Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 25

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Tạ Tử Tu trầm ngâm một hồi, hỏi: “Lương bao nhiêu?”.
“Gấp bội…”.
Ta Tử Tu thở ra môt hơi, cười nói: “Mạnh tay quá nhỉ”.
Anh cũng biết à! >m<
Tạ Tử Tu điều chỉnh ghế ngồi một chút, để mình đối diện thẳng với cô, rồi nói: “Ừ, thế cô tính sao?”.
Nhan Miêu nhỏ giọng: “…Tôi cũng cảm thấy, lương hơi hấp dẫn một chút…”. Chẳng ai lại ngó lơ được tiền.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tạ Tử Tu mỉm cười: “Nếu cô muốn đi, tôi cũng sẽ không cản cô”.
Nhan Miêu đột nhiên có chút giận dỗi.
“Sao anh không tăng lương cho tôi, giữ tôi lại?”.
Đồ tư bản keo kiệt.
Tạ Tử Tu cười nói: “Chuyện này không miễn cưỡng được, dù tôi trả cô bao nhiêu, nó cũng sẽ trả gấp bội đúng không?”.
“…”. Đáng ghét.
“Còn nữa, tôi đối xử với cô cũng không tồi. Cho nên chuyện này không phải là vấn đề tiền nong”.
… Được rồi, chính xác, tiền lương hiện tại cũng khiến cô thỏa mãn rồi, Tạ Tử Tu cũng chưa hề bạc đãi cô.
Nhưng nếu tăng lương, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Hình như Tạ Tử Tu đọc được suy nghĩ của cô, mỉm cười nói: “Không phải tôi không muốn giữ cô lại, là tôi không muốn lấy tiền để giữ cô”.
Nhan Miêu thật sự muốn khóc, dùng tiền giữ nhân viên có gì mà không tốt chứ! ! Vứt thẳng tờ chi phiếu ra đây, cô nhất định sẽ trung thành tận tâm, tiền hô hậu ủng với anh ta, tới ૮ɦếƭ mới thôi.
Hết giờ làm đi nhờ xe Tạ Tử Tu, lúc qua cửa hàng bánh ngọt, Tạ Tử Tu dừng lại mua miếng bánh Napolitian(*).
(*) Napolitian là một loại bánh ngọt nổi tiếng. Ở Pháp nó được gọi với tên Mille feuille (bánh nghìn chiếc lá hay bánh nghìn tầng vỏ), ở Mỹ người ta gọi là bánh Napoléon, ở Ý được gọi là Naples.
“Cho cô làm bữa khuya nhé”.
“…”. Tự dưng có lộc.
Tạ Tử Tu cười nói: “Tạ Thiếu Duy sẽ không quan tâm thế này đâu”.
Quả nhiên, lấy thứ này để thu phục cô! Đồ tư bản khôn lanh!
Nhưng cô vẫn rất vui. Tạ Tử Tu hiếm khi mua đồ ngọt cho cô. Nhan Miêu cầm miếng bánh ngọt về để trong tủ lạnh, có phần ngạc nhiên vì được quan tâm, đúng là không nỡ ăn.
*** ***
Đời này làm gì có bức tường nào chắn được gió, không biết tin tức truyền ra từ chỗ nào, trong công ty rất nhanh đều nghe phong thanh chuyện Nhan Miêu muốn nhảy việc sang công ty đối thủ.
“Thư kí Nhan bị dụ nhảy việc nha”.
“Mới làm việc chưa lâu đã được ngắm trúng rồi”.
“Hơn nữa người ta không phải kiểu có quyền lắm tiền bình thường đâu”.
“Sao số lại tốt thế cơ chứ”.
“Không biết cô ấy có đi không nhỉ”.
“Chắc chắn rồi, tiền nhiều thế mà”.
“Cũng khó nói lắm…”.
Nhan Miêu có đôi chút xấu hổ, mọi người đều biết rồi, cô lại rơi vào thế bị động. Dưới ánh mắt của quần chúng, có tà tâm cũng phải thu cái đuôi lại, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hơn nữa ngoài việc bàn luận các kiểu ra, Nhan Miêu vẫn luôn cảm giác mọi người còn xì xào chuyện gì khác nữa, mỗi khi cô vừa tới gần thì đám người đột nhiên làm ra vẻ không có chuyện gì, bắt đầu bình tĩnh tản ra hoặc vừa nhìn đông ngó tây vừa uống cafe.
Thậm chí hình như ngay cả Tạ Tử Tu cũng gia nhập vào hàng ngũ bí ẩn, tuy anh ta không nói gì, chỉ giữ bộ dạng mỉm cười, nhưng nếu cùng buôn chuyện với nhân viên, cũng khó tránh khỏi việc tổn hại tới hình tượng của anh ta.
Hôm ấy Nhan Miêu lại thấy Tạ Tử Tu cùng một đám người đứng xây lưng lại với cô ở trong góc. Chờ tới khi đám người hình như đã thỏa thuận xong gì đó, nháo nhác tản ra, Nhan Miêu mới rón ra rón rén áp sát, Tạ Tử Tu vừa quay người lại đã bị cô bắt ngay tại trận.
“Anh Tạ!”.
Tạ Tử Tu bị tóm ngay hiện trường cũng không hoảng hốt, chỉ giấu tay ra sau lưng làm như không có chuyện gì, bình tĩnh cười nói: “Thư kí Nhan”.
“Các anh đang làm gì đó?”.
“Không có gì”.
Nhan Miêu đấu mắt với anh ta môt hồi, đột nhiên lên tiếng chào hỏi với thứ ở sau lưng Tạ Tử Tu: “A, chị Đỗ…”.
Thừa lúc Tạ Tử Tu quay mặt đi, Nhan Miêu vội vàng thò đầu ra đằng sau anh ta.
Thấy rõ thứ trong tay Tạ Tử Tu, Nhan Miêu hiểu ra, đột nhiên thấy rất bực mình, bèn nắm cổ tay anh ta, chỉ vào xấp tiền mặt: “Anh Tạ, chuyện này mà anh lại giấu tôi à!”.
Quá mất nghĩa khí rồi đấy.
Tạ Tử Tu sờ sờ mũi: “À…”
“Cá cược mà lại không gọi tôi!”.
“Ừm…”.
Nhan Miêu lại hỏi: “Đúng rồi, các anh cá cược gì đấy?”.
Tạ Tử Tu khụ một tiếng: “Cá xem cô có nhảy việc không”.
“…”
Đem cô ra cá cược, quá đáng lắm rồi nhé.
Nhan Miêu đương giận dữ, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, bây giờ cửa nào nhiều người cá hơn?”.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Cửa cô nhảy việc. Khoảng một ăn năm mươi”.
“…”. Mọi người có cần nghĩ cô là kẻ mê tiền thế không.
Dù rằng, chuyện ấy đúng là sự thật.
Thế nên, rốt cuộc cái tên “một” kia là kẻ đáng thương nào muốn lỗ đến ૮ɦếƭ chứ.
“Thế tôi cũng đặt một trăm tệ vào”.
Cô làm đương sự, số tiền này không thể không kiếm được.
Tạ Tử Tu cười: “Được”.
“Thế là một ăn năm mươi mốt rồi nhỉ?”.
“Phải”.
Nhan Miêu không khỏi thấy thương cảm, người duy nhất cược cô không nhảy việc kia thật là thảm quá.
Giang hồ đã phong thanh chuyện Tạ Thiếu Duy đã đưa hợp đồng tới tay Nhan Miêu, công ty còn đứng ra thuê cho căn nhà trọ cao cấp, đồng nghiệp đều tính toán phải bắt đầu chuẩn bị tiệc chia tay rồi.
Nhưng kết quả lại khiến tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Hôm đó Nhan Miêu vừa vào công ty, đã liên tục bị chất vấn như kẻ xấu ai gặp cũng ghét: “Sao cô không nhảy việc hả thư kí Nhan?”.
“Hả…”.
Bản thân Nhan Miêu cũng không nói rõ được.
Có lẽ đơn giản là cảm thấy, phải khiến người rất chân thành tin tưởng cô không nhảy việc kia thất vọng, có chút xấu hổ.
Cái sự mềm lòng chẳng hiểu ra sao ấy hại đồng nghiệp đều đấm *** giậm chân, còn hại bản thân cô mất toi một trăm tệ.
Nhưng nói ra, dù cấp trên nhà mình có chỗ này chỗ kia đáng ghét, cũng chẳng có chỗ nào trả lương hào phóng như thế, thực ra cô vẫn thích làm việc cho Tạ Tử Tu hơn.
Khi đưa trà cho Tạ Tử Tu, Tạ Tử Tu cũng hỏi: “Sao cô không nhảy việc?”
“À thì, anh có ơn tri ngộ mà”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Thế à?”.
“Dù rằng bản thân tôi rất cố gắng, nhưng anh cũng dạy tôi rất nhiều thứ, chẳng ai sinh ra đã là thư kí giỏi cả”.
Tạ Tử Tu đưa cô một chiếc phong bì, mỉm cười: “Đúng rồi, đây là tiền thắng cược của cô”.
Nhan Miêu ngây ra: “Hả, không phải tôi thua sao?”.
Tạ Tử Tu cười: “Nhưng tôi thắng”.
“…”. Hóa ra anh ta chính là kẻ thắng đậm bị mọi người nguyền rủa.
“Đây cũng là tiền thưởng cô không nhảy việc”.
Nhan Miêu nhận lấy phong bì, hai tay nâng lên trước ***, lần đầu tiên thấy Tạ Tử Tu đẹp đến nhường này, hào quang lấp lánh sau lưng, tỏa ra vạn dặm.
“Anh Tạ, anh thật sự là đẹp trai quá!”.
Tạ Tử Tu chỉ cười: “Thật sao?”.
*** ***
Nhưng mới đẹp trai xong, hôm sau Tạ Tử Tu lại quay về làm tên tư bản vạn ác.
“Thư kí Nhan, party tối nay, cô đi dự cùng với tôi”.
Nhan Miêu sửng sốt: “Sao tôi phải đi?”.
Buổi party này chính tay cô sắp xếp lịch trình cho Tạ Tử Tu, đương nhiên biết đó là vũ hội hóa trang mang tính chất cá nhân thôi, không liên quan chút nào tới việc công ty hết.
Tạ Tử Tu cười nói: “Vốn dĩ tôi có thể mang vị hôn thê của mình tới làm bạn nhảy. Nhưng, rốt cuộc là ai khiến tôi thất vọng, tới bây giờ vẫn chưa tìm được người hả?”.
Nhan Miêu đành nặn ra nụ cười: “Thưc ra, ở đó cũng nhiều người đẹp lắm, tới lúc đó anh có thể nhảy đại với một cô mà…”.
Tạ Tử Tu cười cười: “Cô muốn người ta chứng kiến tôi giờ vẫn còn lẻ bóng đơn chiếc sao?”.
Nhan Miêu lại run lên vì nụ cười của anh ta. Được rồi, thể diện của sếp rất quan trọng.
Nhưng tối nay cô có hẹn ăn cơm với Nhan Tử Thanh, với cô mà nói cũng rất quan trọng, trước đó cô còn xin phép Tạ Tử Tu tối nay không làm thêm giờ.
Dù sao thì, tới lúc đó cô tháo pin điện thoại ra, không để Tạ Tử Tu tóm được, Tạ Tử Tu cũng chẳng làm gì được cô.
Đương lúc cô còn tính toán, Tạ Tử Tu mỉm cười: “Nếu cô to gan dám để tôi xấu mặt, Nhan Tử Thanh sẽ biết có người yêu thầm anh ta”.
Lại nữa rồi!
“Anh, anh không thể đổi chiêu khác à?”.
Tạ Tử Tu cười: “Chiêu này vẫn còn tác dụng, sao tôi phải đổi?”.
Đúng thật là… lưu manh điển hình.
Thế nên ngày hôm ấy, từ sáng sớm Nhan Miêu đã rất ủ rũ.
Cứ liên tục ra vào phòng làm việc của Tạ Tử Tu, anh ta còn phê bình cô liên hồi: “Thư kí Nhan, tôi hy vọng cô nghiêm túc một chút, đứng cạnh tôi không được dưới mức tiêu chuẩn quá đáng”.
“…”
“Đứng thẳng lên, vốn đã chẳng có dáng rồi, còn gù lưng!”.
“…”
“Được rồi, hôm nay cho cô tan làm sớm, đi chăm sóc sắc đẹp, tối nay trang điểm cho ra dáng chút”.
Nhan Miêu uể oải về nhà, bắt đầu cố gắng chăm chút cho mình theo chỉ thị của sếp.
Lúc nào cũng bị Tạ Tử Tu chê khó nghe như thế, lúc soi gương, máu trong người cô trào lên, phải nghiên cứu mặt mũi mình cẩn thận rõ ràng.
Thực ra theo quan điểm truyền thống mà nói, ít nhiều gì thì cô cũng được xem là thanh tú đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ, mũi nhỏ, mắt đen, da vừa mỏng lại mịn màng, còn có mái tóc đen dày, lần nào Pu'i tóc trước khi đi làm cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Nhưng đây là vẻ đẹp phương Đông truyền thống, chẳng chỗ nào giống vẻ đẹp quốc tế hóa lộng lẫy như Đỗ Duy Duy.
Tạ Tử Tu quen nhìn người đẹp châu u rồi, khẩu vị đã Tây hóa triệt để, chẳng trách thấy cô rất xấu, cả ngày moi móc cô cũng coi như hợp lý.
Giờ nhớ tới lời dặn dò của Tạ Tử Tu, Nhan Miêu đành cắn răng mang một tấm mặt nạ dưỡng da cao cấp Thư Cán tặng vẫn chưa dùng tới ra đắp. Vừa đắp vừa đau lòng, dù sao đắp rồi cũng không với tới tiêu chuẩn của Tạ Tử Tu, tội gì phải lãng phí như thế chứ, mặt nạ này cũng là tiền mà, lại không được thanh toán cho.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc