Lau Súng Cướp Cò - Chương 86

Tác giả: Tâm Thường

Trước khi yêu Thi Dạ Triêu, cô vẫn sống cùng Thi Dạ Diễm ở thành phố Vancouver.
Vì có thể tiếp xúc với quá khứ của anh, Cố Lạc chọn thành phố này để định cư với Lục Già Việt, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ, không hề xa xỉ của cô.
Nhưng tình trạng mấy năm nay, mỗi người đã không còn dáng vẻ lúc trước nữa rồi.
Cố Lạc nghĩ, cô có lẽ chỉ thích hợp sống trong trí nhớ của người kia, mà trong trí nhớ của người kia sẽ mang theo sự tồn tại của cô tiếp tục sống.
Từ cuộc điện thoại khuya hôm trước đến bây giờ đã gần bốn mươi giờ, Thi Thác Thần hôn mê chưa có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào, mọi người hy vọng có thể thấy kỳ tích trên máy điện não đồ, nhưng từ đầu đến cuối là một đường thẳng làm người ta tuyệt vọng.
Kỳ thực trong lòng mỗi người đều đã có kết quả chỉ là quật cường không chịu thừa nhận, một chút may mắn không có ai hiểu hơn Cố Lạc, nhưng thời gian vĩnh viễn là một Phán quan* vô tình nhất.
*là chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời nhà Đường, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống ૮ɦếƭ.
Cô sợ thân phận của mình sẽ kích thích Kỷ Linh yếu đuối, không thể làm gì khác hơn là canh giữ ở ngoài phòng bệnh.
Thi Dạ Triêu xử lý xong chuyện của công ty liền chạy tới bệnh viện, đúng lúc Cố Lạc vừa mới trở lại từ chỗ bác sĩ, vừa vặn nhìn thấy anh ngồi cúi đầu nhíu mày trên ghế dài ở hành lang.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Thi Dạ Triêu ngẩng đầu, Cố Lạc thầm kinh ngạc vì mắt anh đỏ ửng. Trở lại phòng nghỉ ngơi, Thi Dạ Triêu muốn cô đi pha cafe, mình thì lại vùi đầu vào máy tính xách tay.
Một lát sau, Cố Lạc bưng cho anh không phải cafe mà là một ly sữa tươi ấm. Thi Dạ Triêu chỉ nhìn lướt qua, sau đó đứng dậy tự mình đi pha cafe.
Dáng người cao ráo, ϲởí áօ khoác chỉ mặc mỗi áo sơ mi càng cao lớn hơn, Cố Lạc rất quen thuộc với bóng lưng của anh, bởi vì trước đây vẫn cho rằng trong ánh mắt của anh cất giấu một sự nghiêm túc, cho nên luôn cố ý tránh đối mặt với anh. Anh trước đây và anh bây giờ, bóng lưng vẫn mê người như trước, bờ vai vẫn rộng rãi thẳng thắn như trước, Cố Lạc hiểu rõ bây giờ có bao nhiêu trọng trách đang đè nặng trên người anh thế nhưng lại không thấy lưng anh mảy may sụp xuống tí nào.
Cô cảm thấy không khỏi tự hào, đây là người đàn ông mà cô lựa chọn, biết anh lúc này đang đứng ở chỗ cao nhất của sự tự tin và vinh quang, hơn nữa lại may mắn được làm bạn với anh lúc anh khó khăn nhất, lúc kiêu ngạo thì đứng ra chịu trách nhiệm.
Anh đang nhận một cuộc điện thoại, Cố Lạc nhẹ nhàng ôm hông anh từ phía sau, mặt dán trên lưng anh. Một tay của Thi Dạ Triêu cầm bàn tay mảnh khảnh của cô, từ đầu tới đuôi đều nhàn nhạt trả lời, cuối cùng im lặng một hồi sau đó mới nói: "Được rồi, cô nói cho bọn họ biết tất cả thủ tục bồi thường theo hợp đồng đã ký ban đầu đi, Amy sẽ không quỵt nợ nhưng cũng sẽ không mặc cho người khác chém Gi*t, sau này cô có thể tự giải quyết mọi việc không cần xin ý kiến của tôi nữa."
Bên kia chần chờ một chút: "Evan, tôi cần phải nhắc nhở anh, Amy chẳng mấy chốc sẽ đền bù một khoảng không, giá cổ phiếu liên tục rớt, lập tức xuất ra một số lượng lớn như vậy, chúng ta rất khó chịu nổi, về sau muốn trở mình cũng khó."
"Chỉ cần tôi còn ở đây, Amy là người quan trọng nhất có tư cách trở mình." Thi Dạ Triêu cười sâu xa, vẫn nên trước quyết định trước, đợi anh để điện thoại xuống xoay người lại, môi của Cố Lạc vừa vặn hôn anh.
Bởi vì sắp tới tình trạng tay chân không có sức xảy ra ngày càng nhiều hơn trước kia, Cố Lạc đã không đi giày cao gót nữa, vì vậy hôn anh cần phải nhón chân. Với Thi Dạ Triêu thật vất vả mà nói lại được hưởng thụ, ôm cô đến ghế sofa, hai người hôn say đắm, cho đến khi tay của anh bắt đầu trở nên không thành thật, Cố Lạc mới chủ động dừng lại nụ hôn này. "Có tinh lực (tinh thần và thể lực) và thời gian không bằng đi ngủ một giấc thật ngon, anh lại còn nghĩ tới chuyện này? Đừng quên tất cả mọi người đều cần anh."
Điện thoại vừa rồi Cố Lạc nghe rất rõ ràng, nhà học Thi bị thiệt hại còn nghiêm trọng hơn dự đoán của cô, từ lúc nhận cuộc điện thoại kia anh vẫn chưa từng chợp mắt. Thi Dạ Triêu giống như đứa bé không nghe lời vậy, cầm tay của cô kéo cao lên, muốn tiếp tục chuyện bị cô ngăn cản. "Trong mọi người cũng bao gồm cả em sao?"
Anh nhỏ giọng nỉ non, thanh âm trầm thấp giống như lời chú quấy nhiễu tâm tư của Cố Lạc. "Em cũng cần, anh là bách độc bất xâm, lì lợm, vững chắc."
Thi Dạ Triêu mỉm cười: "Anh nào có cường đại như vậy, đó là thần."
Lúc hôn nhau vừa rồi áo của hai người lộn xộn rộng mở, Cố Lạc nhìn thấy dấu răng trên vai của anh, chạm vào một cái rồi sau đó ngước lên nhìn anh, dùng ánh mắt sùng bái nói chắc như đinh đóng cột: "Anh chính là thần của em."
Trong nháy mắt Thi Dạ Triêu gần như là tin. "Thần sẽ không dễ dàng để người khác lưu lại ký hiệu trên người mình, đặc biệt là phụ nữ."
Mà sao Cố Lạc lại lưu lại ký hiệu trên người anh chứ?
Tim của anh, sinh mạng của anh đã không thể tách rời cô, đây là nhận thức duy nhất mà Thi Dạ Triêu không kháng cự.
. . . . . .
***
Đưa Cố Lạc về nhà dỗ ngủ, Thi Dạ Triêu lặng lẽ mặc quần áo vào, lái xe quay lại bệnh viện.
Đây gần như là thời gian cuối cùng của Thi Thác Thần, với Kỷ Linh mà nói từng giây từng phút đều là khó khăn, anh nghĩ muốn ở bên cạnh cô, nhưng Kỷ Linh không muốn để người ta nhìn thấy tinh thần sa sút của người đàn ông của mình lúc sắp ૮ɦếƭ, cho dù là con trai của mình, vì vậy Thi Dạ Triêu nhiều nhất chỉ có thể đứng ngẩn ngơ ngoài phòng bệnh.
Hành lang trống không, ghế dài lạnh lẽo, hai mắt của Thi Dạ Triêu hơi đóng lại, hơi thở dung nhập vào trong không khí yên tĩnh đáng sợ này.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian hẹn Thi Dạ Diễm sắp đến, anh đưa ly cafe chưa uống hớp nào cho 72 ngồi bên cạnh. "Cô ở lại đây, nếu có bất kỳ chuyện gì lập tức thông báo cho tôi biết."
72 không biết anh cố ý để mình lại còn mình thì đi gặp Thi Dạ Diễm một mình rốt cuộc vì chuyện gì, nhưng nhất định là có liên quan tới Cố Lạc.
Mà lúc Thi Dạ Triêu mới rời khỏi nhà, cô nhận được điện thoại của Cố Doãn.
"Cho em nửa giờ, em biết anh không có nhiều kiên nhẫn, biết cứ trốn tránh anh như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề." Giọng nói của Cố Doãn ở đầu bên kia lạnh nhạt, không để cô có cơ hội nói không liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Lạc đứng bên rèm cửa sổ nhìn đèn đuôi xe của Thi Dạ Triêu cho đến khi biến mất trong màn đêm, cắn răng thay áo khoác quyết định đi đến nơi hẹn.
Cố Lạc đi tới chỗ hẹn, phát hiện đây là một nhà hát nhỏ hoang vu.
Vào lúc này đã đóng cửa, cửa sau của nhà hát có một sân rộng, người làm vườn dùng cây cối xây đắp tạo hình nghệ thuật ở bốn phía, một đường nhỏ lát đá màu nối thẳng lòng bàn chân của người nào đó.
Cố Doãn đậu xe ở giữa sân, anh ngồi dựa vào trước xe, hai cánh tay để ngang trước иgự¢ ngẩng đầu nhìn lên sân khấu tối đen.
Đợi Cố Lạc đến gần, Cố Doãn dập tắt thuốc lá trong tay. "Vẫn là lần đầu tiên tập trung nhìn bầu trời đêm của Canada, anh nghĩ em thích ở đây cũng không phải là không có nguyên nhân."
Cố Lạc đứng cách anh mấy bước, không muốn tới gần anh, ánh mắt của Cố Doãn đảo qua đảo lại ở trên người cô: "Nếu như không phải chuyện thằng bé họ Lục kia bị vạch trần, em định giấu diếm anh bao lâu đây?"
"Vĩnh viễn không để anh biết." Cố Lạc thẳng thắn.
"Vĩnh viễn. . . . . ." Cố Doãn nghiền ngẫm từ này, "Đáng tiếc không như mong muốn, cuối cùng ông trời cũng không đứng về phía em."
"Ông trời cũng chưa chắc đứng về phía anh."
Lúc này có một người phụ nữ bước xuống xe của Cố Doãn, chỉ là gặp mặt cô ta vài lần sau đó lại biến mất rất lâu. Cố Lạc nheo mắt, ánh mắt nhìn lướt qua hai người kia, cuối cùng dừng ở trên người Cố Doãn. "Chuyện quả nhiên là anh làm."
Cố Doãn từ chối cho ý kiến, mặt mày của A tươi cười: "Đã lâu không gặp, Cố tiểu thư, bằng sự thông minh của cô tôi đoán nhất định cô đã sớm đoán được một phần chuyện này rồi."
"Đúng vậy, nhưng trước sau tôi lại không thể hiểu được một chuyện." Cố Lạc oán hận nhìn cô ta: "Chỉ là anh ấy không yêu cô mà vì vậy để cô nóng lòng muốn anh ấy ૮ɦếƭ sao?"
A lắc lắc ngón trỏ, "Không, ૮ɦếƭ là sự khoan dung lớn nhất với một người, tôi hi vọng anh ta sống không bằng ૮ɦếƭ, chỉ bằng vào sức của tôi dĩ nhiên không đủ, đúng lúc gặp được người cùng chung chí hướng với tôi, thậm chí còn hy vọng anh ta sống không bằng ૮ɦếƭ hơn cả tôi."
Chỉ là không yêu cô ta.
Chỉ là. . . . . . Không yêu cô ta.
Cố Doãn ở trong lòng yên lặng cắn nát mấy chữ này, cô ấy vốn biết những lời này tổn thương người bao nhiêu, nhưng hết lần này tới lần khác lại dùng phương thức này để anh ở trong cuộc đua tình yêu có cảm giác bị nghiền xương thành tro, không hề có chỗ tồn tại.
Không phải tất cả mọi người đều có thể dễ dàng thoải mái với năm chữ ngắn ngủi này sao.
A mở di động ra trước mặt cô. "Tôi rất hiếu kỳ, đứa bé này là cô cùng ai sinh? Sẽ không thật sự là Eric chứ?"
Trên màn hình chính là hình của Lục Già Việt, Cố Lạc âm thầm nắm chặt tay, xoay người lại tóm lấy cổ áo của Cố Doãn, mà cô chưa kịp hỏi ra khỏi miệng thì bị một câu nói của Cố Doãn làm nghẹn lại trong cổ họng.
"Thi Dạ Triêu và đứa bé này, nếu được lựa chọn một người thì em quan tâm ai hơn?"
. . . . . .
Bên kia, Thi Dạ Triêu dừng xe, đi bộ qua một sân cỏ nhỏ, dừng lại trước đài phun nước lớn.
Thi Dạ Diễm đưa lưng về phía anh, trên tay cầm một đồng tiền xu, khi anh đến gần cũng là lúc ngón cái bắn ra, tiền xu vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung chuẩn xác rơi vào trong tay của Thi Dạ Triêu.
Hai thân hình đàn ông không kém nhau là mấy đứng thẳng sóng vai nhau bên cạnh đài phun, dưới đáy có rất nhiều tiền xu, còn có mấy con cá bơi trong nước.
"Có nhớ lúc còn bé chúng ta thường xuyên tới đây ném tiền xu không." Thi Dạ Diễm mở miệng trước phá vỡ sự im lặng này: "Ai ném chuẩn xác thì có thể hỏi người kia một vấn đề."
Nước là môi trường khó nắm bắt nhất, ai thua ai thắng không thể nào kết luận được.
Cho dù anh em bọn họ ít khi đang hòa thuận mà so tài với nhau, nhưng ý nghĩa thật sự không phải so tài mà là một phương thức để hiểu rõ lẫn nhau.
Thi Dạ Diễm lại móc ra một đồng tiền xu tung nhịp nhàng ở trong tay, "Đồng màu đen vừa ném cho anh đó, anh là anh cả, anh trước."
Thi Dạ Triêu cũng không phải tới để nhớ lại với cậu, nhưng không nhớ thì lại tưởng niệm, cho nên cầm tiền xu tính toán lực và góc độ, đột nhiên ra tay ném nó.
Tiền xu rơi vào trong nước bị lực cản, rơi cách điểm mục tiêu vài chục cm.
Đến lượt Thi Dạ Diễm, cậu cũng không nghiêm túc như Thi Dạ Triêu, chỉ là thuận tay ném, cuối cùng vị trí của tiền xu gần như ngược hướng với điểm mục tiêu.
Cậu cười: "Em thua."
Thi Dạ Triêu âm thầm kinh ngạc liếc nhìn cậu, tự cho mình "Thua", cái từ này ở trong mắt bọn họ vĩnh viễn sẽ không dễ dàng thừa nhận. "Em hẹn anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"
"Cố Lạc." Thi Dạ Diễm lại móc một đồng tiền xu đưa cho anh: "Vẫn là chỗ đó, anh trước."
Thi Dạ Triêu ném tiền xu trước, Thi Dạ Diễm lại thuận tay ném lần nữa, nói: "Em lại thua."
Thi Dạ Triêu do dự trong chốc lát, ánh mắt liếc qua, lại hỏi một vấn đề không liên quan gì tới bầu không khí quái dị này. "Em biết Cố Lạc lúc cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Thi Dạ Diễm nhớ lại, trả lời: "Không tới 17."
Nếu cậu không nhìn lầm thì sao lại có cảm giác vẻ mặt của Thi Dạ Triêu giống như là muốn đánh cậu một trận?
Khi Thi Dạ Triêu lấy được đồng tiền xu thứ ba thì không hề nghĩ gì liền ném, chờ Thi Dạ Diễm tự giác "Nhận thua", vậy mà lần này Thi Dạ Diễm lại nghiêm túc, nhắm trúng điểm mục tiêu ném tiền xu, dễ dàng trúng đích, gần như không kém là mấy.
Ánh mắt của Thi Dạ Triêu dao động, nhìn thấy cậu lộ ra nụ cười gian xảo: "Trước khi anh tới em đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi." Tiền xu dưới đáy nước hầu như đều là lúc cậu luyện tập ném vào.
"Muốn hỏi gì?" Thi Dạ Triêu có chơi có chịu.
"Anh còn nhớ cái đêm đã cứu người họ Thái kia không? Đêm đó cũng là sinh nhật của anh."
Thi Dạ Triêu gật đầu, sao anh quên được chứ. "Nhớ."
"Vậy có nhớ cô gái đêm đó lên giường với anh không?"
. . . . . .
Thi Dạ Triêu vẫn nhớ cô gái kia, nhưng chợt có gì đó thoáng qua trong đầu anh, "Em đưa cô gái kia tới sao?"
Thi Dạ Diễm cong môi, không thừa nước ᴆục thả câu nữa: "Đó là —— Cố Lạc."
Lúc này trong lòng Thi Dạ Triêu hung hăng co quắp một cái, không dám tin hỏi lại: "Em nói lại lần nữa?"
Thi Dạ Diễm không nhịn được thở dài, quay đầu nhìn thẳng vào hai mắt đã kích động của anh: "Đêm đó cô gái ngủ với anh chính là Cố Lạc, trước giờ cô ấy vẫn cho là người lên giường với cô ấy là em, nhưng tất cả đều là hiểu lầm. Evan, em và Cố Lạc chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, cho tới bây giờ em cũng chưa chạm qua cô ấy, từ đầu đến cuối cô ấy chỉ có một người đàn ông là anh."
Thật sự có thể khiến cho mình ngã xuống, không phải là đối thủ, mà là nội tâm tuyệt vọng của mình.
Trong cuộc sống không dài, người đàn ông ảnh hưởng tới Cố Lạc có ba người.
Cố Doãn, không thể nghi ngờ là người thứ nhất.
Anh ta là người thứ nhất mà Cố Lạc ỷ lại, khi đó anh là anh trai cô, cô có thể không hề kiêng dè gì mà ở bên cạnh anh làm bất cứ việc gì, vui mừng hoặc tức giận, lấy lòng hay làm càn.
Anh ta cũng là người thứ nhất khiến cho Cố Lạc cảm nhận được cái gọi là người đáng sợ, từ khi anh ta bắt đầu không che giấu Dụς ∀ọηg đối với cô, thân mật giữa hai người sinh ra khoảng cách vô hình. Từ sau khi anh ta xăm lên hình xăm thứ nhất trên lưng cô, Cố Doãn chỉ biết, anh và Cố Lạc, đã không thể trở về như lúc ban đầu.
Anh vẫn là anh trai của cô như trước, càng là người đòi nợ cô.
Sở dĩ Cố Lạc cảm thấy anh đáng sợ, là bởi vì Cố Doãn hiểu rõ tính cách của cô thà làm ngọc vỡ, nhưng vẫn chưa bao giờ buông tha khát vọng đối với cô, mặc kệ việc cô làm bạn ở bên cạnh Thi Dạ Diễm, hay là suýt nữa thì mất mạng vì Thi Dạ Triêu… Đúng là cố chấp gần như biến thái, khiến Cố Lạc tình nguyện trở thành lính đánh thuê cũng không muốn đi theo bên cạnh anh ta.
Cô vẫn luôn không ngừng để cho bản thân trở nên cường đại, hơn nữa lại cẩn thận không lưu lại bất kỳ nhược điểm gì, nhưng lạ thay vẫn không như mong muốn, cô cẩn thận nhiều năm như vậy, kết quả vẫn bị Cố Doãn dễ dàng nắm lấy hai nhược điểm lớn nhất.
“Thi Dạ Triêu, cùng thằng bé này, nếu phải lựa chọn một, em quan tâm người nào hơn?” Cố Doãn cũng không ngại bị cô níu chặt như vậy, dieendaanleequuydonn thậm chí nhẹ nhàng bao trùm lấy cô, bởi vì hơi dùng sức mà nắm tay lộ vẻ dữ tợn, dùng nó trấn an cảm xúc của cô.
“Rất khó lựa chọn sao?” Anh vuốt ve tay Cố Lạc, hỏi rất vô tội.
A ở bên cạnh cười khẽ, “Mặc kệ cô lựa chọn ai, hai người này sẽ không có kết quả tốt đẹp, cho dù đứa bé có phải do cô sinh ra hay không, tôi muốn nhà họ Cố và nhà họ Thi đều không buông tha cho nó.”
Cố Doãn vung một ánh mắt cảnh cáo qua, A nhún nhún vai ngậm miệng.
Cố Lạc ngửa đầu nhìn trực tiếp vào đáy mắt anh, “Đến tột cùng anh còn muốn làm tới mức nào mới chịu dừng tay? Nhất định phải thấy tôi ૮ɦếƭ?”
“Sao lại có thể nghĩ em ૮ɦếƭ?” Cố Doãn lắc đầu, “Em không hiểu hết trái tim anh, anh đã chờ cơ hội này nhiều năm như vậy, cũng không phải muốn em ૮ɦếƭ.”Anh kéo cổ Cố Lạc gần hơn, cúi đầu hôn lên giữa hai chân mày cô. “Anh chỉ muốn xem xem khi em bị ràng buộc đến đường cùng sẽ lộ ra biểu cảm gì mà thôi.”
“Anh vừa lòng rồi chứ?” Cố Lạc không tránh sự kiềm chế của anh ta, một lòng muốn hỏi cho rõ ràng.
“Thế nào, em đã đến đường cùng rồi hả?” Cố Doãn than thở: “Đụng chạm vào người của em, người em quan tâm, anh sẽ không dễ dàng coi như vậy là xong.”
Cố Doãn chạm lên môi cô, “Đừng nóng vội, anh sẽ từ từ nói tất cả bí mật cho em biết, thật ra thì ngay từ đầu mục tiêu của anh chỉ có một mình Thi Dạ Diễm.”
Cố Lạc rùng mình nhìn, Cố Doãn cong khóe miệng, “Còn nhớ sự kiện lúc trước anh ta bị bạn trai cũ của Du Nguyệt Như hãm hại đến hai bàn tay trắng không?”
“Đường Lạp An?” Cố Lạc nhớ tên người này, lúc đầu là tình địch lớn nhất của Thi Dạ Diễm. “Sự việc kia là do anh làm?”
“Lúc ấy Eric lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, em cho rằng lật ngã thiếu gia thứ hai nhà họ Thi là dễ dàng? Nhưng cũng lqd may anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhược điểm quá sâu của anh ta chính là yêu quá sâu Du Nguyệt Như, anh chỉ ở sau lưng đẩy Đường Lạp An một cái, giúp anh ta tạo ra một cơ hội mà thôi, vẫn là anh ta thông minh, biết nắm bắt cơ hội này để lợi dụng, mà lúc đó Thi Dạ Triêu cũng muốn mượn tay anh hoàn toàn tiêu diệt anh ta, chỉ có điều…” Cố Doãn nói đến đây hơi ngừng lại một chút: “Em không để cho anh ᴆụng vào cậu ta, vì em, anh buông tha cơ hội tuyệt hảo này.”
Cố Lạc nghĩ lại, chính là năm kia khi cô gãy xương đùi được Cố Doãn đón về nhà, cũng là ngày đầu tiên cô gặp Thi Dạ Triêu.
Mặc dù khi đó Cố Doãn không phản đối Thi Dạ Diễm xuống tay, nhưng Cố Lạc lại hiểu rõ địch ý của anh ta với Thi Dạ Diễm, khiến cho Cố Lạc bỏ xuống tất cả đi theo bên cạnh anh ta, thuyết phục Cố Bạch Bùi chìa tay giúp đỡ anh ta.
“Em cho rằng, tại sao lúc đó anh không phản đối ba giúp cậu ta?”
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” Cố Lạc dễ dàng đoán được tâm tư của anh ta, Cố Doãn cho cô một ánh mắt tán thưởng.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ tới Thi Dạ Diễm vì Du Nguyệt Như mà chủ động rời khỏi nhà họ Thi, vì vậy Cố Doãn không được thấy cảnh huynh đệ tương tàn như ý nguyện. “Nhưng điều này không nói lên anh không có cách nào lấy được kết quả như mong muốn, ba sắp xếp cho em cùng nhà họ Thi kết thân, vừa đúng lúc cho anh đây một cơ hội, đừng quên lời anh vừa mới nói.” Anh nâng cằm Cố Lạc lên, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô: “Thất bại chủ yếu của một người đàn ông cường đại thường là do một người phụ nữ, Eric thua ở trong tay Du Nguyệt Như, như vậy, ai sẽ thất bại trong tay em? Anh rất may mắn đã thế chấp đúng bảo bối, quay đầu lại, cuối cùng Thi Dạ Triêu thất bại trong tay người đẹp duy nhất này.”
Cố Lạc cố gắng tiêu hóa hết tất cả lời Cố Doãn nói: “Làm sao anh có thể kết luận nhất định là anh ấy sẽ quan tâm tới tôi?”
“Em rất không hiểu đàn ông.” Cố Doãn lqd vuốt ve đôi môi hơi run run của cô: “Bản thân người phụ nữ chống lại người đàn ông đã là sự hấp dẫn và mê hoặc cực lớn, mà quan hệ của em và Eric trăm lợi không có hại gì với cậu ta, chỉ bằng điểm này cậu ta sẽ không cự tuyệt cuộc hôn nhân này, dĩ nhiên những thứ này còn lâu mới đủ, tình cảm của Eric với em mới là nguyên nhân quan trọng nhất để cho cậu ta định chinh phục em, thử nghĩ coi một người cao cao tự đại, sao có thể cam tâm tình nguyện để người phụ nữ của mình yêu em mình? Mà nhiều khi thách thức càng lớn, tinh thần và thể lực cũng phải trả giá càng lớn, quá trình tập trung đi chinh phục chính là không nhận thấy được bản thân đã bị chinh phục. Em cho rằng anh cố ý muốn em ở lại bên người cậu ta lúc vệ sĩ của cậu ta đến là vì cái gì? Mấy người ngày đêm làm bạn, lại bao gồm vài lần em liều mình ‘hộ giá’, cậu ta mà không động tâm thì trừ phi cậu ta thích đàn ông, về phần anh, chiêu thức này có hiệu quả không, không phải đã được chứng minh ở nước K sao?”
Đột nhiên giống như Cố Doãn nhớ ra cái gì, “Thiếu chút nữa đã quên, còn phải tìm một tình địch tới đúng lúc kích thích cậu ta một chút, Tác Nhĩ đa tình chính là thí sinh tốt nhất, bằng không anh đã không ba lần bốn lượt bố trí nhiệm vụ để cho mấy người có cơ hội tiếp xúc.”
Đột nhiên, Cố Lạc cảm thấy trong đầu bắt đầu ong ong, thì ra ngay từ đầu lúc cô cùng Từ Ngao bắt đầu nghĩ cách đi giúp đỡ Tác Nhĩ, tất cả đã là một cái bẫy.
Không ——
Là ngay từ mấy năm trước, khi Đường Lạp An hãm hại Thi Dạ Diễm hai bàn tay trắng thì sắp đặt của Cố Doãn đã bắt đầu.
A ở một bên nghe được đến mê mẩn không khỏi vỗ vỗ tay, cảm thán Cố Doãn này, lúc đầu thật sự xem thường anh ta, thì ra anh ta ẩn núp sâu như vậy.
Cố Lạc nhìn A, đột nhiên hiểu ra cô gái này cũng chỉ là một con cờ nho nhỏ trong tay Cố Doãn trong âm mưu lớn này, dieendaanleequuydonn chính là mượn hận thù của cô ta với Thi Dạ Triêu và quan hệ lúc trước với Thi Dạ Diễm để lợi dụng khích bác vào lúc thích hợp, khiến cho hai anh em bọn họ bao gồm cả Thi Thác Thần và Kỷ Linh, tất cả mọi người đều tin rằng đây là vở kịch anh em tương tàn diễn ra sau nhiều năm trì hoãn.
“Về phần Ngải Mỹ sinh con ở phía Đông bị tập kích cùng chuyện Thi Thác Thần bị thương nặng, thật đáng tiếc Eric phải chịu oan uổng.”
“Vài lần có người ám sát Thi Dạ Triêu, việc làm ăn gian lận của Eric ở Miami cùng K. một loạt chuyện của K cùng Hổ Sa, đều do anh làm?” Trong đầu Cố Lạc đã rối tung, giờ phút này đã để cho cô thấy chân tướng tất cả câu đố chưa từng có lời giải.
Cố Doãn nhún vai: “Là người của Tác Nhĩ làm, anh chỉ phái người áp dụng kế nhỏ đưa Bách Vĩ cùng Bạch Thủy ra ngoài làm kẻ ૮ɦếƭ thay.”
“Bom trong xe Evan là tôi đặt.” A thẳng thắn. “Thật ra bom này được điều khiển từ xa, điểm này các cô không ngờ tới thôi.”
Chỉ có bom điều khiển từ xa mới có thể khống chế thời gian nổ chuẩn xác, làm ngộ nhận suy nghĩ của cô và Thi Dạ Triêu, đặt tội danh lên người Thi Dạ Diễm.
Tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, Cố Lạc chậm chạp lui về phía sau mấy bước, dùng ánh mắt giống như thấy ma quỷ nhìn Cố Doãn
“Anh…” Bởi vì quá khi*p sợ, cô gần như nói không ra lời: “Không sợ tôi nói rõ những chuyện này cho Thi Dạ Triêu?”
Gần như trong nháy mắt khi câu hỏi thốt ra khỏi miệng, trong lòng Cố Lạc đã có cân nhắc, Cố Doãn có thể cho cô lqd biết những điều này thì chắc chắn đã lưu lại chiêu phòng bị.
Quả nhiên, Cố Doãn mãn nguyện cười cười: “Người đàn ông này cũng không phải ngu ngốc, Kỷ phu nhân cũng không phải là đèn đã cạn dầu *, em ở đây mai danh ẩn tích ba tháng sau mới trở lại, chẳng lẽ bọn họ không nghi ngờ em?”
(*) đèn đã cạn dầu: ý chỉ người dễ bắt nạt.
Cố Doãn nhìn vẻ mặt của cô cũng đã biết đáp án: “Thi Dạ Triêu này, anh bội phục cậu ta một điểm để đạt mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, có lẽ em đã đoán được phần nào, cậu ta nên bắt đầu nghi ngờ em từ sớm, nếu không lấy đầu óc cùng thực lực của cậu ta, nếu không muốn em gặp chuyện không may sẽ bảo vệ em đến mức một giọt nước cũng không lọt, còn có thể để em đi nước K tự đặt mình vào nguy hiểm? Anh dùng em tới câu con cá lớn là cậu ta, mà cậu ta đã nghĩ rằng em ở trong tay anh sẽ không phải lo lắng tới tính mạng mới tương kế tựu kế ngược lại dùng em cùng chính cậu ta tới câu kẻ phản bội ở sau màn.
Em có thể đi nói cho cậu ta biết, nhưng cậu ta sẽ tin em từ đầu đến đuôi đều vô tội sao? Em chính là người nhà họ Cố, là người của Cố Doãn anh, em có thể an toàn trở lại là chứng minh tốt nhất. Dĩ nhiên, em có thể đi nói cho Eric, dùng giao tình nhiều năm của hai người đánh cuộc một lần, nhìn xem với sự khôn khéo của cậu ta có đoán được ban đầu chúng ta giúp cậu ta cũng là một phần trong kế hoạch, chỉ có điều bởi vì cậu ta rút lui khỏi nhà họ Thi khiến cho kế hoạch gặp trở ngại, giữa các em, từ đầu tới cuối đều giả dối, bao gồm cả việc lúc trước em phó thác mình cho cậu ta, anh chỉ nói anh muốn ngầm chiếm đoạt nhà họ Thi là nước cờ thứ nhất, em cho rằng, sự thật trước mặt, cậu ta sẽ lựa chọn tin tưởng ai?”
Cố Lạc che môi lại, cô đã không còn kế sách, trong nháy mắt không có tinh thần, giống như bị hút hết vậy, đột nhiên cảm thấy Cố Doãn là kẻ quá mức đáng sợ: “Anh đã tính toán hết tất cả các khả năng…”
Cố Doãn không lên tiếng, Cố Lạc lqd không biết anh không vân đạm phong khinh * như vậy, anh đã tính toán hết tất cả các khả năng, chỉ không tính toán đến bào thai trong bụng cô, không tính toán tới tình cảm của cô với Thi Dạ Triêu sâu đậm như vậy, không có cách nào quay lại.
(*) vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
Cố Doãn duỗi tay ra, kéo cô trở lại bên cạnh mình, cằm đặt trên trán cô mắt nhìn phía trước: “Lạc Lạc, theo anh về đi, sau đó thưởng thức cuộc chiến tốt đẹp giữa hai người, có lẽ lần này Tiền Nhậm của em sẽ thắng, bây giờ trước sau Thi Dạ Triêu đều có địch vết thương chồng chất, phản bội của em lúc này chính là một kích trí mạng nhất.”
Anh nâng khuôn mặt đã xám tro của Cố Lạc lên, lòng ngón tay xẹt qua đôi môi đã không còn chút máu nào: “Anh nói rồi sẽ không để cho bất kỳ ai lấy được em, em đã lựa chọn người đàn ông nhà họ Thi, vậy bọn họ sẽ phải trả giá thật lớn, bọn họ có ngày hôm nay đều là bởi vì em, nếu như lúc trước em sớm khuất phục anh, bây giờ sẽ không có bất kỳ ai bị thương tổn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc