Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong - Chương 46

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 46: Nơ lệch

“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc thấy Kỳ Yến nhìn chằm chằm một góc, theo ánh mắt của cậu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Hữu Y đang cúi đầu nói gì đó với Viên Bằng, mảnh kim cương trên làn váy rực rỡ chói mắt.
Kỳ Yến lắc lắc đầu, cúi đầu nói với hắn: “Tôi cảm thấy phục vụ viên vừa rồi không ổn lắm.”
“Phục vụ viên vừa rồi làm dơ quần áo cậu à?” Sắc mặt Sầm Bách Hạc nghiêm nghị, cùng Kỳ Yến đi đến bên cạnh, lúc này phục vụ viên đang dựng sân nhảy, cho người trẻ tuổi chơi đùa, người lớn tuổi thì phần lớn đều ở trong phòng trên lầu nói chuyện phiếm hoặc là ở trong khách sạn nghỉ trưa.
“Đúng, ” Kỳ Yến lấy một ly nước trái cây, một ly nước trắng, đưa nước trắng cho Sầm Bách Hạc, tầm mắt đảo qua mọi người ở đây, “Việc này hẳn không có quan hệ gì với nhà anh, buổi sáng trước khi tôi ra cửa, cố ý tính cho nhà anh một quẻ, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Sầm Bách Hạc cười, khi mới vừa quen biết Tiền Tiền, hắn cho rằng Tiền Tiền là một đại sư cao lãnh thần bí, sau khi quen biết liền phát hiện tính cách Tiền Tiền vô cùng linh hoạt, nhưng mà chỉ có khi thật lòng hiểu được cậu mới biết, tuy rằng tính cách Tiền Tiền linh hoạt, nhưng bên trong lại vô cùng cẩn thận, xử sự chân thành, là một người không thể tốt hơn.
“Anh cười cái gì?” Kỳ Yến nhấp một ngụm nước trái cây, “chẳng lẽ tôi biết xem tướng, biết đoán số, còn không biết xem bói à?” Cậu đặt nước trái cây lên cái bàn bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Tôi đi toilet.”
“Tôi ở chỗ này chờ cậu, cẩn thận.” Sầm Bách Hạc ngồi xuống ghế chân cao, cũng tùy tay buông cái ly của mình xuống, vừa vặn đứng cùng với cái ly của Kỳ Yến, nước trái cây màu đỏ và nước trắng trong suốt không màu hình thành đối lập rõ rệt, lại vô cùng hài hòa.
Ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trong toilet, Kỳ Yến thổi khô tay dưới máy thổi hơi, khi đi ra từ toilet, vừa vặn ᴆụng phải bồi bàn bưng ly rượu không đi đến bên này. Bồi bàn này đúng là người trước đó làm dơ quần áo cậu và nhìn lén cậu, Kỳ Yến đứng ở tại chỗ, nhìn chăm chú vào bồi bàn, chờ đợi phản ứng của hắn.
Quả nhiên lúc đi tới gần cậu, tốc độ đi đường của bồi bàn chậm lại, dùng giọng điệu do dự bất định nói: “Xin hỏi tiên sinh có phải họ Kỳ không?”
Kỳ Yến nhìn nam nhân có vẻ hơi khi*p đảm này, khẽ gật đầu: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Thấy Kỳ Yến không có phản bác, bồi bàn có chút kích động: “Cậu thật sự là Kỳ Yến ư?”
Khi*p đảm biến thành vui sướng, giống như là con chuột nấp trong bóng đêm rốt cuộc tìm được một khối pho mát, nam nhân này có vẻ hơi cao hứng, lại có chút không dám tin. Kỳ Yến không nhớ rõ mình từng gặp hắn ở đâu, cho nên vẫn thực khách khí hỏi một câu, “Anh là ai?”
“Tôi là bạn tiểu học của cậu nè, ” cảm xúc của bồi bàn có chút bất ổn, cái ly trong khay hơi hơi phát run, “Tôi tên Dương Hòa Thư, cậu còn nhớ rõ không?”
Tiểu học cách hiện tại đã có chút xa xăm, lại thêm trình độ sinh hoạt và điều kiện giáo dục của trấn nhỏ năm đó đều không tốt lắm, cho nên bạn cùng lớp không chỉ nghịch ngợm, ở phương diện học tập cũng không coi là để bụng. Nhưng mà có một vài bạn học luôn muốn cố gắng học hành, chạy ra khỏi trấn nhỏ nghèo nàn, hướng tới sinh hoạt phồn hoa đô thị, Dương Hòa Thư chính là một trong số đó.
Kỳ Yến nhớ rõ, bộ dạng Dương Hòa Thư rất gầy, tóc khô héo phát vàng, âm lượng nói chuyện cũng thực nhỏ, bình thường cũng không khiến cho con trai cùng lớp yêu thích, nhưng bởi vì thành tích tốt, giáo viên đều rất thích, là ủy viên học tập của lớp.
Đối với ký ức tiểu học của Kỳ Yến, đa số là gạch cát ngói xanh cũ nát, không có thủy tinh che song sắt, bàn ghế cũ đến mức xạm đen, cùng với giáo viên dùng phấn viết đến mức chỉ còn lại một chút cũng luyến tiếc ném đi, còn có bảng đen làm thế nào cũng lau không sạch, cây cối cao lớn ngoài phòng học.
Lúc ấy mọi người đều còn nhỏ tuổi, không biết sau khi tốt nghiệp có khả năng đi nhiều nơi khác nhau, không biết quốc gia có bao nhiêu lớn, khoảng cách giữa bọn họ sẽ có bao nhiêu xa. Trên thực tế sau khi Kỳ Yến vào trung học, gần như chưa từng gặp lại bạn tiểu học, hiện tại đột nhiên ở trong một khách sạn thế này, nhìn thấy một bạn học cũ, thật sự khiến cậu ngoài ý muốn.
“Cậu là Dương Hòa Thư à?” Ánh mắt Kỳ Yến phức tạp nhìn bồi bàn trước mắt, “Thật không ngờ, lại gặp được cậu ở đây.”
“Đúng vậy, ” mặt Dương Hòa Thư có chút đỏ lên, “Thật không ngờ hiện tại cậu sống tốt như vậy, đứng chung một chỗ với mấy siêu cấp đại nhân vật đó, vừa rồi tôi cũng không dám nhận cậu.” Hắn gãi gãi đầu, vô cùng ngượng ngùng, “Mấy năm trước, nghe nói cậu thi đậu thủ khoa khoa học tự nhiên ở thành phố chúng ta, tôi liền biết cậu không giống như đám tụi tôi rồi.”
Kỳ Yến cười nhạt nói: “Nhân duyên trùng hợp thôi, nếu không phải quen biết một đại nhân vật trong này, tôi ngay cả vào cũng không được, mấy năm nay cậu ổn không?”
“Rất tốt, ” dường như Dương Hòa Thư cũng không muốn nói đến quá khứ mấy năm nay của mình, hắn ngẩng đầu thấy quản lý đi đến bên này, vội hỏi: “Cậu có thể để lại cho tôi một phương thức liên lạc không, sau khi tôi chấm dứt công việc lại liên hệ với cậu.”
Kỳ Yến đưa một tấm danh thi*p cho hắn, sau đó nhìn hắn nhét danh thi*p vào túi áo khoác bồi bàn, vội vàng rời đi.
Đến khi bóng dáng Dương Hòa Thư biến mất tại chỗ ngoặt, Kỳ Yến mới thu hồi ánh mắt mình, quay đầu nhìn về người nào đó ở phía bên trái cách đó không xa: “Sao anh lại tới đây?”
“Thấy cậu nửa ngày không trở về, liền tới xem xem có phải cậu rơi vào toilet rồi không, ” Sầm Bách Hạc liếc mắt nhìn chỗ ngoặt một cái, “Phục vụ viên vừa rồi…”
Kỳ Yến cười cười, thấy toilet phía sau có người đi ra, đi lên phía trước vài bước sóng vai với Sầm Bách Hạc đi ra ngoài, “Hắn nói hắn là bạn tiểu học của tôi.”
Sầm Bách Hạc nhíu mày, hắn cảm thấy giọng điệu Tiền Tiền dường như có chút không thích hợp. Gặp bạn tiểu học, không nên là “hắn nói”.
“Có phải cảm thấy thực khéo không?” Kỳ Yến đi đến góc phòng ngồi xuống, giọng điệu có chút lạnh, “Chỉ là… Dương Hòa Thư đã sớm ૮ɦếƭ rồi.”
Cho dù Sầm Bách Hạc không quá tin trên thế giới này có quỷ quái, sau khi nghe Kỳ Yến nói những lời này, sau lưng vẫn nhịn không được cảm thấy lạnh cả người, một người đã ૮ɦếƭ, sao lại xuất hiện một lần nữa?
Kỳ Yến thấy vẻ mặt Sầm Bách Hạc nghiêm nghị, vươn tay vỗ vỗ cánh tay hắn: “Yên tâm, tôi không phải đang kể chuyện ma quỷ. Năm Dương Hòa Thư ૮ɦếƭ chỉ có mười hai tuổi, nghe nói là trong bụng mọc thứ gì đó, trong nhà không có tiền chữa bệnh, bị tươi sống đau ૮ɦếƭ. Người bên ngoài không biết loại trấn nhỏ nghèo nàn chúng tôi có bao nhiêu nhà sinh con vượt mức, lại càng không hiểu được có mấy đứa nhỏ sinh ra đã nhiều năm, cũng chưa có hộ khẩu. Sau khi Dương Hòa Thư ૮ɦếƭ, hộ khẩu của hắn đã bị em trai không có hộ khẩu lấy dùng.”
Phát hiện vẻ mặt Sầm Bách Hạc có chút dại ra, Kỳ Yến cười có chút phiền muộn: “Khi đó địa phương nhỏ quản lý hộ khẩu không nghiêm ngặt như thành phố lớn, bởi vì người không hộ khẩu thật sự rất nhiều, thôn ủy địa phương cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, có thể bỏ qua thì thôi, bọn họ cũng không muốn gây khó dễ với người cùng thôn. Nhưng chuyện có vẻ hoang đường như vậy, hiện tại đã không còn xảy ra nữa.”
Kinh tế phát triển, mọi người đề cao ý thức văn minh, máy tính và internet phổ cập, hệ thống đăng ký hộ khẩu nghiêm khắc, đều khiến những chuyện quá khứ hoang đường đó chỉ có thể trở thành quá khứ.
Cho nên Dương Hòa Thư ૮ɦếƭ, chỉ có người nhà của hắn, cùng với rất ít người còn nhớ rõ, những người khác căn bản không biết từng có một người như vậy tồn tại trên thế giới, nhưng mà lại vô thanh vô tức biến mất trong dòng sông thời gian.
Nhìn ra cảm xúc Kỳ Yến có chút suy sụp, Sầm Bách Hạc đứng dậy đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, vươn tay vỗ vỗ vai cậu: “Chuyện đã qua, không cần để ở trong lòng nữa.”
“Ừm, ” Kỳ Yến miễn cưỡng mỉm cười. Không biết kẻ giả mạo này là ai phái tới, có lẽ ngay cả bản thân hắn ta cũng không biết, Dương Hòa Thư vẫn còn sống mà còn sửa tên ở bên ngoài kỳ thật không phải Dương Hòa Thư chân chính, người bạn tiểu học đã từng có quan hệ không tệ lắm với cậu, đã sớm yên giấc dưới lòng đất rồi.
Bởi vì người chưa từng lĩnh hội được nghèo nàn chân chính, sẽ không biết năm đó trên mảnh đất cằn cỗi ấy, phát sinh bao nhiêu chuyện hoang đường hoặc không biết làm thế nào. Cho nên rất nhiều chuyện thời tiểu học, cậu đều không muốn nhớ lại.
“Tôi bảo người đi thăm dò thân phận bồi bàn này, ” Sầm Bách Hạc không quá cao hứng việc có người ở sau lưng lợi dụng Kỳ Yến, “Cậu…”
“Không, để hắn đến đây đi, ” Kỳ Yến cười lạnh, “Tôi cũng muốn biết, đến tột cùng là ai vòng một vòng lớn như vậy để tính kế tôi. Nếu anh phái người đi thăm dò hắn, tôi lo lắng sẽ đả thảo kinh xà, người phía sau màn sẽ trốn đi.”
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Kỳ Yến lạnh lùng như thế, tâm tình Sầm Bách Hạc phức tạp nói không nên lời, cuối cùng hắn chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.
Vũ khúc vang lên, từng đôi thanh niên nam nữ đi vào sân nhảy, Kỳ Yến nhìn vào trong đám người, thấy được Nguyễn Hữu Y đang nhẹ nhàng nhảy múa, nam nhân dắt tay cô thì cậu không biết, nhưng mà cậu nhìn ra rõ ràng, nam nhân này đang xum xoe Nguyễn Hữu Y.
“Bình thường lúc tôi không có việc gì, cũng sẽ cùng người ta ra ngoài khiêu vũ.” Kỳ Yến không muốn nhắc lại chuyện Dương Hòa Thư phá hỏng tâm tình, cho nên dời đi đề tài.
“Nhảy cái gì?” Sầm Bách Hạc nghĩ có lẽ Kỳ Yến sẽ đi quán bar, cùng mấy người trẻ tuổi náo nhiệt khiêu vũ, lại càng phát giác được mình và Tiền Tiền có sự chênh lệch tuổi tác không nhỏ.
“Nhảy quảng trường, ” Kỳ Yến vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng xem thường nhảy quảng trường, một vài bác trai bác gái trong đó nhảy múa rất lợi hại, cái gì cũng biết nhảy.”
“Nhảy quảng trường?” Đầu óc Sầm Bách Hạc trống rỗng vài giây, cảm thấy cảnh tượng não bổ của mình trong nháy mắt vỡ thành vụn, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, Tiền Tiền mang một cái mặt con nít, đến tột cùng làm thế nào lẫn vào quần thể trung lão niên nhảy quảng trường.
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Sầm Bách Hạc, Kỳ Yến có loại cảm giác thành tựu quỷ dị.
Cách đó không xa, người kia nhìn Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc chuyện trò vui vẻ, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ngay cả bạn gái bên cạnh làm nũng làm nũng cũng không có tâm tình để ý tới. Hắn ta chính là người cười nhạo Kỳ Yến trước đó ở bên ngoài khách sạn, từ sau khi hắn ta nhìn thấy Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc cùng vào khách sạn, cả người liền rơi vào vô hạn hối hận.
Sớm biết rằng người trẻ tuổi lái chiếc ô tô rẻ tiền đó lại có quan hệ tốt với Sầm ngũ gia như vậy, đánh ૮ɦếƭ hắn ta cũng sẽ không đoạt bãi đậu xe với người ta, thậm chí bảo hắn ta tự mình đỗ xe cho người trẻ tuổi đó, hắn ta cũng nguyện ý. Hiện tại đắc tội một đại nhân vật như vậy, hắn ta phải làm thế nào mới tốt.
Vốn dĩ hắn ta muốn tìm một cơ hội giải thích với người trẻ tuổi, nào biết Sầm ngũ gia gần như ở cùng người trẻ tuổi đó toàn bộ hành trình, hắn ta căn bản không có mặt mũi đi qua. Càng đáng sợ chính là, hắn ta phát hiện không chỉ Sầm gia vô cùng thân thiết với thanh niên đó, mà ngay cả người đầu lĩnh của những gia tộc tương đối hiển hách khác, khi nói chuyện với người trẻ tuổi đó, cũng ôn hòa đến mức có chút quỷ dị.
Hiện tại hắn ta đã không đi suy xét thân phận thanh niên đó đến tột cùng là cái gì nữa, hắn ta chỉ ngóng trông thanh niên đó xem hắn ta thành một luồng khí, buông ra liền không còn.
“Lão La, hôm nay ông làm sao vậy, ” một phú thương quen biết hắn ta bưng ly rượu đi đến bên cạnh hắn, “Lần đầu tiên tới thọ yến của Sầm lão gia tử, khẩn trương à?”
“Cái gì mà khẩn trương, lão Phó ông đừng có giễu cợt tôi, ” lão La vẻ mặt đau khổ nhìn người bạn tốt thương giới này, “Lúc tới không có mắt, đắc tội bạn của Sầm ngũ gia.”
Sắc mặt lão Phó khẽ biến: “Ông nói không phải là người trẻ tuổi bên cạnh Sầm ngũ gia đi?”
“Không là cậu ta thì còn có thể là ai, ” lão La đem chuyện trải qua nói lại một lần với ông bạn, nói xong đem rượu trong ly một hơi uống cạn, “Cũng không biết thằng nhóc đó có tật xấu gì, quan hệ với Sầm gia tốt như vậy, còn lái cái xe rách mấy chục vạn, đây không phải cố ý khiến người ta hiểu lầm sao?!”
“Lão La, đây là ông không đúng, người ta lái xe gì là tự do của người ta, ông chạy tới ςướק chỗ đỗ xe của người ta, còn dùng lời nói và việc làm tiến hành chế nhạo người ra, việc này thật sự không quá sáng sủa, ” lão Phó biết con người lão La người thường hay thích khoe giàu sang, đắc ý một chút, nhưng mà thật không ngờ hắn ta lại khoe khoang không phân trường hợp. Có thể tới nơi này, ai không có chút thân phận tài phú, có vài đại phú hào chính là thích lái xe giá rẻ, tự mình không mọc mắt đắc tội người ta, có thể trách ai?
Lời này nói thêm nữa cũng không có ý tứ gì, lão Phó vỗ vỗ vai hắn ta, xoay người không còn lời gì để nói mà rời đi.
Lão La nhìn lão Phó rời đi, trong lòng vừa hận vừa oán, đủ loại khó chịu.
“Muốn vào khách sạn nghỉ ngơi chốc lát không, buổi tối còn có tiệc, ” Sầm Bách Hạc biết Kỳ Yến có thói quen ngủ trưa, hắn nhìn thời gian, “Đến phòng của tôi nhé?”
“Được, ” Kỳ Yến nhìn những người khác trong đại sảnh, “Những người này buổi chiều sẽ làm gì?”
“Mấy tầng trên lầu có rất nhiều trò chơi, bọn họ có thể tự tìm việc vui, ” Sầm Bách Hạc đứng lên, “Lại nói còn có mấy người đại ca ở đây nữa, không cần tôi quan tâm tới.”
“Tôi biết, thân thể anh không tốt.”
Mang gương mặt không đổi sắc, làm chuyện nhàn hạ, da mặt còn thật không tệ, hơn nữa thoạt nhìn đây không phải là lần đầu tiên làm.
Hai người đi vào thang máy, sau khi quét thẻ lên lầu tìm được gian phòng đi vào, cả người Kỳ Yến nhào vào trên giường lớn mềm mại liền không suy nghĩ nữa.
Sầm Bách Hạc lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ áo ngủ dự bị ném lên trên giường, vừa ϲởí áօ khoác tây trang của mình, vừa nói: “Thay quần áo rồi ngủ, không thì chờ cậu dậy tất cả quần áo đều nhăn hết.”
Kỳ Yến lôi kéo cái nơ, đến phòng tắm thay áo ngủ, thấy Sầm Bách Hạc mở máy tính ngồi bên cạnh bàn công tác, “Anh không ngủ à?”
“Cậu ngủ đi, tôi xem văn kiện, ” ánh mắt Sầm Bách Hạc đảo qua mắt cá chân Kỳ Yến, “Đợi lát nữa tôi gọi cậu.”
“Được.” Kỳ Yến lần thứ hai nhào lên trên giường, bọc chăn không hề có gánh nặng tâm lý ngủ thi*p đi.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Sầm Bách Hạc từ trên màn hình notebook dời đi, rơi xuống ngọn đồi nhỏ ở trên giường. Tướng ngủ của Kỳ Yến không tốt lắm, một chân duỗi ra bên ngoài chăn, đầu lại rúc vào trong chăn.
Sầm Bách Hạc bất đắc dĩ mỉm cười, đứng dậy chỉnh nhiệt độ điều hòa, đi đến bên giường giúp Kỳ Yến vén chăn, khiến mũi miệng cậu lộ ra. Mắt nhìn bàn chân duỗi ở ngoài mép giường, Sầm Bách Hạc vươn tay nhẹ nhàng cầm mắt cá chân Kỳ Yến, có chút lạnh, lại có loại cảm giác trơn mượt nói không nên lời.
Sau khi đem chân nhét vào trong chăn, Sầm Bách Hạc cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, ma xui quỷ khiến xoa vuốt ngón tay, cái loại xúc giác trơn trơn này giống như cây gai đâm trong đầu, làm thế nào cũng không thể quên được.
Ngây người hồi lâu, đến khi chuông điện thoại vang lên, Sầm Bách Hạc mới hoàn hồn lại, lấy điện thoại di động ra ấn nút nghe, quay đầu lại nhìn Kỳ Yến còn đang ngủ say, hắn bước nhanh ra khỏi phòng: “Đại ca.”
“Được, em lập tức tới ngay.”
“Bách Hạc, ” Sầm đại ca thấy Sầm Bách Hạc đẩy cửa tiến vào, nhìn ra phía sau hắn, “Kỳ đại sư đâu?”
“Cậu ấy đang nghỉ ngơi, ” Sầm Bách Hạc ngồi xuống ghế sa lông, “Đại ca, anh tìm em có chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì, ” Sầm đại ca cười đến mặt đầy lúng túng, “Vừa rồi chú Nguyễn lời trong tiếng ngoài, giống như có ý tác hợp em với cháu gái ông ấy.”
“Bối phận khác nhau, nói gì tới tác hợp, ” Sầm Bách Hạc vươn tay lấy một quyển tạp chí, ngồi xuống sa lông, “Anh nói với em cái này làm gì?” Hắn ngẩng đầu nhìn Sầm đại ca, “Cha sẽ không muốn ép duyên em chứ?”
“Làm sao có thể, anh không phải nói trước cho em một tiếng sao, miễn cho đến lúc đó em mắc mưu, ” Sầm đại ca là thật sự không cảm thấy cô bé Nguyễn gia kia có bao nhiêu hiếm lạ, cũng có thể là vì tuổi tác chênh lệch quá lớn, thẩm mỹ của anh và người trẻ tuổi hiện giờ tồn tại ngăn cách.
“An bài chỗ ngồi ở yến hội buổi tối, em chuẩn bị để Kỳ đại sư ngồi ở bàn nào?” Đối với người Sầm gia mà nói, Kỳ đại sư chính là khách quý, lúc an bài chỗ ngồi, liền phải chú ý một chút.
“Ngay ở bên cạnh em, ” Sầm Bách Hạc lật vài tờ tạp chí, phát hiện bên trong lại có tin tức liên quan tới mình, còn là tin scandal giữa hắn với một nữ nghệ nhân nào đó, cau mày ném tạp chí lên trên bàn, “Cậu ấy nhìn mặt mũi em mới đến, lại không quen thuộc với người khác, ngồi chỗ nào cũng không bằng ngồi bên cạnh em.”
“Phải, ” Sầm đại ca gật gật đầu, cảm thấy như vậy cũng rất thích hợp.
Sầm Bách Hạc đứng lên, chỉ chỉ tạp chí trên bàn: “Đại ca, ít xem mấy tạp chí lá cải đó đi.”
Sầm đại ca vẻ mặt mờ mịt, anh chỉ tùy tiện lấy mấy quyển trong đại sảnh dưới lầu, ai biết bên trong là cái gì. Chờ sau khi Sầm Bách Hạc rời đi, Sầm đại ca lật lật tạp chí, nhất thời có chút không còn lời gì để nói, mấy phóng viên hiện tại sao không đổi thành đi viết tiểu thuyết đi, đều nói hươu nói vượn cái gì vậy.
Lúc Kỳ Yến từ trên giường mơ hồ ngồi dậy, thiếu chút nữa có hơi phân không rõ mình đang ở chỗ nào, sau khi cậu nhìn thấy Sầm Bách Hạc ngồi trên ghế sa lông cúi đầu đọc sách, mới dần dần kịp phản ứng, cậu còn đang trong khách sạn.
“Tỉnh rồi?” Sầm Bách Hạc khép sách lại, “Thời gian đã không còn sớm, đi rửa mặt một chút, chúng ta đi xuống.”
Kỳ Yến đi đến toilet, sau khi dùng nước lạnh vỗ lên trên mặt, mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu dùng khăn lau đi nước trên mặt, khi xoay người đi lấy quần áo trong tủ, phát hiện số quần áo đó đã được ủi nóng một lần nữa.
“Cám ơn nha, ” cậu thay quần áo xong đi ra, nói với Sầm Bách Hạc một tiếng cám ơn.
“Không phải cậu đã nói, giữa bạn bè không cần nói lời cảm ơn à.” Sầm Bách Hạc từ trên ghế sa lông đứng dậy, đi đến trước mặt Kỳ Yến, “Đừng động đậy, nâng đầu lên.”
Kỳ Yến mờ mịt ngẩng đầu nghe theo, không biết Sầm Bách Hạc muốn làm cái gì.
“Nơ và áo chưa có sửa sang tốt.”
Kỳ Yến cúi đầu, cằm ᴆụng phải mu bàn tay Sầm Bách Hạc, vì thế lại thành thành thật thật nâng cằm lên. Góc thị giác này cách Sầm Bách Hạc rất gần, cậu phát hiện dáng môi Sầm Bách Hạc thực gợi cảm, chỉ là màu sắc có chút nhạt, thoạt nhìn thiếu chút khí sắc. Có điều cổ và bả vai rất xinh đẹp, khó trách mặc tây trang có khí chất như vậy.
“Được rồi.” Sầm Bách Hạc thu hồi tay, vươn tay vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên bả vai cậu, khi thu hồi tay, nhịn không được sờ sờ mu bàn tay.
Kỳ Yến cười cười với Sầm Bách Hạc: “Chúng ta đi xuống đi.”
“Được.”
“Sao giọng anh có hơi khàn khàn vậy?”
“Không có việc gì, có thể là do ngồi lâu quá.”
“Cái này có quan hệ à?”
“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc