Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong - Chương 62

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 62: Em nghĩ, em đã yêu cậu ấy

Cửa phòng cấp cứu mở ra từ bên trong, Kỳ Yến đeo máy hô hấp được đẩy ra, y tá ngăn mấy người muốn vây lại: “Hiện tại thân thể bệnh nhân còn thực suy yếu, người thân bạn bè xin đừng tới gần, để tránh khiến cho vết thương bị nhiễm trùng.”
Mọi người vốn còn thực kích động đồng loạt dừng bước lại, rướn cổ lên nhìn Kỳ Yến trên giường, lại chỉ nhìn được một đám tóc trên đỉnh đầu cậu.
Thấy người thân bạn bè của bệnh nhân đều rất phối hợp, nhân viên y tế đều thở ra một hơi, có đôi khi bọn họ gặp được một vài người nhà bệnh nhân không nói lý, ૮ɦếƭ sống ầm ĩ muốn gặp bệnh nhân, cũng mặc kệ có thể tạo ra ảnh hưởng gì với thân thể bệnh nhân hay không. Cũng không biết người thanh niên này là xảy ra chuyện gì, trên người lại có nhiều vết thương như vậy, đáng sợ nhất chính là vết thương trên cánh tay, như là bị cái gì đó cứng rắn cắt qua, xả ra lượng lớn máu tươi.
Vừa rồi bọn họ nghe nói người trẻ tuổi này là vì quốc gia mà bị thương nhiều như vậy, nội tâm bọn họ vẫn rất bội phục, bởi vì chỉ nhìn vết thương này, liền biết lúc bị cắt có bao nhiêu đau, nếu đổi thành bọn họ, nói không chừng đã sớm không chịu đựng nổi nữa. Nhưng mà Dụς ∀ọηg cầu sinh của người thanh niên này thật mạnh, cho nên bọn họ cứu chữa mới có thể thành công như thế.
Kỳ Yến cảm thấy mình đang nằm mơ, trong mơ cậu mặc cái quần đùi, ở trong sông nhỏ dưới chân núi bơi lội, trong nước hơi lạnh, cậu vui sướng mà chui vào trong nước bắt lên một con cá lớn, quay đầu nói với ông cụ ở bờ bên kia: “Sư phụ, hôm nay chúng ta làm canh cá chua.”
“Ăn cái gì mà canh cá chua, trực tiếp kho tàu, ” ông cụ gõ gõ tẩu hút thuốc phiện của mình, vỗ vỗ áo choàng trên người, “Mau đứng lên, trở về nấu cơm.”
Kỳ Yến không cao hứng bĩu môi, vì cái gì lại là cậu nấu cơm, rõ ràng hôm nay không phải cậu nấu cơm. Cậu bơi tới bờ, lúc đang chuẩn bị lên bờ, đáy nước nhảy ra một cái tay lạnh lẽo nắm chắc chân cậu, liều mạng kéo cậu xuống dưới nước, Kỳ Yến không kịp nói một câu, cả người đều bị ngập vào trong nước.
Ùng ục.
Cậu trừng lớn mắt, nước tràn vào trong mũi, trong tai cậu, thế giới đều trở nên an tĩnh. Một luồng ánh sáng tím đột nhiên xuyên thấu qua mặt nước chiếu vào, xua đuổi đi bóng tối khôn cùng, cậu kinh ngạc nhìn luồng sáng tím này, thân thể từng chút một rơi xuống.
Bỗng nhiên luồng sáng tím đó vây lại đây, cậu giống như cá nhỏ bị nhốt vào trong bọt khí, chậm rãi nổi lên mặt nước. Cậu còn đang bay lên, từng chút bay lên, cậu thấy được mặt cỏ xanh biếc, trời xanh như biển, mây trắng giống như kẹo đường.
Phía trên tầng mây, kim quang bắn ra bốn phía, cậu đưa tay sờ sờ bọt khí màu tím này, kim quang chiếu rọi đến toàn thân cậu, gió nhẹ lướt qua, cậu thích ý nghĩ, hóa ra đây là cảm giác bay lượn.
Bụp.
Bọt khí màu tím đột nhiên vỡ tan, cả người cậu nặng nè té xuống, trong nháy mắt rơi xuống mặt cỏ, cậu chỉ có một cảm giác, chính là đau, vô cùng đau.
“Đau đau đau…”
Kỳ Yến mở mắt nhìn, nhìn thấy bức tường thuần trắng, bức màn màu lam, trên bức tường đối diện còn treo một cái tv Lcd thực lớn, toàn bộ căn phòng an tĩnh đến khó tin.
Nơi này là… phòng bệnh à? Thậm chí cậu còn có thể ngửi được mùi nước tiêu độc nhàn nhạt. Cảm giác đau đớn trên cánh tay, khiến đại não có chút hỗn độn của cậu dần dần khôi phục bình thường, xem ra cửu đỉnh Càn Khôn trận của cậu hẳn là thành công, không thì hiện tại cậu không phải là nằm ở bệnh viện, mà là trong mộ.
Bác sĩ đang đổi thuốc ở vết thương cho Kỳ Yến nhìn thấy Kỳ Yến tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, xoay người ấn vang chuông trên tường.
“Bệnh nhân tỉnh rồi!”
Sầm Bách Hạc liên tục vài ngày không đi ngủ đàng hoàng mới vừa nhắm mắt lại chợt nghe thấy những lời này, hắn từ trên giường phòng nghỉ xoay người đứng lên, bởi vì động tác quá nhanh, hắn lảo đảo một chút, nếu không phải Đại Hà đỡ lấy hắn, hắn liền ngã xuống đất.
“Ngũ thiếu, ngài cẩn thận một chút.”
Sầm Bách Hạc không để ý tới hắn ta, đẩy tay hắn ta ra, vội vàng chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt cách vách.
Phòng chăm sóc đặc biệt khóa cửa, Sầm Bách Hạc vào không được, cơ mà may mắn bức màn không có kéo lại, hắn có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy tình hình trong phòng. Chỉ là có mấy bác sĩ vây quanh ở bên giường bệnh, hắn ở bên cửa sổ đổi tới đổi lui, cũng không nhìn được rốt cuộc Tiền Tiền thế nào.
Đại Hà thấy ông chủ lo lắng thành cái dạng này, nhịn không được thở dài thật sâu một tiếng, trạng thái hiện tại của ông chủ, thật sự là rất không bình thường. Sự vụ công ty không để ý tới, nhà cũng không về, cả ngày thất hồn lạc phách canh giữ ở trong bệnh viện, chỉ cần bên ngoài có một chút động tĩnh, liền muốn từ trên giường đứng lên nhìn xem, vầy chỗ nào là quan tâm bạn bè chứ, ngược lại càng giống như là…
Trong lòng hắn ta rùng mình, đem cái loại cảm giác này đè ép xuống.
“Đồng tử phản xạ bình thường.”
“Tim đập bình thường.”
“Mạch đập bình thường.”
“Kỳ tiên sinh, ngài bị thương rất nặng, chúng tôi là bác sĩ chủ trị của ngài, xin ngài đừng nên kích động cảm xúc, chúng tôi sẽ không tổn thương ngài.” Rất nhiều bệnh nhân bị thương tổn cực lớn sẽ sinh ra di chứng bị hại, sau khi tỉnh lại bởi vì ý thức của đại não còn ở thời điểm bị thương, cho nên có khả năng sinh ra tâm lý kháng cự mãnh liệt với nhân viên y tế, cho nên loại tình huống này, bọn họ cần tận lực trấn an cảm xúc bệnh nhân, để bệnh nhân hiểu là mình an toàn, sẽ không bị tổn thương nữa.
Tuy rằng không biết người trẻ tuổi này đến tột cùng trải qua cái gì, nhưng mà từ vết thương trên người cậu ta mà xem, thủ đoạn của người làm hại nhất định vô cùng tàn nhẫn, không thì trên người bệnh nhân sao lại có nhiều vết thương như vậy, còn chảy nhiều máu tươi như vậy.
Không ít nhân viên y tế đã tưởng tượng câu chuyện người trẻ tuổi đấu tranh với thế lực ác, cuối cùng bị thế lực ác bắt lại đủ loại tra tấn, cho nên Kỳ Yến ở trong mắt bọn họ, đã thành anh hùng quốc dân.
Kỳ Yến chớp chớp đôi mắt, muốn cong cong cổ tay, lại phát hiện mình ngay cả động đậy đầu ngón tay, cũng đau đến chảy mồ hôi lạnh.
“Vết thương trên người ngài vô cùng nghiêm trọng, ” bác sĩ chủ trị thấy ánh mắt Kỳ Yến trong trẻo, liền nhỏ giọng giải thích, “Chúng tôi không dám sử dụng lượng lớn thuốc giảm đau với ngài, sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng với thân thể ngài.”
Kỳ Yến lần thứ hai trừng mắt nhìn, hé miệng muốn nói nói, lại phát hiện yết hầu mình một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Bác sĩ chủ trị tháo mặt nạ bảo hộ hô hấp của cậu xuống, sau đó rót vào miệng cậu một chút chất lỏng vừa mặn vừa ngọt, sau đó bôi một lóp thuốc mỡ hơi lạnh ở trên mặt còn có toàn thân cậu.
Không biết qua bao lâu, mấy bác sĩ vây quanh cậu rốt cuộc đều đi ra ngoài, chỉ để lại một y tá còn ở trong phòng kiểm tra các loại dụng cụ, Kỳ Yến chẹp miệng một chút, có chút tưởng niệm canh cá chua còn chưa kịp ăn trong giấc mơ.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra lần thứ hai, có điều Kỳ Yến sợ đau, cho nên không quay đầu nhìn, cho đến khi người tới đi đến bên giường cậu, mở miệng gọi cậu, cậu mới biết được người đến là ai.
“Tiền Tiền…” Sầm Bách Hạc mặc trang phục vô khuẩn đi đến bên giường ngồi xuống, khi nhìn thấy cánh tay Kỳ Yến lộ ra ngoài chăn, âm thanh hơi hơi phát run, “Trấn Vương Hương không có việc gì, có người phát hiện hai thi thể ở trong núi.”
Kỳ Yến nghĩ thầm rằng, đây là đã bị trận pháp phản phệ. Nhưng mà trực giác nói cho cậu biết, độc thủ chân chính phía sau màn hẳn là còn sống, ૮ɦếƭ đều là tiểu lâu la. Loại trực giác này tới một cách không hiểu ra sao, nhưng mà cậu cũng rất tin tưởng loại cảm giác này.
Có điều Bách Hạc là bị cảm hả, sao giọng lại khó nghe như vậy. Lúc trước bọn họ mới vừa quen biết, cậu nghe được giọng nói thấp trầm mê người của Bách Hạc, ý nghĩ đầu tiên chính là, nếu người này đi làm diễn viên phối âm, nhất định có thể mê đảo vô số thanh khống (thanh khống: người cuồng giọng nói).
Sầm Bách Hạc nhìn thấy ánh mắt Kỳ Yến chớp đến chớp đi, xoay người để cậu nhìn mình rõ ràng hơn một chút: “Em đừng sợ hãi, tôi ngay tại bên ngoài trông em.”
Kỳ Yến tỏ vẻ, kỳ thật mình một chút cũng không sợ. Có thể đồng thời phá được tế thiên trận, khóa hổ trận, thế mà cậu còn có thể sống được, thậm chí ngay cả kinh mạch trong thân thể cũng có dấu hiệu mở rộng, cậu một chút cũng không sợ hãi. Cái gọi là đại nạn không ૮ɦếƭ, tất có hạnh phúc cuối đời, phúc khí của cậu cũng lớn như biển rồi.
Lại nhìn tướng mạo Sầm Bách Hạc, phúc lộc thọ đều không thiếu, chỉ cần không tìm đường ૮ɦếƭ, thì hẳn là mệnh tướng trường mệnh trăm tuổi, quan trọng nhất là, một tầng kim quang công đức xinh đẹp bên ngoài mây tía, quả thực còn dày hơn so với người khác khổ tu vài chục năm.
Như vậy tính ra, lúc này đây bọn họ được lời rồi! Suy nghĩ một chút, còn có chút vui vẻ nho nhỏ.
“Triệu Chí Thành giao điện thoại di động của em cho tôi, người muốn tìm em đều bị tôi ngăn cản, ” Sầm Bách Hạc không dám động vào bất kỳ một tấc da thịt nào trên người Kỳ Yến, cuối cùng thật cẩn thận mà sờ sờ đám tóc ngốc dựng lên của cậu, “Bạn của em muốn tìm em ăn cơm, tôi lừa hắn nói em có việc không thể gặp bọn họ, em sẽ không trách tôi đi?”
Kỳ Yến: …
“Có điều dù em có trách tôi, cũng chỉ có thể đợi sau khi đứng dậy mới có thể tính sổ với tôi, ” âm thanh Sầm Bách Hạc ám ách trầm thấp, “Nhanh khỏe lên đi, Tiền Tiền.”
Xuyên thấu qua lớp trùm phòng hộ vô khuẩn, Kỳ Yến thấy được đáy mắt Sầm Bách Hạc không hề che giấu đau lòng và lo lắng. Cậu nghĩ nghĩ, chịu đựng đau đớn lộ ra một nụ cười với Sầm Bách Hạc. Luôn cảm thấy nếu cậu thật sự không cho chút phản ứng gì, Sầm Bách Hạc liền bật khóc lên.
Không có biện pháp, ai kêu cậu là anh em tốt tri kỷ chứ. Đau thì đau đi, cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn anh em đã một đống tuổi như vậy mà còn rơi nước mắt được.
“Em nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều tôi trở lại thăm em.” Sầm Bách Hạc nhìn thấy nụ cười trên mặt Kỳ Yến, hơi hơi dời đi tầm mắt mình, bước ra khỏi phòng bệnh, một khắc khi cửa đóng lại, hắn liền dựa vào vách tường ngồi xuống đất.
“Bách Hạc.” Khi Sầm tam ca tới, liền nhìn thấy em trai mặc trang phục vô khuẩn rầu rĩ ngồi dưới đất, hai bảo tiêu của hắn, còn có mấy người bên quốc an đều ngơ ngác đứng ở bên cạnh, cũng không biết khuyên nhủ một chút. Hắn ta đi lên trước, tháo khăn trùm đầu của Sầm Bách Hạc xuống, “Em muốn khiến mình nghẹn ૮ɦếƭ ở trong này sao?”
“Tam ca?” Sầm Bách Hạc từ dưới đất đứng lên, quay đầu đi đến phòng nghỉ. Sầm tam ca thấy thế, lo lắng theo qua.
“Bách Hạc, em nhìn mình hiện tại xem đã thành cái dạng gì kìa?” Sầm tam ca đóng cửa phòng nghỉ, bất đắc dĩ nói, “Dù em lo lắng cho Kỳ đại sư, cũng phải chiếu cố tốt thân thể của chính mình. Không thì chờ thân thể Kỳ đại sư khỏe, em lại phải vào nằm viện.”
“Không đâu, ” giọng Sầm Bách Hạc khàn khàn nói, “Tiền Tiền nói, từ nay về sau, em liền trường mệnh trăm tuổi.”
“Em nói thật à?!” Trên mặt Sầm tam ca vui sướng ngây ngất, “Kỳ đại sư thật sự nói như vậy ư?”
Sầm Bách Hạc tự giễu cười nói: “Đúng vậy, trường mệnh trăm tuổi, thân thể khoẻ mạnh.”
“Em…”
“Tam ca, anh có biết cái gì là tình yêu không?”
Phòng nghỉ nhất thời an tĩnh lại, Sầm tam ca trầm mặc nhìn Sầm Bách Hạc, thật lâu sau mới thở dài một tiếng: “Anh biết.”
“Anh nói cho em biết, có phải em yêu Tiền Tiền rồi không?”
Sầm tam ca muốn nói không phải, chỉ là đối diện với khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt sưng đỏ, còn có áo sơ mi đầy nếp nhăn của em trai, chữ “không” này hắn ta nói không nên lời.
Tuy rằng Sầm tam ca không mở miệng, nhưng lại không có ảnh hưởng đến Sầm Bách Hạc, hắn kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu ôn nhu đến khó mà tin nổi.
“Em nghĩ, em đã yêu cậu ấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc