Lục Hoa Cấm Ái - Chương 34

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Trụ Thông Thiên*
(*trụ thông thiên : trụ nối trời)
Tốc độ cưỡi kiếm của Miểu Hiên cực nhanh, là loại tốc độ mà Lạc Song không bao giờ đạt tới được, bốn phía xung quanh đều là mây bay, bên tai ngoài tiếng gió ra không còn tiếng nào khác. Cảm giác như thế, nàng cũng đã quen rồi. Trước kia nàng cũng từng điều khiển pháp khí bay theo, mặc dù không đạt được đến tốc độ này nhưng nhìn chung cảm giác cũng tương tự.
Chỉ là lúc đó, khi bị gió thổi vào người sẽ khiến nàng vô cùng lạnh lẽo, còn lúc này, nàng lại không hề cảm giác được chút giá lạnh nào. Tất cả đều được bóng dáng cao lớn trước mặt ngăn trở, không để một tia gió nào thổi vào người nàng. Trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy vô cùng ấm áp, không khỏi nhích gần lại một chút, níu chặt lấy vạt áo hắn.
Không đến nửa canh giờ, các nàng đã đến chỗ Thiên Trụ. Nhìn từ phía xa, ma khí lan tràn, một đám yêu ma đông nghịt. Thiên Trụ đã bị gãy phân nửa, phía dưới có một kết giới chống đỡ, trong đó có bốn năm bóng dáng, đứng đầu là một người có vóc dáng cao gầy, tóc tai xốc xếch, hẳn là Cố Thiên Phàm.
Những tiên nhân đến trước đã nhanh chóng chạy đến, hỗ trợ chống đỡ kết giới, hoặc đối phó với sự tiến công của ma giới. Nhưng tất cả những tiên nhân tham gia Dao Trì cũng rất có hạn, mà yêu ma ở nơi này lại nhiều vô số, tất nhiên là phần thắng không lớn. Một lúc lâu sau, ngay cả khi tất cả mọi người đều bị cuốn vào cuộc chiến, kết giới càng ngày càng yếu, không ít vị Chưởng môn cũng rối rít tĩnh tọa chống đỡ kết giới.
“Ca ca!” Lạc Song nhìn Miểu Hiên, gọi khẽ, có mấy phần lo lắng.
“Muội ở đây, không được đi đâu!” Hắn trầm giọng nói “Ta qua đó xem trước một lát!”
Lạc Song gật đầu, lui về phía sau một bước, tựa vào Thiên Trụ, để bản thân không bị rơi khỏi kết giới. Yêu ma rất nhiều nhưng nàng cũng đành bó tay, nàng không thể dùng tiên pháp, nếu bản thân không tự biết giữ mình, rất có thể trở thành gánh nặng của người khác. Nàng cố gắng tìm một vị trí thật kín đáo, vừa lui mấy bước, lại không cẩn thận ᴆụng vào thứ gì đó.
Một giọng nói quen thuộc, mang theo vẻ không chắc chắn, vang lên từ phía sau: “Anh…Lạc?”
Toàn thân nàng chợt cứng đờ, có thứ bén nhọn nào đó đang đâm sâu khắp cơ thể nàng, cả đáy lòng đều trở nên đau đớn. Nàng đứng đờ tại chỗ, không dám quay đầu lại, cũng không dám cử động thêm bước nào nữa.
Cho đến khi giọng nói kia lại vang lên lần nữa, giống nhưu cố ý nhắc nhở nàng sự hiện diện của hắn “Anh Lạc, là nàng sao?”
Nàng lúc này mới chậm rãi xoay người sang, người trước mắt, vẫn vận áo trắng như tuyết, tinh khiết không nhiễm tí bụi nào, áo choàng cũng màu trắng sạch sẽ, khiến người ta có cảm giác chỉ cần chạm vào hắn cũng là một loại khinh nhờn. Hắn vẫn tuyệt mĩ như thế, lại cao xa đến không thể chạm vào. Lần gặp lại này cứ như đã xa cách mấy đời.
“Anh Lạc?” Mộ Tử Hân một tay kết ấn, một tay chống Thiên Trụ, cố hết sức chống đỡ, thấy nàng xoay người, mi tâm nhíu chặt, châm chú nhìn nàng như đang ẩn nhẫn điều gì.
Nhìn cánh tay vẫn không hề động đậy của hắn, Lạc Song đột nhiên phục hồi tinh thần, Mộ Tử Hân quả nhiên là Mộ Tử Hân! Rõ ràng ánh mắt của hắn cứ như hận không thể bay ngay đến để hỏi cho rõ ràng nhưng tay vẫn không hề buông Thiên Trụ, bởi hắn biết rõ, chỉ cần hắn buông tay, sẽ là cảnh sinh linh đồ thán, trong lòng hắn, chuyện quan trọng nhất, vĩnh viễn là bá tánh thiên hạ.
Trong lúc nhất thời, sự động lòng vừa mới trỗi dậy kia lập tức biến mất, thay vào đó là sự nguội lạnh đến tận tâm can.
Nàng nở nụ cười, nụ cười hệt như hồng liên nơi Dao Trì, kiều diễm như lửa: “Vị này chắc là Bạch Mộ Thượng tiên phải không?” Nàng tiến lên một bước, khách khí nói: “Không hổ là Thượng tiên của Tiên giới, có thể một mình chống đỡ Thiên Trụ. Ngài yên tâm đi, chúng tiên đã từ Dao Trì chạy tới, nhất định sẽ không để bọn Ma giới được như ý!”
“Nàng….Anh….” Trên mặt hắn có vẻ hoang mang, ánh mắt như mực vẫn nhìn nàng chăm chú đến không nháy mắt.
“Ta là đệ tử của Thiên Tích” Nàng cất giọng nói, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng “Chưởng môn phái ta cũng đã đến đây, Thượng tiên cứ yên tâm đi!”
Hắn khẽ nhíu mày, vẫn nhìn nàng, trên mặt là vô số biểu tình không ngừng biến đổi, vui mừng, mờ mịt, kích động và sự nghi ngờ sau đậm.
“Nàng….không phải là Anh Lạc sao?”
“Anh Lạc?” Lạc Song sững sờ một lát, trong mắt lóe ra cảm xúc gì đó không rõ, đứng thật quy củ, giọng nói cũng vô cùng khách sáo: “Thượng tiên nói thế là ý gì?”
Lông mày hắn càng chau lại, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, một lúc lâu sau tỏng mắt lại hiện lên điều gì, như đau đớn, khóe miệng hết đóng rồi lại mở, trầm giọng nói: “Nàng….”
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên đã trở lại, kéo Lạc Song đang muốn mở miệng qua, liếc mắt nhìn thấy Mộ Tử Hân, vẻ mặt hơi trầm xuống, lập tức lại khôi phục như cũ, ôm quyền khách khí nói: “Bạch Mộ Thượng tiên!”
“Chưởng môn!” Lạc Song cũng thật quy củ hành lễ với Miểu Hiên, tự dưng thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau một bước, đứng sau lưng hắn.
Mộ Tử Hân nhìn bọn họ, suy đoán thân phận của nam tử này: “Chưởng môn Thiên Tích?”
Miểu Hiên gật nhẹ, trên mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng trong trẻo: “Tại hạ chính là Lạc Miểu Hiên của Thiên Tích!”
“Lạc Chưởng môn!” Mộ Tử Hân đáp, quay đầu nhìn Lạc Song đang đứng đằng sau một lát, trong mắt hiện lên điều gì, nói chậm rãi: “Ta thấy vị cô nương này vô cùng quen thuộc, không biết đã từng gặp qua ở đâu chưa?”
“Thượng tiên nói đùa!” Miểu Hiên khẽ híp mắt, kéo Lạc Song từ đằng sau ôm vào lòng, trầm giọng nói: ‘Thân thể nội nhân* ta từ trước đến nay không tốt, cho tới nay cũng chưa từng bước chân ra khỏi nhà, chỉ có mỗi Dao Trì tiên hội lần này mới mang nàng ra ngoài cho biết, sao có thể quen biết Thượng tiên được?”
(*nội nhân: một cách gọi khác của vợ)
“Phu nhân!” Mộ Tử Hân hoảng hốt, mở to mắt nhìn Lạc Song trước mắt, trong mắt lóe lên cảm xúc không rõ.
Người bên kia vẫn quy củ cúi đầu, một đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm mũi giày của Miểu Hiên, như muốn đào ra một cái động ở nơi đó, tay hơi giật giật, người ngoài nhìn vào như đang thân mật kéo kéo tay hắn, nhưng chỉ có ngón cái cùng ngón trỏ âm thầm bấm vào lòng bàn tay hắn. Một hoàng hoa khuê nữ ngoan hiền như nàng lại bị hắn nói đến nát bét như thế, nàng không cam lòng!
Thế nhưng người nào đó lại không vì thế mà có động tĩnh gì, trên tay dùng sức, nắm chặt bàn tay đang náo loạn của nàng, sắc mặt vẫn như thường, không nhanh không chậm giới thiệu: “Đây là nội tử của ta Lạc Song!”
“Lạc Song…” Mộ Tử Hân lẩm bẩm, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, ánh mắt khẽ híp lại, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Kết giới đã ổn định trở lại, bọn người Ma giới tạm thời không thể vào. Có không ít người lần lượt chạy đến, phía trước đều là tiên nhân các phái đang cố chống đỡ. Chúng tiên hành lễ với Mộ Tử Hân, hỏi thăm các bước kế sách, Mộ Tử Hân trong mắt có chứa phiền muộn, nhìn về phía kẻ đich chi chít, nhất thời cũng không có kế sách gì.
Bọn người Ma giới chờ bên ngoài kết giới đã không còn kiên nhẫn, thi nhau la mắng.
” Bọn người Tiên giới đều là mấy con rùa đen rút đầu! Có ngon thì ra đây đánh với lão nương!” Ở giữa chúng ma là một nữ tử, áo đỏ diễm lệ, bên hông buộc một chuỗi linh đang*, theo động tác của nàng vang lên tiếng đinh đinh đinh. Nàng có một khuôn mặt trái xoan kiêu ngạo, người đầy yêu khí, khẩu khí vô cùng ngạo mạn.
(*linh đang: chuông nhỏ)
“Núp bên trong kết giới có xứng làm hảo hán không? Nếu hèn nhát như thế thì nên trở về tu luyện thêm đi, đến đây chi cho càng thêm mất mặt!”
“Yêu nghiệt! Dám ăn nói ngông cuồng, xưng tên ra cho ta!” Trong kết giới có người lên tiếng phản bác.
Nàng kia hơi ngửa đầu, càng không để ai vào mắt: “Ta là Tứ Hộ Pháp của Ma giới, Phi Diễm!”
Phi Diễm, mọi người đều hoảng hồn, nghe đồn Tứ Hộ Pháp của Ma giới Phi Diễm tàn nhẫn khát máu, tính tình cổ quái, bình thường sau khi bắt được người, nếu là nữ thì hủy hoại dung nhan, đánh đứt gân mạch, khiến người ta đau đến không màng sống, nếu là nam liền nhốt cả đời, ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ, trăm phần trăm là một ả yêu ma khát máu. Nhưng không ai ngờ được, một kẻ tàn nhẫn như thế, lại là một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn như thế.
“Sao hả? Sợ rồi?” Phi Diễm cười điên cuồng, linh đang bên hông càng vang đều “Ma Tôn quả là đã đánh giá cao bọn này, còn phái ta tự mình xuất trận, không ngờ chỉ là một đám bất lực” Nàng lạnh lùng hừ khẽ “Các ngươi cho là chỉ cần núp trong kết giới liền không sao à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Nàng cười liều lình, vung tay lên, trong miệng niệm mấy câu, một thanh trường kiếm khẽ xuất hiện, dài khoảng bốn thước, tản ra tia sáng.
“Thiên Kiếm!” Có người la lớn!
“Coi như các ngươi còn có mắt nhìn!” Phi Diễm hừ nhẹ
“Ngươi….làm sao ngươi có Thiên Kiếm!” Mọi người đều hoảng hốt, nghe đồn Thiên Kiếm bị Ma giới đoạt mất, nhưng trăm năm qua cũng chưa từng xuất hiện, vì sao lại xuất hiện vào lúc này?
“Người cho rằng….ngoài Thiên Kiếm ra, còn thứ gì khác có thể chặt đứt Thiên Trụ này?” Phi Diễm cười càng đắc ý “Nó có thể chặt đứt Thiên Trụ, cũng có thể phá tan kết giới của các ngươi!”
Nói rồi một tay nàng cầm kiếm, ra sức vung lên, chỉ thấy một luồng ánh sáng phát ra từ kiếm, chém thằng về hướng mọi người, kết giới này vốn là do mọi người hợp lực ngưng tụ, lại không chịu nổi một nhát, tan thành trăm mảnh.
Mắt thấy kiếm khí kia lại đang lao về phía mọi người, mọi người hai mắt nhìn nhau, cũng không ai dám ra nghênh đón, tay Lạc Song không khỏi nắm chặt lại.
Miểu Hiên thần khí ngời ngời “Đợi ở đây!” Hắn trầm giọng nói, phi thân lên, giơ tay gọi một thanh kiếm rồi ra chiêu, xé rách luồng kiếm khí kia. Chỉ thấy một ánh sáng đen chợt lóe, kiếm khí lập tức bị bắn ngược trở về, luồng ánh sáng trắng kia lập tức biến mất, kiếm khí đánh về phía yêu ma bên kia.
Nhất thời có tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía, không ít yêu ma bị kiếm khí làm bị thương, máu tươi đầm đìa, không kịp trốn tránh đã bị cắt ngang người, mất mạng tại chỗ.
Một chiêu vô cùng nhẹ nhàng lại khiến mọi người đều kinh hãi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Miểu Hiên. Một chiêu kia rõ ràng còn chưa xuất ra toàn lực nhưng đã dễ dàng hóa giải nguy cơ, phản công kẻ địch, công lực của người này rốt cuộc đạt đến trình độ gì? Khi nào thì trong Tiên giới lại có một người đạt được tu vi như thế?
“Ngươi….Ngươi là ai?” Phi Diễm kinh ngạc nhìn Miểu Hiên vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng phía trước. Nếu vừa rồi nàng không dùng Thiên Kiếm chắn lại, e là cũng sẽ bị kiếm khí kia làm bị thương: “Hãy xưng tên ra!”
Miểu Hiên cầm kiếm trong tay, nhìn thằng về phía đám yêu ma, trên mặt lạnh lẽo vô cùng, giọng nói như đóng băng, gằn từng chữ: “Thiên Tích, Lạc Miểu Hiên!”
“Lạc Miểu Hiên?” Trên mặt Phi Diễm hiện lên sự nghi ngờ, nhìn về phía Miểu Hiên, đột nhiên nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Đúng là trông không tệ, Tiên giới khó có được một người thuận mắt ta như thế!”
Miểu Hiển không nói, chỉ nhìn về phía Thiên Kiếm trong tay nàng, khẽ nhíu mày.
Phi Diễm càng nhìn hắn càng thấy vừa mắt “Tu vi không tồi, không ngờ trong Tiên giới còn có một người đạt được trình độ bực này. So với mấy lão Chưởng môn già cỗi tự cho mình siêu phàm, ngươi khá lắm!” Nàng vừa nói vừa đánh giá hắn, nụ cười trên mặt càng sâu, trong mắt như lóe ra ánh sáng, gật mạng đầu nói: “Tốt lắm, bản Hộ Pháp coi trọng ngươi! Từ đây về sau theo ta đi, ta nhất định đối xử tốt với ngươi!”
Nghe vậy, Lạc Song đang rất chăm chú nghe cuộc đối thoại trên lập tức bước hụt chân, suýt nữa ngã ầm xuống.
Này….Tuy bây giờ cũng không phải là mùa hôn phối nhưng xem ra hôm nay có người phạm phải đào hoa nha! Đào hoa đó! Hơn nữa còn là dạng nam nữ đều ăn sạch!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc