Lương Tướng - Chương 21

Tác giả: Lâm Thù Đồ

Chương 21: Bắc Ly quan

Lâm Trục Lưu, Hàn Tiểu Tứ và Tiêu mị cùng liên thủ, đánh cho tên trạng nguyên họ Lưu một trận nhừ tử. Vốn dĩ định thể theo yêu cầu của Hàn Tiểu Tứ cho hắn, ăn, cớt, nhưng sau lại cảm thấy hơi quá đáng, nên không thật sự động thủ, có điều quả thật là cho hắn ăn một mồm bùn đất.
Mấy người đang đánh đấm hăng say, thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, “Chuyện gì thế?”
Xoay người lại thì trông thấy Phương Tự tướng lĩnh của Lục doanh đang cau mày nhìn bọn họ.
“Không nhìn thấy à? Lão tử đang cầm đầu đánh người đấy!” Lâm Trục Lưu quẳng Lưu Ngọc xuống đất, vuốt tóc đi đến trước mặt Phương Tự.
“Lâm Tướng quân, bất kể Lưu Ngọc đã làm gì, cũng là phó tướng của doanh ta. Ngươi mang thuộc hạ đánh hắn như vậy là phạm vào quân kỷ đấy.”
“Nếu Lão tử có tháng nào không phạm quân kỷ, chắc là Tưởng lão đầu của quân cơ doanh phải bắn pháo hoa ăn mừng đấy. Chẳng phải ngươi muốn biết phó tướng nhà ngươi đã làm gì sao? Ta nói cho ngươi biết.”
Lâm Trục Lưu ngoắc ngón tay với Phương Tự, dẫn hắn đến khu rừng nhỏ kế bên.
Đại khái khoảng một nén nhang sau, cũng có thể ngắn hơn, Lâm Trục Lưu cùng với Phương Tự mặt mày tái mét đi ra khỏi khu rừng.
Tiêu Mị không biết Lâm Trục Lưu đã nói gì với Phương Tự, nhưng thấy Phương Tự xách Lưu Ngọc đi vào khu rừng nhỏ kia, sau khi ra ngoài Lưu Ngọc càng giống một chú gà trống chiến bại, đầu tóc mặt mày toàn bụi đất.
Lâm Trục Lưu rất hài lòng, ngần ấy năm, cái tên khốn kiếp Phương Tự cũng coi như làm được một chuyện nên người, đáng được khích lệ, đáng được khen thưởng.
“Phương soái, không ngờ được ngươi còn…” Lâm Trục Lưu chưa nói hết lời, thì bị Phương Tự ngắt lời.
“Hôm nay là ngày Lục doanh trực ban, Lâm tướng quân mang phó tướng, quân tả và bách phu trưởng ẩu đả cá nhân, đến phòng quân cơ chỗ Tưởng tướng quân lãnh phạt đi.”
Quả nhiên không nên có ảo tưởng với cỗ quan tài này mà… Lâm Trục Lưu nhìn Phương Tự mặt mày như băng sơn, cảm thấy nụ cười trên mặt nàng, vỡ vụn.
Doanh quân cơ của Qua Tỏa trông có vẻ trang nghiêm rộng rãi, trên thực tế là một nơi có tiếng không có miếng, chỉ cần phạm lỗi không nặng lắm, vào trong đấy chẳng qua là gãi ngứa mà thôi.
Nói trắng ra chính là nơi những tướng sĩ phạm phải lỗi lầm đến để đóng cửa suy ngẫm.
Lão đại Tưởng Hòa của quân cơ doanh là một con hổ giấy, sợ nhất chính là kẻ vô lại giống như Lâm Trục Lưu. Đánh thì đánh không lại, mắng suốt một canh giờ cũng chẳng hề hấn gì, sau khi phạm lỗi còn hống hách hơn cả trước khi phạm lỗi.
Hắn nhìn Lâm Trục Lưu mặt mày ngạo nghễ ngồi trên chiếc ghế đẩu, đè thấp giọng, nói: “Lâm soái, Lưu phó tướng sai cũng đã nhận rồi, đòn cũng bị đánh rồi, còn bị phạt ở đây cấm cửa ba ngày, ngài rốt cuộc còn muốn ta làm gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Đơn giản thôi, bảo hắn treo một tấm bảng vào cổ, trên đó viết bốn chữ “Ta là Đại Gia”, nhảy chồm hổm quanh Tử doanh một tuần.”
“Phụt…” Lâm Trục Lưu vừa dứt lời, Tưởng Hòa phụt ra một ngụm trà đang uống dở.
Đại Gia là ai, Đại Gia chẳng phải là chú chó Uy Vũ mà Võ khôi đại nhân nuôi đấy ư?
Tưởng Hòa tuy không dám phạt Lâm Trục Lưu, nhưng theo quy tắc vẫn phải giảng đạo lý như thường.
Lâm Trục Lưu kinh nghiệm dày dặn, bị Tưởng lão đại tụng kinh suốt một canh giờ cũng chẳng hề hấn gì. Hàn Tiểu Tứ và Trần Thanh cũng rất thoải mái, xem ra đều là khách quen của phòng quân cơ. Chẳng qua chỉ khổ mỗi Tiêu Mị mới đến lần đầu, bị người ta càm ràm lâu như vậy, cổ cũng sắp gãy cả rồi.
“Sao rồi?” Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị một cái.
“Không có gì, bị càm ràm lâu quá, đau cổ thôi.”
“Ta xoa Ϧóþ cho huynh nha?” Lâm Trục Lưu cười híp mắt nhìn Tiêu Mị.
“Tướng quân, nói thật, có phải nàng vẫn ghim ta vì hôm qua ta đánh Khương tiểu Hầu gia trên núi không?”
“Sao huynh lại nghĩ tướng quân của huynh như thế? Một người ngoài như hắn, sao ta lại vì hắn mà ghim huynh chứ?”
Lâm Trục Lưu vừa dứt lời, Tiêu Mị bèn cảm thấy mặt hơi nong nóng. Câu nói “tướng quân của huynh” của Lâm Trục Lưu ban nãy thành công làm y hết hồn.
Y xoa mũi, rủ mắt nói: “Ta chỉ cảm thấy nàng hôm nay quá mức ân cần, hẳn là không có chuyện tốt đẹp gì.”
“Lão tử đang an ủi huynh mà! Chẳng lẽ bây giờ huynh không cần an ủi à?”
Tiêu Mị vuốt vuốt tóc Lâm Trục Lưu, ôm lấy vai nàng đi về phía Tử doanh.
Bởi vì tối nay phải áp tải νũ кнí đến Bắc Ly quan, Lâm Trục Lưu vừa ở trên núi tuyết hai ngày, cả người hơi buốt, thế nên vừa ngâm mình trong thùng nước nóng, vừa lật giờ một cuốn bản đồ xem chăm chú.
Chưa xem được mấy trang, thì trông thấy Hàn Tiểu Tứ ngu ngốc xông vào trướng, làm đổ bình gốm đựng quả óc chó ở cửa.
“Thủ lĩnh!”
Giọng nói của Hàn Tiểu Tứ cực kỳ vui vẻ, tựa như đã làm được chuyện lớn gì đó ghê ghớm lắm. Tiếp đó, chỉ nghe thấy một tiếng “cốc”, một cái gáo múc nước ụp lên đầu hắn.
Lâm Trục Lưu xoay lưng, mặc y phục sạch lên người, quay người đạp hắn ngã xuống đất, hung tợn nói: “Đã bảo với ngươi rồi, đi vào thì phải gõ cửa, chẳng lẽ lỗ tai của ngươi được nặn bằng bùn à?”
Binh sĩ của Lâm Trục Lưu trước giờ đều đặc sắc như vậy, vào trướng của nàng thì cứ trực tiếp vén mành lên, cũng không quan tâm nàng đang phê công văn mật hay là đang đọc thư tín cá nhân. Lâm Trục Lưu hoài nghi cho dù nàng có đang thay y phục bên trong, thì binh tướng của mình đi từ bên ngoài vào cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
Hàn Tiểu Tứ bị đánh, cũng không tức giận, cười ha ha không ngừng.
“Chuyện gì, ngươi coi chừng cười đứt ruột đấy.”
“Thủ lĩnh, buồn cười quá, ha ha…” Hàn Tiểu Tứ hễ cười là không ngừng được, thế là ra hiệu bảo A Tài bên cạnh nói.
A Tài không mặt dày như Hàn Tiểu Tứ, hơi đỏ mặt, rồi mới nói với Lâm Trục Lưu: “Thủ lĩnh, chuyện là thế này, ban nãy có hai thám tử của Phong Mộ đi qua hồ Minh Châu…”
“Có thám tử đi qua mà các ngươi còn cười! Đã bắt được chưa?” Lâm Trục Lưu cau mày.
“Thủ lĩnh, cô có thể đợi chúng tôi nói xong đã không? Cũng trách hai tên thám tử kia hơi xui xẻo, lúc lên bờ vừa vặn gặp phải Tiêu ca đang tắm rửa ở ven hồ. Sắc vóc thân hình kia của Tiêu ca, cô rõ nhất chứ gì? Dưới ánh trăng, cứ y như hồ yêu ấy. Hai tên thám tử kia trông thấy cả người huynh ấy toàn nước với cả nước, thì sững sờ ngay tại chỗ, rồi lập tức nhào thẳng xuống hồ bơi quành về, nhưng bị Tiêu ca tóm lên. Lúc lên bờ hai tên thám tử kia còn đang vùng vẫy, tôi và A Tài nhìn thấy bộ dạng kia, cười xuýt nữa nấc cụt luôn.
Lâm Trục Lưu nhìn Hàn Tiểu Tứ, cố gắng nhịn cười, nhưng không nhịn được, vẫn bật cười thành tiếng. Sau khi cười xong nàng ngoắc tay với Hàn Tiểu Tứ, Hàn Tiểu Tứ không rõ đầu cua tai nheo, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt nàng, “Sao thế thủ lĩnh?”
“Tiêu Mị đang tắm, hai các ngươi ở đó làm gì?” Lâm Trục Lưu híp mắt, nở nụ cười nham hiểm.
“…”
Lâm Trục Lưu cởi giày dưới chân ra, đập cho Hàn Tiểu Tứ hai cái vào đầu, “Đồ không nên nết, không biết xấu hổ, thế mà dám nhìn trộm nam nhân của ta tắm rửa!”
Nàng gõ cho Hàn Tiểu Tứ hai cái, thì trông thấy mành trướng sau lưng hắn bị vén lên, Tiêu Mị xõa tóc đi vào.
Vì ban nãy đã tắm rửa ở hồ, trên người Tiêu Mị mang hơi nước lành lạnh và mùi hoa cỏ dễ ngửi. Tóc của y cực dài, ẩm ướt suôn mềm đến tận đầu gối, trên người mặc bộ y phục bằng vải sa mà văn tướng Ung Đồng thường mặc, lộ ra vòng eo cực đẹp vốn có.
Ba người trong trướng nhìn y, đồng loạt sững sờ.
Tiêu Mị thấy ba người nhìn mình chằm chằm, cười nói: “Nhìn ta làm gì? Chẳng phải ban nãy còn náo nhiệt lắm hở?”
“Không có gì, chẳng qua là Hàn Tiểu Tứ…”
“Thủ lĩnh, tôi sai rồi!” Hàn Tiểu Tứ ôm lấy đùi Lâm Trục Lưu, “Sau này tôi không dám nữa đâu, khẩu hạ lưu tình… đi mà!”
Hàn Tiểu Tứ vẫn chưa dứt lời, thì bị Tiêu Mị xách lên quẳng ra ngoài trướng.
“Ơ, vụ Hàn Tiểu Ngớ nhìn trộm huynh tắm, huynh biết rồi à?” Lâm Trục Lưu hơi ngạc nhiên. Chắc là không đến nỗi đâu nhỉ, nếu Tiêu Mị biết chuyện này, lúc ấy đã tẩn Hàn Tiểu Tứ rồi, không lý nào đến bây giờ mới bộc phát.
Nàng ngẫm nghĩ, ban nãy Hàn Tiểu Tứ ôm chân của nàng, Tiêu Mị đang ghen.
“Hắn nhìn trộm ta… Mẹ ngươi chứ Hàn Tiểu Tứ!” Tiêu Mị xắn ống tay áo xông ra ngoài trướng, bị Lâm Trục Lưu ôm lấy eo.
“Ôi chao, thôi bỏ đi, vận chuyển νũ кнí quan trọng hơn. Lần này luyện binh khí thay đổi một số tỷ lệ của đồng, sắt với cả thiếc, lão hoàng đế đợi xem thành quả đến mức sắp trông mòn con mắt rồi. Huynh đến Bắc Ly quan với ta trước đi, trở về ta sẽ đánh ૮ɦếƭ hắn giúp huynh.
Tiêu Mị gật đầu đi ra ngoài doanh trướng, không đến thời gian một nén hương, đã tập hợp được một đội khinh kỵ và một đội cung nỏ.
Tốc độ của Tử doanh trước giờ đều nhanh đến kinh người, chỉ mất một khoảng thời gian ngắn, đã giao được lô kiếm sắt đến tay của Hàn lão tướng quân đang tiếp ứng.
Vị Hàn lão tướng quân đang thủ quan ải tên là Hàn Hi, là phụ thân của Hàn Tiểu Tứ. Tuy đã ngoài năm mươi nhưng không hề già nua, giọng nói như tiếng chuông đồng, tóc bạc nhưng mặt mày vẫn hồng hào. Phó tướng đứng bên cạnh ông cũng uy phong lẫm liệt, hơn nữa còn là một nữ nhân.
Binh sĩ dưới trướng của Hàn Hi đều gọi vị Bạch phó tướng này là Bạch nương tử, thứ nhất là vì bà ấy là phu nhân của Hàn tướng quân, thứ hai là vì Bạch tướng quân có thể ngồi lên vị trí tướng quân này, công lao của Bạch nương tử rất to lớn, trong nhân gian đồn rằng Hàn Hi giống như Hứa Tiên, được Bạch nương tử đưa lên vị trí này.
Cưới một nương tử như vậy, lên được chiến trường, xuống được nhà bếp, thật sự là mối tốt mà.
Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị bên cạnh nàng, không chỉ lên được chiến trường, xuống được nhà bếp, mà vẻ ngoài còn đẹp hơn nhiều so với Bạch nương tử, may mắn ghê!
Hàn Hi nhìn thấy Tiêu Mị bên cạnh Lâm Trục Lưu, vỗ vai nàng bảo: “A Trục, tân phó tướng của ngươi khôi ngô thật!”
Lâm Trục Lưu cười cười, đưa danh sách binh khí áp tải lần này cho ông ấy.
“À, thằng khốn kia nhà ta vẫn ổn chứ?”
“Ổn lắm.” Lâm Trục Lưu giương khóe miệng, gật đầu với Hàn Hi, “Hai hôm trước còn nhìn trộm nam nhân tắm, bị ta lấy đế giày tẩn cho một trận.”
Lâm Trục Lưu cà lơ phất phơ quen rồi, những người thường qua lại với nàng đều biết. Lính của Hàn tướng quân và lính của Lâm Trục Lưu thường qua lại với nhau, thế nên cũng không để bụng lắm đến lời nói của nàng, nghe rồi cũng chỉ cười cho xong chuyện. Nhưng Bạch nương tử hơi hoảng hốt, mặt mày căng thẳng kéo nàng sang một bên, “Tiểu Tứ nhìn trộm chàng trai nhà ai? Doanh nào? Không làm gì người ta đấy chứ?”
Lâm Trục Lưu trợn mắt, nếu hắn dám…
Mấy người đang trò chuyện, thì trông thấy một vị tướng quân mặc áo giáp màu đồng đi xuống khỏi tường thành của Bắc Ly quan.
Hàn Hi trông thấy hắn, vội vàng nói: “Ôi, Khâu tiểu tử đến rồi hả? A Trục, hắn muốn gặp ngươi mà đã đợi ở đây ba ngày rồi đấy.”
Tướng quân nọ không lên tiếng, đôi con ngươi đen thẳm nhìn chằm chằm Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu vốn dĩ không muốn nhìn hắn, nhưng bị nhìn chằm chằm nên không thể né tránh được, chỉ đành gật đầu với hắn, “Đã lâu không gặp, Khâu Thương.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc