Liệu Có Phải Tình Đầu - Chương 08

Tác giả: H.Y

Kỉ Niệm Thành Lập Khách Sạn
Sau ngày hôm ấy, hai người cũng tự giác không ai nhắc đến sự việc đó nữa. Dù biết rằng ngày hôm đó đã khơi gợi lại nỗi đau trong lòng cô nhưng Tử Du lại không tự chủ được mà cảm thấy thực ra như thế cũng không có gì là không tốt. Nhờ có ngày hôm đó mà anh hiểu thêm được về hoàn cảnh gia đình, quá khứ của cô. Cũng chính nhờ ngày hôm đó, anh hiểu cô đang từ từ đón nhận anh nhưng bản thân anh vẫn chưa tạo được cho cô niềm tin vững chãi. Nhưng cũng chính vì hiểu được những điều như thế mà anh lại càng cảm thấy muốn bảo vệ cô hơn. Đó không phải xuất phát từ lòng thương hại đối với quá khứ đau buồn của cô mà là sự cảm thông, chia sẻ, cùng với đó là sự đau lòng.
Ai biết rằng một cô gái luôn nói nói cười cười như vậy đã phải trải qua những gì, cũng ai ngờ được rằng một cô gái nhìn bề ngoài có vẻ dịu dàng, chan hòa như thế nhưng khi gặp phải hoàn cảnh như vậy lại có thể tỏ ra lạnh lùng, tàn nhẫn và cay nghiệt như thế. Nhưng cô càng như vậy anh lại càng thấy đau lòng, vì hôm đó, anh cũng chứng kiến được sau cái vẻ khinh bạc đối với người họ hàng của cô, cô đã rơi nước mắt đến đau lòng như thế nào. Căm hận họ cũng chính là tổn thương đến bản thân cô. Từ giờ anh đã đặt ra cho mình một mục tiêu mới, chính là khiến cho cô hoàn toàn có thể để quá khứ trở thành quá khứ, quên hết đau thương, thù hận mà đón nhận hiện tại cùng tương lai.
Chớp mắt một cái, hôm nay đã là ngày lễ kỉ niệm thành lập khách sạn Trấn Phong. Suốt cả một tháng vừa qua, mọi người đều bận bận rộn rộn, nhất là Tử Du. Đến cả hôm kỉ niệm sáu tháng quen nhau của họ mà Tử Du cũng không ở trong nước, chỉ có thể gọi điện tâm sự cùng Kiều Vy. Cơ bản, Kiều Vy cũng không phải là cô bạn gái không hiểu chuyện, nhất là làm việc cùng anh, cô hiểu là anh đang bận thật chứ không phải là viện cớ không quan tâm đến cô. Dù sao, anh cũng đã hứa trong ngày lễ kỉ niệm sẽ dành tặng cho cô một bất ngờ. Nói đến lễ kỉ niệm thành lập của Trấn Phong lại phải tranh thủ kể một chút về hoàn cảnh, xuất xứ của nó.
Đại thể theo như Kiểu Vy moi móc thông tin được từ Krystal thì là Trấn Phong có được ngày hôm nay, trở thành một trong số những khách sạn năm sao chính là nhờ toàn bộ công sức của Tử Du chèo kéo. Về gia đình của Tử Du thì cũng có chút bí ẩn. Anh có một nửa là người Trung Quốc, được nuôi dưỡng và lớn lên ở Trung Quốc, điều này thì cô đã biết. Nhưng anh chỉ nói với cô, hiện giờ cả nhà anh đều đang ở Trung Quốc, chỉ có anh là về đây lập nghiệp, anh là con một. Còn cụ thể gia cảnh nhà anh ra sao? Ngày xưa như thế nào? Anh đều không nói cho cô biết. Cô cũng không tiện hỏi, cho rằng dù sao đó cũng là vấn đề riêng tư. Tuy là anh với cô cũng đã yêu nhau được nửa năm nhưng mà cũng chưa có gì hoàn toàn chắc chắn. Cô cho rằng đến một lúc nào đó, nếu thấy cần, bản thân anh sẽ tự kể cho cô biết. Lại nói đến một mình gây dựng Trấn Phong, Tử Du cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Vốn là một học sinh giỏi tốt nghiệp trường đại học hàng đầu của Mỹ chuyên ngành quản lí khách sạn, tương lai của anh thực sự đang vô cùng rộng mở, cũng có rất nhiều khách sạn nổi tiếng muốn mời anh về làm quản lí cho họ. Mức lương họ đặt ra cho anh thì khỏi nói rồi, chắc chắn chẳng thua kém gì với số tiền anh nhận được nếu mở khách sạn riêng. Mà làm việc cho khách sạn nổi tiếng như thế, độ rủi ro là hoàn toàn không có. Thậm chí nếu anh may mắn còn có thể giành được trái tim của thiên kim tiểu thư của chủ tịch khách sạn mà sau này nghiễm nhiên cả cái khách sạn sẽ thuộc về sở hữu của anh.
Tất cả những lời trên là vào một buổi chiều không có gió, Krystal đã ngồi chém viu viu cho cô như vậy. Tuy là lời Krystal nghe qua có chút phóng đại nhưng cô tin, tương lai của anh lúc đó thực sự là rất rộng mở. Thế mà anh lại bỏ qua, trở về đây, dùng số tiền kinh doanh suốt bốn năm đại học của mình để mua lại một cái khách sạn lúc đấy đã sắp phá sản rồi đổi tên thành Trấn Phong. Có lẽ anh đã phải suy nghĩ rất nhiều rồi mới quyết định như thế. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Mua được khách sạn rồi, giờ làm thế nào để gây dựng nó cũng là cả một vấn đề lớn. Không giống như những cậu ấm con nhà giàu khác, Tử Du tuy có tài năng nhưng lúc này nguồn vốn lại có hạn, với số tiền vốn của anh thì không có cách nào có thể gây dựng lại Trấn Phong. Lúc này khó khăn mới thực sự bắt đầu, anh vừa phải đi xin vốn đầu tư của các nhà đầu tư, vừa phải cân đối làm sao để anh vẫn có thể kiểm soát toàn bộ Trấn Phong mà không để quyền lực chỉ huy chính rơi vào tay các nhà đầu tư khác. Nghe Krystal kể tuy là Kiều Vy cũng không hiểu lắm, nhưng cũng hiểu được là lúc đó chắc chắn anh đã phải chịu áp lực rất lớn.
Tính cách của anh vốn có chút kiêu ngạo, giờ lại phải hạ mình đi cầu cạnh người khác, thực cô không thể tưởng tượng con người luôn cao cao tại thượng đứng cạnh cô ngày hôm nay trong quá khứ đã phải cúi đầu trước những người có tiền khác ra sao. Thế giới này quả thực quá thực dụng rồi. Mà đấy đã là gì. Do lúc đó, nhìn vào cái khách sạn lụp xụp sắp giải thể như thế, hầu như chẳng có nhà đầu tư nào hay ngân hàng nào dám nhận thế chấp cho anh vay tiền. Lúc đó anh lại hoàn toàn chỉ có một thân một mình ở đây, không gia đình, không bạn bè, người thân thích, nghĩ đến đấy, có lẽ vẻ mặt của Kiều Vy quá biểu cảm, Krystal còn trêu cô.
- Em xem em kìa, còn chưa gả cho sếp đã biết đau lòng thay cho người ta rồi kìa.
Cô không nói gì chỉ lườm Krystal. Cô đau lòng cho anh vì cô hiểu bắt đầu gây dựng sự nghiệp gần như từ hai bàn tay trắng như thế thật sự là rất khó khăn. Càng hiểu về anh, cô càng khâm phục anh. Trải qua bao nhiêu chuyện như thế, mà anh vẫn có thể nói nói cười cười như thế trước mặt cô, cô từng hỏi anh, sao sau bao nhiêu khó khăn như vậy mà anh vẫn yêu đời thế. Lúc đó anh chỉ cười rồi xoa đầu cô, anh thích xoa đầu cô, như trẻ con vậy.
- Chuyện cũng không đến mức thê lương như em tưởng tượng đâu.
- Kể cả thế. Bị từ chối phũ phàng nhiều lần như thế, anh vẫn có niềm tin vào con người sao?
- Em nói xem, không thì phải làm sao? Hơn nữa, anh cũng biết tự đặt mình vào hoàn cảnh của người ta chứ. Lúc đó, thực sự anh không có gì để họ tin tưởng đưa tiền đầu tư cho khách sạn của anh. Nếu anh là họ, có lẽ cũng sẽ như thế.
- Anh sẽ không như thế.
- Vì sao?
- Không biết, em cảm giác anh sẽ không như thế.
- Cô bé ngốc, em cứ mãi ngây thơ như thế thì bao giờ mới trưởng thành được đây. Tuy anh rất cảm động nhưng đừng cực đoan như vậy. Không phải em yêu ai thì mọi thứ về người đấy đều hoàn hảo, còn em ghét ai thì mọi việc người đó làm đều là sai trái. Con người luôn có hai mặt, em hiểu không?
Anh vẫn luôn như vậy, đôi khi cô cũng không xác định được anh coi cô là gì? Bạn gái hay em gái? Ngoài những lúc lãng mạn mà một đôi tình nhân nên có, lúc nào anh cũng luôn chăm sóc, bảo vệ cô. Luôn nói cô trẻ con, bao giờ cô mới trưởng thành được? Những lúc như thế, anh lại ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu cô rồi cười “Em cứ trẻ con như vậy, bảo anh sao yên tâm để em bước vào thế giới phức tạp này được.” Những lúc như thế cô lại cố tình chọc anh.
- Là anh đang ghen tị với tuổi trẻ của em hả, anh trai?
- … Là bạn trai, bạn trai. Không phải anh trai nhá.
- Anh trai, anh traiiiiiii.
- Em bắt nạt anh.
Sau đó chính là khuôn mặt phụng phịu của anh. Cô biết là anh chỉ cố tình làm thế để không khiến cho cô cảm thấy anh hơn cô quá nhiều tuổi, đã thuộc thế hệ khác với thế hệ của cô. Vì thế, anh đặc biệt không thích khi ra ngoài đường có người tưởng anh là anh trai cô. Cơ mà anh không thích thì cô lại càng thích trêu anh, nghĩ đến vẻ mặt của anh, cô lại thấy thật buồn cười. Cô thích trêu anh, còn anh thì lại tình nguyện giả vờ bị cô trêu để làm cô vui, như thế chính là xứng đôi vừa lứa phải không?
- Em ngồi cười ngốc gì vậy?
Thì ra là cô đang tự cười một mình. Tại anh hết, cứ nghĩ đến anh là cô lại không thể không ngồi cười.
- Không có gì. Mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa anh?
- Ừ cũng xong rồi. Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi. Em chuẩn bị xong chưa? Mình đi thôi.
- Vâng, em xong rồi đây.
Vừa đi đến thang máy, Kiều Vy đã hồi hộp hỏi.
- Trông em thế nào? Có ổn không?
Hôm nay, Kiều Vy mặc một bộ váy dạ tiệc màu xanh ngọc. Trên thân váy có đính một vài hạt ngọc trai làm điểm nhấn, buộc ở hai bên cánh tay là hai sợi dây lụa cùng màu với cái váy, thắt thành hai cái nơ xinh xinh ở khuỷu tay. Đây chính là bộ váy được Tử Du đặt may theo chính mẫu thiết kế của Kiều Vy. Nhìn cô trong bộ váy này thực sự khiến cô trông càng mảnh mai, nữ tính. Để kết hợp với bộ váy, cô cũng không buộc tóc mà để thả tóc tự nhiên, chỉ hơi làm xoăn phần đuôi tóc, rồi buộc nhẹ nhàng một cái nơ cũng màu xanh ngọc. Đứng cạnh Tử Du đang mặc một bộ vest màu đen được may tỉ mỉ, tinh tế, hai người vẫn là theo tông một sáng một tối, nhưng lại tạo nên một sự kết hợp đến lạ kì.
- Bạn gái anh luôn là xinh nhất.
Anh cúi người xuống, thì thầm bên tai cô. Do anh khá cao nên phải cúi xuống khá nhiều mới đến tầm tai cô, nên tư thế của hai người lúc này nhìn vô cùng thân mật. Điều này khiến Kiều Vy có phần cảm thấy ngượng ngùng. Thấy thang máy mở ra, cô xấu hổ đẩy anh vào thang máy.
“Không thể mang đến cho em tương lai, anh trả lại em hiện tại
Lặng lẽ rời xa cũng là một kết thúc đẹp
Khi nước mắt rơi xuống, đau thương đã quá nhiều
Xa nhau cũng là một cách hiểu khác
Anh dành cho em sự yêu thương cuối cùng chính là để em ra đi…”
Nhưng cửa thang máy vừa khép lại, cô lại nghe thấy một tiếng nhạc quen thuộc, đó vẫn là tiếng chuông điện thoại của… Vũ…
- Vy, em sao vậy?
- A, không có gì ạ.
Từ lúc nghe thấy đoạn nhạc quen thuộc ấy, đầu óc Kiều Vy không thể tập trung vào buổi tiệc được. Lúc đó thang may đóng lại nên cô không phát hiện ra được tiếng nhạc đó phát ra từ đâu. Đó từng là tiếng nhạc vô cùng quen thuộc với Kiều Vy, phải làm sao cô quên được, đó chính là bài hát mà cô thích nhất và cũng là bài hát mà cô sợ nhất. Thích nhất vì đó từng là bài hát Vũ nhiều lần đàn cho cô nghe, cũng là nhạc chuông mặc định cậu dành cho cô. Sợ nhất cũng chính vì bài hát đó gợi lại toàn bộ kỉ niệm giữa họ.
- Vy, em lại sao vậy? Sao từ lúc ở thang máy đến giờ em cứ như người mất hồn vậy?
Đây không biết đã là lần thứ mấy Tử Du hỏi cô câu hỏi này. Bỗng nhiên, đèn trong phòng vụt tắt, kèm theo đó Tử Du ôm cô từ phía sau, rồi nhẹ nhàng nói.
- Chúc mừng sáu tháng chúng ta bên nhau. Biết em thích nghe piano nên cố ý mời một người chơi piano đến cho em bất ngờ này.
Bị lời nói của anh làm tò mò, Kiều Vy cũng hướng mắt nhìn về phía sân khấu. Trên đó, MC đang nói gì gì đó, nhưng cô không nghe được, vì toàn bộ tâm trí của cô lúc này đều đặt vào người con trai đang đứng trên sân khấu. Cậu mặc một bộ vest màu trắng, đứng bên cạnh một cây đàn piano màu đen. Nhìn cậu lúc này đã khác với cậu bé trong mắt Kiều Vy cách đây bốn năm. Sau bốn năm, trông cậu giờ đây mang một vẻ chín chắn, trưởng thành, chỉ có ánh mắt thâm tình đang nhìn cô là không thay đổi.
Nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô ở phía sau, khuôn mặt cậu có chút lạnh đi nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, ngồi vào đàn. Một tiếng nhạc du dương vang lên, bây giờ cậu là ai chứ. Cậu có quyền gì mà ghen với người ta. Người đó là bạn trai cô ấy, người có quyền ôm cô ấy lúc này là người đó chứ không còn là cậu nữa rồi. Vừa chơi đàn vừa suy nghĩ, kết quả là cậu đã không để ý mà đàn lệch đi một nốt nhạc. Mọi người đều sững sờ vì sự dừng lại đột ngột của người trên sân khấu. Nhưng rồi tiếng nhạc lại tiếp tục, giọng hát của người con trai cũng nhẹ nhàng vang lên.
“Anh đang khép kín bản thân chỉ để lại một lối nhỏ
Mỗi khi màn đêm bao trùm ngoài cửa sổ, anh ngơ ngẩn nhìn đêm đen cô tịch
Nhìn lại những việc đã qua, từng việc, từng việc
Hình dung lại tình yêu của em và anh”
Từng câu từng chữ của bài hát như khắc sâu vào trái tim Kiều Vy khiến cô ngơ ngẩn. Trước đây, khi hát bài này, giọng của Vũ lúc đó rất trẻ con. Cô thường trêu cậu.
- Giọng cậu trẻ con thế, hát bài này chẳng hợp gì cả.
- Thế nào là không hợp?
- Thì nha, bài này là người ta đang day dứt tình yêu nha. Nghe đã thấy người đàn ông trong bài phải là một người vô cùng chín chắn, trưởng thành, giọng tất nhiên cũng phải trầm ấm, vững chắc, chứ ai trẻ con như giọng cậu
- Xì, tưởng gì. Yên tâm, vài năm nữa, giọng tớ cũng sẽ như thế, lúc đấy tớ sẽ hát cho cậu nghe. Lúc đấy xem cậu còn chê bôi vào đâu được nữa không?
- Ok, hứa nhé. Nếu có ngày cậu hát được như thế, nhớ phải hát cho tớ nghe.
- Hứa.
Phải, cuối cùng cậu cũng đã thực hiện được lời hứa của cậu rồi phải không Vũ? Cậu đã có giọng hát trầm ấm của một người đàn ông chín chắn, trưởng thành. Cậu về đây là để thực hiện lời hứa năm xưa sao?
“Vết nhơ của tình cảm sẽ dần dần được thời gian xóa nhòa
Đem tình yêu ôm trọn vào ***g *** nơi trái tim đang thổn thức
Tình yêu cuối cùng đó là để em ra đi
Không muốn dùng lời nói để níu kéo em nên lựa chọn không oán trách
Tình yêu tựa như chờ tàu ở sân ga có người đi người đến
Trái tim anh như tấm biển ở sân ga,
Trên đó viết hai chữ đợi chờ”
Trên sân khấu, người con trai vừa kết thúc bài hát của mình, mọi người ở dưới đã vỗ tay nhiệt liệt.
- Em thấy thế nào? Cậu thanh niên này cũng được đấy chứ?
Khi Tử Du quay qua hỏi Kiều Vy thì mới phát hiện nước mắt cô đã chảy ra từ bao giờ, lúc này anh mới vội vàng hỏi.
- Vy, em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
- Em…em không sao. Chỉ thấy hơi mệt.
- Anh đưa em về phòng nghỉ nhé.
- Nhưng còn mọi người ở đây?
- Không sao, nghi lễ chính đã hoàn thành rồi, buổi tiệc cũng sắp kết thúc rồi
- Vâng.
Nhưng không ngờ, hai người vừa bước ra khỏi cửa hội trường thì đằng sau đã có tiếng người gọi lại.
- Vy Vy!
Cả người Kiều Vy bỗng bất động, chỉ có Tử Du là quay lại, lại bắt gặp chính chàng thanh niên vừa đàn trên sân khấu lúc trước.
- Vy Vy, … tớ quay về rồi.
Nhưng cũng chính cái khoảnh khắc Vũ nói với cô câu “Tớ quay về rồi”, Kiều Vy lại cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cô bỗng không cảm thấy ngần ngại khi phải đối mặt với cậu nữa. Nhìn sang người con trai vẫn đang dùng tư thế gà mẹ bảo vệ gà con bên cạnh vẫn đang ôm cô, cô bỗng cảm nhận được đến bây giờ người trong trái tim cô là ai. Cô nhẹ nhàng quay người lại, nở một nụ cười đầy tự nhiên. Nhìn thấy nụ cười của cô, Vũ cũng có chút giật mình. Sao cô lại cười bình thản đến như vậy.
- Vũ, chào mừng cậu trở về.
- Vy, em quen cậu ta sao?
Dường như thấy có điểm lạ lùng giữa cô và người thanh niên kia, Tử Du nhẹ nhàng hỏi cô, lòng anh bỗng có cảm giác bất an, đề phòng với người thanh niên kia.
- Tôi là…
- Du, cậu ấy là Vũ, có thể tạm gọi là bạn trai cũ của em.
Cả hai người lúc này đều dùng ánh mắt ngạc nhiên để nhìn Kiều Vy, còn cô thì lại vô cùng bình thản.
- Du, anh nhìn em như thế làm gì. Em cũng không nói anh là mối tình đầu của em mà.
- Ơ, anh…
- Vy Vy, có thể nói chuyện riêng với tớ một lúc không?
- Không cần, đây là bạn trai tớ, anh ấy tên Tử Du, có gì cứ nói trước mặt anh ấy là được. Anh ấy hay ghen lắm, tớ không muốn anh ý hiểu lầm giữa tớ và cậu có gì đó.
Một câu nói này của Kiều Vy tiếp tục khiến Tử Du ngạc nhiên còn Vũ thì bỗng cảm thấy trong lòng có một nhát dao đâm xuống. Vũ chỉ đứng bất động ở đấy, khi Kiều Vy chuẩn bị quay người đi, cậu chỉ nói.
- Vy, nếu chúng ta đã không có gì, sao lúc nãy cậu khóc?
Im lặng một lúc, Kiều Vy mới trả lời.
- Chỉ là nhớ lại chút kỉ niệm. Dù hiện tại không còn gì, nhưng khi nhớ lại quá khứ, vẫn cảm thấy có chút cảm xúc, nhưng tất cả chỉ là kỉ niệm thôi.
- Thật sao, Vy Vy?
Lúc này, cô mới quay lại nhìn Vũ. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Ánh mắt của Vũ vẫn cứ ấm áp như vậy, mọi thứ dường như lại trở về cách đây năm năm. Nhưng đồng hành với nó, lại có ánh mắt lạnh lùng, chứa đầy sự thất vọng vào cái buổi chiều khi Vũ nói lời chia tay với cô. Cảm giác ấm áp ngay lập tức chuyển thành một sự chán nản không tên. Đúng sự thật là cô đã mệt mỏi rồi, mệt mỏi đi tìm hình bóng năm xưa, mệt mỏi với việc cứ sống mãi với quá khứ rồi.
- Vũ, có thể nói vì sao cậu quay về không?
- Vì không thể quên được cậu. Lời hứa trước đây, tớ đã thực hiện được rồi.
Lời đã nói ra rồi nhưng lúc này, Vũ mới chợt nhận ra ánh mắt mà Vy Vy dành cho cậu đã khác xưa rồi. Đó không còn là ánh mắt ấm áp, ánh lên nụ cười của năm xưa nữa. Ánh mắt bây giờ chỉ chứa đựng trong nó sự chua xót, nhưng lại vô tình đến kì lạ. Chẳng lẽ, đối với cô bây giờ, cậu không khác gì một người xa lạ sao. Mà không thậm chí còn không bằng một người xa lạ, nếu là người xa lạ thì sẽ không có sự chua xót như vậy.
- Đúng, lời hứa của cậu đã được thực hiện. Nhưng chúng ta đã không còn như xưa nữa rồi. Người đứng cạnh cậu suốt bốn năm qua đã không phải là tớ. Người đứng cạnh tớ ngày hôm nay cũng không còn là cậu nữa rồi Vũ.
- Nhưng vị trí của cậu không ai có thể thay thế được.
- Như thế thì sao? Có thể thay đổi được quá khứ sao?
- Vy Vy…
- Vũ, đừng khiến cả hai đều trở nên khó xử, được chứ? Tạm biệt.
Khi Kiều Vy bỏ đi, Vũ có thể cảm nhận, thế giới của cậu đang sụp đổ. Không thể nào là cậu đã trở về quá muộn chứ, không thể nào. Cậu không tin lỗi lầm của cậu là không thể tha thứ. Cậu nhất định sẽ sửa sai được. Vị trí bên cạnh Kiều Vy, cậu sẽ giành lại được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc