Lộ Hành Phân Vân - Chương 21

Tác giả: Bất Dịch

Sáng sớm hôm sau, Tô Lăng Khanh đẩy cửa ra, thì thấy Vệ Kiêu ngã ở một bên ngoài cửa, vốn là ngủ không an ổn, đầu bị cửa đập một cái, cả người lập tức tỉnh táo lại.
Khí trời Bích vân sơn mát lạnh, ban đêm càng thậm, ở bên ngoài ngủ một đêm, Vệ Kiêu sắc mặt xanh trắng.
“Hắn thế nào?” Hắn thấy Tô Lăng Khanh đi ra, vội vàng đứng lên.
Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi này của hắn, Tô Lăng Khanh từ trong phòng mang ra một bình trà ấm, mang Vệ Kiêu đi tới bên cạnh cái bàn đá, hai người ngồi xuống.
Vệ Kiêu hai tay nâng li trà ấm áp, mong mỏi nhìn về phía nam tử trung niên đối diện.
“Yên Cung chủ kinh mạch hỗn loạn như vậy, thực sự khác thường. Hôm qua, ta dùng nội lực giúp hắn chữa thương phát hiện nội tức của hắn đã bắt đầu không chịu khống chế, chỉ cần dùng một chút nội lực thì sẽ nghịch tập mà lên, tứ loạn trong kinh mạch, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma. Tuy đêm qua ta đã giúp hắn thuận thông kinh mạch, nhưng vẫn là trị phần ngọn không trị tận gốc.”
“Vậy làm sao bây giờ, tẩu hỏa nhập ma không phải…”
Tô Lăng Khanh giơ tay ngừng Vệ Kiêu nói. “Tại hạ muốn hỏi, võ công sư Yên Cung chủ xuất từ người nào?”
“Cái này…” Vệ Kiêu suy nghĩ một chút. “Hẳn là vị Liên phu nhân kia.”
“Yên Cung chủ từ nhỏ ở bên người nàng?”
“Ta đây không rõ lắm, nghe hắn nói là hắn bị nhặt được. Có quan hệ gì sao?”
Tô Lăng Khanh mâu quang lóe sáng. “Nếu như tại hạ đoán không nhầm, Yên Cung chủ sở dĩ tẩu hỏa nhập ma là vì luyện võ căn bản xảy ra vấn đề, nói cách khác nội công tâm pháp hắn học hoàn toàn là sai lầm!” Khóe miệng hắn kéo căng. “Chẳng qua có lẽ là bởi vì vài nguyên nhân nên khiến hắn phát trước thời gian, bằng không lấy công lực của Yên Hoài Tuyết sẽ không tẩu hỏa nhập ma sớm như vậy.”
Vệ Kiêu nhớ tới khi trước Yên Hoài Tuyết từng bị hạ Phù Dao Hoán Thần hương cùng với chuyện Dịch Thiên Tru, liền cẩn thận hướng Tô Lăng Khanh nói rõ.
Tô Lăng Khanh gật đầu.”Vậy thì không sai, hẳn là Phù Dao Hoán Thần hương đã sớm khơi lên nội tức bạo loạn trong cơ thể hắn, ta nghĩ vấn đề Dịch Thiên Tru ngươi vừa nói nguyên cớ hoàn toàn không có thần trí cũng giống vậy, tâm pháp Liên Ly Sa dạy cho bọn hắn đã động qua tay chân.”
Đột nhiên nhớ tới Liên Giáo chủ đã cho mình quyển Hư Lăng Tâm Kinh, hơn nữa không cho hắn nói với người khác, lẽ nào cũng có vấn đề? Vệ Kiêu từ trong *** lấy ra, đưa cho Tô Lăng Khanh.
Tô Lăng Khanh kỹ càng tỉ mỉ lật qua, nói: “Hư Lăng Tâm Kinh này không có vấn đề, ngươi nói đây là cô ta đưa ngươi?”
Vệ Kiêu gật đầu, đem chuyện ngày ấy hắn được cứu nói ra.
“Cái này kỳ quái, lấy cá tính lạnh lùng thâm độc của cô ta, nên là sẽ không ra tay cứu giúp.” Tô Lăng Khanh mặt nhăn nhíu.
“A, đúng rồi!” Vỗ cái đầu, Vệ Kiêu từ trên cổ lấy xuống hoa tai thuý ngọc lá trúc.
“Sau khi nàng trông thấy cái này thì cho ta tâm kinh.”
Tô Lăng Khanh nhất thời chỉ cảm thấy trong đầu như Pu'a tạ đập xuống, ầm một tiếng, nổ trước mắt một mảnh trắng mênh mang.
“Thứ này ngươi lấy đâu ra?” Tô Lăng Khanh khiếp sợ hỏi.
“Ta từ nhỏ liền đã mang theo nó, chưa từng ly thân.” Vệ Kiêu khó hiểu nhìn bộ dạng ngạc nhiên của hắn.
Bàn tay cầm thật chặt phiến hoa tai thuý ngọc, giống như trân bảo nhẹ nhàng xoa vuốt ve, trong mắt lan tràn thần sắc hồi ức, hắn lẩm bẩm nói: “Ta đã hai mươi năm chưa thấy qua chiếc hoa tai này… lúc đầu khi ta xem xét thương thế Yên Hoài Tuyết, ta cho rằng Liên Ly Sa dạy hắn võ công là muốn khiến phụ tử chúng ta tương tàn, rồi lại cố ý P0'p méo nội công làm hắn tẩu hỏa nhập ma, muốn làm hắn sống không bằng ૮ɦếƭ lấy cái đó báo thù ta… Ta thật không ngờ, lại là ngươi…” Tô Lăng Khanh âm thanh dẫn theo vài phần khàn khàn.
“Ngươi đang nói cái gì?” Tô Lăng Khanh thanh âm vốn là không lớn, hơn nữa đại thể ngữ nghĩa chẳng rõ, Vệ Kiêu gần như không nghe hiểu.
Mạnh mẽ tự kiềm nén xuống tình tự, Tô Lăng Khanh bình tĩnh nhìn Vệ Kiêu, lập tức lộ ra mỉm cười.
“Ngươi có nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện xưa.” Thanh âm nhàn nhạt, mang theo vài phần hoài niệm, vài phần than thở.
Vệ Kiêu gật đầu, vì vậy Tô Lăng Khanh nói về một cuộc gặp gỡ bất ngờ của một người, về cố sự giang hồ.
Câu chuyện không tính là phức tạp lắm, lại khiến lòng người chua xót.
Một người danh môn kiếm khách, hạ sơn rèn luyện, trên đường cơ duyên xảo hợp một nữ tử mỹ lệ thanh lãnh, hai người cầm tay đồng du, lâu ngày sinh tình, ái mộ lẫn nhau. Khi đó nữ tử không biết kiếm khách là Thiên Quân Bích Vân Tiêu Thiên, kiếm khách cũng không biết nữ tử là Yêu Nữ Ma Giáo.
Hai người tình cảm nặng sâu, tại một đêm làm mây mưa, kiếm khách đưa cho nữ tử một hoa tai thuý ngọc hình lá trúc, lấy cái này thệ tình.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, nữ tử nói cho kiếm khách trong nhà xảy ra chuyện phải về gia mấy ngày, trong nhà kiếm khách cũng gấp gáp gọi hắn trở về, vì thế hai người tạm biệt.
Kiếm khách trở lại Bích Vân Tiêu Thiên sẽ không lại là một kiếm khách của nữ tử kia nữa, mà là Thiên Quân của Bích Vân Tiêu Thiên, tại trong đại chiến chính tà Ma Giáo Giáo chủ Liên Thăng bị thương nặng, cứ thế mấy ngày sau Liên Thăng về chầu ông vải.
Nữ nhi của Liên Thăng kế nhiệm Giáo chủ Ma Giáo.
Khi nữ tử cùng kiếm khách tái kiến thì lại chưa từng nghĩ là ở dưới tình huống này.
Giáo chủ Ma Giáo Liên Ly Tiêu cùng Thiên Quân Bích Vân Tiêu Thiên Tô Lăng Khanh.
Tựa như bừng tỉnh một hồi đại mộng, hoang đường mà trở tay không kịp.
Bọn họ cách rất xa, Tô Lăng Khanh không biết lệ trên mặt Liên Ly Tiêu nàng là chân thành tha thiết hay không, bởi vì ngay sau đó đó là vô tận giết chóc, một trận đại chiến chính tà, tử thương vô số. Trong huyết vũ, ai cũng thấy không rõ mặt ai.
Các phái chính đạo tổn thất nặng nề, nhưng mà Ma Giáo cũng bị thiệt hại nghiêm trọng trước nay chưa từng có, khi Ma Giáo rút khỏi thì Liên Ly Tiêu đầy người là huyết, nhìn Tô Lăng Khanh một cái, nói bốn chữ.
Nghe không được âm thanh, nhưng hắn nhìn hiểu bốn chữ này.
Tái bất tương kiến.
Từ nay về sau Ma Giáo liền ẩn lui. Không người tra được tung tích.
Xem thần sắc kinh ngạc của Vệ Kiêu, Tô Lăng Khanh cười khổ. “Sau đó Tiêu nhi bảo người đưa tới cho ta một phong thơ, nói cho ta biết chúng ta có hài tử, lại không chịu gặp lại.”
Lúc này, Vệ Kiêu đương nhiên hiểu được hoa tai hắn mang trên cổ có hàm ý gì, ánh mắt hắn có chút dại ra.
“Ta không biết, cái gì cũng không biết, ta từ nhỏ lớn lên ngay trong làng, ta chỉ có dưỡng phụ dưỡng mẫu, không biết phụ mẫu thân sinh là ai. Sau này sơn tặc tới tàn sát thôn làng, ta ngày đó chạy ra ngoài chơi, tránh được một kiếp, lúc trở về, thì thấy người ૮ɦếƭ đầy thôn.”
Sơn tặc? Tô Lăng Khanh đầu tiên là cau mày, Tiêu nhi đem hài tử phó thác cho người khác hắn có thể minh bạch, một là sợ võ lâm chính đạo phát hiện hành tung của bọn họ nhổ cỏ tận gốc, hai là Ma Giáo trên dưới tuyệt không đồng ý Giáo chủ có một hài tử lai lịch bất minh. Nhưng Tiêu nhi làm việc từ trước đến nay luôn chu đáo, không có khả năng sẽ mang hài tử đặt ở một nơi có thể bị sơn tặc ςướק sạch. Vậy lai lịch sơn tặc liền rất kỳ lạ.
“Nói như vậy, ngươi là cha ta?” Vệ Kiêu do dự hỏi.
“Đương nhiên, nếu như ngươi chịu nhận thức ta.” Tô Lăng Khanh gật đầu, nếu như Vệ Kiêu không chịu nhận hắn tình hữu khả nguyên*, dù sao cũng là hắn thực xin lỗi Tiêu nhi. Dựa theo tình lý, có thể tha thứ.
Vệ Kiêu cúi đầu suy nghĩ một chút, đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại giống như đã nghĩ thông suốt cái gì, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
“Chuyện ban đầu, ta khó mà nói ai đúng ai sai, chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, ta không biết có nên tha thứ cho ngươi hay không. Nhưng ta nghĩ, nương chịu sinh hạ ta, hẳn là rất thích ngươi. Nếu nàng ở trên trời nhìn chúng ta, cũng là mong muốn phụ tử chúng ta nhận lẫn nhau đi.”
Vệ Kiêu xán lạn cười lên: “Cha, ngươi nói phải không.”
“Kiêu nhi, hài tử.” Tô Lăng Khanh ôm cổ Vệ Kiêu, hung hăng vỗ vỗ lưng hắn, khóe mắt thấm ra một ít nước mắt.
Tiêu nhi, ngươi nếu tại trên trời có linh, có hay không cũng có thể mỉm cười.
Vệ Kiêu đi vào đoạn thiên nhai hậu sơn Bích Vân Tiêu Thiên.
Vách đá dựng đứng, đá lung tung đầy đất, chung quanh không chỗ dựa vào, đoạn thiên nhai ở *** sơn đứng sừng sững một mình, cô tịch hoang vắng. Gió to vừa qua, tựa hồ từ giữa là có thể chuyển trở lại.
Liên Ly Sa đã bị giam lỏng trong nhà gỗ trên đoạn thiên nhai, mặc người võ công cao tới đâu, cũng vô pháp từ trên nhai không một chỗ dựa này đào tẩu.
“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.” Liên Ly Sa lại là biểu tình thanh thanh lãnh lãnh.
“Yên Hoài Tuyết tẩu hỏa nhập ma không còn cách nào, nội công tâm pháp bị ta sửa đổi lần đầu luyện thì không có vấn đề, thế nhưng càng đến thâm thúy, càng dễ tẩu hỏa nhập ma.”
“Như ngươi nói, võ công Dịch Thiên Tru chẳng phải là cao hơn so với Yên Hoài Tuyết ?”
“Dịch Thiên Tru luyện công sốt ruột, nhất thời nôn nóng, mới có thể tẩu hỏa nhập ma, không hoàn toàn là nội công vấn đề.” Liên Ly Sa lắc đầu.
“Tại sao ngươi cho ta Hư Lăng Tâm Kinh.” Vệ Kiêu nhìn Liên Ly Sa, mẫu thân thân sinh cũng là dung mạo này, vừa nghĩ đến đây, hắn lại không muốn đem nữ tử trước mắt này nghĩ quá xấu. Dù sao ngoại trừ phụ thân, nàng cũng là thân nhân của mình.
“Tuy rằng ngươi là nhi tử của tên nam nhân kia.” Nói đến đây Liên Ly Sa trên mặt oán hận, lập tức liền khôi phục biểu tình lạnh nhạt, còn mang theo vài phần bất đắc dĩ. “Nhưng ngươi cũng là cốt nhục tỷ tỷ sinh ra, ta có tàn độc thế nào cũng không có thể nhìn hài tử của nàng cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, cho ngươi Tâm Kinh chính là hi vọng ngươi dựa theo nó luyện tập, thì sẽ bảo vệ ngươi vô sự.”
“Vậy Loạn Vũ, Thanh Sơ cùng Trữ cô nương…”
“Bọn họ không được, ngươi chưa luyện đến phần sau tâm pháp, hãy còn có thể vãn hồi. Bọn họ luyện bộ tâm pháp kia đã lâu, căn cơ thâm hậu, cho dù ngươi lấy Hư Lăng Tâm Kinh cho bọn hắn cũng không hữu dụng.” Liên Ly Tiêu khẩu khí nhạt chuyện không liên quan mình.
“Sa di.” Vệ Kiêu thấy Liên Ly Sa thân thể chấn động. “Ngươi là muội muội nương ta, cũng là thân nhân của ta, ta tin tưởng ngươi nhất định không phải người thủ đoạn độc ác.
Yên Hoài Tuyết là một tay ngươi nuôi lớn, ngươi lẽ nào muốn nhìn thấy hắn tẩu hỏa nhập ma điên chí tử sao? Ta gọi ngươi một tiếng Sa di, cũng mong muốn ngươi đem ta làm thân nhân xem, nói cho ta biết có biện pháp nào có thể hóa giải tẩu hỏa nhập ma.”
Liên Ly Sa đến gần Vệ Kiêu, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của hắn, lộ ra mỉm cười dịu dàng khó có được.
“Có thể nghe ngươi gọi ta một tiếng Sa di, ta thực sự rất vui, thế nhưng Yên Hoài Tuyết ta cứu không được.”
“Sa di!” Vệ Kiêu đề cao thanh âm, muốn lần nữa thỉnh cầu.
“Ngươi đã biết Lạc Lâm Chấn Quân không phải hài tử Lạc Lâm gia rồi đi.”
Vệ Kiêu gật đầu.
“Vậy ngươi có biết Tứ thiếu gia chân chính của Lạc Lâm gia là ai không?”
Vệ Kiêu đầu tiên là nghi hoặc, sau đó trông nụ cười nhạt của Liên Ly Sa, chậm rãi mở to mắt.
“Ngươi đã đoán được có phải hay không, chính là Yên Hoài Tuyết.” Liên Ly Sa đi ra ngoài phòng, Vệ Kiêu đi theo sau nàng.
“Chính tà đại chiến, tuy rằng Bích Vân Tiêu Thiên là đầu lĩnh, nhưng Lạc Lâm gia khi đó thực sự là tận hết lực diệt trừ Ma Giáo, sau vài lần vây truy chặn đường, tỷ tỷ hoài ngươi nhiều lần bị thương tại dưới tay bọn họ, sau này thân thể lại mãi không khỏe, sinh hạ ngươi mang ngươi ký gởi một nhà bình thường, ngay cả ta cũng không có nói cho, qua một hai năm thì nàng ૮ɦếƭ. Về sau ta cố gắng hỏi thăm tin tức của ngươi, rốt cục khi có chút manh mối chạy đi, vẫn là chậm, Lạc Lâm gia đã tới trước một bước, đồng thời đồ thôn*.”
tàn sát cả thôn.
“Lạc Lâm gia? Không phải mã tặc ?”
“Là Lạc Lâm gia phẫn thành mã tặc, ta cho là bọn họ giết ngươi, liền tráo nhi tử bọn họ, ta muốn để cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng sống không bằng ૮ɦếƭ của nhi tử mình.” Ngữ khí Liên Ly Sa khiến Vệ Kiêu một trận lạnh cả người.
“Còn Lạc Lâm Chấn Quân, hắn là ai?”
“Nó chẳng qua là một đứa bé sinh ra không lâu trong cái làng đó của ngươi, được cha mẹ che giấu đi, đại nạn không ૮ɦếƭ, ta liền nhặt được điều một bao*. Lạc Lâm Chấn Quân đáng thương, cuối cùng là hai bàn tay trắng thôi.”
đại khái là nhặt được rồi đem tráo luôn.
Vệ Kiêu trong lòng không dễ chịu, thấy biểu tình lạnh lùng châm chọc của Liên Ly Sa, càng buồn bực, đang muốn ly khai.
“Ngươi thích Yên Hoài Tuyết?”
“Tất cả cái này vốn không quan hệ với hắn, tại sao muốn mang hắn liên lụy vào!” Cho dù nữ tử này là thân nhân của hắn, Vệ Kiêu cũng nhịn không được nổi giận.
“Không quan hệ? Sinh tại Lạc Lâm gia, hết thảy phân tranh liền đều có liên quan với hắn, có trách thì cũng chỉ thể trách bản thân hắn cố tình là Tứ thiếu Lạc Lâm gia.”
Vệ Kiêu tức giận, lại không muốn tranh chấp với nàng, liền tức giận hướng dưới chân núi đi.
“Vệ Kiêu.” Liên Ly Sa ở đằng sau gọi lại hắn. “Không muốn tẩu hỏa nhập ma chỉ có một cách.”
Vệ Kiêu đột nhiên dừng lại.
“Phế bỏ toàn thân võ công! Chỉ cần hắn phế bỏ toàn thân công lực tất sẽ không bị nội công ăn mòn nữa. Thế nhưng phế võ tính nguy hiểm cực lớn, một người không cẩn thận sẽ ૮ɦếƭ. Yên Hoài Tuyết nội lực thâm hậu, phế bỏ võ công, không khác với tự sát.”
Mỗi chữ mỗi câu Liên Ly Sa nói đinh tại trong lỗ tai, Vệ Kiêu đột nhiên cảm thấy phong trên núi nổi mạnh, thổi đến hắn tâm hoảng ý loạn.
Bóng lưng cứng ngắc hạ sơn.
Tô Lăng Khanh ở trong phòng hắn chờ hắn.
“Hôm nay Yên Hoài Tuyết tìm ngươi hơn mấy lần.”
Vừa muốn ngồi xuống Vệ Kiêu lại đứng lên, muốn đi xem Yên Hoài Tuyết.
“Trước ngồi xuống.” Tô Lăng Khanh buồn cười xem hắn, lắc đầu.
Vệ Kiêu nhìn con mắt dường như có thể hiểu rõ hết thảy của Tô Lăng Khanh, mang tai có chút nóng.
“Cô ta nói gì.” Tô Lăng Khanh hỏi.
Vệ Kiêu đem đoạn đối thoại cùng Liên Ly Sa nói cho Tô Lăng Khanh.
“Nếu như muốn phế bỏ võ công, đối hắn đả kích rất lớn, hắn cái tên này cái gì cũng không quan tâm, nhưng ham võ hơn mạng, hơn nữa tính nguy hiểm lại lớn như vậy…” Vệ Kiêu vẻ mặt sa sút tinh thần, chẳng biết làm sao cho tốt.
Tô Lăng Khanh suy nghĩ một chút nói: “Dù sao đây cũng là chuyện của chính hắn, còn cần chính hắn quyết định, nếu như hắn quyết định phế bỏ võ công, ta sẽ giúp hắn.”
Dưới đêm trăng, tay cầm trường kiếm, Yên Hoài Tuyết ở trong viện múa kiếm.
Thân hình tiêu sái phiêu dật, trường kiếm trong tay như linh xà, bắn lên điểm điểm ngân quang, chiêu chiêu linh hoạt tàn nhẫn.
Vệ Kiêu nhẹ bước vào sân, thì thấy một màn như thế, nhíu mày, sải bước đi qua.
“Sao ngươi còn có thể luyện kiếm, tẩu hỏa nhập ma nữa thì làm sao đây!”
Yên Hoài Tuyết ngừng lại, nhìn Vệ Kiêu hướng tới chính mình, đột nhiên một kiếm đâm đến, Vệ Kiêu không có ngờ được, vô ý thức hướng bên cạnh hơi tránh, đã bị Yên Hoài Tuyết túm tới trong lòng.
“Hôm nay một ngày cũng không trông thấy ngươi.” Nghe khẩu khí Yên Hoài Tuyết oán giận, Vệ Kiêu kinh ngạc, đây là đang làm nũng sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc