Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong - Chương 23

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 23: Không khoa học
乃út máy là phát minh thật vĩ đại trên thế giới, bởi vì nó có công năng cường đại, lực thích ứng tốt, lúc viết viết vẽ vẽ cũng rất tiện. Kỳ Yến cầm nó không phải đang vẽ bùa, mà là đang vẽ lại hình dạng đại khái của ngõ nhỏ này, kết hợp với bốn phương hướng, để suy đoán trận điểm của trận này ở đâu.
Làm thuật sĩ, nếu muốn có trình độ tại phương diện trận pháp, bao nhiêu tri thức về không gian nhất định phải đầy đủ ưu tú, không thì lúc bày trận, không chỉ một chút hiệu quả cũng không có, thậm chí còn có khả năng phản phệ chính mình, cho nên những người thành tích quá kém, không thích hợp học cái này.
Lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ internet, sau khi so sánh hướng đi lộ tuyến, xác định không khác biệt suy đoán của mình, Kỳ Yến cất kỹ di động và 乃út máy, đứng dậy đi vào trong ngõ hẻm.
Bảo tiêu ngồi ở bên trong xe xoa xoa mắt, mắt mở trừng trừng nhìn bóng dáng Kỳ Yến biến mất trong ngõ hẻm. Không biết có phải là hắn ta ảo giác hay không, hắn ta cảm thấy cái ngõ hẻm này thoạt nhìn giống như phá lệ tối tăm, giống như quái thú mở ra cái miệng máu, tùy thời chờ nuốt chửng người.
Tuy rằng hắn ta không quá rõ ràng Kỳ Yến đang làm cái gì, nhưng mà trực giác nói cho hắn ta biết nơi này có chuyện phát sinh, hắn ta xoay người nhìn ngũ thiếu ở chỗ ngồi phía sau.
Ngũ thiếu sắc mặt ngưng trọng, tay khoát lên cửa, nhưng mà hắn ta biết, đây đều là vô ích. Cũng không biết vị Kỳ đại sư kia làm gì với chiếc xe này, hắn ta dùng hết phương pháp cũng không thể mở cửa xe ra, quả thực tà môn.
Con đường bên cạnh ngõ nhỏ đậu đầy xe, một bụi hoa xinh đẹp từ cửa sổ phòng trộm kéo dài ra, giúp ngõ nhỏ yên lặng này tăng thêm vài phần sức sống. Cuối ngõ nhỏ, có một gốc cây đa thật lớn, có khả năng bởi vì lớn tuổi, còn có hiệp hội bảo vệ thực vật cố ý đeo bảng lên cho nó. Gốc cây đa bị bồn hoa vây quanh, trong bồn hoa có vài cái bình thủy tinh nho nhỏ, trong mỗi cái bình đều cắm một đóa hoa gấp bằng giấy, trên bình treo một thẻ bài nho nhỏ, phía trên viết —— lễ vật đưa cho đại thụ.
Chữ viết cong vẹo, còn mang nét trẻ con.
Lá cây xào xạt đung đưa, Kỳ Yến lại không cảm giác được có gió bay qua. Cậu ngẩng đầu nhìn lá cây rậm rạp trên tán cây, lúc xoay người muốn đi, cái cây lay động càng lợi hại hơn.
Vạn vật có linh, cây cối cũng vậy. Kỳ Yến không biết cây đại thụ này là bởi vì bị khí tràng của trận pháp ảnh hưởng mới lay động lá cây, hay là nó có tình cảm với sinh linh nơi này, dựa vào lá cây lay động để nhắc nhở nhân loại nơi này hoặc là xin cậu hỗ trợ, nhưng cậu vẫn dừng bước, xoay người làm một cái lễ đạo gia với cây đại thụ này.
Lá cây vẫn đang đong đưa, Kỳ Yến lại không quay đầu lại nữa, cậu vươn ngón tay của mình ra, rối rắm hai giây, nhận mệnh moi moi trong túi quần, lấy ra một cái hộp nhỏ rộng bằng ngón cái, từ trong hộp lấy ra một cây ngân châm, run rẩy đâm một cái trên ngón tay, nhe răng trợn mắt nhìn giọt máu từ trong tay chảy ra.
“Nguyên thủy an trấn, phổ cáo vạn linh. Nhạc độc chân quan, thổ địa chỉ linh…” Kỳ Yến vẽ giọt máu ở giữa chân mày mình, giọt máu nháy mắt biến thành hình thoi, sát khí không ngừng khởi động ở xung theo việc cậu niệm chú và kết ấn, bắt đầu chậm rãi tiêu tán, rốt cuộc không vào trong cửa sổ các nhà các hộ được, vận khí và sinh cơ của các gia đình cũng không tuôn ra ngoài nữa.
Hiện tại cậu dùng chính là thổ thần chú trong bát đại thần chú mà đạo gia thường dùng, tác dụng chủ yếu của cái thần chú này là thỉnh thần trở về vị trí cũ. Thần là cái gì, đến tột cùng là dạng tồn tại gì, không có ai tận mắt nhìn thấy. Trong lý giải của Kỳ Yến, thần chính là tín ngưỡng của nhân loại, thứ mà cậu muốn mượn dùng chính là tinh thần khát vọng của bản thân nhân loại đối với bình an yên tĩnh, để áp chế luồng sát khí kia, triệu hồi số phận và sinh cơ vốn thuộc về chính bọn họ.
Dù cho không triệu về được, cũng phải ngăn chặn sinh cơ tiếp tục xói mòn. Lấy tốc độ xói mòn sinh cơ hiện tại, không quá rạng sáng nay, chỗ này liền xuất hiện sự cố đặc biệt lớn, nhân số tử vong sẽ đạt bao nhiêu, cậu căn bản không dám đi tính toán.
“Tả xã hữu tắc, bất đắc vọng kinh.” Theo lý thuyết thì lúc này, Kỳ Yến hẳn nên bày pháp đàn, có điều thời khắc khẩn cấp xử lý khẩn cấp, Kỳ Yến cũng không câu nệ, điều động luồng khí quanh thân mình hòa hợp một thể với sinh cơ trong không khí, tăng lớn lực độ thần chú của mình.
Một ít sinh cơ và số phận đã bay ra ngoài, bắt đầu dần dần bay trở về, từng chút một tiến vào ngõ tắt an tĩnh đến mức có chút quỷ dị này.
“Sư huynh!” Lý Tồn Hư nhận thấy pháp trận khác thường, vội bày pháp bảo thủ trận, “Có người ᴆụng đến trận pháp chúng ta bày.”
Việc này rất tương tự với tình huống lần trước lão gặp được, khi đó lão vừa tới đế đô không biết nặng nhẹ, dẫn theo hai đồ đệ giúp người ta nghịch thiên cải mệnh, sau đó trận pháp thất bại bị phản phệ, nếu không phải sư huynh ra tay giúp đỡ, bây giờ lão còn nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.
Lâm Hoài Hồng cũng đã nhận ra có người đang động tới trận pháp hai sư huynh đệ bọn họ bày ra, hơn nữa người này còn thế tới rào rạt, hẳn không phải là hạng người vô danh.
Hiện tại sư huynh đệ hai người cũng không suy nghĩ đến tột cùng là ai lại đối nghịch với bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngồi xếp bằng trước pháp đàn, bấm tay niệm chú thúc giục uy lực của trận pháp. Vốn chỉ còn thiếu vài giờ, kế hoạch của bọn họ liền thành công, sao nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim nhiều chuyện vậy?
Kỳ Yến nhận thấy được lực đạo của pháp trận đang tăng mạnh, sinh cơ vốn đã trở về lại trốn đi lần nữa, иgự¢ cậu nghẹn lại, vô số khí lạnh đột nhiên xông vào trong thân thể cậu, cậu biến đổi thủ thế, nhanh chóng lấy từ trên người ra mấy tờ tiền một trăm nguyên mới tinh kẹp tại đầu ngón tay.
Hai ngón tay dùng sức một cái, mấy tờ tiền một trăm nguyên nhanh chóng rơi xuống tám điểm, sau đó liền gắt gao dính chặt bất động.
Khí lạnh dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Kỳ Yến nháy mắt tán đi, Kỳ Yến lảo đảo một bước, hoãn một hơi thật dài.
Đừng coi khinh uy lực của tiền một trăm nguyên, bởi vì nó là đối tượng mà vô số người yêu thích, phía trên lại có hình chân dung vĩ nhân, bản thân đều mang theo khí tràng tự có. Nếu người thường gặp phải tình huống quỷ áp giường linh tinh, bỏ mấy tờ tiền mới một trăm nguyên hoặc là huy hiệu hình chân dung vĩ nhân xuống dưới gối, loại tình huống này có thể giảm bớt.
“Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa…” Thân là thanh niên năm tốt, Kỳ Yến đã thuộc làu giá trị quan trung tâm của xã hội, cậu vừa đạp bước phi tinh đạp nguyệt, vừa không ngừng kháp thủ quyết, cuối cùng cuộn người một cái, cả người nằm vào trong lòng trận.
“Lấy phục vụ dân chúng làm vinh, lấy từ bỏ mạng người làm hổ thẹn!” Đầy đầu Kỳ Yến đều là mồ hôi, cầm ngân châm trong tay, muốn đem ngân châm đâm vào trận tâm, nhưng mà lực chống cường đại ở trận tâm khiến cho cậu ngay cả giơ tay lên cũng đã phí hết khí lực toàn thân.
Muốn trở thành một thuật sĩ đứng đầu, nhất định phải làm được toán học hóa học, thuộc được chính trị lịch sử, tính được khu vực địa lý, vẽ được các loại phù triện, không thì cũng không có mặt mũi đi ra ngoài nói mình là thuật sĩ tốt thời đại mới.
Lúc này phía chân trời đã mây đen dày đặc, nắng gắt xán lạn đã sớm tiêu tan không thấy, cuồng phong gào thét, mưa to sắp xảy ra.
Kỳ Yến cắn răng kiên trì, nướu răng bắt đầu toát ra sợi sợi huyết khí, tay trái cậu đỡ lấy cổ tay phải, hít sâu vào một hơi, “Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, ngô kim hạ 乃út, chư quỷ phục tàng! Lập tức tuân lệnh!”
Thần chú này nói ra, cậu cảm giác được một luồng sinh cơ mới mẻ tràn lại đây, loại cảm giác này… rất giống sinh cơ bừng bừng trên thân cây đa lớn.
Nhưng may mắn là có luồng sinh cơ này tràn tới, Kỳ Yến cảm thấy trên người mình có thêm vài phần khí lực, ngân châm cách mắt trận lại gần vài phần.
“Sư huynh, đệ sắp chống đỡ không nổi.” Lý Tồn Hư phun ra một 乃úng máu, tay run rẩy không ngừng, gần như kháp quyết không ngừng. Phá hư chuyện tốt của bọn họ đến tột cùng là vị cao thủ nào, đã vậy còn quá lợi hại.
“Nếu hắn kiên trì không cho chúng ta đường lui, chúng ta đây cũng không cần nhân từ nương tay.” Lâm Hoài Hồng lấy ra mấy tờ giấy vàng, miệng không ngừng niệm chú ngữ, giấy vàng rất nhanh biến thành một hình nhân, Lâm Hoài Hồng bái ba bái trước pháp đàn, đem người giấy thả vào trong một cái bát, trong bát này đều là máu đỏ đen, mang theo mùi tanh tưởi khó ngửi.
“Sư huynh, huynh muốn…” Sắc mặt Lý Tồn Hư đại biến, cái thuật pháp đoạt mạng người này, lực sát thương cực lớn, chỉ là đối với người thi thuật mà nói, thương tổn cũng không nhỏ.
“Đến lúc này rồi, chúng ta không thể không đánh cược một phen, ” Lâm Hoài Hồng kháp chỉ quyết, thúc giục thuật pháp khởi động.
Lúc này đây trừ khi có quý nhân trăm năm khó gặp tương trợ, không thì kẻ phá hư chuyện tốt của lão, hẳn phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ!
“Ngũ thiếu?!” Bảo tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn ông chủ một cước đá văng cửa xe, muốn học theo, nào biết… cửa xe không chút sứt mẻ, một chút cũng không cho hắn ta mặt mũi.
Thân là một bảo tiêu chuyên nghiệp, hắn ta cảm thấy áp lực của mình thực lớn.
Sầm Bách Hạc không để ý bảo tiêu còn ở trong xe gây sức ép, cất bước lớn bước vào trong ngõ hẻm. Khi hắn nhìn thấy Kỳ Yến đội cuồng phong, cả người quỳ rạp trên mặt đất, bước chân quỷ dị dừng lại.
Hắn nhìn nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh Kỳ Yến còn rơi mấy tờ nhân dân tệ, chỉ là không biết vì cái gì, gió lớn như vậy, những tờ tiền đó lại không chút sứt mẻ.
“Phụt!” Kỳ Yến cảm nhận được người phía sau trận pháp bắt đầu nhằm vào mình, cậu ngẩng đầu nhìn không trung đen nghìn nghịt, nhẫn tâm cắn đầu lưỡi mình, phun ra một 乃úng máu.
Cổ tay dùng sức một cái, ngân châm hung hăng chui vào trong bùn đất, toàn bộ dòng khí trong ngõ nhỏ bắt đầu hỗn loạn lên, lá cây bay múa đầy trời, mà ngay cả chính Kỳ Yến, cũng bị luồng khí lưu này đẩy ra sau quay cuồng hai ba mét.
Cậu vừa định đứng lên, đột nhiên cảm thấy sát khí bốn phía đột nhiên giống như phát điên đánh úp về phía cậu. Trong lòng cậu âm thầm kêu khổ, người sau lưng bị cậu phá hủy chuyện tốt, đây là muốn khiến cậu đền mạng.
Ngay một khắc sát khí sắp đánh lên cậu, một người đột nhiên chắn phía trước cậu, xoay người vươn tay ra với cậu.
Sát khí đầy trời đánh lên nồng đậm mây tía, giống như bươm bướm nhào vào liệt hỏa, trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo.
“Thịch!”
Cả người Lâm Hoài Hồng đều nằm trên mặt đất, liên tục phun ra vài ngụm máu, đầu vừa nghiêng, sống ૮ɦếƭ không biết.
“Sư huynh!” Lý Tồn Hư thấy Lâm Hoài Hồng té xỉu, rốt cuộc không duy trì được trận pháp, cả người ngửa ra sau, một lúc lâu mới từ dưới đất bò lên. Lão lảo đảo bò lết tới bên người Lâm Hoài Hồng, vươn tay tìm tòi, Lâm Hoài Hồng đã hoàn toàn không còn hơi thở.
“Sư huynh!” Lý Tồn Hư suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, lão làm thế nào cũng không nghĩ ra, phệ hồn đoạt phách chú của sư huynh lão sao lại thất bại, mà còn khiến cho phản phệ nghiêm trọng như thế, điều đó không có khả năng.
Sầm Bách Hạc ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút trắng, “Trời sắp mưa, cậu không đứng dậy à?”
“Cám ơn.” Kỳ Yến nắm tay Sầm Bách Hạc đứng lên, cúi đầu nhìn toàn thân đều là bụi đất của mình, trên vạt áo còn dính máu nhổ ra. Nhịn không được hít hít đầu lưỡi bị cắn đau, xoay người lại nhặt mấy tờ tiền một trăm nguyên cậu quăng ra vừa rồi, “Sao lại đi ra?”
Sầm Bách Hạc ánh mắt phức tạp nhìn Kỳ Yến mặt xám mày tro, lần đầu tiên chân chính ý thức được, thế giới này có thể có chút không khoa học.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc