Lau Súng Cướp Cò - Chương 101

Tác giả: Tâm Thường

Muốn chinh phục, nhưng sau đó Ngải Tư không có quá nhiều cơ hội nhìn thấy 72, quan hệ giữa hai nhà Cố Thi càng lúc càng căng thẳng, vì không để cho cô cùng bản thân tìm phiền toái, Ngải Tư chỉ có thể gác lại chuyện này trước. Nhưng coi như anh không gác lại, mỗi lần 72 gặp anh thì ánh mắt của cô cũng tràn đầy phòng bị, dưới hoàn cảnh này khiến cho anh có lực cũng không phát ra được.
Trước khi Cố Lạc chưa quay về, 72 đã từng lén lút đi tìm Ngải Tư, điều này khiến cho Ngải Tư “Thụ sủng nhược kinh *.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được cưng mà sợ.
Đó là đêm đầu tiên khi anh trở lại lqd chỗ ở, nửa đêm khi anh đang ngủ say thì đột nhiên bị một tiếng động rất nhỏ đánh thức, anh mở to mắt tay sờ S***g lục giấu dưới gối. Trong bóng tối, đôi mắt xanh lam của anh giống ra radar tìm tòi phạm vi có thể đập vào mắt, anh xác định có người tiến vào, nhưng đối phương giấu rất kỹ.
Ngải Tư lặng lẽ kéo chốt bảo hiểm, đi chân trần giẫm trên sàn nhà lặng yên không phát ra tiếng động đi tới cửa phòng, tay cầm lên quả đấm cửa, nhẹ nhàng mở hết ra, rồi sau đó đưa S***g ra trước cửa.
Nhưng khi anh giơ S***g thì một lực ở ngoài cửa nắm lấy cổ tay anh, lúc Ngải Tư định đánh trả thì bỗng nhiên ý thức được điều gì —— sức lực cùng xúc cảm này không phải đến từ một người đàn ông, rõ ràng đến từ phụ nữ.
Phụ nữ?
Ngải Tư còn đang nghi ngờ, liền nghe thấy người nọ mở miệng: “Muốn tìm anh, thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.”
Ngải Tư không hề xa lạ giọng nói này, anh chậm rãi nhếch mép, thu cánh tay lại đồng thời kéo cô đến gần. “Phụ nữ nửa đêm chạy vào phòng anh, muốn đi cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Khi 72 bị Ngải Tư hôn lên mu bàn tay thì rút tay lại, d#đ&l@q&đ lướt nhìn bốn phía chung quanh anh, tiện tay nhặt một chiếc quần cộc ném cho anh. “Mặc vào.”
“Tại sao?”
72 xoay người không nhìn anh, “Chướng mắt.”
Nghe được ám chỉ trong lời nói của cô, Ngải Tư cúi đầu nhìn thứ đang diễu võ dương oai kia của mình, nghe lời vì bản thân mình vốn là người ăn mặc văn minh.
“Để cho anh đoán một chút, em đang nghĩ đến anh?” Anh bật đèn tường, đối diện với bóng lưng yểu điệu của 72 mà huýt sáo lỗ mãng.
72 mượn ánh sáng lờ mờ mà anh đem lại đánh giá căn phòng có thể nói là đơn sơ một lần: “Nếu như tôi nói, có thể mua một tin tức từ anh không?”
Ngải Tư để trần nửa trên, cố ý rêu rao khắp nơi, lấy bình R*ợ*u ở phía sau giá sách, cũng không lấy ly, ngồi ở trên bàn, trực tiếp ngửa đầu ực một hớp, vị cay nồng xâm nhập vào phân nửa thần kinh, sảng khoái phát ra một *** ngâm H**g phấn là dấu hiệu thuộc về người trong nước M. “Tình báo trên tay anh chưa bao giờ bán ra, phải xem em có thứ gì đáng giá để trao đổi không.”
*** trong đáy mắt anh rất rõ ràng, hai cánh tay 72 ôm *** giằng co với anh một lát, sau khi lý giải ý của anh thì thong thả mà tao nhã ngồi bên giường anh, nhẹ nhàng kéo khóa kéo ở *** ra một chút, lộ ra làn da trắng như tuyết cùng bóng mờ như ẩn như hiện.


Trong nháy mắt không khí trong phòng biến đổi khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô, Ngải Tư nhìn thẳng cô chằm chằm, trầm mặc lại ực một ngụm R*ợ*u, sau đó đặt lên bàn đứng dậy đi về phía cô, bàn tay lqd to giữ chặt phía sau cổ mảnh khảnh của cô để cho cô ngẩng mặt lên, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
72 chỉ định dò xét anh, nào ngờ anh lại to gan trực tiếp như vậy —— không, là thô lỗ tới đây *** hôn mình.
Cô phản kháng theo bản năng, lại bị Ngải Tư tóm được mánh khóe nghiêng người đè lên giường, người đàn ông này giống như một ngọn núi, chặt chẽ chân thật đè trên người cô, nơi nào đó bùng nổ cộm vào khiến cho cô phát đau, ý thức được đó là cái gì, đầu óc cô ong lên, lại hơi —— luống cuống.
Cùng người đàn ông như Ngải Tư, nếu chỉ liều mạng đơn thuần, sợ rằng có rất ít người là đối thủ của anh, huống chi cô là phụ nữ?
Nhưng nếu như không liều mạng, cô vốn không có cơ hội, Ngải Tư giảo hoạt tiên hạ thủ vi cường *, lấy một tay khống chế hai tay của cô trước, lại nhân lúc cô chưa kịp phản ứng một tay tách hai chân của cô ra đặt mình ở giữa, trong lúc đó ngay cả môi cũng bị anh lấy khí thế như gió cuốn mây tan mà ăn…
(*) tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước giành được lợi thế/ ra tay trước đoạt thế mạnh
Mặc dù đã bị đặt vào thế yếu,  72 không định khoanh tay chịu trói, thân thể giãy dụa không yên, cố gắng tránh sự ***ng chạm của anh, nhưng sự phản kháng của cô chỉ là uổng phí hơi sức đối với Ngải Tư.
Chờ sau khi anh vui vẻ tràn trề nếm vui sướng, rốt cuộc buông môi cô ra, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển: “Mùi vị không tệ, rất tốt.”
72 thở gấp kịch liệt, hai mắt gần như muốn phát hỏa, Ngải Tư vốn tưởng rằng sẽ nghe cô chửi ầm lên, nhưng không ngờ cô lại cười khẽ: “Không ngờ anh lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ là một cái hôn mà thôi.”
Nếu như cô đã hạ chiến thiếp *, vậy Ngải Tư sẽ tiếp nhận!
(*) chiến thiếp: thiệp mời chiến đấu
“Nếu muốn thỏa mãn anh, chỉ sợ em sẽ ૮ɦếƭ trên giường của anh.” Ngải Tư cười xấu xa, *** lên gáy trắng mảnh khảnh của cô, hấp thu thật sâu hương vị tươi mát trên thân thể người phụ nữ này. “Anh vốn không thể tưởng tượng được cảm giác vùi mình vào trong thân thể của em, anh sợ sẽ không khống chế được mà xé nát em.”
Những lời này, Ngải Tư không giống như đang nói đùa, tiên đoán cùng uy hiếp tràn đầy đáng sợ, 72 rõ ràng cảm nhận được trên thân thể người đàn ông này tản ra hơi thở nguy hiểm cùng tính cách xâm lược không che giấu chút nào, không hề khiêu khích tiếp, cũng không dám cử động nữa, chỉ sợ hành động kế tiếp của anh ta chính là xuyên qua cô.
Thấy cô đã đàng hoàng, khóe miệng Ngải Tư hơi nhếch, vậy mà lại buông lỏng kiềm chế cô, lật thân thể nằm nghiêng bên người cô. “Nói đi, muốn tin tức tình báo gì?”
Trong nháy mắt, 72 không kịp đề phòng bị thuần túy của anh biến thành bối rối, cầm cổ tay đau giật giật vẻ mặt kỳ quái nhìn anh, gần như đã định hỏi anh “Không ăn hả”?
Ngải Tư nhíu mày, lại ép người tới. “Nhìn vẻ mặt của em, hình như có chuyện gì đáng tiếc hả?”
Một câu nói khiến 72 cả kinh lập tức đẩy anh ngồi dậy, kéo khóa kéo ở *** lên đến tận cổ, từ sau lưng truyền đến tiếng cười lqd trầm thấp của Ngải Tư, sau khi 72 bình tĩnh lại mới mở miệng: “Tôi quả thật muốn biết một chuyện từ anh.”
Ngải Tư chống cằm, tầm mắt lướt qua đường cong của cô dưới lớp áo nịt bó sát. “Gì hử?”
“Chuyện kia, rốt cuộc có phải do Cố Doãn gây nên?”
“…” Ánh mắt Ngải Tư ngừng một chút, thu lại vài phần nét mặt bất cần đời, anh không nói lời nào khi 72 quay đầu nhìn anh.
“Em biết anh là người của Athena chứ?”
“Vậy thì sao?”
“Anh cũng có đạo đức nghề nghiệp, tiểu thư, em vì ông chủ của em, chẳng lẽ anh liền bán ông chủ của anh?”
Mặt 72 tràn đầy khinh bỉ, “Thù lao  anh đã nhận, cho tôi câu trả lời như vậy, cũng coi là đạo đức nghề nghiệp của anh?”
Mặt Ngải Tư vô lại, nhún vai. “Thù lao của em chỉ có một nụ hôn thôi, em sẽ vì một nụ hôn mà bán Thi Dạ Triêu?”
72 từ chối tranh luận với anh, đổi sang vấn đề khác: “Rốt cuộc Cố tiểu thư ở đâu?”
Ngải Tư lại không nói, thái độ 72 trì hoãn, “Tôi chỉ muốn biết cô ấy còn sống, có đúng không?”
“Nếu như cô ấy còn sống, có phải em sẽ càng xác định chuyện này do Cố Doãn gây nên?”
“…”
Ngải Tư vuốt ௱ôЛƓ cô một cái: “Thật sự mà nói, anh cũng không biết.”
“Có quỷ mới tin!” 72 hất bàn tay xấu xa của anh ra, “Athena chính là tay sai của Cố Doãn!”
“Có một việc, em có thể tin tưởng.” Ngải Tư không thèm để ý tới cách dùng từ của cô, trái lại ánh mắt mềm đi vài phần. “Athena không có ai hy vọng Cố Lạc ૮ɦếƭ, đối với anh và Từ Ngao mà nói cô ấy không chỉ có thân phận là em gái Cố Doãn, tụi anh nhìn cô ấy lớn lên, tình cảm giữa tụi anh sâu nhiều hơn em tưởng tượng, huống chi ——” Ngải Tư cười gian: “Trước khi gặp em, cô ấy chính là người phụ nữ duy nhất anh không đoạt tới tay, anh không hy vọng cô ấy hương tiêu ngọc vẫn như vậy, cho dù trong tay Cố Doãn.”
Rốt cuộc Ngải Tư là người như thế nào, lúc này 72 đã không có cách nào xác định, trong ấn tượng anh chính là người miệng lưỡi trơn tru nhìn thấy phụ nữ liền cợt nhả là ngựa đực *** lên não, càng không lqd chịu thua thiệt dù chỉ một điểm, ngay vừa rồi, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Ngải Tư mạnh mẽ đoạt lấy, nhưng anh đòi hỏi thù lao của cô chỉ có một nụ hôn mà thôi.
72 vốn tưởng rằng mình hiểu rõ kiểu đàn ông này, nhưng vào giờ phút này, sau khi Ngải Tư nói xong, chứng kiến tình huống chỗ *** của anh chống thành cái lều, trong lòng cô bắt đầu có chút dao động.
“Có muốn anh cởi hết cho em xem rõ ràng không?” Ngải Tư làm ra vẻ sẽ cởi dây lưng quần, 72 lập tức liếc anh một cái, đứng dậy muốn đi, tự biết sẽ không chiếm được bất cứ tin tức tình báo có ích nào từ anh, cô đã tính toán sai, Ngải Tư người này khó đối phó hơn cô nghĩ.
“Chậm đã.” Ngải Tư gọi cô, sau đó có thứ gì đi qua.
72 vững vàng nhận được, nhìn kỹ, là một dãy số điện thoại di động. “Làm cái gì?”
“Gọi số điện thoại này tìm anh, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu.” Anh chớp mắt ám muội, “Giải quyết tất cả các vấn đề cá nhân của em.”
72 vốn không muốn, nhưng không biết tại sao lại giữ lại.
“Cô em, nhớ kỹ, lần sau nếu nửa đêm tới phòng anh, anh sẽ không dễ dàng để cho em rời đi như vậy.” Ngải Tư vẫn giữ tư thế kia nhìn cô, bàn tay vô tình hay cố ý lướt qua háng, cho cô ám hiệu rất rõ ràng,  trong lòng 72 giật nảy, phụng phịu mạnh mẽ đạp cửa mà đi.
Trăng sáng sao thưa, sau khi cô đi Ngải Tư ngã ầm xuống giường, ôm nơi cứng rắn phát đau khổ sở lăn lộn, tự biên tự diễn với không khí.
“Lại có thể để cho cô ấy chạy? Tối nay sống sao? Phế bỏ?”

Về sau, có một khoảng thời gian rất lâu bọn họ không gặp lại, cảm xúc của Ngải Tư vô cùng không tốt, anh không thích cảm giác nhớ mãi không quên một người, đối với người như anh mà nói là rất nguy hiểm, vì thế anh bắt đầu săn tình.
Rốt cuộc, anh lăn lộn thoải mái sảng khoái hai buổi tối liên tiếp với một người phụ nữ da trắng *** lớn, càng nhớ bóng dáng mảnh khảnh, rốt cuộc 72 định làm cái quỷ gì với anh, Ngải Tư nghĩ mãi không xong.
Sau này, Cố Lạc bình yên vô sự đột nhiên trở lại, sau nữa, trước khi đám cưới, cô và Thi Dạ Triêu lấy phương thức đoạn tuyệt khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, Thi Dạ Triêu bị thương nặng được Thi Dạ Diễm mang đi.
72 đón anh ta trở về Canada vào ngày đó, nhiệm vụ của Ngải Tư là để ý tới Cố Lạc đến đưa tiễn.
Cố Lạc nói chuyện với Thi Dạ Diễm lqd ở bên kia, 72 lạnh lùng nhìn, Ngải Tư rảnh rang tựa vào chỗ nhộn nhịp trong đám đông cách đó không xa nhìn chăm chú tất cả.
Đột nhiên, 72 quay đầu lại, tầm mắt rơi chính xác trên người anh, giống như đã biết anh ở đó từ trước, sau đó, cô đi về phía anh.
Đã lâu không gặp, gần mới nhìn rõ, Ngải Tư cảm thấy dường như 72 gầy đi, trước khi kịp phản ứng đã đưa tay sờ lên mặt cô.
72 nghiêng đầu né tránh, ánh mắt lạnh lùng. “Ngày ấy, anh ở đâu?”
Ngải Tư biết cô nói ngày đó, lắc đầu. “Cố Doãn cố ý gạt anh cùng Từ Ngao, sau đó anh mới biết chuyện này, sao, em không tin?”
72 không nói lời nào, giống như đang cân nhắc có nên cho anh sự tin tưởng không.
Hai cánh tay Ngải Tư ôm ***, nhẹ giọng chê cười. “Nếu anh có mặt, chuyện giữa Thi Dạ Triêu và Cố Lạc cũng không lqd tới phiên người khác nhúng tay vào.”
“Nếu như anh có ở đấy, tôi nhất định sẽ không để yên cho anh.”
Vẻ mặt Ngải Tư vô tội, “Cũng không phải anh đả thương anh ta, sao lại muốn anh tới gánh chịu hậu quả? Em rõ ràng là trút hận cá nhân, không công bằng.”
“Đúng, trút hận cá nhân!” 72 thẳng thắn, một chút cũng không để ý tới cái mà anh gọi là “Công bằng.”
“…” Ngải Tư khẽ nghiêng người, ngửi ngửi trên người cô. “Vậy em chuẩn bị không để yên cho anh như thế nào? Vì để cho em vui vẻ sảng khoái, anh sẽ bằng lòng đưa mình tới cửa, cảm động không?”
72 lườm qua, siết chặt nắm tay lại buông lỏng, cố ý tới gần trong *** anh, ép anh tới gần cây cột, lấy ngón trỏ hoạt động trên *** anh, cảm nhận cơ *** phập phồng cách áo, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của anh đưa tay thăm dò xuống dưới, đi thẳng tới… của anh, lướt nhẹ như có như không.
Quyến rũ to gan lớn mật như vậy sao Ngải Tư chịu được, cho dù trong lòng biết có bẫy cũng ngoan ngoãn nổi phản ứng. “Phương thức này? Anh thích.”
Khóe miệng 72 khẽ nhếch, tay nắm lấy, bỗng nhiên dùng sức gập lại… Lập tức nghe được tiếng Ngải Tư hút khí.
Cô nhanh chóng rời khỏi *** anh, xoa xoa tay giống như chạm phải vật bẩn. “Đối phó với anh, tôi không cần phải động não.”
Thân thể cao lớn của Ngải Tư gập xuống, đã đoán trước được cô sẽ xuống tay với mình ở đây, cho nên chỉ đề phòng chân của cô, nào ngờ cô lại trực tiếp sử dụng tay.
Chờ khi lên máy bay, Thi Dạ Diễm phát hiện 72 luôn nhìn tay mình mà ngẩn người, không hiểu. “Tay sao vậy?”
Cũng không biết 72 đang nghĩ gì mà mê mẩn vậy, gần như không nghe thấy lời quan tâm của anh, Thi Dạ Diễm vỗ tay trước mặt mới lấy được sự chú ý của cô.
“Tay thế nào? Không thoải mái?”
“A, không có… không có.” 72 thuận miệng.
“Không có? Vậy cô nhìn chằm chằm tay mình một hồi lâu rồi.” Thi Dạ Diễm hoài nghi bản thân mình nói sai gì rồi, nếu lqd không sao mặt cô gái này bỗng nhiên đỏ. “Người đàn ông đi theo Cố Lạc tới, cô biết? Tôi nhìn thấy hai người nói chuyện.”
72 gật đầu, “Anh ta tên Ngải Tư, tôi hỏi thăm tình huống ngày hôm đó.”
“Ừ, tôi biết.” Thi Dạ Diễm day day huyệt thái dương. “Bởi vì quan hệ với Cố Lạc, tôi đã từng tiếp xúc một chút với anh ta.”
72 ái ngại: “Anh ta chính là người khi nhìn thấy phụ nữ thì trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện khốn kiếp kia, bớt tiếp xúc thì tốt hơn.”
Cô cho rằng đây là câu hết sức bình thường, châm chọc, nhưng đổi lại là ánh mắt hàm ý sâu xa của Thi Dạ Diễm, nhìn khiến lòng cô trống rỗng. “Sao? Tôi nói sai?”
“Tôi không biết, chuẩn xác mà nói tôi không có cách nào phán đoán xem cô nói sai hay không.” Thi Dạ Diễm cười nhẹ trêu ghẹo: “Tôi không biết rõ Ngải Tư như cô, cho nên không rõ trước mặt phụ nữ thì anh ta có tình trạng gì.”
Lời của anh có ám hiệu gì đó, 72 lập tức thông minh ngậm miệng, ngưng hẳn đề tài này, cố làm ra vẻ không có hứng thú lật xem tạp chí trong tay.
Hai ngón tay của Thi Dạ Diễm giữ huyệt thái dương liếc nhìn cô hành động giống như tự nhiên, một lát sau cười khẽ, 72 không nhịn được lấy ánh mắt hỏi thăm.
“Tôi nhớ trước đó Cố Lạc cũng như vậy trước mặt tôi, rõ ràng đã có cái gì với Evan, nhưng lại cố ý phủi sạch quan hệ với anh ấy.”
72 lập tức trả lời mỉa mai lại: “Tôi không có gì với Ngải Tư!”
So sánh với phản ứng kích động của cô,  Thi Dạ Diễm lạnh nhạt khiến người ta phát điên. “Tôi có nói… hai người có gì sao?”
72 cứng họng, bị chính mình tức ૮ɦếƭ!
“Chỉ có điều, bỗng nhiên tôi thật tò mò, cô ưa kiểu đàn ông đó?” Thi Dạ Diễm không nhịn được cười. “Có cần tôi lưu ý giúp cô không?”
“Không cần, tôi không cần quá lo lắng vấn đề này.”
Quả thật, trước đó 72 hoàn toàn không hề nghĩ đến vấn đề cá nhân, vì công việc của Thi Dạ Triêu gần như chiếm toàn bộ thời gian và tinh lực của cô, mà sau này, đối mặt với vết thương chồng chất của nhà họ Thi và Thi Dạ Triêu, cô càng không thể phân tâm.
Sau lần xa cách Ngải Tư đó, 72 cho là với quan hệ đối đầu như nước với lửa của nhà họ Thi cùng nhà họ Cố, cô và Ngải Tư vốn không có cơ hội gặp mặt riêng nữa.
Nhưng cô sai rồi.
Sau khi vết thương của Thi Dạ Triêu tốt hơn, lấy toàn bộ tinh lực tập trung trên công việc, mà Thi Dạ Diễm cũng chìa tay giúp đỡ nhà họ Thi, bất chấp hậu quả cứu vớt Ngải Mỹ gần như phá sản.
72 là phụ tá đắc lực nhất của Thi Dạ Triêu, thường khi anh không thể phân thân thì cô thay mặt xử lý vấn đề, hai tháng liên tục, cô không hề nghỉ ngơi một ngày.
Cường độ công việc cao cùng với áp lực cực lớn cộng thêm thời tiết Canada rét lạnh, rốt cuộc khiến cho cô cảm thấy không gánh vác được, nếu không phải Thi Dạ Triêu nhìn thấy sắc mặt không tốt của cô mạnh mẽ cưỡng chế cô về nghỉ ngơi, sợ rằng cô sẽ luôn kiên trì đến khi ngã xuống thì thôi.
Nơi 72 ở cách nhà Thi Dạ Triêu lqd không xa, Thi Dạ Triêu tự mình lái xe đưa cô về.
Lúc xuống xe, không biết do đường trơn hay do cô quá yếu đuối, lại suýt nữa té ngã, may mà Thi Dạ Triêu nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt dọa người, Thi Dạ Triêu định bồng cô trở về phòng.
Chờ anh rời đi, 72 uống thuốc, ngủ một giấc đến tối, khi tỉnh lại trời đã tối rồi, mới vừa bò dậy chuẩn bị ăn thứ gì đó thì nhận được điện thoại của người chị em.
Bên ngoài tuyết rơi lớn, xe của cô chạy đến chỗ nào đó thì không cách nào chạy tiếp, đành phải xuống xe đi bộ đến hộp đêm, trong đám người ồn ào tìm được người chị em say như ૮ɦếƭ.
Người phụ nữ tóc đỏ này không biết uống bao nhiêu, tiếng Anh nói không còn rõ ràng, trong miệng lùng bùng khiến người xung quanh nghe không hiểu đang nói gì. Mà bên người cô ấy có ba người đàn ông cao lớn đang vây quanh, dường như trong đó có hai người đang tính động tay động chân với cô ấy.
72 còn chưa tới gần, chỉ thấy mấy người đàn ông kia mang theo cô ấy rời đi từ cửa sau, cô đuổi theo, đi tới sau hẻm, vừa lúc thấy cánh tay tráng kiện của người đàn ông vung lên, cô gái tóc đỏ té ngã trên đất.
72 lập tức tiến lên chặn đứng anh ta bằng cú đấm, người đàn ông phía sau rất bất ngờ khi thấy có người xuất hiện, càng ngoài ý muốn hơn dưới ánh đèn Neon là gương mặt quen thuộc với mình.
Ngải Tư đội mũ quàng khăn,  lúc đầu 72 cũng không nhận ra anh, tầm mắt quét xuống mấy người: “Mấy người đàn ông khi dễ một người phụ nữ, tốt vậy sao?”
“Bây giờ em đã đến, không phải vừa đúng hai người phụ nữ?”
Một người da đen trong đó cười không có ý tốt, đưa tay tới ***ng vào khuôn mặt trắng nõn của cô, 72 đâu dễ đối phó như vậy, nhấc chân đá một cước trúng ngay cổ họng của anh ta.
“Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của mày ***ng vào tao.”
Người da đen hơi bất ngờ với người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối này lại đúng là có bản lĩnh, vuốt cổ họng phát đau xoay người nhìn Ngải Tư ở phía sau. “Làm thế nào?”
Một người đàn ông da trắng khác không nhịn được đưa ra ý kiến: “*** thôi.”
Ngải Tư thở dài, đá một cước vào ௱ôЛƓ người nọ, “Cút đi.”
Hai người đối mặt nhìn nhau, hết sức không hiểu mệnh lệnh này của anh, mắt thấy tin tức tới tay cứ thế mà từ bỏ? Nhưng trong chính sự, Ngải Tư chưa bao giờ là người thích đùa, cho nên mặc dù có nghi vấn, cuối cùng vẫn phẫn nộ xoay người rời đi.
Người phụ nữ tóc đỏ trên đất nói xằng lqd nói bậy, men say quá sâu, sâu đến mức khiến 72 sinh lòng nghi ngờ, cô lấy mũi chân đá cô ấy. “Joy?”
72 cau mày, vừa đề phòng người đàn ông cao lớn trước mắt, vừa ngồi chồm hổm xoay mặt cô ấy lại.
“Đừng gọi, cô ấy bị hạ thuốc, không có thuốc giải trong chốc lát mà nói ý thức không thể tỉnh lại.”
Ngải Tư đột nhiên mở miệng, 72 ngừng lại một chút, không dám tin ngẩng đầu nhìn anh. “Là anh?”
Ngải Tư kéo khăn che mặt xuống, lại lộ ra nụ cười tự cho là mê người: “Thật vui vẻ khi em vẫn còn nhớ rõ giọng nói của anh.”
Tức giận trào lên trong đầu 72, bỗng dưng đứng dậy muốn đánh anh một đấm, lại bị Ngải Tư đã dự tính từ trước bắt lấy cổ tay, kéo đến trong ***.
“Không biết em còn nhớ nụ hôn lqd của anh không?”
Dứt lời, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi đầu hôn.
Trong mấy tháng nay, 72 chưa từng nhớ tới Ngải Tư này, nhưng giây phút khi anh hôn lên, 72 đột nhiên phát hiện cô thế mà lại thật sự nhớ rõ anh, nhớ hơi thở của anh, nhớ nụ hôn nóng bỏng cùng bá đạo của anh.
Thậm chí còn có cái kia của anh… Một tay cô nắm chặt ngọn nguồn tà ác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc