọng biết bao có thể hoàn toàn cởi mở, cùng nàng thổ lộ tâm tình, càng hy vọng hơn ngày nào đó có thể làm bạn với nàng, cùng nàng vui sướng tận hưởng cảnh xuân tươi đẹp.
Đang lúc suy nghĩ, nha hoàn Tiểu Hồng bưng chậu nước rửa mặt vào phòng, thấy nàng rời giường liền vội đến giúp nàng chải tóc.
Hầu hạ, nàng rửa mặt xong, Tiểu Hồng liền lấy ra bộ quan áo màu lam cho nàng thay.
“Tiểu thư thật là đẹp!” Tiểu Hồng ngẩn ngơ nhìn Sơ Tình, nhiệt tình tán thưởng, quả thực thể dời tầm mắt.
Hầu hạ thư tháng, đối với vẻ đẹp như tiên của nàng các nha hoàn khỏi cảm thấy thán phục mê say tạo hóa thật thần kỳ có thể tạo nên vẻ đẹp thanh thoát nhiễm bụi trần như thế.
Nhìn Sơ Tình có khuôn mặt đẹp như trăng như , Tiểu Hồng khỏi hoài nghi bối lặc gia sao có thể để thư sống ở nơi lạnh lẽo u tịch như Mai Uyển. Nếu cô là đàn ông, nhất định lúc nào cũng để thư ở bên cạnh người.
Nghe lời ca ngợi của Tiểu Hồng, Sơ Tình hơi hồng khuôn mặt khẽ cười nói: “Đừng khen ta nữa, vẻ đẹp bên ngoài này có ngày rồi cũng tàn.” Hoa nở được trăm ngày, đạo lý này nàng lẽ nào bi�
Tiểu Hồng lè lưỡi rụt đầu, thư cái gì cũng tốt chỉ là hơi đa sầu đa cảm. “Em dọn đồ ăn sáng cho thư đây.” Cô lanh lẹ nói sang chuyện khác.
“Không!” Sơ Tình vội lắc đầu cản lại, “Ta đói, ta muốn Mai Lâm trước.”
“Thế nhưng bối lặc gia biết thư ăn sáng, bối lặc gia vui đâu,” Tiểu Hồng nghiêm túc, nhưng Sơ Tình bình thản cười, “Ngươi nói, ta nói, chàng làm sao biết được?” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng về phía cửa.
Chần chừ trong chốc lát, Tiểu Hồng vội đuổi theo, “Tiểu Hồng cùng thư nữa chứ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc