Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 24

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Mấy ngày trôi qua, Nhan Miêu là người mệt nhất, từ đầu tới cuối cứ chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ, lúc đám người Tạ Thiếu Duy hết ăn lại uống thì cô bận rộn phiên dịch, lúc đám người Tạ Thiếu Duy ngủ say thì cô phải chuẩn bị tài liệu, trước thì sắp xếp, sau thì thu dọn, bận tới mức không có thời gian tới cửa hàng dược mỹ phẩm vơ vét ít đồ.
Nhưng dù thế nào cũng phải hoàn thành công việc, quay về còn có thể ăn nói với Tạ Tử Tu.
Hôm nay từ Tokyo về không cần tới thẳng công ty, xuống máy bay, mọi người chia tay mỗi người một ngả.
Nhan Miêu kéo hành lý, trong lòng chỉ còn suy nghĩ “về nhà ngủ bù một giấc”, mới đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy cái giọng không biết khách sáo của Tạ Thiếu Duy ở đằng sau gọi lại: “Này”.
Nhan Miêu đành ngoái đầu lại: “Có chuyện gì?”. Hẳn là, lại có chuyện gì thế?
Xem ra Tạ Thiếu Duy chẳng biết lại giận dỗi gì, lát sau mới lên tiếng: “Thực ra tôi không có thành kiến gì với cô hết. Thái độ của tôi với cô trước đây không tốt, cũng chỉ vì cô làm việc cho Tạ Tử Tu thôi”.
“Ờ…”.
Ý của từng chữ cô đều hiểu, nhưng không hiểu nghĩa câu này của cậu ta là sao.
“Cô tới công ty tôi làm thì sao?”.
“Hả?”.
“Bất kể Tạ Tử Tu trả lương cho cô bao nhiêu, tôi trả gấp bội”.
“…” Tự dưng, bị dụ dỗ!
Cám dỗ của kiểu “trả lương cao” thế này khiến kế hoạch ngủ bù của Nhan Miêu tan thành bong bóng.
Nửa ngày còn lại cô đều ở nhà ngẫm nghĩ, gấp bội, là gấp bội, gấp bội đó!
Nhưng cô chưa đến mức bị tiền làm mờ mắt, chưa hoàn toàn tin tưởng thành ý của Tạ Thiếu Duy. Rõ ràng cậu ta vừa thấy cô đã bực bội, sao còn tốn tiền cho kẻ luôn khiến mình bực chứ?
Trừ phi… Tạ Thiếu Duy định dụ dỗ cô qua đó, rồi lại đuổi việc cô, khiến cô không quay lại được bên nào hết?
Lắt léo thật đấy, cô không bị mắc bẫy đâu.
Tới tối, Nhan Miêu đột nhiên lại nhận được điện thoại.
Giọng đối phương cứng nhắc: “A lô, cô nghĩ thế nào?”.
“À…”. Nhanh quá rồi đấy, làm gì chỉ cho người ta có mấy tiếng suy nghĩ thôi hả.
“Này… tôi rất chân thành đấy”.
“Thật à? Chẳng lẽ không phải cậu tính toán, tôi vừa đổi công ty bèn lập tức đuổi việc, báo thù hả?”.
Tạ Thiếu Duy rõ ràng là rất bực mình: “Mẹ kiếp, nếu cô đã ngại, chúng ta có thể ghi vào hợp đồng, bảo đảm vĩnh viễn không đuổi việc cô”.
Nhan Miêu ngẫm nghĩ một lát, vẫn thấy không ổn: “Thế… nhỡ cậu nghĩ cách ép tôi từ chức…”.
Tạ Thiếu Duy chửi một câu “Cô coi tôi là X người gì hả?!”. Rồi cúp máy luôn.
Nhan Miêu trầm tư cầm di động.
Hình như… đối phương thật lòng.
… Mà đãi ngộ như thế cũng quá tốt rồi đấy.
Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Nhan Miêu quay lại công ty làm việc đúng giờ, đã mấy ngày không gặp Tạ Tử Tu rồi, gặp lại anh ta, cảm thấy trước mắt lại sáng lóa.
Thực ra trông Tạ Tử Tu vẫn thế, gì mà trở nên đẹp trai hơn, có khí chất hơn, thậm chí trắng hơn, đều là ảo giác của cô thôi.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó, cô mới có cảm giác chân thực, đã quay lại với thực tại.
“Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi”.
“Chuyện phải làm thôi”.
“Đúng rồi, email báo cáo của cô cho tôi, hình như thiếu một bức”.
“À…”. Vừa nhắc một cái thì Nhan Miêu sực nhớ ra, hình như có lẽ là vì mình bận quá mà để sót mất. Nhưng, Tạ Tử Tu vẫn thận trọng thật đấy.
“Tôi nghĩ, hoạt động của mấy ngày đó đều viết hết trên bảng lịch trình, hóa đơn cũng backup”, phần giấy tờ, các loại tài liệu đều chuẩn bị đầy đủ, mấy thứ vụn vặt cá nhân, cô không có ấn tượng lắm, “Cái khác tôi không nhớ, chuyện này quan trọng sao?”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Không sao. Cô cũng có cuộc sống cá nhân mà”.
“À… ”
Nhan Miêu lập tức nhớ ra Tạ Thiếu Duy, không hiểu sao lại hơi chột dạ.
Làm sao đây, thẳng thắn hay không thẳng thắn mới được nhỉ?
Chuyện còn chưa ra ngô ra khoai, nếu thành thực kể cho cấp trên nghe chuyện mình bị dụ
nhảy việc, không phải là tự tìm đường ૮ɦếƭ à. Nhưng có chuyện giấu giếm Tạ Tử Tu, *** cô như bị đá đè, chẳng làm sao mà thoải mái được.
Khi cô còn lo lắng bất an, Tạ Tử Tu đã hạ Pu't kí, nói: “Tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi”.
“… Lại muốn tôi trả tiền ạ?”.
Tạ Tử Tu cười: “Không, đây là tiệc tẩy trần cho cô”.
Nhan Miêu mới yên tâm: “Được thôi!”. Ăn chùa uống không, không đi là thiệt.
*** ***
Mấy món Tạ Tử Tu gọi rất xứng với sức ăn của cô. Mấy ngày trời Nhan Miêu ăn sushi cá sống, đậu phụ chần nước sôi, giờ có thể ăn thịt gà hầm cay kèm bánh khoai tây rán, cá sông Ô Giang, cả đĩa lớn tiết vịt xào cay, ếch xào khô, canh cá chua, bí đỏ nấu mật và cải thảo xào cay nóng hôi hổi, còn có nước dương mai ép tráng miệng, cô mừng tới phát khóc.
Vẫn là Tạ Tử Tu hiểu sở thích của cô, vẫn là cấp trên nhà mình dịu dàng.
Đương khi càn quét ăn uống, trên tay, trong mắt, ở mồm Nhan Miêu đều bị nhồi nhét môt đống, chỉ còn tai rảnh rang thì đột nhiên nghe Tạ Tử Tu nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói, cô với Tạ Thiếu Duy…”.
“Hả…”.
Nhan Miêu vừa gắp được miếng thịt gà đã để rơi ngay vào cốc, nước dương mai bắn văng cả ra. Hốt hoảng định lấy khăn giấy lau lại không cẩn thận làm đổ hết cả cốc nước.
Tạ Tử Tu đưa khăn giấy sang để cô khỏi lóng ngóng tay chân, hỏi: “Sao thế?”.
Nhan Miêu vốn đang chột dạ, lúc cầm khăn giấy lại chạm phải ngón tay ấm áp của anh ta, bèn càng hoảng hốt hơn: “Không, không sao cả…”.
Tạ Tử Tu mỉm cười, cũng không nhắc nữa, hai người đều coi như chưa có câu nói kia, bắt đầu chuyên tâm gắp rau nhúng ăn kèm trong món canh cá chua.
Sau bữa ăn chùa, Ta Tử Tu lai đích thân đưa cô về nhà. Nhan Miêu lên tầng vào nhà, rồi bật đèn kéo rèm cửa sổ ra liếc nhìn xuống dưới, xe Tạ Tử Tu vẫn đậu ở đây.
Nhan Miêu không khỏi nghĩ, Tạ Tử Tu vẫn là ông chủ tốt quan tâm tới nhân viên.
Nhoài người ở cửa sổ được một lát, thấy chiếc xe kia vẫn đậu im như thế, Nhan Miêu thực sự nghi ngờ anh ta đang thả neo. Rồi cô nhận được điện thoại của Tạ Tử Tu.
“Thư kí Nhan, nếu cô có chuyện muốn nói với tôi, tôi lên nhà một lát”.
“Ừm, được…”.
Tiếp đón cấp trên trong căn nhà thuê bé tẹo, Nhan Miêu hơi lo lắng, nhưng vẫn mở cửa cho anh ta. Mà Tạ Tử Tu vào nhà cũng không ngồi xuống hay hỏi han khách sao gì, mở miệng hỏi luôn: “Cô thấy Tạ Thiếu Duy thế nào?”.
Nhan Miêu không nghĩ ra nổi thâm ý trong câu hỏi này của anh ta, chỉ có thể dè dặt trả lời: “…Cũng… tạm…”.
Tạ Tử Tu nhìn cô bằng khóe mắt hơi xếch lên của mình: “Cũng tạm là sao hả?”.
Nhan Miêu run rẩy: “…Là… cũng tạm…ấy…”.
Đây cũng là nói thật, cô không có cảm nhận quá chính xác với Tạ Thiếu Duy.
Cái tật khiêu khích cô trước đây tất nhiên là rất đáng đánh, rất đáng ghét, nhưng trừ lần đó ra cũng xem như chưa làm gì bậy bạ cả.
Hơn nữa, nói sao thì cậu ta vẫn là em trai của Tạ Tử Tu. Dầu quan hệ của hai anh em họ có nồng nặc mùi thuốc S***g, thì với cô mà nói, Tạ Thiếu Duy cũng là người có một nửa quan hệ huyết thống với Tạ Tử Tu, muốn ghét cậu ta một cách triệt để cũng không nổi.
Tạ Tử Tu trầm ngâm một lát, rồi nói đơn giản: “Nó không hợp với cô”.
“Hả?”.
“Cô mà lại bốc đồng như thế, tôi cũng rất bất ngờ”.
… Cũng đâu bốc đồng chứ, cô còn chưa đồng ý nhảy việc mà.
“Tuy tôi không có tư cách can thiệp, nhưng tôi không muốn tới lúc đó cô lại hối hận”.
“À ”
“Nó không thể chân thành được”.
A… quả nhiên Tạ Tử Tu cũng thấy động cơ ẩn giấu trong việc dụ dỗ nhảy việc sao?
“Tôi hy vọng cô nhìn cho rõ, suy nghĩ lại rõ ràng. Hoàn cảnh nhà họ Tạ còn phức tạp hơn những gì cô biết nhiều, nó không thể trả giá vì cô nhiều như thế, đây thực sự không phải là con đường cô nên đi”.
“…”
Nhảy, nhảy việc phức tạp như thế à.
“Đừng tùy tiện nhảy xuống hố. Cô lại không thông minh”.
Nhan Miêu chỉ bị tín hiệu kiểu “chuyện rất nghiêm trọng, rất nghiêm túc” phát ra từ anh ta dọa cho kinh hồn bạt vía, hai người nhìn nhau một hồi, Tạ Tử Tu đột nhiên nhướn mày, bất ngờ vươn tay Pu'ng mạnh lên trán cô một cái.
Nhan Miêu không thể tránh được, ôm đầu “á” lên một tiếng.
૮ɦếƭ mất, Pu'ng cũng mạnh quá rồi đấy! Cái gã này đúng là xứng đôi vừa lứa với Đỗ Duy Duy.
Tạ Tử Tu sau chuyến tới thăm đặc biệt bắn tiếng răn đe trước, bèn đi mất. Nhan Miêu chui vào ổ chăn, càng nghĩ càng thấy có lỗi với Tạ Tử Tu.
Đâu có ông chủ nào gần gũi bình dị, chân thành tận tình khuyên bảo cô như thế, huống chi chỗ nhà cô thuê còn không có thang máy, anh ta phải leo tới tận bảy tầng nữa.
Hôm sau đi làm, Nhan Miêu tới đưa danh sách khách dự tiệc cho cấp trên thì thấy Tạ Tử Tu đang ngồi trước cửa sổ, tựa vào lưng ghế, trông không có vẻ tập trung cho lắm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút uể oải.
Ánh nắng xuyên qua khe hở cửa chớp chiếu vào, bóng nắng loang lổ in lên mặt anh ta, vẻ đẹp có chút không thực.
Hình ảnh đúng là rất bổ mắt, nhưng cô không tới để thưởng thức mỹ nam.
“Anh Tạ”, Nhan Miêu cố lấy dũng khí, “Thực ra, anh không nghe nhầm đâu”.
“Hử?”.
“Tạ Thiếu Duy, cậu ấy với tôi đúng là…”
Tạ Tử Tu thu lại ánh mắt uể oải, quay đầu nhìn cô chăm chú.
Nhan Miêu khó thở: “Đúng là cậu ấy nói với tôi, muốn tôi tới làm cho công ty của cậu ấy, trả lương cao cho tôi”.
Tạ Tử Tu im lặng không nói gì.
Nhan Miêu thấp thỏm một lát, nghe anh ta nói: “…Là thế à?”.
“…”
Không thì… còn có thể là gì nữa?
Tuy Tạ Tử Tu vẫn luôn áp bức cô, nhưng cô không nghĩ anh ta là kiểu cấp trên tính toán sau lưng, gây khó dễ cho cô, nói thật với anh ta thế này, trong lòng mình cũng thoải mái hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc