Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong - Chương 149

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

“Đàm thiên sư, ” người đàn ông mặc tây trang màu đen đi vào một căn phòng treo đầy pháp khí, đem một tấm ảnh chụp đưa tới trước mặt Đàm thiên sư, “Ngài xem tấm ảnh này.”
Đàm thiên sư quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đồ đen, vươn bàn tay khô héo phát vàng ra, tiếp nhận tấm ảnh.
Chỉ liếc mắt một cái, tay Đàm thiên sư nắm ảnh chụp bắt đầu run rẩy, trong cổ họng lão phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, nửa ngày mới dùng giọng nói thô ráp khó nghe nói, “Có người tế thiên.”
“Tế thiên?” Người đàn ông đồ đen là người nước La Sam, cũng không hiểu văn hóa Hoa Hạ, cho nên không biết rõ phản ứng của Đàm thiên sư vì sao lại lớn như vậy.
“Tế thiên, là một loại nghi thức từ xưa của Hoa Hạ, khẩn cầu trời xanh phù hộ thiên hạ thương sinh…” Đàm thiên sư vuốt ve hình long phượng trình tường trên ảnh chụp, ánh mắt trở nên xa xưa lại hoài niệm, “Tổ tiên bộ tộc Đàm thị tôi, từng vì thiên tử mà tế thiên hỏi thần trên núi Vấn Đỉnh, được thiên tử tôn sùng là quốc sư.”
Chỉ tiếc sau đó hoàng thất huỷ diệt, bộ tộc Đàm thị bọn họ cũng bởi vậy bị liên lụy, ông cố tổ của lão chạy trốn tới La Sam, từ đó về sau nhận hết xem thường, bị uất ức, ăn hết đau khổ mới đứng vững gót chân ở La Sam.
Một mạch thiên sư, rất khó có con nối dòng, cho nên lão là do cha nhận nuôi, nhưng mà lão lại không có quên tiếc nuối trước khi cha ૮ɦếƭ.
Hoa Hạ, giết tổ tiên Đàm gia họ, giết địa vị Đàm gia họ, thậm chí đánh Đàm gia bọn họ thành tà ma ngoại đạo, làm hại bọn họ không chỗ để đi hốt hoảng chạy trốn.
Mối hận này, hậu bối Đàm gia vĩnh viễn không thể nào quên.
“Vậy họ muốn làm gì?” Người đàn ông đồ đen chính là người phụ trách liên lạc với Đàm thiên sư, nhưng mà cũng dốt đặc cán mai với phong thuỷ Hoa Hạ. Hai người trước đó phụ trách công tác bên Hoa Hạ, một người ngoài ý muốn bỏ mình, một người bởi vì bắt cóc nghệ nhân Hoa Hạ khiến cho Hoa Hạ phẫn nộ, cho nên bị phán trọng hình. Hắn cảm thấy người dính tới Hoa Hạ, kết cục đều có chút tà môn, cho nên thật sự không dám liên lụy quá nhiều chuyện bên Hoa Hạ.
“Không biết.” Đàm thiên sư đem ảnh chụp đặt lên trên bàn, đứng dậy đi đến trước kệ bài vị trong phòng, thắp một nén hương cho một loạt bài vị đó. Tư thế đi đường của lão có chút kỳ quái, trở về từ trấn Vương Hương, sau khi tỉnh lại, chân liền biến thành như vậy.
“Tôi đã sớm nói với mấy người, mảnh đất Hoa Hạ ngọa hổ tàng long, nếu mấy người chọc họ nóng nảy, những cao nhân đó sẽ không ngồi yên không để ý đến.”
“Cao nhân thì lại như thế nào, ” người đàn ông đồ đen trào phúng cười nói, “Trước mặt VK cường đại, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn thần phục.”
Hai trăm năm trước, hoàng đế Hoa Hạ ở trước mặt VK La Sam, không phải cũng cúi cái đầu cao quý xuống sao?
Đàm thiên sư quay đầu lại nhìn người đàn ông đồ đen một cái, lão tuy rằng đã vô cùng già nua, nhưng mà ánh mắt này lại vô cùng khiếp người. Người đàn ông đồ đen cường tráng dưới ánh mắt này, thậm chí có một loại cảm giác sợ hãi.
“Ha, ” Đàm thiên sư nhìn thấy phản ứng của người đàn ông, trào phúng mỉm cười, “Hoa Hạ hiện tại chẳng lẽ không có VK cường đại hả?”
Người đàn ông đồ đen cảm thấy mình thế mà lại sợ hãi một lão già, trên mặt có chút không dễ chịu, gượng chống tinh thần nói: “Đàm thiên sư, ngài hiện tại chính là người La Sam, đừng khen sai đối tượng.”
“Tôi đương nhiên nhớ rõ mình là người La Sam, ” Đàm thiên sư đi trở về ghế ngồi xuống, rót một tách trà đưa cho người đàn ông đồ đen, “Không thì cậu cũng không thể đứng ở chỗ này.”
Thuận thế tiếp nhận tách trà này, người đàn ông đồ đen cũng có bậc thang bước xuống, “Chúng ta bây giờ nên làm gì, tiếp tục phá hư long mạch Hoa Hạ sao?”
Đàm thiên sư lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ của một người.
Thẩm Khê.
Bát tự của một người ૮ɦếƭ, nhưng mà người này lại còn sống. Lúc đầu lão tưởng nghệ nhân tên Đào Ngôn kia nói dối. Nhưng mà sau khi lão xem qua tướng mạo người này, liền phát hiện người này là người tâm tính không kiên định, vào lúc ấy dưới tình huống bị uy hiếp như thế, sau khi hắn nói dối một lần bị phát hiện, tuyệt đối không có khả năng nói dối lần thứ hai.
Đào Ngôn không nói dối, như vậy cũng chỉ có hai loại khả năng.
Một là bát tự này tương đối kỳ lạ, lão vẫn chưa hoàn toàn thôi diễn ra. Hai là Kỳ Yến không phải là Thẩm Khê, Đào Nghệ Như nhận sai con.
Thú vị.
“Mấy người còn nhân thủ bên Hoa Hạ không?” Đàm thiên sư nhìn về phía người đàn ông đồ đen, “Tôi hoài nghi thiên sư Hoa Hạ đang làm một chuyện lớn.”
“Chuyện lớn gì?” Người đàn ông đồ đen uống trà không quen, nhấp một ngụm liền đặt ở trên bàn, “Nhằm vào La Sam chúng ta sao?”
“Tiên sinh, tôi không phải là thần tiên, ” ánh mắt Đàm thiên sư dừng trên tách trà gần như chưa động tới trước mặt người đàn ông đồ đen, “Không có khả năng mọi chuyện đều biết.”
“Được rồi, ” người đàn ông đồ đen nhún vai, “Chúng tôi chỉ biết là mấy ngày gần đây tiểu tổ đặc biệt của Hoa Hạ có động tác liên tiếp, tên Kỳ Yến khiến La Sam chúng ta mất hết mặt mũi sáng hôm nay cũng rời khỏi Sầm gia.”
“Biết bọn họ đi nơi nào không?”
“Bọn họ ngồi chuyên cơ, cho nên chúng tôi không cách nào theo dõi. Ông biết đó, thủ đoạn phản trinh sát của Hoa Hạ thật sự khá cao, chúng tôi không cách nào trộm được tin tức trên tay bọn họ.”
“A, ” Đàm thiên sư lấy ra một tờ giấy đặt tới trước mặt người đàn ông, “Tùy tiện vẽ một hình.”
Người đàn ông đồ đen ngoan ngoãn nghe theo, vì khoe khoang, hắn cố ý viết một chữ Hoa Hạ mới vừa học được, quốc.
“Quốc…” Đàm thiên sư kinh ngạc nhìn chữ này, bỗng nhiên lớn tiếng bật cười.
Trong khẩu 口 có ngọc 玉 là quốc 国, ngoài ngọc có khẩu là bảo vệ, đây là ý nghĩa bảo vệ. Tuy rằng lão không biết mấy thiên sư Hoa Hạ đó muốn làm cái gì, nhưng mà lại đoán được ý đồ bọn họ.
Bảo vệ dân chúng Hoa Hạ, cầu tứ hải thái bình.
“Người điên, đều là một đám người điên!” Giọng Đàm thiên sư thô ráp, cười rộ lên có loại sợ hãi nói không nên lời, người đàn ông đồ đen thậm chí sợ tới mức lui về sau.
“Hoa Hạ lớn như vậy, chỉ bằng mấy người bọn họ, lấy cái gì để bảo vệ?!”
+++++
“Thế giới lớn như vậy, lúc nghỉ đông tôi muốn đi xung quanh nhìn xem.” Làm nhân viên đi theo Kỳ Yến lần này, Hướng Cường chỉ thiếu nước cầm thìa đút Kỳ Yến ăn cơm nữa thôi.
Hiện tại đoàn người ngồi ở trên máy bay, Hướng Cường sợ Kỳ Yến nhàm chán, liền bắt đầu bla bla bla bla nói chuyện phiếm với cậu.
“Muốn đi chỗ nào chơi?” Kỳ Yến nghĩ nghĩ, “Tôi cảm thấy anh có thể xem hết cảnh vật ở Hoa Hạ trước, tiền đề là tránh đi đợt cao điểm nghỉ lễ.”
“Cậu nói cũng rất có đạo lý.” Hướng Cường nhìn về phía Lữ Cương ngồi ở một bên khác, thật không rõ vì sao Kỳ đại sư lại chọn gã, không phải là bọn họ không hợp sao?
Sau khi máy bay hạ cánh, Kỳ Yến nhìn thời gian, buổi chiều hai giờ rưỡi.
Bởi vì là ngày ba mươi tết, rất nhiều khách sạn hôm nay đều không mở cửa, chỗ bọn họ ăn cơm là chỗ chính phủ cố ý an bài, vốn dĩ còn có quan viên muốn đi theo, có điều bị Kỳ Yến cự tuyệt.
Ngày hôm nay, ai mà không muốn ở nhà ăn bữa cơm vô cùng náo nhiệt, chạy tới đây với bọn họ mất hứng bao nhiêu. Dù sao bọn họ chỉ là đến ăn bữa cơm, hà tất đi ђàภђ ђạ người ta?
Cơm trưa ăn xong, Hướng Cường cho rằng Kỳ đại sư sẽ đi kiểm tra địa hình hay là sao, nào biết Kỳ đại sư lại trực tiếp về khách sạn nằm, ngủ trưa.
Sau khi thay Kỳ đại sư đóng cửa lại, Hướng Cường gãi gãi đầu, cảm thấy tâm tư của loại cao nhân này, hắn thật sự là sờ không rõ.
“Hiện tại lo lắng cũng vô dụng, ” Lữ Cương không biết lúc nào đứng ở trước mặt hắn, giọng điệu thản nhiên nói, “Chỉ cần chuyện thành công, Hoa Hạ từ nay về sau liền trăm năm an bình.”
“Nếu thất bại thì sao?” Hướng Cường nhịn không được hỏi, “Thất bại sẽ như thế nào?”
“Chả sao, đối với Hoa Hạ cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là duy trì hiện trạng mà thôi, ” Lữ Cương nhìn cửa căn phòng Kỳ Yến ở, lập tức rũ mí mắt xuống nói, “Không cần lo lắng.”
“Tôi biết, trước đó mấy vị thiên sư đã sớm nói, ” Hướng Cường do do dự dự mở miệng, “Nhưng mà đối với… thiên sư có ảnh hưởng không?”
“Lúc định ra kế hoạch này mấy người không hỏi, hiện tại cần gì phải nhắc lại?” Lữ Cương trào phúng nhìn Hướng Cường một cái, “Trong lòng mấy người chính là thiên hạ dân chúng, có một số việc tự nhiên là không tình nguyện nhắc tới, không muốn nhắc tới, một khi đã như vậy, hiện tại cũng đừng mở miệng.”
“Tôi…” Hướng Cường muốn nói mình không có ý nghĩ như vậy, chỉ là nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ, hay là muốn tránh đi loại tâm lý áy náy này mà không dám nghĩ?
Lữ Cương thấy bộ dạng hắn như vậy, nhất thời cười lạnh một tiếng, đi vào căn phòng bên cạnh, nặng nề đóng sầm cửa phòng.
“Bách Hạc?” Sầm nhị tỷ thấy em trai ngồi ở trên sô pha ngẩn người, đi đến trước mặt hắn nói, “Muốn xem TV hay không?”
“Không cần, ” Sầm Bách Hạc miễn cưỡng cười một chút, “Em ngồi chốc lát thôi.”
Sầm nhị tỷ thấy dáng vẻ như cái xác không hồn của hắn, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống: “Chị biết hiện giờ em lo lắng cho tiểu Yến, nhưng mà em thế này, mọi người nhìn thấy cũng rất đau lòng. Tiểu Yến… là đi làm việc vì những người thường chúng ta, cho nên có chúng ta chúc phúc, cậu ấy cũng nhất định có thể bình an trở về.”
“Chị, ” giọng Sầm Bách Hạc có chút khàn khàn, “Em chỉ là trong lòng có chút không yên tâm, cũng không có nghĩ quá nhiều. Tiền Tiền… ngày mai có thể về.”
Tay Sầm nhị tỷ nhè nhẹ run lên, miễn cưỡng cười nói: “Ừm.”
Cô đã cố ý đi hỏi thăm, chuyện lần này có khả năng không đơn giản như vậy, nhưng cô không dám nói với em trai, cũng không thể nói.
“Đúng rồi, sao sui gia còn chưa lại đây?” Sầm nhị tỷ cố ý chuyển hướng đề tài, “Không phải nói cùng ăn cơm tất niên sao?”
“Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với bà ấy, bà ấy đã ở trên đường, ” Sầm Bách Hạc rốt cuộc có chút tinh thần, đứng dậy cầm lấy áo khoác, “Em đi ra xem.”
“Được.” Sầm nhị tỷ nhìn bóng dáng cao lớn của em trai, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, Kỳ Yến có thể bình an trở về.
“Thiệt nhiều pháo hoa.” Buổi tối tám giờ, sau khi đoàn người Kỳ Yến ăn cơm chiều xong, liền bắt đầu chuẩn bị lên núi.
Bởi vì đây là một thành thị nhỏ, cho nên quản lý đốt pháo không phải đặc biệt nghiêm khắc, qua sáu giờ tối, tiếng đốt pháo chưa từng dứt.
Kỳ Yến đứng ở giữa sườn núi, kéo áo lông trên người, nói với Lữ Cương phía sau, “Nếu không chúng ta chụp tấm ảnh, đăng lên weixin nhé?”
“Bệnh thần kinh!” Lữ Cương lười phản ứng cậu.
Kỳ Yến cũng không tức giận, lấy điện thoại di động ra tách tách chụp mấy tấm.
Sầm Bách Hạc đang nói chuyện phiếm với Đào Nghệ Như, chợt nghe thấy di động mình truyền đến tiếng nhắc nhở weixin.
Mở di động, nhìn thấy nội dung trên đó, trên mặt hắn lộ ra một chút ý cười dịu dàng.
Tiền đẹp trai nhất: trên núi có chút lạnh, có điều không khí không tồi, pháo hoa cũng thật đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc