Lớp phó, đừng lạnh lùng với anh nữa mà - Chương 6

Tác giả: Frostar

“Hi..Hix, đừ..đừng ép tôi nữa, tôi xin lỗi mà, huhu”
“Không quan tâm, cậu có đền cho tôi không, hay muốn…”
“Được rồi, được rồi, đền mà…hix. Nhưng tôi chỉ có thể làm thế này thôi…”
Mình chậm chạp nhún người lên, run rẩy đưa môi lại gần Khang…
*Chụt*
Khang có phần bất ngờ, cảm nhận đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào má trong khoảnh khắc, nhìn lại thì thấy Minh đang cúi mặt, lúc này đã đỏ lắm rồi, tay cứ đan vào nhau, môi mím lại:
“Tôi chỉ dám thơm má thôi”
Nhìn cái dáng vẻ ấy vừa buồn cười vừa dễ thương. Khang nín cười, từ từ buông cậu ra, thì thầm vào tai cậu:
“Được rồi, tha cho cậu đấy”
Rồi Khang lại chỗ ngồi lấy cặp, đưa cho Minh:
“Về trước đi, tôi làm nốt việc đã”
“U..uh, vậy tôi về”
Minh bước ra cửa, trong lòng cảm xúc rối bời, chợt có tiếng gọi:
“À này”
“Hở?”
“Nếu cậu đổi ý, thì tôi luôn sẵn sàng đấy”
“Sẵn sàng?”
Khang không trả lời nữa, chỉ cười ẩn ý, quay lưng vào ký sổ ghi đầu bài, còn Minh thì ngơ ra một lúc, mới vỡ lẽ:
“Không bao giờ, đừng có tưởng bở”
Nói rồi chạy thẳng, để lại một người trong lớp vẫn còn đang cười mãn nguyện:
*Minh à, rồi sẽ đến ngày ấy thôi*
...
Tối đó, cho dù vẫn nói chuyện bình thường với cả nhà, lòng dạ Minh như xáo trộn hết cả lên. Não bộ cứ tua đi tua lại viễn cảnh hồi chiều, làm cậu chỉ ước quay lại được thời gian để lúc ấy phang 1 nhát ૮ɦếƭ luôn con gián, để bây giờ không phải khó xử thế này. Bao công sức lạnh nhạt giờ đổ sông đổ biển, lại còn phải làm cái hành động mà cả đời cậu chưa từng nghĩ đến, càng nghĩ Minh càng thấy xấu hổ, chẳng tập trung được gì cả. Lăn lộn trên giường một hồi, cậu nghe tiếng gõ cửa:
“Anh ơi”
“Vào đi”
*Chắc vào đòi truyện đây mà, vì ông trời không thương con, con sẽ không thực hiện lời hứa đâu*
Em trai Minh mở cửa bước vào, hơn kém nhau 3 tuổi, nhưng Minh chả khác gì bạn cùng lứa với Siêu, trẻ con đến mức toàn tranh giành truyện tranh, chọc phá nhau, để rồi bố mẹ phải can thiệp, kẻo đánh nhau vỡ hết đồ đạc trong nhà.
“Muốn lấy đoremon hả, chờ mấy hôm nữa anh…”
“Đâu, em đâu muốn lấy truyện, em muốn hỏi chuyện khác…”
“Chuyện gì?”
“Anh đang có chuyện gì đó phải không?”
Minh ngỡ ngàng nhìn Siêu, thằng em học lớp 8 tiểu quỷ chỉ biết ngày ngày cãi nhau đánh nhau với cậu, hôm nay lại nói chuyện nghiêm chỉnh như người lớn, thật kỳ lạ.
“Chuyện gì cơ? Không có, mày lại trêu chọc gì anh đấy?”
“Không hề nha, em thấy dạo này anh là lạ nên mới hỏi”
“Lạ gì đâu, anh vẫn bình thường mà”
Miệng đáp tỉnh bơ mà Minh cứ thót cả người, bị nói trúng tim đen rồi.
“Lạ hẳn hoi luôn, hở ra là thấy ngồi đờ đẫn xong đỏ mặt bất thình lình, lại còn đập gối đập chăn ầm ầm vang cả sang phòng em. Chứng tỏ là có chuyện”
“Thôi đi ku, không có gì cả, anh thề luôn, giờ mày về phòng cho anh học bài được chưa”
Vừa nói Minh vừa cố đẩy Siêu ra ngoài, làm bộ tự nhiên hết sức có thể, chỉ mong sao cậu em quý hóa không tinh tường đến mức phát hiện ra tình cảnh éo le mà anh nó đang dính phải.
“Vậy thôi, không hỏi nữa, em đi vậy”
Siêu nói ngắn gọn, bỏ ra ngoài, không quên nhìn anh trai một cái đầy nghi hoặc.
*Ôi, chẳng lẽ mình “rõ ràng” thế sao? Giấu kỹ lắm rồi mà???*
Cuộc nói chuyện giữa hai anh em không làm Minh bận tâm lắm, chỉ đơn giản là do cậu hớ hênh nên mới sinh nghi ngờ, giờ cố gắng kiềm chế hơn nữa là xong. Nhưng cũng vì thế mà cậu lại càng nghĩ đến chuyện đã xảy ra, lại úp mặt vào gối với hy vọng xóa tan được cái cảm giác nóng ran khắp người.
Chỉ có điều là, Minh không còn thấy tức khi nghĩ đến Khang nữa, mà thay vào đó là một cảm giác hoàn toàn mới, không thể diễn tả được. Nửa muốn nghĩ đến nhiều hơn, nửa không dám nghĩ nữa, nó làm cậu thấy ngượng, nhưng cũng rất dễ chịu. Cứ thế, Minh ngủ quên lúc nào không hay.
Phải chăng…là thích rồi, nhưng bây giờ mới cảm thấy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay