Lương Tướng - Chương 42

Tác giả: Lâm Thù Đồ

Chương 42: Tình trong khe hở

Khi Lâm Trục Lưu trở về doanh trướng, phát hiện ánh đèn trong trướng đã được thắp sáng. Nàng vội vàng vén mành trướng lên, thì trông thấy Tiêu Mị mặc y phục vải bố màu thiên thanh, đang ngồi trên thư án trong trướng, cúi đầu đùa nghịch khối bạch bích của mình.
Y cúi đầu, những sợi tóc mai lưa thưa che khuất cảm xúc trên mặt.
“Tiêu Mị, chẳng phải huynh lên Nhung Sơn cùng với Tề Phong ư?”
“Trấn Bắc vương cần tìm Tề Phong gấp, nên hai người bọn ta xuống núi sớm.” Tiêu Mị vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng, Lâm Trục Lưu liền phát hiện sắc mặt của y hơi tái.
Nàng đi đến bên cạnh y, vuốt suôn mấy sợi tóc lưa thưa, sau đó hỏi y: “Sao vậy? Có phải trong người không khỏe hay không?”
Tiêu Mị cười với nàng, “Không sao, có lẽ hôm nay đi bộ lên Nhung Sơn nên hơi mệt. Tướng quân, ngày mai nàng phải đến Ẩn Vu, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Sao huynh biết ngày mai ta phải đi Ẩn Vu!” Trong lòng Lâm Trục Lưu giật thót, sốt ruột hỏi Tiêu Mị.
Tiêu Mị bị nàng hỏi vậy, hơi sững sờ, y giải thích: “Lúc ta về đến quân doanh tình cờ gặp được Thù công chúa.”
“Vậy… vậy.. Thù công chúa trưởng thành hơn rất nhiều so với ba năm trước.”
Tiêu Mị gật đầu, “Từ khi gặp chuyện ở biên giới Ẩn Vu, sau khi trở về đế đô Thù công chúa giống như trở thành một con người khác. Ngay cả đế tọa trước đây thường chê cười nàng ta giống như đống bùn nhão, cũng phải nhìn nàng ta với con mắt khác.” Y nhìn Lâm Trục Lưu, cười gượng gạo: “Cũng phải, tướng quân cứu giúp chúng tôi ở biên quan Ẩn Vu lần nọ, thật sự phong thái hiên ngang, khí phách anh dũng, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ…”
“Tiêu Mị…” Lâm Trục Lưu đột nhiên ngắt lời y, đôi mắt lấp lánh ánh nước và con ngươi đen láy ngập tràn cảm xúc đau khổ và vẫy vùng: “Có phải huynh… ta nói, nếu, nếu ta làm một chuyện cực kỳ có lỗi với huynh… huynh có tha thứ cho ta không?”
Cơ thể Tiêu Mị run rẩy kịch liệt, khối bạch bích lưu vân khắc hai chữ Hạ Lan trong tay rơi xuống đất, vang lên tiếng lanh lảnh, sau đó chìm vào yên lặng.
Huynh ấy đã nghe thấy… chắc chắn huynh ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mình và Hàn Tiểu Tứ ban nãy bên bờ Minh Châu.
Nhận thức được điều này, Lâm Trục Lưu gần như cảm thấy bản thân như muốn ૮ɦếƭ ngay tức khắc. Thậm chí trước giờ nàng chưa từng như vậy, cảm thấy đứng im cũng là một hành động cực kỳ đau đớn.
Tiêu Mị vẫn cúi đầu, im lặng nhìn khối bạch bích trên sàn, bỗng chốc căn phòng chìm vào tĩnh lặng, điều này khiến Lâm Trục Lưu không thể chịu được nữa.
“Tiêu Mị… ta… ta đi tắm.” Lâm Trục Lưu dùng toàn bộ sức lực nói xong câu này, sau đó giống như chạy trốn rời khỏi tầm mắt của Tiêu Mị.
Thùng gỗ sau doanh trướng chứa đầy nước ấm, Tiêu Mị lúc nào cũng tỉ mỉ tinh tế như vậy.
Lâm Trục Lưu cởi y phục ngồi vào bồn tắm, nước ấm nhường này, nhưng trong thâm tâm nàng lại cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Nàng không sai! Nếu Tiêu Mị làm phản, y là hoàng tử của địch quốc, treo đầu y lên tường thành, là biện pháp tốt nhất để khích lệ sĩ khí. Nàng làm vậy là để bảo vệ thành Qua Tỏa, không hề sai!
Nhưng… tại sao trái tim nàng lại khó chịu đến vậy…
Nàng yêu y… nhưng những lời nói lạnh lùng vô tình này của nàng, đã bị y nghe thấy.
Phong Lăng Vận bày cho nàng một ván cờ, cho dù thế nào, thì hầu như nàng đều chỉ sẽ thua đến mức thảm bại.
Nếu Tiêu Mị làm phản thật, nàng sẽ mất đi tình yêu chân thành của đời mình. Nếu Tiêu Mị không làm phản, vậy thì sự nghi ngờ hiện tại của nàng đối với y, câu nói “chém đầu y, treo lên cổng thành” này của nàng, còn có tư cách để ở bên cạnh y ư?
Tại sao lại trùng hợp như vậy, câu nói này của nàng, vừa vặn bị Tiêu Mị nghe thấy.
Có lẽ sự tín nhiệm không thể chấp nhận bất kỳ khiếm khuyết nào, một khi xuất hiện khiếm khuyết, lập tức sẽ bị phát giác ngay.
Đúng là quả báo nhãn tiền...
Lâm Trục Lưu ngâm mình trong nước, nàng cảm giác ý thức của mình đang dần thoát ly khỏi thân thể.
Có lẽ chỉ trong một khắc, có lẽ đã trải qua rất lâu, Lâm Trục Lưu nghe thấy một giọng nói khẽ gọi nàng, đó là âm thanh của Tiêu Mị.
Nàng mở mắt, trông thấy Tiêu Mị đang ngồi bên cạnh, còn nàng, đang nằm trong doanh trướng của mình.
“Tiêu Mị, sao ta lại ở đây?”
“Tối qua nàng ngủ quên trong bồn tắm, ta bế nàng tới đây. Dậy thôi, chẳng phải hôm nay phải đến Ẩn Vu sao? Đường đường là một võ khôi, mà còn ngủ nướng thế này, đến Ẩn Vu người ta cười cho mà xem.”
Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị, cảm thấy nét mặt và giọng điệu của y vẫn dịu dàng như cũ, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Y đợi nàng mặc xong y phục, rồi đợi nàng Pu'i xong tóc, sau đó chỉ vào chậu nước bằng đồng nhắc nhở nàng: “Tướng quân, nước ấm đấy.”
Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu qua nhìn y, nàng cảm thấy tuy y vẫn đang đứng bên cạnh nàng, mặc dù giọng nói vẫn dịu dàng như xưa, nhưng nãy giờ y chưa nhìn thẳng vào nàng một lần nào.
Y đang tức giận.
Biết được điều này, trái lại Lâm Trục Lưu cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Con người Tiêu Mị quá giỏi nhẫn nhịn, chuyện gì cũng đều vì nàng, toàn tâm toàn ý trả giá vì nàng.
Y như vậy quả thật không có gì để bới móc, nhưng ngược lại càng khiến lòng nàng bất an. Trên đời này thật sự có người như vậy ư? Có thể yêu một người, yêu đến mức quên cả giới hạn của bản thân.
Ân Trọng Hải từng yêu nàng như vậy, nhưng chỉ vì bảo toàn bản thân hắn, suýt chút nữa khiến nàng phải gánh tội danh bất nhân bất nghĩa; Khâu Thương cũng từng yêu nàng như vậy, nhưng hắn ta vì Mật Dao Nữ, những gì nàng trả giá vì hắn, hắn đều vứt đi như đống giẻ rách.
Tiêu Mị rất tốt, y trả giá vì nàng nhiều hơn cả Ân Trọng Hải và Khâu Thương lúc yêu nàng nhất gộp lại. Nhưng người yêu nàng sâm đậm nhất, có phải cuối cùng cũng sẽ phản bội nàng hay chăng? Nàng không dám nghĩ, hễ nghĩa đến sẽ đau thấu tâm can.
“Tiêu Mị, ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đến Bạch doanh thôi.” Lâm Trục Lưu nói xong, vươn tay định vỗ lên vai y, nhưng bị y lách mình né tránh.
“Tướng quân, Thù công chúa đợi nàng ở ngoài trướng đã lâu, nhanh ra đấy đi.”
“Thế à…” Lâm Trục Lưu ngượng ngùng rút tay về, khẽ vuốt lên quân phục, sau đó đi ra ngoài doanh trướng cùng với Tiêu Mị.
Phong Trản Thù đang chờ nàng ngoài trướng, thấy nàng đi ra bèn vội vàng tiến lên phía trước gọi nàng: “Lâm tướng quân.”
“Chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?” Lâm Trục Lưu hỏi nàng.
“Đã chuẩn bị thỏa đáng cả rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Đã để cô phải đợi, thật có lỗi quá.”
“Không sao, ta dậy sớm quen rồi.” Phong Trản Thù mỉm cười với nàng, “Tần tướng quân cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng ta đến Ẩn Vu luôn nhé?”
Lâm Trục Lưu gật đầu, xoay người bước lên tuấn mã Nam Phong mà Tiêu Mị vừa dắt tới giúp nàng.
Đoan Nguyệt trưởng công cúa đi sứ đến Ẩn Vu, đây là đại sự hiếm thấy ở Đoan Nguyệt, bách tính Qua Tỏa vì để được ngắm nhìn phong thái của đệ nhất mỹ nhân Đoan Nguyệt một lần, mà đội ngũ tiễn chân thậm chí kéo dài đến mãi Nam Ly quan.
Binh sĩ Tử doanh tiễn Lâm Trục Lưu đến tận Bắc Ly quan, đến cửa khẩu, nàng ngoảnh đầu nhìn các tướng sĩ sau lưng, nói lớn: “Lần này ta đến Ẩn vu, ít thì chục hôm, nhiều cũng phải ngoài một tháng, thành Qua Tỏa giao lại cho mọi người nhé.”
Lâm Trục Lưu nhìn chằm chằm Tiêu Mị trong biển người, nhưng y vẫn cúi đầu, nàng không thể nhìn rõ nét mặt của y.
Nàng thở dài một hơi, thầm nói: Tiêu Mị… trong thành ngoài Trấn Bắc vương tuổi tác đã cao, Triệu Thiết Khâm yếu thế, thì hiện giờ người có chức vụ cao nhất là huynh.
Ta giao thành Qua Tỏa lại cho huynh, huynh sẽ làm thế nào đây…
Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị lần cuối, sau đó xoay đầu ngựa, thúc ngựa đi đến hàng ngũ đầu tiên hướng về phía Ẩn Vu.
Nhưng nàng không thể nào ngờ được, quyết định lần này của nàng, sai lầm đến mức khiến nàng cả đời này cũng không thể nào tha thứ cho bản thân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc