Lương Tướng - Chương 83

Tác giả: Lâm Thù Đồ

Chương 83: Cát vàng mênh ௱ôЛƓ

Vết bỏng và vết thương trên người Tiêu Mị được Triệu Mặc Hàm xử lý rất ổn thỏa, mấy người họ đã nán lại trấn Thương Vân khoảng độ chục hôm, Lâm Trục Lưu chuẩn bị cáo từ. Tề Phong gửi thư từ thành Mão Đan đến báo rằng đã sắp xếp xong binh sĩ của Lục doanh và Lam doanh, hắn sẽ đi về phía thành Khải Lạc để đợi bọn họ.
“A Trục, lần sau gặp lại không biết phải đợi đến bao giờ, cô không thể nán lại vài hôm nữa sao?” Đoạn Ngôn Thư nhíu mày, đầy vẻ bịn rịn.
“Thôi.” Lâm Trục Lưu lắc đầu, “Tinh thần của Tiêu ca mãi vẫn chưa hồi phục, ta nghĩ trở về Qua Tỏa có lẽ sẽ có lợi cho sự hồi phục của chàng ấy. Đợi sau khi Tiêu ca khỏe lại, đứa bé cũng chào đời, chúng ta sẽ đến trấn Thương Vân thăm mọi người. Mấy hôm nay được phu thê hai người chăm sóc tận tình đến vậy, ta cảm kích vô cùng.”
Đoạn Ngôn Thư xua tay cười đáp: “Đừng nói những lời như thế với ta. Ta với Mặc Hàm không tiện xuất quan, đành để A Mạt theo chân mọi người đến Qua Tỏa, cô nhóc này ngày thường bướng bỉnh lắm, đi theo cô ta thấy yên tâm hơn nhiều. Nếu cô không chê, thì cho nó theo với, sau này tìm cho nó một nhà chồng tốt.”
“Vậy… ăn nói thế nào phụ mẫu của A Mạt?”
Triệu Mặc Hàm vỗ lên vai Triệu Mạt, cũng bật cười thành tiếng, “Nha đầu này từ nhỏ đã khiến phụ mẫu nó đau đầu, ta đã kể chuyện lần này với phụ mẫu nó rồi, bảo nó đi theo cô là ý kiến do phụ mẫu nó đề ra đấy.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Nếu đã vậy thế thì A Mạt đi theo ta nhé.”
Triệu Mạt gật đầu cái rụp, chỉ sợ thúc phụ mình nuốt lời bèn nhanh như cắt chui vào trong xe, lúc xuất phát cũng không thèm ló đầu ra.
Đất phong của Ly vương Đoạn Hy an nhàn lạ thường, xe ngựa của Lâm Trục Lưu đi khoảng mười ngày đường, thì trông thấy thành Khải Lạc – biên giới của đất phong.
Triệu Mạt thông thuộc đường sá, mấy người họ loanh quanh một lúc trong thành thì tìm được nơi ở của Tề Phong: Khách điếm Vọng Sa. Vừa bước vào đã trông thấy Tề Phong đang ngồi ăn trưa, nhác thấy mấy người họ hắn bèn vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Thủ lĩnh, mọi người đến sớm ghê, ta đang định ăn cơm trưa xong sẽ đến cổng thành đợi đấy.”
“Không sao, ngươi đi gọi thêm mấy món, cùng ăn luôn.”
Tề Phong đáp lời rồi đi gọi thêm mấy món nữa, sau đó trở lại bàn ăn nói với Lâm Trục Lưu: “Thủ lĩnh, từ đây đi thẳng về phía trước là đến bắc mạc, hiện tại là mùa bão cát, chúng ta cần phải thuê một người dẫn đường, nếu không có lẽ không ra khỏi hoang mạc được.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Lúc đến không phải mùa bão cát, cứ tưởng lúc trở về bão cát cũng đã qua, không ngờ trận chiến này lại kết thúc nhanh đến vậy.”
“Đoạn vương mua dây buộc mình, cũng không thể trách người khác được.” Tề Phong lắc đầu thở dài.
Mấy người họ ăn cơm ở khách điếm Vọng Sa xong, Tề Phong bảo họ nghỉ ngơi trong khách điếm, còn mình ra ngoài tìm người dẫn đường. Không bao lâu sau, thì thấy hắn dẫn một nữ tử khoác áo choàng màu tím đi vào.
Nữ tử này đeo mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cực kỳ quyến rũ, khóe mắt còn có thêm một nốt ruồi son đỏ tươi.
“Tiên sinh, mời bên này.” Thái độ của Tề Phong cực kỳ cung kính với người nọ.
Người nọ gật đầu, cũng không để ý đến những người khác, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh đùa nghịch viên cầu thủy tinh trong tay. Mấy người ngồi trên bàn thấy người dẫn đường đến, bèn đứng dậy nhường chỗ.
“A Mạt.” Lâm Trục Lưu khẽ thì thầm bên tai A Mạt: “Người dẫn đường là nữ tử nhỉ? Sao Tề Phong lại gọi nàng ta là tiên sinh? Sao người trong khách điếm này lại sợ nàng ta đến vậy?”
“Bởi vì mùa bão cát ở mạc bắc rất nhiều, thành Khải Lạc lại là cứ điểm quan trọng trong việc vận chuyển buôn bán hàng hóa, thương đội vận chuyển đều nhờ vào người dẫn đường hộ tống, thế nên người dẫn đường trong thành này rất được kính trọng. Ngoài ra người dẫn đường không được gả chồng, nên người trong thành đều tôn kính gọi họ là tiên sinh.”
Lâm Trục Lưu gật đầu ra chiều đã hiểu, ngoảnh đầu mỉm cười với người dẫn đường. Người nọ quan sát Lâm Trục Lưu một lát, sau đó lại nhìn vết bỏng trên mặt Tiêu Mị, cười giễu một tiếng rồi không để ý đến nàng nữa.
Tề Phong sợ Lâm Trục Lưu ngượng, vội vàng nói: “Đây là lão gia nhà chúng tôi, còn đây là phu nhân, hai người này và ta là tùy tùng của họ, còn người bên cạnh là nha đầu. Phu nhân chúng tôi có thai trong mình, trên đường đi qua mạc bắc mong tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn, cố gắng tìm đường dễ đi một chút.”
Người dẫn đường nheo mắt, nhìn Lâm Trục Lưu bị mình lạnh nhạt cũng không nổi giận, bắt đầu cảm thấy khinh thường hơn.
Lâm Trục Lưu cũng không để bụng, chỉ thi lễ với người dẫn đường nọ, rồi nói: “Xin hỏi tên húy của tiên sinh?”
Người nọ lạnh nhạt đáp: “Cơ Na La.”
Sau khi nghỉ trưa một lúc ở khách điếm, chuẩn bị xong lương khô và nước, mọi người bắt đầu ra khỏi thành.
Bởi vì sức khỏe của Tiêu Mị vẫn chưa ổn định, Lâm Trục Lưu có thai, nên mấy người họ mua một chiếc xe bằng lạc đà. Triệu Mạt, Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị ngồi trong xe, người đánh xe vẫn là Lý Lộc, còn ba người Tề Phong, Hàn Tiểu Tứ, Cơ Na La thì cưỡi lạc đà.
Ban ngày tại bắc mạc khô nóng đến mức gần như có thể nướng chín cả người, cát vàng bị thiêu đốt bốc lên làn khói mỏng. Lâm Trục Lưu lớn lên tại Qua Tỏa vẫn có thể chịu đựng được, Tiêu Mị từng rèn luyện ở Nhi*p Chị nơi được ví như địa ngục trần gian cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhưng Triệu Mạt từ nhỏ lớn lên ở Đan Độ đế đô, thì lại bị ánh mặt trời độc ác như rắn rết này nướng đến mức toàn thân vô lực.
Triệu Mạt nằm nhoài bên mép xe, ngay cả sức lực để uống nước cũng không còn. Nàng ta nhìn ra biển cát mênh ௱ôЛƓ bên ngoài, trong lòng hơi hối hận. Nhất thời xúc động chỉ muốn đi theo võ khôi đại nhân để chăm sóc nàng ấy, không ngờ vừa vào đến hoang mạc đã bị nướng cho ngay cả sức lực để thở cũng chẳng còn, đừng nói chi đến việc chăm sóc Lâm Trục Lưu. Nàng ta cảm thấy toàn thân từ đầu óc đến tứ chi hệt như khúc gỗ, chẳng khác gì con cá mắc cạn. Nàng ta dùng đầu ngón tay tính nhẩm ngày tháng, còn phải đi trong hoang mạc tầm khoảng bốn ngày nữa, điều này thực sự khiến nàng ta hơi muốn đánh trống rút lui. Nhưng vừa mới ra ngoài đã quay trở về thì quả thực quá mất mặt, nàng ta không cam tâm nhìn ngược ngó xuôi, chỉ thấy bốn bề đồng không ௱ôЛƓ quạnh, thi thoảng có mấy cây xương rồng mọc trên cát, cũng bị Lý Lộc chặt xuống giải khát, thật sự là không hề kén chọn gì luôn.
Triệu Mạt nhìn mặt trời, rồi lại nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên trông thấy hình như nơi cuối chân trời có một đám mây màu đen, xen lẫn với sấm sét uốn lượn trên không trung.
“Kia… kia là yêu quái gì thế!” Triệu Mạt hét lên, nàng ta vốn nghe nói trong hoang mạc có yêu quái ăn thịt người, không ngờ lại đáng sợ như vậy.
“Đó là bão cát đen, may mà cách chỗ chúng ta xa, nếu gần hơn một chút nữa, chắc là bị nó cuốn đến tận chân trời mất.” Tề Phong đáp lời nàng.
“Trời ơi!! Thứ đáng sợ như thế, nếu ở gần chúng ta thì sao?”
Cơ Na La ngoảnh đầu, “Tiểu cô nương, ngươi nghĩ hai vị chủ tử của người tốn một số tiền lớn như vậy để mời người dẫn đường là ta đây, chỉ để trưng thôi hả?”
Cơ Na La nhấc viên cầu thủy tinh trong tay lên, đi thẳng về phía trước dò thám. Tâm trạng của nàng ta không hề thả lỏng một khắc nào, thỉnh thoảng viên cầu thủy tinh trong tay sẽ phát ra vài âm thanh quỷ dị, bấy giờ nàng ta sẽ dẫn mọi người thay đổi phương hướng rẽ sang phía khác.
Lúc trời chập tối, đoàn người đều đã thấm mệt. Lâm Trục Lưu nhìn số nước còn lại, không nhịn được vén rèm xe lên, bốn bề toàn bộ là hoang mạc mênh ௱ôЛƓ. Nàng trầm ngâm một lát, nói với Cơ Na La: “Tiên sinh, nếu không tìm được nguồn nước, chúng ta sẽ ૮ɦếƭ khát.”
Cơ Na La không đáp lời, chỉ cầm viên cầu thủy tinh đi về phía trước, mãi đến khi trời tối đen như mực, cũng không hề thấy bóng dáng của bất kỳ nguồn nước nào.
“Tề Phong, ngươi chơi chúng ta đấy à, người dẫn đường ngươi tìm hình như là đồ giả mạo í.”
Tề Phong huých Tiểu Tứ một cách, “Chớ nói bừa.”
Bấy giờ người dẫn đường cưỡi lạc đà tiến lên một gò cát rất cao, nàng ta đứng trên gò cát ngửa mặt đón ánh trăng, sau đó ngoảnh đầu ngoắc tay với người bên dưới.
Hàn Tiểu Tứ bước lên gò cát trước tiên, nhìn thấy cảnh sắc bên dưới, hét lên với Lâm Trục Lưu: “Thủ… phu nhân, có nguồn nước! Có ốc đảo!”
Triệu Mạt vội vàng vén rèm lên, thì trông thấy một ốc đảo như mặt gương bên dưới gò cát, kế bên còn có cả sa thạch và cây xanh. Mọi người vội vàng đi tới, dựng lều bắc nồi chuẩn bị nấu cơm ăn.
Những đồ ăn có thể ăn được trong hoang mạc ít ỏi, chỉ nấu cháo kèm với thịt muối. Hàn Tiểu Tứ bắt được một con rắn, lột da rồi bỏ vào nồi nấu chung. Cơ Na La cau mày không nói, chỉ ăn mấy miếng lương khô mình mang theo, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Lâm Trục Lưu ấn Tiêu Mị ngồi xuống, tự múc một bát cháo, rồi cầm đôi đũa đi đến bên cạnh Tiêu Mị, nàng gắp một ít đồ ăn đưa đến miệng y.
Tiêu Mị không há miệng, chỉ nhìn chằm chằm đôi đũa bằng gỗ, thần sắc đột nhiên trở nên hoảng loạn. Y nhân lúc Lâm Trục Lưu không đề phòng, nhanh như cắt giật lấy đôi đũa trong tay nàng, ném vào đống lửa cách đó không xa, sau đó hất đổ bát cháo trong tay Lâm Trục Lưu.
“Tiêu ca huynh….” Lâm Trục Lưu vẫn chưa dứt lời, thì bị động tác của Tiêu Mị làm giật mình.
Chỉ thấy y trườn bò trên nền cát, dùng tay nhặt thức ăn trên đất bỏ vào trong miệng.
“Không được ăn!” Lâm Trục Lưu kinh ngạc, giật phắt thức ăn đã dính cát trong tay y.
Tiêu Mị ngoảnh đầu nhìn nàng, khó hiểu cau mày, dường như đang đợi Lâm Trục Lưu làm gì đó. Thấy nàng im lặng một lúc lâu, y mới xoay đầu, toan nhặt thức ăn trên nền cát.
“Tiêu ca, chàng đừng như thế…” Lâm Trục Lưu nắm lấy hai tay y, ôm y vào lòng, nghiến răng nói: “Bọn họ… rốt cuộc bọn họ đã làm gì với chàng…”
Tiêu Mị giằng ra khỏi nàng, nhưng bị nàng ghì vào trong lòng. Vùng vẫy vài lần, dường như y bị kích động, lớn tiếng hét: “Cơm! Bẩn! Không ăn, ૮ɦếƭ đói! Không gặp được A Trục!”
“Ta chính là A Trục, chàng còn muốn đi đâu tìm A Trục nữa!” Lâm Trục Lưu nhặt cái bát lên, ném về phía Tiêu Mị như trút giận, không ngờ Tiêu Mị không tránh, chiếc bát gỗ đập vào trán y, máu chảy dọc từ thái dương xuống đến cằm, sau đó chảy xuống đất.
Hàn Tiểu Tứ tức tối nhảy dựng lên, kéo Tiêu Mị ra sau lưng, nói: “Thủ lĩnh! Cô làm gì thế? Thần trí Tiêu ca không tỉnh táo, cô tức tối với huynh ấy làm gì?!”
“Ta… ta không cố ý…” Lâm Trục Lưu hoang mang nhìn xuống đôi tay mình, không dám tin mình đã dùng bát để ném Tiêu Mị.
“Tiểu Tứ ca, huynh chớ trách A Trục tỷ. Dạo này cảm xúc tỷ ấy không ổn định, hơn nữa có thai nên tính khí sẽ kém hơn, ban nãy tỷ ấy vô ý thôi.”
“Đánh hắn một chút thì có sao? Đàn ông vừa ngu ngốc vừa xấu xí, có được nữ tử để mắt là đã cảm tạ trời đất lắm rồi, còn mong người ta dịu dàng âu yếm nữa à?” Cơ Na La đang cúi đầu giả vờ ngủ bỗng mở mắt, nhìn say đắm viên cầu thủy tinh trong tay, khẽ nói: “Mấy nữ tử tầm thường như các cô, đáng thương đến nhường ấy. Nếu nữ tử không có gì trong tay, thì phải dựa dẫm vào đàn ông, cho dù người đàn ông này bị bỏng đến mức người không ra người ngợm không ra ngợm, cho dù hắn ngớ ngẩn ngu si đến mấy, thì các cô cũng vẫn phải đối xử tốt với hắn. Bởi vì rời khỏi hắn, thì các cô không có khả năng để sống tiếp trên đời. Ôi nữ nhân đáng thương…”
“Cô… Cô nói bậy gì thế hả!! Cô nói thủ lĩnh của chúng tôi không có gì hết ư? Ta nói cho cô biết…”
“Tiểu Tứ!” Lâm Trục Lưu ngăn hắn lại, nói với Cơ Na La: “Tiên sinh, có vài chuyện, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Ta đối xử tốt với chàng ấy, không phải vì muốn thứ gì từ chàng, mà bởi vì bản thân chàng khiến ta muốn đối xử tốt với chàng mà thôi, chàng khiến ta cảm động, khiến ta vui vẻ, khiến ta có thể vì chàng mà làm bất cứ việc gì.”
Lâm Trục Lưu đặt Tiêu Mị không chịu ăn cơm gối đầu lên đùi mình, vừa vuốt tóc cho chàng vừa nói: “Cô cảm thấy chàng không tốt, nhưng ta lại cảm thấy chàng là người tốt nhất, chỉ cần nhìn chàng, ta liền cảm thấy chàng tốt đẹp hơn bất kỳ người đàn ông nào trên cõi đời này. Đáng tiếc, chắc chắn là cô không hiểu được đâu.”
Cơ Na La không kiềm được nhìn Lâm Trục Lưu thêm mấy bận, như muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì, chỉ đành xoay lưng, khẽ nói: “Ta phải đi ngủ đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc