Lười Thê Của Tổng Tài - Chương 02

Tác giả: Lạc Thanh

“Ủa?” Y Thượng Tĩnh tiến vào nhà hàng, kéo theo Phương Nhứ, len lén chỉ vào một đám người “Không phải là bạn trai của Bạch lão nhị và Hoàng lão yêu mời cơm sao? Còn những người kia là ai?”
“Đúng là bọn họ mời a!” Phương Nhứ liếc mắt, giả ngu “Nhưng ta không nói là chỉ mời hai chúng ta a!”
“Phương tỷ, nhưng ta ở đây là nghĩ cho ngươi a! Tỷ xem! Hai người kia, một người chính là oan gia của ngươi!” Y Thượng Tĩnh gõ đầu Phương Như “Ta chỉ sợ là chút các người lại khai chiến rồi tức giận, làm mất vui không ăn nổi!” Oan gia, ở đây chính là ám chỉ Dịch Thiếu Ương, cũng là bạn cùng phòng của bạn trai Bạch lão nhị.
“Cho nên ta mới dắt ngươi theo tiêu hỏa!” Phương Nhứ nói xong liền đi đến ngồi cạnh Bạch lão nhị, Y Thượng Tĩnh quét mắt nhìn cái bàn tròn: Bên trái Bạch lão nhị là bạn trai cô, kế tiếp là bạn trai Hoàng lão yêu, Hoàng lão yêu, Dịch Thiếu Ương, và một nam sinh lạ mặt mà Y Thượng Tĩnh không biết, có lẽ là bạn cùng phòng của Dịch Thiếu Ương.
Y Thượng Tĩnh sắc mặt không thay đổi ngồi vào chỗ giữa Dịch Thiếu Ương và nam sinh lạ mặt kia – chỗ duy nhất còn trống.
“Thượng Tĩnh, ngươi ngồi lộn rồi, qua đây này!” Bạch lão nhị vốn đang nói chuyện phiếm, chợt phát hiện ra Y Thượng Tĩnh đang ngồi cạnh Dịch Thiếu Ương, liền lớn tiếng gọi, đồng thời đẩy đẩy Phương Nhứ “Lão đại, ngươi đổi chỗ cho Thượng Tĩnh đi, ta có chuyện muốn nói lão tam.”
“Có cái gì mà phải nói riêng?” Phương lão đại cầm tay Bạch lão nhị, tức giận nói, “Có lời gì, buổi tối về tán gẫu với lão tam sau, hôm nay nó ngủ cũng đủ rồi, có nói cả đêm cũng không sao!”
Bạch lão nhị nghe xong không nói gì thêm nữa, liếc mắt sang trao đổi với Hoàng lão yêu trong giây lát, Y Thượng Tĩnh liền hiểu ngay hai nha đầu kia có ý đồ gì rồi. Nếu cô đoán không sai, thì nguyên bản kế hoạnh hôm nay không có mình và nam sinh lạ mặt kia – bởi hai ngày trước hai tiểu yêu từng bàn bạc với cô để làm mai cho đôi oan gia, nhưng cô một mực cự tuyệt, trong mắt cô những chuyện này thực nhàm chán, chẳng thà nằm ngủ còn hơn, đồng thời cũng năn nỉ mấy con nha đầu đó mai mốt làm ơn đừng kéo mình vào. Tuy nhiên, hiện tại xem ra Phương lão đại đã biết tỏng âm mưu của họ, nên mới lôi Thượng Tĩnh từ trên giường ra đây.
Không khí liền chùng xuống, còn Y Thượng Tĩnh trong lòng khẽ cười, tay cầm đôi đuã, mắt nhìn chằm chằm vào nồi lẩu hôi hổi, cười nói: “Wow, gọi nhiều đồ ăn ngon thế này, sao còn không mau ăn đi a, ta thực không chịu nổi rồi!”
“Nga! Đúng vậy, đúng vậy, mọi người ăn đi!” Bạn trai Bạch lão nhị cũng cầm đũa, mời mọc “Hôm nay thực sự là khó tin, tiên ngủ Y Thượng Tĩnh và người bận rộn Bùi Nhĩ Phàm cũng đến, hôm nay coi như là buổi giao lưu văn hóa giữa hai phòng chúng ta, cho nên mọi người ăn nhiều vào!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lão nhị cùng lão yêu cật lực phụ họa “Không nên khách khí, mọi người mau ăn đi!”
Y Thượng Tĩnh nghe bọn họ nói vậy mới biết nam sinh lạ mặt kia là người đại danh đỉnh đỉnh Bùi Nhĩ Phàm, trước đi ăn chung cũng có thấy nhắc tới; nghe nói là một người cuồng công việc, không ai sánh bằng; nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Bạn trai của Bạch lão nhị và lão yêu thường xuyên kể đến Bùi đồng học là một thiên tài, vào trung học đã học hết chương trình đại học, mười sáu tuổi học lên cao học, tự học MBA, gần đây thì nghe nói muốn ra nước ngoài học.
Lúc trước Y Thượng Tĩnh nghe nói như vậy, nên tưởng người này không chỉ là một con mọt sách, còn là một con mọt sách không tầm thường! Anh ta cứ coi như xếp vào hàng thiên tài nhi đồng đi, nhưng xã hội hiện đại, chỉ cần không ngu ngốc hay thiểu năng, lại thêm gia cảnh nhà mặt phố bố làm to, tùy tiện tìm một chút cũng có một bó to con mọt sách là thiên tài nhi đồng; nhưng vị thiên tài nhi đồng này so với những người khác thì hơn nhiều nha, mà nếu đã sớm học xong chương trình đại học rồi, vì sao còn muốn tới trường đại học không lý tưởng này? Chẳng lẽ là tới nơi này hưởng thụ hoặc lấy chuyện xem người khác học bài là lạc thú? Nếu đổi lại là Y Thượng Tĩnh, cô tình nguyện mỗi ngày ngủ ngon, cũng không cần đi nghe chương trình học nhàm chán này!
Thế nhưng, hôm nay gặp mọt sách chân nhân, Y Thượng Tĩnh cảm thấy người này không giống con mọt sách. Bộ dạng rất đẹp trai, da trắng, bộ dáng ôn nhu, nhã nhặn, mặt mũi không có dấu hiệu thường có của mọt sách là đeo hai cái đít chai dày cui. Ngoài ra, Y thượng Tĩnh để ý thấy anh ta không biết vô tình hay hữu ý liếc nhìn Dịch Thiếu Ương, ánh mắt có ý trêu ghẹo, thực phải nói con người này không phải là con mọt sách đơn thuần a!
Nhưng trái với dự đoán của cô, suốt bữa cơm, vị Bùi Nhĩ Phàm này cơ hồ chưa từng nói một câu, chỉ miễn cưỡng nghe mọi người nói, đương nhiên, cũng không hề nói với Y Thượng Tĩnh một câu.
“Y Thượng Tĩnh, ăn xong ta và ngươi cùng về phòng ngủ đi!” Phương Nhứ vui vẻ đề nghị Y Thượng Tĩnh.
“Ừ! Được!” Y Thượng Tĩnh vừa ăn vừa trả lời, ngay cả đầu cũng chưa gật. Vừa nghe lão nhị đề nghị là ăn xong đi ca hát, hỏi Y Thượng Tĩnh có đi không, cô đã biết mình không nên làm kì đà cản mũi nữa, lắc lắc đầu, chỉ nói “Buổi tối ta còn làm báo cáo, ngày mai là phải nộp rồi”, Lão nhị cũng không nói thêm cái gì.
“Phương tỷ, Thượng Tĩnh không đi vì có việc! Tỷ không đi, là vì cái chi?” Lão nhị lạnh lùng hỏi, “Đừng nói với ta là tỷ cũng làm báo cáo!”
“Đúng vậy!” Lão yêu chen vào, cười hì hì nói :“Đừng nói là vì Dịch đại thiếu gia đi nên tỷ không dám nha!”
“Ai nói ta không dám đi? Các người tại sao lại cho rằng ta sợ hắn?” Phương Như cao giọng, hai mắt trừng trừng nhìn Dịch Thiếu Ương.
Tất cả người đồng thanh: “Rõ ràng là ngươi sợ ánh mắt người ta”, Phương Nhứ liền cắn răng: “Được, ta sẽ đi, để xem các ngươi giở trò gì!” Hậm hực nói với lão Nhị cùng lão yêu.
Ai, Phương Nhứ luôn dễ dàng bị mắc mưu trò khích tướng, Y Thượng Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thực Y Thượng Tĩnh có nghe trong lớp Phương Nhứ đồn là Dịch Thiếu Ương có ý với Phương Nhứ. Bởi Dịch Thiếu Ương đối với Phương Nhứ luôn nói cười, đùa giỡn ồn ào, trong khi với những cô nàng khác trong lớp thì không thèm liếc mắt, dù lớp có rất ít nữ, chỉ khoảng mười mấy người. Mà Phương Nhứ thì luôn miệng phủ định điều này, cho rằng Dịch Thiếu Ương đối xử với cô như kẻ thù, suốt ngày gầm gè. Hai người cứ như trời sinh không ngồi được cùng mâm, mỗi ngày không cãi nhau ăn cơm không được.
Ha ha, tuy nhiên, trong mắt lão nhị và lão yêu, ngược lại thấy hai người này đúng là một đôi oan gia, hơn nữa lại rất có “tiềm năng phát triển”! Cho nên mới cùng bạn trai bày ra cái hẹn này.
Mà cái chuyện chỗ ngồi chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua là bất đắc dĩ thôi, chút nữa là “vũ đài” chính! Y Thượng Tĩnh tự nhiên thức thời sẽ không đi làm chướng ngại vật rồi!
“ Đúng rồi! Nhĩ Phàm, tối nay cậu cũng có việc, đúng không?” Bạn trai Bạch lão nhị bắt đầu tự tác an bài: “Vậy cậu cũng đi đi! Hay chút nữa thuận đường đưa Thượng Tĩnh về luôn. Dạo này trời tối sớm, Thượng Tĩnh về một rất nguy hiểm.”
Bùi Nhĩ Phàm không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ thản nhiên nhìn Thượng Tính một cái, rồi lại ăn tiếp.
Y Thượng Tính thì vừa nghe đã xua tay cự tuyệt “Không cần, hôm nay làm gì mà tối lắm, vả lại còn có đèn đường. Hơn nữa bộ dạng thì bình thường, ăn mặc thì “nhiều vải” rất an toàn, không ai làm gì đâu!” Y Thượng Tĩnh là người bình thường nhất trong những siêu mẫu chân dài của phòng, không mấy nổi bật. Mặt mũi cũng có thể cho là thanh tú, nhưng ra đường người như cô muốn vơ cả bó to cũng có.
Mọi người vừa nghe điều cười. Phương Nhứ biết Y Thượng Tĩnh tính tình hướng nội, không thường cùng nam sinh nói chuyện, cũng không thích đi cùng nam sinh một mình, đặc biệt cùng nam sinh không quen thuộc nhưng vẫn không yên lòng nói: “Nếu như muốn về một mình, vậy gọi taxi đi!”
Đi taxi? Nơi này cách trường học cũng không phải rất xa, nhiều lắm đi cái chừng mười phút đồng hồ, không cần lãng phí tiền bạc như vậy! Tuy rằng Y Thượng Tĩnh thực lười, nhưng từ nhỏ có nguyên tắc “tiết kiệm là thượng sách”, quyết không phung phí một phân tiền tiêu uổng phí! Nhưng Y Thượng Tĩnh không nói ra ý nghĩ của mình, gật gật đầu, cười nói: “Đại tỷ, ta đã biết! Ngươi lo mà đêm nay ngươi ứng phó thế nào đi! Đừng sau khi trở về, liền lớn tiếng đối với ta tuyên bố: Rốt cuộc người mê trai như họ Phương ta cũng đã dụ được người vào tròng”
“Nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt! Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm!” Phương Nhứ đỏ mặt, mắng Y Thượng Tĩnh. Y Thượng Tĩnh nhún vai, cũng không phản bác. Mà những người khác đều nở nụ cười.
Cơm nước xong, Y Thượng Tĩnh cùng nhóm người Phương Nhứ hàn huyên vài câu, rồi một mình rời nhà hàng. Ra khỏi nhà hàng, Y Thượng Tĩnh lấy điện thoại ra xem, nhìn thời gian, tám giờ đúng. Vừa muốn đi thì nghe có người gọi: “Y Thượng Tĩnh !”
Y Thượng Tĩnh quay đầu lại, nương theo ánh đèn vàng nhạt trước cửa nhà hàng mới nhìn rõ người này — Bùi Nhĩ Phàm. Y Thượng Tĩnh mỉm cười, thanh âm khẽ nâng cao “Có chuyện gì?”
“Ta cũng muốn về, vừa vặn chúng ta tiện đường, cùng đi đi!” Bùi Nhĩ Phàm vừa nói vừa đi hướng về phía Y Thượng Tĩnh lúc cách nàng ba bước thì ngừng lại. Bùi Nhân Phàm cao khoảng 1m80, không mập, một thân trang phục thoải mái, thêm áo khoác ngoài, lộ ra được là người tài giỏi. Một tay để trong túi áo khoác, một tay kia liền như vậy buông thỏng, thực thanh thản, nhưng lại có vài phần ung dung.
Y Thượng Tĩnh liếc mắt cao thấp đánh giá Bùi Nhĩ Phàm, cảm thấy mình cao 1m63 thật sự rất thấp! Trong lòng âm thầm tính toán một chút, vẫn là như vậy cười: “Được! Hai người đi cùng cho có bạn!”
Trên đường đi, Y Thượng Tĩnh đi phía trước, Bùi Nhĩ Phàm đi phía sau cô hai bước. Bầu không khí rất trầm mặc, nhưng Y Thượng Tĩnh cũng không muốn phá vỡ đó. Trong lòng Y Thượng Tĩnh luôn nghĩ Bùi Nhĩ Phàm không giống vẻ ngoài dịu dàng tao nhã, vì dù thế nào cô cũng cảm giác được trên người Bùi Nhĩ Phàm có loại cảm giác căng thẳng, áp bách, Y Thượng Tĩnh chưa bao giờ gặp phải cảm giác như vậy, mà cái này một người 18 tuổi không thể có.
Mười phút sau, Y Thượng Tĩnh đã đi tới dưới lầu ký túc xá của mình, dừng lại cước bộ, Y Thượng Tĩnh xoay người, miễn cưỡng nở một nụ cười trên khuôn mặt gần như đông lạnh kia mà nói “Bùi đồng học, đã đến kí túc xá của ta. Cảm ơn ngươi đưa ta về”.
Vừa mới nói xong, thì đột nhiên có người vỗ vai Y Thượng Tĩnh một cái: “Hắc hắc! Y Thượng Tĩnh! Bị ta bắt được rồi! Còn không thành thật thú nhận!”
Y Thượng Tĩnh quay đầu lại, thì ra là bạn cùng lớp – Thái Á. Y Thượng Tĩnh hơi nhíu nhíu mày, nhớ tới người này nổi danh miệng rộng trong lớp, trong lòng liền có chút tức giận: có lẽ ngày mai mình sẽ không được yên ổn rồi.
Thái Á thấy Y Thượng Tĩnh không nói lời nào, cũng không dừng lại, nháy nháy mắt, nhẹ giọng nói: “Thượng Tĩnh, nghe nói vị này là nhân vật vĩ đại, soái ca nổi danh là nhân tài của trường chúng ta nha, nhưng thường ngày ít thấy hắn, ngay cả lớp học của hắn cũng có thấy hắn đến mấy lần đâu! Ta phải tìm thật lâu mới tìm được ảnh chụp của hắn! Không ngờ ngươi cùng hắn quen biết, hơn nữa xem ra quan hệ có vẻ rất tốt, ngươi giúp ta giới thiệu có được hay không, ta rất muốn biết hắn, làm bạn với hắn!”
“Y đồng học, ta còn có việc, đi trước. Tạm biệt!” Bùi Nhĩ Phàm thấy có người quấn quít lấy Y Thượng Tĩnh nói chuyện, cũng không muốn nghe, liền lịch sự chào hỏi một tiếng rồi xoay người rời đi.
“A! Hắn cứ như vậy đi a!” Thái Á có chút thất vọng, liền đẩy tay Y Thượng Tĩnh vài cái, la hét, “Thượng Tĩnh, mau mau giới thiệu ta với hắn đi!”
Y Thượng Tĩnh mắt lạnh nhìn nàng, cười nói: “Rõ ràng người vừa mới ở chỗ này, chính ngươi tự giới thiệu không tốt sao? Như vậy, may ra ngươi có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta! Hơn nữa, ta cũng đêm nay mới biết, trước kia ta chưa bao giờ nghe nói qua trong trường có người như vậy!”
“Oa! Không thể nào! người nổi tiếng làm mưa làm gió trong trường như vậy, ngươi lại có thể không biết!” Thái Á giống như thấy người ngoài hành tinh, trừng mắt nhìn Y Thượng Tĩnh.
“Ai quy định Y Thượng Tĩnh ta cần phải biết ai là người nổi tiếng chứ?!” Y Thượng Tĩnh có chút tức giận cười nói, “Sau khi biết ai là người nổi tiếng rồi sẽ không cần ăn, không cần ngủ, không cần viết báo cáo sao? Lười cùng ngươi nhiều lời, báo cáo của ta còn chưa có viết, ngày mai còn phải nộp đây!”
“Oa! Báo cáo!” Thái Á nhảy dựng lên thét chói tai, “Ta đã quên chuyện báo cáo! Ai, Thượng Tĩnh, ngươi viết xong cho ta mượn xem.”
“Ngươi xem của ta?” Y Thượng Tĩnh cười đến có chút thoải mái rồi, “Ta chưa một lần viết báo cáo đạt, đều không phải hạng nhất đếm ngược của lớp chúng ta? Ngươi biết xem của ta, còn không bằng xem bài của ủy viên học tập.”
“Hừ! Ai tin chứ! Một lần, hai lần hạng nhất đếm ngược cũng không sao, đâu có ai lần nào cũng hạng cuối cùng!” Thái Á la hét, “Hoặc là ngươi thực sự làm không được, hoặc là ngươi cố ý!”
Y Thượng Tĩnh nghe được trong иgự¢ mình kêu lộp bộp, tức giận nói: “Ta lười nói cùng ngươi! Ngươi nói nào có ai không muốn được hạng nhất mà mỗi ngày đi tranh làm người cuối cùng?! Muốn đả kích người thì nói rõ, không cần dài dòng!”
Sau đó liền vội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Cái ngày ૮ɦếƭ tiệt này, lạnh ૮ɦếƭ người đi được! Sớm biết như vậy sẽ không đi ăn bữa cơm đó rồi, làm hại ta đêm nay phải tăng ca!”
Thái Á thấy Y Thượng Tĩnh đi, chỉ ở lại một chút, sau đó cũng rời đi. Không có chú ý tới một thân ảnh sau khi hai cô rời đi mới chính thức rời đi.
Buổi tối 10h30, Y Thượng Tĩnh rốt cục vừa lòng nhìn báo cáo của mình, thở dài: “Uhm, quên đi, mình vẫn là không phải người hạng nhất rồi!” Vừa mới nói xong, Phương lão đại cùng Hoàng lão yêu đã trở về.
“Lão nhị đâu?” Y Thượng Tĩnh cầm trong tay báo cáo tiện tay ném một cái, sau đó vừa chơi máy vi tính vừa miễn cưỡng hỏi.
“Bà con giữ yên lặng! Bây giờ, ở chỗ này đây!” Bạch lão nhị từng bước nhảy vào cửa, hướng thẳng đến Y Thượng Tĩnh , bắt bả vai Y Thượng Tĩnh, “Hiện tại nói với ngươi một chuyện, chuyện hệ trọng trong phòng chúng ta! Lão đại rắc rối của chúng ta hiện tại thành công gả ra ngoài rồi!”
“Còn nữa a!” Hoàng lão yêu vẻ mặt đắc ý, “Là lão nhị và bạn trai liên thủ đem lão đại gả đi ra ngoài.”
“Dịch Thiếu Ương chịu tiếp nhận bà quản gia này sao?” Y Thượng Tĩnh cũng ồn ào đùa giỡn, “Ha, ta đã sớm nói đêm nay người đàn bà dâm đãng phòng chúng ta sẽ có người thu, con đàn bà dâm đãng đó còn mắng ta nữa. Hừ hừ!”
“Cái gì người đàn bà dâm đãng! Nói khó nghe quá!” Bạch lão nhị trừng mắt nhìn Y Thượng Tĩnh liếc mắt một cái “lão đại chúng ta ít nhất cũng là một đôi giày số một, Dịch thiếu gia không cẩn thận thân vươn chân đi vào, chân liền bị vây khốn! Muốn thoát, thoát không được, muốn dùng dao cắt đi lại cảm thấy còn mới, có chút không đành lòng liền đem giầy thu nhận!”
“Bạch lão nhị! Ngậm miệng thối của ngươi lại!” Phương Nhứ nhào tới, nhéo mặt bạch lão nhị “Chuyện đêm nay, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Nói, sao lại tính kế ta!”
Bạch lão nhị: “…”
Hoàng lão yêu: “…”
Y Thượng Tĩnh cũng không để ý tới ba người động kinh bên cạnh, chính mình chơi trò chơi của mình. Chờ sau khi ba người kia ồn ào đã, Hoàng lão yêu đột nhiên nói một câu: “Kế tiếp, chúng ta có phải hay không nên đem Thượng Tĩnh của chúng ta đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài a!”
Y Thượng Tĩnh vừa chơi, vừa cười:” Được a!”
“Ngươi cảm thấy được đêm nay người đưa ngươi về Bùi Nhĩ Phàm như thế nào?” Bạch lão nhị bắt đầu có chút bát quái rồi.
“Ta không có hứng thú với lão ngưu!” Y Thượng Tĩnh hướng về phía máy tính mắt trắng dã, tiếp tục chơi trò chơi, thuận lợi chém hai địch nhân.
“Vậy Hoàng mỗ mỗ lớp ta đi, hắn là bà con của em họ ta nha.” Hoàng lão yêu tiếp tục cung cấp thông tin, hắc hắc, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài nha “Nhân phẩm không tồi, hơn nữa bộ dạng cũng rất đáng yêu!”
Đáng yêu?! Y Thượng Tĩnh vẻ mặt hắc tuyến, thể trọng họ Hoàng kia Y Thượng Tĩnh nhìn ra ít nhất cũng có 180kg, mà thân cao cũng không đến 170cm. “Quá mập rồi!”
(A Tử: 1 cân = 0.5Kg, nên 180 cân = 90kg thôi nhá bà con)
“Vậy lí Lưu mỗ mỗ lớp ta?” Bạch lão nhị tiếp tục.
“Hắn là ai vậy?”
“Lúc vừa vào năm nhất, nam sinh đó cùng ta quan hệ rất tốt, còn mời bốn người chúng ta ăn cơm chung đó!”
“Không có ấn tượng!”
“…”
Kết quả, thảo luận đến khi tắt đèn đi ngủ, cũng không thảo luận được cái gì cho ra hồn. Y Thượng Tĩnh đem ba người các cô giới thiệu nhất nhất phủ định, đến cuối cùng, Bạch lão nhị rốt cục không giữ được bình tĩnh:” Họ Y, ngươi rốt cuộc ở kén chọn cái quái gì hả, cũng không phải chọn thịt heo, lúc thì mập, lúc thì gầy, lúc thì cao, lúc thì thấp, lúc thì như thế này, lúc thì như thế kia! Ngươi nói xem xem, ngươi thích người như thế nào!”
“Không biết!” Y Thượng Tĩnh trả lời ngắn gọn một tiếng, đón lấy vài tiếng tốn hơi thừa lời vang lên, Y Thượng Tĩnh lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Tóm lại, những người các ngươi nói kia ta đều không thích. Về phần loại hình ta thích, chờ ta ngày nào đó gặp sẽ nói cho các ngươi! Tốt lắm, thảo luận đến đây chấm dứt, ngủ!”
Y Thượng Tĩnh vốn nghĩ Bạch lão nhị chỉ là nhất thời hứng khởi, nói phải giúp mình an bài “xem mắt”, không nghĩ tới, cô lại làm thật! Bắt đầu từ ngày hôm sau, Bạch lão nhị cùng Hoàng lão yêu liền tích cực cố gắng giới thiệu các loại hình nam sinh khác nhau cho Y Thượng Tĩnh làm quen, còn đem số điện thoại của cô nói cho những nam sinh đó, để họ chủ động hẹn Y Thượng Tĩnh đi chơi. Vì thế, Y Thượng Tĩnh mỗi ngày đều nhận được một ít cuộc gọi của “người lạ”, làm cho cô phiền không chịu nổi. Trong lúc nóng giận, Y Thượng Tĩnh thay đổi số di động, còn vì mình đăng kí hai lớp bồi dưỡng ngoại ngữ, một lớp huấn luyện nghiệp vụ về điện tử — bởi vì Bạch lão nhị cùng Hoàng lão yêu nói Y Thượng Tĩnh mỗi ngày rất rãnh rỗi, mới có thể tránh ở trong phòng ngủ ngủ, cho nên, tốt nhất lấy thời gian rãnh làm chuyện khác phương pháp đó là tìm bạn trai đến nói chuyện yêu đương; nhưng Y Thượng Tĩnh lại thủy chung cho rằng tình yêu là phải chân thành đối đãi, một khi động tâm, thì phải nỗ lực đến cuối cùng; mà nam sinh ở đại học này, đa số là ôm thái độ chơi đùa nói chuyện yêu đương, cho nên, ở trong mắt Y Thượng Tĩnh, chưa có người nào đáng giá để cô nỗ lực như thế, đồng thời, cô không muốn đi chơi trò chơi nhàm chán này.
Cứ như vậy, Y Thượng Tĩnh bắt đầu cuộc sống đại học năm ba bận rộn của mình, mỗi ngày trừ bỏ bình thường đi học thì tham gia lớp bồi dưỡng, còn không thì ngâm mình ở trong thư viện đọc sách — cảnh này khiến thời gian cô ở trong phòng ngủ càng ngày càng ít, trừ bỏ buổi tối, cơ hồ là cả ngày không thấy bóng dáng.
Một tháng sau, Bạch lão nhị cùng Hoàng lão yêu tự động buông tha kế hoạch hồng nương của mình, tuy rằng các cô đối với thái độ của Y Thượng Tĩnh có chút bất mãn, nhưng ngoài ý muốn phát hiện, Y Thượng Tĩnh cư nhiên lại vì vậy mà thoáng cái vươn lên, trong lòng cũng có chỗ vui mừng — ít nhất cho thấy, Y Thượng Tĩnh còn có thể siêng năng! Nhưng các cô lại không biết, đây là thời gian duy nhất Y Thượng Tĩnh trong hai năm đại học cho đến khi nàng tham gia công tác tiến tới một lần!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc