Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 12

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Nghĩ tới, Mẫn Nhu tự hào hất cằm, vẻ mặt cao ngạo chờ xem kịch vui đáp trả câu hỏi của Tạ tiểu thư: “Cha là chủ tịch Mẫn thị Mẫn Chí Hải, Tạ tiểu thư, nếu có rảnh tôi và Lục Thiếu Phàm sẽ tới gặp bác Tạ.”
Tạ tiểu thư miễn cưỡng kéo khóe miệng, nhìn thần sắc của Mẫn Nhu nhưng vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã của danh gia khuê tú: “Vậy tôi sẽ ở nhà chờ hai người.”
Lục Thiếu Phàm không nói thêm câu nào, khóe mắt khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên ưu nhã cao quý, sạch sẽ tựa như cam tuyền.
Lục Thiếu Phàm đồng tình để cho Tạ tiểu thư xấu hổ, bữa cơm hôm nay là cho mẹ của cô ta và Lục Thiếu Phàm tác hợp, trước đó Lục Thiếu Phàm chưa từng gặp cô ta.
Tạ tiểu thư đối với người đàn ông tuấn tú này rất hài lòng, cô cho rằng anh cũng giống cô, không nghĩ tới vừa quay người lại xuất hiện một cô bạn gái, đây chẳng phải là cố ý đánh vào tay cô sao?!
“Tạ tiểu thư tôi và Lục Thiếu Phàm phải đi, để chúng tôi đưa cô đi.”
Mẫn Nhu giống như nữ chủ nhân, nhiệt tình mở cửa xe thể thao, nói với Tạ tiểu thư, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tạ Tiểu thư và dáng vẻ của Lục Thiếu Phàm cười như không cười.
Tạ tiểu thư nắm chặt điện thoại trong tay, khách sáo từ chối Mẫn Nhu: “A, tôi chợt nhớ mình còn có việc ở gần đây, hai người đi trước đi, tôi lát nữa tự về cũng được.”
“Như vậy sao?”
Mẫn Nhu thất vọng, môi đỏ mọng hơi kéo dài, nhìn Lục Thiếu Phàm, người đằng sau liền kéo hai vai cô, ôn nhu nói: “Tạ tiểu thư có chuyện quan trọng muốn làm, làm sao có thể vì ý tốt của em mà làm trễ công việc, nếu muốn cùng Tạ tiểu thư về lần sau sẽ có cơ hội.”
Tạ tiểu thư luôn miệng phụ hoa, đáy lòng đau khổ không nguôi, cô dành con rùa vàng của tôi, tôi còn có thể bình tâm hòa nhã nói chuyện trời đất với cô thì tôi đúng là Ninja rùa!
Nhìn theo dáng vẻ vội vàng của Tạ tiểu thư, Mẫn Nhu thở phào: “Xong rồi!”
Một mùi hương bạc hà đập vào mũi, khiến cô nhận ra khoảng cách gần gũi giữa hai người liền xê dịch hai bước, Mẫn Nhu từ từ thả lòng cơ thể.
“Xem như công đức viên mãn, tôi đi trước đây!”
Mẫn Nhu phất tay với Lục Thiếu Phàm, sau đó lội xuống đường đón xe, nhưng lại bị một bàn tay trắng chộp lấy cổ tay, cảm giác ấm áp khiến lòng cô tê dại, chưa kịp phản ứng thì người đã đứng đối diện Lục Thiếu Phàm.
“Đi ăn trưa với tôi.”
Anh phá lệ ăn nó thoải mái, một chút kính ngữ cũng không có trong câu mời khách ăn cơm của anh, nhưng khi anh cười nói yêu cầu với cô Mẫn Nhu không cảm thấy yêu cầu của anh rất đường đột.
Có lẽ với một người đàn ông như Lục Thiếu Phàm, cho dù không phải ra lệnh cũng như chuyện phải làm, khiến người ta không thể nào cự tuyệt.
Chưa đợi cô suy nghĩ trả lời thì người đã ở trong xe Lục Thiếu Phàm.
“Tại sao?”
Mẫn Nhu hỏi không đầu không đuôi, cau mày nghiêng mặt sang bên, nhìn người đàn ông tuấn tú nghiêm túc lái xe, giờ phút này gương mặt anh đầy góc cạnh không còn vẻ hiền hòa tự nhiên như trước.
Câu này có rất nhiều ý nghĩa, nếu anh không thích sao lại cùng cô nàng nhà giàu đó, tại sao còn đồng ý ra ngoài hẹn hò? Tại sao anh lại mời cô ăn cơm? Tại sao họ lại gặp nhau nhiều lần như vậy.
Mẫn Nhu hỏi khiến Lục Thiếu Phàm hé miệng cười, từng đường cong đẹp đẽ hiện ra trên mặt anh tạo nên sức hút, đầu ngón tay mượt mà nhẹ nhàng nhấn xuống nút nghe nhạc.
Tiếng nhạc du dương vang lên trong xe, khiến cho hai người ít nhiều cũng nên xa cách nhưng cũng trở nên tự nhiên nhẹ nhõm hơn.
Đèn xanh đèn đỏ thay đổi, Lục Thiếu Phàm dừng xe, nhìn vào đôi mắt tò mò xinh đẹp của Mẫn Nhu.
“Có lúc tôi cảm thấy cô không phải hiền lành.”
Đối với ý trong lời nói Lục Thiếu Phàm cô không giải thích được, liền hỏi: “Có ý gì?”
“Chiếc xe thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi, nếu Tạ tiểu thư đồng ý đi cùng, thì cô muốn để cô ấy ngồi ở đâu? Đầu xe, đuôi xe hay là mui xe?”
Đối mặt với đôi mắt đen ranh mãnh của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu chột dạ đôi môi đỏ mọng hếch lên, né tránh đôi mắt chế nhạo của anh.
“Cô ấy cũng không phải không ngồi mà!”
Anh cũng không phải cắn cái đuôi cô mãi không buông. Không nhờ cô đùa giỡn nhỏ mọn như thế, thì muốn thoát khỏi vị Tạ tiểu thư thanh cao tốn không ít sức lực, đây không phải là kết quả anh muốn sao.
Xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng, nhưng Mẫn Nhu không có ý xuống xe.
“Cô không thích đồ ăn Trung Quốc sao?”
Mẫn Nhu lắc đầu nhẹ, cười nhạt: “Không phải, nhất thời tôi nhớ tới quán ăn trước kia mình hay đi, có chút hoài niệm lại thức ăn của ông chủ nơi đó.”
Lục Thiếu Phàm suy nghĩ xâu xa, mím môi, lông mi dài nhướng lên, ngón tay tay dài nhấn nút xe lại chạy tiếp.
“Không phải là ăn cơm sao? Tại sao lại đi tiếp.”
Mẫn Nhu nghi ngờ không hiểu gì cả, qua kính chiếu hậu có thể thấy được đôi mắt anh, một Lục Thiếu Phàm ôn nhã như gió mùa xuân ấm áp. Đạp ga, xe thể thao lại chạy như bay trên đường.
Chiếc xe Lamborghini bị ép dừng lại trước một con ngõ nhỏ, không thể đi vào tiếp. Nơi này là khu phố cổ cách không xa nội thành, kiến túc được duy trì hơn mười hai năm nay rất mộc mạc, không có nhiều trung tâm siêu thị hiện đại.
Khi hai người bước xuống xe thì hấp dẫn ánh mắt của không ít người, có mấy người dừng lại len lén nhìn họ…
“Là đây sao?”
Lục Thiếu Phàm tiện tay đóng cửa xe, ánh mắt sáng đảo qua khu phố cổ, trong giọng nói có hoài nghi. Cũng khó trách Lục Thiếu Phàm cho rằng họ đến nhầm nơi, với thân phận địa vị của Mẫn Nhu sẽ không thể biết những nơi thế này.
Mẫn Nhu không quan tâm tới Lục Thiếu Phàm, nheo nheo mắt nhìn chằm chằm dãy nhà trọ san sát, nụ cười trên môi càng sâu. Lục Thiếu Phàm quay đầu nhìn thì thấy gương mặt tươi cười hồn nhiên tựa đứa trẻ của cô, trong lòng dù không hiểu nhưng cũng tốt lên.
“Đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn cơm.”
Mẫn Nhu cười một cái, xoay tròn, chiếc váy dài theo phong cách Bohemian tung bay từng lớp hoa văn chiếu rọi nụ cười của cô, vừa khiến người khác say mê lại xinh đẹp.
Cô sung sướng đi về phía trước, nghiêng đầu nhìn Lục Thiếu Phàm vẫn đứng tai chỗ liền vẫy tay thúc giục: “Mau lên, hai giờ nữa, quán sẽ đóng cửa.”
Lục Thiếu Phàm nhìn dáng vẻ phấn chấn vui vẻ của Mẫn Nhu, nỗi nghi hoặc trong lòng càng không ngừng mở rộng, nhưng gương mặt lại bình thản, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ௱ôЛƓ lung, nhấc chân, đi theo cô vào sâu trong ngõ.
“A? Cửa mở”- Mẫn Nhu đi vòng vòng quẹo bảy tám ngã liền vào một quán ăn trong hẻm, tính gõ cửa, vừa chạm tay vào cửa liền bật ra.
Lục Thiếu Phàm chạy tới sau lưng, hai lông mày nhẹ chau lại, qua khe cửa có thể thấy bên trong: “Vào đi, có thể bà chủ ở trong phòng”
“Ừ”
Một phụ nữ trung niên đang ngồi rải đậu nhìn thấy cặp nam nữ đứng trước cửa liền ngơ ngẩn, nơi này không phải quán ăn ở trung tâm thành phố, đa số khách ở đây đều là khách quen, chưa từng nhìn thấy vị khách nào có diện mạo xinh đẹp như thế.
Nhất là Lục Thiếu Phàm mặc bộ đồ tây đen, dáng cao thẳng đứng đó, bà chủ cảm thấy khí chất quý tộc chèn ép bên trong phổi khiến bà khó thở.
Mẫn Nhu buồn cười nhìn vẻ mặt thẫn thờ của bà chủ khi quan sát Lục Thiếu Phàm, lại ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vô tội của Lục Thiếu Phàm không biết khí chất kinh người của mình, ho khan vài tiếng, bước lên chắn ngang tầm mắt bà chủ.
“Bà chủ, chúng tôi đến dùng cơm.”
Bà chủ không nhìn được Lục Thiếu Phàm, đôi mắt liền sáng sủa, nghe Mẫn Nhu nói liền “Ân” một tiếng, đem đậu tương để sang bên, tay lau sạch sẽ dẫn hai người lên lầu.
Chẳng qua, dọc theo đường đi, trừ những vị khách nhiệt tình, thì ánh mắt mờ ám của bà chủ chưa từng rời khỏi Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, giống như muốn trói hai người vào một chỗ.
“Bà chủ à, hình như trước mặt không có lầu.”
Mẫn Nhu cảm thấy hơi ngượng, thì sau lưng nghe giọng nam réo rắt vang lên, lúc đó mới nhận ra bà chủ nhìn hai người họ ngây ngốc, bàn chân nhấc lên giống như đi cầu thang.
“Xì…”
Cô bật cười nhẹ, khi quay đầu lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm, bà chủ nét mặt già nua bị làm cho bối rối, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to.
Lục Thiếu Phàm thật phúc hắc, thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội Lục Thiếu Phàm! Đây là lần thứ bảy gặp mặt Lục Thiếu Phàm của Mẫn Nhu đã cho ra kinh nghiệm quý báu, đây cũng là phương châm tuyệt đối cả đời sau này của cô.
Quán ăn trang hoàng đơn giản, không sạch sẽ mấy, bà chủ đưa hai người tới chiếc bàn dựa vào bàn công có thực đơn.
“Một dĩa cơm rang Dương Châu”- Mẫn Nhu không hề xem thực đơn liền gọi bữa trưa, đẩy thực đơn tới trước mặt Lục Thiếu Phàm muốn giới thiệu vài món ăn cho ăn, nhưng lại nhìn thấy nếp uốn mê hồ giữa lông mày của anh.
Một ý nghĩ vọt lên trong đầu, Mẫn Nhu nuốt mấy lời tình nói xuống, không đưa thực đơn cho Lục Thiếu Phàm, ngược lại cầm Pu't ghi vài món ăn đưa cho bà chủ.
Nhìn bà chủ đi xuống lầu, Mẫn Nhu mới quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm, như tên trộm thấp giọng nói: “Lục Thiếu Phàm, anh mắc bệnh sạch sẽ sao?”
Trên gương mặt Lục Thiếu Phàm thoáng lúng túng vội chuyển đề tài: “Cô thường xuyên đến đây sao? Nhưng bà chủ hình như không nhận ra cô”
Mẫn Nhu đưa tay cầm ly trả thủy tinh, rót một chén nước, đẩy tới trước mặt Lục Thiếu Phàm, mặc dù cũng đoán anh sẽ không uống nhưng đây là phép lịch sự.
“Cũng không phải thường xuyên.. nói ra, nếu là hai mươi năm trước đây thì rất thường”

Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Nhu nói như không có chuyện gì khẽ kinh ngạc, nhìn chung quanh căn phòng nơi này bày biện cũ kĩ, vài năm chứ không ít nhưng không nghĩ tới đã hai mươi năm, hoặc hơn cả thế.
Qua ánh nhìn của Mẫn Nhu khi quan sát căn phòng, Lục Thiếu Phàm có thể nhận thấy nơi này với Mẫn Nhu chắc chắn rất đặc biệt, nếu không, đối với những nơi trong quá khứ, cô lại nhớ rất chính xác vị trí của quán ăn này.
Lúc anh đi theo cô vào ngõ hẻm, nhìn dáng vẻ thành thục đó, đoán chừng nếu bịt mắt cũng có thể tìm ra đường.
Lúc Lục Thiếu Phàm trở nên trầm tư thì mùi thức ăn thơm lừng thoang thoảng trong lầu hai tiếp đó là tiếng bà chủ.
“Tôi đi giúp bà ấy.”
Mẫn Nhu đem cơm chiên nhấc lên bỏ vào miệng. Lục Thiếu Phàm vẫn ngồi mãi đó, chiếc đũa và chén cơm vẫn chưa từng nhúc nhích, từ trong đôi mắt có thể thấy sự bài xích.
Mẫn Nhu nhìn theo ánh mắt anh nghiên cứu thức ăn trên bàn, trứng chiên với cà chua phủ ít tiêu đen, bên cạnh có ớt xanh bầm xào với thịt nạc rất ít, còn lại là mỡ, nữ sinh không thích ăn thịt mỡ còn có thể hiểu, sao Lục Thiếu Phàm lại không thích.
Qua mấy lần gặp Lục Thiếu Phàm, anh lúc nào cũng ăn mặc khiến ta cảm thấy rất sạch sẽ và thoải mái, hành động cao nhã không nhiễm bất cứ vị trần thế, người đàn ông như vậy cô nên sớm nhận ra anh thích sạch sẽ!
Nghĩ thế mới phát hiện vẻ mặt lúng túng của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cũng không hăng hái ăn nữa, ngại ngùng múc vài muỗng cơm, để vào miệng mất hết cả mùi vị.
“Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
Dù còn muốn ăn, để đối mặt với Lục Thiếu Phàm thế này khẩu vị cũng chẳng còn, Mẫn Nhu để muỗng xuống, đứng lên nhìn anh cười, tính đi tính tiền lại bị anh kéo lại.
Là lần thứ hai hôm nay anh kéo tay cô, hai má vẫn còn đỏ ửng, dù sao hai người cũng không thân.
“Xin lỗi.”
Giọng nói anh đầy vẻ áy náy, Mẫn Nhu cũng hiểu anh không phải cố ý, liền thông cảm lắc đầu: “Không sao, là do tôi vô ý.”
Dù nói thế nhưng trong lòng Mẫn Nhu vẫn cảm thấy là lạ, ít nhất đối diện với vẻ lúng túng của Lục Thiếu Phàm, không biết nên xử lý ra sau, không khí xung quanh liền cứng ngắc.
Đi ra khỏi ngõ, Lục Thiếu Phàm thay cô mở cửa xe, nhưng Mẫn Nhu không ngồi lên.
“Tôi còn có việc ở đây, anh về trước đi.”
Trong mắt Lục Thiếu Phàm rung lên gợn sóng, chân mày hơi nhíu lại, nhìn ánh mắt Mẫn Nhu có vẻ là lạ.
“Đừng hiểu lầm, tôi thật sự có việc, cũng phải tối hoặc sáng mai mới rời khỏi đây.”
Mẫn Nhu giải thích không hề phát hiện vẻ khác thường của Lục Thiếu Phàm, trước khi anh không vui liền vội vàng phân bua, sợ anh giận tái mặt sau đó leo lên xe nghênh ngang bỏ đi.
“Vậy tôi đi với cô.”
Ánh mắt nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm khiến cô hiểu anh không nói đùa, sửng sốt mấy giây rồi liền mỉm cười.
“Được.”
Lục Thiếu Phàm đi cùng với Mẫn Nhu vào một căn hộ cũ kĩ, sàn nhà mọc đầy rêu xanh, trong sân toàn cỏ dại. Cầu thang cây từ bùn đất, phủ một lớp bụi, bị đáy giày ấn xuống để lại dấu giày, Lục Thiếu Phàm đi một bước trong lòng hoang mang, dù rất thích sạch sẽ nhưng cũng không có chùn bước như lúc nãy.
Nhìn theo bóng lưng tinh tế, anh không cách nào dừng bước, theo bản năng muốn cùng cô đi tới nơi không biết, gương mặt tuấn tú hơi thất thần. Đối với cô, anh luôn vượt qua giới hạn tôn trọng phong độ dành cho phụ nữ.
Mẫn Nhu dừng lại nơi lầu bốn, từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa cũ, kéo cửa sắt, tra vào ổ.
“Vào đi, có hơi bẩn, anh đợi một lát, tôi kiếm cho anh cái ghế”
Mẫn Nhu như chủ nhân về nhà, đặt túi xách trên chiếc ghế sô pha trắng, đi vào trong, bắt đầu bận rộn.
Lục Thiếu Phàm nhếch miệng cười mỉm: “Không sao, cô cứ làm việc đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Căn phòng những năm 70 có chút cũ kĩ suy tàn, nhưng vật dụng bày biện chỉnh tề, trên đó phủ lớp bụi mỏng, không khó nhận ra có người thường xuyên quét dọn.
Một luồng gió thổi qua, trên ban công là tiếng chuông gió chơi đùa, xôn xao dễ nghe, Lục Thiếu Phàm nhàn tản đi tới bên công, nhìn xuống hoang cảnh bên trong sân, nơi này nhiều năm không có người ở.
“Đã hai mươi năm rồi nên hơi cũ, anh ngồi tạm đi.”
Sau lưng truyền tới giọng nói lúng túng của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm xoay người, đập vào mắt là dáng vẻ bình thản.
Mẫn Nhu thay bộ quần áo hạng sang trên người thành chiếc áo thun đơn giản, quần jean màu tối, mái tóc Pu'i buộc lại thành đuôi ngựa, ngôi tay cầm ghế, tay còn lại cầm thùng nước.
Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Nhu, trong lòng có một cảm xúc khó tả dần dần lan tỏa. Một thiên kim tiểu thư không phải cao cao tại thượng được nuông chiều từ bé sao? Nhưng người con gái này lại cho thấy, bỏ đi ánh hào quang cùng danh hiệu thiên kim, Mẫn Nhu cô chỉ là người bình thường
Đôi mắt đen gợn sóng khẽ nheo lại, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng sâu thẳm, gương mặt tuấn tú thoát trần hiện lên sự nghi hoặc, thế nhưng không hề bất an dần dần thay đổi.
Trên ban công, ánh nắng nghiêng vào phòng chiếu vào gương mặt sáng rực bình thản xinh đẹp của cô. Lúc đó anh nhận ra, với Mẫn Nhu, anh chỉ nhìn thấy vẻ hào quang chói lọi bên ngoài, vài lần yếu đuối nhưng một Mẫn Nhu chân thật, anh lại không thể nhìn thấu.
Mẫn Nhu thấy Lục Thiếu Phàm đứng bất động, cũng không nói gì, để ghế xuống, cầm lấy thùng nước đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước ào ào phá vỡ sự im lặng sau giữa trưa, Mẫn Nhu dùng thùng nước hứng, vắt khô khăn lau, chà rửa từng góc bụi bặm nhà vệ sinh.
Nơi cửa Toilet chẳng biết từ khi nào, một bóng người cao ráo, Lục Thiếu Phàm im lặng nhìn dáng vẻ cần cù lao động của Mẫn Nhu, ánh mắt nhu hòa nhìn bàn tay trắng nhỏ nhắn cầm khăn lau.
Đôi bàn tay ngọc xinh xắn từng cầm những ly R*ợ*u đắt giá, nhưng lúc này cô cởi bỏ bộ lễ phục hoa lệ trở thành người con gái bình thường, quét dọn căn phòng mình ở.
Lục Thiếu Phàm chợt cảm thấy thật uổng phí, Mẫn Nhu lúc không thật này lại mê người. Mãi đến khi Mẫn Nhu lau xong đi ngang qua, anh mới từ từ tỉnh lại, nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp sung sướng.
“Người này là mẹ cô sao?”
Mẫn Nhu nghe tiếng liền dừng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Thiếu Phàm đứng bên cây đàn cầm ảnh chụp ánh mắt nhìn tấm hình, nhưng lời nói là với cô.
“Phải”- Nhắc tới mẹ, trên gương mặt mệt mỏi của Mẫn Nhu liền khôi phục sự tỉnh táo, hai tay chống lên chuôi cây lau nhà, nụ cười hạnh phúc.
“Rất giống phải không? Khi còn bé các bác láng giềng nói tôi và mẹ như từ một khuôn khắc ra.”
Lục Thiếu Phàm nhướng mày, quay đầu nhìn Mẫn Nhu đang rất vui vẻ, ánh mắt anh hơi gợn sóng, đôi môi màu tường vi khẽ cong: “Cô không dịu dàng như mẹ mình.”
Tưởng sẽ là khen ai ngờ biến thành chê, khiến nụ cười Mẫn Nhu cứng đờ, ngượng ngùng vuốt vuốt: “Cái này cũng bị anh nhìn ra.”
Nơi đáy mắt của Lục Thiếu Phàm ý cười đậm như muốn tràn ra, vẻ ranh mãnh biến mất giữa hàng lông mày: “Nhưng, cô khả ái hơn so với mẹ. ”
“Ách?”
Không quan tâm đến ánh mắt sửng sốt của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm đặt hình xuống, quan sát những món đồ còn lại, thỉnh thoảng hỏi thăm, Mẫn Nhu cũng vui vẻ trả lời.
Hôm nay thật lạ, vì có Lục Thiếu Phàm làm bạn, cô quét dọn căn phòng không hề thấy mệt. Lát sau khi đã dọn xong, chuẩn bị thay quần áo thì Lục Thiếu Phàm ngồi xuống chiếc đàn dương cầm cũ.
Đó là nhạc cụ mẹ cô lúc sinh thời thích nhất, cũng là nhạc cụ duy nhất có trong nhà
“Đàn dương cầm này có thể đánh không?”
Dù sao cũng 20 năm rồi, nơi này đều đã cũ, nói tồi tàn cũng không sai.
Lục Thiếu Phàm ngẩng đầu, gương mặt thanh nhã cởi bỏ vẻ thích ý, áo tây trang khoác lên ghế, chiếc sơ mi trắng càng làm nổi bật làn da màu trắng sáng của anh. Ống tay áo sơ mi bị cuốn lên tận khuỷu tay, mỗi một lóp đều chỉnh tề, giống như tính cách anh, hoàn mỹ không tì vết.
“Thử một chút thì biết.”
Anh kéo chiếc ghế vừa rồi Mẫn Nhu đã để sẵn, đặt kế bên chiếc ghế dựa.
Mẫn Nhu vui vẻ xoa cằm, ngồi xuống cạnh anh, một mùi hương bạc hà lại ngập đầy trong hơi thở của cô, cô thích mùi vị này, nó khiến an lòng có thể quên đi mọi phiền não.
“Thử đặt tay lên xem.”
Giọng nói nam tính như câu chú ngữ đầu độc khiến mười ngón tay tay cô nghe thay để lên phím đàn đen trắng.
“Hình như không được.”
Cô chán nản hạ vai, đè phím đàn nhưng không hề phát ra âm thanh. Lục Thiếu Phàm cười nhạt, đứng dậy, đi ra sau, Mẫn Nhu không hiểu nhìn chăm chú con người đang thành thục sửa đàn.
Ngay cả đàn cũng biết sửa, nhất định kỹ thuật đánh cũng rất cao, người đàn ông này chẳng lẽ là thần vạn năng?
“Có thể có tiếng rồi, thử lại đi.”
Lúc Mẫn Nhu vẫn còn đang cảm thán tạo hóa bất công thì Lục Thiếu Phàm đã đứng dậy, ngón tay hơi bẩn, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ tự tin, nụ cười yếu ớt.
Mẫn Nhu duỗi ngón tay, đè xuống phím đàn, từng âm thanh trong trẻo vang lên khắp phòng.
Lục Thiếu Phàm không ngồi xuống ngay, chỉ đứng bên, nhìn dáng vẻ hoạt bát H**g phấn của cô, ánh mặt trời xuyên qua ban công chiếu vào bên má cô, có thể nhìn thấy hàng tóc mai đen bên trán, tựa như trên tờ giấy trắng đang vẽ nên từng nét Pu't thủy mạc, lông mi dài run lên, che không được ánh sáng trong mắt.
Cô đàn cũng không tốt, một bài hát đổ vào thật nhiều âm tiết. Anh không tự chủ đi vòng sau cô, ma xui quỷ khiến cúi người, ánh tay dài mở ra, ôm cô vào lòng, như có như không chạm vào, cô vẫn chìm đắm trong bản nhạc, không hề phát hiện sự khác lạ.
Ngón tay thon dài khô ráp ấm áp đặt lên mười ngón tay trắng như sứ của cô, Mẫn Nhu mới thức tỉnh, cơ thể không được tự nhiên, bên tai lại nghe thấy âm thanh réo rắt của anh: “Nghiêm túc một chút.”
Hơi thở đều phả vào mặt cô, cảm giác ái muội khiến sắc mặt cô đỏ ửng, là do cô suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ đơn thuần hướng dẫn cô đánh đàn.
Điều hòa nỗi phức tạp trong lòng, Mẫn Nhu làm theo bàn tay anh, ấn phím đàn, từng âm thanh lưu loát dẫ nghe quanh quẩn trong phòng, giống như tâm trạng cô rất vui vẻ và nhẹ nhõm.
Cô chỉ là tay mơ nhưng cũng có thể tạo ra nhạc khúc cảm động thế chứng tỏ bản thân Lục Thiếu Phàm có năng lực.
Trong điện quang hỏa thạch, cô chợt muốn nghe Lục Thiếu Phàm đánh đàn một lần, chắc chắn sẽ đoạt được hạng nhất toàn trường. Đến gần cuối bản nhạc, Mẫn Nhu mừng rỡ kêu lên: “Không ngờ tôi cũng tài năng đàn dương cầm.”
Anh thản nhiên cười, giữa hai lông mày xuất hiện vệt sáng, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, anh khom người, mười ngón tay chưa kịp thu lại, đầu của cô chạm vào anh, anh có thể thấy rõ lớp mồ hôi trên chóp mũi và cả đôi mắt to kia.
“Là có thiên phú.”
Thì thào nói, nhìn lúm đồng tiền mỹ lệ, đôi mắt đen mỉm cười khó hiểu, mang theo sự nóng bỏng không thể thôi nhìn được.
“Còn không phải do thầy giáo dạy tốt sao?”
Mẫn Nhu H**g phấn quay đầu, lại đúng lúc nhìn thấy hai mắt thâm thúy của anh, lúc này mới nhận ra, thì ra khoảng cách gần thế, chỉ cần anh hơi nghiêng người thì có thể hôn lên môi cô.
Hai gò má đỏ như máu, Mẫn Nhu không khỏi sợ hãi, đôi mắt đen của anh như có ma lực, không để cô né tránh ánh nhìn chăm chú đó.
“Mẫn Nhu.”
“Hả?”
Cô ngượng ngùng né tránh ánh nhìn của anh, nhưng không cách nào rời khỏi *** anh, vì hai cánh tay anh vẫn vây lấy cô.
“Đâu mới là con người thật của cô?”
Mắt anh hạ xuống, đôi mắt tối tăm trong suốt nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, lời nói thanh nhuận trầm thấp.
Ánh mặt trời hạ xuống, anh như vị thần là chúa tể vạn vật chậm rãi tới gần cô, hút lấy linh hồn cô, khiến cô không thể khản kháng, anh giống như đóa hoa anh túc rơi vào lòng cô, chậm rãi nảy mầm, mãi về sau chiếm đóng trái tim cô.
“Âm thanh gì vậy?”
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Mẫn Nhu căng thẳng, nhân cơ hội đẩy Lục Thiếu Phàm ra, từng bước thanh tỉnh, hô hấp hỗn loạn bình ổn lại, ánh mắt xoay chuyển, trên trán không ngừng tiết mồ hôi.
Dáng vẻ nhát gan tránh né của cô khiến Lục Thiếu Phàm khẽ kéo khóe miệng, mỉm cười, không để tâm đến sự bối rối của cô, đi tới bên ban công, nhìn xuống quay vào trong.
Gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm trọng, bình tĩnh trở lại nhìn Mẫn Nhu nói: “Đám chó săn đang ở gần, có lẽ là muốn tìm tin tức về cô”
Mẫn Nhu nghe có đám chó săn, gương mặt lập tức nghiêm túc không ít, bước tới bên ban công, quả nhiên thấy đám chó săn tay cầm máy ảnh hỏi mọi người.
Lông mày kẻ đen của Mẫn Nhu tạo nên nếp uốn lượn, nơi này là chỗ của mẹ cô và cô, cô không cho phép đám chó săn bôi nhọ, chụp cho nó cái mũ là nơi hẹn hò.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc