Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 26

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Sau khi Quách Bách Vĩ dẫn Mễ Tiệp đi ăn cơm, ngồi trong xe hỏi: “Hôm nay anh không phải trở về cục, nói một chút xem, muốn đi đâu vui chơi? Hôm nay anh là của em rồi, tùy em sắp xếp.”
Mễ Tiệp liếc Quách Bách Vĩ một cái, lấy ra gương trang điểm nhỏ soi soi, tô son nước lên mới nói: “Lương tâm cảm thấy có lỗi, muốn chuộc tội ư?”
Quách Bách Vĩ liếc Mễ Tiệp một cái nói: “Vớ vẩn, em đừng nhắc nhở anh nữa có được không? Anh biết sai rồi, về sau không dám nữa còn không được sao? Chúng ta chưa từng đi đâu chơi, bình thường anh rất bận, không phải là sợ em đối với anh có thành kiến sao, hôm nay cố ý xin nghỉ theo em, có được hay không?”
Mễ Tiệp cất gương nhỏ, suy nghĩ một chút nói: “Cũng được, em giống như tình yêu cuồng nhiệt của người trẻ tuổi, hẹn hò đi, tìm nơi lãng mạn một chút, đi nơi nào tốt nhỉ?” Nói xong nhìn xung quanh, “Đây là đường Nhân Dân, dứt khoát lấy làm đè tài đi, đi công viên Nhân Dân, em tính toán đi thuyền, ngồi tàu lượn siêu tốc một chút, K**h th**h một phen.”
Quách Bách Vĩ có chút toát mồ hôi, sờ sờ cái trán nói: “Đi thuyền tạm được, tàu lượn siêu tốc, coi như thôi đi, món đồ kia không an toàn.”
“Thôi đi, không hiểu gì, hệ số an toàn của tàu lượn siêu tốc rất cao, an toàn hơn bất cứ cái gì, quyết định là nó, lên đường.”
“Ngây thơ, ngây thơ, nói hay lắm, ai, nếu em muốn chơi thì tự em chơi đi, anh sẽ không ngồi món đồ kia.”
“Không phải nói theo em ư, tại sao lại không được.”
“Em xem lão đại anh tuổi đã cao, ngồi cái đó còn không cười rơi răng người ta.”
“Anh không đến bảy tám chục tuổi, hơn nữa người nào cười anh, người ta tự lo cho mình còn không xong ai còn quan tâm anh...... Ôi, Quách Bách Vĩ, không phải là anh sợ chứ?”
“Anh sợ? Chuyện cười! Quách Bách Vĩ anh từng sợ cái gì hả? Chẳng lẽ nó còn có thể làm anh...... Vãi ra?”
“Nhìn sắc mặt anh một chút, ai, giống như túi chui mặt vậy.”
“Đừng khiêu khích anh, cẩn thận anh đánh ௱ô** em.”
Quách Bách Vĩ kéo tay Mễ Tiệp vào cửa chính công viên Nhân Dân, đối diện đi tới hai người đẹp trẻ tuổi ăn mặc thời trang. Thời điểm đi qua, bọn họ còn to gan nhìn chằm chằm Quách Bách Vĩ. Mễ Tiệp không nhịn được nghiêng đầu nhìn phản ứng của Quách Bách Vĩ, khóe mắt dư quang lặng lẽ quan sát, xem có phải Quách Bách Vĩ lại lặp lại tật xấu hay không, ai biết Quách Bách Vĩ lại nghiêng đầu sang chỗ khác cười hì hì nhỏ giọng nói: “Này, có trông thấy không? Hai người phụ nữ này lớn lên ngũ quan rất đoan chính, đáng tiếc đặt chung một chỗ thì có vấn đề.”
Mễ Tiệp nhẫn nhịn, nhịn không được, không khỏi hỏi: “Vấn đề gì?”
“Cả ngũ quan không có một chút phập phồng, giống như một bản vẽ mặt phẳng. Giống như em nha, lập thể cảm giác siêu cường, mọi người xung quanh nhìn đều cảm thấy thoải mái, không chỉ có nội hàm còn là một người đẹp bại hoại, giống như minh tinh nước ngoài, nhất định chính là bản sao của Marilyn Monroe, xem ra anh thật có phúc, đời này có thể có được em, tất cả đồng nghiệp của chúng ta đều nói, anh sao lại có diễm phúc như thế, ha ha.”
Mễ Tiệp thiếu chút nữa cười khúc khích ra tiếng, không nhịn được sờ sờ mặt, vui mừng nói: “Thật ư?”
Quách Bách Vĩ ôm bả vai Mễ Tiệp tiếp tục vỗ ௱ô** ngựa: “Đương nhiên là thật, ở trong mắt anh em chính là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này, vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu, vừa so sánh với em, các cô ấy nhất định chính là còn không tốt nghiệp vườn trẻ.”
Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên, lòng hư vinh của Mễ Tiệp khó tránh khỏi tràn ra, trong lòng vui sướng ào ào, mừng rỡ hỏi: “Thật ư?”
“Chậc chậc, có thể quen em còn không phải chứng minh là anh có mắt nhìn sao? Nhìn một chút, ôi, vợ anh thật xinh đẹp, anh không dám để em rời khỏi tầm mắt của anh một lát, chỉ sợ em bị người khác lừa đi mất, kể cả anh có đốt đèn ***g đi tìm cũng không tìm được người thứ hai giống như em.”
Nhìn Mễ Tiệp vui mừng cười toe toét, Quách Bách Vĩ rất đắc ý, vì mình đã thành công dời đi lực chú ý của Mễ Tiệp. Vừa thấy sẽ chạm mặt với người đẹp, Quách Bách Vĩ lập tức dùng dư quang liếc nhìn Mễ Tiệp, thấy bắp thịt ở gò má Mễ Tiệp cứng ngắc, còn bất chợt liếc mắt len lén liếc nhìn anh, lòng người phụ nữ này đúng làkhông lớn hơn cây kim được bao nhiêu. Anh thật thông minh, thuận theo gió nịnh nọt, Mễ Tiệp rất thích kiểu này, lần nào cũng đúng, hắc hắc.
Anh kéo Mễ Tiệp đi tới trước một máy nhỏ trang bị đầy đủ đồ chơi: “Tới đây, chơi cái này.”
Mễ Tiệp nhìn, thì ra là một máy tính xu, mỗi lần quăng một đồng tiền xu vào, thì sẽ có một cơ hội điều khiển máy gắp thú bắt lấy đồ chơi thú nhồi bông bên trong, rất hiếm lạ.
“Nói đi, thích cái nào?” Quách Bách Vĩ đã đầu tư một đồng tiền xu, điều khiển phương hướng cần.
Mễ Tiệp “Ừ ——”, nhìn bên trong một chút, thấy chú chó nhỏ màu trắng còn có đốm trên người, đầu lưỡi màu hồng đưa ra thoạt nhìn rất đáng yêu, “Em muốn cái này, em muốn cái này.”
“Được, xem anh đây.” Quách Bách Vĩ nghiêm túc điều khiển phương hướng, rốt cuộc bắt được con chó nhỏ kia, run run rẩy rẩy thu cần trở về, chỉ chút nữa là thành công, nhưng tay Quách Bách Vĩ lại run một cái, chú chó nhỏ lại rơi trở về. “Ai nha” Mễ Tiệp thất vọng kêu một tiếng, liếc Quách Bách Vĩ một cái, chu môi nói: “Làm sao anh lại ngốc như vậy, kia là cái tay gì nha, quả thực là móng heo.”
“Ha ha, hết tiền xu rồi, lát nữa quay lại đại chiến.” Quách Bách Vĩ kéo Mễ Tiệp đi tới bên hồ, mua cho Mễ Tiệp một cái kẹo đường cực lớn, nhìn cô ăn đến ánh mắt phát sáng, chỉ chỉ ca nô siêu tốc trong hồ: “Không phải muốn đi thuyền sao? Ca nô rất K**h th**h.”
Đàn ông đều thích khiêu chiến cực hạn, nhưng khi Quách Bách Vĩ ngẩng đầu thấy đường ray của tàu lượn siêu tốc này uốn éo bảy tám khúc quanh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hô kinh khủng tựa như cá mập ăn thịt người truyền đến, sắc mặt đã có chút trắng bệch, Mễ Tiệp lại còn đứng bên cạnh thúc giục: “Nhanh lên một chút, mua vé đi.”
Quách Bách Vĩ nuốt nước bọt một cái, có chút nghẹn, không khỏi *** *** môi nói: “Anh thấy, cái đồ vật này có chút mơ hồ, không an toàn, chúng ta vẫn là chơi thứ có hệ số an toàn cao thôi......”Mễ Tiệp không nhịn được trừng mắt nói: “Em còn chưa từng chơi đâu, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.”
Quách Bách Vĩ nhìn Mễ Tiệp H**g phấn ngẩng đầu nhìn tàu lượn siêu tốc cười khúc khích, đành phải kiên trì đi xếp hàng mua vé. Rốt cuộc đến phiên bọn họ, Mễ Tiệp dĩ nhiên ngồi ở hàng thứ nhất, Quách Bách Vĩ liều mạng kéo cô về sau: “Em điên ư, ngồi phía sau đi, rất nguy hiểm đấy.”
“Em không, em muốn ngồi ở chỗ này.” Mễ Tiệp giống như đứa bé nắm lấy tay vịn không buông, Quách Bách Vĩ thấy mọi người trên tàu đều nhìn bọn họ, không thể làm gì khác hơn là mềm hai chân bước vào, dây an toàn mới vừa cài xong, tàu lượn đã “Loảng xoảng đông” một tiếng khởi động, Quách Bách Vĩ lập tức hét to một tiếng. Mễ Tiệp bị dọa giật mình, nghiêng đầu nhìn Quách Bách Vĩ một chút, thấy mồ hôi đã rơi xuống, Mễ Tiệp chỉ chỉ đầu xe đang đi lên nói: “Còn chưa bắt đầu đâu anh gào gì đấy.”
Hai mắt Quách Bách Vĩ nhìn chằm chằm đường ray rất cao ở phía trước, hai tay nắm thật chặt tay vịn, khớp xương cũng trắng bệch, ngay cả hừ hừ cũng không ra tiếng.
Nhìn tàu lượn vẫn đang từ từ đi lên, Quách Bách Vĩ cả trái tim cũng khổ sở vặn chung một chỗ, đây quả thực còn khó chịu hơn hành hình. Anh vốn là ૮ɦếƭ vì sĩ diện không muốn Mễ Tiệp biết anh có chứng sợ độ cao, ngay cả lúc mua nhà anh cũng bỏ qua khu thang máy Linh Hồ, chỉ vì khi anh nhìn ngoài cửa sổ một cái thì vô cùng hoảng sợ, đầu đầy mồ hôi lạnh. Ai chẳng thích ở tại khu phố phồn hoa làm gì cũng tiện lợi, mua căn nhà ở vùng ngoại ô chỉ bởi vì anh có tật xấu, sợ nếu ai đó biết được người sắt Quách Bách Vĩ đứng đầu đội hình sự vô cùng sợ độ cao, vậy còn không cười ૮ɦếƭ người? Nhưng bây giờ Quách Bách Vĩ đã hối hận muốn ૮ɦếƭ, đây đúng là ứng với câu châm ngôn kia, đến ૮ɦếƭ vẫn sĩ diện. Mắt thấy sắp lên đến đoạn cao nhất, mồ hôi cũng dọc theo trán chảy vào trong mắt của anh, hốc mắt chua xót căng đau, lại bất đắc dĩ bị thanh an toàn gắt gao vây lại, không thể động đậy. Mới vừa trừng mắt nhìn, tàu lượn liền “Hô” rơi xuống, giống như mất khống chế, tốc độ kia quả thật còn nhanh hơn “tên lửa đạn đạo“.
Bình thường uy phong lẫm liệt, đội trường hình trinh hiện đảm nhiệm cục trưởng cục công an Quách Bách Vĩ, linh hồn bằng sắt như bị điều tra, nhắm mắt lại, tiếng thét chói tai đoán chừng toàn thể nhân dân đều nghe thấy, gào khóc thảm thiết đến nát cổ họng, chỉ kém không có tè ra quần. Nghe mọi người trên tàu đều gào lên, anh chỉ cảm giác trái tim yếu ớt kia của mình một lát bị ngậm trong miệng, một lát lại bị giẫm ở dưới lòng bàn chân. Đặc biệt là trong giây phút lộn đầu xuống dưới, cũng không biết thế nào lại mở mắt, vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ lập tức cả người xụi lơ, mồ hôi đầm đìa, thiếu chút nữa ngất đi, mấy phút thời gian ngắn ngủi mà Quách Bách Vĩ cảm thấy như đều đã đi qua địa ngục và thiên đường một lần, cả người giống như con vịt bình thường bị ném vào trong nước ướt dầm dề. Tàu siêu tốc vừa mới dừng lại, thanh an toàn vừa mới mở ra, Quách Bách Vĩ lập tức che miệng tập tễnh vọt tới nằm lên ghế ngồi ói lên ói xuống.
Mễ Tiệp vừa hả hê vừa khinh bỉ nhìn Quách Bách Vĩ nhếch nhác, nói: “Ưm hừm, quá con mẹ nó K**h th**h, đã ghiền nha đã ghiền, chỉ là anh cũng quá kém đi? Ngồi tàu siêu tốc cũng làm anh thành ra như vậy sao..., thật hoài nghi bình thường anh làm sao bắt tội phạm.”
Quách Bách Vĩ vừa nôn ọe vừa yếu đuối phản bác: “Mẹ nó, điều này cũng có thể so sánh ư, ông đây sợ độ cao, nôn ——”
Mễ Tiệp mở to hai mắt không dám tin nhìn Quách Bách Vĩ một lát, mới bắt đầu run rẩy hết cả người, chỉ vào Quách Bách Vĩ cười ha ha nói: “Gì? Anh nói cái gì? Sợ độ cao? A ha ha, a ha ha ha.”
Quách Bách Vĩ lấy khăn giấy ra lau miệng, ngắt ngắt lỗ mũi, lảo đảo đứng lên nhìn Mễ Tiệp cười đến rút gân, oán hận nói: “Hôm nay anh coi như là mất hết mặt mũi rồi, còn không đi mau?”
Mễ Tiệp cười, nháy đôi mắt đẫm lệ ướt nhẹp quấn lên: “Ứ ~~ không nha, người ta còn muốn chơi, chơi một lần nữa? Được không?”
Quách Bách Vĩ dùng hết sức lực hất con bạch tuộc này ra, bám vào hàng rào ven đường từng bước một dời đi, trong miệng nói: “Anh tình nguyện bị người cầm S***g chĩa vào ót cũng không nguyện ý chơi một lần nữa, mới vừa rồi thiếu chút nữa đứt cơ tim, chuyện này thực sự quá con mẹ nó dọa người.”
Ngồi ở trong xe, máy điều hòa không khí thổi ra gió mát, Quách Bách Vĩ đầy đầu mồ hôi còn chưa có giảm, Mễ Tiệp vẫn đang nhìn Quách Bách Vĩ, ngẩng đầu lên bật cười ha ha. Quách Bách Vĩ tức ૮ɦếƭ rồi, lại chỉ có thể sờ mũi một cái, ho khan hai tiếng, giơ tay lên xem đồng hồ trên cổ tay một chút nói: “Lần này tốt lắm, buổi chiều vốn là có hai trận bóng rỗ, nhưng với tình trạng này anh thấy anh cũng không cần tham gia nữa, chẳng những toàn bộ sơn hào hải vị vừa mới ăn đều hiếu kính cho đất mẹ, mà hơi sức thám hiểm cũng mất.”
Mễ Tiệp lau nước mắt hỏi: “Thám hiểm? Nghe thật K**h th**h, thám hiểm như thế nào?”
Quách Bách Vĩ vặn chìa khóa nổ máy, nói: “Đừng nhắc đến hai chữ K**h th**h này nữa, anh bây giờ dị ứng với bọn chúng.”
Mễ Tiệp nghiêng người qua lắc lắc cánh tay Quách Bách Vĩ làm nũng nói: “Em muốn xem anh chơi bóng, em muốn xem, em muốn xem.”
Quách Bách Vĩ đẩy Mễ Tiệp ra, giọng căm hận nói: “Cút ngay, ông đây vào lúc này đi bộ cũng loạng choạng, còn đánh bóng? Còn sợ anh không đủ mất mặt à?”
Mễ Tiệp lại nhào tới tiếp tục om sòm: “Không được, không được, em muốn xem, em muốn xem.”
Quách Bách Vĩ ngẩng mặt lên dùng lỗ mũi nhìn Mễ Tiệp: “Muốn xem anh chơi bóng? Được, chỉ là có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Anh bị em hại thành như vậy, em phải phục vụ anh.”
“Phục vụ như thế nào?”
“Tối về nhà, anh nằm ở trên giường, em phục vụ người anh em của anh dễ chịu, đừng nói muốn xem anh đánh bóng, cho dù muốn anh cởi hết khiêu vũ ang cũng đồng ý với em.”
“...... Trừ giở trò lưu manh, trong đầu anh còn có thể nghĩ được cái gì nha?”
“Hắc hắc, trong phòng làm việc của anh có rất nhiều “phim hành động” Âu Mĩ, buổi tối anh tìm luyện tập một chút?”
“...... Em hiện tại muốn nói với anh một chữ.”
“Được?”
“Đi tìm ૮ɦếƭ.”
“Mẹ nó, thật sự tốt nghiệp tiểu học rồi hả?”
Quách Bách Vĩ linh hoạt đánh tay lái, nhanh chóng xuyên qua dòng xe cộ, giờ phút này trên mặt Quách Bách Vĩ lại là vẻ tự tin tự đại, lúc đợi đèn đỏ ấn còi xe vang đến mức rung trời, so với vừa rồi ở trong công viên bị sợ đến chân như nhũn ra giống như là một người khác, không có quan hệ gì với anh. Mễ Tiệp kỳ quái hỏi: “Chân không mềm nhũn nữa sao? Tay cũng không run lên? Em có thể an toàn là số một hay không nha.”
Quách Bách Vĩ liếc cô một cái, gật gù đắc ý nói: “Vớ vẩn, đó là đùa em thôi, thật sự cho rằng anh sợ rồi hả?Anh không giả vờ em có thể cười đến vui vẻ như vậy?”
Mễ Tiệp nghe xong trừng mắt thở hổn hển: “Mẹ nó, thì ra là trêu chọc em sao.”
“Ah” Quách Bách Vĩ cau mày dùng Ng'n t gõ tay lái bất mãn nói: “Em có thể có chút rụt rè của phụ nữ không, cả ngày đem “Dựa vào”, “Mẹ nó” treo ngoài miệng, đó là lời phụ nữ nên nói sao.”
“Mẹ nó, anh trêu chọc em còn để ý cái gì hả?”
“...... Được, chờ đấy, ai, lát về nhà thu thập em.”
Anh em đội hình sự và tòa án tổ chức trận bóng hữu nghị, nhưng không phải tình cảnh sôi động bình thường, Quách Bách Vĩ vừa dẫn Mễ Tiệp tới phía sau sân bóng rổ của chi đội hình trinh, chỉ nghe thấy Hướng Dương hắng giọng hô to: “...... Thằng nhóc, tối qua bị vợ cậu vắt khô à..., sử dụng toàn bộ sức lực cho ông! Dẫn bóng vượt lên anh ta, vượt lên anh ta đi.”
Mễ Tiệp bật cười: “Người thô kệch.”
Quách Bách Vĩ vội vàng kéo Mễ Tiệp tới, mọi người ở đội hình sự vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ lập tức kéo anh nói: “Ai nha, anh đã tới, mau lên đi, không có anh chúng tôi đều không đoàn kết.”
Quách Bách Vĩ dắt Mễ Tiệp đến hàng thứ nhất ngồi xuống nói: “Xem anh đây dọn dẹp đám cháu trai này thế nào.”
Lập tức đã có người lấy ra quần áo chơi bóng, Mễ Tiệp vừa nhìn, ôi, số 23, Jordan.
Quách Bách Vĩ cũng không cố kỵ, ngay trước mặt đông đảo mọi người thay quần áo chơi bóng, khởi động tay chân, xoay xoay cổ, làm mấy động tác vận động khuếch trương ***: “Rống rống, thần đầu thủ Đội Du Kích đã tới, cháu trai tiếp chiêu đi!”
Có người bị thay thế, Quách Bách Vĩ vào sân, một đường chạy chậm chạm tay với đồng đội của mình cùng cố gắng lên. Đội hình sự vừa thấy Quách Bách Vĩ ra sân, nhất thời tinh thần tăng lên nhiều, từng người một tinh thần phấn chấn, Trường Đình bên tòa án ngồi ở đối diện, đôi tay che trên miệng hô to với Quách Bách Vĩ: “Hi, Quách nhĩ, tới chậm rồi, chúng tôi sẽ thắng đấy.”
Quách Bách Vĩ khôi hài đứng thẳng người, uy phong lẫm liệt giơ ngón giữa với anh ta, còn quơ quơ, Ng'n t dài chỉ vào anh ta cười mắng.
Mễ Tiệp nhìn đám người chấp pháp bình thường rất nghiêm túc xung quanh một chút, tiên tử à giống như cắn thuốc lắc vậy, H**g phấn như kẻ điên, vì đồng đội mình bên này cố gắng không được mà nổi giận, gào to, kêu to, nhảy dựng lên mắng trọng tài, thỉnh thoảng lại chửi đổng, đội cổ động viên hai bên đều dùng tay chỉ vào đối phương tức giận mắng to, Hướng Dương lại càng đỏ mặt tía tai đến cả nước miếng cũng bắn ra. Lúc này Quách Bách Vĩ dẫn bóng liên tiếp xông lên, một đường bóng xinh đẹp vào rổ đổi lấy tiếng hoan hô của toàn hội trường. Hướng Dương mặt hướng lên trời một tay chống nạnh, một Ng'n t chỉ vào đội cổ động viên đối diện hô lớn: “Thấy chưa? Đây mới là cao thủ, các người mà được gọi là đánh bóng? Giống chụp bô mới đúng.”
Mễ Tiệp bị những lời này của Hướng Dương chọc cho bật cười, nhìn đám người đứng ngoài xem Quách Bách Vĩ bay lượn, trên mặt đã có mồ hôi, bước chân quả thật càng ngày càng mạnh mẽ, thân thể càng ngày càng linh hoạt, tránh thoát cản trở của quân địch, tự tin khác xa lúc đầu, ha! Ba phần không tâm a, nhưng đội hình sự rất H**g phấn, “Phần phật” một tiếng đứng dậy, cùng nhau vỗ tay hô to: “Đội hình sự, tất thắng! Quách Bách Vĩ, tất thắng! A!!!” Điểm số bị Quách Bách Vĩ ném mấy bóng san bằng. Lúc nghỉ ngơi vẻ mặt Tiểu Dương tươi cười như hoa đưa khăn lông cho anh lau mồ hôi, Quách Bách Vĩ thở hổn hển một phen ném cho Mễ Tiệp: “Như thế nào? Anh lợi hại không? Sùng bái anh không?”
Mễ Tiệp cười hì hì giúp anh lau mồ hôi: “Em rất sùng bái anh, thần tượng.”
Quách Bách Vĩ giơ cánh tay lên nặn ra mấy cơ bắp như con chuột nhỏ, quơ quơ: “Vì câu thần tượng này của em, anh liều mạng!”
Hướng Dương đưa một bình nước cho Quách Bách Vĩ nói: “Mẹ nó, thời điểm không có anh, mấy cái rắm thúi ở tòa án kia, quá nguôi giận rồi, anh nhanh, giết cho tôi, giết, giết.”
Quách Bách Vĩ giội nước lên đầu, ẩm ướt đẹp trai như lông chó vẫy vẫy đầu, ngạo mạn nói: “Tôi là chủ nhà a, ở trên địa bàn của tôi tôi mới là bá chủ, xem tôi đem bọn họ giết được tè ra quần kêu cha gọi mẹ!” Nói xong lại vui vẻ vào sân chém giết.
Mễ Tiệp tranh thủ thời gian nhìn nhìn Tiểu Dương, gương mặt kia bí xị, giống như ai thiếu cô ấy hai trăm vạn không trả vậy, Mễ Tiệp trong lòng thật đắc ý, nhất thời kích động hô to về phía sân bóng một tiếng: “Quách Bách Vĩ, con mẹ nó anh quá tuyệt á!”
Lần này ngay cả người bên tòa án đối diện cũng đều nhìn lại rồi, đồng loạt nhìn chằm chằm Mễ Tiệp, từng người một nghĩ thầm, nha, xem một chút, đội hình sự người ta chính là lợi hại a, ngay cả một người phụ nữ cũng hung hãn như vậy.
Mễ Tiệp cũng lúng túng chầm chậm ngồi xuống, lau lau mồ hôi trên đầu, ngượng ngùng cười ngây ngô: “Ha ha ha, ha ha ha......”
Mãi cho đến bảy giờ tối trận bóng mới kết thúc, các vận động viên từ trên sân thể thao đi xuống, có ủ rũ cúi đầu, có vui sướng. Đối với sự đối lập này Hướng Dương cực kỳ hài lòng, nhìn kết quả đắc ý đến nỗi thiếu chút nữa chạy đến bên cạnh Quách Bách Vĩ muốn ôm cổ anh, bất đắc dĩ đối với chiều cao của Quách Bách Vĩ Hướng Dương thật sự mà nói là ngửa mặt trông lên, Trường Đình bên tòa án cười ha ha nói: “Hướng Dương cậu cái đồ người lùn này, nịnh bợ tôi tôi sẽ cho cậu “tung thang” bí tịch.”
Mọi người “ồ ồ” cười ầm lên, Hướng Dương chớp chớp mắt, giở giọng một chút: “Cắt ~, về nhà tìm vợ cậu Pu' sữa đi.”
Quách Bách Vĩ vừa dùng khăn lông lau mồ hôi vừa nói với Trường Đình: “Ai, tôi nói, người họ Mã bên tòa án cậu cũng không còn thần hồ như vậy nha, nhìn xem quân lính bị chúng tôi giết tan rã hết rồi, từng người một ủ rũ cúi đầu, lão già anh còn không mau tìm một chỗ an ủi đi, để cho chúng tôi cũng bớt một chút đúng không?”Trường Đình trừng mắt nhìn Quách Bách Vĩ nói: “Gì? Tới đội hình sự các cậu mà các cậu cũng không chiêu đãi coi như thôi, còn muốn bớt cơm của chúng tôi? Cậu thật thông minh.”
Quách Bách Vĩ cười hì hì vỗ vai Trường Đình nói: “Lão ca, với thủ đoạn đánh bóng, a, người của đội hình sự chúng tôi có một tôn chỉ nhât quán, chính là giết không cần hỏi.”
Trường Đình cười chỉ vào mũi Quách Bách Vĩ mắng: “Thằng nhóc cậu được đấy, không trách được mọi người đều nói ngay cả con chim bay qua đội hình sự các cậu cũng phải lưu lại một cọng lông, tôi hôm nay xem như mở mang kiến thức.”
Quách Bách Vĩ nháy nháy mắt cười hì hì: “Tòa án các anh có nhiều tiền a, cũng không phải là rút lông của anh ra, trong lòng tổn thương cái rắm gì.”
Trường Đình đập Quách Bách Vĩ một quyền, nói: “Quách nhĩ, cậu được lắm, a, hồi tộc sao không có đập ૮ɦếƭ cậu cái tai hoạ này đây.”
Quách Bách Vĩ xoa xoa vai nói: “Cắt ~ người xưa đã nói, người tốt sống không lâu tai họa lưu ngàn đời, tôi còn phải sống thêm vài năm chờ ăn của anh đấy.”
Trường Đình khoát tay nói: “Được rồi, coi như hôm nay chúng tôi xui xẻo, rơi vào tay giặc rồi, xem ra không xuất một chút máu là cậu sẽ không bỏ qua rồi, được, hôm nay tòa án liền tạm thời khuất phục ở dưới uy quyền của cậu, ai, đi, xem tôi tối nay có cho cậu say ૮ɦếƭ không.”
Đại đội đi đến nhà hàng “Thanh niên trí thức thôn” nổi tiếng, quản lý vừa nhìn, nha, tất cả đều là người làm quan lớn, cầm một gói TL tới, cười nói: “Thế nào, đại đội đi họp sao? Miếu nhỏ của tôi đây lại có nhiều Đại Phật đi tới như vậy, có ૮ɦếƭ cũng đắc ý.”
Ng'n t Trường Đình chỉ đại đội sau lưng nói: “Chớ hà tiện, ai, nhanh, cũng quá một phòng đơn rồi, đại sảnh là được, xem một đám như lang như hổ này, buồn ૮ɦếƭ ta.”
Đã có trưởng ca tới đây, rất cung kính mời các vị hổ lang vào bàn, Hướng Dương đã bắt đầu gõ cái bàn hô to: “Mau mau mau, trước tiên đem một xe R*ợ*u ngon trân quý tới, hôm nay uống ૮ɦếƭ cái người vắt cổ chày ra nước này.”
Trường Đình nghe liền “Xì” bật cười: “Một xe? Cậu lấy R*ợ*u để tắm à?”
Quách Bách Vĩ cầm lấy thực đơn chọn món ăn cho Mễ Tiệp: “Nhìn đi, muốn ăn cái gì?”
Trường Đình lấy tay chọc chọc Quách Bách Vĩ, dùng cằm chỉ chỉ Mễ Tiệp nhỏ giọng hỏi: “Quách nhĩ, nhìn bộ dạng của cậu đi, không phải là vợ của cậu đấy chứ?”
Quách Bách Vĩ “Hắc hắc” cười nói: “Lão ca chính là chiêu lượng a, vậy cũng nhìn ra.”
Trường Đình lại nhìn Mễ Tiệp một chút nói: “Cậu được đấy thằng nhóc, người ngốc có ngốc phúc nha, tôi còn tưởng rằng lão đệ cậu chuẩn bị độc thân cơ đấy, sao lại lừa gạt được một cô gái xinh đẹp như vậy tới tay chứ.”
Quách Bách Vĩ “Chậc chậc” hai tiếng, liếc mắt nói: “Ai, nói cái gì đó, cái gì gọi là lừa gạt hả, là cô ấy kêu khóc muốn ở cùng tôi, anh nói tôi là người đàng hoàng mỗi ngày đều làm một việc thiện, có thể không đồng ý được sao.”
“Thôi đi, tôi còn không biết cậu sao, đạo tặc hái hoa, tin cậu mới là lạ.”
“Ai ai, cơm có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được, ôi, lão ca anh thật không muốn tôi sống rồi.”
“Nha, Quách nhĩ cậu cũng bị người khác quản chặt? Ha ha, hiếm thấy.”
Mễ Tiệp để thực đơn xuống, cười híp mắt nói: “Em đi toilet.” Nói xong lắc ௱ô** rời đi.
Quách Bách Vĩ nhìn Mễ Tiệp đi xa, chợt một phen kéo Trường Đình qua, làm bộ nhéo miệng anh ta: “Mẹ nó, tôi cho anh nói lung tung này.”
Trường Đình bị hoảng sợ, cười trốn tránh nói: “Ai, ai, tôi sai rồi, sai rồi.”
Hướng Dương ngồi ở đối diện cười ha ha nói: “Vắt cổ chày ra nước anh không biết, Bách Vĩ là một người bị vợ quản nghiêm, hắn sợ ૮ɦếƭ cái vợ kia rồi, người ta trừng mắt một cái là anh ta ngay cả thuốc cũng không dám rút ra.”
Trường Đình ngạc nhiên nhìn Quách Bách Vĩ: “Wow, thật?”
Bên này đang đùa giỡn, bên kia Mễ Tiệp đã vung tay đi tới, mới vừa đi tới cửa một cái ghế lô, cửa mở ra, đối diện đi tới một đám đàn ông say khướt, nhìn thấy Mễ Tiệp thì có một người tiến lên chặn Mễ Tiệp nói: “Mẹ nó, thật là trùng hợp, cùng mấy anh uống một chén đi.” Nói xong đi về phía ghế lô.
Mễ Tiệp sợ hết hồn, vừa giãy giụa vừa quay đầu nhìn lại, trong lòng có cái gì đổ vỡ “Rầm” một tiếng, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông mặt như gan heo uống đến không phân Đông Tây này, không nghĩ tới cô ở nơi này lại có thể gặp được Cường Tử.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc