Ma Đạo Tổ Sư - Chương 15

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu

Ôn Nhu

Chợt Ngụy Vô Tiện thấp giọng lầm bầm một tiếng: "... Lam Trạm."
Hắn vươn tay, vụt bắt được một bên tay áo Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ vẫn canh giữ bên người hắn, mới vừa đang định đứng lên lại bị hắn túm được, lập tức cúi người, nhẹ giọng nói: "Ta ở đây."
Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh lại, mắt vẫn nhắm nghiền tay lại túm hắn không buông, dường như đang nằm mơ, thì thầm: "... Ngươi... Ngươi đừng giận..."
Lam Vong Cơ ngẩn người, ôn nhu nói: "Ta không giận."
Ngụy Vô Tiện nói: "... Ừa."
Nghe được một câu như thế hắn giống như đã yên tâm, Ng'n t hơi buông.
Lam Vong Cơ ngồi cạnh hắn một lúc, thấy hắn lại không cựa quậy, định đứng dậy lần nữa. Ai ngờ tay bên kia của Ngụy Vô Tiện lại mạnh mẽ nắm lấy hắn. Ôm lấy cánh tay hắn không rời, hô: "Ta đi với ngươi, mau mang ta về nhà ngươi đi!"
Lam Vong Cơ mở to mắt.
Kêu câu này xong, Ngụy Vô Tiện vẻ như đã đánh thức chính mình, lông mi run rẩy chậm rãi mở mắt, từ mơ mơ hồ hồ đến hoàn toàn tỉnh táo, bỗng phát hiện hai tay mình ôm Lam Vong Cơ như ôm cọng rơm khúc gỗ cứu mạng.
Hắn lập tức rụt tay về, thiếu chút nữa là lăn lông lốc ra, cử động quá lớn làm ***ng đến vết thương trên bụng, nhăn mặt "ai" một cái lúc này mới nhớ ra trên người còn có vết thương. Giữa đám sao vàng năm cánh bung xòe, Kim Lăng, Giang Trừng, Giang Yếm Ly, Giang Phong Miên, Ngu phu nhân... Vô vàn khuôn mặt thay nhau lượn vòng trước mắt hắn. Lam Vong Cơ đè hắn lại, nói: "Vết thương trên bụng?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Vết thương? Không có việc gì không đau lắm đâu..." Hắn vén quần áo lên nhìn nhìn, bụng đã được băng bó kỹ càng xong xuôi, thật ra cử động đã không có trở ngại gì, đừng kịch liệt quá là được. Hắn nói: "Cơ thể này vẫn chẳng tốt, chọc một cái đã không chịu nổi."
Lam Vong Cơ hờ hững nói: "Có là cơ thể ai bị đâm một nhát cũng không chịu nổi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không hẳn là vậy, nếu đổi lại là cơ thể ta trước kia, lòi nửa khúc ruột cũng có thể tự nhét vào quay lại chiến tiếp ba trăm trận."
Nhìn hắn vừa tỉnh lại đã bắt đầu nói vớ vẩn, Lam Vong Cơ lắc đầu quay mặt đi chỗ khác, Ngụy Vô Tiện tưởng hắn muốn bỏ đi, vội nói: "Lam Trạm Lam Trạm! Đừng. Ta nói hươu nói vượn, ta không tốt, ngươi đừng ngó lơ ta."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi còn sợ người ta phớt lờ ngươi sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Sợ chứ, sợ chứ."
Đã lâu rồi hắn không được hưởng thụ cái cảm giác tỉnh lại sau khi bị thương mà có người canh gác bên cạnh.
Lam Vong Cơ bên hông sánh đôi hai thanh kiếm, tháo Tùy Tiện xuống đưa hắn: "Kiếm của ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cám ơn."
Cầm chuôi kiếm nhẹ nhàng rút ra, trên kiếm phong sáng trong phản chiếu đôi mắt hắn. Ngụy Vô Tiện lại tra Tùy Tiện vào vỏ lần nữa, nói: "Có thật là nó tự động phong kiếm không?"
Lam Vong Cơ cũng cầm chuôi Tùy Tiện rút ra, không nhúc nhích tí nào. Ngụy Vô Tiện thở dài, sờ sờ thân kiếm thầm nghĩ: "Ta biết thằng nhãi Kim Quang Dao này không dám thuận miệng nói bừa mà... Thế mà phong kiếm thật."
Hắn nhìn xung quanh một lượt, đây là một gian nhà sạch sẽ giản đơn, bày biện giống với tĩnh thất của Lam Vong Cơ nhưng không có cầm trác*. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Đây là đâu?"
(*cái bàn để đàn đó)
Lam Vong Cơ nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, nói: "... Ngươi mang ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ? Ngươi không sợ bị anh ngươi phát hiện sao? Nhà ai đây?"
Có người nói: "Ta."
Một người vòng từ sau tấm bình phong ra, áo trắng băng buộc trán, dáng hình cao gầy, đích thị là Lam Hi Thần.
Lam Vong Cơ đứng lên nói: "Anh hai."
Lam Hi Thần dời mắt từ trên người hắn lên mặt Ngụy Vô Tiện, thở dài một tiếng nói: "... Vong Cơ. Ngươi bảo ta phải nói ngươi như thế nào mới được đây."
Chẳng biết rốt cục hắn đứng về phía bên nào, thấy Lam Hi Thần tiến đến Ngụy Vô Tiện vốn nên cảnh giác, thế nhưng Lam Vong Cơ lại chắn trước người hắn, hắn thật sự là cảnh giác không nổi.
Lam Vong Cơ nói: "Anh hai. Đầu của Xích Phong Tôn đúng là ở trong mật thất của Kim Lân đài."
Lam Hi Thần nói: "Ngươi tận mắt nhìn thấy?"
Lam Vong Cơ nói: "Hắn tận mắt nhìn thấy."
Lam Hi Thần nói: "Ngươi tin tưởng hắn?"
Lam Vong Cơ nói: "Tin."
Hắn không do dự chút nào mà trả lời, ***g *** Ngụy Vô Tiện nóng bừng. Lam Hi Thần nói: "Như vậy Kim Quang Dao kia?"
Lam Vong Cơ nói: "Không thể tin."
Lam Hi Thần nở nụ cười, nói: "Vong Cơ, làm thế nào mà ngươi lại quyết định được một người rốt cục có tin được hay không?"
Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngươi tin tưởng Ngụy công tử, nhưng ta tin tưởng Kim Quang Dao. Đầu đại ca ở trong Kim Lân đài, việc này chúng ta đều không thấy tận mắt, đều là dựa vào hiểu biết của bản thân chúng ta về một người, tin vào lời giải thích của người kia.
"Ngươi cho là mình biết rõ Ngụy Vô Tiện nên tin hắn; Mà ta cũng cho là mình biết rõ Kim Quang Dao, nên ta cũng tin hắn. Ngươi tin tưởng phán đoán của bản thân, thế chẳng lẽ ta thì không thể tin tưởng phán đoán của mình sao?"
Ngụy Vô Tiện sợ hai huynh đệ bọn họ vì chuyện này mà thành ra cãi vã, nói: "Lam tông chủ!"
Lam Hi Thần vuốt cằm nói: "Ngụy công tử, ngươi không cần lo lắng. Trước khi sự tình được làm rõ ta sẽ không thiên vị tin tưởng bất kỳ bên nào, cũng sẽ không để lộ hành tung của các ngươi. Không thì ta đã không giấu các ngươi trong Hàn thất của ta rồi.
Hắn chỉnh tề mà ngồi xuống trên chiếu, nói: "Thế, mời kể một chút, ở Kim Lân đài ngươi rốt cục đã nhìn thấy cái gì nào."
Thế là Ngụy Vô Tiện bắt đầu từ việc hắn bám vào trên người giấy, nói đến phong mật thư cổ quái, đến Tần Tố tự sát một cách kỳ lạ, đến cộng tình, còn cả cái đầu bị phong ấn của Nhiếp Minh Quyết, cặn kẽ thuật lại toàn bộ quá trình thăm dò bí mật ở Kim Lân đài.
Nghe xong, Lam Hi Thần nói: "Lá thư kia?"
Ngụy Vô Tiện hiểu được trong cả câu chuyện, phong thư này rất cổ quái, nghe hoàn toàn giống như thuận miệng bịa bừa ra một đạo cụ lấp *** gượng ép, hơn nữa phong thư này còn bị đốt, như thế quả thật nghe nó giả giả sao đó. Nếu có thể tìm lại đầu Xích Phong Tôn thì dễ xử lý rồi, nhưng giờ Kim Quang Dao nhất định đã đem giấu nó ở nơi bí mật hơn.
Ngay từ đầu hắn đã nhìn Kim Quang Dao từ góc nhìn của Nhiếp Minh Quyết, thấy được dã tâm và tàn nhẫn của người này, nhưng nếu như Kim Quang Dao vẫn luôn bày ra bề ngoài giả tạo trước mặt Lam Hi Thần, cớ gì hắn không tin tưởng huynh đệ kết nghĩa của mình mà lại đi tin một tên tinh phong huyết vũ tiếng xấu mười mươi. Huống chi nhìn bề ngoài, việc Nhiếp Minh Quyết tẩu hỏa nhập ma đã có dấu hiệu báo trước từ lâu, trước mặt mọi người phát cuồng bạo huyết mà ૮ɦếƭ có vẻ vô cùng hợp lý.
Thấy Lam Hi Thần chẳng ừ hử gì cúi đầu suy tư, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam tông chủ, nguyên nhân trực tiếp cho cái ૮ɦếƭ của Xích Phong Tôn đúng là tẩu hỏa nhập ma, nhưng ngươi không cảm thấy thời điểm này quá trùng hợp sao? Nếu không có nguyên do, vì sao hắn không sớm không muộn lại bạo phát đúng vào kỳ hạn chót để lại cho Kim Quang Dao đó?"
Lam Hi Thần nói: "Ngươi cho rằng nguyên nhân là gì."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cá nhân ta cho rằng, nguyên nhân này chính là thanh tâm huyền khúc hắn gảy."
Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử, ngươi cũng nên biết, thanh tâm huyền âm hắn chơi là ta dạy cho hắn."
Ngụy Vô Tiện nói: "Như vậy xin Lam tông chủ nghe chút xem từ khúc này có gì cổ quái không?"
Cây sáo của hắn vẫn để đầu giường, Ngụy Vô Tiện cầm lấy đưa lên, cúi đầu nghĩ một chút liền thổi.
Từ khúc này trong ba tháng cuối đời Nhiếp Minh Quyết Kim Quang Dao hầu như mỗi đêm đều phải vì hắn gảy đàn, đúng theo giai điệu Ngụy Vô Tiện nhớ đến rành rọt. Thổi xong một khúc, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam tông chủ, từ khúc này có đúng là khúc ngươi dạy cho hắn không?"
Lam Hi Thần nói: "Đúng vậy. Khúc này tên là "Tẩy Hoa", có hiệu quả thanh tâm định thần."
Lam Vong Cơ không lên tiếng, việc này chứng tỏ Lam Hi Thần không nói dối. Ngụy Vô Tiện nói: "Tẩy hoa. Huyền môn danh khúc ta cũng nghe qua không ít, sao không có ấn tượng với tên và giai điệu của nó?"
Lam Vong Cơ nói: "Khúc này ít gặp, lại khó tập."
Ngụy Vô Tiện nói: "Là Kim Quang Dao chỉ tên muốn học bài này sao?"
Lam Hi Thần nói: "Đúng vậy, "Tẩy Hoa" tuy khó tập, nhưng hiệu lực và tác dụng rất tốt."
Ngụy Vô Tiện nói: "Có thật là khó tập như vậy không?"
Lam Hi Thần vuốt càm nói: "Khó tập. Mới rồi Ngụy công tử không phải cũng thổi sai một đoạn sao?"
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện thầm giật mình, nói: "Ta vừa thổi sai sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Ở giữa có một đoạn, sai rồi."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không không. Không phải là ta sai. Mà là Kim Quang Dao sai. Trong lúc cộng tình, hắn thật thật sự đúng là thổi như thế. Ta có thể cam đoan từ khúc này là ta một nốt cũng không sai mà thổi lại một lượt."
Lam Hi Thần kinh ngạc nói: "Vậy chính là hắn học sai? Không thể nào."
Ngụy Vô Tiện nói: "Quả là không thể nào, Liễm Phương Tôn là người thông minh như vậy sao lại nhớ nhầm giai điệu? Chỉ e đa phần là cố ý! Ta thổi lại lần nữa, Lam tông chủ, Hàm Quang Quân, hai vị cũng phải cẩn thận nghe cái đoạn "thổi sai rồi" đó."
Quả thật hắn lại thổi lần nữa, lúc thổi đến đoạn thứ hai gần cuối, Lam Vong Cơ nói: "Dừng."
Lam Hi Thần nói: "Chính là đoạn vừa rồi."
Ngụy Vô Tiện hạ sáo bên môi xuống, nói: "Thật sự là đoạn này? Sao ta thấy đoạn này nghe không hề hài hòa."
Lam Hi Thần nói: "Quả thật là không hài hòa. Nhưng mà nó hoàn toàn không phải một phần của "Tẩy Hoa"."
Bình thường nếu gảy sai, đoạn sai sẽ không hòa hợp hoàn chỉnh với những phần khác của nguyên khúc như vậy, hầu như có thể khẳng định đoạn giai điệu này chắc chắn đã cố tình bị mài giũa rồi ghép vào.
Mà đoạn này chẳng phải của "Tẩy Hoa" lại lẫn vào giai điệu không liên quan của "Tẩy Hoa", có nhiều khả năng là mấu chốt trong việc Nhiếp Minh Quyết mất mạng!
Nghĩ ngợi chốc lát, Lam Hi Thần nói: "Các ngươi đi theo ta."
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện theo hắn dẫn đường ra khỏi Hàn thất. Giờ hợi đã qua, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ phần lớn mọi người đã lên giường từ lâu, vô cùng vắng vẻ một đường chẳng có ai, Lam Hi Thần dẫn thẳng bọn họ đến Tàng Thư Các.
Vân Thâm Bất Tri Xứ từng bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi, Tàng Thư Các đã không còn là Tàng Thư Các năm ấy, nhưng khi xây lại giống hệt kết cấu trước kia, ngay cả cây ngọc lan bên ngoài các kia cũng được trồng lại một gốc. Ba người vào trong các, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam tông chủ, có thể tìm được nguồn gốc của đoạn giai điệu kia tại đây sao?"
Lam Hi Thần nói: "Tại đây không được."
Hắn đi tới trước một dãy kệ sách, ngồi xuống vén một tấm chiếu lót sàn ở đó lên, lật ván gỗ phía dưới ra, nói: "Ở đây thì được."
Dưới tấm ván gỗ là một cửa ngầm.
Lam Vong Cơ nói: "Cấm - thư thất."
Sau cửa ngầm là một cầu thang ngầm hơn ba mươi bậc, ba người theo thang ngầm lần lượt đi xuống, hiện ra trước mắt Ngụy Vô Tiện là một tầng hầm rộng khô ráo, tiếng bước trân trên đất vang vọng trong phòng thành những tiếng dội lại mênh ௱ô**. Trong cấm - thư sừng sững từng hàng từng hàng kệ sách, trên kệ thưa thớt xếp phân loại sách phủ bụi, vẻ như đã nhiều năm không có người lật giở.
Xong Lam Hi Thần dẫn bọn họ đến trước một dãy, nói: "Kệ này toàn bộ là ghi chép dị phổ."
Trong cấm - thư có một án thư, trên án thư chỉ có một chụp đèn giấy. Lam Vong Cơ lấy giấy Pu't đã nhiều năm không ai ***ng tới từ trên kệ xuống, ghi lại theo trí nhớ nhạc phổ* của ba đoạn giai điệu. Ba người ngồi xung quanh án thư đó chia nhau cùng làm, mỗi người phụ trách mấy chục quyển, từng quyển một, từng trang một mà đối chiếu với chuyển soạn** nhạc phổ liệt kê trong cấm - thư, tìm kiếm phần tương thích với nó.
(*nhạc phổ là bản ghi chép nhạc bằng ký tự còn **誊抄- đằng sao, tức là chuyển soạn, là bản ghi chép lại một giai điệu bằng hệ thống ký tự/ký hiệu tương ứng, đôi khi thay đổi/thêm thắt một số chỗ theo ý mình. VD chuyển soạn guitar)
Nhưng hai canh giờ trôi qua, ba người đều không tìm được nhạc phổ nào khớp với đoạn giai điệu. Cũng tức là không tìm ra nguồn gốc của nó.
Ngụy Vô Tiện vừa nhanh như gió đọc lướt bản nhạc, vừa thầm nghĩ: "Lẽ nào ghi chép dị phổ trong cấm - thư thất của Lam gia Tàng Thư Các cũng chưa từng thu lại từ khúc này? Không thể nào, nếu ngay cả Lam gia cũng không sưu tầm, nơi khác càng không thể sưu tầm được. Nói chung chắc không phải thần khúc Kim Quang Dao tự mình sáng tác đi? Nói như vậy thì phiền phức rồi, cơ mà tuy rằng hắn thông minh nhưng chung quy là nửa chừng xuất gia*, chưa thông minh đến mức có thể tự nghĩ ra..."
(* chỉ việc không dưng làm việc không phải chuyên môn của mình, vd làm tiểu thuyết gia lại đi bán hàng đa cấp)
Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn đám chữ nhỏ chi chít chằng chịt hồi lâu có chút hoa mắt, còn lại mấy quyển trong tay, tính trước tiên cứ để qua một bên rồi xem sau. Lam Vong Cơ đã xem xong chồng sách của hắn, lặng lẽ cầm mấy quyển sách Ngụy Vô Tiện để lại sang, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm. Lam Hi Thần chậm rãi nâng mắt, nhìn thấy màn này, như muốn nói mà lại thôi.
(Làm bóng đèn có sướng không anh, ôi thân FA đến hao gầy thôi anh lại hạ mắt xuống đi)
Đang lúc ấy thì Lam Vong Cơ nói: "Quyển này."
Hắn đưa quyển sách cầm trong tay tới, Ngụy Vô Tiện lập tức xốc lại tinh thần, rất chăm chú nhìn ngó hắn lật ra hai trang, so với tàn phổ trong tay, nói: "Hoàn toàn khác nhau mà?"
Lam Vong Cơ đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn, chỉ cho hắn xem: "Nhìn đầu và cuối hai trang."
Đầu bọn họ túm tụm vào với nhau, Lam Vong Cơ thì ghé sát vào tai hắn bàn chuyện, Ngụy Vô Tiện run tay một cái, sách suýt thì rơi xuống. Vất vả lắm mới ổn định được tâm trạng, buộc bản thân rời mắt khỏi Ng'n t thon dài trắng nõn của Lam Vong Cơ, phân tích kỹ càng, nói: "A, đầu cuối hai trang!"
Quyển sách nhạc này thoạt nhìn thì có vẻ như không có gì không ổn, nhưng nếu là người quen thuộc âm luật để ý hơn chút là có thể nhìn ra, trang này mở ra, từ khúc trang trước và từ khúc trang sau đúng là không nối tiếp nhau.
Ngụy Vô Tiện lấy sáo ra thổi một đoạn theo bản nhạc, quả là hai đoạn giai điệu này tách rời nhau. Nửa đoạn nhạc trang trước và nửa đoạn nhạc trang sau hoàn toàn không phải cùng một từ khúc. Giữa hai trang này hẳn là còn một trang, bị ai đó cẩn thận từng li từng tí, không để lại dấu vết xé đi.
Người này xé rất cẩn thận, không để lại chút vụn giấy nào, khó mà bị người ta phát hiện được. Ngụy Vô Tiện lật sách, chỉ thấy trên bìa sách xanh đậm viết ba chữ tên sách.
Ngụy Vô Tiện nói: " "Loạn Phách Sao"? Đây là sách gì? Giai điệu từ khúc trong sách dị quá."
Lam Vong Cơ nói: "Một quyển bí khúc tập Đông Doanh."
(Đông Doanh chính là Nhật Bản đấy ạ, mà hồi tụi nó tu tiên thì Nhật Bản chưa là Nhật Bản nên thôi vậy)
Ngụy Vô Tiện nói: "Bí khúc của Đông Doanh bên kia? Thảo nào giai điệu không nhiều như chúng ta bên này."
Lam Hi Thần ánh mắt phức tạp, nói: "... "Loạn Phách Sao", tương truyền có một vị tu sĩ đi thuyền phiêu lưu ra nước ngoài, lưu lạc ở Đông Doanh mấy năm, sưu tập xong một quyển tà khúc tập. Từ khúc trong sách này nếu đi kèm với linh lực khi diễn tấu có thể dùng hại người, hoặc ngày càng gầy ốm, hoặc tâm tình bực bội, hoặc khí huyết xao động, hoặc năm giác quan mất nhạy... Người linh lực cao có thể lấy mạng người ta trong vòng bảy tiếng vang."
Ngụy Vô Tiện đập bàn nói: "Chính là cái này!"
Lòng hắn phấn chấn, đập phát này vô cùng đột ngột làm ngã chụp đèn giấy trên án thư, Lam Vong Cơ nhanh tay nhanh mắt mà đỡ nó lại.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam tông chủ, trong quyển "Loạn Phách Sao" này liệu có từ khúc nào có thể quấy nhiễu lòng người, khiến nguyên thần của người ta kích động, khí huyết sôi trào, nóng nảy dễ bực các kiểu hay không?"
Lam Hi Thần nói: "... Chắc là có."
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Kim Quang Dao linh lực không cao, không có lấy mạng người ta trong vòng bảy tiếng đàn được, hơn nữa ra tay như vậy quá trắng trợn, chắc chắn hắn sẽ không chọn loại tà khúc lực sát thương mạnh này. Thế nhưng nếu hắn mượn cớ vì Xích Phong Tôn gảy thanh tâm huyền khúc, giúp hắn bình ổn tâm thần, gảy liên tục ba tháng, từ khúc này có thể tương đương với dùng **** mãn tính, thúc đẩy chuyển biến của Xích Phong Tôn bộc phát?"
(*đã bị kiểm duyệt)
Lam Hi Thần nói: "... Có."
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy thì suy đoán quá hợp lý rồi. Đoạn này không thuộc về bản "Tẩy Hoa" khiếm khuyết mà là từ một tờ thất lạc của quyển "Loạn Phách Sao" này mà ra. Tà khúc Đông Doanh ghi lại trong "Loạn Phách Sao" đều có phần phức tạp khó tập, hắn không có thời gian sao chép ở cấm-thư thất đành phải xé đi - không, sai rồi, Kim Quang Dao có khả năng xem qua là nhớ, hắn xé trang này đi hoàn toàn không phải là vì hắn không nhớ được, mà là để cho người ૮ɦếƭ hết chuyện. Bảo đảm ngộ nhỡ có ngày nào đó sự việc bại lộ, có thể là bị người ta bắt tại trận, cũng hết cách xác định nguồn gốc của đoạn giai điệu này.
"Hắn làm hết thảy đều cực kỳ cẩn thận, trước mặt ngươi thản nhiên gảy đúng là bản "Tẩy Hoa" hoàn chỉnh. Xích Phong Tôn cũng không phải người say mê phong nhã, hắn từng nghe Lam tông chủ ngươi đàn "Tẩy Hoa" hẳn là có ấn tượng đại khái với giai điệu, bởi vậy Kim Quang Dao không thể trực tiếp gảy tà khúc mà phải trộn lẫn hai từ khúc phong cách khác hẳn, công hiệu cũng hoàn toàn trái ngược vào nhau, vậy mà có thể trộn được ngon ơ đến trọn vẹn không giật cục, quả thật thiên phú âm luật rất cao. Ta đoán hắn chỉ dùng rất ít linh lực trong đoạn "Tẩy Hoa", mà trong đoạn tà khúc mới phát lực. Xích Phong Tôn dẫu sao cũng không tinh thông thuật này, dĩ nhiên vô phương nhận ra có một đoạn trong đó đã bị Kim Quang Dao P0'p méo thành tà khúc đòi mạng!"
Trầm mặc một lát, Lam Hi Thần thấp giọng nói: "... Tuy là hắn thường xuyên ra vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng cấm-thư thất của Tàng Thư Các ta cũng chưa hề nói với hắn."
Hắn trả lời mỗi lúc một thêm chật vật, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam tông chủ... Thứ lỗi cho ta nói thẳng. Liễm Phương Tôn đúng đã từng nằm vùng trong thành bất dạ thiên của Kỳ Sơn Ôn Thị, hơn nữa còn là một kẻ nằm vùng vô cùng thành công. Cả mật thất của Ôn Nhược Hàn hắn cũng có thể tìm ra, cũng thần không biết quỷ không hay lẻn vào, đối với hắn cấm-thư thất của Tàng Thư Các Lam gia... Thực sự không tính là cái gì hết."
Lam Vong Cơ liền nói: "Huynh trưởng. Năm đó lúc ngươi di dời tàng thư* có gặp hắn trên đường không?"
(Tàng thư nghĩa là sách vở lưu trữ, ở đây để chỉ đám sách trong tàng thư các Lam đại ca cứu được ra)
Trong lúc cộng tình Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần từng nói trước kia hắn đúng là đã gặp qua Kim Quang Dao, ấn tượng rõ ràng khá tốt nhưng lại nói "Một đời sỉ nhục". Tính thời gian thì chỉ có thể khiến người ta liên tưởng đến chuyện Lam Hi Thần mang tàng thư chạy trốn.
Năm đó Kỳ Sơn Ôn thị làm loạn, lòng người hoang mang, Lam Hi Thần mang tàng thư chưa bị thiêu hủy liều mạng trốn đi, có lẽ trên đường gặp nạn chịu ơn Kim Quang Dao. Cho nên Lam Hi Thần mới tín nhiệm thái độ làm người của Kim Quang Dao như vậy, cả thanh tâm âm cũng có thể dạy cho hắn.
Mà nếu quả thực như vậy, rất có thể vào lúc đó Kim Quang Dao đã từ chỗ Lam Hi Thần đang luống cuống tay chân biết được ít chuyện. Lúc quyết tâm diệt trừ Nhiếp Minh Quyết thì nhớ ra Lam gia cất giấu một đống cấm-thư tà khúc kia, lại ỷ vào thân phận nghĩa đệ của Lam gia gia chủ ra vào Tàng thư các mãi đến khi tìm được thứ hắn muốn.
Lam Hi Thần cầm tờ giấy viết khúc tàn phổ trong tay, nhìn chăm chú thật lâu rồi nói: "Ta sẽ nghĩ cách thử đoạn tàn phổ này."
Lam Vong Cơ hỏi: "Huynh trưởng?"
Lam Hi Thần tiếp lời: "Khi đại ca qua đời thì cuộc vây quét trên Loạn Táng Cương đã qua, Ngụy công tử đã không còn trên nhân thế. Nếu như thử xong, đoạn tàn phổ này quả thật có thể làm rối loạn tâm trí một người, không phải đặt điều bịa chuyện, ta..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu quân, dùng người sống để thử tà khúc, e là trái với gia huấn của Cô Tô Lam thị."
Lam Hi Thần đáp: "Ta lấy bản thân ra để thử."
Thân là gia chủ của Cô Tô Lam thị, lại nói ra những lời hồ đồ như thế, có thể thấy giờ phút này lòng y đã rối như tơ vò. Lam Vong Cơ hơi hơi cao giọng: "Huynh trưởng!"
Lam Hi Thần đưa tay đỡ trán, giống như đang kiềm chế điều gì đó, hạ giọng nói: "Vong Cơ, Kim Quang Dao mà ta biết với Kim Quang Dao mà hai người biết, và cả Kim Quang Dao trong mắt người đời, hoàn toàn không giống nhau! Đã bao nhiêu năm trôi qua, trong mắt ta, hắn vẫn luôn... nhẫn nhục gánh vác trọng trách, hướng về chúng sinh, kính trên thương dưới. Ta luôn luôn vững tin chỉ trích của người đời dành cho hắn đều xuất phát từ hiểu lầm, Kim Quang Dao mà ta biết mới là Kim Quang Dao chân thật nhất. Đệ muốn ta bây giờ lập tức tin, người này trước mặt ta chỉ là giả dối, hắn trù tính sát hại một người nghĩa huynh của mình, mà ta cũng nằm trong vòng tính toán của hắn, thậm chí còn giúp hắn một tay... Có thể để ta thận trọng xem xét một chút, rồi mới đưa ra phán đoán hay không?"
Lam Hi Thần vốn nghĩ Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao trong lòng có khúc mắc, một lòng một dạ muốn bọn họ hòa hảo như thuở ban đầu, nên khi ấy mới dạy Kim Quang Dao luyện tập khúc đàn thanh tâm, nhờ hắn thay mình ổn định tinh thần cho Nhiếp Minh Quyết. Ai ngờ thiện ý của y lại giúp hoàn thành âm mưu thâm độc của Kim Quang Dao, điều này khiến y biết làm sao cho phải?
Ba người không nói gì nữa. Mãi cho đến khi rời khỏi Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ mới nói: "Ta đi gặp thúc phụ."
Lam Hi Thần trầm mặc hồi lâu cũng nói: "Ta đưa Ngụy công tử về. Sau khi xong việc đệ qua đó lần nữa đi."
Y dẫn Ngụy Vô Tiện đi qua con đường mòn lát đá trắng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại quay về trước căn nhà nhỏ tĩnh mịch trồng đầy hoa long đảm sâu bên trong Vân Thâm. Đứng trước cửa, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam tiên sinh có biết Hàm Quang quân..."
Lam Hi Thần đáp: "Ngay sau khi thúc phụ tỉnh lại, ta đã ra lệnh cho tất cả mọi người đừng nói nhiều với người."
Nếu để Lam Khải Nhân biết "chuyện tốt" mà Lam Vong Cơ đã làm với hắn trên đài Kim Lân, chắc chắn ổng vừa tỉnh lại sẽ ngất đi ngay lập tức. Ngụy Vô Tiện nói: "Lam lão tiền bối vất vả rồi."
Lam Hi Thần đáp: "Thúc phụ quả thật vất vả."
Bỗng nhiên, y nói: "Ngụy công tử, ngươi có biết căn nhà nhỏ này là nơi nào không?"
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vì sao Trạch Vu quân lại nghĩ ta sẽ biết?"
Lam Hi Thần liếc hắn một cái, đáp: "Đây là nơi ở năm xưa của mẫu thân ta trong Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Mẫu thân của Lam Hi Thần, cũng chính là mẫu thân của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy hơi kì kì. Các đời gia chủ Cô Tô Lam thị đều sống trong "hàn thất", chắc chắn không phải căn nhà nhỏ khuất trong một góc Vân Thâm Bất Tri Xứ như thế này. Lẽ nào phụ mẫu của Lam Vong Cơ tính tình cũng không hợp nhau giống Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, bị ép thành hôn, nên mới chia ra ở riêng?
Gia chủ và gia chủ phu nhân ở riêng, nghĩ kiểu gì cũng không ra một lý do vui vẻ. Hơn nữa nghe nói gia chủ đời trước Cô Tô Lam thị là Thanh Hành Quân, phu nhân của ông thân thể yếu ớt, dưỡng bệnh quanh năm, không tiện gặp người. Người ngoài vốn ít ai biết đến bà, sau này mọi người đều âm thầm suy đoán "bệnh" này phải chăng là "bệnh" không thể để người thấy, chẳng hạn như dung mạo bị hủy hay tàn tật gì đó. Thế nên Ngụy Vô Tiện không tiện hỏi nhiều, tiếp tục im lặng, chỉ chờ Lam Hi Thần tự kể tiếp.
Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử, ngươi nên biết cha ta bế quan quanh năm, không màng thế sự, nhiều năm qua Cô Tô Lam thị gần như đều do một tay thúc phụ ta quản lý."
Ngụy Vô Tiện đáp: "Việc này ta biết."
Lam Hi Thần buông tay, bàn tay đang cầm Liệt Băng không còn nằm trong ống tay áo trắng tinh nữa, chậm rãi nói: "Cha ta bế quan quanh năm, là vì mẫu thân ta. Nơi này nói là chỗ ở... chi bằng nói là nơi giam lỏng."
Ngụy Vô Tiện giật mình.
Phụ thân của Trạch Vu quân và Hàm Quang quân là Thanh Hành quân, khi xưa cũng từng là một vị danh sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ, thành danh khi còn trẻ, phong quang vô hạn, đến tuổi hai mươi bỗng buông hết tất cả mà rút lui, tuyên bố thành thân, cũng không màng chuyện thế gian nữa. Nói là bế quan, thật ra giống thoái ẩn hơn. Người ngoài từng suy đoán rất nhiều nguyên nhân, nhưng chung quy vẫn không có suy đoán nào được chứng thực.
Lam Hi Thần cúi người xuống bên cạnh bụi hoa long đảm, ôn nhu vuốt ve mấy cánh hoa mềm mại mỏng manh kia, kể: "Phụ thân ta lúc trẻ, trên đường về sau một lần săn đêm đã gặp mẫu thân ta bên ngoài thành Cô Tô." Y khẽ mỉm cười: "Nghe nói, là vừa gặp đã yêu."
Ngụy Vô Tiện cũng cười cười, nói: "Tuổi trẻ đa tình."
Lam Hi Thần kể tiếp: "Nhưng người con gái này lại không động lòng với phụ thân ta, hơn nữa, còn *** một vị ân sư của người."
Việc này quả thật vượt quá sức tưởng tượng, Ngụy Vô Tiện biết rõ truy hỏi là rất thất lễ, nhưng cứ nghĩ đây là cha mẹ của Lam Vong Cơ, lại cảm thấy không thể im lặng: "Tại sao?!"
Lam Hi Thần đáp: "Ta không biết, nhưng ta nghĩ xoay qua xoay lại cũng không ngoài bốn chữ "ân oán thị phi" mà thôi."
Ngụy Vô Tiện không tiện truy hỏi đến cùng, miễn cưỡng nhịn xuống, nói: "Vậy... sau đó thế nào?"
"Sau đó," Lam Hi Thần nói: "Phụ thân ta biết được chân tướng, tất nhiên vô cùng thống khổ. Mặc dù luôn đấu tranh khổ sở, người vẫn bí mật mang cô gái này về, không màng đến sự phản đối trong gia tộc, lẳng lặng bái thiên địa với nàng. Đồng thời tuyên bố với tất cả mọi người trong tộc, đây là thê tử một đời một kiếp của người, ai muốn động đến nàng trước tiên phải bước qua xác người đã."
Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt.
Lam Hi Thần lại tiếp: "Sau khi hôn lễ kết thúc, phụ thân ta tìm một gian nhà nhốt mẫu thân ta lại, rồi tìm một gian nhà khác tự nhốt bản thân mình. Nói là bế quan, thực chất lại là sám hối lỗi lầm."
Dừng một chút, y hỏi: "Ngụy công tử, ngươi có hiểu vì sao người lại làm như vậy không?"
Im lặng giây lát, Ngụy Vô Tiện đáp: "Người đó vừa không thể nào tha thứ cho hung thủ đã *** ân sư của mình, cũng không tài nào nhìn người con gái mình yêu phải chết, không thể làm gì khác hơn là thành thân với nàng để bảo vệ tính mạng nàng, rồi lại ép buộc bản thân không được đi gặp nàng."
Lam Hi Thần hỏi: "Ngươi cảm thấy làm vậy là đúng hay sai?"
Ngụy Vô Tiện đáp: "Ta không biết."
Sắc mặt Lam Hi Thần thấp thoáng vẻ mờ mịt: "Vậy ngươi cảm thấy, phải làm thế nào mới đúng?"
Ngụy Vô Tiện lặp lại: "Ta không biết."
Lát sau, Lam Hi Thần hạ giọng nói: "Phụ thân ta làm vậy, có thể nói là bất chấp tất cả. Trưởng bối trong tộc ai nấy vô cùng phẫn nộ, nhưng họ đều là những người nhìn phụ thân trưởng thành, không thể làm gì khác, chỉ đành giữ kín bí mật, với người ngoài họ ám chỉ gia chủ phu nhân của Cô Tô Lam thị có bệnh khó nói, không tiện gặp người. Đợi đến khi ta và Vong Cơ chào đời, lập tức bế chúng ta ra ngoài cho người khác chăm sóc, lớn hơn chút nữa thì giao cho thúc phụ dạy bảo."
"Thúc phụ của ta... tính tình vốn dĩ cương trực, vì mẫu thân đã khiến phụ thân tự hủy đời mình, cho nên càng thêm căm ghét những người phẩm hạnh không đoan chính. Bởi vậy thúc phụ dạy bảo ta và Vong Cơ cũng hết sức tận tâm, cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi tháng chúng ta chỉ có thể gặp mẫu thân một lần, ngay tại căn nhà nhỏ này."
Hai đứa trẻ thơ, cả ngày chỉ đối mặt với thúc phụ nghiêm khắc, với sự dạy bảo nghiêm ngặt, với đống sách vở chồng chất như núi, mệt mỏi chán chường cỡ nào cũng phải giữ cho thắt lưng non nớt của mình thẳng tắp, làm đệ tử ưu tú nhất trong tộc, làm tấm gương sáng trong mắt người đời. Hàng năm không được gặp người chí thân, không thể nhào vào lòng phụ thân đùa nghịch, cũng không thể ôm mẫu thân làm nũng.
Nhưng bọn họ rõ ràng chẳng làm gì sai cả.
Lam Hi Thần nói: "Mỗi lần ta và Vong Cơ đi gặp mẫu thân, người không hề oán hận mình bị nhốt ở đây chẳng thể đi lại buồn khổ biết bao, mà chỉ hỏi việc học tập của chúng ta. Mẫu thân thích nhất là trêu chọc Vong Cơ, nhưng người như Vong Cơ càng bị trêu chọc đệ ấy lại càng ngậm tăm không nói, sắc mặt càng kém, từ nhỏ đã là như vậy. Chẳng qua," Y cười cười: "Tuy Vong Cơ chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng ta biết mỗi tháng đệ ấy đều mong chờ đến ngày được gặp mẫu thân. Đệ ấy và ta, đều là như thế."
Ngụy Vô Tiện thử tưởng tượng ra cảnh Lam Vong Cơ hồi nhỏ được mẫu thân ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ xíu trắng như tuyết ửng đỏ, cũng phì cười theo. Ý cười còn chưa tan, Lam Hi Thần lại kể: "Nhưng có một ngày, thúc phụ bỗng nhiên nói với chúng ta, đừng đến thăm nữa."
"Mẫu thân đã qua đời."
Ngụy Vô Tiện khẽ hỏi: "Lam Trạm khi đó bao nhiêu tuổi?"
Lam Hi Thần đáp: "Sáu tuổi."
"Khi đó còn quá nhỏ, chưa biết "qua đời" nghĩa là gì, mặc kệ người khác khuyên giải an ủi ra sao, thúc phụ trách cứ thế nào, đệ ấy mỗi tháng đều tiếp tục đến nơi này, ngồi ở hành lang, đợi người mở cửa cho mình. Sau này lớn hơn một chút, hiểu ra mẫu thân sẽ không bao giờ trở về nữa, cũng không có ai mở cửa cho mình, Vong Cơ vẫn cứ đến."
Lam Hi Thần đứng dậy, đôi mắt sẫm màu nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện, nói: "Vong Cơ từ nhỏ đã rất cố chấp."
Tiếng lá cây xào xạc, đám hoa long đảm trước nhà dập dờn theo gió, lưu luyến muôn vàn. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện dừng lại nơi hành lang gỗ của căn nhà nhỏ, tựa như nhìn thấy một bé trai, trên trán buộc khăn, đoan đoan chính chính ngồi trước căn phòng, lẳng lặng chờ cánh cửa kia mở ra.
Hắn nói: "Lam phu nhân nhất định là một người vô cùng ôn nhu."
Lam Hi Thần đáp: "Mẫu thân trong ký ức của ta, quả thực rất ôn nhu. Ta không biết năm đó vì sao người lại làm ra những chuyện như thế, mà thật ra, ta cũng..."
Y hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nói: "Cũng không muốn biết."
Im lặng trong giây lát, Lam Hi Thần rũ mắt, rút Liệt Băng ra, một cơn gió đêm chợt đưa tới tiếng tiêu rả rích, tiếng tiêu trầm thấp, tựa như đang thở dài.
Ngụy Vô Tiện đã từng nghe Lam Hi Thần thổi Liệt Băng, tiếng tiêu như chính con người của Trạch Vu quân, như mưa thuận gió hoà, ấm áp ôn nhã. Mà lúc này đây, tiếng tiêu vẫn tuyệt diệu như trước, nhưng người ta lại nghe ra được cảm xúc không ổn.
Gió đêm khẽ thổi, mái tóc đen và đai buộc trán của Lam Hi Thần đã hơi rối loạn, mà vị gia chủ Cô Tô Lam thị vốn dĩ luôn coi trọng vẻ ngoài lại hoàn toàn không để ý. Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, y mới buông Liệt Băng, nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ đêm khuya không thể tấu nhạc, hôm nay ta nhiều lần làm trái lệ thường, khiến Ngụy công tử phải chê cười rồi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Có gì đâu chứ, Trạch Vu quân lẽ nào đã quên, người đang đứng trước mặt ngươi, chính là người vi phạm lệnh cấm nhiều nhất..."
Lam Hi Thần cười cười, bảo: "Thân thế của ta và Vong Cơ, Cô Tô Lam thị chưa bao giờ công bố với bên ngoài, ta vốn không nên nói cho ngươi biết. Nhưng đêm nay ta bỗng dưng muốn tâm sự cùng ai đó, nên mới nhất thời xúc động."
Ngụy Vô Tiện đáp: "Ngụy mỗ cũng không phải kẻ lắm chuyện, Trạch Vu quân xin cứ yên lòng."
Lam Hi Thần nói: "Có điều ta nghĩ Vong Cơ cũng sẽ không giấu diếm ngươi điều gì."
Ngụy Vô Tiện nói: "Hắn không muốn nói, ta sẽ không hỏi."
"Nhưng với tính cách của Vong Cơ, ngươi không hỏi đệ ấy làm sao nói ra được? Có một số việc, ngươi hỏi Vong Cơ cũng sẽ không nói."
Ngụy Vô Tiện còn muốn đáp lời, lại nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Ngoái đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ đang tới, thân thể tắm trong ánh trăng. Tay phải của y cầm theo hai bình R*ợ*u tròn vo, niêm phong đỏ thẫm. Ngụy Vô Tiện sáng bừng hai mắt, nói: "Hàm Quang quân, ngươi thật đúng là tri kỷ!"
Hồi lâu sau, Lam Hi Thần rốt cục buông tay, mệt mỏi nói: "... Cho đến bây giờ, mấy chuyện này đều chỉ có ba người chúng ta người biết. Không tìm được đầu thì không đưa ra được chứng cứ. Tất cả đều chỉ là lời từ một phía, vô phương thuyết phục người ta, thuyết phục toàn thiên hạ. Nên bước tiếp theo nên làm như thế nào, còn cần bàn bạc kỹ hơn."
Ngụy Vô Tiện khẽ vuốt càm, nói: "Lam tông chủ, cho ta hỏi thêm một câu, thi thể Xích Phong Tôn...?"
Lam Hi Thần nói: "Không cần lo lắng, thi thể đại ca các nhà đã thấy tận mắt, giờ Hoài Tang giữ.
Ngụy Vô Tiện nói: "Kim Quang Dao phản ứng ra sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Thiên y vô phùng*."
(*không chê vào đâu được, không sai sót sơ hở gì hết)
Ngụy Vô Tiện đã biết hắn nhất định sẽ diễn đến tròn vai, nói: "Mọi người trông thấy là tốt rồi. Chẳng mấy chốc chuyện này sẽ lan truyền xôn xao, Kim Quang Dao là tiên đốc, trên danh nghĩa lại là nghĩa đệ Xích Phong Tôn, nhất định phải truy xét việc này đưa ra câu trả lời, khiến hắn đâm lao theo lao cuối cùng lộ sơ hở. Không cần phải sợ hắn hạ độc thủ nữa."
Lam Hi Thần mang vẻ mặt khó hiểu nói: "Ngụy công tử, ngươi không cảm thấy chuyện Di Lăng lão tổ quay về nhân thế sẽ càng xôn xao hơn sao?"
"..." Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Quả thật quên mất. Di lăng lão tổ trong truyền thuyết còn kinh khủng hơn so với Xích Phong Tôn không đầu ha!"
Lam Hi Thần nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ có thể để các ngươi tạm thời ẩn náu, không lâu sau vẫn sẽ có người đến kiểm tra. Các ngươi phải tự ra ngoài, nghĩ biện pháp tìm được bằng chứng xác thực mang tính quyết định."
Cũng tức là cái đầu.
Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: "Đã rõ." Hắn quay qua hỏi Lam Vong Cơ một cách rất tự nhiên: "Khi nào thì đi?"
Hắn theo lệ thường nghĩ Lam Vong Cơ nhất định sẽ cùng hành động với mình. Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nói: "Lập tức xuất phát."
Lam Hi Thần nhìn hai con người tự nhiên như ruồi hoàn toàn không hỏi ý kiến hắn này, lại bày ra vẻ mặt muốn nói mà lại thôi. Cuối cùng vẫn là than thở: "... Bên kia, ta cũng sẽ để ý."
Hắn nói "Bên kia" dĩ nhiên là chỉ Kim Quang Dao bên kia.
Ra khỏi tàng thư các, Ngụy Vô Tiện nói: "Ca ca ngươi chịu đả kích lớn thật."
Lam Vong Cơ nói: "Đả kích có lớn hơn nữa, tìm được chứng cứ hắn cũng sẽ không nhân nhượng."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thế cơ mà. Dù sao cũng là ca ca ngươi chứ bộ."
Đúng lúc đó bụi cỏ bên đường sột soạt rung động, lòng Ngụy Vô Tiện căng thẳng, bỗng thấy đám cỏ rẽ ra, lấp ló một cái đầu nhỏ lông trắng mượt cùng một đôi tai thật dài.
Con thỏ này giật giật cái mũi phấn hồng, thấy Lam Vong Cơ vành tai rũ xuống bỗng dựng đứng lên, đạp chân một cái bắn lên trên người hắn. Lam Vong Cơ đưa tay ra đón được nó, ôm trong khuỷu tay.
Bọn họ đi tới trên tràng cỏ xanh, Tiểu Bính Tử nằm cạnh một gốc cây, hơn mười con thỏ trắng tròn vo vây quanh người, đa số đều đang an ổn nhắm mắt ngủ, còn lẻ tẻ vài con vẫn đang cong ௱ô** ngọ nguậy. Ngụy Vô Tiện đi tới bên gốc cây gãi đầu lừa Tiểu Bính Tử, Tiểu Bính Tử giật mình một cái, lỗ mũi phun phì phì tỉnh dậy, thấy Ngụy Vô Tiện đang định rống ầm lên, đám thỏ túm tụm cũng bị đánh thức, tai dài run lên, đều nhắm Lam Vong Cơ bên kia từng đám từng đám một vây quanh đôi giày trắng như tuyết của hắn nhảy qua nhảy lại, cũng chẳng biết đang phấn khích cái gì. Ngụy Vô Tiện nắm dây buộc Tiểu Bính Tử, vừa túm vừa dọa dẫm: "Không được kêu! Bây kêu ta đánh bây. Không, ta bảo hắn đánh bây..."
Bầy thỏ đứng bằng chân sau trên đất vươn người lên, từng con từng con một bấu víu trên đù* Lam Vong Cơ đều muốn trèo lên. Lam Vong Cơ mặc cho chúng lăn qua lăn lại, lừng lững không động, Ngụy Vô Tiện xua chúng nó cũng không đi, theo sau lưng hắn, đến khi bọn hắn ra khỏi đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ mới rũ tai xuống, ngồi một chỗ ngóng theo chủ nhân rời đi. Ngụy Vô Tiện quay lại nhìn, nói: "Đều luyến tiếc ngươi nha, Hàm Quang Quân, thật là không ngờ ngươi thế mà khiến mấy vật nhỏ kia yêu thích như vậy. Ta lại không được đó."
Lam Vong Cơ nói: "Không được?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy. Chim trĩ thỏ rừng mèo nhà chim bay, thấy ta đều xoay người bỏ chạy."
Lam Vong Cơ lắc đầu, ý tứ quá rõ ràng: Nhất định là Ngụy Vô Tiện trước kia làm việc xấu mới không được chúng yêu mến.
Đường xuống núi, trên đường mòn Ngụy Vô Tiện bỗng nói: "Ái ôi, ta đau bụng."
Lam Vong Cơ nói: "Nghỉ ngơi, thay thuốc."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không được. Phụ cận Vân Thâm Bất Tri Xứ không an toàn, dây dưa phút nào nguy hiểm phút đó. Ta ngồi xuống là được rồi."
Lam Vong Cơ nói: "Vậy ngươi ngồi đi."
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau khổ nói: "Động tác lên lừa lớn quá, ta sợ ***ng đến vết thương."
Lam Vong Cơ dừng lại, xoay người nhìn hắn một lát rồi bỗng đưa tay, tránh vùng quanh chỗ vết thương ra ôm lấy hông hắn, nhẹ nhàng bế hắn đặt lên lưng Tiểu Bính Tử.
Hai người một cưỡi lừa, một đi ở lề đường. Ngụy Vô Tiện cưỡi lừa, cười đến híp cả mắt. Lam Vong Cơ nói: "Sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Không sao."
Như vừa làm được ít chuyện xấu, trong lòng hắn có chút khoái chí.
Tuy rằng rất nhiều chuyện thời thơ bé hắn đều không nhớ rõ, thế nhưng có một hình ảnh trước sau mơ mơ hồ hồ in sâu trong trí não hắn.
Một đường mòn, một con lừa hoa be bé, ba người. Một người đàn ông áo đen nhẹ nhàng ôm một người phụ nữ áo trắng bế lên, đặt trên lưng lừa hoa bé, rồi cao cao nâng một đứa bé nho nhỏ lên công kênh trên vai mình.
Hắn chính là đứa trẻ thấp bé không đến ngang đù* kia. Ngồi trên vai người đàn ông áo đen kia, vụt cái trở nên cao rất cao, uy phong lẫm liệt, lúc thì túm tóc người đàn ông, lúc thì *** mặt hắn, hai chân không ngừng quẫy đạp, miệng ô a kêu loạn.
Người phụ nữ áo trắng kia lắc lư ngồi trên lưng lừa nhìn bọn họ, dường như đang cười. Người đàn ông ấy lại trước sau im lặng không thích chuyện trò, chỉ nâng đỡ hắn cho hắn ngồi cao hơn vững hơn, một tay dắt dây buộc lừa. Ba người chen chúc trên đường mòn, chậm rãi đi về phía trước.
Đây là chút ký ức ít ỏi của hắn.
Là cha và mẹ hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi cầm sợi dây dắt dắt chút đi chứ."
Lam Vong Cơ nói: "Vì sao?"
Tiểu Bính Tử rất thông minh, cũng không phải là sẽ không theo phía sau hắn. Ngụy Vô Tiện nói: "Thưởng một nụ cười, dắt chút đi."
Mặc dù vẫn chưa hiểu được vì sao Ngụy Vô Tiện tươi cười rực rỡ như vậy, Lam Vong Cơ vẫn nghe lời kéo dây cương Tiểu Bính Tử lên cầm trong tay.
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: "Ừ. Còn thiếu một đứa nhỏ."
(Được được, thế cưng đẻ hay nó đẻ ối giời ơi coi như tôi chưa thấy nó nói gì đâu nhé)
Lam Vong Cơ nói: "Cái gì?"
Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: "Không có gì. Lam Trạm, ngươi thật là một người tốt."
Lam Vong Cơ như không biết nên tiếp thu câu này của hắn như thế nào, nhìn ánh mắt hắn càng cảm thấy kỳ quặc. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Tự dưng phát hiện ra, sao ta lại hư hỏng như vậy chứ. Từ bé đã hư, giờ ta nhận lỗi với ngươi còn kịp không?"
Lam Vong Cơ hơi nhướn mày, biểu cảm như vậy với hắn mà nói là cực kỳ hiếm hoi. Hắn hỏi ngược lại: "Nhận lỗi?"
Trước đây mỗi lần con người này muốn "nhận lỗi" với hắn, thường là lại khơi mào một trận sai lầm khác càng nghiêm trọng hơn. Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng mang cái vẻ mặt này mà. Ta nghiêm túc đó. Ôi tính tính toán toán, nợ cũ đã qua thì không lật lại."
Giờ ngẫm lại, bị chút chuyện xưa khi đó còn trẻ làm cho cực kỳ xấu hổ. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Có khi là vì cái mặt luôn luôn cứng nhắc của Lam Trạm đi... Ta hẳn là thích nhìn bộ dạng hắn tức giận mất kiểm soát, cho nên mới luôn luôn cầm lòng không đặng muốn trêu đùa hắn. Quả thực là rất xấu xa nha!"
May mà Lam Trạm không có chán ghét hắn thật.
Rõ ràng đang trên đường chạy trối ૮ɦếƭ, Ngụy Vô Tiện lại không căng thẳng nổi chút nào, cưỡi một con lừa hoa nhỏ, đằng trước có Lam Vong Cơ dắt dây dẫn đường, cả lòng đều phơi phới, an nhàn như cưỡi mây đạp gió. Chỉ cảm thấy cho dù giờ có ngay một đống thế gia to nhỏ đánh ra từ ven đường, ngoài việc kẻ xấu hăng hái sát phong cảnh ra thì cũng chẳng hề chi. Thậm chí còn có tâm tình thưởng thức thiên nhiên hoang dã* dưới ánh trăng. Còn rút sáo trúc bên hông định thổi một khúc.
(*dã điền, khung cảnh ruộng vườn/săn bắn nơi hoang dã)
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn thổi ra một đoạn giai điệu. Nghe tiếng, bước chân Lam Vong Cơ hơi khựng lại, còn đáy lòng Ngụy Vô Tiện lại bỗng nhiên bật sáng.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm Lam Trạm, ta hỏi ngươi, năm đó ở đáy động Huyền Vũ tàn sát núi Mộ Khê, ngươi hát cho ta nghe một bài, rốt cuộc tên là gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Sao tự dưng lại nhớ ra hỏi chuyện này."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi cứ nói đi, tên là gì. Hình như ta đoán ra ngươi nhận ra ta thế nào rồi."
Đêm hôm đó ở núi Đại Phạm, hắn thổi ra chính là đoạn giai điệu Lam Vong Cơ khẽ khàng ngâm xướng bên cạnh hắn ở đáy động Huyền Vũ tàn sát!
Lam Vong Cơ nói: "Không có."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không có gì? Không có tên sao? Sao lại không có tên? Tự ngươi sáng tác?"
Lam Vong Cơ nói: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thực sự là tự sáng tác?!"
Lam Vong Cơ nói: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Bảo sao! Cái gì, ta, ta hỏi tiếp cái này ha ha."
Hắn thử dò xét nói: "Nói ngươi thực sự là dựa vào từ khúc này nhận ra ta, hay tức là, ngươi - chưa từng hát qua, gảy qua trước mặt người khác?"
Ngập ngừng giây lát, Lam Vong Cơ nói: "Chưa từng."
Ngụy Vô Tiện cả người phấn chấn, đá mạnh Tiểu Bính Tử một cú. Tiểu Bính Tử tức giận rống lên, như muốn hất chân đá hậu hất hắn xuống đất, Lam Vong Cơ vội níu chặt dây. Ngụy Vô Tiện ôm cổ Tiểu Bính Tử, nói: "Không có việc gì không có việc gì, nó vẫn cáu kỉnh vậy mà! Sẽ chỉ đá hai cái vậy thôi. Chúng ta nói tiếp. Vậy sao ngươi không đặt cái tên cho từ khúc này nhỉ? Nhanh đặt tên cho nó đi, có muốn ta góp ý không? Không bằng cứ gọi..."
Đúng lúc đó ánh mắt Lam Vong Cơ rét lạnh, tay phải vụt đặt lên Tị Trần. Ngụy Vô Tiện theo tầm mắt hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau một bóng cây ven đường phía sau lưng, một bóng người đen ngòm đứng đó.
Một thanh âm nhỏ xíu nói: "... Công tử."
Ngụy Vô Tiện vừa mới cười đến vô cùng xán lạn, nụ cười trên mặt chẳng hề héo đi, nói: "A? Sao ngươi lại tới đây? Không phải ta đã bảo ngươi đi chơi đi rồi sao?"
Bóng người dưới tàng cây kia bước ra, ánh trăng chiếu rọi một gương mặt tuấn dật nhợt nhạt. Ôn Ninh nói: "Ta vừa nghe thấy tiếng sáo."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tiếng sáo? Đợi đã, đúng là ta vừa mới thổi sáo. Nhưng mà ta không có ý kêu ngươi lại, ta chính là thổi bừa chút thôi."
Hắn chỉ vào Lam Vong Cơ nói: "Thổi cho hắn nghe."
Ôn Ninh ngơ ngác một hồi, nói: "À."
Hắn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hồi lâu, như bỗng nhiên vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của mình không phù hợp cho lắm, nói: "Ta đi trước."
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Đứng lại."
Lời vừa dứt miệng, Ôn Ninh liền đứng lại. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Lam Trạm gọi hắn đứng lại làm cái gì, chẳng lẽ là muốn tính sổ với hắn?"
Lam Vong Cơ nói: "Cho hắn ở lại, chiến lực*."
(*ý anh là cho chính thất nhà tui ở lại làm lá chắn đánh nhau đấy ạ...)
Ôn Ninh vội nói: "Được."
Lam Vong Cơ không nói thêm câu nào nữa, nắm dây cương xoay người đi tiếp.
Ngụy Vô Tiện lắc lư trên lưng Tiểu Bình Quả, ngoái đầu lại nhìn.
Cách một khoảng phía sau Ôn Ninh lại lặng lẽ ẩn núp lần nữa, nhưng hắn biết Ôn Ninh đã đi theo.
Dư ra một "người", một cặp mắt ẩn nấp trong bóng tối, hắn cũng thân bất do kỷ nghiêm chỉnh vài phần, cứ cảm thấy không tiếp tục lên cơn được, có phần tiếc rẻ.
Ngụy Vô Tiện nói: "Nói là muốn tìm lại đầu, nhưng tiếp theo chúng ta nên đi chỗ nào tìm đây? Giờ cũng chẳng có cánh tay chỉ đường cho chúng ta nữa."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi có còn nhớ Tô Mẫn Thiện kia."
Nhìn vẻ mặt hắn, rõ ràng lộ vẻ sẵn sàng Ngụy Vô Tiện trả lời "Không nhớ" rồi, chuẩn bị sau đó kiên trì giảng giải. Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, ngươi có ý gì đây, dù trí nhớ của ta có kém hơn nữa cũng sẽ không kém đến nỗi người mới gặp đêm qua giờ đã quên mất tiêu. Dĩ nhiên là nhớ, cái tên quái gở trong mật thất của Kim Quang Dao đó mà. Hắn có chuyện gì, có cừu oán với ta sao?"
Ngừng một chút, hắn dò xét hỏi: "Trước đây, ta có từng...?"
Lam Vong Cơ nói: "Không phải."
Thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy sao hắn lại nhằm vào ta như vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Không phải nhằm vào ngươi. Là nhằm vào Cô Tô Lam thị."
Ngụy Vô Tiện nói: "Mạt Lăng và Cô Tô cách nhau không xa. Nhà bọn họ có hiềm khích gì với nhà các ngươi sao? Ta nghe nói mấy năm nay Mạt Lăng Tô thị danh tiếng gặp dịp, thực sự rất phách lối?"
Lam Vong Cơ tuy cầm dây lại đi rất chậm, sánh đôi cùng hắn, nói: "Mạt Lăng Tô thị, là một chi tách ra từ Cô Tô Lam thị."
Vốn Mạt Lăng Tô thị là do một vị môn sinh khác họ tự lập môn hộ sau khi thoát ly Cô Tô Lam thị. Do không thể thoát khỏi cái bóng của tông gia, bí kỹ nhà hắn đều không khác mấy so với Cô Tô Lam thị, thiện âm luật, dùng âm đánh chắn, ngay cả linh khí hàng đầu của gia chủ Tô Mẫn Thiện cũng tương tự thất huyền cổ cầm của Lam Vong Cơ. Đàn của Lam Vong Cơ cùng tên với chủ, là "Vong Cơ", đàn của Tô Mẫn Thiện lại cũng cùng tên với hắn, là "Mẫn Thiện".
Ngụy Vô Tiện "Phụt" một tiếng, nói: "Đây là âm mưu gì á? Ta thấy hắn cũng giống ngươi cả người mặc đồ trắng, hắn thích ngươi sao? Cái gì cũng học ngươi."
Không chỉ cái gì cũng học, mà Tô Mẫn Thiện còn vô cùng kiêng kỵ người ta ***ng tới chuyện này. Nếu có ai bạo dạn để lộ chút ý kiến cho rằng hắn giống Lam gia Hàm Quang Quân trước mặt hắn, hắn lập tức muốn trở mặt ngay.
Ngụy Vô Tiện nói: "Giống chỗ nào. Không giống không giống."
Hắn nghĩ, tên Tô Mẫn Thiện này mặt mũi không bằng Lam Vong Cơ, mặc đồ trắng không bằng Lam Vong Cơ, đánh đàn cũng không hơn Lam Vong Cơ, tính tình đối nhân xử thế chắc chắn càng không sánh nổi. Nếu ai đó nói hai người này giống nhau trước mặt hắn, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: "Ta cũng sẽ trở mặt."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi từng gặp hắn."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta? Ta thật chẳng có ấn tượng gì với cái mặt đó và cái tên kia cả."
Với chuyện này Lam Vong Cơ đã luyện mãi thành quen, làm gì lạ với điều đó nữa*, nói: "Người này họ Tô, tên Thiệp." Cuối cùng còn nhắc thêm: "Thủy hành uyên."
(*见怪不怪 - thành ngữ chỉ việc trở nên chai sạn không còn ngạc nhiên với những chuyện giật gân quái lạ)
Ngụy Vô Tiện chật vật nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vỗ cái đét lên cổ Tiểu Bình Quả, chợt nói: "À, à, à cái tên, cái tên quần áo màu mè ấy ngã xuống cái hồ đó ở trấn gì gì kia, là môn sinh nhà các ngươi?"
Lam Vong Cơ nói: "Không sai."
Ngụy Vô Tiện nói: "Người này ta không có ấn tượng gì, hình như từ nhỏ thần sắc đã luôn rất khó coi? Rặt một bộ dáng bụng dạ hẹp hòi. Ngươi nói hắn làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Kẻ quật mộ."
Ngụy Vô Tiện một tay nâng má, chống trên đầu Tiểu Bình Quả nghiêng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, nói: "Kẻ quật mộ làm sao? Sao lại nói đến hắn?"
(Sao cứ có cảm giác cứ gặp Cơ lang là Tiện nương bèn IQ sụt giảm nhẹ, đúng là yêu vào ngu người mà)
Lam Vong Cơ không nói không rằng mà nhìn hắn, ánh mắt như mơ hồ có ý trách cứ. Bị hắn nhìn như vậy Ngụy Vô Tiện mới động não, cuối cùng mới phản ứng.
đọc❊truyện tại http://truyencuatui.net/
Làm một môn sinh khác họ thoát ly môn gia, nào có dễ dàng chen chân ngay vào huyền môn như vậy, lại còn trong vòng vài chục năm ngắn ngủi thành lập được gia tộc của mình, nói toạc ra thì cũng có chút khoác lác. Sau lưng kia nhất định có người chống đỡ. Mà trên Kim Lân đài trông ý tứ Tô Mẫn Thiện rõ ràng nghiêng về phía Kim Quang Dao, Tô Mẫn Thiện này hẳn chính là một trong mấy kiện tướng đắc lực của hắn.
Trong nghĩa trang Lịch Dương Thường thị tên quật mộ ấy quen thuộc kiếm pháp Cô Tô Lam thị, mà Tô Mẫn Thiện xuất thân là môn sinh khác họ của Lam gia, phù hợp với điều kiện này.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta thiệt ngu mà! Không sai, Tô Mẫn Thiện kia chắc chắn chính là tên quật một kia. Hàm Quang Quân, ngươi thật là sáng suốt quá đi, tiếp theo không bằng chúng ta nên ghé qua phụ cận Mạt Lăng chút, xem có tìm được đầu mối nào không."
Lam Vong Cơ nói: "Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì vậy."
Ngụy Vô Tiện không chút hổ thẹn nói: "Không có gì đâu à!"
Nhưng thật ra cái này trung thực mà nói, thì vừa nãy hắn mải ngắm đến nhẵn cả mặt Lam Vong Cơ, lòng dạ đâu đi nghĩ đông nghĩ tây.
Thế nhưng Lam Vong Cơ rõ ràng chẳng tin, lắc đầu nắm dây buộc Tiểu Bình Quả, tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi một đoạn đường về hướng Mạt Lăng. Mấy ngày tiếp theo vì phải tránh né các gia tộc lớn nhỏ, các loại trạm kiểm soát kiểm tra, luôn luôn là đường mòn hẻo lánh hương dã*. Dọc đường chém gió tấu hài**, thi thoảng nói chút chính sự. Ngụy Vô Tiện cả người đều lười biếng, tinh thần không hăng hái lên nổi, chỉ có miệng nói không ngừng, dường như muốn một lần xả hết phần mười ba năm qua chưa nói đủ. Lam Vong Cơ tuy lời ít ý nhiều nhưng có hỏi cũng sẽ đáp. Càng đi càng khiến người ta có một loại ảo giác rằng đây là đang trên đường đi du lịch.
(*hương = nông thôn, dã = hoang dã. **插科打诨 - thành ngữ, nghĩa QT dịch là nói chêm chọc cười)
Một hoàng hôn nọ, Ngụy Vô Tiện nói: "Khát nước."
Cách đó không xa có một hộ nông gia, bên ngoài có rào giậu, trong giậu còn có tường đất quây thành sân trong. Lam Vong Cơ nói: "Xin nước."
Hai người xuyên qua hàng giậu đi tới cửa hộ nông gia. Mở cửa gỗ có dán tranh Tết ra. Ngụy Vô Tiện mè nheo một hồi không dám đi vào, Lam Vong Cơ nói: "Không có chó."
Ngụy Vô Tiện lập tức mạnh mẽ tiến bước qua cửa.
Gọi vài tiếng, chủ nhà đi vắng, gà con đầy sân. Cạnh tường đất có một cây rơm thật cao cắm một cái cào. Giữa sân đặt một tấm bàn gỗ làm thủ công, trên bàn là một xô đậu chưa lột hết.
Bên cạnh bàn chính là một miệng giếng, Ngụy Vô Tiện đi tới đang chuẩn bị thả gáo gỗ xuống, tiếng bước chân đã truyền đến từ ngoài tường. Hai người một trước một sau, hẳn là chủ nhà, về đến.
Vốn không cần phải kinh hãi, thản nhiên thừa nhận mình là người qua đường khát nước là được, nhưng Ngụy Vô Tiện làm nhiều việc xấu, lén la lén lút quen rồi, vừa nghe tiếng bước chân xong lập tức ôm Lam Vong Cơ nhào vào đống rơm rạ.
May sao Lam Vong Cơ là người trầm ổn bình tĩnh, nên mới không bị hắn bất thình lình vồ một cái vồ đến kêu ra tiếng. Hắn hiển nhiên không hiểu tại sao phải trốn, Ngụy Vô Tiện cũng chợt nghĩ ra: "Đúng vậy, tại sao chúng ta phải trốn? Thôn dân nơi hương dã này cũng sẽ không nhận ra chúng ta được. Cho dù có nhận ra thật*, bọn họ cũng vô phương bắt chúng ta thế nào được chứ?"
(* ở đây còn một cụm từ 血霉 - huyết - môi tức máu - nấm/mốc, có thể là một từ lóng mạng TQ, mình k biết nghĩa nên k cho vào. Bạn nào có biết xin giải thích giùm)
Thế nhưng hắn nhào tới cú này, cả người đè Lam Vong Cơ trên đống rơm mềm mại, cái tư thế nửa cường bách kiểu này làm hắn tự dưng nảy sinh một loại cảm giác H**g phấn quỷ dị, bèn dứt khoát khỏi đứng dậy, giả vờ kín đáo giơ ngón trỏ ý bảo Lam Vong Cơ chớ có lên tiếng. Thấy vậy, Lam Vong Cơ lại cũng yên ổn bất động.
Ngụy Vô Tiện thong thả thong thả nằm trên người hắn, lòng lại dạt dào mừng trộm không sao tả nổi.
Trong viện truyền đến tiếng ghế gỗ xô đẩy, hai người chủ hộ nông gia hình như ngồi xuống bên cái bàn gỗ nhỏ. Một giọng nữ nói: "Nhị ca ca, đưa ta bế đi."
Nghe được tiếng "Nhị ca ca", Lam Vong Cơ ngẩn người, Ngụy Vô Tiện đầy ý cười mà nháy nháy mắt trái với Lam Vong Cơ. Vừa khéo, một người chủ hộ nông gia này thế mà cũng là một "Nhị ca ca"!
Lam Vong Cơ nghiêng đầu qua chỗ khác. Lòng dạ Ngụy Vô Tiện chợt mềm nhũn, hận không thể nhoài người tới bên tai hắn, không nghe không tha mà kêu mười mấy hai mấy tiếng "Lam Nhị ca ca", có không nên kêu hắn cũng không kiềm chế mà kiềm chế cũng không nổi.
Lúc này, một giọng nam nói: "Ngươi lột đậu là được rồi."
Xem ra đây là một đôi vợ chồng trẻ. Cô vợ đang chuẩn bị cơm tối, anh chồng thì bế đứa con đang ngủ.
Cô vợ trẻ cười nói: "Ngươi nha, bế còn không nổi. Chút nữa làm con tỉnh dậy còn không phải gọi ta tới dỗ à."
Anh chồng trẻ nói: "Hôm nay nó đùa giỡn muốn khùng, mệt muốn ૮ɦếƭ rồi giờ không dậy được đâu."
Cô vợ tay xoành xoạch lột ngắt đậu, nói: "Nhị ca ca, ngươi phải dạy dỗ a Bảo cho thật tốt biết chưa? Hắn mới có bốn tuổi, cứ thích ồn ào như vậy, thích bắt nạt người ta như vậy, đợi đến lúc trưởng thành như thế lại hỏng mất."
Lam Vong Cơ vẻ mặt lạnh nhạt mặc hắn đè mình, Ngụy Vô Tiện cũng làm bộ này là bất đắc dĩ, yên tâm sửa sang tư thế mà nằm trên người hắn. Vừa ngẩng lên, thoáng thấy trên mái tóc đen của Lam Vong Cơ có vướng một sợi rơm, lập tức vươn tay nhặt xuống giùm hắn.
Anh chồng trẻ nói: "Không phải a Bảo muốn bắt nạt người ta đâu."
Cô vợ trẻ hờn giận nói: "Còn nói không phải nữa. Con gái nhà người ta cũng nước mắt lưng tròng mấy lần gào khóc mấy lần, không bao giờ muốn để ý hắn nữa rồi."
Anh chồng trẻ nói: "Nhưng lần nào cũng vẫn để ý mà. Ngươi không biết sao? Nếu một bé trai lúc nào cũng bắt nạt ai đó, tức là... Trong lòng hắn thích người này!"
Nghe câu này, tay Ngụy Vô Tiện vèo cái túm chặt y phục trước *** Lam Vong Cơ.
Cô vợ trẻ trách cứ nói: "Hư đốn thế!"
Anh chồng trẻ nói: "Hơn nữa, nếu như cái người bị hắn bắt nạt kia luôn khóc nhè nói không muốn để ý nữa nhưng vẫn còn chơi đùa với hắn, có nghĩa là, chứng tỏ nàng cũng..."
Cô vợ trẻ khẽ mắng: "Đừng nói nữa!"
Dừng một chút, nàng nói: "Hồi đó, ngươi luôn ςướק gà con của ta, kéo bím tóc ta, đưa sâu cho ta xem, không muốn gọi ta nghịch bùn dơ. Ta... Lúc đó ta từng thù ngươi muốn ૮ɦếƭ đi được."
Anh chồng trẻ nói: "Thế bây giờ thì?"
Cô vợ trẻ nói: "... Ghét ngươi."
Anh chồng nói: "Ngươi mới không ghét ta ấy. Ngươi ghét ta sao lại gả cho ta?"
Ngụy Vô Tiện có tật giật mình*, cả mặt gần như đều vùi trong ***g *** Lam Vong Cơ.
(*nguyên gốc là trong lòng có quỷ, trong lòng Tiện nhà ta không những có quỷ mà còn là sắc-quỷ)
Trộm liếc lên trên nhìn mặt Lam Vong Cơ một cái, quả nhiên vẫn còn cái tác phong vân đạm phong khinh, chính chuyên mà nhìn chằm chằm nắng chiều nơi chân trời.
Lúc này dường như đứa bé con anh chồng bế đã tỉnh, ọ ẹ mà làu bàu vài câu, hai vợ chồng vội vã cùng chọc nó cười.
Chọc cười một hồi xong đứa bé lại ngủ, cô vợ trẻ nói: "Nhị ca ca, ta vừa bảo ngươi, muốn ngươi dạy dỗ a Bảo cho thật tốt không chỉ vì như vậy, mà cũng bởi vì gần đây không yên ổn, ngươi phải ngưng cho hắn đi chơi khắp nơi, hàng ngày về sớm một chút."
Anh chồng trẻ nói: "Biết rồi. Là chuyện mấy ngày nay mồ mả tổ tiên làng bên cạnh đều bị quật lên phải không?"
Cô vợ trẻ nói: "Ta nghe nói, không chỉ là làng bên cạnh chúng ta, ngay cả mấy hộ trong thành cũng không ít phần mộ tổ tiên gặp chuyện. Tà ma lắm ấy, a Bảo nên chơi ở nhà nhiều thì tốt hơn, không nên đi ra ngoài suốt."
Anh chồng trẻ nói: "Ừ. Nếu như gặp phải cái Di Lăng lão tổ gì gì kia, vậy coi như xong rồi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ở cái chỗ này mà cũng có thể gặp phải người oán trách hắn?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc