Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 125

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Mẫn Nhu ở trong phòng bệnh đợi một lát. Dì Mai lén lút rời khỏi phòng, ngoại trừ phòng bệnh cũng không có người nào trên hành lang, cô hít lấy luồng không khí lạnh, trong lòng đủ cảm xúc.
Kỷ Mạch Hằng làm vậy là sao? Anh ta muốn cô cảm động, sau đó để lại chút dấu vết khiến cô không thể xóa nhòa, hay chỉ muốn bù đắp, muốn cô tha thứ cho sai lầm của anh ta.
Không biết từ khi nào. Những thứ quý giá với cô trong 3 năm đã trở nên mơ hồ, sâu trong kí ức chỉ có khoảng thời gian giữa cô và Lục Thiếu Phàm là rõ ràng.
Cô yêu Lục Thiếu Phàm, dù tính yêu đó không đơn thuần chỉ là yêu, đặc biệt sau nhiều nỗ lực bỏ ra như vậy, cô không cần Kỷ Mạch Hằng báo đáp, mong đợi càng nhiều, cuối cùng anh ta sẽ càng tuyệt vọng mà thôi.
Nói là yêu Kỷ Mạch Hằng, bây giờ nhớ lại mới nhận ra, muốn tím kiếm chút kí ức sót lại nó đã không còn chỗ trong suy nghĩ tình cảm của cô. Lúc cô còn trẻ, Kỷ Mạch Hằng xuất hiện, cứu vớt cô khỏi thế giới mệt mỏi này.
Cô yêu rất nhiều, yêu đến mức điên cuồng.
Nếu không phải Lục Thiếu Phàm xuất hiện, Kỷ Mạch Hằng dù hối hận cô cũng không quay lại. Tình yêu của cô khi nhìn thấy anh ta và Mẫn Tiệp nằm trên cùng một giường đã ૮ɦếƭ đi, làm sao có thể tha thứ, có thể tha thứ cho kẻ phạm sai lầm tình nguyện.
“Kỷ tiên sinh ở phòng 405 vừa xuất viện đấy, người đâu mà đẹp trai, sau này không còn gặp được nữa rồi.”
Chân Mẫn Nhu khựng lại, tiếng bàn luận của y tá trực rơi vào lỗ tai cô.
“Kỷ tiên sinh cũng lạ thật, vừa nãy anh ta đứng ngay góc hành lang, không biết đang suy nghĩ gì. Sau đó, anh ta nói muốn xuất viện, lấy nhiều máu như vậy cũng không biết có để lại di chứng không.
Mẫn Nhu bây giờ đang đứng ngay góc hành lang, đôi mắt hướng thẳng về một hướng, là vị trí lúc nãy khi y tá đọc cho cô phòng bệnh của Kỷ Mạch Hằng, lúc đó Kỷ Mạch Hằng đứng đây nhìn cô sao?
“Phải rồi, nghe nói Lục phu nhân không biết anh ta cho máu, hình như người trong gia đình không cho cô ấy biết, mà sao lần trước tôi thấy Lục tiên sinh tới tận phòng bệnh Kỷ Tiên sinh cảm ơn.”

Ngày đó, khi cô tỉnh dậy nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Lục Thiếu Phàm, tay vịn hành lang của Mẫn Nhu cứng đờ, cả cơ thể tựa vào vách tường, những thanh âm phiền nhiễu khiến cô cảm thấy mệt mỏi, lặng yên xoay người hoảng hốt quay về phòng.
Kỷ Mạch Hằng là người lạnh lùng, không giỏi ăn nói. Anh ta vì không yêu cô, nên vô tình làm tổn thương cô sâu sắc; bây giờ vì yêu mà lưu luyến, cô và anh ta có lẽ không hợp, vĩnh viễn không thể gặp nhau tại một thời gian thích hợp.
Nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, Mẫn Nhu hít sâu, khôi phục cảm xúc của bản thân, cô đã lui ra khỏi thế giới của Kỷ Mạch Hằng, không nghĩ có ngày anh ta lại xông vào thế giới của cô.
Cô cho là sau một thời gian có thể bình thản đối diện. Bây giờ, cô đối với người đàn ông đó chỉ có mệt mỏi, trừ lần đó ra, cô cũng không biết nên làm sao đối diện với anh ta.
Cô ôm lấy ***, ho khan vài tiếng. Mẫn Nhu cử động hai chân, vừa định xoay người thì trên vai cảm thấy nặng nề, cô cúi đầu đập vào mắt là bàn tay trắng, cảm giác quen thuộc khiến cô nương theo lực của anh, cọ đầu vào vai anh.
“Cơ thể đã yếu như vậy sao còn đi lung tung thế này.”
Giọng Lục Thiếu Phàm êm ái, không thể che giấu sự quan tâm, cẩn thận giúp cô mặc áo khoác, anh giữ hai bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Cô hưởng thụ sự ấm áp từ Lục Thiếu Phàm, lặng lẽ nhìn vẻ lo lắng trên gương mặt anh, ánh mắt trở nên nhu hòa, giọng nói êm ái hạ thấp:
“Trong phòng mãi cũng chán, em muốn ra ngoài dạo một chút, chúng ta về thôi.”
“Được rồi.”
Quay về phòng, dì Mai đã ở sẵn bên trong, thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm cùng trở về gương mặt rất vui mừng. Thế nhưng khi bà vào mắt Mẫn Nhu thì liền dời đi sang chỗ khác, dường như đang né tránh gì đó.
Mẫn Nhu biết vừa rồi dì Mai ra ngoài là để mật báo cho Lục Thiếu Phàm, nếu không Lục Thiếu Phàm cũng không tới trùng hợp như vậy.
Nhìn cách làm của dì Mai và sự che chở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cũng không thể giận hay trách cứ, dù Lục Thiếu Phàm giấu chuyện Kỷ Mạch Hằng thì đã sao, nếu Lục Thiếu Phàm không vì quan tâm cô thì liệu có sợ hãi sự tồn tại của Kỷ Mạch Hằng như vậy không?
Lục Thiếu Phàm và cô là vợ chồng, nếu anh đã cảm ơn Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không thể không biết nặng nhẹ. Nếu cô đi nói cảm ơn, thì dây dưa của cô và Kỷ Mạch Hằng càng sâu, dù là Lục Thiếu Phàm cam nguyện cô cũng không để chuyện đó xảy ra.
Như bây giờ, cuộc sống yên bình chỉ anh và cô, không có người thứ ba, chẳng phải rất tốt sao?
Chiếc xe màu đen chạy như bay, ngồi bên ghế lái là Kỷ Nguyệt Hân, cô quay đầu nhìn lại, nhìn người anh trai đang hướng mắt ra khỏi cửa sổ, gương mặt anh tỏa ra sự lạnh lùng nhưng lại khiến cô chua xót, hốc mắt ửng đỏ, vội vàng thôi không nhìn nữa. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm, không ai có thể đứng một chỗ đợi anh cả đời, đã bỏ qua thì chính là bỏ qua.
“Theo cảnh sát tiết lộ, chủ mưu vụ án là người khác. Hôm nay vào buổi chiều, Thiên kim Mẫn thị là kẻ tình nghi số một đã về quy án, trong vòng một giờ cảnh sát nhận được tin tình báo của quần chúng, đưa người bị tình nghi về đồn, bản tin sẽ tiếp tục cập nhật thông tin vụ án vào kì sau.”
Trên màn hình, người đàn ông bị cảnh sát kéo ra khỏi xe, Mẫn Nhu liếc sơ qua liền biết đó là Will, người tình của Mẫn Tiệp, cả người anh ta có vẻ rất suy sụp, hai mắt hõm sâu, râu ria mọc đầy, ánh mắt tối tăm, thần chí không còn minh mẫn.
Lục Thiếu Phàm lạnh lẽo nhìn hình ảnh Will chật vật trên màn hình, anh nhếch miệng, cúi đầu, đối với cô rất yêu chiều, nằm trên giường, ôm cô chậm rãi nói:
“Mẫn Tiệp đã khai chủ nhân đứng sau vụ án là Will, còn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần nằm trong phòng Mẫn Tiệp có lẽ cũng do Will cố tình để đó hãm hại cô ta.”
Mẫn Nhu cũng không ngu ngốc, được Lục Thiếu Phàm chỉ điểm liền có thể đoán ra được toàn bộ câu chuyện. Will dùng chiêu mượn đao *** quả thật rất hay, anh ta lợi dụng Mẫn Tiệp, có lẽ vì yêu quá sâu đậm nên bây giờ hận đến mức muốn đưa cô ta vào chỗ ૮ɦếƭ?
Cô còn nhớ lần đầu khi thấy Will, trong mắt anh ta chỉ yêu mình Mẫn Tiệp, yêu đến sâu đậm, như muốn khiến mọi người bao phủ trong biển tình. Vì bị Mẫn Tiệp làm cho tổn thương mà trở nên độc ác.
Mẫn Tiệp là người tham hư vinh, lúc nào cũng có đàn ông quyền thế vây quanh, cô ta chưa từng nghĩ có một ngày bị ai đó vứt bỏ lại còn đẩy bản thân vào ngục tù.
Vụ án này cảnh sát gặp thuận lợi một cách kì lạ, nghi phạm cực lực phối hợp cảnh sát. Will bị bắt sau ba ngày liền giao cho bên tòa án, không bao lâu, phiên tòa được mở liên quan tới hai bên chính trị lẫn kinh doanh.
Mẫn Nhu lấy thân phận người bị hại ra tòa, Lục Thiếu Phàm vẫn theo cô. Lúc đó, Mẫn Nhu cũng nhận ra, Mẫn Tiệp ngồi ở chỗ bị cáo mà mắt cứ nhìn về phía cô, đôi mắt mong chờ cầu khẩn rất rõ ràng.
Chẳng lẽ Mẫn Tiệp còn hi vọng cô bỏ qua cho cô ta sao?
Mẫn Nhu cảm thấy rất nghi ngờ, cô đưa mắt nhìn sang Will đang tỏ vẻ bất cần, cuối cùng là gương mặt lúc trắng lúc xanh của Mẫn Tiệp. Dù là ai cũng đều phải trả giá cho hành động ngu ngốc của bản thân, Mẫn Tiệp cũng không ngoại lệ.
Đám lưu manh đều nhất trí cho rằng Will là chủ mưu, Mẫn Tiệp chính là người đảm nhận việc liên lạc. Nhưng khi Mẫn Tiệp gọi điện xong, Will lại gọi cho bọn chúng nói muốn làm cho Mẫn Nhu ૮ɦếƭ, sau đó sẽ đưa chúng một khoản tiền lớn xuất ngoại, nhưng bọn chúng đều do dự, chỉ có tên Tứ Điều đồng ý.
Will vẫn chưa tìm ra được luật sư, nhìn ánh mắt hận thù của Mẫn Tiệp dành cho mình, anh ta nở nụ cười. Nghe Mẫn Tiệp tố cáo anh ta là người xúi cô ta ép Mẫn Nhu kí giấy chuyển nhượng, anh ta đùa giỡn với móng tay, còn cười đùa nói:
“Cô là người bị bệnh tâm thần, lời cô nói ai tin?”
Thái độ tự tin của Will khiến Mẫn Tiệp tức muốn hộc máu, ngón tay run rẩy chỉ vào Will, muốn mắng chửi nhưng bị cản lại, chỉ có thể dùng ánh mắt *** đem Will thái ra thành từng mảnh.
Bên tòa án, một người thanh niên mặc tây trang thẳng thớm đưa cho kiểm sát trưởng một giấy chứng từ nhờ chuyển giao cho tòa án, Will cũng vì lời làm chứng của anh ta mà thay đổi nét mặt, Mẫn Tiệp giễu cợt nhìn Will.
Mẫn Nhu cảm thấy người bác sĩ chứng minh Mẫn Tiệp bị bệnh phân liệt nhân cách dường như hơi quen mắt, trông rất giống ai đó, khi bên kiểm sát trưởng đọc tên, Thẩm Tấn Uyên, trong đầu cô liền sáng tỏ.
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thiếu Phàm, anh chỉ mỉm cười giống như vị quân sư đã tính trước mọi thứ, trước khi khai chiến đã chuẩn bị tất cả, đánh địch đến mức trở tay không kịp.
Mẫn Nhu giật mình quay đầu nhìn Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp lâu lâu vẫn nhìn sang đây, nhưng lần này, Mẫn Nhu cẩn thận chú ý mới phát hiện, Mẫn Tiệp không nhìn cô mà là nhìn Lục Thiếu Phàm bên cạnh, về phần tại sao cô ta nhìn Lục Thiếu Phàm, đáp án sẽ công bố ngay.
Kiểm sát trưởng yêu cầu tòa án đặc xá cho Mẫn Tiệp, lý do Mẫn Tiệp bị chứng phân liệt nhân cách, là người yếu ớt trong xã hội, lần này vụ án chỉ do một phần nhân cách của cô ta gây ra, những nhân cách khác đều vô tội, vì vậy nếu xử tử thì sẽ không công bằng.
Kiểm sát trưởng liệt kê hàng loạt các vụ án bên Mỹ, có rất nhiều kẻ *** bị mắc bệnh phân liệt nhân cách, nhưng tòa án bên đó đều chỉ phán quyết phần nhân cách phạm tội, miễn trừ trách nhiệm hình sự.
Khi tất cả mọi người cho rằng Mẫn Tiệp sẽ vô tội được thả ra thì kiểm sát trưởng lại đột nhiên nói, thái độ thành khẩn nghiêm túc, miễn trừ trách nhiệm hình sự của Mẫn Tiệp, đồng thời để tránh cô ta gây hại cho xã hội về sau đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần để chữa trị.
Mẫn Tiệp hoảng hốt nghe tòa tuyên án, không thể phản ứng kịp trước kết quả. Khi bị cảnh sát kéo đi, cô ta tỉnh ngộ mình bị Lục Thiếu Phàm lừa, gương mặt hung tợn, liều lĩnh kêu gào.
Khi bồi thẩm đoàn nghe Mẫn Tiệp tố cáo Lục Thiếu Phàm là cùng người khác thông đồng bắt cóc cô ta, giam cô ta vào viện tâm thần để ђàภђ ђạ, cả phiên tòa như nổ banh.
Lục Thiếu Phàm bị tố cáo gương mặt không biến sắc, bình tĩnh ngồi yên, trước những ánh mắt nghi kị không hề né tránh. Anh đỡ Mẫn Nhu đứng dậy, không để ý Mẫn Tiệp than khóc, trước sự chú ý của mấy trăm người liền rời khỏi tòa án.
Will bị kết án chung thân, nhưng anh ta vẫn như không có việc gì còn ngồi đó nhìn Mẫn Tiệp phát điên gào khóc, cười hết sức vui vẻ, trước khi bị cảnh sát đưa đi không quên tới bên Mẫn Tiệp ngồi xổm xuống nói những lời độc địa vào tai cô ta:
“Tôi đã nói sẽ khiến cô cả đời không phải lo ăn lo mặc, bây giờ tôi làm được rồi.”
Mẫn Tiệp kinh ngạc nhưng lập tức liền điên cuồng gào khóc, ra sức giãy giụa thoát khỏi còng tay, máu đỏ dính ra cả chiếc còng bạc, cô ta như ác quỷ dữ tợn khiến mọi người sợ hãi.
Dưới sự che chở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu rời khỏi tòa án, tuy vậy những lời nói lúc nãy của Mẫn Tiệp vẫn canh cánh trong lòng. Cô không muốn Lục Thiếu Phàm bị dính líu vào những chuyện này, nhưng không phải tất cả đều như mong muốn, cô tin Lục Thiếu Phàm, không có nghĩa mọi người ai cũng tin Lục Thiếu Phàm.
Hai người đi xuống bãi đậu xe, khi đi ngang qua cánh cửa cuốn thì thấy đám đông tụ tập bên ngoài đường, xe cứu thương và xe cảnh sát dừng hai bên, một vài người cảnh sát đang cố duy trì trật tự.
Khi hai người ra khỏi tòa án, Mẫn Nhu nhìn qua cửa kính xe có thể thấy vũng máu lớn trên lối đi bộ, máu loang lổ kế bên còn có đôi giày cao gót có màu vải kaki, một chiếc Toyota dừng lại ngay trước vũng máu, người đàn ông trung niên đang trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Khi xe đi ngang qua xe cấp cứu, Mẫn Nhu nhìn thấy nhân viên cứu hộ đang dùng băng ca đặt người bị thương lên, miếng vải trắng bị máu che lấp, dù không mở cửa sổ nhưng Mẫn Nhu vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, khiến cô thật sự rất buồn nôn.
“Em khó chịu sao? Hay uống chút nước ấm.”
Lục Thiếu Phàm vừa lái xe, vừa lấy bình giữ ấm từ tủ đồ ra, vì lo cho sức khỏe Mẫn Nhu nên trên xe lúc nào cũng có sẵn nước ấm.
Mẫn Nhu cầm lấy bình nước, nhấp vài hớp, đầu óc không cách nào xua đi cảnh máu tanh lúc nãy, mắt nhấp nháy tựa vào ghế, trong thế giới tối đen một luồng sáng lóe lên, khiến cô hoảng sợ ngồi thẳng dậy, gương mặt hoảng sợ không yên.
Giày cao gót kaki lúc nãy hình như cô đã thấy ở đâu rồi, nhưng là ở đâu?
Lục Thiếu Phàm ân cần hỏi han, Mẫn Nhu lại không nghe thấy, đầu óc lo mãi suy nghĩ, lục lọi trí nhớ. Chiếc xe đột nhiên thắng lại ở ngã tư, Mẫn Nhu trợn tròn mắt, những hình ảnh quen thuộc lướt qua, nó nằm trong tủ giày ở Mẫn gia, có một lần cô đã cầm lên nhìn qua, nó là của Hồng Lam.
Lục Thiếu Phàm vội kêu cô, Mẫn Nhu ngơ ngác quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, lòng vẫn sợ hãi thì thầm nói:
“Thiếu Phàm, người phụ nữ bị ***ng xe trước cửa tòa án hình như là Hồng Lam, em nhận ra đôi giày của bà ta.”
Lục Thiếu Phàm trầm ngâm trong chốc lát, anh trấn an xoa dịu gương mặt nhợt nhạt của Mẫn Nhu, đạp ga, quay về bệnh viện.
Mẫn Nhu chưa bao giờ sợ hãi bệnh viện như vậy, mùi thuốc khử trùng quanh quẩn trong mũi không đi, hành lang thoáng đãng vang vọng tiếng bước chân, gió sau lưng thổi đến lạnh cả người, Mẫn Nhu run lên thì Lục Thiếu Phàm đã kéo cô qua, để cô an tâm dựa vào lòng anh.
Vụ án khép lại, Mẫn Nhu cũng nhận được điện thoại từ bác sĩ ngoại khoa chuyên gia về tay ở bệnh viện Bắc KInh – Tích Đàm bảo cô sang đó trị liệu.
Lục Thiếu Phàm xin nghỉ hai ngày cùng cô sang Bắc Kinh, vì chú Út và chú Ba của Thiếu Phàm đều sang Bắc Kinh nhậm chức. Mẫn Nhu xem ra cũng đã có người chăm sóc nên cũng không phái thêm người đi cùng, trước ngày lên đường, những suy đoán của Mẫn Nhu đã được chứng thật.
Vụ tai nạn xe hôm đó quả nhiên là Hồng Lam, bà ta nghe nói hôm đó Mẫn Tiệp bị xét xử, cho nên đã xin bên trại giam ngắn hạn cho ra ngoài một ngày, không nghĩ tới do bà ta quá lo lắng cho Mẫn Tiệp dẫn đến vội vàng khi qua đường, né không kịp chiếc xe đang đi tới.
Sau khi được đưa tới bệnh viện cấp cứu cuối cùng cũng giữ được mạng, nhưng do bị thương quá nghiêm trọng dẫn đến bị tê liệt, sống mà như vậy không biết nên vui hay buồn
Xe lên đường tới Bắc Kinh, Mẫn Nhu xoa nhẹ cổ tay đã tháo băng, nơi đó còn có vết dao màu hồng nổi lên so với làn da trắng, từ những chuyện trải qua gần đây, Mẫn Nhu cảm thấy mình đã trưởng thành ra nhiều.
Bàn tay thon dài khẽ che lên tay cô. Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm đang âm thầm khích lệ cô, ánh mắt tối tăm bỗng lóe sáng, cô uốn môi, mắt chuyển động, chưa kịp nhìn về phía Lục Thiếu Phàm thì khung cảnh bên ngoài cuốn lấy cô.
Ven đường, một cô gái tóc ngắn mặc quân trang bị một người đàn ông ngăn lại, Mẫn Nhu từng gặp Cù Ý Thần, cô gái kia không ai khác trừ Mục Lâm Thu?
Cù Ý Thần tay cầm bó hoa hồng đỏ, bước theo sau Mục Lâm Thu. Gương mặt anh tuấn không hề thất vọng, Mục Lâm Thu chợt dừng lại không biết nói gì với anh mà Cù Ý Thần tiện tay vứt bó hoa đi. Nhưng chỉ ba giây sao, anh ta lại nhặt hoa lên, sau đó quay đầu tìm Mục Lâm Thu, Mục Lâm cũng không bỏ đi, mà đứng tại chỗ chờ anh ta.
“Như vậy rất tốt đúng không?”
Âm thanh **** vang lên bên tai, hơi thở của Mẫn Nhu phảng phất một mùi hương từ ai đó, cô cười ngọt ngào, dịu dàng đáp.
“Đúng vậy, như vậy mới là tốt nhất.”
“Chỗ bị thương nơi cổ tay, phẫu thuật lần trước rất thành công, nếu đợt trị liệu này đạt kết quả tốt thì sau này cổ tay có thể hoạt động bình thường.”
Bác sĩ nhìn điện cơ đồ, kiểm tra kĩ lưỡng cổ tay Mẫn Nhu lần nữa, nhìn Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm đang hồi hộp mới tự đưa ra kết luận:
“Nhưng những việc nặng sợ là không thể làm được, làm những công việc dùng đến tay thường xuyên cũng nên cẩn thận, cố gắng đừng để tay vận động quá nhiều tránh để lại di chứng.”
Mẫn Nhu khẽ giật mình, sau đó cúi đầu cảm ơn bác sĩ, lúc bác sĩ dặn dò, bàn tay trên vai cô lại dùng lực.
Bác sĩ chuẩn đoán bệnh của cô có chỗ tốt chỗ xấu, lúc ra khỏi phòng làm việc, Lục Thiếu Phàm vẫn nắm chặt tay cô, dù là đi làm thủ tục nằm viện hay vào phòng bệnh cũng không buông.
Lục Thiếu Phàm thật sự rất quan tâm cô, thậm chí còn để ý mức độ hồi phục của tay hơn cả cô. Khi Lục Thiếu Phàm tính đi lấy nước, Mẫn Nhu từ sau ôm lấy anh, cô không muốn né tránh hiện thực này, cũng không muốn anh trốn tránh.
“Em rất ổn, dù có bỏ vẽ tranh, em cũng có rất nhiều chuyện để làm, ví dụ như trở thành chủ nhân mới của Mẫn thị.”
Mẫn Nhu tựa vào lưng Lục Thiếu Phàm, môi nở nụ cười bình an, đôi mắt mỉm cười chứng tỏ cô có thể thích nghi mọi hoàn cảnh, không có áp lực. Lời nói vui lại đổi lấy tiếng thở dài của Lục Thiếu Phàm, anh xoay người, tay ôm lấy thắt lưng cô, tay để trên đỉnh đầu cô.
“Một con bướm xinh đẹp thích bay nhảy tự do, bây giờ bị bẻ gãy đi đôi cánh thì sẽ đau khổ đến mức nào.”
Mẫn Nhu rũ mắt xuống, khóe mắt cảm động hạnh phúc lóe lên ánh sáng ấm áp, cô bồi hồi nói:
“Cũng sẽ có ngày bướm mất đi đôi cánh, hiện tại trong mắt anh em là con bướm xinh đẹp nhất là được, điều này cũng chứng tỏ chỉ có thể để bản thân mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ người mình yêu, cho nên con bướm đó cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”
Mẫn Nhu buông Lục Thiếu Phàm ra, nhón chân, hôn lên môi anh, ánh mắt thản nhiên không né tránh, cô nhìn sâu vào mắt anh, nhấp nháy mắt:
“Đừng quên, em dù sao cũng có tài làm kinh doanh, bây giờ quản lý tập đoàn cũ cũng không khó.”
“Đồ ngốc.”
Lục Thiếu Phàm, anh nói em ngốc, nhưng khi gặp được Mẫn Nhu anh còn lại bao nhiêu lí trí?
Buổi chiều sau khi sắp xếp xong cho Mẫn Nhu, Lục Cảnh Vân và Lục Cảnh Hoằng tới thăm, mang theo một cô bảo mẫu trẻ đến chăm sóc Mẫn Nhu.
“Thiếu Phàm, cháu theo chú ra đây một lát.”
Lục Cảnh Hoằng đứng dậy gọi Lục Thiếu Phàm ra, Mẫn Nhu cũng đoán lần này chú Út chắc muốn dạy dỗ Lục Thiếu Phàm, Lục Cảnh Vân làm trưởng bối, không ra ngoài mà vẫn cùng Mẫn Nhu tiếp chuyện.
Mặc dù chỉ gặp vài lần, nhưng trưởng bối Lục gia đối với Mẫn Nhu cũng không xa cách, dù gần đây vì chuyện Mẫn Tiệp làm Lục Thiếu Phàm dính vào không ít rắc rối nhưng trưởng bối lục gia không hề la mắng.
Nhìn Lục Cảnh Vân ngồi đối diện, Mẫn Nhu không kiềm được nghĩ tới Cơ Tố Thanh, tuổi già mất con, điều này khiến Mẫn Nhu cảm thấy xót xa, đối với chú Ba có vẻ điềm tĩnh nhưng không hề xa cách này càng cung kính.
“Chú có nghe chị dâu nói, Thiếu Phàm bị tên tội phạm trong vụ ςướק tố cáo bắt cóc, có chuyện này thật không?”
Lục Cảnh Vân nhìn cô cháu dâu, liếc mắt nhìn cửa phòng khép lại hai người mới dám thảo luận vấn đề của Lục Thiếu Phàm. Nhưng Mẫn Nhu không tránh khỏi căng thẳng, nghe Lục Cảnh Vân nói vậy cô sợ mình đã bỏ qua điều gì đó.
Lúc ở trên tòa án, Mẫn Tiệp oán thán lên án Lục Thiếu Phàm bắc cóc cô ta, đem cô ta vào bệnh viện tâm thần tiến hành Tra t**, đây chẳng phải vì vợ mà báo thù. Mẫn Nhu nhớ tới nó lại cảm thấy vừa nhức đầu vừa giận, quan trọng nhất bên bồi thẩm đoàn lại yêu cầu cảnh sát điều tra kĩ, cho Mẫn Tiệp một câu trả lời hợp lý.
“Nhưng cháu tin tưởng Thiếu Phàm.”
Dù Lục Thiếu Phàm làm cô cũng sẽ tin anh vô điều kiện, vì anh là Lục Thiếu Phàm của cô.
Lấy được câu trả lời của Mẫn Nhu, Lục Cảnh Vân cũng không giận Mẫn Nhu làm liên lụy Lục Thiếu Phàm, ông cầm tách trà lên mỉm cười, thổi lá trà trên mặt nước, nói:
“Tin tưởng là tốt, chú Ba cũng không muốn nói nhiều. Cháu chỉ cần an tâm dưỡng thai, sinh ra những đứa trẻ mập mạp là được. Những chuyện còn lại để đám đàn ông trong nhà giải quyết, nếu chỉ có chút chuyện mà đã khiến nó bị đánh bại thì nó không thích hợp làm chính trị, ở nhà làm nông là được.”
Mẫn Nhu chợt hiểu, xem ra Lục Cảnh Vân đã bị bà Lục hoặc Lục Thiếu Phàm nhờ cậy tới trấn an, hi vọng cô đừng suy nghĩ lung tung, dù sao cô đang mang thai, sợ rằng tâm trạng không ổn định.
Người Lục gia tin tưởng cô và Lục Thiếu Phàm, xem ra lực lượng ngang nhau, từ giọng nói của Lục Cảnh Vân, xem ra ông không lo lắng ngược lại còn muốn đứng ngoài xem, cũng không tính ra tay giúp Lục Thiếu Phàm.
Mẫn Nhu mỉm cười, tâm trạng khẩn trương cũng vì Lục Cảnh Vân mà dịu đi vài phần, cô cầm cốc nước ấm, nhìn Lục Cảnh Vân cảm ơn:
“Cảm ơn chú Ba.”
Lầu cuối bệnh viện treo đầy những tấm vải trắng, nếu không nhìn kĩ chắc khó ai nhận ra đằng sau những tấm vải có hai bóng người cao gần bằng nhau, mặc bộ tây trang màu đen chỉnh tề như nhau vừa làm cho người ta cảm thấy giống nhưng cũng không hẳn giống.
“Thật sự phải làm như vậy sao?”
Lục Thiếu Phàm cúi đầu nhìn dòng xe bên dưới đang qua lại như nước chảy, trước câu hỏi của Lục Cảnh Hoằng anh chỉ mỉm cười, mắt nhìn thẳng về trước.
“Đây là biện pháp tốt nhất, trừ cách đó ra, cháu cũng không thể nghĩ ra cách nào mà một hòn đá bắn trúng hai con chim.”
Hai người cũng không nói tiếp chỉ im lặng đứng trên lầu cao. Lát sao, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo của Lục Cảnh Hoằng nhẹ dừng trên người Lục Thiếu Phàm, giọng nói lạnh lùng không có chút hơi ấm nhưng lại thật dễ nghe, mang theo vài phần thân thiết:
“Tốt nhất cháu nên giải thích rõ chuyện này với vợ mình, phụ nữ có thai tránh để suy nghĩ quá nhiều.”
Lục Thiếu Phàm nghe vậy cũng nhướng mày, mắt đánh giá chuyện chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, dường như không ngờ một người lạnh lùng như vậy lại chủ động khuyên anh trấn an Mẫn Nhu. Mắt lóe lên, lúc thấy trên sống mũi Lục Cảnh Hoằng không còn vật kia, khóe miệng liền mấp máy.
“Chú Út, chú bắt đầu không mang kính nữa sao?”
Lục Cảnh Hoằng cũng không vì câu hỏi đùa của Lục Thiếu Phàm mà lúng túng, sắc mặt không chút biến đổi đi về phía cầu thang bộ, chỉ để lại lời giải thích đơn giản nhất cho Lục Thiếu Phàm:
“Chú không bị cận thị.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc