Lười Thê Của Tổng Tài - Chương 21

Tác giả: Lạc Thanh

“Aizz! Lại ngủ! Thật không hiểu là cô sơ ý hay là đối với tôi thực yên tâm chứ!” Bùi Nhĩ Phàm sửa sang lại những sợi tóc tán loạn của Y Thượng Tĩnh, khẽ vuốt khuôn mặt hồng hồng của cô, “Nếu như là nữ nhân viên mặt lạnh trước kia, tôi cũng sẽ đối với bản thân mình yên tâm, nhưng là hôm nay…”
“Ha! Người huynh đệ! Cậu đang làm gì ở đây?” Mỗi khi đến thời khắc mấu chốt đều có kẻ không biết thức thời chạy đến quấy rầy, tỷ như Trương Giai Thành cũng một thân quần áo thoải mái, nhưng một tay cầm chén R*ợ*u, một tay ôm cô em, vẻ mặt đang cười đến sáng lạn, “Hửm? Khi nào thì cậu lại đối với loại tiểu giai nhân thanh tú này có hứng thú? Mới vài ngày không được hoạt động liền đổi khẩu vị rồi?”
Cũng vừa lúc Trương Giai Thành xuất hiện, khiến cho suy nghĩ của Bùi Nhĩ lập tức thanh tỉnh trở lại, mình vừa rồi nghĩ cái gì vậy? Thiếu chút nữa liền muốn làm tên khốn nạn lợi dụng lúc người ta khó khăn làm tới rồi! “Cái gì mà tiểu giai nhân thanh tú! Cô ấy cùng tuổi với cậu đấy!” Bùi Nhĩ Phàm không thích Trương Giai Thành nói Thượng Tĩnh như vậy, giống như là đồ của mình bị người ta nhòm ngó vậy.
“Wow! Nhĩ Phàm! Mới một lát thôi, mà cậu đã hỏi thăm rõ ràng tuổi của người ta? Còn nữa, chưa bao giờ thấy cậu để cho một cô gái ngủ say ở trong lòng cậu như thế đấy!” Trương Giai Thành cũng ngồi xuống, vốn định tới gần nhìn kỹ cô gái mang áo trắng kia một cái, nhưng lại bị Bùi Nhĩ Phàm liếc xéo một cái, liền thực tự giác tựa vào trên sô pha trêu đùa, “Cô gái này là ai?”
“Cậu cũng biết cô ấy đấy, Y Thượng Tĩnh.” Bùi Nhĩ Phàm đơn giản đáp lại. Người trong lòng tựa hồ có chút không thoải mái, hướng trong lòng Bùi Nhĩ Phàm ngọ nguậy, tìm một vị trí thoải mái hơn mà tiếp tục ngủ ngon. Bùi Nhĩ Phàm cũng rất phối hợp đem cô ôm sát vào trong lòng.
Trương Giai Thành ở một bên xem mà mắt hoa cả lên, Bùi Nhĩ Phàm này đối với người ta đều ôn hòa, nhưng đều là giới hạn trong lễ phép và ôn hoà—— cho dù là bạn giường của cậu ta cũng vậy (HMC: đọc xong câu này ta muốn lật bàn quá, nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa *** ko sai tí nào mà). Nhưng hiện tại, cậu ta đối với Y Thượng Tĩnh lại là một loại ôn hòa khác, không đúng, phải nói là ôn nhu, ôn nhu chưa bao giờ thấy qua! Quan hệ giữa hai người này khi nào lại tốt như vậy? Sáng hôm nay, không phải còn đang cãi nhau sao? Chẳng lẽ thật sự là đúng theo câu đánh là thân, mắng là yêu kia, mỗi ngày cãi nhau đấu đấu võ mồm liền lâu ngày sinh tình rồi? Y Thượng Tĩnh lớn hơn Bùi Nhĩ Phàm hai tuổi a! Bất quá đầu năm nay, hai tuổi cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhìn các ngôi sao mà xem, chị em yêu nhau cũng không ít!
“Cô ấy tại sao lại ở chỗ này?” Trương Giai Thành hỏi, lại nhìn ly R*ợ*u trên bàn, “Chẳng lẽ cô ấy uống say?”
Bùi Nhĩ Phàm gật gật đầu.
“Không thể nào! Ăn mặc xinh đẹp như vậy, cư nhiên chạy đến nơi này để uống R*ợ*u, còn uống đến say bất tỉnh nhân sự, nếu không gặp cậu, chỉ sợ sáng sớm ngày mai cô nàng sẽ nằm ở…” Dưới ánh mắt của Bùi Nhĩ Phàm, Trương Giai Thành cứng đờ đem những lời “… trên giường của một người đàn ông xa lạ” nuốt xuống, “Aizz, sao cậu không đưa cô ấy về? Ách… Cậu chắc là không biết nhà cô ấy ở đâu, nhưng dựa vào khả năng ngủ của cô ấy, hơn nữa cô ấy lại uống nhiều R*ợ*u như vậy, sợ là một lát nữa vẫn chưa tỉnh lại. Chẳng lẽ cậu muốn ôm cô ấy nguyên một đêm như vậy?”
“Mình biết nhà cô ấy ở đâu, mình hiện tại liền đưa cô ấy về.” Sau đó liền đứng dậy, ôm Y Thượng Tĩnh rời đi.
“Hi! Cậu, thật đúng là nói gió làm mưa!” Trương Giai Thành nhìn bóng lưng Bùi Nhĩ Phàm, gào thét, “Ây, cậu làm sao mà biết được nhà cô ấy ở đâu? Chẳng lẽ cậu cố ý nhìn qua tư liệu cá nhân của cô nàng…?” Đáng tiếc, giọng của Trương Giai Thành ở trong quán bar ồn ào là rất bé nhỏ không đáng kể.
————
“Bác Y, chào bác!” Khi Y mẹ mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nhĩ Phàm cùng với Y Thượng Tĩnh ở trong lòng *** anh, thì Bùi Nhĩ Phàm ưu nhã cười hướng Y Mẫu chào hỏi .
“Ách… Bác nhớ con rồi! Con là bạn của Thượng Tĩnh đúng không? Họ Bùi, kêu Bùi Nhĩ Phàm, đúng không?” Y Mẫu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, “Lần trước cũng là con đưa Thượng Tĩnh nhà bác trở về có đúng không?”
“Đúng vậy, bác gái!” Bùi Nhĩ Phàm mỉm cười, “Bác gái, con không thể đem Thượng Tĩnh đưa vào trong phòng trước sao?” Tuy rằng Y Thượng Tĩnh nhìn qua thực gầy, nhưng ôm vào còn có chút nặng, đặc biệt sau khi bế cô lâu như vậy, tay của Bùi Nhĩ Phàm có chút mỏi .
“À! Có thể có thể!” Y mẹ mở cửa ra, hơi có chút cười đến mất tự nhiên, “Vẫn như lần trước, đem nó đặt vào trong phòng nó đi thôi! Cám ơn cháu!” Bùi Nhĩ Phàm gật gật đầu, theo lời Y mẹ phân phó mà làm. Mà Y mẹ ở một bên, cũng là một đầu khó hiểu, nghi hoặc.
“Bà xã, là Thượng Tĩnh đã về sao?” Y cha trong thư phòng nghe thấy có tiếng đập cửa, liền ló đầu ra ngoài, hỏi.
“Ừ.” Y mẹ ngắn gọn trả lời, “Nhưng không phải tỉnh táo trở về, mà là ngủ trở về!”
“Ngủ trở về? Ngủ sao trở về được?” Y cha nghe lời nói rất kỳ quái này của Y mẹ, liền ra thư phòng, đến phòng bếp rót cho mình chén nước, vừa ra phòng bếp, liền gặp một thanh niên ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi, một thân quần áo thoải mái bụi bặm đi ra từ phòng con gái R*ợ*u của mình. Mà Bùi Nhĩ Phàm cũng thấy Y cha đang bưng chén nước, quần áo ở nhà, tóc có hơi ngả hoa râm, thân thể có chút mập mạp, nhưng lại có một cỗ khí thế uy nghiêm.
“Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?” Y cha lên tiếng trước, ánh mắt ngưng trọng.
“Bác trai, chào bác! Con là Bùi Nhĩ Phàm, bạn của Thượng Tĩnh.” Bùi Nhĩ Phàm lễ phép ân cần thăm hỏi .
“Ai nha, lão già này, là cậu ấy đưa Thượng Tĩnh về!” Y mẹ ở một bên nở nụ cười rất khó coi nói, “Mau vào đây, cậu Bùi, ngồi một chút đi! Vừa vặn, bác còn có chút việc muốn hỏi con đấy! Lão già, đi rót cho cậu Bùi chén nước!”
“Ách… Không cần làm phiền bác trai đâu, con…” Xem ra, trong phòng này chân chính khó chơi hẳn là không phải là Y cha, mà là vị Y mẹ mang vẻ mặt tươi cười giả tạo này.
“Con lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi đi, Thượng Tĩnh nhà bác rất nặng, con bế nó về quả có chút làm khó con rồi!” Y mẹ cười nói, “Nhìn bề ngoài, Thượng Tĩnh nhà bác thực gầy, nhưng trên thực tế rất nặng , đúng không con?”
“Ách… Cũng tạm ạ!” Bùi Nhĩ Phàm dưới nụ cười uy hiếp của Y mẹ, đành kiên trì ngồi xuống ghế salon bằng da, thong thả cười.
“Bác cũng không nói nhiều, thẳng vào chủ đề đi!” Y mẹ lên tiếng, đồng thời Y cha cũng ngồi xuống một bên, “Con cùng Thượng Tĩnh là quan hệ thế nào? Thượng Tĩnh tối nay là đi xem mắt, nhưng đối tượng xem mắt không phải con, tại sao lại là con đưa nó về, hơn nữa còn là say đến bất tỉnh nhân sự? Lần trước con nói là bạn học tụ hội, lần này là gì vậy?”
“Bác gái, đêm nay là con gặp được Thượng Tĩnh ở trong quán bar, lúc đấy cô ấy đã uống đến ngà ngà say.” Bùi Nhĩ Phàm chi tiết trả lời, “Cô ấy hình như là đang mượn R*ợ*u giải sầu.”
Y mẹ cùng Y cha nhìn thoáng qua nhau, xem ra trong lòng nha đầu kia là thật sự có chuyện! Nhưng có chuyện gì đáng để nó làm thế? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện làm ăn? Không biết a, trong mấy ngày này, con bé không làm thêm giờ, hơn nữa cũng rất ít nghe nó oán giận cấp trên—— nhưng là trừ những việc đó ra, còn có chuyện gì có thể làm cho nó phiền lòng chứ? Hay là lần xem mắt đêm nay của nó khiến nó không hài lòng? Không thể a, nó căn bản sẽ không vì một hồi xem mắt mà chạy đi uống R*ợ*u!
“À… như vậy sao!” Y cha lên tiếng, “Vậy phải cám ơn cậu Bùi Nhĩ Phàm rồi!” Bỗng nhiên Y cha lại nghĩ đến, tên Bùi Nhĩ Phàm này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?
“Không cần cảm ơn đâu ạ! Đây là việc con nên làm!” Bùi Nhĩ Phàm cười yếu ớt, lễ phép nói.
“Bùi Nhĩ Phàm? Tôi cảm thấy cái tên này tôi hôm qua đã có nghe qua, đúng không? Lão già!” Y mẹ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi Y cha, “Ngày hôm qua tôi hình như đã nghe Thượng Tĩnh cao hứng tuyên bố nó rốt cục đã chế tác thành công cái game, sau đó ở trong game đem một người tên là Bùi Nhĩ Phàm đập cho bẹp dí?”
Ách… nụ cười trên mặt Bùi Nhĩ Phàm có chút ***, Y Thượng Tĩnh này thật là… rảnh rỗi quá đi! Bất quá, không nghĩ tới cô còn là một cao thủ máy tính, có thể tự mình biên soạn chương trình trò chơi? Nhưng không biết trình độ máy tính của cô nàng đến mức nào, tỷ như đột nhập vào máy tính của một người nào đó có thể bị bắt hay không? Ách, làm như vậy có chút nguy hiểm, cho dù cô có thể làm được, cũng không thể để cho cô làm như vậy, đó vốn là chuyện cực kỳ cơ mật. “Ách, bác gái, con nghĩ, Bùi Nhĩ Phàm trong miệng Thượng Tĩnh, nếu không ngoài ý muốn, hẳn là con đó.” Bùi Nhĩ Phàm vẫn đem nét cười giữ trên mặt, “Bác gái có thể cho con xem trò chơi mà Thượng Tĩnh thiết kế hay không?”
“A! Tôi rốt cục cũng đã nhớ ra cậu là ai rồi!” Y cha đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Bà xã a, cậu ta chính là cấp trên vô lương tâm- Bùi Nhĩ Phàm trong miệng Thượng Tĩnh đó!”
“A! Tôi rốt cục cũng đã nhớ ra cậu là ai rồi!” Y cha đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Bà xã a, cậu ta chính là cấp trên vô lương tâm- Bùi Nhĩ Phàm trong miệng Thượng Tĩnh đó!”
Lúc này, nụ cười trên mặt Bùi Nhĩ Phàm thật là có chút giữ hết được! Cấp trên vô lương tâm?! Hóa ra ở trong mắt Y Thượng Tĩnh, anh chỉ là tên cấp trên vô lương tâm!
“A?!” Y mẹ lúc này lại liếc mắt đánh giá Bùi Nhĩ Phàm từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức làm cho Bùi Nhĩ Phàm rợn cả tóc gáy, “Cậu Bùi… à không Bùi phó tổng, nghe nói con nhỏ hơn Thượng Tĩnh nhà bác 2 tuổi?!”
“Đúng vậy ạ.” Bùi Nhĩ Phàm đột nhiên không rõ Y mẹ tại sao lại nhắc đến vấn đề này, nhưng vẫn là thực ôn nhã trả lời, “Bác gái…”
“Con có bạn gái chưa?” Y mẹ rất nhanh cắt lời Bùi Nhĩ Phàm, “Ách… Chắc là chưa đâu nhỉ, bằng không, Thượng Tĩnh nhà bác chắc chắn sẽ bị bạn gái con hiểu lầm mất, nếu xảy ra hiểu lầm gì không cần thiết, vậy cũng thật phiền toái.”
Ách… Đây xem như là đang điều tra gia cảnh sao? Y mẹ rốt cuộc là muốn gì?! Ách… Chẳng lẽ là muốn…
“Bà xã này! Thượng Tĩnh cũng không phải là không ai thèm lấy, bà đừng có vừa thấy chàng trai nào, liền sáp tới điều tra gia cảnh được không!” Y cha ở bên cạnh không hài lòng liếc nhìn Y mẹ một cái, chuyện xem mắt hôm nay đã muốn làm cho Y cha khó chịu rồi, Thượng Tĩnh mới hai mươi lăm tuổi, cũng không phải là ba mươi lăm tuổi, làm gì mà phải vội vã xem mắt?
“Ông thì biết cái gì?! Phụ nữ thôi, thoáng qua một cái hai mươi lăm đó là ba mươi. Hơn nữa, Thượng Tĩnh cũng không còn nhỏ, mỗi ngày trừ bỏ đi làm ra, là ôm máy tính, cùng Chu công đánh cờ, cũng không thấy nó từng lui tới với chàng trai nào?” Y mẹ quở trách lại Y Thượng Tĩnh, mà Bùi Nhĩ Phàm cuối cùng cũng biết Y Thượng Tĩnh vì sao khi nghe điện thoại của Y mẹ, sẽ đem điện thoại để cách lỗ tai rất xa, bởi vì lúc đó cô cũng có loại xúc động muốn chạy trốn. Nhưng Y mẹ còn chưa dừng lại, tiếp tục trách ngược lại Y cha, “Ông đó, cả ngày đều bận việc công sự, lúc nào thì quan tâm đến việc chung thân đại sự của con gái ông chứ? Con gái ông trong lòng nghĩ như thế nào, ông có biết không?”
“Vậy bà thì biết chắc?” Y cha phản bác, “Đột nhiên sắp xếp chuyện xem mắt, bà có nghe qua ý kiến của Thượng Tĩnh sao? Còn nữa, trước mặt cấp trên của Thượng Tĩnh, nói Thượng Tĩnh như vậy, bà làm thế sau này Thượng Tĩnh sao gặp cấp trên của nó được?”
“Ách…” Y mẹ có chút chột dạ, bởi vì việc xem mắt hôm nay hoàn toàn là do một tay bà an bài, Thượng Tĩnh chỉ là nghe theo mà đi, nhưng theo kết quả này, chắc hẳn là không được như ý. Đồng thời, lại quét mắt về phía Bùi Nhĩ Phàm, có chút lung túng.
Bùi Nhĩ Phàm thấy ông bà Y đã bắt đầu ầm ỹ, lại tuyệt không né tránh mà cãi nhau ngay trước mặt một người ngoài, thật đúng là không biết dùng lời gì để hình dung hai người này.
“Ha ha! Bùi phó tổng, để cho cậu chê cười rồi!” Y cha chính là Y cha, cho dù đã phát hiện ra chỗ sai lầm, cũng có thể thản nhiên mà mặt cười đối mặt.
Bùi Nhĩ Phàm cũng thần sắc không thay đổi, cười ôn hòa: “Bác trai nói đùa rồi. Bác trai cùng bác gái cảm tình thật đúng là làm cho người ta hâm mộ, cãi nhau cũng là một loại cuộc sống.”
“Ừ, ừ.” Y cha rất hài lòng câu trả lời của Bùi Nhĩ Phàm, bởi vì ở Y gia, trong hình thức ở chung, tranh cãi ầm ĩ là một bộ phân không thể thiếu trong sinh hoạt gia đình, đồng thời Y cha cũng thường xuyên nói một câu: Vợ chồng là phải cãi nhau, nếu quả thật là mỗi ngày tương kính như tân*, đưa chén nước trà cũng nói cám ơn, vậy còn có ý nghĩa gì? Bất quá, Bùi Nhĩ Phàm này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng xem cách xử sự nói chuyện ổn trọng, cho dù gặp loại tình huống này còn có thể ứng đối thực tự nhiên, đồng thời nói chuyện cũng rất khéo, thật là một người không tệ. Đột nhiên Y cha lại nghĩ tới dự án mà Phỉ Hoa cạnh tranh lần này: Dự án này, có hai công ty cạnh tranh, tuy rằng kế hoạch của Phỉ Hoa viết không tệ, nhưng dự án này là dự án lớn nhất mà Y cha làm sau khi tiếp nhận chức vụ cục trưởng, bởi vậy thận trọng không ít, sau khi điều tra rõ ràng hai công ty tham gia, Y cha cảm thấy tuy rằng Phỉ Hoa danh khí rất lớn, nhưng mấy năm gần đây làm công trình ngày càng kém—— tuy rằng bây giờ còn chưa gây ra sai sót gì, nhưng Y cha vẫn cảm thấy công ty còn lại rất tốt.
*Tương kính như tân: khách sáo với nhau như người mới quen, vợ chồng mới cười…
Lúc Y cha nhìn Bùi Nhĩ Phàm thì Bùi Nhĩ Phàm cũng đồng thời quan sát Y cha. Y mẹ thấy hai gã đàn ông đều trầm mặc, liền đứng dậy, vào phòng Y Thượng Tĩnh một chuyến, lúc ra thì trên tay cầm một đĩa CD, cười nói với Bùi Nhĩ Phàm: “Đây là trò chơi mà Thượng Tĩnh làm —— nha đầu kia có một thói quen, bất luận cái gì cũng vậy đều lưu trữ cả lại. Cái này trước cho con mượn đó, hai ngày nữa con nhớ trả lại cho bác.”
Bùi Nhĩ Phàm gật gật đầu, ngày đầu tiên khi cùng Y Thượng Tĩnh làm việc chung, liền biết Y Thượng Tĩnh khi làm việc tài liệu đều lưu trữ thêm một phần, sựa theo lời của cô mà nói, thì cho dù máy tính đột nhiên bị hack, cũng có thứ dự bị. Nhận lấy đĩa CD, Bùi Nhĩ Phàm cười nói: “Cảm ơn bác gái, kỳ thật con còn không biết Thượng Tĩnh là một cao thủ máy tính—— trước kia cô ấy làm tư liệu rất nhanh, bất quá, con hiện tại mới biết cô ấy hóa ra vẫn là rất nhàn hạ mà làm.”
Nói đến nhàn hạ, Y mẹ có chút bật cười, đồng thời đoán rằng, Bùi Nhĩ Phàm hàng ngày làm việc cùng với Thượng Tĩnh, mới có thể sâu sắc lĩnh ngộ việc lười của Thượng Tĩnh ra sao. Nhưng nghĩ đến Bùi Nhĩ Phàm này có năng lực trị được Thượng Tĩnh—— bởi vì mỗi ngày Thượng Tĩnh tan tầm về đều oán giận: “Bác nói a, nha đầu nhà bác cái gì cũng tốt, chỉ là quá lười thôi! Con là cấp trên của con bé, nên đốc thúc nó nhiều một chút, tốt nhất là đem gân lười của nó rút đi. Nếu không bác còn thật lo lắng không ai thèm lấy nó.”
Việc này, nói thật, là có chút khó khăn. Bùi Nhĩ Phàm nghĩ trong lòng, mỗi ngày thay đổi biện pháp khiến Y Thượng Tĩnh bận rộn, thậm chí đem một vài chuyện vốn là của Trương Giai Thành làm đều giao cho cô để làm, đáng tiếc là, cô vẫn có biện pháp ở trong phòng làm việc mà ngang nhiên ngủ—— hơn nữa còn là đều đặn hàng ngày: buổi sáng từ 11h – 11h30’, buổi chiều từ 2h – 2h30’. Lúc đầu nghĩ chỉnh đốn Y Thượng Tĩnh như vậy, cũng là có chút áy náy, vì thế công tác cũng ít giao cho cô. Nhưng là, không nghĩ tới, sau khi cô rảnh rỗi, cư nhiên đem hình tượng của mình thiết kế vào game, sau đó dùng để ngược đãi! Xem ra, vẫn không thể để cho cô nàng rảnh rỗi—— bắt đầu từ ngày mai!
“Ách, bác trai, bác gái. Con còn có việc, cho nên con phải về trước. Sàu này lại đến thăm hỏi hai người.” Bùi Nhĩ Phàm đứng dậy, cười nhẹ nói.
Ông bà Y cũng không cố giữ, đứng dậy tiễn Bùi Nhĩ Phàm ra cửa. “Lão già, ông cảm thấy cậu Bùi này thế nào?” Sau khi Y mẹ đóng cửa lại, liền cười híp mắt hỏi Y cha, “Rất xứng với Y Thượng Tĩnh nhà ta đúng không? Hơn nữa theo như sự bực tức mỗi ngày của Thượng Tĩnh, tôi phát hiện, cậu Bùi này hoàn toàn là đem Thượng Tĩnh ăn chắc được, làm hại Tĩnh Nhi chỉ có thể thông qua trò chơi để giải hận. Vả lại đã có hai lần cậu ta đem Thượng Tĩnh đang ngủ đưa về nhà, Thượng Tĩnh là một đứa nhỏ bảo thủ, con bé sẽ không dễ dàng cho phép gã nào chạm vào nó, càng sẽ không bao giờ ở trong lòng một người đàn ông ngủ say như ૮ɦếƭ…”
“Hai lần?” Y cha bỗng nhiên cau mày, nghiêm giọng hỏi, “Thượng Tĩnh hai lần ngủ ở trong lòng chàng trai kia rồi?! Làm sao bà đến bây giờ mới nói với tôi?”
“Ách…”
Xem ra, một vòng cảm tình gia đình kiểu khắc khẩu lại sắp sửa bắt đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc