Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 03

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Quách Bách Vĩ tan tầm được đồng nghiệp Hoàng Mao Nhi đưa về nhà, nhìn thấy hàng xóm chua ngoa của mình đang đi qua đi lại quanh chiếc xe Passat (1), nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, giống như đang tìm đồ.
(1) Volkswagen Passat là một loại xe gia đình lớn được sản xuất bởi nhà sản xuất Volkswagen (Đức) từ năm 1973
Hoàng Mao Nhi tháo kính mắt xuống, huýt sáo, nói với Quách Bách Vĩ: “Oa oa, mỹ nữ đấy!” Sau đó nhanh chóng xắn tay áo lên.
Quách Bách Vĩ liếc Hoàng Mao Nhi một cái, lạnh lòng nói: “Tiểu tử cậu muốn phụ nữ đến điên rồi, loại nhan sắc này cũng gọi là mỹ nữ.”
Vẻ mặt Hoàng Mao không hiểu, hỏi: “Người đó? Như thế mà còn không gọi là mỹ nữ, chẳng lẽ gọi là Trư Bát Giới?”
Quách Bách Vĩ vừa xuống xe vừa nói: “Không nhìn ra đầu óc cô ta có bệnh hay sao?”
Hoàng Mao Nhi cũng xuống xe theo, nhìn Mễ Tiệp bận rộn một chút, lại nhìn đội trưởng mình một chút, gãi đầu: “Hì hì, mắt em quả thật là nhìn không ra.”
“Cho tôi đống sắt vụ kia tôi cũng không muốn, cậu xem cô ta yêu thích không rời mắt, chẳng phải là đầu óc có bệnh hay sao?” Quách Bách Vĩ thuận tay lấy cảnh phục từ ghế sau ra, dùng miệng ngậm chặt mấy tờ văn kiện, ậm ờ nói với Hoàng Mao: “Ngốc à, mở cửa đi.”
Lúc Hoàng Mao chạy đi mở cửa thì Mễ Tiệp nhìn thấy Quách Bách Vĩ đứng trước hiên, cô lập tức cười híp mắt chạy tới, cười hì hì hỏi: “Ơ, cảnh sát Quách à, ngài đây là tan tầm rồi?”
Quách Bách Vĩ nhìn vẻ mặt Mễ Tiệp vui mừng thì có chút kỳ quái, không phải là cô nên tức giận muốn liều mạng với mình sao, thế nào lại không diễn theo kịch bản? Xem ra là tình huống có ý tứ.
Anh hắng giọng, ngẩng mặt từ trên cao nhìn xuống Mễ Tiệp nịnh hót, nói: “À, không phải là tan tầm sao, nếu không sao có có thể đứng ở chỗ này?”
Trong lòng Mễ Tiệp hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì nói: “Không phải là ngài thường về nhà lúc nửa đêm sao, tôi còn tưởng rằng...”
“Cắt, đó là công việc yêu cầu như thế, hiện tại vụ án đã được phá, hiển nhiên khôi phục như cũ, ngược lại là cô đấy, có chút không bình thường.”
Trong lòng Mễ Tiệp thầm mắng, mẹ kiếp, anh ta sẽ nói tiếng người sao? Cái gì gọi là không bình thường?
Quách Bách Vĩ mắc bệnh nghề nghiệp, nhìn Mễ Tiệp hỏi: “Cô vụng trộm nhìn đồ của tôi như vậy làm gì?”
“Ai, ai vụng trộm như vậy, tôi là nhìn một chút xem anh có để chìa khóa trong xe hay không, tôi muốn lái xe của mình đi, trả lại chỗ này cho anh.”
“Vậy sao? Tìm được chưa?”
“... Không có nha, không có.”
“Tôi không phải kẻ ngốc, để chìa khóa trong xe làm gì, mặc dù nhìn chiếc xe này cũ nát, hưng nếu bị trộm cũng bán được giá của sắt vụn đấy, cô xem tôi giống người cho kẻ trộm được lợi sao?”
Mễ Tiệp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghét lại phách lối kia, lắc đầu một cái, cười hì hì nói: “Không giống không giống, ngài làm cảnh sát thế nhưng rất giỏi, nếu ngài là người làm ăn, vậy người trong nghề không phải là ૮ɦếƭ đói sao?”
Hoàng Mao Nhi đã đi tới, gác tay lên bả vai Quách Bách Vĩ, quan sát Mễ Tiệp từ trên xuống dưới, trong miệng nói: “Mỹ nữ, gặp khó khăn? Có khó khăn thì tìm cảnh sát, trước mặt cô hiện giờ là hai cảnh sát, chúng tôi giải quyết giúp cô, đảm bảo không có ‘hậu cố chi ưu’ (nỗi lo về sau).”
Mễ Tiệp nâng mắt nhìn Quách Bách vĩ một chút, lại nhìn Hoàng Mao một chút, lấy ra một hộp giữ nhiệt từ đằng sau như làm ảo thuật, lắc lắc, nhìn Quách Bách Vĩ nói: “Sáng sớm hôm nay đi siêu thị, không mua được não heo, ngược lại mua được Lẩu cừu cột sống (2) hầm cà rốt, anh xem tôi chỉ có một người, làm sao ăn hết được, cuối cùng chỉ sợ phải bỏ đi, vì không muốn lãng phí lương thực, tôi mang cho anh nếm thử một chút!”
(2) Tiếng Trung là 羊蝎子 (Yang Xiezai), đây là một món ăn của người Trung Quốc, được thăn với đầy đủ tủy sống và cột sống cừu, hình dạng của nó giống với bọ cạp, thường có thể được sử dụng cho nồi súp, hương vị thơm ngon, ít chất béo, cholesterol thấp, protein cao, giàu canxi. (Theo Baidu)
Quách Bách Vĩ nhìn hộp giữ nhiệt một chút, lại hoài nghi nhìn Mễ Tiệp một chút, hòa thượng cao hai trượng không với tới đầu (ý câu này là QBV không tin được), Hoàng Mao Nhi đã nhận lấy hộp giữ nhiệt trước anh, trong miệng nói: “Ha ha, thì ra là hai người quen biết nhau, xem ra hôm nay tôi tới đúng chỗ rồi, có lộc ăn a.” Vừa nói vừa mở nắp, hương vị cay tỏa ra ђàภђ ђạ lỗ mũi Quách Bách Vĩ, thật đúng là thơm, xem ra hương vị không sai.
“Ái chà, thơm quá thơm quá, cách ba nhà vẫn thơm.” Hoàng Mao Nhi áp hộp giữ nhiệt bên miệng mà ngửi, thì bị Quách Bách Vĩ đoạt lại, trợn hai mắt ồm ồm nói: “Người như cậu sao có tư cách? Cút qua một bên đi!”
Trong lòng Mễ Tiệp cười đến rút gân, nghĩ, ôi chao, ngài như vậy còn ghét bỏ người khác không có tư cách.
Sắc mặt Quách Bách vĩ không còn đen nữa, trong lòng có phần đắc ý, vì muốn lái xe đi mà người hàng xóm này thành tâm muốn nịnh nọt, Nét mặt ôn hòa hỏi: “Thứ này cho tôi? Cô tốt như vậy?”
Mễ Tiệp cắn răng cười nói: “Dù sao tôi cũng làm rất nhiều, một mình ăn không hết, vả lại, không phải là tôi sai sao, còn tưởng chỗ đất này ai cũng có thể đậu xe, ai biết là ᴆụng chạm tới ngài, ngại quá, nhưng dù sao vẫn xin lỗi ngài.”
“Ha ha.” Lúc này Quách Bách Vĩ mới bật cười, lộ ra hàm răng trắng, trong lòng đắc ý, cũng biết cô sớm muộn cũng phải nhận thua, nhanh như vậy đã nộp cờ đầu hàng. “Tôi đây là hàng xóm lân cận, nói xin lỗi hay không cũng không sao, sau này có gì cũng dễ nói chuyện, nếu buổi sáng thái độ của cô như thế này, tôi có thể không cho xe cô đi sao?”
Trong lòng Mễ Tiệp hận muốn ૮ɦếƭ, nghĩ tôi thế nào mà không dễ nói chuyện? Không phải là nhấn mấy tiếng chuông cửa nhà anh sao? Đắc ý cái gì chứ? Xem anh khỏe mạnh, chờ đi. “Vậy, vậy, ngài vào nhà ăn đi, ăn xong thì gọi tôi, nhà tôi vẫn còn, không đủ ngài kêu một tiếng.”
“Haizz, đợi một chút.” Quách Bách Vĩ thuận tay giao hộp giữ nhiệt cho Hoàng Mao Nhi, lấy chiếc chìa khóa từ trong túi quần ra, “Tôi cho cô dịch chuyển xe, cô cầm tới lái đi.”
Lần này Mễ Tiệp cực kỳ vui vẻ, cuối cùng ngày mai không cần chen xe bus, lời nói ra cũng mang theo mấy phần thật lòng: “Vậy tôi thực sự cảm ơn nhiều, cảm ơn.”
Quách Bách Vĩ nhìn cô gái cúi người vì xe, nấu nanh vì mình, nở nụ cười, nghĩ thầm, haizz? Cũng không tệ lắm, xe đẹp người cũng đẹp, có cô gái đẹp mắt như vậy làm hàng xóm, cũng rất dễ chịu.
Khi Quách Bách Vĩ một đêm không ngủ, lần thứ bảy từ nhà vệ sinh đi ra, nhưng anh không thấy thoải mái, quả thực là muốn cái mạng già! Ngày hè này tiêu chảy không phải yếu mệnh sao, nghĩ đến tối không ăn gì thì ăn canh hàng xóm tặng, thật đáng hận, mẹ kiếp, cái người phụ nữ kia, không phải là chặn xe cô sao? Sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu ngay cả thuốc xổ cũng dùng sao? Bây giờ rất nhanh mất nước. Nghĩ đến Hoàng Mao Nhi ăn không ít hơn anh ta, vội vàng gọi điện thoại hỏi thăm một chút, chuông vang lên không tới một giây đã có người nhận, Hoàng Mao Nhi tưởng như dùng hết hơi nói lẩm bẩm: “Đội trưởng à, hôm nay em không có ca, em xin nghỉ, em đau bụng.”
Quách Bách Vĩ ném điện thoại muốn xông ra ngoài tìm người phụ nữ hèn hạ kia lý luận, đáng tiếc cơ thể mềm như sợi mì bủn rủn không có hơi sức, đứng ở trong nhà vừa nhìn, hắc, cơn giận lập tới xông lên đầu, được, được được, “dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì kỳ nhân chi thân” đúng không?
(3) Dùng cách của người khác để bức hại người đàn ông mình.
Vốn dĩ là sau khi Mễ Tiệp lái xe đi, Quách Bách Vĩ liền lái chiếc Passat cũ nát vào, hiện tại Mễ Tiệp đang diễu võ giương oai quanh chiếc Passat, cũng giống như ngày hôm qua, nhưng đã đổi vị trí. Cũng khiến cho Quách Bách Vĩ bốc khói, xồng về nhà, cầm điện thoại lên gọi cho lão Dương đội cảnh sát giao thông: “Lão Dương, tôi là Quách Bách Vĩ, là như vậy...”
Mễ Tiệp thực sự là cao hứng, ha ha. Chủ ý của Tiểu Hồng thật hay, một bình giữ nhiệt đổi về chiếc Peugeot 307 (là một loại xe gia đình nhỏ được sản xuất bởi Pháp từ năm 2001, bạn nào quan tâm có thể đọc thêm thông tin trên Wikipedia), hay nhất chính là bên trong còn có gia vị đặc biệt, đảm bảo anh ta sau khi ăn xong không muốn nhớ Mễ Tiệp cô cũng khó khăn, ha ha, thật mong chờ, xem thường phụ nữ? Ức Hi*p phụ nữ? Xem tôi kéo ૮ɦếƭ anh!
Mễ Tiệp cố ý gọi điện thoại cho Tiểu Hồng, nói rằng sáng nay không tới Câu lạc bộ được, ở nhà chờ xem kịch vui đây.
Tiểu Hồng hưng phấn hỏi: “Mễ tỷ, người thế nào rồi?”
Mễ Tiệp cười đến suýt ngã, nói: “Yên tâm đi, tối hôm qua không kéo ૮ɦếƭ anh ta, sáng nay cũng phải làm anh ta tức ૮ɦếƭ, chị chặn trước xe của anh ta, để anh ta nếm thử một chút xem ngày nóng tắm hơi có bao nhiêu thoải mái (ý là anh không có xe đi phải đi bộ hoặc chen lấn như chị hôm qua), ha ha!
“Mễ tỷ, chủ ý của em rất tốt chứ? Chị hả giận thì cũng phải bỏ ra chút máu, mời em đi ăn cơm đi!”
“Được, không thành vấn đề. Tâm tình tốt chính là không giống nhau.”
“Vậy chị cứ tiếp tục xem cuộc vui đi, nhưng ngàn vạn lần không cho phép quỵt nợ.”
“Yên tâm đi, em trông coi Câu lạc bộ cho tốt, hôm nay chị ở nhà chặn anh ta một ngày.”
Mễ Tiệp cho là hàng xóm cảnh sát nhất định sẽ nhẹ nhàng tới gõ cửa nhà mình, cầu xin mình dời xe đi để anh ta lái xe tới bệnh viện, ai ngờ sao lại không có động tĩnh? Chẳng lẽ đi rồi? Chạy đến cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống một chút, chiếc xe cũ nát vẫn đậu ở đây. Này là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hôm nay không có ca làm? Hay là... Mễ Tiệp bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, trời ạ, không phải là mất nước nhiều quá? Đay không phải xay ra án mạng sao? Gấp rút chạy tới cửa, mới vừa chạy đến hàng rào, liền thấy cửa nhà hàng xóm mở ra, Quách Bách Vĩ mặc cảnh phục chỉnh tề xuất hiện, nhe răng cười với cô, còn hữu hảo chào: “A, cô sớm vậy, đi làm à?”
Mễ Tiệp hơi sững sờ, nghĩ thầm thế nào mà người này đứng lên như không có chuyện gì? Chẳng lẽ mình hạ liều quá thấp? Hay là người này có miễn dịch vững chắc? Không thể được, vậy cũng quá, quá cái đó gì gì đi?
Quách Bách Vĩ nhìn Mễ Tiệp, thật ra trong lòng hận không thể tiến lên nắm tóc cô, lắc lư thật tốt, cái người phụ nữ không sợ ૮ɦếƭ này, dám hạ thuốc xổ với anh? Làm hại anh một đêm không được nghỉ ngơi tốt, giờ phút hai mắt tựa như mắt thỏ, nhìn thế nào cũng đều đỏ, nếu người phụ nữ này biết quỷ kế của cô ta thành công, không phải là cười đến rút gân, loan tin khắp nơi biến mình thành trò cười thiên hạ, đội trưởng đội trinh sát Quách Bách vì đại danh đỉnh đỉnh (tiếng tăm lừng lẫy), ham thức ăn ngon, kết quả bị con nhóc chỉnh cho đau bụng, vậy gương mặt này còn để ở nơi nào, anh không thể để cho cô nhìn ra cô được như ý. Chỉ cần anh bất động, anh biết Mễ Tiệp nhất định sẽ đến xem một chút, giống như nông dân cực khổ gieo mầm sẽ thỉnh thoảng đi quan sát tình hình sinh trưởng. Đứng trước cửa sổ thấy Mễ Tiệp vội vàng ra ngoài, anh liền nhanh chóng sốc lại tinh thần ra mở cửa, làm bộ như tình cờ gặp phải, sau đó chào hỏi như không có việc gì.
Mễ Tiệp nhìn Quách Bách Vĩ đội chiếc mũ cảnh sát, hai tay sửa lại vành mũ, quốc huy trong nắng sớm có hơi chói mắt, cô híp mắt, chống lại ánh mắt của Quách Bách Vĩ, lại nhìn thấy anh nhướng mày, “A” một tiếng, khom lưng nhặt mảnh giấy rơi trên đất, nói: “Kỳ quái, tại sao nơi này lại có biên lai xe kéo? 5666, ai? Người nào xui xẻo vậy nhỉ, phí kéo xe những năm trăm đấy.”
5666? Mễ Tiệp vừa nghe thì lập tức nhìn ngay sang chỗ mình dừng xe tối qua, vừa nhìn thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Xe của mình không thấy, chỉ còn lại chiếc xe cũ nát kiêu ngạo, châm chọc không nhúc nhích. Quách Bách Vĩ còn muốn nghiên cứu cái biên lai kia thêm chút nữa thì Mễ Tiệp đã chộp lấy đoạt đi mất, mặt xanh mét, tay run run chỉ hết lần này đến lần khác.
Trong lòng Quách Bách Vĩ sắp cười nhưng trên mặt vẫn giả mù sa mưa hỏi: “Cô biết xe này của ai không? Không có biên lai này đội cảnh sát giao thông sẽ không trả xe, giờ tôi vội đi làm, lát nữa nếu có chủ xe tới tìm thì cô đưa cho người ta là được.” Nói xong anh bước nhanh về phía chiếc xe cũ nát, cắm chìa khóa khởi động, đừng nhìn chiếc xe này hỏng hóc, phát ra tiếng ồn lớn, đây chính là bảo bối của đội trinh sát, đã qua sửa đổi, động cơ trơn, công suất lớn, ở trong đội có đóng góp không nhỏ, có lúc lùng bắt tội phạm nó còn là công thần đấy.
Mắt thấy Quách Bách Vĩ nổ máy xe Passat âm thanh vang lên ầm ầm như máy kéo, trước khi đi còn vẫy tay với cô, Mễ Tiệp đá một cái lên hàng rào, giận đến mức giậm chân.
Quách Bách Vĩ thấy một màn như vậy ở trong gương chiếu hậu, rốt cục không nhịn được bắt đầu cười to, dùng sức đập vào tay lái. Nhưng anh cũng không đắc ý được bao lâu, trong bụng đột nhiên xoắn lại đau đớn, anh cau mày ôm bụng “chao ôi” một tiếng, lầm bầm: “Mẹ kiếp, lại tới nữa, không dừng lại được, hình ảnh này có cầu tiêu công cộng sao?”
Trong phòng làm việc, Quách Bách Vĩ uống trà hút thuốc cùng với người trong cục mới đến Tiểu Trương, còn có nhóm anh em vừa hưởng thụ gió mát của máy điều hòa vừa tán gẫu (1). Tiểu Trương đang nói: “Quách đội, anh không biết đâu, hiện tại trong Cục có Lý Văn Thành lão tiểu tử chưa từng ăn mặn, cũng sắp bốn mươi rồi mà còn chưa có vợ, cả ngày chỉ viết tài liệu, viết đến sắp ngôc rồi, trong cục chủ trương, để cho chúng ta chú ý, nhanh chóng giải quyết chuyện của kẻ thô lỗ này.”
(1) Nguyên văn của từ này là 打屁, đây là một phương ngữ được dùng ở nhiều vùng với ý nghĩa khác nhau, trong convert ghi là “đánh rắm” nhưng nó cũng có nghĩa là tán gẫu (thường là những về những chủ đề riêng tư).
Lý Văn Thành trong Cục công an nổi danh là “ Lý đại ngốc”, là cây 乃út chuyên viết tài liệu, bài diễn thuyết của lãnh đạo, văn thư, thông báo cho cấp dưới đều là Lý Văn Thành viết, đáng tiếc là năm nay đã ba mươi chín vẫn là kẻ thô lỗ, anh ta không vọi nhưng trái lại cục đã có phần gấp gáp, không thể nhìn anh ta đi xuống như vậy, muốn nghĩ biện pháp, dứt khoát động viên cán bộ viên chức trong cục, nói rằng mặc kệ dùng cách nào cũng phải giải quyết hộ khó khăn này.
Lái xe Tiểu Phạm cười ha ha nói: “Vợ cũng không phải là quả dưa hấu, tùy ý mua một quả là được, nào có đơn giản như vậy chứ?”
Anh ta nói tiếp: “Làm sao các anh biết người ta không có ăn mặn qua, nói không chừng hàng đêm người ta đều bắn, nhìn đầu tóc kia cũng biết là thận hư.”
Quách Bách Vĩ cười, dập tắt điếu thuốc, nói: “Lão Lý à, khó khăn đấy.”
“Không khó khăn thì lãnh đạo cần gì nôn nóng, chúng ta cũng khó đây, tôi nói này, Quách đội.” Tiểu Trương nhe răng cười xấu xa nói: “Chúng tôi trong Cục đều biết ngài là đội trưởng đội “pháo Đại Thanh”, ngài có tư cách quản chuyện này nhất.”
Quách Bách Vĩ cười mắng: “Miệng chó không phun được ngà voi (kẻ xấu không thẻ nói ra lời tử tế), oan cho tôi.”
“Ồ.” Cương Nha châm một điếu thuốc, phả ra một hơi, nhìn Tiểu Trương nói: “Quách đội của chúng ta khiêm tốn kìa, người ta nhấc tay mang đến mấy người, đủ cho Lão Lý kết hôn rồi lại ly hôn mấy lần.”
Mấy người cười thật to, Quách Bách Vĩ nhận lấy điếu thuốc Tiểu Trương đưa qua, gõ gõ trên bàn. “Này, nói đến lão Lý, ngược lại tôi nhớ đến một truyện cười. Chính là lần trước đi công tác lái xe Tiểu Vương nói, đồng chí lão Lý có hỏi Tiểu Vương: Truyền thuyết Nữ Oa nương nương chia loài người trên thế gian thành đàn ông và phụ nữ, không biết truyền thuyết này có phải sự thật hay không?”
Trong văn phòng im lặng vài giây, sau đó mọi người cười vang, cười đến mức ôm bụng kêu ‘Ôi mẹ của tôi’ không ngừng, mấy người khác đập bàn cười ngặt nghẽo, một người nói: “Này, lão Lý là xử nam? Khà khà.” Người khác nói: “Sinh vật ngoài hành tinh, trên Trái đất không gặp nhiều đâu.”, còn một người nữa: “Lão Lý, trứng khủng long con không đáng giá bằng anh ta.” Đúng lúc đang tán dóc, điện thoại văn phòng của Quách Bách Vĩ vang lên, anh cúi đầu nhìn điện báo đến, là điện thoại nội bộ.
“Này?”
“Là đội trưởng Quách sao?”
“Tôi là Quách Bách Vĩ.”
“Tôi, đội trưởng đội cảnh sát giao thông, lão Dương đây.”
“A, ra là lão Dương, hôm nay không vội làm việc à.”
“Này, có việc nhỏ tìm anh, sáng nay chủ xe kia đến đây, là phụ nữ, y hệt như Mẫu Dạ Xoa, hiện tại đang nhảy nhót lung tung làm cho chúng tôi phải đưa ra đáp án, như thế nào mà xe tải có thể chạy được vào khu dân cư?”
“Không phải dặn dò anh rồi, cứ nói theo lời của tôi.”
“Chính là không được mới gọi điện cho anh, người phụ nữ kia đích thực là khó chơi, nặng nhẹ phải lấy được đáp án nếu không sẽ đi tìm lãnh đạo, ầm ĩ làm đầu tôi muốn nổ tung, mời rồi nhưng cũng không đi, nếu thực sự quấy rầy lãnh đạo, cũng không tốt.”
Quách Bách Vĩ trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, như vậy đi, tôi đang bận chút việc, giờ nghỉ sẽ đến chỗ anh, trong thời gian này nấu như cô ta náo loạn không chịu buông nhóm các anh thì cũng đừng phản ứng lại, cho cô ta ồn ào đi, trước tôi sẽ chỉ đạo qua điện thoại cho các anh.”
“Được, chỉ cần một câu nói này của anh thôi.”
Bỏ điện thoại xuống Quách Bách Vĩ cau mày, thầm nghĩ, thật đúng là muốn đánh đòn, tới đội cảnh sát giao thông ầm ĩ, lá gan cũng không nhỏ. Tiểu Trương nhìn Quách Bách Vĩ nhíu chặt mày, nói: “Quách đội, trước anh phải giúp tôi chuyện này, nói với cục như thế nào, anh rảnh rỗi đi tìm anh ta trao đổi chuyện người dân thị trấn Liễu Hà làm loạn đả thương cảnh sát nhân dân.”
“Haizz được, bây giờ tôi có chút việc nhỏ, hôm nay không giữ cậu được, hôm nào tìm cậu cùng uống rượu sau.” Quách Bách Vĩ cùng Tiểu Trương ra khỏi cửa, lại nói với Cương Nha: “Cậu đi cùng tôi tới đội cảnh sát giao thông một chuyến.”
Quách Bách Vĩ vừa đi vào trụ sở đội cảnh sát giao thông đã nghe thấy giọng nói có dexiben cao ✓út ồn ào: “Các người dựa vào cái gì? Tôi làm trái điều một của Luật giao thông sao? Dựa vào cái gì mà kéo xe của tôi? Có còn là người thi hành pháp luật không? Các người so với thổ phỉ còn có tố chất hơn, tôi là công dân tuân theo pháp luật, tôi là người nộp thuế, các người nói chuyện này là chuyện gì? Cái này gọi là trộm, trộm xe, tôi đi kiện các người, tôi không tin không còn luật pháp.”
Cương Nha nhìn qua khe cửa một cái, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nổi bão, lão Dương bưng một tách trà không nói gì, cúi đầu xem báo, tựa như không nghe thấy gì. Người phụ nữ xướng một mình một vở kịch, thấy không có người để ý, cảm thấy rằng lão Dương đuối lý, lại càng kiêu ngạo, giật tờ báo trong tay lão Dương vứt lên bàn, tiếp tục gào thét: “Tại sao lại không nói? Không để ý tới tôi, chuyện ngày hôm nay đội cảnh sách giao thông các người không cho tôi một câu trả lời thì không xong đâu.”
Lão Dương chậm rãi thổi tách trà bên trong không có lá, liếc mắt nhìn Mễ Tiệp, uống một ngụm nước lọc, rồi mới nói: “Đã giải thích với cô bao nhiêu lần rồi? Cô cản trở công vụ của cảnh sát hình sự, đó là tội lớn, cô chịu được trách nhiệm sao?”
“Tôi không chịu nổi trách nhiệm thì cùng đừng chụp cho tôi cái mũ lớn như thế, tôi không biết tại sao tôi lại cản trở việc của cảnh sát hình sự? Không phải là xe của tôi đậu không đúng chỗ sao? Anh cũng đừng lừa gạt tôi, tôi mới không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
“Cô cũng biết xe của cô đậu không đúng chỗ? Đó không phải đúng rồi sao? Đội trưởng Quách gánh trọng án trên vai, cô lại chắn xe người ta đằng sau, chậm trễ một giây thôi cũng đủ cho tội phạm đã gây ra tội ác chạy trốn, vậy thì bao nhiêu người sẽ lo lắng đề phòng không có lòng dạ làm việc không có lòng dạ sinh hoạt, tạo ra bao nhiêu gánh nặng cho gia đình cho quốc gia, chúng tôi không kéo xe của cô đi, cô chịu được trách nhiệm đó sao?”
“A, anh thôi đi, hù dọa người nào chứ, một giây đồng hồ cũng bỏ chạy được, kẻ xui xẻo kia có bản lĩnh cũng không nhanh như vậy đi, hơn nữa, tôi nói không không nhường đường cho anh ta không? Tôi còn muốn lái xe đi làm, bây giờ tốt rồi, các người kéo xe đi, tôi chẳng những muộn làm, lại còn bỏ bê công việc, tổn thất của tôi người nào chịu trách nhiệm? Anh chịu?”
“Cô gái, nói thật cho cô biết, chuyện hôm nay là lãnh đạo phía trên chỉ đạo xuống, cô nộp phạt hai trăm đồng, rồi nhanh đi đi.”
“Phía trên? Phía trên là ai? Ông trời sao? A..., tôi còn phải nộp hai trăm đồng? Đội cảnh sát giao thông các người muốn tiền đến điên rồi phải không? Lãnh đạo các người là ai? Tôi muốn gặp lãnh đạo các người, tôi muốn hỏi người đó một chút, ai cho các anh cái quyền làm như vậy, đây rõ ràng không phải là ức Hi*p người sao?”
Bên trong chính là một đống bùn nhão, Cương Nha cố kiềm chế, Cương Nha vì sao lại goị là Cương Nha? Không phải vì răng anh do thép đúc thành (từ Hán Việt “cương nha” nghĩa là răng thép), mà vì anh là cao thủ phòng thẩm vấn đội cảnh sát hình sự. Chỉ cần người bị anh ta thẩm vấn nói một câu, anh ta liền không buông tha, mãi đến khi miệng người bị thẩm vấn từng chữ từng chữ nói ra tình tiết vụ án mới thôi. Anh ta chẳng những có khuôn mặt như hung thần ác sát, lại còn tính tình tình nóng nảy, từ lúc bắt đầu vẫn nhìn qua khe cửa xem náo nhiệt, hiện tại đã bị người phụ nữ hung hãn trong đó làm cho đầu đầy giận giữ, đây là cái gì? Chạy đến đơn vị chấp pháp giương oai, đến ngời có lý ở trước mặt anh ta cũng hạ thấp ba phần, anh em đội cảnh sát hình sự đều là người mà tội phạm nhìn thấy đã rụt rè sợ hãi mất dạng, ai chịu được người nhảy lên cao ba mét trong mắt Cương Nha lại là một phụ nữ ngang ngược? Phụ nữ thì có thể giương oai sao? Đương nhiên là không được, tính khí Cương Nha nổi lên một phen đẩy cánh cửa kia ra, giọng nói so với còi báo động còn sắc bén hơn, “Gào cái gì mà gào, Nơi này là đội cảnh sát giao thông, không phải hộp đêm, cô hét quá mức rồi, giọng lớn như vậy, giọng lớn là có lý sao? Chúng tôi nói, cô nộp tiền rồi rời đi, không nộp, ha ha, hôm nay cô đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này.”
Mễ Tiệp bị một người đàn ông đột nhiên xông vào làm cho hoảng sợ, đánh giá Cương Nha quắc mắt trừng mi một phen, không giống như người dùng trà bên kia nói ‘đạo lý’, văn vẫn dễ đối phó hơn, nhìn người này cao lớn thô kệch, hai lỗ mũi nhỏ ‘hổn hển’ thở ra khí nóng, xem ra không dễ chọc. Tay đặt trên eo không khỏi buông xuống, khí thế lập tức bị diệt mất vài phần, ánh mắt đảo quanh, nhìn đến Quách Bách Vĩ như cười như không ở ngoài cửa, bắt chéo hai cánh tay trước иgự¢, vẻ mặt thảnh thơi xem kịch vui.
“Anh là người nào? Anh là người nào nha? Anh có chuyện gì?” Khí thế của Mễ Tiệp yếu ớt, nhưng miệng vẫn cứng rắn. Tình thế xem ra bất lợi cho mình, hiện tại là một chọi ba, nếu muốn chiếm tiện nghi là điều không có khả năng. Cô lấy tay quấn tóc, cô gắng suy nghĩ, buổi sáng hôm nay mình không có chải đầu sao? Như thế nào lại loạn như vậy.
Lão Dương thấy Quách Bách Vĩ thì nhanh chóng mời anh tiến vào, bỏ tách trà sang một bên rồi nói: “A, Quách đội, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy? Có việc?”
Quách Bách Vĩ cười khoát tay, “Tôi à, ‘vô sự bất đăng Tam Bảo Điện’(1), tìm đội trưởng anh có chút việc nhỏ, ồ, không vội, tôi không khát.” Nói xong lại chỉ vào Mễ Tiệp: “Trái lại người này, làm sao vậy? Từ xa đã nghe thấy náo nhiệt, giận dữ không nhỏ đâu.”
(1) Ý nói không có việc gì thì sẽ không tới.
Cương Nha tự mình đi quanh Mễ Tiệp một vòng nhìn từ trên xuống dưới, “Tôi là ai? Không phải cô vừa ầm ĩ nói muốn gặp lãnh đạo sao? Chính là tôi, có gì mói đi.”
Mễ Tiệp mở to hai mắt nhìn Cương Nha, rồi lại nhìn Quách Bách Vĩ.
Mễ Tiệp nhìn đến Quách Bách Vĩ kỳ thật vẫn có phần chột dạ, cho dù Quách Bách Vĩ có muốn cô khổ sở như vậy hay không, cô vẫn không thể quên được thời điểm mình nấu canh bỏ thêm mấy ‘hạt đậu’ (là thuốc xổ đó) vào. Xe mình vì cái gì bị kéo đi, tại sao Quách Bách Vĩ đột nhiên xuất hiện ở đội cảnh sát giao thông, trong lòng cô vẫn có tính toán. Thời điểm vừa rồi trong phòng này chỉ có lão Dương thì cô ‘khí thế lăng nhân’ (có thể hiểu là mắng người hùng hồn lắm ấy), truy cứu cảnh sát giao thông vì cái gì mà chạy đến khu dân cư kéo xe? Nhưng Quách Bách Vĩ vừa xuất hiện, cô còn có thể ưỡn cổ nói luật pháp sao? Chỉ sợ Quách Bách Vĩ vạch trần âm mưu của cô, dù mọi người ở nơi này không biết cô, nhưng cô rất sĩ diện, mất mặt cũng không thể trước toàn bộ nhân vật quan trọng của đội cảnh sát giao thông nha. “Anh là lãnh đạo? Vậy được, anh hãy giải thích xem, vì sao tới nhà tôi kéo xe? Tôi có sai sao?”
“A, cô còn không biết sai lầm của cô!” Đương nhiên Cương Nha cũng không biết sai lầm của cô, anh ta chỉ là đứng trước cửa nghe được đại khái, chỉ biết là cô gái xinh đẹp kiêu ngạo trước mắt không phân rõ phải trái, phải trị tính tình của cô. “Chúng tôi nói cô sai thì là cô sai, nói phạt cô thì cô phải nộp tiền, biết không? Về sau có muốn lái xe ra đường lớn nữa không? Tôi nói một tiếng, cô nửa bước cũng khó đi, phục không?”
Mễ Tiệp nhìn Quách Bách Vĩ cười tít mắt không nói lời nào, lại nhìn Cương Nha dùng lỗ mũi nói chuyện với người khác, chỉ ‘phi’ một tiếng, “Các anh là cảnh sát? Cảnh sát thì các anh có vẻ mặt này? Đừng làm mất mặt người Trung Quốc, các anh quả thực là da mặt dày, vô lại, lưu manh!”
“Miệng sạch sẽ chút, không thì tôi tự mình động thủ cho cô súc miệng một chút.” Cương Nha trừng mắt, giống như Hắc Vô Thường (2), trong lòng Mễ Tiệp bắt đầu lung lay, nghĩ thầm, rằng thật con mẹ nó suy, như thế nào mà mình gặp được toàn cảnh sát có tính cách nóng nảy như rồng phun lửa? Không biết một lần có thể đánh ngã bao người? “F**k, cảnh sát lại muốn đánh người?”
(2) Chắc mọi người đều nghe thấy cái tên này rồi nhỉ?! Ai không biết mời search gg ca ca.
Cương Nha cười lạnh nói: “Cảnh sát làm sao? Cảnh sát thì xứng đáng bị mắng mà không nói lại?” Anh ta tóm lấy Mễ Tiệp như người bị tình nghi, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc bén, chỉ vào cái ghế đằng sau Mễ Tiệp, bất ngờ quát lớn: “Thành thật ngồi xuống cho tôi!”
Mễ Tiệp thấy dáng điệu này, trong lòng bị Cương Nha hù dọa tới mức nhảy loạn, nhưng vẫn sĩ diện ưỡn thẳng thân thể nhỏ bé, ngoan cố như Lục Đầu Thanh (3): “Tôi cứ không thành thật! Tôi không ngồi!”
(3) Chỉ một người nào đó làm những việc không có trí tuệ.
Quách Bách Vĩ thấy Cương Nha tích cực, muốn mở miệng kêu ngừng, ai biết Cương Nha đã nổi giận, tiến lên một bước, nói với Mễ Tiệp: “A! Dũng cảm đúng không?” Cương Nha vừa nói vừa bắt cổ tay Mễ Tiệp, muốn tóm Mễ Tiệp sang ghế bên cạnh. Nhưng Mễ Tiệp là ai? Mễ Tiệp là một kiện tướng vật lộn tự do vài năm, như là phản xạ có điều kiện, nhìn thấy bàn tay duỗi ra, hành động trước khi đại não chỉ huy một bước, nhích một bước, vặn người, ngắm đúng điểm hạ lực của chân, khẽ vươn tay ra, khuỷu tay huých vào sườn thắt lưng của Cương Nha, thu chân lại, Cương Nha giống như cao ốc bị phá hủy, hung hăng ngã trên mặt đất.
Lần này chẳng nhưng lão Dương kinh hô một tiếng, mà Quách Bách Vĩ cũng giật mình từ trên ghế salon nhảy bật lên, không thể tin nổi nhìn Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp cũng choáng váng, chính cô cũng không rõ cô đã làm thế nào, chỉ nhìn thấy Cương Nha té ngã trên mặt đất nhe răng nhếch miệng đứng lên, có lẽ vì bản thân trước mặt đội trưởng bị một cô gái nhỏ xinh đánh gục, nên mặt mũi không nén được tức giận, trên mặt một hồi đen, một hồi lại đỏ, nhưng miệng vẫn hừ hừ: “Mẹ nó, đánh lén cảnh sát? Tôi mời cô đến Cục cảnh sát làm khách, đi thôi!”
Mễ Tiệp đương nhiên không muốn tới Cục cảnh sát làm khách, như vậy sẽ cực kỳ mất mặt, cô cố gắng dùng giọng nói nghe qua có vẻ hết sức nhân từ, “Hì, đây không phải trận đấu bóng đá, không cần giả vờ ngã như thế cho phiền phức, không phải là anh hi vọng tôi lập tức biến mất sao? Chúc mừng, tôi lập tức đi ngay, biến mất.”
Quách Bách Vĩ vốn kinh ngạc vì Mễ Tiệp phản ứng rất nhanh, nghe cô vừa nói vừa đùa như vậy thì nở nụ cười, Cương Nha cũng là kìm nén gương mặt tím tái, thở hổn hển, trong lòng cũng không rõ sao chính mình lại nằm sấp xuống rồi hả? Nhưng chỉ là khó có thể xuống đài, giọng nói thô lỗ, “Cô cho nơi này là phòng bếp nhà cô, muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Cô vẫn là theo tôi đi một chuyến, đừng để tôi lấy còng còng tay cô lại, rất khó coi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc