Mai Cơ - Chương 03

Tác giả: Tâm Lam

Đức Hi theo Huyền Ngọc vẻ mặt tối tăm lạnh lùng trở về Vân Đào Các trong Lễ thân vương phủ. Biết rõ đang tức giận nhưng Đức Hi biết sống ૮ɦếƭ nhổ râu ngay miệng cọp: “Theo thực tế, ngươi và vị Liên Tâm cô nương phải gặp nhau lần đầu! Ta lần đầu tiên thấy ngươi khống chế được mà nổi giận như thế.”
Vẻ mặt Huyền Ngọc hề hòa nhã liếc Đức Hi cái, đứng đối diện với cửa sổ nói câu.
Đức Hi cũng nổi giận, ngả ngớn nhún vai, tự lý giải những suy đoán của bản thân mình: “Ba ngày trước ngươi chưa biết Liên Tâm cô nương, hôm nay vừa gặp lại như quen biết từ lâu, chẳng lẽ khi ngươi Mai Lâm bái tế thân mẫuì gặp cô ấy?”
Huyền Ngọc nghe vậy thân thể liền chấn động, tuy động tác c kỳ nhỏ dường như phát hiện được nhưng qua được ánh mắt khôn khéo lợi hại của Đức Hi.
Thực là mèo mù vớ phải chuột ૮ɦếƭ, lại còn muốn che giấu, Đức Hi cười thầm trong bụng. Thấy vẫn nói lời, Đức Hi k trương thở dài: “Ngươi nói thì thôi, nhưng Liên Tâm cô nương người ta có thể thực sự là cô gái ngây thơ bán nghệ Bán th*n, ngươi cũng đừng có ý xấu, đừng quên ngươi là cây có chủ, ba tháng sau cùng Bảo Minh cách cách thành thân.”
Huyền Ngọc xoay hẳn người lại, lườm sẵng giọng lạnh lẽo nói: “Nếu còn chuyện gì, mời ngươi về cho!”
Ai ya! Đức Hi thì thầm trong miệng tiếng, đây là lần đầu tiên Huyền Ngọc lên tiếng tiễn khách đối với , có thể thấy được vị Liên Tâm cô nương quả thực có sức ảnh hưởng c lớn đối với Huyền Ngọc. Mặc dù bị đuổi về nhưng giận, thành thật mà nói trong lòng còn đang cười thầm, luôn muốn nhìn thấy bối lặc lãnh tình chân chính, nội tâm trầm tĩnh, giận hiện ra mặt, lạnh lùng thờ ơ sau khi rơi vào lưới tình tạo chuyện oanh oanh liệt liệt kinh thiên động địa như thế nào.
Chuyện càng lúc càng thú vị, đợi được chuyện ngàn năm khó gặp này rồi, uổng mỏi mắt chờ mong. Đức Hi trong lòng khoái trá suy nghĩ.
Từ sau ngày gặp gỡ Huyền Ngọc, trôi qua mười ngày dài dằng dặc. Nỗi lòng Sơ Tình cũng yên ổn, khuôn mặt cũng khôi phục được chút sắc hồng, tất cả đều trở lại như trước, chí ít là biểu hiện của nàng như thế.
Nhưng chỉ có trong lòng nàng là hiểu rất rõ, tim nàng từ lâu có bóng hình mà nàng thể quên, nàng vô thức lấy Phi long ngọc bội mà ngày ấy tại Mai Lâm tặng cho nàng, chính ngọc bội mà tuyên bố là đính ước.
Tuy nhiên khi biết được nàng là cô gái thanh lâu thì hề quyến luyến xoay người bỏ . Tình đời tàn khốc như vậy đó! Thân là cô gái thanh lâu, nàng vốn nên vọng tưởng đến hạnh phúc của tình yêu duy nhất. Thở hơi xa xôi, nàng đang muốn quay về đại sảnh để chơi đàn giải sầu thì thấy bóng dáng Liễu Hồng Miên từ con đường nhỏ chạy tới, đến trước mặt nàng hãy còn thở hổn hển thôi.
“Sao vậy? Dì Hồng, chuyện gì cấp bách thế?” Sơ Tình ôn nhu hỏi.
Liễu Hồng Miên giọng nói ổn định nhưng vẫn có chút hụt hơi. “Huyền Ngọc bối lặc của Lễ thân vương phủ muốn gặp con, dì nói bây giờ chạng vạng con muốn nghỉ ngơi nhưng ngài ấy vẫn kiên trì. Con nói bây giờ làm sao đây?”
*** Sơ Tình bỗng dưng cứng lại, rốt cục buông tha nàng, nàng …nên làm cái gì bây giờ? “Con… lẽ nào ngăn được ngài ấy?” Trong lòng nàng lo lắng yên hỏi. Liễu Hồng Miên thở hơi dài, “Người ta là bối lặc nổi tiếng lừng lẫy khắp kinh thành, uy danh hoàng thân chúng ta làm sao dám động đến? Nếu ngăn được, ta cũng cần đến hỏi ý của con.”
Sơ Tình hiểu biết gật đầu, dì Hồng đối với nàng có ân cứu mạng, nhiều năm qua che chở chiếu cố cho nàng, dành cho nàng nhiều i ngộ hơn các chị em còn lại ở Xuân Hồng lâu, thậm chí đối với nàng như là con gái, nếu quả thực còn có kế sách nào khác bà trăm ngàn lần để cho nàng chịu oan ức.
“Cho vị ấy vào !” Nàng mỉm cười nói với Liễu Hồng Miên, “Thuận tiện bảo nhà bếp chuẩn bị vài món ăn nhẹ, bây giờ đến giờ ăn tối, nên thiết i ngài ấy bữa cơm.”
Liễu Hồng Miên như trút được gán*** thở dài hơi, nhưng cũng thương cho sự hiểu chuyện, biết đạo lý của nàng, “Ta bảo người chuẩn bị chuyện này, con về phòng bảo Tiểu Thanh giúp con thay quần áo trước !” Nói xong, thân hình chạy vội nhanh như gió.
Sơ Tình còn đang đứng tại chỗ run rẩy hồi, chuyện đến tất tránh khỏi, cũng tốt, có thể đây là ý trời!
Một lần nữa đem ngọc bội cất vào trong ***, nàng uyển chuyển bước vào Phong Nguyệt diễm, ráng chiều mờ dần chiếu lên thân ảnh của nàng đổ bóng dài thành cành mai cô độc, tinh khiết và cao ngạo.
Trong phòng khách, chiếc bàn tròn đầy cơm và thức ăn nóng hổi. Kế bên còn có bình R*ợ*u Nữ Nhi Hồng.
Sau khi sắp xếp xong, Tiểu Thanh liền đứng ở phía sau Sơ Tình cẩn thận nhìn chăm chú từng cửHuyền Ngọc, rất sợ có hành động phá rối gì khiến thư của nàng sợ hãi. Đôi mắt đen như hồ sâu của Huyền Ngọc từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào Sơ Tình đang cúi đầu xuống. Hắn hiểu vì sao khống chế được ý muốn được gặp lại nàng. Nên vốn muốn nàng rời khỏi tầm mắt của dù chỉ chốc lát.
Hắn quả thực đối với bản thân vừa tức vừa giận, nhưng lại thể tránh được, biết rõ nàng là cô gái phong trần chỉ biết đến tiền, bạc tình bạc nghĩa, cho dù bán nghệ Bán th*n thì sao? Chỉ sợ lòng nàng sớm bị hư danh phù , lợi ích tiền tài làm cho ô nhiễm rồi. Nhưng cách nào buông tha nàng được, vẫn tha thiết mãnh liệt muốn trái tim của nàng như lần đầu gặp gỡ tại Mai Lâm. Ngọn lửa tình rực cháy trong lòng chỉ có nàng mới dập tắt được, khiến cho được bình an.
“Bối lặc gia, mời dùng bữa!” Sơ Tình miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Vẻ mặt Huyền Ngọc biểu hiện gì nhìn nàng, “Nàng cũng ăn cùng !” Ánh mắt nhìn nàng của thật phức tạp, giọng nói cũng phức tạp, như giận như vui đan xen nhau tạo thành biểu hiện hờ hững lạnh lẽo.
Hắn đón lấy bầu R*ợ*u, thay mình và nàng châm lấy chén.
“Kính nàng chén.”
Sơ Tình liếc nhìn chung R*ợ*u, biết làm sao để từ chối, nàng luôn có tửu lượng, nhấp môi qua liền say, bởi vậy nàng thường ngày hầu như uống giọt.
Chần chừ hồi, nàng miễn cưỡng nâng chén R*ợ*u lên nhưng Tiểu Thanh đứng ở phía sau ngăn lại, “Tiểu thư biết uống R*ợ*u, xin bối lặc gia giơ cao đánh khẽ.”
Huyền Ngọc cười nhạt tiếng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tiểu Thanh, ánh nhìn c kì lạnh lẽo làm người khác sợ hãi, khiến Tiểu Thanh luôn lớn mật cũng chịu được mà co rúm lại.
“Ở đây cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống !” Hắn ngông cuồng ra lệnh.
Tiểu Thanh kinh ngạc, nhìn Sơ Tình chằm chằm, “Tiểu thư, việc này…
Sơ Tình hiểu rõ ểm lo lắng của nàng ta nhưng vẻ mặt trầm ngâm của Huyền Ngọc cho thấy dễ dàng thỏa hiệp, nàng muốn mọi việc phức tạp lên.
“Không có việc gì đâu, ngươi lui xuống dưới !” Nàng ôn hòa cười nói.
Tiểu Thanh do dự hồi lâu, cuối cùng cam tâm tình nguyện mà bước ra khỏi Phong Nguyệt diễm.
Trong khoảnh khắc, Phong Nguyệt diễm thanh tịnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Sơ Tình vẫn cảm thấy bất an nhưng miễn cưỡng trấn tĩnh lại, để giải tỏa vẻ khẩn trương, nàng cười khẽ hỏi : “Ngài vì sao lại quay về nơi này? Thiếp cho rằng… ngài bao giờ…muốn nhìn thấy thiếp nữa.”
Đôi môi của chậm rãi nở nụ cười hấp dẫn, “Vì nơi này có chiếc giường, mà ta vẫn mong ngóng được gặp lại nàng.” Hắn nhẹ giọng nói, tất cả những ưu tư trong đôi mắt đều tan chảy thành nước nhu tình.
Trong đôi mắt mãnh liệt khí khái dường như ẩn chứa nhu tình, thật khiến người ta tâm hoảng ý loạn, nàng run run lên tiếng: “Thiếp cho rằng… ngài khinh thường thiếp…”
“Ta khinh thường nàng!” Hắn cắt ngang lời nói của nàng, “Nhưng cũng đúng, ta cách nào có thể tự kiềm chế lòng mê luyến nàng, câu trả lời như vậy có thể làm nàng thỏa mãn rồi chứ?” Nhanh chóng thốt ra câu trả lời xúc phạm như thế để làm cho lòng nguội lạnh, che giấu những tình ý ngọt ngào dịu dàng thưở ban đầu.
Hắn nói thật tàn nhẫn! Đâm vào lòng nàng đau buốt, chịu nổi, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, những giọt nước mắt trong suốt rưng rưng ứa lên viền quanh mắt nàng.
“Ngài cần phải chế giễu ta như vậy, Liên Tâm tự biết mình hèn hạ, sao lại dám đòi hỏi quá đáng sự yêu mến của bối lặc gia,” tiếng nói của nàng run rẩy, mặt từ trong lòng móc lấy ngọc bội mà tặng trao lại cho . “Vật đáng giá quý trọng như vậy Liên Tâm dám nhận, xin bối lạc gia hãy chuyển tặng cho người khác !”
Huyền Ngọc nhận lấy ngọc bội, thân hình nhanh chóng tới bên cạnh nàng, khéo tay ôm chặt vòng eo nhỏ n của nàng khoảng cách của hai người thật thân mật. “Đây là lời nói thật của nàng phải ? Nếu đúng như vậy, vì sao nàng luôn mang theo nó bên người?” Hơi thở của phà lên mặt nàng, lời nói có chút ý cợt nhã.
Sơ Tình nỗ lực đẩy vào *** , “Thiếp có!” nhưng thế nào cũng kéo dài khoảng cách giữa hai người ra được.
Hắn nói hai lời, tự đem ngọc bội nhét trả vào thắt lưng của nàng, cương quyết cho nàng chống , thái độ như tuyên bố tin tức nào đó khiến người ta kinh hãi.
“Chàng.. chàng ên rồi!” Nàng thực sự hiểu suy nghĩ của , “Nếu khinh thường thiếp, vì sao lại phải quấn quít lấy thiếp?”
“Nàng nghĩ rằng ta vui vẻ làm như vậy sao?” Hắn đột nhiên lại cười, ánh mắt nhìn thẳng đang suy nghĩ muốn dùng răng mình cắn lên đôi môi anh đào của nàng.
Đột nhiên đưa ngón tay cái ra khiêu khích, xoa nhẹ đôi cánh môi mềm mại xinh đẹp của nàng, dễ dàng mở hai hàm răng đang cắn chặt của nàng ra, tiến thêm bước xâm nhập vào trong miệng mượt mà của nàng, Khêu g** đùa giỡn với môi, răng của nàng.
Sơ Tình bỗng nhiên cả kinh, xoay mạnh trán nhưng nhanh chóng lấy hai tay đỡ lấy đầu nàng, cúi mạnh xuống lấy môi mình bao phủ đôi môi mềm mại của nàng, nóng bỏng cuồng dã nhấm nháp bờ môi nàng, ςướק đoạt sự thanh thuần của nàng.
Hành vi này đan xen giữa nhẹ nhàng và cuồng nhiệt, mơ hồ hé lộ tình cảm mê mẩn, khiến nàng trong lúc bị cuốn hút vào trong ấy, quên cả chống lại !
Lưỡi như ngọn lửa c mạnh, thiêu đốt sâu trong miệng nàng, hòa quyện với lưỡi của nàng dây dưa chơi đùa, nhiều lần thưởng thức hơi thở thơm tho của nàng.
Được lúc lâu, mới lưu luyến rời buông nàng ra. Nhìn chăm chú vào bờ môi đỏ thắm lên vì bị cắn của nàng, cùng với đôi gò má ửng hồng như ráng chiều, và còn cặp mắt long lanh nước, mơ màng như sương như khói, trong cơ thể bỗng nhiên nổi lên ngọn lửa tình thật mãnh liệt, uy hiếp thôn tính khắp người , thiêu đốt . “Ta muốn nàng!” Hơi thở nồng đậm của phà lên mặt nàng, vẻ mặt cứng rắn khẩn trương đầy dục tình, đôi mắt có l� như sao.
Sơ Tình đột nhiên kinh hãi, trái tim đập kịch liệt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ phải tránh né đôi mắt thâm sâu lấp lánh tia sáng mê hoặc của .
“Đừng như vậy…” Nàng mệt mỏi nói nhỏ, tay để ở ***g *** rắn chắc ấm áp của , “Cơm nước cũng nguội lạnh rồi, xin bối lặc gia thả thiếp ra.”
Huyền Ngọc bỗng cười lên ên cuồng, tay lấy bầu R*ợ*u hớp ngụm R*ợ*u ngon say lòng người, sau đó bất ngờ nhanh như chớp nắm lấy cằm của nàng, đem ngụm R*ợ*u ngon truyền sang miệng của nàng.
Sơ Tình cách nào phải nuốt ngụm R*ợ*u xuống, chớp mắt cảm giác nóng rát qua cổ họng khiến mắt nàng đỏ lên, đôi gò má lại càng hồng hào xinh đẹp hơn, cặp mắt long lanh nước như có màn sương mù bao phủ. Dung nhan vốn tuyệt sắc của nàng lại càng như phát sáng hơn, như bao phủ vẻ mềm mại mê hoặc khiến người khác cam tâm trầm luân giam hãm trong ấy.
Huyền Ngọc cũng nhịn được nữa, vòng tay ôm lấy Sơ Tình vào phòng trong đặt nàng lên giường, thân thể to lớn bừng bừng lửa T*nh d*c nằm đè lên thân thể thơm tho mềm mại của nàng.
Hắn vội vã cởi bỏ váy áo ngăn cách hai người của nàng, khi lớp áo ngoài của nàng rơi ra chỉ còn lại chiếc yếm hồng nhỏ che trước ***. Thân thể trắng như tuyết tươi đẹp của nàng ngời sáng khiến ngọn lửa trong lòng như thủy triều dâng cao, lập tức xé bỏ mảnh vải còn sót lại đang che đậy cơ thể nàng.
Huyền Ngọc nhìn chằm chặp cái chớp mắt cũng vào đôi *** đảo tròn trịa trơn mịn, bóng loáng tì vết như ngọc của nàng. Con ngươi đen kích động như phong ba dậy sóng, như que diêm bốc cháy mãnh liệt trong đêm khuya. Hắn đột nhiên mãnh liệt nâng chiếc cằm mảnh mai tuyệt đẹp của nàng lên, *** kích động hôn lên chiếc cổ ngọc ngà trơn mịn của nàng, cuồng nhiệt di chuyển thăm dò gặm nhấm nơi yết hầu lạnh như tuyết của nàng, hung hăng in dấu những tình cảm nồng liệt như lửa bỏng làn da mỏng manh của nàng.
Sơ Tình cảm giác toàn thân còn chút sức lực nào và khô nóng, nàng luôn chịu được R*ợ*u, dù chỉ ngụm cũng đủ khiến nàng mắt. Hơn nữa lại tràn đầy khiêu khích, nàng quả thực cách có chống đỡ, chỉ có thể choáng váng mềm nhũn nằm trong ***g ***
Cơ thể nàng dán chặt vào ***g *** , tuy có lớp áo ngăn cách nhưng vẫn cảm thụ được nhịp tim đập ên cuồng của , tia thanh tỉnh mỏng manh trong đầu khiến nàng lên tiếng: “Đừng.. đừng như vậy… xin chàng thả thiếp ra!”
Huyền Ngọc chỉ khàn khàn cười nhẹ, đầu cũng ngẩng lên nói nhỏ: “Thả nàng? Sợ rằng kịp nữa rồi, nàng định trước là người của ta!”
Nói xong, đầu lưỡi như lửa nóng của lại chui vào miệng nàng, tha thiết nhấm nháp, trêu đùa, hút lấy hương thơm ngọt ngào của nàng, khẽ cắn bờ môi của nàng, từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, mạnh dạn cùng lưỡi nàng dây dưa.
Bàn tay cũng hề xin phép phủ lên đôi gò đầy đặn của nàng, ngón tay cái âu yếm vân vê nụ hồng mẫn cảm của nàng.
“Bối lặc gia…” Nàng vặn vẹo, cố gắng muốn ngăn chặn sự chiếm đoạt cuồng nhiệt của nhưng chút cũng có sức lực.
“Gọi tên ta!” Hắn ngang ngược ra lệnh bên tai nàng, ngón tay lại càng tiến g mãnh liệt, ngừng *** cơ thể ngà ngọc của nàng, hận thể đem nàng hòa nhập vào lòng , đem tiến sâu vào nàng mà quấn quít triền miên.
“Huyền Ngọc…” Nàng phục tùng gọi lên. Hành động khiêu khích của khiến nàng ý loạn tình mê, tay người nàng tạo ra H*m mu*n khô nóng cưỡng lại được, khiến nàng cảm thấy vô tri vô thức và yếu ớt, *** cũng thấm mồ hôi.
Bàn tay Huyền Ngọc l qua vòng eo nhỏ n, nâng cặp tròn trịa của nàng lên, ngón tay thăm dò tiến vào nơi nữ tính c kỳ mềm mại kín đáo làm nàng hồi hộp run rẩy, nhưng cũng thức tỉnh lý trí còn sót lại của nàng.
“Không nên… nên…” Sơ Tình run rẩy hét lên, nắm lấy cánh tay rắn chắc của . “Xin chàng đừng làm như vậy với thiếp!” Hai giọt nước trong suốt trong nháy mắt rủ xuống bờ mi như cánh bướm của nàng, dáng vẻ ềm đạm đáng yêu của nàng khiến người khác đành lòng.
“Vì sao lại đừng?” Huyền Ngọc ép mình dừng lại, đường đường là bối lặc gia,thể có được người đẹp thanh lâu? Hắn tuyệt bạc i nàng, thậm chí rất muốn nạp nàng làm thị thiếp.
“Thiếp…thiếp nói là chỉ bán nghệ Bán th*n, bối lặc gia xin thả thiếp ra!” Nàng cắn chặt môi dưới, giọng nói run rẩy, đôi mắt trong sáng tủi thân nhìn .
Huyền Ngọc hừ nhẹ tiếng, “Trên đời này có gì là mua được bằng tiền tài, nàng cũng ngoại lệ!” Hắn hơi dừng lại chút, ngón tay chậm rãi vẻ vòng quanh đôi mắt như mây và cánh môi đỏ hồng của nàng, “Chỉ cần nàng theo ta, liền được hưởng vinh phú quý bất tận, chẳng lẽ thể hơn được nàng ở đây vừa ca hát vừa bán rẻ tiếng cười sao.”
Sơ Tình cả người nhất thời C*ng c*ng, theo nàng tối đa chỉ có thể làm thiếp, chẳng qua lại dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, đây là việc mà nàng tuyệt đối muốn, hơn nữa còn hết sức tránh né.
“Cảm tạ ý tốt của bối lặc gia, Liên Tâm tuy bạc mệnh hèn hạ nhưng …ít nhất… ăn trộm, ςướק đoạt, lừa gạt, lại càng muốn bán đứng chính mình!” Giọng nàng cố kiềm chế lạnh như băng, lộ ra vẻ trong sạch thật kiên định.
Thái độ tuyệt mạnh mẽ lạnh lùng của nàng chọc giận , ngón tay cứng như sắt của nắm chặt lấy cằm nàng, khiến nàng đối mặt với đôi mắt đen đầy tức giận của .
“Nàng thà rằng tiếp tục ở lại thanh lâu tiếp đón khách đến rồi cũng muốn theo ta?” Hắn cơ hồ như phun ra từng chữ qua kẽ răng.
Sơ Tình đau đớn đến nhíu mày nhưng vẫn cắn chặt răng lộ ra vẻ yếu đuối, “Theo chàng có thể đến nơi nào tốt? Tối đa chỉ là thị thiếp, với thiếp mà nói lại là nhục nhã lớn hơn.”
“Nhục nhã?” Huyền Ngọc mở căng hai mắt, đôi môi cũng mím chặt thành đường mỏng, “Nàng cho rằng theo ta là sỉ nhục?” Tiếng nói của trầm thấp nhưng tràn ngập vẻ nguy hiểm.
Sơ Tình buông mắt xuống, môi run run nói câu, lệ như nước lũ vỡ đê chảy ra. Nàng làm sao nói cho biết, nàng từng ở trước mộ mẫu thân lập thệ suốt cả cuộc đời thà rằng sống đơn độc mình cũng làm thiếp
Nước mắt của nàng bỗng nhiên khơi dậy tình cảm thương tiếc ẩn sâu trong , rảnh suy nghĩ nhiều, lấy tay lau nước mắt má nàng, xoay người ngồi dậy ôm nàng vào lòng, cũng lấy quần áo bao trùm thân thể mềm mại của nàng lại.
“Đừng khóc…đừng khóc…” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành, những giọt lệ của nàng khiến tim đau cách kỳ lạ, khiến chìm trong ngọn lửa thật mâu thuẫn. Hắn vừa muốn nàng, vừa muốn làm tổn thương nàng. Vì sao chỉ là người con gái thanh lâu cũng khiến cho cách nào buông tay, bỏ mặc cho trái tim cứng như sắt thép của mình để nàng chiếm giữ.
Hắn ngờ nở nụ cười ủ dột với nàng nhưng trong lòng lại chậm rãi đau nhói, nên làm thế nào cho phải? Hắn có hôn ước, hơn nữa hai người bọn họ hoàn cảnh thật khác biệt, thật sự có thể phá vỡ được rào cản thế tục, đem nàng đặt dưới đôi cánh của mình mà che chở cả đời ?
Hắn đương nhiên có thể cưỡng đoạt, nhưng việc đó cũng mong muốn, muốn nàng cam tâm tình nguyện thần phục . Tất cả những tình cảm yêu thương, ý nghĩ, vẻ đẹp… của nàng đều kính dâng cho mà có mảy may nào miễn cưỡng.
Lúc này trong lòng thật hỗn loạn, trăm mối tơ vò muốn hiểu cũng cách nào hiểu được nhưng ều duy nhất có thể khẳng định chính là, thể rời bỏ người con gái đang ở trong lòng . Ở Mai Lâm vừa gặp yêu, tim cũng thể thu hồi trở lại được. Nàng là của , đời này kiếp này nàng cũng là của , bất luận như thế nào, tuyệt để nàng rời khỏi .
Liên tiếp hơn mười ngày, Huyền Ngọc mỗi ngày đều nhất định đến thăm Xuân Hồng Lâu, chiếm lấy toàn bộ thời gian của Liễu Liên Tâm, khiến những quý danh mộ danh Liên Tâm mà đến chen vào đâu được chỉ có thể ngồi nhìn lên mà than thở, mất g uổng phí.
Hôm đó, Huyền Ngọc đang muốn ra ngoài thì Đức Hi bối lặc tựa như trận gió cuốn vào Vân Đào các, chặn lối của .
“Lại muốn ra ngoài? Thảo nào mấy ngày nay ta đến nhà đều gặp được ngươi.” Đức Hi lười biếng liếc mắt nhìn , dường như hề lưu tâm mà n
Huyền Ngọc xoay hẳn người, quay trở lại phòng khách ngồi xuống ghế bành, “Ngồi !” bảo Đức Hi đang theo vào phòng khách phía sau.
Đôi mắt đen bình tĩnh sáng ngời nhìn chằm chằm vào bộ dáng tự nhiên thoải mái của Đức Hi, trầm giọng hỏi. “Ngươi đến tìm ta phải là chỉ để xem ta có khỏe hay thôi sao?” Nếu đoán sai, Đức Hi nhất định có việc.
Đức Hi nhướng mày cười, đôi mắt hứng thú của nhìn thẳng vào Huyền Ngọc. “Nghe Tiểu lục tử nói, mấy ngày nay ngươi đều đến Xuân Hồng lâu.”
Huyền Ngọc liếc lại , “Nếu đúng là có chuyện như thế thì sao? Ngươi nghĩ có gì được sao?”
Đức Hi vung quạt lên, trêu tức: “Ngươi vậy mà cũng suy nghĩ ra, đến Xuân Hồng Lâu gặp Liên Tâm cô nương, chuyện tốt này cũng tìm ta, đừng quên là ta chính là người tạo cơ hội cho hai người có duyên gặp mặt!”
Huyền Ngọc sắc mặt trầm xuống, vui trả lời: “Ta và nàng gặp mặt từ trước.”
“Thế à?” Đức Hi ra vẻ mặt nghi vấn, “Thật có chuyện này à, sao nghe ngươi nhắc đến?” Dừng lại chút, nghiêm túc ho lên tiếng, vẻ mặt kiên quyết nói tiếp. “Hóa ra ngươi xem ta là huynh đệ, ôi, thật khiến cho lòng người ta nguội lạnh nha!”
Huyền Ngọc bị dáng vẻ biểu hiện của Đức Hi đánh bại, trước mặt Đức Hi vốn giấu được tâm sự hoặc bí mật gì. “Ngày ấy về Mai lâm bái tế mẫu thân thì ta tình cờ gặp nàng trong rừng, tuyệt đối ngờ đến nàng đúng là Liễu Liên Tâm nổi tiếng lừng lẫy ở Xuân Hồng lâu.”
“A, nàng có nói cho ngươi biết ?” Đức Hi hiếu kỳ hỏi tiếp.
Huyền Ngọc lắc đầu, “Ngày ấy nàng nói tên nàng phải là Liễu Liên Tâm mà là Quan Sơ Tình. Vì thế khi gặp lại nàng ở Xuân Hồng Lâu, phản ứng của ta mới kịch liệt như vậy.”
Đức Hi vẻ mặt tao nhã nhìn chăm chú Huyền Ngọc hồi lâu, nghiêm chỉnh khó thấy mà hỏi: có tính toán gì , nhìn vẻ mặt của ngươi liền biết ngươi đối với nàng lún xuống bùn sâu rồi.”
Huyền Ngọc sắc mặt trầm trọng, nói câu đứng dậy lại trong phòng khách, lát sau quay đầu lại nhìn Đức Hi bằng ánh mắt vừa đau khổ vừa phức tạp. “Ta nghĩ xa đến như vậy, khả năng duy nhất chính là, trọn đời này người ta muốn là nàng!” Hắn thản nhiên biểu lộ.
Đức Hi nghe vậy sửng sốt hồi, Liễu Liên Tâm kia quả thực đẹp đến có thể hút hết hồn người, càng khó hơn chính là nàng lại người thanh khiết trong sáng khiến người động lòng, đừng nói là Huyền Ngọc chính cũng bị quyến rũ. Nếu phải là ông trời giúp người quân tử để Huyền Ngọc gặp nàng trước thì cũng nghĩ đến việc hai người huynh đệ tranh giành với nhau. Chỉ có ều, “Ngươi nên nhanh chóng có dự định.” Hắn chịu nổi đưa ra lời khuyên, “Hiện giờ trong kinh thành mọi người đang sôi sục kể rằng ngươi bao trọn Liên Tâm, bị nàng mê hoặc thật sâu, chỉ sợ được bao lâu, tin tức này truyền đến tai A mã của người, thậm chí đến cả phủ Di thân vương nữa.”
“Nếu là ngươi, người làm sao?” Huyền Ngọc yếu ớt hỏi lại.
“Cái này..” Đức Hi ngây cả người, tình hình này quả thực vướng tay vướng chân. Liễu Liên Tâm dù sao cũng là cô gái thanh lâu, tối đa cũng chỉ có thể làm thị thiếp, hơn nữa phải có sự đồng ý của Lễ thân vương, lại còn phải chú ý đến thể diện của Di thân vương.
“Liên Tâm cô nương có đồng ý chịu làm thiếp ?” Hắn nhướng mắt lên hỏi.
Huyền Ngọc cười khổ tiếng. “Nàng nói thà làm cô gái thanh lâu cũng muốn làm thị thiếp của người, nàng đối với việc này c kỳ phản cảm và phản ứng kịch liệt.”
Đức Hi hiểu ra gật đầu, nếu đổi lại là cũng thế, Liên Tâm cô nương là người cứng cỏi, tuy rằng mềm yếu nhưng cũng phải là người dễ thỏa hiệp. Bất đắc dĩ thở dài hơi, khuyên nhủ: “Để tốt cho ngươi, ta khuyên ngươi nên buông tha nàng . Thân là quý tộc hoàng thất, số mệnh định trách nhiệm của ngươi, hơn nữa ngươi có hôn ước. Cả Lễ thân vương phủ và Di thân vương phủ đều chịu nổi chuyện bê bối này, từ hôn tuyệt đối có khả năng, cưới Liễu Liên Tâm làm vợ lại càng
Huyền Ngọc bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thật sâu, vẻ mặt thật kích động, “Ngươi nghĩ rằng ta biết tất cả những ều ngươi nói sao? Những… việc này ta đều nghĩ tới nhưng… ta cách nào rời bỏ nàng, ngươi hiểu ?” Giọng nói của thâm trầm thống khổ, tình cảm nồng đậm khiến Đức Hi nén được xúc động.
Ôi! Từ xưa anh hùng thoát khỏi ải mỹ nhân, người luôn thờ ơ với tình yêu, lạnh lùng trầm tĩnh như Huyền Ngọc cũng tránh khỏi ải này. Thì ra người càng lạnh lùng khi rơi vào biển tình lại càng kịch liệt, nhưng chuyện tình yêu say đắm này thấy trước là có kết quả!
“Nếu ngươi buông tay, sự việc càng lúc càng lớn, đến lúc đó ngươi có khả năng giải quyết được hậu quả ? Trong chuyện này Bảo Minh cách cách là người vô tội, nếu ngươi bỏ nàng mà lấy Liên Tâm, chẳng phải khiến nàng sống mà cách nào xóa bỏ được tủi nhục.” Đức Hi rất ghét phải sắm vai chia rẽ uyên ương nhưng Huyền Ngọc là bạn tốt tri kỉ của . Hắn có thể nào mở to mắt nhìn Huyền Ngọc tự chôn mình trong cảnh ngộ muôn kiếp thể quay lại được.
Vẻ mặt Huyền Ngọc u tối hồi thật lâu nhưng đôi mắt kiên định lại lóe lên những tia sáng bướng bỉnh bất cần, nhãn lực ẩn giấu vẻ tầm thường.
Hắn thâm trầm xa xôi lên tiếng: “Đã kịp rồi, ta thu về được tình cảm của chính mình!”
“Ngươi…” Đức Hi quả thực kinh ngạc đến biết phải nói gì, chưa từng thấy biểu hiện dứt khoát, nghiêm túc như vậy của Huyền Ngọc.
Tiếp theo trong nháy mắt, Huyền Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười theo thói quen, bình thản nói: “Cảm tạ lời khuyên của ngươi, chuyện này ta tự có chừng mực!” Nói xong, hề quay đầu lại bước rời khỏi phòng khách.
Tiếng đàn du dương lúc trầm lúc bổng truyền đến từ Phong nguyệt diễm, bên cạnh chiếc đàn đặt bàn gần cửa sổ có đốt lò trầm hương, Sơ Tình hoàn toàn chìm đắm trong việc chơi đàn rủ bỏ hết những phiền muộn vui sướng trong lòng.
Tiếng đàn sững sờ như khóc như than tràn ngập tòa lầu, bay ra ngoài cửa sổ hòa nhập vào cảnh đẹpa xuân, khiến vạn trong trời đất hợp thành thể, khiến người khác quên phiền mà say mê.
Một khúc vừa tấu xong, tiếng đàn vừa ngừng, phía sau bỗng vang lên tràng vỗ tay lanh lảnh. Sơ Tình ngẩn ngơ xoay người lại nhìn thấy Huyền Ngọc ngồi ngay ngắn ghế tự bao giờ.
“Chàng đến rồi!” Nàng nói nhỏ, trong lòng vừa mừng rỡ vừa lo lắng mà nhảy nhót lên. Mấy ngày hôm nay, luôn lúc ẩn lúc hiện như là ma quỷ, khiến nàng cách nào nắm bắt được nhưng cũng nhịn được chờ mong.
Nàng tự nghĩ nhất định có thỏa thuận với dì Hồng, vì mấy ngày nay nàng hề tiếp vị khách nào, thời gian của nàng toàn bộ bị chiếm lấy.
“Đến đây!” Huyền Ngọc vươn tay về phía nàng, thấp giọng ra lệnh, đôi mắt đen và sâu lóe lên tia sáng kỳ dị chiếu thẳng lên người nàng, tản mát ra luồng khí lạnh cho người nào tuyệt, Sơ Tình chỉ có thể tự về phía .
Khi nàng vừa đến gần thì tựa như con báo đen nhanh chóng mạnh mẽ chợt kéo nàng vào lòng , lực kéo c kì mạnh ôm chặt lấy nàng, dường như muốn đem nàng hòa nhập vào thân thể mình, khiến nàng hầu như thở nổi.
Sơ Tình hít hơi, đầu mũi thoáng chốc bị mùi R*ợ*u đặc quánh xông vào. Hắn uống R*ợ*u? Vả lại uống ít.
“Chàng… uống say rồi.” Nàng sợ hãi ấp úng nói nhỏ, xuyên qua hàng mi dày cong như cánh bướm của mình nhìn trộm khuôn mặt .
Huyền Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười, bản thân biết rõ là mình chỉ cười nhẹ, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo. “Không, ta say, ngược lại ta vô cùng tỉnh táo!” Giọng nói của mơ hồ mang theo luồng tà khí, dường như đang chịu đựng ều gì đó hoặc là đang đối mặt với trận giao chiến kịch liệt.
Sơ Tình vừa có cảm giác kinh hãi nhưng cũng yêu thương. Đã nhiều ngày qua, đối i với nàng vô cùng tốt, nhẹ nhàng chăm sóc, quan tâm che chở đầy đủ, xem nàng như viên ngọc quý yêu thương chìu chuộng, làm gì thất lễ ngoài việc thỉnh thoảng kìm chế được ngọn lửa tình dâng trào mãnh liệt đột nhiên nóng bỏng hôn nàng, cuồng bạo chiếm lấy môi lưỡi nàng, vuốt ve làn da trơn mịn non mư� của nàng. Hắn cũng chưa từng tiến thêm bước nào đường đột nữa cả. Nhưng hôm nay nàng có thể cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ bất thường, nàng chậm rãi giương mắt lên đón nhận lấy ánh mắt sáng quắc xâm lược của . Trong lòng bỗng dưng run lên nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Chàng… chàng hôm nay có chút bình thường.” Nàng nói nhỏ.
Huyền Ngọc nhẹ nheo hai mắt, nhìn chằm chằm chớp mắt vào khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của nàng, hơi thở nóng rực phà vào đôi tai mẫn cảm của nàng khiến nàng nén được trận run rẩy. Hắn như vậy khiến nàng luống cuống, nàng muốn tránh khỏi sự ôm ấp nhưng đôi tay giống như chiếc kìm sắt ôm chặt lấy làm nàng thể động đậy.
Chế ngự nàng xong, tay dời lên *** nàng, tháo chiếc nơ thắt hình bướm ra thâm nhập vào trong áo chỉ còn yếm nhỏ ngăn cách chộp lấy bộ *** mềm mại tròn trịa mà vân vê vuốt ve.
Sơ Tình kinh ngạc hé môi ra thở hổn hển, đôi môi nóng bỏng của cũng thừa cơ mà chặn lấy môi nàng, cuồng nhiệt cắn nuốt, Chiếc l*** linh lẹ khéo léo như tia chớp chui vào miệng nàng, bừa bãi mãnh liệt quấn quít khiến nàng vừa sợ vừa say đắm nén được *** rỉ nức nở.
Nhưng lúc này Huyền Ngọc giống như con dã thú khống chế được, đôi mắt đen thâm sâu biến thành ngọn lửa cháy rực, ánh mắt ấy vừa nóng bỏng vừa như là c kì thống khổ, vẻ mặt đầy lo lắng của mang theo sự ***. Môi, lưỡi và tay như là cơn bão cuốn tất cả các cảm xúc và tri giác của nàng.
Sự cuồng bạo tình ái thình lình của khiến Sơ Tình sợ hãi. Từ khi nàng biết cho đến nay, trước sau chỉ thấy dáng vẻ phiêu lãng của , cho dù có cùng nàng quấn quít tán tỉnh cũng luôn ôn tồn kìm chế chẳng bao giờ có vẻ hoàn toàn tự chủ được như vậy.
Lửa tình của càng lúc càng cháy bỏng rừng rực thiêu đốt, lực tay càng tăng thêm khiến nàng đau nhức, nén được bật ra tiếng khóc nức nở, tiếng khóc tuy nhẹ thấp nhưng cũng như bén nhọn bỗng nhiên làm thức tỉnh.. “Đừng khóc… ta chỉ nhất thời khống chế được.” Hắn yêu thương ôm lấy nàng, bên tai nàng nhẹ nàng trấn an.
Sơ Tình cách nào kìm chế được mà com rúm lại chút, cử động nàyHuyền Ngọc cảm thấy c kỳ đau lòng, “Xin đừng sợ ta, ta tuyệt làm tổn hại nàng.”
Tiếng nói thâm trầm dày đặc tình cảm của làm cả người Sơ Tình khỏi hơi bị kinh sợ. Nàng cũng cách nào lừa dối lòng mình, từ lúc gặp nhau ở Mai Lâm tim nàng trong khoảnh khắc rơi vào tay . Cho dù vẫn khăng khăng nhưng là bối lặc gia, chuyện tình say đắm của bọn họ định trước là có kết quả.
Nàng chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé trắng xanh nhẹ nhàng yêu thương vuốt ve đôi chân mày nhíu chặt thống khổ của , cũng nở nụ cười quyến rũ sáng chói chứa chan tình cảm. “Thiếp… sợ chàng, mà sợ chính mình.” Nàng ngượng ngùng nói nhỏ, hai gò má sinh ra hai đóa đỏ ửng.
Huyền Ngọc si mê nhìn khuôn mặt đáng yêu mềm mại như lan thanh khiết của nàng, lời nói của nàng tuy ý tứ hàm xúc nhưng cũng biểu đạt rõ ràng từ lâu tình cảm của nàng đối với ăn sâu. Phát hiện này làm tâm trạng như mừng như ên, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, sau đó tay ôm nàng bước ra khỏi Phong nguyệt diễm.
“Chàng.. chàng muốn dẫn thiếp đâu?” Sơ Tình kinh ngạc hỏi.
Huyền Ngọc nhìn nàng cười thâm tình, “Ta muốn dẫn nàng trở lại Mai Lâm, nơi nào chúng ta quen biết cũng là nơi chúng ta đính ước.” Nói xong, đỡ nàng ngồi lên lưng ngựa buộc ở phía sau Phong nguyệt diễm. Từ cửa sau rời khỏi Xuân Hồng lâu, phóng ngựa như bay về hướng Mai Lâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc