Mai Cơ - Chương 02

Tác giả: Tâm Lam

Huyền Ngọc gần như mê muội nhìn cảnh tượng như ảo mộng trước mắt, xúc động đến câu cũng nói nên lời.
Kỳ thật nhìn nàng thật lâu. Vốn sau khi bái tế mẫu thân xong, đang định hồi phủ nhưng khí trời khiến tâm trạng thật sảng khoái, Mai Lâm đẹp như vậy khiến người ta động lòng. Vì vậy an nhàn tản b�âu trong Mai Lâm. Không ngờ lại thấy được cảnh tượng khiến người khác phải rung động.
Khắp bầu trời phất phơ cánh bay, xuất hiện cô gái dung nhan tuyệt mỹ tựa tiên sa, những cánh bướm mùa xuân mềm mại bay lượn vòng quanh nàng. Ánh mặt trời xuyên thấu cành lá chiếu xuống người nàng biến ảo thành bảy sắc cầu vồng, đôi môi tuyệt mỹ của nàng cũng phát ra những tia sáng màu trong suốt và trắng nõn.
Thế gian này lại có sắc đẹp tuyệt trần nhiễm đến hạt bụi nhỏ sao! Toàn thân dường như được êu khắc tinh xảo tỉ mỉ mà thành, đẹp đến tưởng tượng nổi, quả thực khó mà dùng Pu't để miêu tả.
Hắn yên lặng tiến đến gần nàng, dám phát ra tiếng động nhỏ, e rằng nàng bị kinh hãi và cũng sợ rằng nàng nháy mắt tan biến ngay. Nhìn hàng mi cong dày của nàng, khỏi khao khát được khám phá phía dưới đôi hàng mi như tranh vẽ là đôi mắt sáng như thế nào.
Dường như nhận ra được luồng khí chung quanh mình thay đổi, trước mắt tựa hồ có cái bóng chặn luồng ánh sáng ấm áp người mình. Sơ Tình theo phản xạ lay động hai hàng mi, lập tức mở mắt ra liền chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của Huyền Ngọc, kinh hãi thốt lên. “Ngươi… ngươi là ai? Sao lại ở nơi đây?” Mai Lâm rất kín đáo khó tìm, c kỳ hiếm dấu chân người. Hắn là người đầu tiên nàng gặp ở Mai Lâm nên khỏi có chút kinh hoàng.
Huyền Ngọc trả lời, đôi mắt đen trở nên dài hẹp ngưng đọng mặt . Thật đẹp! Tận đáy lòng khen ngợi câu, đôi mắt xinh đẹp như hồ thu long lanh, như ngôi sao sáng rơi xuống làm say lòng người. Đôi môi màu hồng phấn như làm động lòng người, làn da vô cùng mịn màng trắng nõn, được ánh sáng phản chiếu như cánh mềm mại tỳ vết, trở nên đỏ ửng nơi gò má.
Sơ Tình bị đôi mắt bỏng cháy của nhìn chăm chú khiến nàng sợ hãi, trong lòng lo lắng hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ n cũng chịu được nóng lên. Nàng tránh khỏi ánh mắt của , hỏi lại: “Ngươi… rốt cục là ai? Vì sao lại đến nơi này?” Tiếng nói mềm nhẹ có phần khiếp sợ.
Nhìn ra vẻ sợ hãi của nàng, Huyền Ngọc ều chỉnh tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại nhẹ nâng cằm của nàng. “Đừng sợ.” Giọng nói của trầm thấp mà mềm nhẹ, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, “Ta thương tổn đến nàng
Sơ Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông tướng mạo đường đường hiên ngang trước mặt, nàng chưa từng thấy người đàn ông nào vừa tuấn tú vừa tràn ngập khí thế bức người như . Lúc này mắt sáng như ánh đuốc, khóe miệng cười tựa như cười, thân thể cao to, phong cách thanh nhàn, sức hấp dẫn ng dã tỏa ra từ trong người, ngoài vẻ khôi ngô là ba phần tà khí lãnh đạm khiến người khác vô cớ hoảng loạn.
Ý thức được mình đang chăm chú nhìn , nàng cố gắng hạ mắt xuống đồng thời nhúc nhích khuôn mặt muốn thoát khỏi sự kiềm chế của nhưng bàn tay vững chắc như sắt khiến nàng thể động đậy, song cũng cẩn thận làm nàng bị thương.
Huyền Ngọc gần như muốn giữ lấy nàng cả đời buông ra nhưng làm giai nhân sợ hãi là ều muốn, cuối cùng nhẹ nhàng buông nàng ra. Nhưng thế nào cũng buông bàn tay đang nắm lấy tay phải của nàng, cảm giác tiếp xúc với đôi tay mềm mại xương của nàng khiến mất cả hồn vía.
Thực là buồn cười! Như Huyền Ngọc bối lặc vốn sinh trưởng trong gia đình quan lại quyền quý, người đẹp nào mà chưa từng gặp, dựa vào vẻ tuấn mỹ vốn có cùng sức hấp dẫn, luôn sống an nhàn và thoải mái giữa những người phụ nữ. Song trong biển tình cuồn cuộn sóng làm sao trở mình, từ trước đến nay sở dĩ có thể duy trì được sự thanh tịnh của bản thân là vì chưa phát sinh tình cảm, trái tim chưa hề rung động.
Chưa từng có người con gái nào khiến mất sự khống chế, chưa bao giờ!(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Nhưng lúc này đây lại giống như tên nhóc ngây ngô, bị người thiếu nữ xa lạ lấy mất hồn phách.
Trong đôi mắt có những tia sáng thâm trầm lường, thần trí khôi phục lại vẻ thâm trầm như trước, bí mật mang theo chút tà mị, Ng'n t thon dài nhẹ nhàng *** hai gò má mềm mại đang nóng lên của nàng, nở nụ cười trầm thấp. “Câu nàng mới vừa hỏi ta, ta nên hỏi nàng mới đúng.”
Sơ Tình mê hoặc nhìn , “Ta hiểu.. Nơi này là do ta phát hiện…” Nàng suy nghĩ nói nhỏ, sau khi nhìn vài lần lại chuyển ánh mắt đến bia mộ của mẫu thân.
Huyền Ngọc theo ánh nhìn của nàng thấy được tấm bia đá. “An táng dưới tấm bia này chính là mẫu thân của nàng sao?” Lúc này đối với nàng tràn ngập hiếu kỳ, vì sao người có dung mạo tuyệt mỹ khắp thiên hạ có người thứ hai lại cô đơn lẻ bóng mình tại nơi có người ngoài bước chân vào như Mai Lâm.
Sơ Tình do dự trong chốc lát chậm rãi gật đầu, “Là mẹ của ta, ta mang tro cốt của bà an táng tại đây hơn ba năm.”
Huyền Ngọc nhìn vòng, trầm giọng nói: “Nàng có biết Mai Lâm tài sản cá nhân, người ngoài được vào đừng nói chi là an táng lập bia ở đây.”
Sơ Tình nghe vậy cả kinh, sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt trong suốt kinh hoàng nhìn . “Ta …ta biết, nơi này có người trông coi nên ta cho rằng…” Lòng nàng trở nên hoảng loạn, quả thực biết làm sao biện bạch.
Mặc dù trong lòng muốn nhưng vẫn tiếp tục nói: “Mai Lâm là sở hữu của Lễ thân vương cũng là nơi mai táng ái thiếp của ông ấy, cho người trông giữ chính là vì muốn bảo tồn vẻ đẹp nguyên thủy tự nhiên của nó.”
“Vậy ngài là…” Nàng sợ hãi hỏi, thân thể mềm mại tự chủ được mà rút lui. Muốn rút tay phải của nàng ra nhưng thoát được, mặc dù làm nàng đau nhưng cũng cho nàng tuột khỏi.
Huyền Ngọc cười khẽ vài tiếng, giọng nói mềm nhẹ: “Ta là Huyền Ngọc bối lặc của Lễ thân vương, cũng là người chủ tương lai của Mai Lâm.”
Sơ Tình đột nhiên lảo đảo cái, nàng thật vất vả mới tìm được cho mẫn thân nơi phúc lành cỏ thanh nhã để an thân, hôm nay… Nghĩ đến đây, đôi mắt sáng của nàng bất giác rơi lệ. Cái nhíu mày ềm đạm đáng yêu khiến cho tâm tư Huyền Ngọc dao động. “Đừng hoảng hốt. Ta bức nàng dọn mộ phần đâu.” Không cần suy nghĩ, hứa hẹn với nàng. Lời vừa thốt ra, mới đột nhiên kinh hãi phát hiện ra sự xung động của mình.
Nghe xong lời , nàng chợt chuyển sang vui mừng cảm kích nhìn . “Cảm tạ bối lặc gia thành toàn, ân tình này nữ ghi nhớ trong lòng.”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi đẹp trắng muốt của nàng, đôi mắt đen thâm sâu của Huyền Ngọc kích động biến ảo lóe lên tia sáng gian tà quyến rũ mê hoặc, chậm rãi nhếch môi lộ ra nụ cười quỷ quái, rộng rãi như vậy thể nào hoàn toàn có chút đền đáp. “Nói cho ta biết danh tính của nàng.”
Nàng do dự hồi, sau đó lắc đầu. Nàng nên nói cho biết danh tính thực cũng như nghệ danh của mình.
Nàng do dự hồi, sau đó lắc đầu. Nàng nên nói cho biết danh tính thực cũng như nghệ danh của mình.
Sự tuyệt của nàng khiến có chút vui, lần nữa lấy tay nắm chặt cằm của nàng làm nàng đối mặt với thể trốn chạy. “Đại ân của ta đối với nàng chẳng lẽ đủ để biết tên nàng hay sao?” Trong giọng nói của tỏ vẻ ôn nhu chưa từng có nhưng cũng hết sức kiên trì.
“Tôi…tôi họ Quan.” Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn .
“Tiếp theo?” Hắn truy hỏi.
Sơ Tình giật mình sửng sốt hồi, nàng phải nói thế nào với đây? Huống hồ là người đàn ông nguy hiểm, có khí thế bức người như vậy.
Không! Nàng muốn cho biết tên mình, bất luận là danh tính chân thật hay nghệ danh của nàng. Nàng có dự cảm, nếu như vậy khiến cho và nàng dây dưa dứt, cũng phải là người đàn ông dễ ứng phó.
Nàng chậm rãi lắc đầu, trả lời cách qua loa: “Tôi thể nói, danh tính của con gái chỉ có thể cho vị hôn phu tương lai biết mà thôi, xin bối lặc gia đừng làm khó nữ.”
Đôi lông mày rậm của Huyền Ngọc lập tức nhíu chặt, nàng…có thể gả cho người khác? Chẳng hiểu vì sao, suy nghĩ này khiến trong lòng nổi lửa giận, bực bội mãi thôi. “Nói cho ta biết, ta phải biết tên của nàng!” Khuôn mặt kề sát mặt nàng, hơi thở ấm nhẹ của phà lên mặt nàng, giọng nói thêm phần kiên định, cho tuyệt. Rõ ràng biểu hiện là người đàn ông có ý chí cứng rắn, gì có thể cho qua được với .
Trong lòng Sơ Tình có chút sợ hãi nhưng cũng tự nguyện khu phục sự đe dọa của , hàm răng nàng khẽ cắn cánh môi dưới, khuôn mặt nhỏ n nhìn xuống. Nàng chưa từng gặp người đàn ông nào như ! Những người khách của Xuân Hồng lâu đối với nàng đều dùng lời nói nhỏ nhẹ, nhã nhặn ôn hòa, lễ độ, hề như mạnh mẽ, chừng mực, nhưng… nhưng cũng nhiễu loạn trái tim chưa từng rung động của nàng. Lúc này đây tim nàng đang kích động nhảy liên hồi.
Ông trời ơi! Nàng đang miên man suy nghĩ cái gì đây, lại động lòng với người đàn ông xa lạ quen biết, vô tư quên vết xe đổ của mẫu thân.
Nhìn thấy khuôn mặt của giai nhân tựa như xuất thần, Huyền Ngọc kiên trì chờ đợi, hầu như muốn cùng nàng vào cõi thần tiên thư thái ấy, bên trong khuôn mặt đẹp tuyệt trần đó, lòng nàng rốt cục đang suy nghĩ gì? Cho đến khi hai gò má xinh đẹp của nàng ửng đỏ lên thì vẻ e thẹn của nàng hút lấy tâm hồn . Không thể kìm chế được mình nhìn chằm chặp vào nàng. Cố nén cảm giác giận dữ, ghen tị trong lòng, nàng đang suy nghĩ gì? Nàng đỏ mặt lên vì ai? Vẻ mặt che giấu được những hy vọng, những suy nghĩ gì trong lòng? Lẽ nào nàng quả thực hứa hẹn với người khác?
Những nghi vấn liên tiếp khiến cho lòng phát cuồng, sớm hứa hôn, vốn dĩ nên có *** mãnh liệt đến như vậy đối với người con gái xa lạ, nhưng khống chế được bản thân, muốn nàng!
Không chút suy nghĩ, do dự áp đôi môi bỏng cháy của mình vào cánh môi hồng phấn trơn mượt của nàng, cũng nuốt lấy những hơi thở sợ hãi kinh hoàng của nàng. Đôi tay cứng rắn xâm lược của vòng quanh thân thể mềm mại của nàng, nhưng dám quá cố sức, sợ nàng chịu nổi, chỉ cố ý dùng môi lưỡi xâm nhập vào, tùy ý khiêu khích lãnh địa mê người của nàng.
Rất nhanh chóng, Huyền Ngọc phát hiện được phản ứng của nàng rất ngây ngô, non nớt bỗng nhiên hiểu ra chưa từng có ai làm như thế với nàng, nàng là của ! Vừa suy nghĩ ra, trong lòng đồng thời cũng vui mừng quá đỗi.
“Nói cho ta biết tên của nàng.” Hắn dây dưa dụ dỗ bên tai nàng, nhưng cũng ôm chặt nàng vào lòng.
Sơ Tình kinh hoàng mở to hai mắt, nước mắt long lanh chực muốn rơi xuống. Trong sóng mắt bồng bềnh của nàng, dung nhan tuấn tú khí phách của lại đưa tới trước mặt nàng, trong mắt lóe lên những tia sáng cuồng nhiệt, mãnh liệt và sủng nịnh, đôi môiậu môi nàng, hề khách khí lấy đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng nàng, cùng nàng triền miên quấn quít.
Trời ạ! Nàng lại bị người đàn ông xa lạ này cợt nhả rồi, Sơ Tình chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng mà thì càng ngày càng suồng sã. Nụ hôn cuồng ên của làm nàng kinh sợ, nhưng cả người thể nào a quậy, chỉ có thể bất lực để hút lấy hơi thở mật ngọt của nàng.
Huyền Ngọc thỏa thích ôm chặt thân thể mềm mại đang rung động của nàng, lại trầm giọng hỏi nàng lần nữa: “Nói cho ta biết tên của nàng…” Tiếng nói trầm thấp thuần túy của như có ma lực, thôi miên ý thức của nàng. Cơ thể Sơ Tình cảm giác lúc lạnh lúc nóng. Tất cả đều thể tự chủ. Đương lúc tùy ý tiến sâu vào kng miệng quấn lấy nàng, nàng cũng hấp thụ hơi thở thơm mùi xạ hương nóng rực của . Đầu nàng dần dần cảm thấy choáng váng mê loạn, thân thể tiếp xúc thân mật như vậy lay động nơi yếu ớt nhất sâu tận đáy lòng nàng, vô cùng xấu hổ thừa nhận khát vọng T*nh d*c của nàng.
Trong bầu khí tuyệt vời, nàng khó nén được lòng rung động, sóng tình nhộn nhạo! Hồn vía mơ mơ màng màng, đôi môi hồng của nàng chậm rãi thốt lên: “Tôi… tôi họ Quan, tên là Sơ Tình!”
“Quan Sơ Tình!” Hắn rời môi nàng, quyến luyến rên nhẹ, cái tên này giống như từng nghe qua, nhưng lúc này rảnh suy nghĩ nhiều. Thân hình mềm mại của nàng trong vòng tay, tài nào suy nghĩ được.
“Bối lặc gia có thể thả tôi ra ?” Sơ Tình chợt tỉnh táo lại, hai tay bắt đầu đẩy ra nhưng cũng là phí g.
Hai tay Huyền Ngọc bắt chéo sau lưng nàng, đôi môi nhếch lên nụ cười gian tà, “Ta còn chưa muốn thả nàng ra, trừ phi… nàng nói cho biết nhà nàng ở đâu?”
Sơ Tình chợt lặng người, nàng làm sao có thể nói cho biết nàng ở thanh lâu, vốn dĩ bán rẻ tiếng cười mà sống. Nàng hiện tại ở trước mặt là “Quan Sơ Tình” mà phải là “Liễu Liên Tâm”, nàng làm thế nào trả lời câu hỏi của đây.
Đang lúc còn cách nào khác, nàng mở to đôi mắt trong veo nhìn , lo lắng kêu lên: “Bối lặc gia, thả tôi ra ! Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta như vậy là sai rồi.” Nàng bắt đầu hối hận vì để Tiểu Thanh đợi ở bên ngoài Mai Lâm, nếu cTiểu Thanh làm bạn, nàng rơi vào cảnh khốn cùng thế này.
“Muốn nàng nói nhà ở đâu là làm khó nàng lắm sao?” Hắn thì thầm bên tai nàng, Ng'n t yêu thương sờ nhẹ lên đôi má của nàng.
Sơ Tình lắc mạnh đầu, bất kể như thế nào nàng cũng thể nói ra nàng đang ở thanh lâu, bằng khó bảo toàn mà khiến hành động phóng túng hơn thôi. Nhưng lúc này nàng làm cách nào thoát thân đây?
Giữa lúc nàng đang hoảng loạn thì đường mòn truyền đến tiếng gọi của cô gái: “Tiểu thư, chúng ta cần phải !”
Là Tiểu Thanh! Sơ Tình như trút được gán***, thở ra hơi vội nói: “Là tỳ nữ của tôi, xin buông ra!”
Huyền Ngọc đột nhiên sửng sốt, trong lòng nảy sinh ý định muốn bắt nàng , nhưng là hoàng thân quốc thích, trăm ngàn lần thể làm ra chuyện biết pháp phạm pháp thế này. Nghĩ xong, lấy ra ngọc bội chạm khắc Phi long đưa cho nàng, kiên định nói với nàng: “Định mệnh an bài nàng trở thành nữ nhân của Huyền Ngọc ta, đây là đính ước, nàng hãy giữ lấy. Ta bắt nàng ngay tại đây nhưng quá ba ngày, ta nhất định tìm được nàng, thực hiện lời thề ước của ta.”
Nói xong, nhanh chóng hôn môi nàng cái, “Nhớ kỹ, nàng chỉ có thể là nữ nhân của Huyền Ngọc ta!” Thoáng nhìn thấy bóng dáng nha hoàn đang chạy vội tới thì lập tức lắc mình, biến mất hút.
Sơ Tình kinh ngạc nhìn theo phương hướng vừa rời , nhưng cũng vì lời tuyên thệ quả quyết vừa rồi của mà lo sợ yên. “Tiểu thư, người thế nào rồi?” Tiểu Thanh đến gần, hỏi thân thiết.
Nàng chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta sao.” Tuy miệng nói thật trấn tĩnh như vậy nhưng trong lòng nàng trăm mối tơ vò, tràn đầy tư lự rõ nguồn cơn…
Từ ngày tình cờ gặp gỡ Quan Sơ Tình tại Mai Lâm, Huyền Ngọc như người mắc bệnh tương tư đứng ngồi yên. Tâm hồn vốn luôn luôn thanh thản như mặt hồ giờ đây lại cuồn cuộn nổi sóng từng cơn, từng cơn, cũng chưa bao giờ thất thường như vậy.
Đã là ngày th� rồi, trong vòng chu vi mười dặm quanh Mai Lâm đều hỏi thăm xem có người nào họ Quan hay . Nếu như phải ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng thì hầu như cho rằng đó chỉ là giấc mộng tuyệt đẹp mà thôi!
Phiền não khép lại g văn án thư, đứng dậy lại trong thư phòng. Liên tiếp ba ngày nay, quả thực để tâm vào g việc, trong đầu cứ quanh quẩn hồi hồi tưởng khuôn mặt tuyệt mỹ, thân hình lả l của nàng.
“Huyền Ngọc ơi Huyền Ngọc! Uổng phí người người bảo ngươi là bối lặc lãnh tình, thế mà hôm nay vì người con gái mới gặp mặt lần đầu mà đem lòng tương tư.”
Hắn khỏi lắc đầu cười khổ, tự chế giễu mình, việc này nếu để Đức Hi biết, ta chắc c mở to hai mắt, chấn động đến ba ngày khép miệng lại được, sau đó vui mừng khôn xiết chờ xem màn kịch vui.
Trong lúc đang suy nghĩ, Tiểu lục tử ở ngoài cửa lên tiếng bẩm báo: “Đức Hi bối lặc đến chơi ạ.” Vừa mới dứt lời, thấy Đức Hi bối lặc tự nhiên tự tại đẩy cửa vào thư phòng.
Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Huyền Ngọc lơ ng liếc nhìn , “Có chuyện gì ?”
Đức Hi tức giận trừng mắt nhìn . “Ngươi thực sự là người hay quên nha. Còn nhớ chuyện ngươi hứa với ta ?”
Huyền Ngọc suy nghĩ hồi. Nhớ tới chuyện đồng ý cùng gặp Liên Tâm cô nương đẹp nức tiếng kia. “Ta quên!” Nhưng chỉ tại sau khi gặp Quan Sơ Tình ở Mai Lâm, bất luận người con gái nào đối với cũng mất sức hấp dẫn, tâm tư của chỉ đặt ở người.
“Vậy thì tốt, bây giờ cùng ta Xuân Hồng lâu.” Đức Hi nói hai lời lôi kéo ra ngoài cửa.
Huyền Ngọc vẫn động đậy, vốn hề hứng thú gặp Liên Tâm cô nương nhưng bộ dạng Đức Hi đơn giản bỏ qua. Vẻ mặt muốn từ chối Đức Hi nhưng chưa kịp nói ra miệng, Đức Hi cũng nhìn ra ý đồ của nên vội vã chặn đầu.
“Ê! Đừng nghĩ lật lọng nha.” Đức Hi xếp quạt lại chỉh vào đầu vai Huyền Ngọc. “Là huynh đệ nói với ta nha! Đợi ngươi ba ngày rồi, ta thể chấp nhận câu trả lời thất vọng của người khác đâu.”
Huyền Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện đến nước này rồi chỉ biết liều mình tiếp quân tử mà thôi, lay chuyển được Đức Hi.
“Đi thôi! Chỉ thử lần, lần sau được như vậy nữa.”
Đức Hi lúc này mới vui vẻ cười ngoác cả miệng, lấy tay quàng lên vai của , hào sảng cao giọng: “Như vậy mới uổng g là huynh đệ nhà! Ha ha ha…”
Xuân Hồng lâu nằm ở con đường cái náo nhiệt nhất thành Bắc Kinh.
Xe ngựa của Huyền Ngọc và Đức Hi bề thế tinh xảo bậc nhất, mui xe có treo đèn ***g đỏ lủng lẳng đến tận cửa.
Người đến Xuân Hồng lâu quả thật đông như trẩy hội. Người ra vào đều là quý nhân, quan to hoặc thương gia giàu có. Khách đến như mắc cửi cơ hồ muốn phá tan cánh cửa lớn sơn son thiếp vàng.
“Thật khiến người ta khó tin Xuân Hồng lâu lại có sức hút lớn như vậy, những người có uy tín danh tiếng của thành Bắc Kinh hầu như đều tụ tập tại đây.” Khóe miệng Huyền Ngọc nhếch lên nụ cười châm biếm.
Đức Hi trợn mắt biểu hiện vẻ ‘ngạc nhiên’ vô cùng k trương, “Ngươi chẳng biết gì cả, tất cả những người này đều là vì Liễu Liên Tâm mà đến đây. Chỉ cần Xuân Hồng lâu mở cửa, bọn họ liền nhanh chóng tiến vào đại sảnh, chờ đợi đấu giá, chỉ cầu được lần thấy dung nhan tuyệt sắc và phong thái của giai nhân.
“Đấu giá?” Huyền Ngọc nhướng mày, nếu Liễu Liên Tâm là người đứng đầu, ngược lại cũng muốn gặp để xem nàng quốc sắc thiên hương ra sao, so với người con gái tuyệt đẹp tại Mai Lâm thì như thế nào? Lời đồn nếu thực quá phô trương nhất định phải dẹp bỏ chuyện buồn cười này.
Đức Hi nhẹ mở chiếc quạt giấy, đôi mắt đen hăng hái sáng rỡ, ngẩng cao đầu giải thích: “Liên Tâm cô nương ngày đêm chỉ tiếp hai vị khách, là người đấu giá cao nhất. Nhưng nàng bán nghệ Bán th*n, giỏi thi từ, hiểu âm ật, cầm kỳ thi họa ai sánh bằng, ều đáng quý nhất chính là còn có tiếng nói tuyệt diệu trời ban, cho dù chỉ là nghe nàng xướng từ khúc cũng đủ để người tiêu hồn lạc phách!”
“Huyền Ngọc làm gì chỉ xùy tiếng, “Ngươi có thể đừng nói nữa được , toàn bộ đều nghe từ miệng ngươi.”
Đức Hi phục la lên: “Có nói quá sự thật hay thì lát nữa nhân huynh biết. Như thế này lúc đấu giá ta lớn tiếng áp đảo những người khác. Chúng ta hai người chia đều, nếu lời đồn quả thực đúng. Vậy toàn bộ chi phí đều do ta trả, như vậy được rồi chứ!”
Huyền Ngọc nhìn dáng vẻ bực bội của khỏi mỉm cười, “Theo ý ngươi , dù sao nữa ta cũng có tổn thất.”
Lời nói vừa dứt, bà chủ Xuân Hồng lâu là Liễu Hồng Miên uốn éo vào phòng khách, giọng the thé hô lên: “Các vị đại gia, nếu muốn ở cùng Liên Tâm cô nương ngày xin mời bắt đầu đấu giá.”
“Ba nghìn lượng!” Có người dẫn đầu hô.
“Năm nghìn lượng!” Tiếng người tiếp theo kêu giá vang lên.
“Tám nghìn lượng!”
“Một vạn lượng!” (*là mười ngàn lượng)
“Một vạn năm nghìn lượng!”
Tiếng kêu giá nối liền dứt.
“Ba vạn lượng!” Một gã trung niên giàu có phục trang đẹp đẽ lên tiếng hô, gian nhất thời lặng như tờ.
Huyền Ngọc khỏi lắc đầu cười, chẳng qua chỉ là kỹ nữ tài nghệ, nghe nàng xướng từ khúc, dạo khúc đàn, ngâm thơ đề từ, nâng giá lên nhiều ngân lượng như vậy, những người này phải đều ên hết rồi sao?
“Năm vạn lượng!” Giọng nói của Đức Hi vang như chuông đồng, thu hút sự chú ý của mọi người trong đại sảnh, mọi ánh mắt đều hướng về nam tử dáng vẻ phi phàm tuấn lãng, khí thế uy nghiêm.
Trong khoảng thời gian ngắn, ai dám đưa giá cao hơn nữa, toàn bộ đại sảnh tĩnh lặng tiếng động, giả như có cây kim rơi xuống mặt đất thì âm thanh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ngươi ên rồi phải ?” Huyền Ngọc đè thấp tiếng nói liếc sang Đức Hi.
Đức Hi chỉ cười sang sảng, chút lưu tâm trả lời: “Đừng ngạc nhiên, bảo đảm với ngươi thực có giá trị.”
Huyền Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, cũng phải hạng người keo kiệt, ngược lại luôn là người hào phóng nhưng chỉ vì nhìn thấy giai nhân mà vung tiền như rác thì cũng hơi quá k trương.
“Nhị vị g tử, xin mời theo ta đến Phong Nguyệt diễm.” Liễu Hồng Miên tới bên người bọn họ nhẹ nhàng lên tiếng.
Huyền Ngọc và Đức Hi vung vạt áo, hướng về mọi người ở đại sảnh vái chào. “Đa tạ!” Đức Hi vô cùng vui vẻ lên tiếng.
Huyền Ngọc mảy may bỏ sót vẻ mặt chán nản của mọi người. Có thật là Liễu Liên Tâm có sức hút lớn như vậy ? Lòng hiếu kỳ của bị khơi mào.
Phong Nguyệt diễm là nơi phía trong vườn của Xuân Hồng lâu, là tòa lầu độc lập, êu khắc chạm trổ thật tinh xảo, bốn phía trồng trọt các loại cây nào là bạch quả, mai thụ, anh chi… tuy nhiều lắm nhưng cũng đan xen vào nhau rất có phong cảnh.
Liễu Hồng Miên dẫn Huyền Ngọc và Đức Hi vào phòng khách, nha hoàn lập tức châm trà thượng đẳng mời hai vị g tử.
“Nhị vị g tử có muốn đơn độc từng người tiếp kiến Liên Tâm ?” Liễu Hồng Miên hỏi.
Huyền Ngọc liếc Đức Hi cái, “Không cần mất g như thế, hai chúng tôi cùng tới thì cùng nhau gặp được rồi!”
Liễu Hồng Miên cười dịu dàng êm ái, hạ người xuống chào rồi ra lệnh cho nha hoàn: “Mời thư ra gặp khách !”
Nha hoàn tuân lệnh lui ra, Huyền Ngọc lúc này đang quan sát đánh giá cách bài biện bố trí của phòng khách.
Phòng khách bày trí c kỳ thanh nhã giản dị, bốn bức tường có treo bốn bức tranh ểu tứ phúc (*tranh chim và -tứ phúc: Mai, Lan, Cúc và Trúc), Pu't nghiên sạch , bài trí giống với các danh gia, trái lại tỉ mỉ theo phong cách của nữ nhi.
Ở hướng nam chiếc bàn lộ ra trường kỷ bằng gỗ tử đàn, bên là bộ đàn ngọc, hai bên trái phải đều có lư hương đang đốt, trong khí phiêu diêu mùi hương trang nhã.
Ngay lúc ấy, có tiếng bước chân nhỏ nhẹ chậm rãi truyền đến phòng khách. Một mùi hương lan thơm ngát khiến người ta say mê, nhẹ nhàng chiếm lấy toàn bộ khứu giác và tri giác của Huyền Ngọc… Mùi hương này thật quen thuộc! Ngẩng mạnh đầu lên thấy nha hoàn đang dìu cô gái Pu'i tóc, mi như nguyệt, mắt như sao, người đẹp tuyệt sắc như trong mộng, lả l dịu dàng tiến vào phòng khách.
Đức Hi vừa nhìn choáng váng, nhưng Huyền Ngọc thì đôi mắt như có lửa đốt mãnh liệt, ngờ tới người động lòng mong nhớ ngày đêm lại gần trong gang tấc, thực là mòn gót giày tìm chỗ của nàng, lại gặp được hoàn toàn uổng g sức.
Sự mừng rỡ như ên trong lòng lập tức được thay thế bởi cơn giận dữ. Không ngờ người con gái xem như là thần tiên chỉ là cô gái thanh lâu chìm nổi treo cao giá. Những cử chỉ ngây ngô, khờ dại ngày ấy nhất định chính là mánh khóe của nàng. Trong lòng khỏi càng cảm thấy giận dữ, vẻ mặt cũng hết sức âm trầm đáng sợ.
Sơ Tình chậm rãi ngẩng đầu lên hoàn toàn phòng bị, đối diện với vẻ mặt âm trầm khiến người ta sợ hãi của , chân nàng hơi nhũn ra, khuôn mặt nhỏ n rất ít son phấn thoáng chốc trắng xanh. Nàng cầm chặt tay nha hoàn Tiểu Thanh đang dìu mình, chống đỡ cho bản thân.
Nàng ngờ tới gặp lại người đàn ông phóng túng biết kềm chế khinh bạc vô lễ đối với nàng ở Mai Lâm. Lúc này thân mặc áo gấm màu xanh thẫm viền bạc vừa vặn với thân người, hoàn mỹ, ôm lấy đôi vai rộng vững vàng, dây đai cùng màu đeo vòng quanh vùng thắt lưng rắn chắc, vừa tô đậm khí thế tôn quý của , vừa có vẻ hào sảng kềm chế được, tnh cách phóng ng bị che giấu bởi trang phục ưu nhã vừa vặn, hết chính là khí chất cao ngạo ềm tĩnh khiếp người của .
Chỉ có ều, nàng rõ vì sao lại có nụ cười lạnh lùng khinh bạc với nàng. Dưới ánh mắt hề thiện ý bức người của , nàng tự chủ được cúi đầu, miễn cưỡng hạ người chào hỏi hai người bọn họ, sau đó ngồi xuống ghế phía sau cây đàn.
“Thiếp là Liễu Liên Tâm, được nhị vị g tử ưu ái cách nào hồi đáp, trước xin dâng lên trích đoạn bài thơ ‘Tử Dạ ca’, mong hai vị g tử vừa ý.”
Đức Hi chỉ có thể lẳng lặng gật đầu, hồn phách đều bay mất, ở bên ngây ngốc vỗ tay cười cười, hoàn toàn chú ý đến tình trạng kỳ quái của Huyền Ngọc và Liên Tâm.
Sơ Tình miễn cưỡng thu hồi tâm trí, ngừng nói với bản thân hiện giờ nàng là Liễu Liên Tâm, phải Quan Sơ Tình, sau đó âm thầm hít sâu hơi, hai tay đưa lên bắt đầu gảy đàn, chỉ trong chốc lát tiếng đàn nhẹ vang lên, thanh âm trầm bổng du dương êm dịu triền miên.
Nàng nhẹ nâng đôi môi đỏ, chậm rãi hát lên, “Đêm khuya chải tóc, tóc chẻ sang hai vai. Uyển Trọng lang chàng hỡi, nơi nào thể liên thông?”
Tiếng hát tự nhiên mềm nhẹ xa xôi yêu kiều, khiến người khác cảm động tận tim gan, càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt trần thoát tục tựa tiên nga của nàng.
“Hay lắm, nơi nào thể liên thông!” Huyền Ngọc bỗng cười vang, giọng nói mang ý khinh miệt, đôi mắt thâm sâu thoáng hiện tia sáng tà mị.
Sơ Tình nhất thời kinh ngạc nhìn , nàng dùng cảm nhận xác định được giọng ệu phóng ng, khinh rẻ và coi thường tất cả là đều nhắm vào nàng. Lẽ nào đơn giản chỉ vì nàng là cô gái thanh lâu? Thì ra cũng nông cạn giống như những người thế tục kia.
Suy nghĩ đến đây, nàng mím môi cười nhẹ, nụ cười xinh đẹp lung mang chút tang thương. Nàng dường như phiêu du ra thế giới bên ngoài, trong khoảnh khắc như muốn nương theo gió bay , đối với thế gian trần tục còn chỗ nào quyến luyếnHuyền Ngọc cảm thấy căng thẳng, trong lòng tràn đầy những tình cảm yêu thương nhức nhối và suy nghĩ diễn đạt được. Loại tình cảm dào dạt này chưa từng có bao giờ khiến lo lắng ngớt. Không để cho hình tượng lãnh tình của mình bị vỡ tan, nhanh chóng đứng lên thô lỗ nắm lấy cằm của nàng, vô tình quát lên: “Đã ở tại thanh lâu bán rẻ tiếng cười, cần gì phải giả vờ thanh cao, biểu hiện vẻ mặt muốn ૮ɦếƭ muốn sống là để cho ai xem?”
Sơ Tình đột nhiên bị hành động và lời nói của làm run sợ biết xử trí thế nào, nàng rõ mình sai ở đâu, tiếp đón đưa tiễn khách là g việc ở thanh lâu khiến nàng từ lâu luyện thành thân bị nhiễm độc, cuộc sống an nhàn tự do lãnh đạm ôm ấp tình cảm. Nhưng tại sao chỉ cần cái nhìn, lời nói sẵng giọng của liền khiến nàng kinh ngạc, hoảng sợ muốn rơi lệ! Bỗng vài giọt nước mắt thi nhau rơi xuống đôi gò má trắng nõn mịn màng của nàng. Nàng mở to đôi mắt đen long lanh lệ vô tội nhìn xoáy vào .
“Vị đại gia này, xin buông thư ta ra.” Tiểu Thanh sốt ruột vì chủ, kéo tay áo của Huyền Ngọc.
Đức Hi ở bên cũng thấy sững sờ, chưa từng thấy vẻ mặt tức giận đến như vậy của Huyền Ngọc. Hắn là người luôn trầm tĩnh ổn định, dễ dàng gì biểu lộ tình cảm trong lòng, ngày hôm nay lại uống lộn thuốc gì? Rốt cục lại xung động đối với đại mỹ nhân yểu ệu, thực sự là huyền bí kỳ quái!
Mặc kệ thế nào. Hôm nay làm cho người đẹp hoảng sợ thì thật là có lỗi. Đồng thời cũng c kỳ mất hứng. Đức Hi vội vàng đứng dậy, cầm lấy tay Huyền Ngọc. “Ta nhớ rõ ngươi luôn thông hiểu, lại rất thương hương tiếc ngọc, vì sao hôm nay khác thường như vậy? Thật tình là ngươi làm khuôn mặt xinh đẹp của Liên Tâm cô nương choáng váng rồi.”
Lời Đức Hi nói làm Huyền Ngọc nhanh chóng rút tay về như phải phỏng. Hắn lần nữa ngồi trở lại bàn tròn, hai mắt vẫn hướng nhìn về phía Sơ Tình. Ánh mắt thâm trầm mà mãnh liệt cuồng si nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ n tái nhợt và đôi môi hơi run rẩy của nàng.
Một lát sau, tự nhiên đứng lên nói gì, rời tựa như gió xoáy.
Đức Hi trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Huyền Ngọc khỏi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đổi năm vạn lượng để được thấy người đẹp tựa tiên nga, nhưng lại chuốc lấy tình cảnh vô mất hứng? Biểu hiện của Huyền Ngọc thực sự rất tầm thường, trong đó nhất định có ẩn tình!
Nở nụ cười thật tao nhã phóng khoáng, hướng về Sơ Tình chắp tay, lại thở dài, nho nhã nói lễ độ: “Nếu có chỗ nào mạo phạm, xin cô nương thứ lỗi, ngày khác lại đến thăm, cáo từ!”
Sơ Tình nhẹ cử động môi, nở nụ cười nhu mì với , “Công tử thong thả!” Vẻ mặt dù trấn tĩnh nhưng giọng nói tránh khỏi hơi run.
Đức Hi hồ nghi nhướng máy định nói gì đó nhưng lại thôi, xoay người nhanh chân đuổi theo Huyền Ngọc.
Đợi người xong – sau khi phòng trống, cả người Sơ Tình giống như bị mất hết hơi sức ngã ngồi xuống giường, nàng kinh hoàng ôm lấy ***, trong lòng âm thầm cầu khẩn mong đừng bao giờ gặp lại người đàn ông lạnh lùng, tùy tiện tựa quỷ ma này. Nàng mơ hồ có cảm giác chính là người mang đến sóng gió phong ba, mà những chấn động đó phải nàng có năng lực là có thể gánh chịu được.
Trừ lần đó ra, nàng còn có tâm nguyện cuối cùng. Nàng muốn lòng thanh thản H*m mu*n, nàng muốn rơi vào cảnh khốn cùng như mẫu thân, chỉ mong đoạn nhạc đệm này dừng lại ở đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc