Lau Súng Cướp Cò - Chương 98

Tác giả: Tâm Thường

Trước đó, Thi Dạ Triêu đã từng ảo tưởng vô số lần cô dâu của anh sẽ dùng dáng vẻ nào để gả cho anh.
Đầu bên kia thảm đỏ, đầu đội voan mỏng tay ôm bó hoa cô dâu, Cố Lạc nâng váy, bước chân chậm chạp lại kiên định đi tới gần anh, mỗi một bước giống như dẫm lên đáy lòng người anh yêu nhất.
Ngay lúc cách anh chừng hai bước thì đột nhiên Cố Lạc dừng lại, trọng tâm thân thể bất ổn lung lay. Không ai thấy đôi tay đang siết chặt hoa cô dâu len lén dùng sức, Nhan Hạ không biến sắc đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Cố Lạc, duy trì thăng bằng cho cô.
Chưa từng nghĩ tới cô lại phát bệnh vào lúc này, khi đó lòng Thi Dạ Triêu siết chặt, gần như muốn xông qua ôm cô, dieendaanleequuyddoonn nhưng anh cùng phù rể Từ Ngao không ai nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ.
Mọi người không hiểu sao Cố Lạc dừng lại, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn như cũ.
Cố Lạc kiêu ngạo hơi ngước cằm, ánh mắt nhìn Thi Dạ Triêu chằm chằm, cũng nhìn thấy tin tưởng nơi đáy mắt anh. Cố Lạc mượn sức Nhan Hạ, âm thầm cắn răng cố gắng bước ra bước đầu tiên.
Thi Dạ Triêu duỗi tay về phía cô, Cố Lạc hít một hơi thật sâu, dùng hết tất cả sức lực bước về phía anh một bước cuối cùng, đặt tay mình trong lòng bàn tay anh.
Bắt đầu từ khi nào, nhiệt độ trên tay anh không còn mang theo hơi lạnh giống như trước nữa, rõ ràng bao quanh cô là một đốm lửa.
“Sau này bắt đầu mỗi bước, anh đều sẽ ở bên cạnh giúp em.” Thi Dạ Triêu dùng âm lượng chỉ đủ để cho hai người nghe nói ra lời thề của mình.
Cố Lạc bị nụ cười bên khóe môi anh khuấy động rối loạn đầu óc, khi phản ứng lại thì tất cả mọi người đang chờ cô nói câu “Tôi nguyện ý.”
Môi hồng của Cố Lạc khẽ mở, nhẹ giọng nói ra một câu đơn giản nhất nhưng cũng là cam kết nặng nề nhất: “I do.”
Gần như chỉ trong nháy mắt khi cô nói xong câu nói đó, Thi Dạ Triêu đã không kịp chờ đợi nữa ***g chiếc nhẫn kim cương lqd anh vẫn mang theo người suốt hai năm vào ngón áp út của cô, sau đó vén voan mỏng trên đầu cô, nâng đầu cô lên hôn mạnh mẽ.
Cha sứ thấy nhưng không thể trách chau mày, chú rể nóng lòng như vậy cũng không phải chưa từng thấy, nhưng Thi tiên sinh này có thể hơi khống chế một chút *** trắng trợn trong mắt không?
Đương nhiên là người khác không biết chuyện xảy ra giữa hai người, ở đây chỉ là một buổi hôn lễ, rõ ràng là sống sót sau tai nạn giống như mất đi mà được lại.
Lúc cô gần như bị Thi Dạ Triêu hôn đến không thở nổi thì sau lưng Cố Lạc truyền đến một giọng nói quen thuộc của thiếu niên.
“Mẹ.”
Thân thể cô chấn động, đẩy Thi Dạ Triêu ra quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Thi Già Việt mặc âu phục và cao hơn một cái đầu đứng trước mặt cô.
“Con biết mẹ sẽ trở về, cha sẽ tìm được mẹ.” Giọng Thi Già Việt chắc chắn, sung sướng khi gặp lại hiện lên giữa mặt mày không cần nói cũng biết, mà cảm xúc nhiều hơn không nên bị người ngoài dòm ngó đã được cậu không chế tốt trong mắt.
Lúc này Cố Lạc rất muốn khóc, trên người thằng bé này đã có thứ gì đó thay đổi, thậm chí có bóng dáng của Thi Dạ Triêu, đó là tài năng mà chỉ có cha mới có thể cho cậu.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ Thi Già Việt sẽ lấy thân phận quang minh chính đại mà xuất hiện trong hôn lễ của cô, d$đ&l@q*đ nhưng vào giờ phút này cậu cứ đứng như vậy ở đó, tất cả mọi người nhìn, hơn nữa không hề thấy nửa điểm khác thường trong ánh mắt của bọn họ, giống như tất cả vốn là như thế.
Cố Lạc đã có thể thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của Thi Già Việt sau nhiều năm, sẽ lớn mạnh đến mức cô không có cách nào tưởng tượng.

Cuối cùng hôn lễ đêm đó do Thi Dạ Diễm chống đỡ, Thi Dạ Triêu đã sớm mang theo Cố Lạc đi, ném lại tất cả cho anh ta.
Có một số việc có một số người, tránh né được nhất thời, nhưng dù sao cũng sẽ phải đối mặt vào lúc khác.
Cố Lạc kéo dài thời gian từ phòng tắm ra ngoài, phát hiện trên giường đã chuẩn bị sẵn R*ợ*u đỏ cùng hai cái ly, Thi Dạ Triêu đã tắm xong từ sớm ra ban công *** lá.
Ban đêm gió nhẹ, Thi Dạ Triêu nghe thấy hương vị của cô trong không khí, sau đó *** bị cô lấy đi. Lúc này Cố Lạc mới phát hiện *** kia vốn không đốt, khóe miệng Thi Dạ Triêu khẽ nhếch lên, ôm cô vào trong ***, cằm dựa vào tóc cô.
“Lúc không có em anh nhớ em muốn điên lên, thậm chí nhớ tới dáng vẻ em hung dữ thu *** của anh, cho nên anh vẫn không dám hút.”
Hút xong cả *** cô vẫn sẽ không xuất hiện, bởi vì không muốn cảm giác thất vọng cô đơn đó, dần dần, anh lại từ bỏ thuốc.
Lòng Cố Lạc đau xót, ngẩng đầu lqd lên, cố ý trêu ghẹo để ức chế cảm giác này. “Em đã không nhận ra anh rồi.”
Thi Dạ Triêu kéo tay cô đặt lên môi hôn lên chiếc nhẫn kim cương trước mặt. “Em có thời gian một đời để biết rõ anh.”
Cố Lạc rút tay về, đùa bỡn chiếc nhẫn hỏi. “Đây là anh đi đặt lần nữa sao?”
“Nếu như khi đó em không rời khỏi anh, nó đã ở trên tay em hai năm rồi.”
Thi Dạ Triêu không che giấu uất ức này chút nào, chọc cho Cố Lạc bật cười, rúc vào trong *** anh ôm eo anh. “Ôm em một cái, hơi dùng sức.”
Thi Dạ Triêu siết chặt hai cánh tay, ôm cô chặt chẽ ở trong ***, ôm đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng cô cần cảm giác đó, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được tim đập cùng nhiệt độ cơ thể của anh.
Cô cho là Thi Dạ Triêu sẽ có nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng anh không có, thậm chí từ khi gặp lại cho đến giờ anh vẫn không nhắc đến một chữ về bệnh của cô.
Cố Lạc lẳng lặng cảm nhận sự hiện hữu của anh, lấy dũng khí nói: “Gả cho anh, chính là chuyện dũng cảm nhất mà em đã làm.”
Cô giao phó tất cả bản thân cho anh, nếu anh hiểu lòng cô cùng quyết định của cô, nên biết cô rất sợ hãi. “Em không biết em còn bao nhiêu thời gian, càng không biết một ngày kia em đột nhiên ngã xuống có đứng dậy nổi không, nếu như ——”
Thi Dạ Triêu nâng cằm cô lên lấy môi chặn lại lời của cô, “Ban đầu em không nên tới trêu chọc anh, lại càng không nên đẩy anh xuống nước khiến anh yêu em, nhưng đã là như thế, dieendaânleequuydônn đời này chúng ta đều dây dưa không rõ rồi, là *** hay làm bạn cũng sẽ mãi cho đến cuối cùng, em không tránh được anh, anh cũng sẽ không buông tha em.”
Không phải là ai cùng với ai, mà là làm bạn với nhau, không phải tạm thời dựa vào nhau, mà đã nói rồi đấy thiên trường địa cửu *.
(*) thiên trường địa cửu: dài lâu như trời đất, nghĩa bóng là mãi mãi.
Cùng nhau đến già, trả giá đắt đỏ, anh cũng trả nổi.
Cố Lạc đã chuẩn bị để giải thích xong, nhưng sau lời nói của Thi Dạ Triêu bỗng nhiên cảm thấy không cần thiết phải nói ra miệng nữa.
Giống như anh nói, cô trêu chọc người đàn ông này, rốt cuộc là cô trốn không thoát, cô lại giãy dụa thì phải làm thế nào?

Bỗng nhiên, Thi Dạ Triêu bồng cô lên, ánh mắt sáng quắc tỏa sáng: “Thi phu nhân, hay là bỏ lo lắng xuống tối nay thỏa mãn lqd *** đã đè nén vài năm của chồng em đi.”
Tim Cố Lạc đập mạnh, cảm giác được sủng ái mà phát sốt. “Trước… uống chút R*ợ*u trước?”
Nhận ra cô khẩn trương, Thi Dạ Triêu cười đến không có ý tốt: “Dĩ nhiên, anh rất mong đợi biểu hiện khi say R*ợ*u của em, không ——”
Anh cọ xát bên tai cô, khàn giọng ám chỉ: “Là hoài niệm.”
Tận tình mấy ngày, khi Thi Dạ Triêu tỉnh lại vào buổi chiều nào đấy, rốt cuộc ý thức được mình làm quá mức rồi, thân thể hơi trống không. Đi qua công ty rồi trở về, Cố Lạc vẫn còn đang ngủ, tóc dài tán loạn làm tổ trên giường của anh, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp trầm ổn theo quy luật, Thi Dạ Triêu nằm nghiêng người chống tay bên cạnh cô, ngón tay quấn lấy tóc dài của cô, một vòng lại một vòng.
Cố Lạc đang nhắm mắt khẽ cong lên một đường cong, nhếch khóe miệng, nhích lại gần *** anh, hôn lên *** anh. “Buổi sáng tốt lành, Thi tiên sinh.”
“Đã xế chiều, Thi phu nhân.”
Thi Dạ Triêu vuốt vuốt mặt của cô, “Đứng lên ăn cái gì, Già Già đã bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với anh rồi, trách anh lqd cứ chiếm lấy em.”
Cố Lạc cười khẽ, duỗi lưng dài mỏi mệt rồi mở mặt ra, đập vào mắt là đóa hoa hồng tươi đẹp ****.
Cô ngẩn ra, đưa hoa lên mũi ngửi nhẹ, hơi bất mãn: “Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em, lại chỉ có một bông.”
Thi Dạ Triêu không phủ nhận.
“Thật thiệt thòi, em cứ như vậy mà gả cho anh, ai có thể nghĩ đến ngay cả hoa em cũng không nhận được.” Cố Lạc oán trách, để cuống hoa đặt ngang trong miệng làm một tư thế lẳng lơ, dụ dỗ anh nhịn không được hôn cô một cái mới khó nhọc bò dậy từ trên giường.
Cố Lạc vừa mới ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trên giường, dưới sàn nhà, thế mà bày vô số đóa hồng đỏ tươi, cô sửng sốt hai giây, ngạc nhiên vui vẻ vô cùng xoay người lại dùng chân nhỏ đạp anh. “Đồ trứng thối!”
Thi Dạ Triêu bắt được chân nhỏ của cô không đàng hoàng *** một cái, cảm giác tê liệt khiến Cố Lạc rụt lại, vội vàng thu chân lăn xuống giường đi tắm.
Thi Dạ Triêu cũng không đuổi theo, nửa phút sau Cố Lạc lại chạy từ trong phòng tắm ra, trong *** tràn đầy hoa hồng tươi mới. “Anh điên rồi, sao phòng tắm cũng có?”
Trên mặt cô không ức chế được vui sướng, Thi Dạ Triêu cười nhàn nhạt, rất mê người.
Mà sau khi cô rửa mặt xong từ trong phòng ngủ đi ra, mắt choáng váng hoàn toàn triệt để, trước cửa, cầu thang, dieênddaanlleequuyyydoonnn còn có hành lang sân thượng lớn phủ kín hoa hồng không thể đếm được.
Cố Lạc thật sự kinh hãi, nhặt hoa hồng màu trắng bên chân, cười đến ướt mắt: “Em không ngờ anh lại nguyện ý làm chuyện thô tục này.”
Sắc mặt Thi Dạ Triêu xẹt qua tia ngượng ngùng, ho nhẹ một cái: “Già Già nói anh làm như vậy, nó nói em nhất định sẽ thích.”
Cố Lạc cười đến lạc giọng, ôm lấy anh hôn mạnh một cái, tốt bụng an ủi tâm hồn bị khuất nhục nho nhỏ của anh. “Mặc dù rất thô tục, nhưng quả thật là em thích.”
Thi Dạ Triêu âm thầm vì những câu này mà thở phào nhẹ nhõm, lại nghe cô hỏi nghiêm túc: “Ngoại trừ em ra, anh có đưa hoa cho những người phụ nữ khác không?”
Thi Dạ Triêu thông minh không trả lời, nhìn đồng hồ. “Anh đã chọn vị trí tốt lắm, không bằng lấp đầy bụng đã rồi nói những chuyện khác?”
Cố Lạc sao có thể để cho anh lừa gạt, một tay níu anh lại, thái độ rõ ràng nếu không cho cô một câu trả lời hài lòng thì không thả người, Thi Dạ Triêu không có cách nào, nới lỏng nút cổ áo. “Chỉ có một, nhưng không cho cô ta phô trương như hôm nay.”
Cố Lạc nửa tin nửa ngờ nhíu mày, Thi Dạ Triêu tự giễu: “Anh muốn cho nhiều hơn nữa, nhưng phải có người sẵn lòng nhận lấy mới được.”
Cũng không biết trả lời như vậy cô có hài lòng không, Cố Lạc chỉ nhìn anh chằm chằm không cho anh phản ứng, Thi Dạ Triêu lqd không muốn khiến cho bản thân cô khẩn trương, cố làm ra vẻ không sao quay mặt đi.
Cố Lạc bỗng dưng nở nụ cười, như mèo nhỏ cọ xát ở cần cổ anh: “Anh muốn cho, hay không muốn cho, em đều thu cả.”
Rốt cuộc Thi Dạ Triêu là người như thế nào, Cố Lạc hiểu anh rất nhiều mặt, nhưng anh luôn khiến cho cô có nhận thức mới về anh, mà tất cả những điều đó không quan trọng, đây là người đàn ông của cô, anh xấu hay tốt đều thuộc về cô.
Ở trong mắt Nhan Hạ, anh em nhà họ Thi đều là đàn ông cực phẩm, sau khi cô biết được chân tướng từ trong miệng Từ Ngao thì khóc đến không kiềm chế được, hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận.
Cho nên trước khi 72 về Canada đã tìm cô, khi nói cho cô biết đề nghị làm dâu phụ cho Cố Lạc, Nhan Hạ gần như không thể tin được vào lỗ tai mình —— Thi Dạ Triêu lại thật sự bằng lòng cưới Cố Lạc dưới tình huống này.
72 đưa ra giải thích vô cùng đơn giản, nhưng cũng hợp tình hợp lý: “Kinh nghiệm nhiều như vậy, cho tới thời khắc này, coi như bây giờ Cố Lạc chỉ là một đống xương trắng, Evan cũng sẽ mang về canh giữ bên cạnh, để cho anh ấy buông tha Cố Lạc, tuyệt đối không có khả năng.”
Nhan Hạ yên lặng chảy nước mắt, thở dài: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân Cố Lạc cố ý giấu mình, không có người phụ nữ nào không muốn lưu lại dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình trong trí nhớ người đàn ông mình yêu.”
72 hiểu, bởi vì các cô đều là phụ nữ, hiểu được lựa chọn của Cố Lạc.
Trước khi cử hành hôn lễ, Thi Già Việt d%đ#l@q(đ là người khẩn trương nhất, Thi Duy Ân tìm được cậu đang tĩnh lặng sau bồn hoa.
Thi Già Việt ngồi đó sững sờ, Thi Duy Ân mặc bộ váy lễ phục nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt cậu, ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của cậu.
“Già Già? Sao vậy?” Thi Duy Ân lo lắng, đứng cạnh chân cậu: “Khó chịu ở đâu?”
“Không có.” Tầm mắt Thi Già Việt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô bé. “Đuôi sam bện đẹp lắm?”
“Ừ.” Thi Duy Ân buồn bực chỉ tóc mình oán trách: “Nhưng em không thích mẹ bện.”
“Để anh.” Thi Già Việt cười nhạt, kéo cô bé ngồi yên trên đùi mình, gỡ bím tóc ở hai bên tai của cô bé bắt đầu thay đổi kiểu tóc.
Tuổi hai đứa bé càng lớn, khác biệt về thân hình cũng càng lớn. Thi Già Việt cao hơn cô bé rất nhiều, cho dù ngồi, Thi Duy Ân cũng phải ngửa mặt lên nhìn cậu.
Ánh mắt của cô bé đơn thuần mà thẳng thắn, hai ngón tay Thi Già Việt linh hoạt bện bím tóc, liếc cô bé một cái: “Đang nhìn gì vậy?”
“Ánh mắt của anh và cha em còn có Evan nữa đều không giống nhau, cũng không giống em.” Thi Duy Ân có cặp con ngươi lqd màu hổ phách chứng tỏ người nhà họ Thi, mà tròng mắt Thi Già Việt màu đen giống như Cố Lạc.
“Như vậy không tốt sao?” Thi Già Việt không yên lòng, liền nghe Thi Duy Ân nói: “Dường như càng ngày em càng thích ánh mắt của Già Già rồi.”
Thi Già Việt chột dạ: “Chỉ thích đôi mắt của anh?”
“Ưmh…” Thi Duy Ân nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Chỗ nào của anh em cũng thích, mẹ nói con gái có người trong lòng là muốn gả cho người đó, em muốn gả cho Già Già.”
Lời Thi Duy Ân vừa thốt ra khỏi miệng, động tác trên tay Thi Già Việt dừng lại, ánh mắt nhìn cô bé từ từ phát sinh thay đổi, bé không hiểu vì sao lại có thay đổi này, nghi hoặc chớp mắt.
“Gả cho anh không thể chỉ có yêu mến đơn giản như vậy.” Thi Già Việt nhìn cô bé thật sâu.
“Vậy còn cần gì?”
Thi Già Việt nuốt nước miếng, cầm cằm nhỏ tinh xảo của cô bé lên, ánh mắt quét qua miệng nhỏ màu hồng phấn: “Còn cần —— yêu.”
“Yêu là như thế nào?” Thi Duy Ân quá mức tin tưởng cậu ta, hoàn toàn không hiểu thâm ý trong đó, lại càng không biết mình bất tri bất giác bị người mà mình tin tưởng nhất đưa vào thế giới chưa hiểu rõ.
“Là như thế này.” Thi Già Việt lại gần cô bé, cách môi cô bé mấy centimet thì dừng lại: “Ân Ân.”
“Hả?”
“Nhắm mắt lại.”
“Oh.”
Thi Duy Ân nghe lời nhắm mắt lại, trên môi lập tức có một cảm xúc ấm áp mềm mại ép tới, không biết như thế nào, lòng của bé lqd đột nhiên căng thẳng, lại kèm theo bối rối mà bé không hiểu.
Thì ra là môi Già Già, mềm mại như vậy… Ăn ngon như vậy.
Chỉ rất lâu sau bé mới biết, chuyện đêm hôm đó Thi Già Việt làm với bé, người khác vẫn gọi là: nụ hôn đầu.
Yêu theo như lời của cậu ta, thật sự không chỉ đơn giản là thích như vậy, mà bé muốn gả cho Thi Già Việt, càng không phải dễ dàng như lời bé nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc