Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 34

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Nếu như bộ quần áo này mặc ở trên người đàn ông nhất định rất tiêu sái, rất uy vũ, bởi vì trên cổ áo có hai khỏa huy hiệu cảnh sát tách biệt, trước *** trái có cảnh hiệu, trên cánh tay trái có tấm thuẫn đề hai chữ "Cảnh sát" thật to, nếu bộ quần áo này mặc ở trên thân hình khôi ngô của Quách Bách Vĩ, nhất định anh tuấn muốn ૮ɦếƭ, nhưng bây giờ càng nguy hiểm hơn nữa là vốn nên là đồng phục tác phong tuấn tú, đã bị người khác dùng VK sắc bén cắt làm cho thay đổi hoàn toàn, một cái lại một cái, nơi *** trái có cảnh hiệu của Quách Bách Vĩ, đột nhiên bị cắm một cây đao, xuyên qua quần áo, chỉ còn lại chuôi đao ở lại trên mảnh vụn đã bị tàn phá, nhìn thấy mà ghê.
Mễ Tiệp ngã trên mặt đất ngơ ngác nhìn đồng phục của Quách Bách Vĩ bị treo trên trần nhà phòng ngủ, trong đầu trống rỗng không thể hô hấp, một cảm giác tức giận theo thần kinh cứng ngắc bắt đầu di động trong đầu óc trống rỗng, cô không thể chịu được, không thể chịu được mình bị uy hiếp thẳng thừng như vậy, không thể chịu được Quách Bách Vĩ bởi vì chính mình mà gặp bất kỳ một chút vũ nhục nào.
Cô năm nay đã hai mươi bốn tuổi, chờ qua tháng mười sẽ bước sang tuổi hai mươi lăm rồi, cô từ năm mười bảy tuổi bắt đầu ném mình vào trong vọng tưởng phù phiếm, luôn dùng các loại thủ đoạn để thỏa mãn cuộc sống vừa hư vinh lại mù quáng của mình, không có tiết chế, chỉ cần đàn ông có thể thay đổi vận mạng của cô, không cần trải qua cái loại cuộc sống vất vả chịu khổ đó thì cho dù là ai cũng được, cô càng thêm dùng trẻ tuổi xinh đẹp non nớt dễ dàng ở bên cạnh anh Khoan, cuối cùng để cho chính mình bước lên con đường mộng đẹp trở thành sự thật, dù là cuộc sống như thế ૮ɦếƭ lặng giống như đống rơm rạ, không có tức giận, có lúc đêm khuya tỉnh lại nhìn người đàn ông cùng giường chung gối với mình, Mễ Tiệp luôn cảm thấy không thành thật, cho dù trong tay mình đã có tiền bạc cùng "vinh dự", cô lại thường xuyên từ trong đáy lòng có cảm giác mình vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, cuộc sống anh Khoan trải qua như là *** máu trên đao, mà Mễ Tiệp chính là một con ký sinh trùng, anh Khoan phát đạt, cô đi theo cũng phú quý, anh Khoan nghèo túng, cô lập tức không đáng giá một đồng, cuộc sống khi đó ngoài mặt thì náo nhiệt, kì thực là đi ở trên lưỡi đao run run rẩy rẩy, hiện tại Mễ Tiệp nhớ tới cuộc sống trước kia, hoàn toàn có thể dùng một màn hoang mạc cô tịch mà thê lương để hình dung.
Nhưng hoang mạc cũng có thể được ốc đảo xem trọng, bởi vì cô trong lúc vô ý gặp được Quách Bách Vĩ.
Quách Bách Vĩ mang đến cho cục diện cuộc sống đơn điệu đáng buồn của Mễ Tiệp cảm giác rung động, thật ra thì Mễ Tiệp sớm đã bị phá hủy, cô yếu ớt giống như là một vỏ trứng dễ vỡ, bất kỳ một kích nhẹ nhàng nào cũng có thể làm cho cô nát bấy, nhưng Quách Bách Vĩ lại như chúa cứu thế xuất hiện trong cuộc sống của cô, từ đó về sau Mễ Tiệp mới sống như một người phụ nữ chân chính, trong cuộc sống có Quách Bách Vĩ là Mễ Tiệp có hi vọng, có tiếng cười, có ánh mặt trời, Mễ Tiệp gần như là dùng thân từng tế bào toàn thân để đón nhận tình cảm chân thành Quách Bách Vĩ, đặc biệt là sau khi Quách Bách Vĩ biết được quá khứ của cô, chẳng những không có rời đi mà ngược lại càng kiên định hơn đưa cô về nhà giới thiệu cho người nhà của mình, thậm chí cô cảm thấy chỉ cần có thể tiếp tục phần yêu này, cô có thể ૮ɦếƭ đi.
Hiện tại, cô coi như là cùng Quách Bách Vĩ ở trong tổ ***, tiềm ẩn bên trong tình cảm chân thành của cô lại có nhân vật nguy hiểm như thế uy hiếp vũ nhục, cho dù là quần áo của anh cũng không được, cô quyết không thể thỏa hiệp được, đồng phục Quách Bách Vĩ ở trong tiềm thức Mễ Tiệp, cũng cao quý giống như bản thân Quách Bách Vĩ vậy, làm người ta ngưỡng mộ, ánh sáng lóe lên của huy hiệu cảnh sát trêm căn bản mà nói đại biểu cho quyền lực tôn nghiêm tối cao, một chuỗi ngắn ngủn con số nho nhỏ trên cảnh hiệu, chính là đại diện cho tên tuổi Quách Bách Vĩ, mà giờ phút này phía trên kia lại đang cắm một cây đao, một thanh đao thể hiện cho bóng tối bẩn thỉu.
Loài người có trí tưởng tượng, không có khả năng tưởng tượng loài người sẽ không tiến bộ, chỉ có thể dừng lại ở một chỗ mà không thể tiến lên một giai đoạn cao hơn, mà phụ nữ lại càng phải có trí tưởng tượng không giới hạn, luôn biết tưởng tượng những điều hoàn toàn không thể thực hiện được, mọi người gọi loại tưởng tượng này là mơ mộng. Mễ Tiệp là phụ nữ, cô cũng phải có cái trí tưởng tượng này, hiện tại cô đang tưởng tượng bộ đồng phục rách nát này đang được Quách Bách Vĩ mặc lên người, thanh cương đao kia cắm ở vị trí cảnh hiệu, vị trí trái tim.
Loại tưởng tượng này giống như hóa thành một cây Pu'a khổng lồ gõ vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng cô, nếu Quách Bách Vĩ gặp thương tổn như vậy thì sao cô có thể chịu được, cô tình nguyện cây đao kia hiện tại đang cắm ở trong trái tim của chính cô, cô không muốn tưởng tượng cây đao này là nhắc nhở sẽ mang đến cho Quách Bách Vĩ dạng tai nạn gì.
Tức giận hóa thành một loại sức mạnh bộc phát, trong miệng của cô phát ra tiếng rít giống như âm thanh còi hơi, thân thể mới lúc trước còn mềm nhũn "vụt" đứng lên khỏi mặt đất, đi thẳng về phía trong phòng ngủ, Mễ Tiệp vừa nhảy lên kéo quần áo đã bị tàn phá xuống vừa cuồng loạn mắng: "Khốn kiếp! Khốn kiếp! Có gan thì hướng về phía Mễ Tiệp ta, đến đây đi, giết ta đi, đến *** ta đi khốn kiếp!"
Quần áo bị Mễ Tiệp lôi xuống, Mễ Tiệp một phen rút ra thanh cương đao lóe sáng loáng kia, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên dùng sức văng ra ngoài, cương đao mang theo sức lực cùng với tiếng gió "đoạt" một tiếng cắm lên cửa tủ quần áo, lại có thể cắm vào hai tấc, Tiểu Hồng kêu lên sợ hãi nhào tới bắt được Mễ Tiệp như phát điên, gấp gáp nói: "Chị Mễ, chị Mễ, tỉnh táo a, chị tỉnh táo một chút."
Giờ phút này tròng mắt Mễ Tiệp đã đỏ, một phen đẩy Tiểu Hồng ra tiếp tục chửi mắng, lại thấy *** áo y hệt mảnh vụn chợt bay ra một tờ giấy, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Nimmo đã nâng chân trước lên dựng đứng thân thể, nằm ở trên cửa tủ quần áo ngửi tới ngửi lui cây đao kia, đối với Mễ Tiệp điên cuồng cũng không nhúc nhích.
Mà Tiểu Hồng cũng cúi người xuống nhặt tờ giấy con kia lên, trên tờ giấy chỉ có tám chữ, còn là in chữ Khải: *** đền mạng, thiếu nợ trả tiền.
Lúc Quách Bách Vĩ vội vã chạy về nhà đã là hơn mười giờ đêm rồi, trong thời gian này Mễ Tiệp có gọi điện thoại tới cho anh, Mễ Tiệp nói cho anh biết đã cùng Tiểu Hồng gọi đồ ăn mua ngoài ăn cơm rồi, nhưng anh vẫn chạy đi Đại Hà mua món ăn địa phương về, đây là Mễ Tiệp thích ăn, anh muốn Mễ Tiệp tỉnh lại phải thật vui vẻ, giống như trước kia, anh không quên được Mễ Tiệp ngồi trong phòng ở quán ăn địa phương vừa hút nước tôm vừa cười, cũng không quên được tối qua Mễ Tiệp trên mặt tái nhợt mất đi huyết sắc, anh không có cách nào để Mễ Tiệp quên hết mọi thứ không vui, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để quan tâm an ủi Mễ Tiệp. Mở cửa đã nhìn thấy Mễ Tiệp ngồi ở trên ghế sa lon mặc đồ ngủ đang xem TV, mà Nimmo gật gù chào đón không ngừng ngửi hộp cơm trong tay anh, anh vừa đuổi Nimmo vừa đổi giày, Mễ Tiệp đứng lên đi tới nhận lấy hộp cơm của anh hỏi: "Đây là cái gì?"
"Mua cho em, nhân lúc còn nóng ăn đi." Nói xong nửa ngồi xổm xuống để cho Nimmo cọ vào trong *** của anh, dùng đầu lưỡi xù xì *** gương mặt của anh, anh "Oh" một tiếng xoa mặt một chút đứng lên, vuốt vuốt đầu Nimmo: "Thằng nhóc thối, mày thật là thối." Nhìn phòng khách một chút hỏi: "Tiểu Hồng đâu?"
Mễ Tiệp xoay người đi về phía phòng bếp nói: "Mới vừa đi rồi."
Quách Bách Vĩ theo tới từ phía sau ôm Mễ Tiệp nhỏ giọng nói: "Oh thật là thơm, tắm?"
"Ừ"
Mễ Tiệp mở hộp cơm ra, vị cay xông vào mũi, nhìn tôm hồng hồng mỹ vị, lại chỉ có một cảm giác buồn nôn, Quách Bách Vĩ ở phía sau hỏi: "Thơm hay không? Anh cố ý chạy đi mua."
Mễ Tiệp nhắm hai mắt lại đáp: "Thơm, nhưng em thật sự không ăn được nữa."
"Buổi tối cùng Tiểu Hồng ăn cái gì?"
Mễ Tiệp suy nghĩ một chút nói: "Món ăn Hồ Nam, Tiểu Hồng cũng thích, buổi tối ăn rất nhiều."
Quách Bách Vĩ hôn cổ của cô một cái nói: "Em thật là thơm, anh thối ૮ɦếƭ, đi tắm." Anh vừa mới xoay người lại nghe thấy Mễ Tiệp nói: "Quách Bách Vĩ, em nghĩ, muốn đi ra ngoài giải sầu, anh đi cùng em có được không?"
Quách Bách Vĩ dừng bước, trong lòng một hồi co rút, anh từ từ quay người lại, nhìn về phía Mễ Tiệp đang bình tĩnh nhìn anh.
"Đương nhiên được, chỉ là, nhưng mà bây giờ còn chưa được."
Quách Bách Vĩ lại ôm Mễ Tiệp vào trong *** nhẹ nhàng cẩn thận tìm từ: "Mễ Tiệp, anh biết rõ trong lòng em không dễ chịu, anh đương nhiên nguyện ý đi với em tới bất kỳ nơi nào em muốn, nhưng là, nhưng là gần đây, gần đây em không thể rời khỏi thành phố A, em phải hiểu được đây chỉ là một thủ tục, chờ sau này có thời gian anh nhất định dẫn em đi chơi, chúng ta có thể đi xa một chút, ra nước ngoài cũng được, chỉ cần em thích anh đều cùng em có được hay không?"
Mễ Tiệp ôm hông của Quách Bách Vĩ nhưng mà trong nội tâm lại là một hồi khổ sở, cô cũng dùng giọng nói vô cùng nhẹ hỏi: "Theo lý thuyết, có phải em còn không thoát khỏi hiềm nghi hay không?"
Trong miệng Quách Bách Vĩ khổ sở muốn ૮ɦếƭ, bình thường khôn khéo giờ khắc này ở trước mặt của Mễ Tiệp không có đất dụng võ chút nào, chỉ có thể cẩn thận hơn nữa tiếp tục tìm từ: "Em phải thông cảm, thứ tự làm việc của bọn anh có chút quy định cứng nhắc, cũng không hợp lý lại khó mà giải thích, em có thể hiểu sao? Nhưng anh làm chủ cho em nhất định không có chuyện gì, chỉ là, chỉ là phải cần thời gian điều tra một ít chuyện, trong thời gian này chúng ta, chúng ta không thể rời đi được. . . . . ."
Mễ Tiệp ở trong *** Quách Bách Vĩ nén lệ nhẹ nhàng gật gật đầu nói: "Em hiểu, cũng hiểu, nếu không phải là bởi vì anh, hiện tại em rất có thể vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn bị tra hỏi, có đúng hay không?"
Quách Bách Vĩ đau lòng ôm Mễ Tiệp càng chặt hơn, hôn tóc trên đỉnh đầu cô một cái nhỏ giọng nói: "Anh sẽ không để cho em đi chỗ đó, ai cũng đừng nghĩ."
Mễ Tiệp vùi mặt vào trong ***g *** Quách Bách Vĩ khóc, cánh tay nắm lên eo ếch bền chắc của anh, tay vươn vào trong vạt áo vuốt ve sau lưng của Quách Bách Vĩ, trong lòng tràn ra bi ai thật sâu, giống như dây leo bao lấy lòng của cô thật chặt, càng thu càng chặt: " Quách Bách Vĩ, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, thật xin lỗi. . . . . ."
Quách Bách Vĩ nhẹ giơ cằm Mễ Tiệp lên, dùng ngón cái lau nước mắt của cô đi, nhẹ nhàng nói: "Về sau không cần lại nói thật xin lỗi với anh, em là vợ của anh, anh vì em làm chuyện gì cũng là bình thường, hả?"
Mễ Tiệp lại vùi mặt của mình vào ***g *** của anh khóc đến càng đau lòng, Quách Bách Vĩ trầm thấp cười tay nắm cả tay Mễ Tiệp nhẹ nhàng quơ quơ, nói: "Ơ, sao em nhiều nước mắt thế, ai, một lát nữa là chúng ta được một hồ bơi rồi, anh ngay cả tắm cũng tiết kiệm ha ha."
Quách Bách Vĩ đi vào phòng tắm, Mễ Tiệp ngồi ở trên ghế sa lon trong lỗ tai nghe tiếng nước chảy ào ào, sững sờ nhìn Nimmo nằm ở một bên, tâm tình thật sự không thể bình tĩnh, một loại cảm xúc sợ hãi lại bắt đầu giống như rắn độc từ từ quanh quẩn đi lên, gặm nhấm lòng của cô, cô còn đang suy nghĩ, tám chữ trên tờ giấy nhỏ kia, cuối cùng là có ý gì?
Khi cô đoạt được tờ giấy nhỏ kia từ trong tay Tiểu Hồng, phản ứng đầu tiên đó chính là tờ giấy này không phải của anh Khoan để lại, nếu không phải anh Khoan, thì ai lại có thể tốn công tốn sức để lại tờ giấy đó như vậy? Chẳng lẽ tờ giấy này hoàn toàn là nhằm vào Quách Bách Vĩ hay sao? Là Quách Bách Vĩ trong lúc công tác kết thù oán? Có người đến đây trả thù? Nhưng tại sao bọn họ lại muốn lật tung phòng mình lên? Bọn họ muốn tìm thứ gì? Trước tiên để lại tờ giấy uy hiếp sau đó thuận tiện thừa dịp cháy nhà hôi của? Mễ Tiệp biết là không phải, bởi vì ở trong ngăn kéo của tủ đầu giường, bên trong có mấy ngàn, là cô trước khi Quách Bách Vĩ đi học tập bỏ vào trong ví tiền của anh, nhưng Quách Bách Vĩ nói cầm nhiều tiền mặt như vậy không tiện, chỉ lấy thẻ mà để lại số tiền này, cô cũng quên gửi số tiền này vào trong ngân hàng, nhưng là, khi cô cùng Tiểu Hồng bắt đầu dọn dẹp gian phòng hỗn loạn thì lại phát hiện số tiền này ở dưới một đống quần áo, cho dù giống như tờ giấy bị ném đầy đất, nhưng mà cũng không thiếu, điều này có thể chứng minh bọn họ cũng không phải là ăn trộm trước tiên trộm đồ sau đó làm trò đùa dai vô lương tâm, nếu như nói Quách Bách Vĩ mới là mục tiêu của bọn họ, vậy bọn họ tại sao phải lục phòng của mình? Bọn họ nên đi lục phòng của Quách Bách Vĩ mới đúng nha, nhưng cô cùng Tiểu Hồng cũng đã kiểm tra rồi, trong phòng Quách Bách Vĩ chỉnh tề giống như phòng của khách sạn một dạng.
Có chút suy luận bị cô và Tiểu Hồng nhất nhất phủ định, cuối cùng vẫn là vòng về trên người mình, thật chẳng lẽ là hướng về phía mình mà tới? Đầu tiên là Cường Tử ૮ɦếƭ đi, giống như là cảnh cáo, bây giờ là uy hiếp trắng trợn, phải nói Cường Tử ૮ɦếƭ đi giống như là anh Khoan gây nên, đồng phục Quách Bách Vĩ bị cắt thành mảnh vụn coi như cũng là anh Khoan gây nên, như vậy tờ giấy này hoàn toàn không giống như tác phong của anh Khoan a, nếu như phải, đó là ý gì? "Thiếu nợ trả tiền" còn nói quá khứ, mình thiếu anh Khoan nào chỉ là tiền đâu, nhưng "*** đền mạng" là có ý gì đây? Quả thực là rắm chó không kêu a, Mễ Tiệp vò nát đầu cũng nghĩ không thông hai câu này rốt cuộc đang uy hiếp cái gì.
Quách Bách Vĩ từ trong phòng tắm mặc áo sát nách ra ngoài, chỉ mặc chiếc quần rộng thùng thình màu đen bình thường, lộ ra một vòng vết lằn *** màu trắng, anh ngồi xuống bên người Mễ Tiệp, một phen cầm lên ly trà của Mễ Tiệp lên uống sạch nước trà bên trong sau đó quẹt miệng hỏi: "Xem chương trình TV gì thế? Mẹ nó, lại là phim Hàn, ngây thơ."
Mễ Tiệp thu hồi suy nghĩ, nhìn Quách Bách Vĩ một chút nhíu chân mày lại nói: "Chúng ta có sự khác nhau."
Quách Bách Vĩ trừng mắt nhìn Mễ Tiệp: "Gì? Sự khác nhau? . . . . . . Em là đang nói em rất trẻ tuổi à hay là nói anh già đây?"
"Có khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có a, em phải nói là em rất trẻ tuổi, anh còn tương đối vui mừng, dù sao đàn ông đều muốn tìm một cô vợ nhỏ, nếu là em dám nói anh già, hừ hừ."
"Hừ hừ cái gì?"
"Anh phải chứng minh cho em xem xem, cái gì gọi là càng già càng dẻo dai."
". . . . . . Quách Bách Vĩ, anh nhanh lên một chút thả em xuống."
"Anh sẽ không, anh mạn phép không."
". . . . . ."
"Nha, dám cắn anh, em không muốn lăn lộn đi, hôm nay anh nhất định phải giáo huấn em thật tốt, ai, anh mà là phiếu cơm cố định của em, đắc tội anh cẩn thận anh bỏ đói em."
". . . . . ."
". . . . . . Mẹ nó, còn cắn, chờ, nhìn anh *** đánh cái ௱ô** em."
Quách Bách Vĩ khiêng Mễ Tiệp đến giường lớn bên trong phòng ngủ, không để ý Mễ Tiệp đá đạp lung tung một phen đặt Mễ Tiệp vào trong giường đệm mềm mại, Mễ Tiệp trong miệng kêu lung tung lại nhìn thấy Quách Bách Vĩ nhe răng cười xấu xa động tác nhanh như hổ đói vồ mồi, hoàn toàn đè ở trên người mình.
“Oh ~” không khí trong phổi Mễ Tiệp “hưu” thoát ra, thiếu chút nữa hít thở không thông, kéo một cái chân ra, giơ tay lên lấy dép mềm giơ lên cao nhẹ nhàng đánh xuống đầu Quách Bách Vĩ, “ba ba” đánh lên bộ muỗng của anh, trong miệng kêu lên: “Cút ngay, cái đồ xú nam nhân không biết xấu hổ này.”
Quách Bách Vĩ vừa đoạt dép của cô đi vừa cười xấu xa nói: “Hắc nha, cô dâu nhỏ xinh đẹp này, nhanh lên bồi tiểu gia anh chơi đùa một chút, để cho tiểu gia anh hài lòng, sẽ có thưởng.”
Mễ Tiệp cười khanh khách trốn tránh đến gần miệng Quách Bách Vĩ nói: “Không cần a, cứu mạng a, có sắc lang a.”
Quách Bách Vĩ tới lui tìm cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của Mễ Tiệp, nhất định phải hôn lên, vật nhỏ *** đã sớm cứng rắn chờ mệnh, đè ở trên đù* Mễ Tiệp, Mễ Tiệp tốn sức rút một chân ra đạp ở hông của Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ theo sức lực lật ở trên giường, lập tức lại nhào tới, trong miệng nói: “Mẹ nó, còn dám phản kháng? Xem anh Du Long Hý Phượng tay cầm vú.” Nói xong năm Ng'n t mở rộng bắt tới *** Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp vừa tránh vừa cười: “Khanh khách...... Đừng ép em sử dụng tuyệt chiêu với anh...... Ai cái đồ không biết xấu hổ này, hôm nay em sẽ thay trời hành đạo diệt ác trừ gian, nhóc con, tiếp chiêu.” Mễ Tiệp vừa vặn nhào vào trên người của Quách Bách Vĩ hai cái tay sờ soạng bên sườn Quách Bách Vĩ.
Quách Bách Vĩ “HAAA” một tiếng, vội vàng chôn mặt ở trong giường đệm, kẹp chặt cánh tay không để cho Mễ Tiệp được như ý, mơ hồ kêu to: “Nữ hiệp tha mạng a ——”
Mễ Tiệp tiếp tục không để ý tới.
Quách Bách Vĩ bị cô chọc thật sự ngứa ngáy không chịu đựng nổi, bắt đầu “khanh khách” cười to uốn éo người, “Nữ hiệp, nữ hiệp, võ công của em thật sự là quá cao, tiểu nhân bái phục, bái phục, mau dừng tay.”
Mễ Tiệp thở dốc hỏi: “Cái gì? Không phục? Em để cho anh cố chấp.”
“Phục rồi, thật sự phục rồi, tha mạng a.”
Mễ Tiệp hài lòng, mới vừa xê dịch thân thể lại không nghĩ tới Quách Bách Vĩ vểnh ௱ô** lên một cái lập tức đã đè cô nằm ở trên giường, hai người ở trên giường giống như tranh tài té ngã, một lát anh ở bên trên một lát anh lại bên dưới, cả phòng đều là âm thanh hai người vui vẻ cười khúc khích. Nimmo đứng ở cửa nhìn bọn họ ngoắt ngoắt cái đuôi *** lỗ mũi, đàng hoàng làm nhân vật người đứng xem này.
Quách Bách Vĩ đã *** xuống đang tìm hiểu dây quần áo ngủ của Mễ Tiệp, vừa nghiêng đầu đã thấy thằng ngốc Nimmo kia lại có thể đang rình coi, cởi truồng xuống giường một phen đóng sầm cửa phòng ngủ nói: “Ngủ đi, cấm trẻ nhỏ.” Nói xong xoay người xoa xoa tay trơ mặt ra nói: “Cô dâu nhỏ, anh tới nữa ha ha.”
Mễ Tiệp nằm ở bên giường nghiêng đầu nhìn Quách Bách Vĩ thân thể *** từng bước bước đi qua, bắp thịt mạnh mẽ rối rắm, hai chân thon dài có lực, cơ bụng tràn đầy sức dụ dỗ, người đàn ông ở trước mắt này cho dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, đều tràn đầy hoàn mỹ, Mễ Tiệp chỉ cần nhìn Quách Bách Vĩ như vậy, đã cảm thấy mình hạnh phúc muốn ૮ɦếƭ, giờ phút này mỗi một sợi tóc gáy toàn thân cô đều tràn đầy tình yêu nồng đậm, thật muốn cứ như vậy chợt già đi, tóc trắng xoá, chỉ cần có thể nhìn Quách Bách Vĩ như vậy, nếu có thể cùng anh trải qua cuộc sống an tâm hạnh phúc, cô nguyện ý dùng tất cả những thứ quý báu nhất để đổi lấy, cô thật sự là quá yêu người đàn ông trước mắt, yêu đến mức tận cùng trong lòng lại có thể tràn đầy đau đớn, đưa tay ra vuốt ve Quách Bách Vĩ đã đến gần, Ng'n t trắng mịn đặt lên cơ bụng cường tráng của anh, như mộng ảo mà nói: “Thời điểm lần đầu tiên em nhìn thấy anh, anh mặc nhiều hơn hiện tại một cái quần bốn góc, còn là nhuốm máu đào, người đàn ông cợt nhả.”
Quách Bách Vĩ thật thấp bật cười, nhìn ánh đèn mờ nhạt trên tường rơi xuống gò má Mễ Tiệp, giống như là ẩn sau một tấm lụa mỏng, như là trong sương mù nở rộ một đóa hoa hồng, xinh đẹp tựa như mộng ảo không thành thật, mềm mại trong lòng anh lại bắt đầu tỏa ra ngoài đến có thể hòa tan cả tâm tình, oh, anh nghĩ, hiện tại bộ dáng này của Mễ Tiệp nằm tại đây là bởi vì anh, anh đã thỏa mãn.
“Ha ha, lúc ấy em nghĩ gì?”
“Lúc đó em nghĩ, vóc người của người đàn ông này thật tốt a, em rất muốn đi sờ sờ cơ bụng sáu múi của anh, nó làm cho em chảy nước miếng.”
“Trời ơi, em tại sao không làm như vậy? Nếu như em thật sự làm như vậy, anh thề anh sẽ dùng tốc độ phá kỷ lục vác em vào trong phòng ngủ của anh, ném lên giường, tận tình giày xéo em.”
“Ha ha ha, em còn nghĩ, thì ra là một mặt trắng nhỏ.”
“Cái gì? Mặt trắng nhỏ? Người nào? Anh sao?”
“Ai, chính là anh a mặt trắng nhỏ.”
“Mẹ nó, anh ngất, đây là ca n*** cảm nhất mà đời này anh nghe được.”
“Khanh khách, mặt trắng nhỏ?”
“A trời ạ, thật hấp dẫn a, kêu một tiếng nữa?”
“Mặt trắng nhỏ.”
“Mẹ nó, anh không nhẫn nhịn được, thật sự là *** đốt người, đến đây đi cô gái, nhanh lên một chút dập lửa cho anh.”
Mễ Tiệp cười khanh khách ôm Quách Bách Vĩ nói: “Nói cho anh một bí mật, em còn đã từng từ trong cửa sổ dùng ống nhòm rình coi anh.”
“Cái gì?” Quách Bách Vĩ giật mình ngẩng đầu lên, không dám tin hỏi: “Gì? Ống nhòm? Rình coi anh!”
Mễ Tiệp ngẩng đầu lên hôn miệng của anh một cái gật gật đầu mà nói: “Không sai, rình coi.”
Quách Bách Vĩ “Oh” một tiếng lấy tay phất ở trên trán *** mà nói: “Mẹ nó, rình coi, anh lại có thể bị em rình coi, sắc nữ này!” Sau đó chợt đấm một cái lên nệm lại có thể cắn răng nói: “Điều này thật sự là, điều này thật sự là quá con mẹ nó K**h th**h! Nói mau lúc ấy anh đang làm gì nha? Ngàn vạn đừng nói với anh anh đang tắm a, nếu không anh sẽ điên mất.”
“Khanh khách, là anh mới vừa tắm xong ra ngoài, đang ở trong phòng khách của anh, anh uống đồ uống, sau đó ra sức đánh bao cát đáng thương kia.”
“Mặc hay không mặc quần áo?”
“Ừ ——”
“Không mặc??”
“Ừ ——”
“Mẹ nó, em lại có thể nhìn lén anh cởi truồng chơi túi cát? Anh P0'p ૮ɦếƭ em a.”
“Ha ha, mặc mà mặc á..., anh mặc một cái quần thể thao ngắn a, cho dù em rất hi vọng anh không mặc, bởi vì em ý dâm anh mấy trăm lần ha ha.”
“Em...em cái này, cái người không biết xấu hổ này...... Chỉ là may mà người em rình coi là anh, nếu là người khác, hừ hừ.”
“Hừ hừ cái gì nha?”
“Anh nhất định nhất định lột sach em, sau đó cưỡng gian em một trăm lần.”
“Khanh khách......”
“Bây giờ còn không nhanh giao công cụ gây án của em ra? Hả? Chẳng lẽ còn muốn ông đây tự mình lục soát hay sao?”
Mễ Tiệp lật người từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra ống nhòm hồng ngoại có độ phóng đại lớn, Quách Bách Vĩ một phen đoạt lấy qua lại lật xem, trong miệng lầu bầu: “Mẹ kiếp, chuyên nghiệp như vậy.” Nói xong cầm lên đặt ở trước mắt, sau đó vứt bỏ lại nhào tới đè ở trên người của Mễ Tiệp cắn răng nghiến lợi hỏi: “Nói, có nhìn lén anh đi tiểu trước nhà cầu hay không?”
Mễ Tiệp “Nôn ——” một tiếng, “Em còn không có Biến th' như vậy, ít ghê tởm em, hơn nữa trừ phi em chạy đến nhà anh, nếu không nhìn lén thế nào a.”
Quách Bách Vĩ không dám tin chỉ vào ống nhòm nói: “Mẹ nó, cái này còn Biến th' như vậy, em ngay cả đồ chơi kia cũng dùng đến, thành thật khai báo đi, ai, chính sách của anh vĩnh viễn đều là thẳng thắn được khoan hồng.”
“Em đã nói rõ toàn bộ, còn phải khai báo cái gì a.”
“Vậy, vậy em có nhìn lén huynh đệ anh hay không? Hả?”
“Dựa vào a, nói mấy trăm lần rồi, nếu em muốn trộm xem anh cũng phải cho anh cơ hội a.”
“Trời ơi, xem ra về sau anh ở nhà phải cởi truồng chạy khắp phòng, nói không chừng lúc nào đó sẽ có mỹ nữ cầm ống nhòm rình coi anh...anh lại có diễm phúc nữa ha ha ha.”
“Quách Bách Vĩ, anh là muốn huynh đệ anh trưng bày ở trong viện bảo tàng hả.”
“...... Em có ý gì?”
“Chỉ vì muốn hình tượng cao lớn của anh không bị sét đánh, vẫn là cắt bỏ thôi.”
Một tay Mễ Tiệp nhấc “huynh đệ” của Quách Bách Vĩ lên, một cái tay khác làm thành cây kéo ở gốc rễ của nó cắt cắt, vật kia lập tức giống như khí cầu bình thường bị thổi hơi nhanh chóng nổi lên, Quách Bách Vĩ *** lên tiếng rù rì nói: “Trời ơi, khoái ૮ɦếƭ anh, bà xã, nhanh lên qua đây để cho anh sờ sờ.”
Mễ Tiệp “phi” anh một hớp lại bị Quách Bách Vĩ nắm lấy, vén lên *** ngủ của cô xuống, mặt nhanh chóng vùi vào trong bộ *** cô, dùng lực Pu' làm cho Mễ Tiệp có chút cảm giác đau, nhưng cô vẫn là nhẹ nhàng nắm ở đầu Quách Bách Vĩ, từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi cực hạn ngọt ngào lúc hai người hợp làm một......
Quách Bách Vĩ nghiêng thân thể quay mặt ra ngoài cửa sổ, Mễ Tiệp theo sát phía sau dính vào trên lưng của anh, một cánh tay xuyên qua ôm hông của anh, nhẹ nhàng, dịu dàng, chậm rãi vuốt bắp thịt bên hông anh, hô hấp êm ái của cô thổi tới phía sau cổ của Quách Bách Vĩ ngứa một chút, Quách Bách Vĩ giơ tay xoa lên trên tay cô, bàn tay Mễ Tiệp mềm mại không xương, bóng loáng nhẵn nhụi, anh nghĩ anh vĩnh viễn cũng không chán ghét bị bàn tay mềm như nước này sờ tới sờ lui ở trên người của anh, hơi thở bình thường của hai người bọn họ đã sớm chuyển sang kích tình thở dốc, Quách Bách Vĩ lặng lẽ cong khóe miệng lên không tiếng động cười, anh luôn vì Mễ Tiệp ở Dưới *** mình điên cuồng kích tình mà ngây người, tối nay Mễ Tiệp nhiệt tình giống như là một khối nồi áp suất thiếu chút nữa hòa tan anh, không ngừng ở Dưới *** anh giãy dụa nâng lên cái ௱ô** nghênh hợp anh mỗi lần tiến vào, cô thậm chí điên cuồng lật người áp đảo anh nhào lên gặm nuốt toàn thân của anh, trời ơi, cho đến bây giờ trong lòng anh vẫn kích động, chính cái dáng vẻ kia của Mễ Tiệp thật sự là, thật sự là cực kỳ giống bị *** đốt người, hơn nữa còn là người phụ nữ phóng túng đói khát mười năm, trước kia biểu hiện ở trên giường của cô cho dù cũng rất nhiệt tình, nhưng chưa từng giống như tối nay để cho anh như vậy, nói như thế nào đây, đúng, rung động a, tuyệt đối, vừa điên cuồng vừa phóng đãng, vừa gọi vừa kêu, thậm chí anh còn cao triều hai lần a, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, quả thực là kỳ tích, khi anh lần đầu tiên bắt đầu ***, bị Mễ Tiệp hung hăng nắm chặt rễ, loại cảm giác đó khó chịu muốn ૮ɦếƭ, nhưng thời điểm lần thứ hai, cũng không khó chịu muốn ૮ɦếƭ giống vậy, cực hạn vui thích cùng sảng khoái không trở ngại buông thả để cho hai con mắt anh đều là đen tối, anh thiếu chút nữa bị choáng ở trên bụng Mễ Tiệp, tràn đầy hạnh phúc vui sướng chiếm cứ để anh nhớ thương, anh nhỏ giọng nói: “Mễ Tiệp, chúng ta kết hôn đi.”
Tay nhỏ bé ma lực của Mễ Tiệp không di động nữa, chỉ lẳng lặng dán sau lưng anh.
Quách Bách Vĩ xoay người ôm Mễ Tiệp vào trong *** dịu dàng hôn miệng của cô, âm thanh vang lên tựa như mộng ảo: “Chúng ta kết hôn, ngày mai sẽ đi cục dân chính đăng ký.”
Mễ Tiệp lẳng lặng không nói lời nào chỉ tiến sát trong *** của anh ôm thật chặt anh.
“Chúng ta trước tiên lĩnh chứng, sau đó đi đến nhà của em, gặp mặt người nhà của em, sau đó sẽ cử hành hôn lễ, em nói cha mẹ của em có đồng ý anh không? Hai ta cũng qua lại lâu như vậy anh còn không có tới cửa chào hỏi, bọn họ có thể giận anh hay không? Em nói xem nếu như bị cha mẹ của em đuổi đi thì anh nên làm thế nào? Anh có cần quỳ xuống hay không a, ha ha.”
Lỗ mũi Mễ Tiệp ê ẩm, thở ra một hơi dài, ôm Quách Bách Vĩ chặt hơn nhẹ nhàng nói: “Con gái bọn họ tìm cho bọn họ con rể vừa đẹp trai lại quan tâm như vậy, bọn họ vui mừng còn không kịp sao có thể đuổi anh đi chứ.”
“Thật?” Quách Bách Vĩ lại bắt đầu cười, lỗ tai Mễ Tiệp dính vào trên *** Quách Bách Vĩ, nghe trong *** của anh truyền đến âm thanh “ông ông” chấn động, chỉ cảm giác lòng của cô cũng nhanh chóng muốn vỡ nát, cùng Quách Bách Vĩ kết hôn sống qua một đời, đề nghị này cỡ nào hạnh phúc cỡ nào lãng mạn, cô còn phải sinh đứa bé cho Quách Bách Vĩ, đứa bé có dòng máu của Quách Bách Vĩ, lỗ mũi mặt mày đều cực kỳ giống Quách Bách Vĩ, để cho mọi người vừa nhìn thấy sẽ lập tức khẳng định đây là đứa bé Mễ Tiệp cô sinh cho Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp khụt khà khụt khịt nhỏ giọng nói: “Thật, bọn họ khẳng định thích anh, còn có anh chị em của em, bọn họ cũng sẽ thích anh, giống em thích anh.”
Quách Bách Vĩ vui sướng không khép được miệng rồi, ngây ngốc cười, giống như đã nhìn thấy cha mẹ vợ lôi kéo mình đối với mình vô cùng nhiệt tình, lại hỏi: “Ai, anh đến nhà em phải mang những thứ gì a, ba em thích uống R*ợ*u sao? Mua mấy rương R*ợ*u ngon hiếu kính cha vợ tương lai nịnh bợ ông ấy thật tốt, ông ấy khẳng định chào đón anh, còn anh em của em nữa, ai, bọn họ thích cái gì có thể nói cho anh biết, anh phải nịnh bợ thật tốt, tránh khỏi về sau mỗi lần chọc em tức giận bỏ về nhà mẹ, bọn họ lại chạy tới tìm anh tính sổ, ha ha.”
Mễ Tiệp nghe Quách Bách Vĩ H**g phấn hoạch định cho cái này mua cái gì, cho cái đó mua cái gì, cô từ từ nhắm mắt lại, có lệ từ khóe mắt chảy xuống, vẫn chảy tới trong tai cô, ngứa một chút.
“...... Ngày mai chúng ta đi cục dân chính đi, chẳng qua là không thể nói trước cho mẹ anh biết, nếu bà ấy biết anh trước lĩnh chứng sau kết hôn, khẳng định sẽ chém anh, nếu biết đến tận bây giờ anh còn không đến nhà em, bà ấy sẽ chém anh lần nữa, trước gạt, sau đó lại nói, đoán chừng đến bây giờ bà ấy còn không biết anh đã trở về, trước khi đi học tập bà ấy còn nói với anh đấy, muốn anh trở lại hãy nhanh chóng làm xong chuyện của chúng ta, bà ấy chờ không kịp muốn bế cháu, ha ha.”
Quách Bách Vĩ vẫn còn dài dòng nói thầm, nói cho Mễ Tiệp biết kết hôn sẽ mua một tòa biệt thự làm thành phòng tân hôn, địa phương to lớn rộng rãi, về sau người nhà của cô tùy tiện tới cũng có nơi nghỉ ngơi, anh còn nói sau khi mua phòng nhất định phải lắp đặt một phòng trẻ con có thiết bị sang trọng, chuẩn bị sẵn cho đứa bé của bọn họ, bởi vì anh sợ bọn nhỏ không nói trước ngày nào đó lại đột nhiên tới, đến lúc đó anh sẽ không kịp ứng phó.
“Chờ em sinh đứa bé, anh cũng giống Lý Gia Thành xin mười bảo mẫu, phục vụ mẹ con các em giống như Hoàng thượng Hoàng thái hậu......”
Mễ Tiệp chảy nước mắt nghe mơ ước của Quách Bách Vĩ, ôm anh thật chặt, gật đầ, nói: “Được, được, tốt.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay