Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 06

Tác giả: Lam Tiểu Miết

“Cô ấy mua ảnh của tôi à?”.
“Vâng, anh Tạ…”. Mandy phòng thư kí vào đưa tài liệu, tiện thể buôn dưa.
“Ừ ”
Dù Tạ Tử Tu vẫn thản nhiên không hoảng hốt, với bất cứ chuyện gì cũng tỉnh bơ, nhưng vẫn có chút bất ngờ với chuyện này.
Hành vi nửa công khai buôn bán ảnh chụp mình trong công ty, anh đã biết từ lâu, nhưng không muốn tước đi niềm vui nho nhỏ của nhân viên. Giờ kinh tế đang trì trệ, kích cầu nội bộ cũng rất cần thiết.
Nhưng… hóa ra ngay cả thư kí Nhan lúc nào gặp anh cũng như gặp phải kẻ thù mà cũng bắt đầu biết thưởng thức sắc đẹp của anh. Anh có cần phát tiền thưởng cho sự ngoan ngoãn này của cô không nhỉ?
Thế là ngài Tạ Tử Tu đẹp trai tuấn tú đẩy cửa phòng làm việc của mình ra gọi: “Thư kí Nhan”.
“…”
“Thư kí Nhan?”.
Đang giờ làm việc thế mà thư kí Nhan lại không ở vị trí của mình, vậy chắc đang ở căn phòng nghỉ be bé cách biệt nằm sau chỗ cô làm việc rồi.
Nhưng chuyện chểnh mảng công việc nhỏ thế này, anh cũng miễn cưỡng có thể tha cho.
Nể tình hiệu suất làm viêc rất cao, hoàn thành công việc hoàn mỹ trăm phần trăm, và con mắt nhận ra anh hùng, biết cải tà quy chính của cô…
Nghĩ như thế, anh lại hạ cố tới thăm phòng nghỉ của cấp dưới, sau khi bước vào, đóng cửa lại, Tạ Tử Tu ngoái nhìn gương mặt anh tuấn của mình bị ghim đầy phi tiêu đằng sau cánh cửa.
“Á…”.
Nhan Miêu chạy xuống dưới gửi chuyển phát nhanh xong thì quay lại phòng nghỉ, tính kiểm tra mấy gói hàng mình đã gói kĩ. Lúc đóng cửa tự dưng phát hiện ra tấm ảnh dính đằng sau cánh cửa đã không cánh mà bay. Chuyện này khiến Nhan Miêu không khỏi nghi ngờ, oa, đầu năm nay, ngay cả thứ như thế cũng có người trộm mất, giờ mọi người thèm khát Tạ Tử Tu thật đấy.
Sau đấy cô bị ngài Tạ triệu tới.
Vừa đẩy cửa phòng làm việc của sếp ra đã thấy Tạ Tử Tu đang dựa lưng vào ghế, ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp bức ảnh bị phi thành cái sàng, mỉm cười với cô: “Thư kí Nhan, hình như cô rất có thành kiến với tôi nhỉ”.
Vẻ măt xấu xa như thế, dù đặt trên măt ai cũng có thể dịch ra thành “mày dám bắt tao không sung sướng, tao cho mày không sung sướng cả đời”. Huống hồ là đặt trên mặt Tạ Tử Tu.
Những lúc thế này Nhan Miêu khuất phục trước quyền thế ngay lập tức, bắt đầu run lẩy bẩy: “Đâu có đâu có, không dám không dám ạ”.
“Thế chuyện này là…”. Tạ Tử Tu hất hất bức ảnh lên.
“À, cái này, chỉ là, trò giải trí ngoài giờ làm việc của tôi, chính là, luyện phi tiêu, rồi thì, ảnh của anh Tạ, lại có thể, ờ, nhen lên nhiệt tình làm việc của chúng tôi, do vậy, tôi nghĩ thì, nếu như, lúc giải trí, lại có thể, cái đó, chiêm ngưỡng dung nhan đẹp trai của anh Tạ, thế chẳng phải, nhất cử lưỡng tiện sao?”.
Cô bốc phét đến mức cả bản thân cũng không tin nổi, nhưng Tạ Tử Tu không vạch mặt cô, chỉ nhướn mày, nói như đang nghĩ ngợi: “Thế à…”.
Nhan Miêu vì muốn giữ được việc làm mà gật đầu như giã tỏi.

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Thế thì tốt, thư kí Nhan, lòng kính yêu của cô khiến tôi rất cảm động, để nâng cao nhiệt tình làm việc của cô, chi bằng cô đi mua thêm hai tấm nữa, đặt trong phòng nghỉ và chỗ làm việc đi”.
“…”
Tạ Tử Tu cười nói: “Phải nhớ ***g khung cho đẹp đấy nhé. Tôi muốn loại khung gỗ thật, khung ngoài là vỏ cây bulô, khâu bằng da bò thật, tới lúc đó tôi sẽ đi kiểm tra”.
Nhan Miêu bị ép lại rút ví ra mua ảnh Tạ Tử Tu (còn bị tăng giá tạm thời nữa chứ), thêm khung ảnh đắt tiền, đau đớn tới mức tim phổi đều run rẩy, suýt nữa ốm một trận nặng.
Để bù lại tiền, ngày nào ở công ty cô cũng ăn tới no căng bụng. Đám người đẹp của công ty vì giữ dáng, lấy một khay thức ăn mà cũng không ăn hết, ít thức ăn chay và salad là coi như xong bữa. Chỉ mỗi mình cô có thể ăn hết bốn khay thức ăn, toàn là thịt cá, ăn không hết thì không dừng lại.
Thế nên cô nổi tiếng khắp công ty với danh hiệu “nữ tráng sĩ”.
Nhưng ăn nhiều như thế cũng là bất đắc dĩ, một là cô phải ăn no cho cả phần bữa tối, hai là làm thư kí cho Tạ Tử Tu, lượng công việc lớn, công việc của sếp bận rộn, thế nên thư kí cũng phải xếp lịch công việc tới gẫy cả tay.
Huống hồ hiện tại ngày nào cô cũng phải chịu sự độc hại của mấy bức ảnh Tạ Tử Tu trong phòng nghỉ và trên bàn làm việc, áp lực tinh thần tăng cao vô hạn, không ăn nhiều một chút, làm sao chống cự được phóng xạ độc hại của những bức ảnh gian ác đó?
Dù có nói thế nào, chịu hết năm ngày là tới cuối tuần, có thể thoát khỏi bóng ma người thật và ảnh ọt của Tạ Tử Tu, hưởng thụ ngủ nướng thoải mái.
Nhan Miêu bỏ đồng hồ báo thức, định ngủ cho đã mắt, lúc nào tỉnh thì tỉnh, chuẩn bị diệt hết mệt mỏi một tuần qua.
Nhan Miêu kéo chăn quá đầu, ngủ thật sâu, vì ngày nào đi làm cũng phải đối diện với ảnh của sếp, thế nên cô lại mơ thấy Tạ Tử Tu.
Trong cơn ác mộng triền miên, đột nhiên vang lên tiếng chuông lớn, Nhan Miêu mở choàng mắt ra, tim suýt nữa nhảy ra khỏi ***g ***, đập thình thịch một lúc mới trấn tĩnh được, mò mẫm lung tung một hồi mới móc di động đang kêu không ngừng ra, run rẩy nói: “A lo…”.
Giọng nam đặc biệt vang lên ở đầu bên kia: “Thư kí Nhan”.
Nhan Miêu tỉnh hết cả người: “Có chuyện gì sao anh Tạ?”.
Mới sáng sớm cuối tuần sếp đã gọi tới, lẽ nào công việc xảy ra sơ suất gì?
“Giúp việc theo giờ hôm nay không tới, tôi có việc phải ra ngoài, phiền cô qua đây giúp tôi dắt chó đi dạo một chút được không?”.
“…”
“Còn nữa, trên đường tới tiện thể mua giúp tôi vỉ bánh bao hấp nhân gạch cua ở Phượng Đỉnh Hiên nhé”.
“…”
Nhan Miêu buộc tóc gọn lại thành một cái đuôi ngựa dài, vác cái mặt thiếu ngủ, xách túi, lần mò tìm tới nhà riêng của sếp.
Tạ Tử Tu sống một mình ở khu nhà cao tầng, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, thiết kế trong nhà sáng sủa thoáng đãng, màu sắc trang nhã, phong cách đơn giản. Hoàn toàn không thể hiện bất cứ đặc tính gian xảo nào của chủ nhân.
Vốn nghĩ rằng Tạ Tử Tu chắc sẽ nuôi mấy loại chó tính tình hung dữ gì đó, không khéo lại là Ngao Tạng(*).Thật không ngờ lại là một chú chó Labrador (**) thân thiện chạy ra từ trong phòng ngủ.
(*) Ngao Tạng – Chó ngao Tây Tạng – là giống chó được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện để bảo vệ gia súc. Chó ngao Tây Tạng được mệnh danh là “Chúa tê của thảo nguyên” với ngoại hình “to hơn sói, mạnh hơn báo và nhanh hơn nai”.
(**) Labrador: là một giống chó phổ biến ở Mỹ.
Chẳng những hoàn toàn không có bản tính hung hãn như trong tưởng tượng của cô, mà còn vô cùng đáng yêu, vừa thấy đã nhảy bổ vào lòng Nhan Miêu, thè lưỡi ra *** khiến cho mặt cô đầy nước bọt.
Nhan Miêu miễn cưỡng đỡ lấy sức nặng của chú chó Labrador: “Ấy… Ý nó là rất thích tôi phải không?”.
“Không, là thể hiện trên người cô có mùi bánh bao thịt”.
“…”
Tạ Tử Tu ăn hết bữa sáng cô mang tới, rồi nói: “Nó tên là Darwin. Thức ăn cho chó trong tủ, nó muốn ăn thì cho nó ăn một ít trước, rồi dắt nó đi dạo”.
“Đợi đã, anh nói có việc ra ngoài, là việc gì?”.
Tạ Tử Tu khoác áo lên: “Tôi đi chơi golf với bạn”.
“… Thế, thế sao không đem nó theo hả?”. Vớ va vớ vẩn, còn tưởng có chuyện quan trọng lắm, hóa ra là anh ta muốn đi chơi!
Tạ Tử Tu cười nói: “Không được, nó sẽ ăn bóng golf mất”.
“…”
“Thế nên, nhờ cô đấy, thư kí Nhan”.
Chủ nhân ra ngoài chơi bời, để lại một khách một chó trong nhà hai mặt nhìn nhau.
“… Được rồi, mày muốn chơi gì không?”.
Chú chó Labrador bắt đầu sốt ruột *** vào lòng bàn tay cô, liên tục nhìn cô bằng ánh mắt hiền lành ươn ướt.
“Này, tùy tiện đối xử với người lạ thế này, mày có thể đừng mất tiết tháo như thế được không?”.
Chú chó Labrador ngây thơ vô tội tiếp tục ***.
“Được rồi, tao biết rồi, mày muốn ăn đúng không, để tao xem có gì ăn được không”.
Trong ngăn tủ để đồ, trừ túi thức ăn cho chó ra, còn có một đống thịt bò khô, thịt lợn, thịt bò hộp, thịt dê hộp, cuộn da bò, thịt ức gà khô và thịt gà sandwich.
Nhan Miêu tròn mắt nhìn một lát, không khỏi cúi đầu nhìn chú chó Labrador đang ngồi bên chân mình chờ mong: “Này, mức sống của mày còn cao hơn tao nhiều đấy”.
Hầu hạ Darwin ăn xong hộp thức ăn, Nhan Miêu dắt nó, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Darwin trong thang máy rất phấn khởi chạy vòng quanh cô, tới khi cô bị xích chó vây lại mới thôi. Nhan Miêu đành vừa cởi dây cho mình, vừa lẩm bẩm nói: “Tai sao cuối tuần Tạ Tử Tu có thể đi chơi, còn mình phải dắt chó của anh ta đi dạo chứ?”.
Ra khỏi nhà, Nhan Miêu mới nhận ra rằng, cô sai rồi, không phải cô dắt chó, mà bị chó dắt tới nỗi chạy vắt chân lên cổ trên đường.
Darwin nhanh nhẹn chạy nhảy suốt trên đường, cô đi sau nắm chặt dây xích bắt đầu đuổi theo.
“Này này, chậm một chút, này! Darwin!”.
May là cô đi giày bệt, thời học sinh vẫn tham gia chạy đường dài, cũng phải chạy tới nỗi chân cẳng sắp rụng ra như thế.
Tới khi Darwin đã dừng lại, một người một chó đều không biết rốt cuộc đã chạy marathon được bao lâu. Dĩ nhiên Nhan Miêu sức cùng lực kiệt, đành mua hai phần xúc xích nướng, ngồi ở ghế dài ven đường, mình ăn một phần, phần kia cho chó ăn.
Darwin nuốt một miếng hết sạch phần xúc xích, sau đó lại tiếp tục tha thiết ngóng cô. Nhan Miêu nghi ngờ nó căn bản không hề có động tác là cắn nhai nữa.
“Đừng mơ, đây là bữa sáng của tao. Trước khi ra ngoài mày còn ăn hai hộp thức ăn cơ mà, không nhớ hả?”.
Darwin chuyển sang liên tục dụi dụi vào chân cô, gặm gặm gót giày cô như chơi vui lắm.
Nhan Miêu cảm nhận lớp lông bông xù cọ lên mình, cả sức giận dỗi cũng không có, chỉ có thể ỉu xìu nói: “Biết không hả, Darwin, mày vừa mới phá hai trăm tệ rồi đấy”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc