Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 20

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Kết quả của việc chặn đường lần này không nói cũng biết, ngay cả Tạ Tử Tu cũng bởi vậy mà bi ám ảnh.
“Thư kí Nhan…tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi”.
Nhan Miêu còn đương nỗ lực ăn sườn lợn nướng tươi ngon nhiều sốt, bổ sung năng lượng tiêu hao cả ngày hôm nay: “Không thì anh cho rằng tôi ăn nhiều như thế là lãng phí thức ăn, không khỏe lên được tí gì à?”.
Nếu không có thể lực như tuyển thủ điền kinh, làm sao cô dắt Darwin vừa ra khỏi cửa đã vui vẻ quá độ đi dạo nổi chứ, nếu là con gái bình thường, nhãng ra một cái là để nó chạy mất tiêu rồi.
“Hơn nữa, anh trai tôi là cảnh sát, đương nhiên tôi biết thuật phòng thân rồi”.
“…”
“Còn nữa, hồi tôi còn học trung học đã là thành viên của câu lạc bộ taekwondo, câu lạc bộ taekwondo trường tôi mạnh lắm, thế nên năm nào cũng thu hút rất nhiều học sinh tới học, tất cả đều miễn phí. Nếu tham gia thi đấu có giải, ngoài tiền trợ cấp thì tiền thưởng của câu lạc bộ cũng khả quan lắm. Nhưng hội viên quá đông, muốn được đại diện đi thi đấu, nhất định phải có trình độ hạng nhất hạng nhì mới được, tôi rất cố gắng học đấy”.
“…”
“Hồi đại học, tôi còn kiêm chức huấn luyện viên đội taekwondo, kiếm ít tiền tiêu vặt đấy”.
“…”
Cuối cùng Tạ Tử Tu mới khụ một tiếng: “Thư kí Nhan, tôi cảm thấy phải tăng lương cho cô”.
Nhan Miêu lập tức vui vẻ ra mặt: “Thật không? Vì tôi đánh Tạ Thiếu Duy giúp anh à?”.
Tạ Tử Tu mỉm cười đáp: “Tạm cho là thế đi”.
Tạ Thiếu Duy lớn tới thế này rồi mà lần đầu tiên bị con gái đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng không sức phản kháng. Ấn tượng khó mà không khắc sâu.
Mà sợ một đứa con gái vì bị cô ta đánh cho không bò dậy nổi – chuyện này nói ra đúng là quá mất mặt, đại thiếu gia như Tạ Thiếu Duy có đánh ૮ɦếƭ cũng không chịu nhận thua người đó.
Thế nên thái độ Tạ Thiếu Duy dành cho Nhan Miêu rất phức tạp. Trong lòng đã có sợ hãi, lại không muốn để người ta nhận ra. Không những không thể tỏ ra yếu thế, mà lúc nào cũng phải giữ tư thế khiêu khích, mới có thể vãn hồi được lòng tự trọng.
Sáng sớm hôm sau, hai bên oan gia ngõ hẹp lại tình cờ ***ng nhau trong sân. Nói là oan gia ngõ hẹp chứ kỳ thực sân vườn rộng rãi, ở giữa còn cách đài phun nước, nếu muốn, hai bên hoàn toàn có thể không nhìn thấy nhau, cứ thế mà đi qua.
Nhưng Tạ Thiếu Duy nhìn thấy Nhan Miêu thì cảm giác hận thù còn chưa tan, bèn trừng mắt lườm cô trước, không thấy phản ứng gì lại hung hăng giơ ngón giữa lên khiêu khích với cô.
Nhan Miêu ngẫm nghĩ, giơ hai ngón tay lên, làm động tác “cắt cắt”.
Mặt Tạ Thiếu Duy xám ngoét, lập tức bỏ đi.
Tạ Tử Tu đứng cạnh cảm khái: “…Thư kí Nhan, tôi đúng thật được thơm lây”.
Nhan Miêu khiêm tốn đáp: “Quá khen quá khen”.
Để tỏ lòng khen ngợi, Tạ Tử Tu bèn tự lái xe đưa Nhan Miêu ra đường cao tốc, đi ngắm biển. Thực ra mục đích chính là để cô ăn một bữa hải sản ngay tại chỗ đánh bắt, ăn cho thỏa thích, đền bù cho chuyến đi vất vả mà chẳng được gì hôm qua, tiện thể “an ủi”.
Lúc xuất phát thời tiết không đẹp lắm, trời hơi mưa, cũng không dám chạy xe quá nhanh. Mãi tới khi chạy đến đoạn đường vắng, trời mới sáng lên, có thể nhìn thấy vách núi và sóng biển bên kia đường cao tốc.
Tạ Tử Tu hạ mui xe xuống, ánh nắng từ từ rót đầy trong xe, gió biển cũng tràn vào, mang theo hơi ẩm có chút mặn mòi.
Thời tiết đẹp đến bất ngờ, lộ trình nhẹ nhàng thoải mái, ngoài tiếng chim thi thoảng vang lên thì không gian thật vắng vẻ, yên tĩnh, không có chiếc xe nào khác chạy qua. Đường không rộng nhưng khá bằng phẳng.
Tạ Tử Tu kiên nhẫn đi hết một đoạn, cuối cùng cười nói “Ngồi vững nhé”, rồi đóng mui xe, nhấn mạnh chân ga, phóng vọt đi.
Trên đường có mấy khúc quanh rộng hẹp lên xuống ngang sườn núi hình chữ S, chữ U, thế nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ của xe, Tạ Tử Tu bẻ lái thanh thoát như nhấc tay hạ dao, không hề lưỡng lự, như đi vào chốn không người.
Cảm giác tốc độ tuyệt đỉnh này khiến người ta ham mê như say R*ợ*u.
Được một lát, Nhan Miêu để ý thấy chiếc Lamborghini trong gương chiếu hậu đang theo sát, cô có chậm hiểu cũng cảm thấy hình như đối phương có ý đối địch.
“Chiếc xe kia muốn làm gì thế?”.
Tạ Tử Tu đáp: “Đó là xe của Tạ Thiếu Duy”.
“…Cậu ta muốn đua xe với chúng ta sao?”. Hay là muốn đâm xe cùng ૮ɦếƭ cả đôi?
Tạ Tử Tu cười cười liếc nhìn cô: “Cô muốn đua à?”.
Nhan Miêu do dự: “Có thể đua được sao? Tôi cảm thấy xe của cậu ta hình như khá lợi hại…”.
Nhìn dáng chiếc xe Lamborghini kia hùng hùng hổ hổ, chắc đã có sự chuẩn bị, muốn quyết đấu một trận. Ai giống bọn họ, chỉ vì muốn ăn hải sản sớm hơn một chút mà phóng xe nhanh.
Tạ Tử Tu mỉm cười.
Từ từ giẫm mạnh chân ga, lực đẩy mạnh mẽ lao lên từ đuôi xe trong nháy mắt, nguồn lực mạnh mẽ như vậy dường như có thể truyền vào thân thể. Nhan Miêu chỉ cảm thấy tóc gáy mình cũng dựng ngược lên theo chiều tăng của tốc độ.
Chiếc Poscher lập tức như con quái thú trên xa lộ, khi động cơ tăng áp hoạt động toàn lực, sức máy mạnh mẽ hòa cùng tiếng gầm gào của ống xả và động cơ. Chỉ trong phút chốc, vận tốc xe đã ở mức hai trăm dặm một giờ.
Với công dân tốt, sống và làm theo pháp luật như Nhan Miêu mà nói, vận tốc này thật đúng là muốn ૮ɦếƭ. Không kêu trời cũng phải gọi cảnh sát. Nhưng vì xe do Tạ Tử Tu lái nên cô không hề cảm thấy sợ thứ bão táp này, chỉ chăm chú nhìn thẳng phía trước.
Lại vòng qua một khúc quanh nữa, Tạ Tử Tu đột ngột bẻ tay lái, Nhan Miêu chỉ nghe thấy tiếng rin rít rất nhỏ của bánh xe, chưa kịp phản ứng, xe đã vòng qua một khúc cua ngon lành.
Trên con đường vẫn còn ẩm ướt, cả xe lẫn người đều tốc độ và bình tĩnh, mỗi động tác đều chính xác tới độ quả thực có thể khiến người ta nổi da gà.
Xe của Tạ Thiếu Duy vẫn bị ép lại đằng sau, không cách nào vượt qua bọn họ.
Lại vòng qua một khúc cua, bọn họ vẫn thuận lợi vượt lên trước như cũ, giành đường. Nhan Miêu đang nghĩ cậu thiếu gia trẻ tuổi phơi phới kia không biết tức tới mức nào thì đuôi xe thình lình bị đâm một cái.
Nhan Miêu sợ hãi, phản ứng đầu tiên là: “Anh Tạ, xe này anh đã đóng bảo hiểm chưa?”.
Tạ Tử Tu cũng liếc nhìn gương chiếc hậu, vội vàng đánh tay lái: “Thằng nhóc này điên thật rồi”.
Chiếc Lamborghini lại đuổi tới, ***ng thêm lần nữa không chịu buông tha.
Đua xe mà cũng có thể đua tới mức thẹn quá hóa giận, cũng không sợ xảy ra tai nạn ૮ɦếƭ người, Nhan Miêu quả thực hoài nghi cậu thiếu gia kia lớn lên nhờ ăn ***, hơn nữa còn ăn quá nhiều, thế nên trong đầu toàn là ***, không có chỗ mà suy nghĩ nữa.
Nhan Miêu không kìm được mà ngoái đầu lại, giận dữ hét lên, chẳng quan tâm cậu ta có nghe được hay không: “Này, đủ rồi đó, thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia.. .”.
Xe lại vòng qua một khúc quanh, Nhan Miêu cũng cảm thấy xe va chạm chấn động liên tục, nó đã không còn cách nào đối phó được với khúc quanh trên đường ở tốc độ này nữa rồi, còn tiếp tục thì sẽ xảy ra chuyện thật.
Thật là… sao đây hả trời, rõ ràng hôm nay cô ra ngoài chỉ để ăn hải sản thôi mà!
Thấy vách núi ở ngay trước mặt, chỉ trong chớp mắt, Tạ Tử Tu đột ngột phanh gấp xe lại, Nhan Miêu không ngờ với tốc độ ૮ɦếƭ người như thế mà cũng có thể phanh gấp như vậy, dù có thắt dây an toàn vẫn suýt nữa bị đập lên cửa kính phía trước.
Còn chưa hoàn hồn đã thấy xe của Tạ Thiếu Duy mất khống chế vượt qua bọn họ rồi đâm thẳng vào vành chắn an toàn.
Nhan Miêu sợ tới nỗi tiếng hét cũng nghẹn lại trong cổ. May mà chiếc xe đâm vỡ vành chắn nhưng không bị trượt ra ngoài, còn kẹt lại ở đấy, tóm lại là không bị rơi xuống vách núi.
Tạ Tử Tu lập tức kéo cô dậy, vội vàng xuống xe dưới ánh nắng gay gắt gần như không thể mở mắt ra nổi. Tạ Thiếu Duy cũng vật lộn chui ra khỏi xe, ánh nắng chiếu trên gương mặt trắng bệch của cậu ta.
Chiếc Lamborghini mắc kẹt bên vách núi, khói bốc lên mù mịt, ba người nhất thời đều kinh hoảng chưa trấn tĩnh lại được, không còn gì để nói.
Trận chiến đua xe này tuyên bố kết thúc qua loa với kết quả hai bên đều thiệt hại.
*** ***
Nỗi căm phẫn khó hiểu, quyết chí phân cao thấp, không đội trời chung ban nãy gần như đã
tiêu biến hết trong cú va chạm kinh hoàng.
Tạ Thiếu Duy không lên tiếng, Tạ Tử Tu vẫn là kẻ không hiện vui buồn lên mặt, Nhan Miêu cũng không ầm ĩ nháo nhào, mọi người đều không hẹn mà cùng giữ bầu không khí im lặng.
Vẫn là Tạ Tử Tu móc di động ra trước gọi xe móc và người tới đón bọn họ.
Nhưng cứu hộ cũng không thể tới ngay lập tức, trong lúc chờ đợi, ba người cũng chỉ có thể nhìn nhau trong bầu không khí im lặng có chút chán nản này.
Không tìm đâu ra chỗ có thể tránh nắng trên đoạn đường này, mặt đất đã nóng hầm hập dưới ánh nắng chói chang, nước mưa trên đường buổi sáng hiển nhiên đã bị bốc hơi hết, dù có gió biển thổi tới cũng chẳng thấy mát chút nào.
Bị hoảng sợ, lại chỉ có thể trơ mắt phơi khô dưới nắng gắt, mùi vị cũng không hề dễ chịu.
Tạ Tử Tu cúi đầu hỏi: “Vẫn ổn chứ?”.
“Ừm…”.
“Sợ lắm hả? Tôi không nên đua xe”.
“Không sao mà”. Nhan Miêu cho anh ta xem tay chân mình, “Anh xem, không run tí nào
nhé”.
Cũng không biết thần kinh của cô quá vững, hay là quá tin vào kỹ thuật lái xe của Tạ Tử Tu, trừ lúc hoảng hốt tới độ tim ngừng đập một nhịp khi tận mắt thấy xe Tạ Thiếu Duy suýt nữa rơi xuống vực, những lúc khác cô lại vô cùng hưởng thụ.
Tạ Tử Tu mỉm cười, Nhan Miêu thấy anh *** khoác ra, trùm lên đầu cô che nắng, vội vàng nói: “Anh Tạ, tôi có mang ô đây”. Rồi lôi một bao vải màu xanh da trời chấm bi dài hơn mười centimet từ trong túi ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc