Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 19

Tác giả: Lam Tiểu Miết

Mà đáng ghét là trông thế này cũng rất đẹp.
Nhan Miêu ngẩng đầu tới khi cổ tê rần rần, mắt cũng hoa lên, nhưng Tạ Tử Tu vẫn kiên nhẫn lách ca lách cách sửa sang, không thấy nhàm chán.
Khi Tạ Tử Tu cúi xuống, cô vẫn ngơ ngơ giữ nguyên tư thế khiến cổ tê nhức, bốn mắt không hẹn mà gặp nhau.
Tạ Tử Tu mỉm cười nói: “Sao thế?”.
Bắt gặp ánh mắt của anh ta, đột nhiên Nhan Miêu có chút hoảng hốt: “À… sao anh thích làm vườn thế?”.
Tạ Tử Tu cười đáp: “Cây cỏ rất kì diệu. Một hạt giống nhỏ, nhưng cuối cùng có thể lớn lên thành một loài hoa. Đây là sự kì diệu của tạo hóa”.
“Ừm…”.
Tạ Tử Tu lại cười cười, dịu dàng nói: “Cô cũng cảm nhận sự thần kì ấy một chút đi”.
“Hả?”.
“Là đi cầm xẻng tới đây, cùng làm với tôi”.
“…= =”.
Tạ Tử Tu đưa cô dạo một vòng trong vườn, dạy cô nhận biết không ít loại cây cối, cùng kiến thức tỉa cây, làm cỏ căn bản.
Nhan Miêu lấy xẻng cầm tay be bé tỉ mỉ xới đất trong một cái bồn hoa lớn.
Được nửa thì Tạ Tử Tu nhận điện thoại, nói: “Cô cứ từ từ làm nhé, tôi ra ngoài có việc một lát”.
Nhan Miêu làm cỏ một hồi, vừa mệt vừa chán, đang ngồi mệt rũ ra trong đám hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng người nói: “Cái đó cũng bị hắn giành trước à? Bọn mày làm cái quái gì thế? Bữa nào cũng ăn cứt à?”.
Gã còn lại sợ sệt đáp: “Cậu Tạ, chúng tôi cũng không biết chuyện thế nào, rõ ràng đã sắp đặt xong rồi, cũng không để truyền ra ngoài, đâu ngờ được…”.
Người kia rõ ràng phát cáu: “Tao X, cái tên Tạ Tử Tu XX đẻ ra, đê tiện X, tao X nó XX…”
Nhan Miêu ngồi nghe Tạ Thiếu Duy văng tục chửi sếp của mình một trận. Có mấy từ cô mới nghe lần đầu, cũng không hiểu nghĩa, chỉ có thể nói vốn từ vựng của cậu ta rất phong phú, thật sự khiến cô mở rộng tầm mắt, đây cũng là một loại tài năng ấy nhỉ.
Sau khi chửi bới Tạ Tử Tu một trận vuốt mặt không kịp, trước mắt lại là khu vườn Tạ Tử Tu tự tay chăm sóc, càng khiến cậu ta bước thêm một bước, nhìn cảnh sinh tình.
“Một thằng đàn ông lại dính tới thứ này, rõ buồn nôn, nhất định là thằng gay”.
Nhan Miêu thực sự không hiểu logic của đám đàn ông, hình như đôi bên công kích nhau đều thích rủa đối phương là gay, từ này cũng có lực sát thương sao?
“Phá cái giàn rác rưởi này đi, đập được thì đập hết cho tao, châm lửa đốt sạch”.
Ầy, nếu Tạ Tử Tu quay lại phát hiện vườn bị phá, sẽ càng có lý do trừ sạch tiền lương, tiền thưởng của cô mất.
Nhan Miêu đành thả cái xẻng cầm tay ra, đứng phắt dậy.
Có người đột nhiên nhảy ra từ đám hoa cỏ, cũng khiến một đám người khí thế hừng hực hoảng sợ.
Tạ Thiếu Duy tĩnh trí lại đầu tiên, mắng: “Con ngốc ૮ɦếƭ toi, mày trốn ở đó làm gì hả?”.
Nhan Miêu khách sáo đáp lại: “Cậu Tạ, cậu chửi bới cũng đủ rồi, động tay phá đồ làm gì, quá đáng lắm đó”.
“Mày tuổi gì hả, con ngu đần ૮ɦếƭ tiệt, cút X nó sang bên cho tao”.
Trẻ con bây giờ mất lịch sự quá rồi đấy.. .= =
“Nếu tôi đã ở đây, cậu đừng hòng động vào đồ của anh Tạ”.
Vừa nghe cô nói nghiêm túc hiên ngang như thế, đám người đều phá ra cười chế nhạo.
Tạ Thiếu Duy nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu thô lỗ: “Tao nói cho mày biết, đừng có vớ vẩn, không thì bọn tao cũng đánh luôn cả mày đấy”.
“…= =”.
Nhan Miêu không thèm đấu khẩu với bọn họ, chỉ chậm rãi mở thùng dụng cụ cạnh tay ra, để lộ cả hộp cưa, kéo sáng lóa ngay ngắn bên trong.
Trong ánh mắt chăm chú của đám người đang im lặng, cô nhẹ nhàng nhấc cái cưa điện lên bằng cánh tay mảnh khảnh, mở công tắc, cưa điện lập tức “rừm” một cái bắt đầu chuyển động nhanh.
Trong nháy mắt, cả đám người đều đơ ra như tượng.
Được mấy giây, Tạ Thiếu Duy vẫn là người nở nụ cười trước: “Này cô em, thứ này nguy hiểm lắm, lát nữa mà tự làm mình bị thương thì đừng có khóc đấy”.
Nhan Miêu nghĩ nghĩ, tắt cưa điện đi, đặt xuống. Tạ Thiếu Duy thở phào bước tới gần cười nói: “Cô biết thứ này dùng thế nào không? Đừng tự phô trương ra vẻ, thấy máu thì cô là người đầu tiên ngất thôi”.
Câu nói còn chưa dứt, Nhan Miêu đã lấy tư thế phóng phi tiêu ném một cái gọn ghẽ dứt khoát, chiếc cưa tay bay “vù” sượt qua tai cậu ta, “phập” một tiếng ghim lên giá gỗ đằng sau.
“…”
Tạ Thiếu Duy giữ nguyên tư thế ૮ɦếƭ cứng tại chỗ, những người khác cũng nhất thời đều á khẩu.
Nhan Miêu thành thực nói: “Cậu Tạ, mấy thứ nguy hiểm này chỗ tôi còn nhiều lắm”.
Trong bầu không khí im lặng, Tạ Thiếu Duy nhanh chóng đánh giá sơ qua tình hình. Đối tượng bọn họ muốn phát tiết ban đầu cùng lắm chỉ là mấy thứ thực vật không phản kháng được. Giờ nếu bất ngờ khiến bản thân đổ máu thì chịu thiệt quá, căn bản là không cần thiết.
Trước một đống hung khí thế kia, vẫn nên là một trang tuấn kiệt biết thời thế thì tốt hơn.
Thế nên cậu ta hậm hực chửi “con điên” rồi dẫn người đi mất.
Tới khi Tạ Tử Tu quay lại, câu đầu tiên là hỏi phủ đầu cô: “Hôm nay cô gây chuyện với Tạ Thiếu Duy hả?”.
“À, phải”.
Cô không định kể công. Nhưng nếu Tạ Tử Tu muốn thưởng cho cô, cô cũng đành vui vẻ
nhận thôi.
Tạ Tử Tu cúi đầu nhìn cô: “Lần sau đừng thế nữa. Nó có làm gì nói gì, cô cứ coi như không nhìn thấy không nghe thấy. Không cần phải đáp lại nó”.
Nhan Miêu có chút bất ngờ: “Nhưng cậu ta muốn phá vườn hoa của anh mà, anh Tạ”.
“Thế đã làm sao?”.
Nghe giọng điệu cứng nhắc của anh ta, đột nhiên Nhan Miêu có chút mất tự tin: “Thế, đương nhiên tôi phải làm chuyện gì đó mới đúng chứ?”
Tạ Tử Tu đáp: “Trước đây tôi đã nói với cô rồi, đừng dính dáng gì tới nó cả. Lúc đó việc cô cần làm nhất là đừng làm gì cả”.
Nhan Miêu sững người ra một lát, rồi nói: “Nhưng mà, nếu chúng ta cùng một chiến tuyến, bảo vệ anh cũng là chuyện nên làm chứ”.
Tạ Tử Tu thu lại nụ cười: “Tôi vẫn không cần cô ra mặt hộ tôi”.
“…”.
Mới đầu Nhan Miêu có hơi khó chịu, nhưng tới tối cũng nghĩ thoáng ra được.
Nhà Tạ Tử Tu có xung đột thế nào thì cũng là hai anh em, việc nhà người ta, người ngoài như cô không nên nhúng tay vào.
Chung quy thì trong nhà ngoài ngõ có sự khác biệt, nếu cô thực sự khiến Tạ Thiếu Duy đổ máu thì với Tạ Tử Tu mà nói, nên phân định đúng sai thế nào đây?
Buổi tối đọc sách trong đình nghỉ mát, cảm giác có người tới gần, ngồi xuống cạnh cô.
“Xin lỗi”.
Nhan Miêu ủ rũ: “Tôi biết mà, đây là chuyện trong nhà của các anh. Nếu khiến Tạ Thiếu Duy bị thương thật, anh cũng sẽ khó xử”.
“Ý tôi không phải thế”.
“…”
Tạ Tử Tu cúi đầu nhìn cô: “Nếu Tạ Thiếu Duy gây khó dễ với cô, tôi nhất định cũng sẽ bảo vệ cô”.
Không hiểu tại sao, Nhan Miêu thấy có chút vui mừng.
“Nhưng cô phải hiểu, cô không như tôi. Tôi có thể chuốc phiền phức, cô không thể được”.
Nhan Miêu thành thật đáp: “Anh Tạ, anh coi thường tôi rồi, tôi có thể tự bảo vệ bản thân. Tôi đâu phải người không biết lượng sức mình”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Thế được rồi. Nhưng dẫu sao thì cô tới đây là làm khách, những chuyện khác không liên quan tới cô. Tôi cũng phải chịu trách nhiệm an toàn cho cô chứ”.
Nhan Miêu lắc đầu: “Anh nghĩ nghiêm trọng quá đấy”.
Hình như để đáp lại sự lạc quan quá mức của cô, hôm sau khi Nhan Miêu lái xe Tạ Tử Tu ra ngoài mua hải sản, nửa đường bị một toán người chặn lại.
Thực ra cô rất có thể nhấn ga phóng vọt lên, nhưng lỡ xe bị xước xát tróc hư thì… cô lại nhớ tới vị cấp trên thích tìm cớ trừ tiền lương của mình.
Xe dừng lại, mấy người bèn từ từ vây quanh, hiển nhiên là không có ý tốt.
“Xuống xe”.
Nhan Miêu nhìn quanh, không có động tĩnh gì hết.
“Xuống xe, con đần ૮ɦếƭ toi này”.
Nhan Miêu vẫn không động đậy.
Tạ Thiếu Duy chống hai tay lên nắp xe, dán bộ mặt gian tà của mình lên cửa kính chắn gió phía trước, hùng hùng hổ hổ: “Gan mày lớn thật đấy”.
Nhan Miêu nghĩ một lát, bật cần gạt nước lên.
“…”
Bị cần gạt nước đập hai cái vào mặt, cuối cùng đối phương thẹn quá hóa giận: “Kéo nó ra đây cho tao. Đánh ૮ɦếƭ nó đi”.
*** ***
Tới khi Tạ Tử Tu vội vã chạy tới hiện trường, từ khía cạnh nào đó mà nói, đã quá muộn rồi.
Chiếc xe thể thao Lotus của anh đã bị trầy xước, vỡ một bên đèn xe.
Tạ Thiếu Duy đứng xa xa ở bên đó, á khẩu không nói nổi nhìn thảm cảnh ở giữa đường cùng với anh.
Nhan Miêu vừa mới thẳng tay lấy gậy bóng chày đánh gã nào đó ngã xuống đất, rồi đạp mạnh vào hạ bộ của người ta.
“Loại tội phạm cưỡng X như các người, phải bị mất công cụ gây án!”.
Đối phương vừa lấy tay che bộ phận bị hại, vừa kêu thảm thiết liên hồi. Mấy gã kia cũng nằm rạp xuống đất, tay nắm cỏ dại, trông dáng đau khổ vặn vẹo, rõ ràng là “công cụ gây án” của bọn họ đã bị chà đạp tới một mức độ nhất định.
Trong cơn gió đêm xào xạc, cuối cùng vẫn là Tạ Thiếu Duy mở miệng đầu tiên: “Cô… ác quá”.
Nhan Miêu xử lý xong gã tay sai xui xẻo cuối cùng, quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu ta.
Tạ Thiếu Duy lập tức bước giật lại một bước theo phản xạ có điều kiện.
Phát hiện Tạ Tử Tu đã đuổi tới, Nhan Miêu chỉ nói đơn giản: “Anh Tạ, cậu ta làm hỏng đèn xe, tôi có thể đánh cậu ta không?”.
“… Xin cứ tự nhiên”.
Nhan Miêu lập tức đuổi theo, lấy gậy bóng chày đập lấy đập để: “Làm hư đèn xe này, tôi cho cậu làm hư đèn xe này!”.
Tạ Thiếu Duy bị đánh tơi bời hoa lá, chạy thẳng, Nhan Miêu đuổi theo không tha, tới mức cậu ta suýt nữa là sụp đổ.
Tạ Tử Tu ở xa còn có thể nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng của Tạ Thiếu Duy vẳng lại trong gió: “Ôi mẹ kiếp, sao cô chạy được cỡ đó hả!”.
Tạ Tử Tu nghe thấy không khỏi bịt mắt lại: “… Thê thảm quá cỡ”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc