Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 127

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Nói xong, Mộc Tư Vũ nhìn sang Mẫn Nhu, nở nụ cười tươi rồi rời đi, để hai vợ chồng đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Mẫn Nhu cảm thấy nhất định luật sư Mộc cố tình, vừa tính giải thích thì cô bị Lục Thiếu Phàm giam vào hai cánh tay anh.
“Ngốc nghếch, không phải nói sẽ tin anh sao?”
“Ngốc nghếch, không phải đã nói chúng ta sẽ cũng nhau mạo hiểm sao?”
Đây là điều duy nhất em có thể làm cho anh Lục Thiếu Phàm.
Trước cửa tòa án, phóng viên bao vây không còn đường ra. Mẫn Nhu cảm thấy hai người nên đi cửa hông nhưng Lục Thiếu Phàm lại nắm tay đi bằng cổng chính. Khi chỉ còn cách cửa chính hai thước, anh quay lại nở nụ cười với cô, tuyệt đối không buông tay cô ra.
Tiếng phóng viên phỏng vấn như sóng nhiệt đập vào mặt, đám phóng viên bị cảnh sát ngăn lại nhưng họ không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy liền láo liên không ngừng.
Trước đây dù là phóng viên làm khó làm dễ cỡ nào, cô luôn một mình đối mặt dũng cảm, Mẫn Nhu nghiêng đầu nhìn Lục Thiếu Phàm, gương mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền, nhưng sau này cô không còn một mình nữa.
“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi chính thức lên tiếng về cuộc hôn nhân của mình, hai năm trước tôi đã yêu thầm vợ mình lúc đó cô ấy không hề biết tôi. Hai năm sau, tôi chủ động theo đuổi cô ấy, không phải như tin đồn nói cô ấy vì muốn bước vào danh môn mà không từ thủ đoạn. Tôi mong các vị sẽ không tạo ra những tin đồn ác ý nữa, chúng tôi thích một cuộc sống yên bình, không muốn xuất hiện các scandal ảnh hưởng đến vợ mình. Nếu chuyện bắt cóc phát sinh lần nữa, tôi sẽ dùng thủ đoạn để bảo vệ quyền lợi của chính mình, cảm ơn.”
Lục Thiếu Phàm không để phóng viên có cơ hội phỏng vấn liền kéo tay Mẫn Nhu, dưới sự bảo vệ của cảnh sát anh đi về phía cửa bên hông.
Mẫn Nhu tùy ý để Lục Thiếu Phàm dắt cô đi vào thông đạo nhỏ hẹp, sắc mặt Lục Thiếu Phàm rất nghiêm túc, giống như vừa rồi khi đứng trước sự chất vấn của phóng viên, anh bảo vệ cô rất rõ, rõ đến mức khiến cô vừa xót vừa thấy hạnh phúc.
Những ngày kế tiếp trôi qua trong yên bình, trước cửa quân khu cũng không còn thấy phóng viên túc trực, cuộc sống ở Lục gia lại như trước đây, Mẫn Nhu tờ tờ xoa xoa bụng đang to ra, đôi mắt ánh lên sự mong chờ.
Ngoại trừ đi bệnh viện để phục hồi chức năng tay và khám thai thì Mẫn Nhu luôn ở trong nhà, bắt đầu cuộc sống mới đọc sách kinh tế, nếu đây là cuộc sống do cô lựa chọn thì không có lý do gì để cô từ bỏ lần nữa.
Cô cứ ngỡ lần nay sẽ sinh đứa trẻ ra trong an bình thì báo chí thành phố A bắt đầu xuất hiện những bài bình luận về quan viên chính phủ, tuy không chỉ rõ họ tên nhưng từ những hàng chữ đều nhằm phê phán tác phong của Lục Thiếu Phàm có vấn đề, cuộc sống riêng tư có mờ ám.
Lời nói sắc bén, thái độ chất vấn, danh chính ngôn thuận đưa ra vấn đề, hơn nữa còn là tờ báo có số lượng tiêu thụ lớn nhất thành phố A nên nó tạo ra dư luận lớn.
“Em cứ tưởng mọi chuyện kết thúc rồi chứ.”
Mẫn Nhu cầm tớ báo sáng sớm, chỉ nhìn tiêu đều không xem nội dung thì cô đã biết nó viết gì, mày nhíu lại.
Lục Thiếu Phàm tan tầm về thấy Mẫn Nhu không vui ngồi trên ghế, anh để cặp xuống ôm lấy thắt lưng của Mẫn Nhu, tự nhiên cười nói:
“Chỉ là một cơn bão trước những ngày yên bình ngắn ngủi mà thôi, bây giờ mặt biển tĩnh lặng đã nổi sóng.”
Như vậy sau này sẽ có gió thổi mưa rơi không?
Mẫn Nhu cũng không tiếp nối câu chuyện mà đổi đề tài, trước ánh mắt mỉm cười của Lục Thiếu Phàm biểu đạt lập trường không thể dao động của mình.
“Dù chuyện gì xảy ra, em cũng không rời đi, em vẫn bên anh, như anh nói chúng ta cùng nhau mạo hiểm.”
Lục Thiếu Phàm cười sung sướng, mọi phiền não như tan thành mây khói, anh ôm lấy cô dịu giọng nói:
“Được rồi.”
Hôm sau Mẫn Nhu vừa từ bệnh viện về thì bà Diệp gọi hỏi thăm, sau khi quan tâm đến cơ thể cô thì liền hẹn cô ra ngoài uống trà.
Mẫn Nhu cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, bà Diệp hẹn cô chắc chắn có việc muốn nói, hơn nữa về mặt chính trị bà cũng khó thoát khỏi quan hệ với Lục Thiếu Phàm.
“Xem ra con của cháu cũng đã 5 tháng đúng không?”
Một mình ngồi trong phòng trà, bà Diệp hiền từ nhìn bụng Mẫn Nhu phủ dưới lớp áo rộng, ôn hòa nhìn Mẫn Nhu mỉm cười nói.
“Gần đây cháu khỏe không?”
Mẫn Nhu giúp bà Diệp rót trà, để đến trước mặt.
“Dạ ổn, Thiếu Phàm sau khi tan sở về đều giúp cháu, hơn nữa Đậu Đậu suốt ngày nói phải bảo vệ mẹ.”
Bà Diệp nhìn Mẫn Nhu thấy không có vẻ lo lắng trước những tin tức xung quanh, bà thở phào, nắm lấy tay phải Mẫn Nhu nói:
“Năm đó, cậu của cháu cũng bị cuốn vào phong ba, giới truyền thông chắc chắn không bỏ qua cho cậu con, sau này cả nhà dì ai cũng đều bị đám phóng viên điều tra rõ ràng, thậm chí có người còn viết cậu cháu thích ngược đãi động vật bởi vì cậu cháu dắt chó đi dạo hay xích chó lại.”
Bà Diệp kể lại chuyện cũ không biết nên khóc hay cười, đáy mắt tràn ngập ý cười, nhớ lại lúc trước bà cũng có phần cảm khái, miệng đời đáng sợ là để chỉ những quan viên chính phủ nhiệm kỳ mới.
“Bình thường việc tố cáo cán bộ tám chín mười phần là thực, nhưng tới nhiệm kỳ mới các thư tố cáo tám phần đều là giả, nhưng giới truyền thông lại viết như thật, bất kể đúng hay sai.”
Bà Diệp kể lại chuyện cũ cho cô nghe, lúc xưa cậu cô cũng gặp rất nhiều phiền phức khi tới nhiệm kỳ mới, Mẫn Nhu cảm động cụp mắt mỉm cười, hiểu ý bà Diệp.
“Mợ cứ yên tâm, cháu không bị ảnh hưởng đâu, cháu tin Lục Thiếu Phàm sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy.”
Bà Diệp xoa đầu Mẫn Nhu, gương mặt hiền từ yêu thương:
“Dù sau này Thiếu Phàm quyết định thế nào, cháu cũng nên nhớ kỹ, nếu không phải đã tính trước hoặc có dự định gì đó thằng bé tuyệt đối không phải người lỗ mãng.”
Mẫn Nhu hơi giật mình, bà Diệp tin Lục Thiếu Phàm so ra còn nhiều hơn cô, từ cách nói chuyện cô cảm giác Bà Diệp hiểu rất rõ thủ đoạn của Lục Thiếu Phàm, nhìn ra sự nghi ngờ của Mẫn Nhu, bà Diệp cười nói:
“Những lời này là cậu cháu bảo mợ chuyển lời, ông ấy lo cháu căng thẳng nhưng lại sợ gương mặt quanh năm lúc nào cũng nghiêm túc của mình dọa cháu sợ, không biết làm sao đành nhờ mợ nói thay.”
“Cháu cám ơn cậu mợ.”
Mẫn Nhu giữ lấy hai tay bà Diệp, tuy rằng tình thân đến với cô rất muộn nhưng thật may vì nó đã tới, khiến cho cuộc sống của cô không đến mức thiếu thốn tình cảm.
Đối phó với giới truyền thông Mẫn Nhu cũng khá rõ, ở giới nghệ sĩ nhiều năm, cô có thể bình tĩnh nói chuyện khi đứng trước báo giới, vì vậy sau khi dùng bà Diệp uống trà, cô nhìn thấy đám phóng viên đang lén lút trốn trong góc, cô không bỏ chạy mà mỉm cười lịch sự chào hỏi.
Thái độ của Mẫn Nhu khiến đám phóng viên sửng sốt, quên cả phản ứng, bỏ lỡ mất cơ hội chụp ảnh, chỉ đành oán trách bản thân.
Dư luận báo chí càng thêm kịch liệt, giống như Lục Thiếu Phàm dự đoán, giới chính trị thành phố A băt đầu nổi bão, người bị lấy ra khai đao đầu tiên là Lục Thiếu Phàm.
Trong cuộc họp cấp ủy thường niên, toàn bộ ủy viên chia thành 3 đảng, một đảng bảo trì trung lập hai đảng còn lại đối chọi gay gắt, khi kết quả cuối cùng được công bố, thì dù phía sau Lục Thiếu Phàm có vững chắc bao nhiêu, anh vẫn bị bãi bỏ chức thị trưởng.
Trong cuộc hội nghị, Lục Thiếu Phàm vẫn ngồi im, không vui không giận, ngay cả một câu biện hộ cũng không nói, cứ tưởng đã nắm chắc thắng lợi không ngờ lại thúc thủ vô sách.
Trước ánh mắt cảm thán của những ủy viên ủng hộ anh, anh chỉ mỉm cười nhẹ, dáng vẻ hờ hững khiến người ta thầm nghĩ “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.
Đối thủ của Lục Thiếu Phàm thì cười chế giễu, vốn tính nói móc thì kết quả lại như tự tát vào mặt mình. Bọn họ nhận ra vị thị trưởng này chẳng quan tâm thắng thua, sớm đã dự đoán được kết quả, trước tin tức bãi nhiệm anh bình tĩnh đón nhận.
“Tiểu Lục a, lần này xem ra cũng không còn cách nào, bên thường vụ quyết định luôn công chính, anh cũng đừng để trong lòng, nhắm mắt cho qua đi.”
Lục Thiếu Phàm ôn hòa cười một tiếng, nhìn vị đồng nghiệp đang tỏ vẻ đắc chí, anh cũng thành thạo đáp:
“Phó bí thư Trần nói cũng đúng, muốn trị quốc cần phải tề gia, trong nhà lộn xộn như vậy làm nói đến chuyện làm chính trị.”
Lục Thiếu Phàm cũng không để phó bí thư Trần tiếp lời liền gật đầu rồi tìm thư kí đi ra khỏi đại sảnh hội nghị, để lại phó bí thư Trần đang rất tức giận.
Vị phó bí thư này cùng vợ mình năm trước đã ly hôn, đứa nhỏ sinh ra DNA không khớp với ông ta, chuyện này bị đồn thổi trong cơ quan chính phủ, chỉ cần tốn ít sức lực là điều tra ra được, Lục Thiếu Phàm nhắc đến chuyện này chẳng khác vì nói móc ông ta.
Phó bí thư Trần hai mắt bốc hỏa, mở to sáng quắc, khi nhìn không thấy Lục Thiếu Phàm nữa mới đắc ý hừ nhẹ, nói Lục Thiếu Phàm mày thanh cao, cuối cùng cũng đã phải ngã ngựa.
Lục Thiếu Phàm bị bãi nhiệm chức thị trưởng thì sự ảnh hưởng của anh cũng mất dần. Khi anh đi ra khỏi văn phòng, rất ít ánh mắt nhìn theo, đa số các cán bộ cơ quan đều vội vàng đề cử vị thị trưởng mới.
“Lục thị trưởng, công văn phê duyệt đã được gởi xuống.”
Lúc đi tới dòng người thưa thớt, thư kí Triệu dừng lại lấy văn kiện từ trong cặp ra cung kính đưa cho Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm tiếp nhận, xem sơ qua một lần, rồi cười cảm ơn thư kí Triệu. Sau đó, anh nói lời tạm biệt liền vội vã rời đi, thư kí Triệu lại gọi anh, nhìn dáng vẻ muốn nói lại không dám nói của cô ấy, Lục Thiếu Phàm chỉ mỉm cười:
“Sau khi đến thành phố C ráng chăm chỉ làm việc.”
Thư Kí Triệu nói không nên lời, Lục Thiếu Phàm dường như đã biết trước mình sẽ bị bãi nhiệm nên đã chuẩn bị rất chu đáo mọi việc, ví dụ như, mấy tháng trước đã tiến cử cô đến là thư kí thị trưởng ở thành phố C, ví dụ như che giấu viện binh.
Những lời nói muốn cảm ơn chỉ còn lại tiếng cảm ơn, Lục Thiếu Phàm vỗ vỗ vai cô, không nói thêm. Cô đã làm thư kí của anh từ khi anh làm bí thư tỉnh ủy, lần này thư kí Triệu sợ rằng bí thư Diệp sẽ giáo huấn Lục thị trưởng một phen.
“Bí thư Diệp… Lục… tiên sinh tới.”
Thư Kí tính gọi là Lục thị trưởng nhưng nhận ra bây giờ không còn như xưa. Để tránh tai vách mạch rừng, thư kí đành đổi thành Lục tiên sinh, Lục Thiếu Phàm cũng không quan tâm, gật đầu nhìn thư kí chuẩn bị rời đi, sau đó đi về phía cửa sổ đứng song song với Diệp Vân Thao.
Diệp Vân Thao ở trong cuộc họp không đưa ra bất cứ quan điểm gì, với quan hệ của ông và Lục Thiếu Phàm, im lặng là cách làm sáng suốt nhất. Đây là thời điểm hết sức nhạy cảm, mỗi lời nói hành động của ông đều có vô số ánh mắt nhìn vào.
Diệp Vân Thao âm thầm quan sát thái độ bình thản của Lục Thiếu Phàm, không nhắc tới việc bị bãi nhiệm, mà thở dài:
“Cháu đã đưa ra quyết định này, cậu cũng không muốn nói nhiều. Tiểu Nhu vẫn ở đó, cháu cũng đừng quên giải thích với nó, đừng để nó tự trách mình làm cản trở cháu. Hơn nữa, Tiểu Nhu đang mang thai, lo lắng nhiều cũng không tốt.”
Lục Thiếu Phàm gật đầu, giống như nhớ tới người vợ xinh đẹp trong nhà mình, đôi mắt từ từ trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng nở nụ cười.
“Cháu biết rồi, thưa cậu.”
Một tiếng cậu rất nhẹ nhưng đủ để Diệp Vân Thao nghe thấy, ông xoay người đặt tay lên vai Lục Thiếu Phàm, coi trọng nói:
“ Tiểu tử, một năm sau trở về hãy thực hiện kế hoạch lớn hơn.”
Lục Thiếu Phàm khiêm tốn cười nhẹ, không nói gì nhiều, lòng tin đã sớm xuất hiện trong tim. Khi anh về nhà thì Mẫn Nhu đang ngồi trong phòng khách, vừa nghe nhạc vừa đọc sách.
Mẫn Nhu cảm thấy có người nào đó đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên, đập vào mắt là ánh mắt thâm tình đầy quan tâm của Lục Thiếu Phàm. Bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ ngẩn người, gương mặt nhỏ trở nên ửng hồng rồi cười vui vẻ.
“Hôm nay, sao anh lại về sớm như vậy?”
Mẫn Nhu đưa mắt nhìn đồng hồ, Lục Thiếu Phàm hình như về sớm hơn tới một tiếng, tin tức trong giới chính trị lan truyền đi rất nhanh, nhưng cô lại không biết Lục Thiếu Phàm bị bãi nhiệm, rõ ràng có người cố tình che giấu.
Lục Thiếu Phàm không trả lời thật ngay, anh chỉ nhếch miệng cười, để cặp công văn xuống, đi tới bên ghế sofa, ngồi xuống cầm lấy cuốn sách trong tay cô, là tạp chí trang phục cho trẻ con.
“Anh thấy cái này thế nào, con chúng ta sẽ ra đời vào tháng chín, đến lúc đó mặc cái này là hợp nhất.”
Mẫn Nhu tựa vào иgự¢ Lục Thiếu Phàm, cô có thể nhận thấy Ⱡồ₦g иgự¢ chắc chắn của anh. Nó mang đến cho cô cảm giác an toàn, cũng làm Lục Thiếu Phàm anh mãn nguyện vì trong tay anh là một người vợ nhỏ dịu dàng cần được bảo vệ không phải loại phụ nữ háo thắng thích tranh đua.
Lục Thiếu Phàm phóng tầm mắt nhìn quanh khắp nhà nhưng chưa từng rời khỏi Mẫn Nhu, nghe giọng nói ngọt ngào của cô, lông mi dài khẽ rung, liếc mắt nhìn bộ đồ màu hồng trên tạp chí, còn có thể hai cái tai thỏ nhìn rất đáng yêu.
Mẫn Nhu cũng không thật sự hỏi ý Lục Thiếu Phàm, cô chỉ muốn chia sẻ sở thích của mình với anh, bàn tay mềm mai cầm lấy tay Lục Thiếu Phàm, khiến cho tâm trạng anh cũng trở nên thoải mái hơn, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Mẫn Nhu, gương mặt tuấn tú tỏa sáng như vầng trăng.
“Nhìn bộ quần áo cho cả gia đình này, chờ con được một tuổi, chúng ta mua một bộ, đến lúc đó chúng ta sẽ mặc giống nhau?”
Mẫn Nhu lơ đãng quay đầu, thấy ánh mắt hạnh phúc của Lục Thiếu Phàm, tâm trạng của cô cũng tốt lên, cô càng tựa sát vào, tay ôm lấy anh, bên tai là tiếng nhạc du dương, chớp chớp mắt, thích thú nói:
“Khi nào anh rảnh chúng ta đi chơi xuân đi.”
Chơi xuân không phải là do Mẫn Nhu đột xuất nghĩ ra, mấy ngày nay Đậu Đậu la hét muốn cùng cha và mẹ xúc tiến tình cảm, cô lại ở nhà nhàn hạ không có việc gì cũng muốn ra ngoài hít thở không khí. Nhưng Lục Thiếu Phàm lại bận việc nên cơ hội để chơi xuân rất nhỏ.
Nhưng Lục Thiếu Phàm lại đồng ý không hề nghĩ ngợi, cô kinh ngạc nhìn anh, người phía sau cũng mỉm cười nhìn cô, rồi đưa mắt nhìn trang phục trẻ em trên tạp chí, tùy ý nói:
“Hôm nay, anh đã bị bãi nhiệm chức thị trưởng.”
Mẫn Nhu ngẩn ra, đầu óc bắt đầu vận hành suy nghĩ, nụ cười ngưng đọng, nhìn Lục Thiếu Phàm chờ anh giải thích.
Lục Thiếu Phàm đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, nụ cười ôn hòa dừng trong mắt cô, cười đến vô tâm vô phế, đương sự cũng không hề nhận thức nó lại càng cười tươi hơn:
“Cho nên, chỉ cần trời không mưa, ngày nào chúng ta cũng có thể chơi xuân.”
Mẫn Nhu không thể nhìn thấu cảm xúc thật của Lục Thiếu Phàm sau nụ cười, anh để ngón tay lên mi tâm đang nhăn lại của cô, sau đó hôn lên trán cô.
“Chỉ là bị bãi chức thôi, không phải là ngưng hẳn kiếp sống chính trị, em đừng quá lo như vậy.”
Thấy ánh mắt đầy mãn nguyện và tự tin của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu bất giác thả lỏng, để cuốn tạp chí trên đầu gối sang ghế sofa, tay ôm lấy vai Lục Thiếu Phàm, vỗ nhẹ nói:
“Đừng buồn, mười tám năm sau anh vẫn là một hảo hán.”
Lục Thiếu Phàm nghe lời an ủi của Mẫn Nhu đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, anh ranh mãnh cong môi cười, sau đó đẩy Mẫn Nhu ra tạo thành khoảng cách, ánh mắt sáng rực chiếu trên đôi môi đỏ tươi của cô.
“Nếu như muốn an ủi anh thì nên dùng hành động thực tế.”
Mẫn Nhu mở to mắt, cô chỉ muốn đánh anh một cái nhưng nhìn đôi mắt chăm chú đầy mong ngóng kia, cô lại thiếu tự chủ từ từ tựa sát vào, nhắm mắt, chạm vào môi cô là một mùi sữa khác hẳn trước đây,
Mẫn Nhu mở to mắt, đập vào mắt cô là cái đầu nấm tròn, cụp mắt xuống lại thấy vẻ mặt ngạc nhiên đầy hưởng thụ của Đậu Đậu, cô kinh hãi đẩy thằng bé ra mới thấy Đậu Đậu đang mím môi, nhắm mắt, kéo cổ dài ra.
Ý thức được người mình vừa hôn là ai, Mẫn Nhu bối rối hai gò má ửng đỏ, phía sau Đậu Đậu cũng có tiếng đàn ông giận gầm lên.
“Sao lại xuất hiện cái đầu nấm thế này!”
Chuyện Lục Thiếu Phàm bị bãi chức, Lục gia cũng không mất mát gì. Lục Tranh Vanh sau khi nghe tin này chỉ đưa ra một câu tóm lại: “Trái đất không ngừng quay, cuộc sống vẫn tiếp tục, bãi chức thì có là gì, nếu không thể gánh được nữa thì quay về bước ban đầu đi bộ đội.”
Ý tưởng đó của Lục Tranh Vanh bị bà Lục phản đối, ví dụ như Lục Thiếu Phong bị bãi chức, bà tuyệt đối cũng không muốn con mình đi làm bộ đội đặc chủng, chịu đựng cuộc sống chém Gi*t cho nên đề nghị đi ra ngoài biển làm buôn bán.
Đậu Đậu nghe nói cha mình bị thất nghiệp, hai mắt rưng rưng, ngã xuống ghế sopha, khóc không ra nước mắt, bởi vì trong đầu thằng bé cho rằng cha nó sẽ chiếm lấy mẹ nó!
Nhiệm kỳ mới của thành phố A tiến hành hừng hực khí thế, cũng tạo nên không ít lời đồng đại. Vì Lục Thiếu Phàm vừa bị bãi chức, cho nên Lục gia không nằm trong danh sách bị tìm hiểu của giới truyền thông, chỉ ngồi xem kết quả chính trị thay máu này.
Bụng Mẫn Nhu cũng to dần lên, đến tháng thứ tám thì động tác cũng cô cũng trở nên chậm chạp, theo lời Đậu Đậu nói mẹ nó đã biến thành dây anten bảo bảo, nếu có thể chen vào hai cây gậy thì tốt.
Vị thị trưởng sau khi bị bãi chức thì trở thành người chồng mô phạm. Khi Lục Thiếu Phàm rút khỏi vũ đài chính trị, anh liền chuyển mình trở thành đối tượng nghiên cứu của giới truyền thông.
Một chính trị gia vang dội lại trở thành khách quen của khu chợ, không chê bẩn, chịu được mùi tanh tưởi của chợ. Mỗi sáng sớm đều mang theo bình giữ nhiệt tới cửa hàng bánh bao nổi tiếng, gia nhập đội ngũ xếp hàng chờ đợi chỉ vì muốn mang về cho vợ mình bữa sáng cô thích ăn nhất.
Đám phóng viên không sợ ૮ɦếƭ vặn Lục Thiếu Phàm đang vội vã đi mua bánh bao, một bên chặn đường một bên cầm 乃út nhanh chóng ghi chép, miệng liên tục hỏi. Mặt Lục Thiếu Phàm lúc nãy cũng tối đen như vĩ tiên sinh bán bánh bao phát hiện trước cửa tiệm có nhiều người tụ tập.
Theo sự chứng kiến của mọi người, anh chàng đẹp trai mỗi ngày đúng giờ đếu tới mua bánh bao, mặt đen như đáy nồi, nhưng những kẻ không biết sống ૮ɦếƭ lại dám cản đường gây sự, cuối cùng anh chàng đẹp trai trong mắt mấy cô gái giận dữ quật ngã đám phóng viên xuống đường.
Dùng tốc độ nhanh nhất chen vào hàng dài người đang xếp hàng, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lo lắng. Lúc trước cửa chợ tập trung càng nhiều phóng viên thì Lục Thiếu Phàm lạnh mặt, nói vài câu với họ rồi hai tay trống trơn đi về phía xe.
Ngày hôm sau, trước cửa đại viện, hai vị cảnh vệ đề cao cảnh giác, súng trong tay cũng nắm chặt, hai mắt nhìn bốn phía thấy dân chúng hành tung quỷ dị thường hai nhìn lén vào trong đại viện, trong tay còn cầm túi đựng bánh bao nóng hổi.
Mùi bánh bao nóng hổi bốc lên khiến cho cảnh vệ đang đói bụng cũng chịu dày vò, từ nay về sau mỗi khi nói đến bánh bao là biến sắc, cơn ác mộng sáng sớm không cách nào biến mất.
Về phần Lục thiếu gia đã nói gì với đám phóng viên tựa lang sói đó thì nó đã trở thành bí mật trong lòng mỗi vị phóng viên.
Hiệu ứng của Lục Thiếu Phàm không chỉ thể hiện trong việc mua bánh bao mà còn làm cho chương trình chăm sóc sức khỏe phụ nữ mang thai càng phát triển. Bên trong học chen chúc phụ nữ mang thai, một tên đàn ông không để ý những cái nhìn tham lam ở xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc ghi chép, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cô giáo đang giảng qua làm ra vẻ suy tư, kết quả cô giáo có tài ăn nói rất cao bỗng biến thành cà lăm, mặt đỏ bừng, môi mấp máy…
Dĩ nhiên trình độ gây họa của vợ chồng này không dừng lại ở đó, Mẫn Nhu dù mang thai, ngoại trừ bụng không ngừng to lên thì vóc người không hề thay đổi, vẫn duy trì dáng mảnh mai của lúc còn là thiếu nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc