Lung Linh Như Nước - Chương 60

Tác giả: Hàm Hàm

Sự tức giận của Mộc Vũ

Trình Mộc Dương đi vào phòng sách, Trình Thương Hải đang chờ anh.
"Thế nào? Chuyến đi thành phố H lần này có thu hoạch gì không?"
"Gặp rất nhiều người, không ít nhân vật then chốt trong các lĩnh vực liên quan". Trình Mộc Dương do dự một chút, "Ông nội, thực ra lúc này đưa một số tiền lớn vào bất động sản sẽ có mạo hiểm. Tình hình kinh tế hiện nay đã có dấu hiệu của một đợt khủng hoảng".
"Điều này cháu không cần suy nghĩ. Cháu không hiểu rõ về ngành bất động sản, chỉ dựa vào tư liệu có hạn là không đủ để nhận định, còn phải có kinh nghiệm. Sau khi đã quen thì sẽ hình thành một loại trực giác, rất nhiều lúc trực giác còn chính xác hơn cả phân tích". Trình Thương Hải dạy bảo cháu trai.
"Vâng. Có điều giá nhà đất ở thành phố H đã rất cao, bây giờ đấu giá một mảnh có lẽ phải trả giá trên trời, hệ số mạo hiểm càng tăng cao". Anh nói là thực tình, mấy ngày nay anh đã nghiên cứu rất nhiều lần, hầu như dồn tất cả tinh thần và thể lực vào việc này, chỉ vì muốn thuyết phục ông nội rút khỏi kế hoạch này.
"Cháu nói cũng không phải không có lý, có điều có vụ làm ăn nào không cần mạo hiểm chứ? Mạo hiểm càng lớn thì lợi nhuận càng cao". Ông nói cũng là thực tình, nhiều năm chinh chiến thương trường như vậy, rất nhiều lúc ai có gan thì người đó sẽ có lợi nhuận kếch sù.
"Ông nội, tham gia đấu giá là chuyện rất đơn giản, chúng ta không cần tìm nhiều quan hệ như vậy". Với tố chất cộng thêm sức mạnh hùng hậu của tập đoàn Trình thị, mua một mảnh đất không phải chuyện rất khó khăn.
"Cháu mới kinh doanh được một ngày à? Không có quan hệ, nói không chừng người ta còn không cho cháu tư cách đấu giá! Hơn nữa, vạn nhất đấu giá được thì sau đó còn có bao nhiêu chuyện, không có quan hệ nửa bước khó đi!" Hiện trạng của xã hội Trung Quốc chính là như thế.
"Nhưng ông ạ", Trình Mộc Dương dừng lại một chút, "Có thể không cần liên lụy đến Ngâm Ngâm hay không?" Rốt cục anh cũng nói ra suy nghĩ trong lòng, mặc dù đã là quá muộn nhưng anh không thể còn lợi dụng cô như vậy.
"Không phải cháu với nó đã kết thúc rồi à? Kể cả ông muốn kéo nó vào cũng không kéo được. Như trước thì thật sự rất tốt, con gái bí thư thành ủy, ai dám không nể mặt?" Trình Thương Hải tiếc nuối.
"Ông nội, có phải ngày đầu tiên nhìn thấy Ngâm Ngâm ông đã biết thân thế của cô ấy không? Đã nghĩ đến lợi ích sau này?" Trình Mộc Dương nhìn Trình Thương Hải như muốn nhìn thấu lòng ông nội. Bảo Trình Mộc Giai đi cùng là vì ông biết anh sẽ không chịu đề nghị Âu Dương Ngâm giúp đỡ. Ông nội đúng là đã tính hết tất cả, anh lại nhớ tới câu nói thương cảm kia của Âu Dương Ngâm, "Thì ra thật sự có ý đồ". Có phải anh nên vui mừng vì cô đã bỏ đi, để cô có thể ít bị tổn thương, mặc dù như bây giờ cũng đã tổn thương rồi.
"Không phải, có điều sau đó lập tức có tài liệu được đưa tới bàn ông. Bạn học của bí thư Hàn? Ngoài bạn học ở Trường đảng trung ương, cháu cho rằng một dân đen dám nhờ bạn học là cán bộ cấp tỉnh chăm sóc con gái mình?" Trình Thương Hải quay mặt qua chỗ khác, "Mộc Dương, có rất nhiều cô gái tốt".
"Ông nội, bọn cháu đã kết thúc rồi, cháu sẽ tìm bạn gái, chuyện lần này không được kéo Ngâm Ngâm vào, được không? Cô ấy đã làm rất nhiều". Nhiều đến mức khiến anh không thể nào quay lại.
Nhìn bóng lưng anh, Trình Thương Hải hơi thương.
Hết giờ làm, Trình Mộc Vũ vẫn ngồi trong văn phòng. Hôm nay phải đến chỗ ông nội ăn cơm, cô sợ nhìn thấy thân hình càng ngày càng gầy của anh trai, cũng sợ nhìn thấy vẻ mặt như biết rõ tất cả của ông nội. Cho nên cô phải ở đây thêm một lát, cô tự nói với mình như vậy.
"Giám đốc Trình còn chưa nghỉ à?" La Tiểu Cương dọn dẹp xong chuẩn bị đi về.
Trình Mộc Vũ hơi phiền, bây giờ cậu ta cũng không còn pha cà phê cho cô nữa, hết giờ làm là vội vàng đi về.
"La Tiểu Cương, số tờ rơi đó đã đưa cho đám sinh viên khóa dưới của em chưa?" Đó là công việc quảng cáo phát tờ rơi của bộ phận bọn họ, bây giờ cô thường xuyên tạo cơ hội làm thêm cho các sinh viên nghèo đó.
"Đưa rồi". La Tiểu Cương khoác ba lô lên.
"Hôm qua uống nhiều rượu như vậy, không có việc gì chứ?" Cô đành phải hỏi tiếp. Buổi tối hôm qua đi ăn cùng đơn vị nghiệp vụ, vì khá quen nhau nên mọi người uống đến lúc không để ý quy củ, nhất định ép cô uống. La Tiểu Cương đã phải uống đỡ cô không ít. Buổi sáng vừa đến nơi cô đã giáo huấn đám thủ hạ lâm trận rụt đầu một trận.
"Không có việc gì!" La Tiểu Cương cười nói, "Có những việc nên do đàn ông gánh vác, sao có thể để phụ nữ gánh hết chứ!"
Trình Mộc Vũ liếc cậu, cảm thấy vui vui. Lại nghĩ tiếp, cô nói với vẻ không vui, "Bạn gái cũ lại tới tìm em à? Không sống được nữa à?"
"Bây giờ tìm việc rất khó", La Tiểu Cương thở dài nói, "Em không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu được".
"Lão già đó không trả phí chia tay cho cô ấy à?" Trình Mộc Vũ tức giận, "Không phải cô ấy không có tiền nên mới bám lấy em, là có ý đồ khác! Em có đầu óc hay không?"
Nhìn gương mặt tức giận của cô, La Tiểu Cương mềm mỏng cười nói, "Em biết, em sẽ xử lý tốt, chị đừng giận".
Trình Mộc Vũ đỏ mặt lên, "Chị có gì phải giận, vì sao chị phải tức giận vì chuyện của bọn em chứ?" Dừng lại một chút, cô nói tiếp, "Có một nhân viên ngốc như em, quả thật chị cũng nên tức giận".
La Tiểu Cương gãi đầu nói, "Giám đốc Trình, chị yên tâm, cậu nhân viên ngốc này sẽ từ từ thông minh lên. Em đi đây, chị cũng về nhà ăn cơm sớm đi". Dứt lời cậu vẫy tay chào cô rồi đi về.
Nhìn bóng lưng cậu ta, Trình Mộc Vũ càng thêm tức giận, "Có còn ra thể thống gì không, nói chuyện với sếp như thế à?"
Lúc cô vội vã chạy tới chỗ ông nội, mấy người đã bắt đầu ăn cơm. Trình Anh Chi thấy cô đến liền vội kêu lấy cơm. Trình Mộc Vũ nói, "Không vội, cháu đã nói với đầu bếp Lưu rồi, hôm nay phải ăn mì xào, chờ lúc nào cháu đến mới xào chắc phải mất một chút thời gian".
Trình Anh Chi lén nhìn Trình Mộc Dương, nhỏ giọng nói, "Nhiều thức ăn như vậy còn xào gì nữa, cứ ăn luôn đi!"
Trình Mộc Vũ không nghe, "Cô cô, cháu muốn ăn món đó, không có gia vị gì nhưng ăn rất đậm, thật không biết ai nghĩ ra món này".
Trình Anh Chi nói, "Nhìn thì không có gia vị nhưng thực ra phiền phức lắm, dầu dùng để xào đã được chiên với rất nhiều thứ để lưu lại mùi thơm, cũng như con người, nhìn thì không có gì đặc biệt nhưng sống với nhau mới biết người ta tốt thế nào".
Trình Mộc Dương bên cạnh nói, "Cứ để chú Lưu xào một đĩa đi, cháu cũng muốn ăn".
Trình Mộc Vũ nhìn anh, "Anh, anh có làm sao không mà gầy thế, đi khám sức khỏe xem".
Trình Anh Chi bất mãn, "Bố, bố không xót cháu trai à? Tấn Đạt của Mộc Dương không phải công ty nhỏ, sao nhất định phải bắt nó đến lo chuyện bất động sản ở thành phố H? Không phải còn anh trai con nữa sao?"
Trình Thương Hải nói, "Anh con bận việc khác, Mộc Dương cũng nên rèn luyện, chỉ có thể quản lý một công ty nhỏ sao được? Tương lai ai đến nhận việc của bố?"
Mọi người đang nói chuyện thì mì đã xào xong, Trình Mộc Vũ vui vẻ gắp một miếng, "Cẩn thận bỏng!" Trình Mộc Dương vội nói, "Ăn từ từ, đừng ăn nhanh quá đau bụng!"
Nghe vậy, Trình Anh Chi đứng dậy đi vào phòng bếp, giọng nói dịu dàng và chu đáo như vậy khiến cô hầu như phải rơi nước mắt.
Cơm nước xong, Trình Mộc Vũ kéo Trình Mộc Giai lên trên tầng, "Mộc Giai, lần này em với anh cả đến thành phố H có gặp cô ta không?"
"Ai?" Trình Mộc Giai hỏi, suy nghĩ một chút mới vỡ lẽ, "Chị nói Ngâm Ngâm? Gặp rồi. Vẫn rất đẹp". Trình Mộc Giai ra vẻ thần bí, "Chị biết không, Ngâm Ngâm ở đó khác lắm, đến dự tiệc với bố cô ấy, đám đông vây quanh, nở mày nở mặt, bao nhiêu người săn đón".
"Anh cả có gặp cô ta không?"
"Đương nhiên là có".
"Thế nào?"
"Còn có thể thế nào? Ở đây còn không tán được, đến đó càng không cần nghĩ". Trình Mộc Giai thở dài nói, "Anh cả vẫn thích cô ấy, em thấy được. Cô ấy gọi anh cả là tổng giám đốc Trình, anh cả đau lòng, mặt trắng bệch, em nhìn mà khó chịu không dám đi tới".
Trình Mộc Vũ nói, "Lần này về hình như sắc mặt anh cả rất xấu".
"Hôm đó bọn em mời mấy vị tai to mặt lớn ăn cơm, anh cả uống say, nôn, đến bệnh viện truyền nước rồi mới về".
"Anh cả luôn rất kiềm chế, ai ép anh ấy uống như vậy?"
"Hôm đó Ngâm Ngâm đến, còn tỏ ra thân thiết với anh ấy, cũng không để mọi người nhận ra kỳ thực cô ấy và bọn em đã không còn dính dáng gì nữa. Nhưng anh ấy lại không chịu nổi khi thấy cô ấy như vậy". Trình Mộc Giai thở dài nói, "Ngâm Ngâm cũng buồn cười, lợi dụng thân thế cô ấy một chút thì đã sao, bao nhiêu con em cán bộ lãnh đạo đều lợi dụng quan hệ của bố mẹ để làm ăn đấy thôi! Vậy mà cô ấy cứ nhất quyết cho rằng anh cả đang lợi dụng tình cảm của bọn họ. Bây giờ thì vui rồi, hai người bọn họ chia tay, cô ấy lại cam tâm tình nguyện chạy tới giúp bọn em, muốn đền đáp việc anh trai đã đối xử tốt với cô ấy ở đây".
"Thế vì sao bọn em còn phải đến tìm cô ta giúp đỡ?"
Trình Mộc Giai nhìn cô với vẻ kì lạ, "Chị cho rằng không đi tìm cô ấy thì hai người bọn họ sẽ làm hòa được à? Thời gian đã dài như vậy rồi. Chị, nói cho cùng người như Ngâm Ngâm rất yêu sạch sẽ, trong tình cảm cũng yêu sạch sẽ, thà rằng chính mình chịu khổ cũng không cho phép có một chút vẩn ᴆục nào".
"Em hiểu cái gì!" Trình Mộc Vũ mắng.
"Em thì không hiểu, nếu em là anh cả thì em nhất định sẽ không chịu khổ như anh ấy. Nhưng anh ấy đã nói, anh ấy và Ngâm Ngâm là những người giống nhau". Trình Mộc Giai nói, "Em thấy cô ấy gầy hơn rất nhiều, rất đáng thương, chẳng thà để cô ấy giúp chúng ta làm vài việc, như vậy cô ấy sẽ thanh thản hơn một chút. Nói thật cô ấy cũng xem như nghĩa khí, cô ấy đến ngồi xuống bàn bọn em, ai dám không nể mặt cô ấy? Sau này chúng ta làm việc ở thành phố H sẽ thuận lợi hơn nhiều".
"Em đúng là thằng ăn cây táo rào cây sung!" Trình Mộc Vũ vỗ thật mạnh lên vai Trình Mộc Giai, "Cô ta thanh thản rồi, còn anh cả?"
"Em cũng không có biện pháp, chị, chị khuyên nhủ anh cả đi. Ngâm Ngâm rất tốt, nhưng bây giờ cô ấy cách xa ngàn dặm, lại được bố cô ấy che chở trong lòng bàn tay, muốn có bạn trai kiểu gì mà chả được. Cô ấy sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu".
"Làm sao cô ta có thể như vậy, anh cả tốt với cô ta như thế, vậy mà vừa quay người đã rũ bỏ hết, đúng là quá tàn nhẫn! Em xem, anh cả gầy như vậy, cô ta thấy mà không đau lòng à? Đúng là một con bé xấu xa!"
"Chị, không phải bọn họ đã chia tay rồi à?" Trình Mộc Giai nói, "Trước kia chẳng phải chị vẫn là người không muốn họ yêu nhau nhất à? Chị cũng bợ đỡ như vậy sao? Thấy người ta là nữ nhi bí thư thành ủy liền gật đầu luôn?"
"Đương nhiên không phải. Chị vì anh cả thôi!" Trình Mộc Vũ phản bác, nói xong cô lập tức sững người.
Cô nhớ tới lời La Tiểu Cương, "Có một số việc nên do đàn ông gánh vác, làm gì có chuyện bắt phụ nữ gánh hết!" Trước kia cô đã bắt Âu Dương Ngâm gánh vác những gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc