Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 15

Tác giả: Lăng Nhược Dạ

Đại Họa Giáng Xuống Đầu

“Liệt Phong, uống thuốc tây không phải cứ thể là nuốt xuống, Tiểu Đức Tử, đi lấy chén nước ấm.”
“Vâng, thưa nương nương!” Không bao lâu, nước ấm đưa tới, Tây Môn Liệt Phong được Mộ Cẩm Cẩm hầu hạ, uống hai viên thuốc, mặc dù có chút đắng, nhưng so với thuốc bắc, cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi thái y đồng loạt lui xuống, Mộ Cẩm Cẩm tìm một tấm khăn tay lớn, sai người mang đến một chậu nước nóng, nàng không ngừng đem khăn tay ấm thấm mồ hôi trên trán hắn.
Tây Môn Liệt Phong được nàng cẩn thận hầu hạ chăm sóc ở trong mơ mơ màng màng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng:” Cẩm Nhi, đã rất muộn, mau nằm xuống nghỉ ngơi chút đi…”
“Không được, ta phải chờ tới khi chàng hạ sốt, nếu không ta sẽ không an tâm, đừng suy nghĩ quá nhiều, biết điều nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhiều một chút, ta không có việc gì.”
“Cẩm Nhi…”
“Đừng nói nhiều, điều chàng cần bây giờ là giấc ngủ.” Trong bóng tối, thanh âm mềm nhẹ của Mộ Cẩm Cẩm làm cho lòng người say đắm, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm thụ loại ấm áp này, có vô hạn ý nghĩ yêu thương mênh ௱ôЛƓ đang liên tục không ngừng lớn mạnh trong sâu tận đáy lòng.
Khi ý thức càng ngày càng mơ màng, hắn phảng phất thấy được một nàng tiên mỹ lệ hướng về phía hắn nhẹ nhàng bay tới, là Cẩm Nhi của hắn… là nữ nhân hắn yêu!
Đêm đó, bệnh tình của Tây Môn Liệt Phong dần dần thối lui, đến sáng sớm ngày thứ hai, vì muốn để cho bệnh tình của hắn mau chóng khỏi, Cẩm Cẩm lại một lần nữa lấy ra hai viên thuốc cho hắn uống, nhưng là không bao lâu, Tây Môn Liệt Phong nguyên bản đã gần như khôi phục như bình thường đột nhiên cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, ngay cả tầm mắt cũng lộ ra vẻ mơ hồ không nhìn rõ.
Vừa lúc tiểu vương gia Tây Môn Tĩnh Phi vào cung muốn thương nghị công sự cùng Tây Môn Liệt Phong, ngay sau khi hắn biết hoàng huynh bị bệnh liền vội vàng hướng đến tẩm cug của hoàng thượng.
“Hoàng huynh ta rốt cuộc là mắc bệnh gì, tại sao ngay cả đứng dậy khỏi giường cũng không nổi? Những tên ngữ y kia đang làm cái gì, chẳng lẽ thấy bệnh tình của hoàng huynh ta nặng như vậy mà không quan tâm sao?”
Tĩnh Phi cảm xúc có chút quá khích, Mộ Cẩm Cẩm vội vàng kéo tay hắn kéo đi ra ngoài cửa.
“Nhờ cậy ngươi nói nhỏ thôi, ta mới vừa cho hắn uống thuốc xong không bao lâu, ta nghĩ đây có thể là hiện tượng bình thường, thân nhiệt tối hôm qua đã trở lại gần như bình thường, nguyên nhân có thể là bởi vì một thời gian dài không có ăn gì nên mới cảm giác toàn thân không chút khí lực, chờ sau khi hắn tỉnh lại, ta sẽ phân phó ngự thiện phòng nấu vài món đồ ăn nhẹ cho hắn ăn, đến trưa, bệnh tình của hắn có lẽ sẽ ổn định lại.”
“Ngươi xác định?” Tĩnh Phi vẫn còn chút lo lắng.
“Chỉ là một bệnh phong hàn nho nhỏ, trong vòng một năm mỗi người đều sẽ bị mắc phải một hoặc nhiều lần, không có gì đáng ngại cả.” Vừa nói, Mộ Cẩm Cẩm vừa quay đầu nhìn Tây Môn Liệt Phong nằm trên giường một chút:” Tĩnh Phi, ngươi vộ vội vàng vàng tiến cung, có chuyện trọng yếu gì sao?”
“Ngày hôm qua hoàng huynh đã hạ chỉ phái ta ra kinh để đi điều tra chuyện bọn loại đảng âm mưu lật đổ triều đình rốt cuộc có thực hay là không, hoàng huynh vốn định để cho ta ba ngày sau mới lên đường, nhưng bởi vì ta tạm thời có việc, cho nên tính toán ngày mai sẽ lên đường…”
“Chuyện gì, có thể nói cho ta? Chờ sau khi Hoàng huynh ngươi bệnh tình tốt lên, ta cũng có thể chuyển cáo lại cho hắn.”
“Cái này…” Tĩnh Phi tựa hồ có chút khó nói:”Chính là lần trước… ta cùng hoàng hậu có nhắc đến vị cô nương kia một lần, kể từ sau khi nàng đột nhiên biến mất khỏi vương phủ, ta vẫn luôn truy tìm thân ảnh của nàng, vài ngày trước mấy thủ hạ ta phải đi đã nói cho ta biết, nàng rất có thể xuất hiện ở vùng đất phía nam, cho nên ta nghĩ thừa dịp không có việc làm, muốn lên đường trước.”
“Nga, nguyên lai là vì một tiểu nữ nhân nha.” Cẩm Cẩm nở nụ cười xấu xa:” Còn tưởng rằng ngươi là một khổi đại đầu gỗ, không nghĩ tới cũng có người yêu a.”
“Hoàng hậu nương nương…” Tĩnh Phi bị nàng trêu chọc có chút đỏ mặt.
Hai người ở chỗ này nói chuyện to nhỏ, Tây Môn Liệt Phong ở trên giường thì lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cười thanh thúy truyền vào trong tai hắn, khẽ mở hai mắt mỏi mệt ra, hắn hoảng hốt nhìn thấy Cẩm Nhi của hắn đang cùng đệ đệ của mình đứng ở cửa thấp giọng nói gì đó, thỉnh thoảng, Mộ Cẩm Cẩm còn lộ ra nụ cười khả ái, mà đệ đệ của hắn, trên gương mặt tuấn tú thỉnh thoảng có chút ửng hồng.
Nhìn trạng diện của bộ dạng này, làm Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn khó có thể ức chế kìm nén, ghen tỵ nồng đậm cũng từ từ nảy sinh trong lòng, chỉ chốc lát sau, Mộ Cẩm Cẩm cùng Tĩnh Phi sánh bước đi cách xa khỏi phía cửa phòng, mà đầu của hắn, thì càng ngày càng mơ màng, ý thức dần dần trở nên không còn rõ ràng như trước nữa.
-|- -|- -|- -|-
“Hoàng thượng… Hoàng thượng…”
Không biết qua bao lâu, sau khi nghe được có tiếng gọi, Liệt Phong cố gắng mở hai mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng, nhưng người xuất hiện ở bên giường dĩ nhiên lại là Chu Liên Nguyệt đã không gặp mấy ngày nay.
“Hoàng thượng, bệnh của ngài đã nặng như vậy, tại sao không truyền thái y đến?” Tiếng nói mềm nhẹ, làm Tây Môn Liệt Phong trong lúc nhất thời không tìm được phương hướng cảm giác, hắn không biết Chu Liên Nguyệt ghé vào bên tai hắn nói những gì, bởi vì hắn cảm thấy thân thể của mình phiêu phiêu, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Cẩm Nhi… Cẩm Nhi của hắn rốt cuộc ở nơi đâu?
Bên tai truyền đến một trận toán loạn, hắn cảm thấy có người nắm cổ tay của hắn, có người sờ sờ trên trán của hắn, sau đó hắn nghe được tiếng khóc…
“Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài tỉnh a… hoàng thượng không nên xảy ra chuyện gì a, hoàng thượng…”
Thanh âm của Chu Liên Nguyệt, nàng làm sao còn chưa đi? Lần nữa mở ra hai mắt mỏi mệt, hắn cảm thấy bên giường đột nhiên có rất nhiều ngự y.
“Nguyệt quý phi, theo vi thần bắt mạch, hoàng thượng giống như trúng một loại kỳ độc, vi thần sợ rằng…”
“Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng trúng độc?” Thanh âm Chu Liên Nguyệt bén nhọn dọa người:” Lũ ngự y ૮ɦếƭ tiệt các người rốt cuộc đã làm cái gì, hoàng thượng bệnh nặng như vậy mà các ngươi đến bây giờ mới phát hiện được, nếu như hoàng thượng thực sự có việc bất trắc (Ying: nguyên văn là ”三长两短 ”: Tam trường lưỡng đoản: ba dài ba ngắn), đám nô tài các người đảm đương nổi sao?”
“Nguyệt quý phi, thật ra tối hôm qua chúng vi thần đã tới chẩn đoán qua bệnh cho hoàng thượng, nhưng hoàng hậu nương nương nói… Trong tay nương nương có một loại kỳ dược, có thể bảo đảm sau khi hoàng thượng uống xong bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa hoàng thượng cũng không có phản đối…”
“Kỳ dược?” Chu Liên Nguyệt giận đến vỗ xuống bàn:” Các ngươi thật to gan, có thể tùy tiện lấy thân thể hoàng thượng ra nói giỡn sao? Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu ở nơi đâu?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đưa Tây Môn Tĩnh Phi ra khỏi tẩm cung, mới vừa trở lại, Mộ Cẩm Cẩm liền thấy một nhóm người vây quanh trước giường Tây Môn Liệt Phong, trong đó còn có Chu Liên Nguyệt nàng ghét nhất.
“Hoàng hậu nương nương, thần thếp muốn biết, tối ngày hôm qua rốt cuộc người cho hoàng thượng uống độc dược gì rồi? Tại sao hoàng thượng đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ?”
“Độc dược?” Nghe được hai chữ này, Mộ Cẩm Cẩm trừng lớn mắt:” Chu Liên Nguyệt, không hiểu thì đừng nói lung tung, ta cho hoàng thượng uống thuốc tây chuyên chữa bệnh cảm phong hàn, hơn nữa bệnh tình của hắn tối hôm qua cũng đã tốt lên…”
“Nhưng là hoàng hậu, bây giờ thái y chẩn đoán ra trong cơ thể hoàng thượng có chứa kỳ độc rất nặng, chuyện này hoàng hậu nương nương muốn giải thích như thế nào? Chẳng lẽ… Hoàng hậu nương nương muốn mưu hại hoàng thượng?”
“Chu Liên Nguyệt, định tội cần phải có chứng cớ, ngay cả chuyện mưu hại hoàng thượng loại lời nói đại nghịch bất đạo như vậy ngươi cũng có gan nói được, ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Tại sao Chu Liên Nguyệt lại làm cho ngươi ta cảm thấy chán nản vậy chư?
“Bây giờ có rất nhiều chứng cớ cho thấy, hoàng hậu nương nương bụng dạ khó lường, nếu không phải hoàng thượng quá tin tưởng ngươi, thì làm sao lại bị ngươi hại thành bộ dáng này?”
Cúi người xuống, Chu Liên Nguyệt mềm nhẹ nắm bàn tay của Tây Môn Liệt Phong:” Hoàng thượng, may là thần thi*p tới kịp, nếu không thần thi*p không dám cam đoan sau mấy ngày nữa, còn có thể gặp lại hoàng thượng hay không…”
Vừa nói, vài giọt nước mắt từ nơi khóe mắt chảy xuống, Tây Môn Liệt Phong nằm ở trên giường suy yếu nhìn vẻ mặt đang nổi giận đùng đùng của Mộ Cẩm Cẩm.
“Cẩm Nhi, trẫm muốn biết, nàng cho trẫm uống những viên thuốc kia, thật không có về đề gì sao?”
Thanh âm mặc dù khàn khàn, tuy nhiên nó vẫn lộ rõ sự chấn vấn nghiêm nghị.
Mộ Cẩm Cẩm đứng ở bên giường kinh ngạc nhìn tuấn dung tái nhợt của Tây Môn Liệt Phong, vì lời chấn vấn của hắn mà trong nháy mắt đáy lòng nguội lạnh.
Nàng vẫn im lặng không mở miệng, trong mắt Tây Môn Liệt Phong nhìn được cũng không thấy một chút gì là đồng ý cam chịu hay phản đối từ nàng, hắn khẽ nhắm lại hai mắt:” Trẫm biết giấc mộng xuất cung làm một hiệp nữ của nàng, trẫm cũng biết, cố gắng đem nàng giữ lại bên người trẫm là trẫm ích kỷ, nhưng Cẩm Nhi, nàng tại sao lại muốn mưu hại trẫm?” Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng liếc mắt đưa tình của nàng cùng Tây Môn Tĩnh Phi khi nãy, thì một cỗ ghen tỵ mãnh liệt xông lên làm hắn mất đi tất cả nặng lực phán đoán.
Mộ Cẩm Cẩm không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời này, nàng đột nhiên bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng:” Cho nên… Chàng liền theo lý thường tình đem ta trở thành hung thủ âm mưu mưu hại chàng, phải không?” Người nam nhân trước mắt này đột nhiên làm cho tâm nàng cảm thấy thật lạnh, nàng quan tâm, thích, yêu sâu đậm một nam nhân, nhưng ngày hôm nay hắn lại hoài nghi nàng muốn hại hắn.
Một sự thật buồn cười cỡ nào, nhiều ngày chăm lo săn sóc, hết lòng vì hắn, đổi lấy chỉ là sự chất vấn lạnh lùng của Tây Môn Liệt Phong, иgự¢ đau quá, đầu óc rối loạn, nàng không biết giờ phút này mình nên nói cái gì, làm những gì.
“Trẫm trừ uống thứ thuốc kỳ quái nàng đưa cho thì cũng không có ăn thêm cái gì nữa, nàng muốn trẫm tin tưởng nàng như thế nào đây?” Thân thể đau không bằng đáy lòng đau, Tây Môn Liệt Phong cũng không muốn tin tưởng Cẩm Nhi sẽ hại hắn, nhưng là sự thật trước mắt lại khiến cho hắn không thể lấy bất kỳ lý do nào để bênh vực cho nàng.
Một nụ cười lạnh hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Mộ Cẩm Cẩm, nàng nhẹ nhàng gật đầu:” Không sai, ta là nghĩ muốn hại ngươi, bởi vì ta chán cái hoàng cung này, chán nơi mà ở đâu cũng toàn những kẻ xảo trá nham hiểm nhất nhân loại, ta vốn không nên thuộc về cái thế giới quái quỷ này, nhưng ta lại bị trời cao đùa giỡn, bất đắc dĩ mới tồn tại trong cái không gian nhàm chán này, Tây Môn Liệt Phong, bây giờ là lúc ta nên rời đi thôi, rời đi bên cạnh ngươi, như vậy người đã hài lòng hay chưa?”
“Nói xong, nàng tức giận xoay người đi về phía cửa.
Tây Môn Liệt Phong tuyệt vọng nhìn bóng lưng của nàng, trong hai mắt bắn ra mấy phần tàn nhẫn:” Người đâu, bắt hoàng hậu lại cho trẫm, tống vào lãnh cung.”
Một tiếng ra lệnh lãnh khốc tuyệt tình, Tiểu Đức Tử đã hầu hạ hắn nhiều năm sắc mặt cả kinh, nhìn chúng đại thần khác cũng lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, Mộ Cẩm Cẩm đi tới cửa quay đầu lại, ánh mắt thách đố nhìn Tây Môn Liệt Phong nằm ở trên giường, đối phương cũng đang dùng vẻ mặt giống như vậy để nhìn lại nàng.
Không bao lâu, hai tên thị vệ mạnh mẽ chộp lấy hai cánh tay của nàng, nàng cũng không có làm ra hành động phản kháng nào, chẳng qua là kinh ngạc nhìn Tây Môn Liệt Phong, mệnh lệnh như vậy đã đánh nát một tia tha thứ cuối cùng từ đáy lòng nàng, nước mắt rơi xuống má, nàng đối với nam nhân trước mắt này đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Tây Môn Liệt Phong mắt thấy nàng ngay cả một câu cầu xin, giải thích cũng không nói, cứ như vậy tùy ý để những tên thị vệ kia đem nàng từ trước mặt hắn dẫn đi.
Cái loại ánh mắt này, tại sao lại lạnh đến mức làm cho hắn cả người phát run? Chẳng lẽ là hắn — sai lầm rồi sao?
Trải qua một thời gian ngự y chú ý trị liệu, bệnh tình của Tây Môn Liệt Phong đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, không bao lâu, hắn cũng đã có thể vào triều tham chính, nhưng ở trong đáy lòng của hắn, thủy chung đều luôn có cái gì đó ngăn cách, kể từ khi Cẩm Cẩm bị hắn hạ lệnh nhốt vào lãnh cung cho đến bây giờ cũng đã được bẩy tám ngày, hắn rất muốn biết tình trạng gần đây của nàng, nhưng là lòng tự ái quá cao khiến cho hắn không cách nào làm cho mình cúi đầu trước.
Sau khi bãi triều, hắn trở lại điện Dưỡng Tâm lật xem các bản tấu chương, nhưng ánh mắt thì nhìn còn đầu óc thì hoàn toàn không có chân chính để vào trạng thái phê duyệt tấu chương.
“Hoàng thượng…”
Một tiếng gọi mềm nhẹ, khiến cho Tây Môn Liệt Phong từ trong tấu chương giơ hai tròng mắt lên, nguyên lai là Chu Liên Nguyệt, nàng cho lui hạ nhân, trong tay còn đang cầm một cái khay:” Thần thi*p thỉnh an Hoàng thượng..”
“Bình thân đi.” Hắn vô tình liếc nhìn mĩ nhân trước mắt, tuy nhiên hắn đối với nàng không có nửa điểm hứng thú, hắn đã bao lâu rồi chưa từng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà rồi? Đã bao lâu chưa từng ôm thân thể mềm mại kia rồi? Đã bao lâu…
Đáng ૮ɦếƭ! Hắn thế nhưng lại liều mạng ở trước mặt tiểu nữ nhân kia mà nghĩ về Mộ Cẩm Cẩm, nàng đã mưu hại mình là sự thật, điều này phải để cho hắn hạ quyết tâm một lần nữa.
“Nguyệt quý phi tới điện Dưỡng Tâm tìm trẫm có chuyện gì sao?”
“ Thần thi*p thấy hoàng thượng kể từ sau khi hồi phục thân thể, cả ngày vất vả với việc quốc gia đại sự, cho nên cố ý phân phó hạ nhân vì hoàng thượng nấu một chén trà sâm, hoàng thượng, thừa dịp còn nóng người mau uống đi…”
“Đặt ở nơi đó đi.” Hắn không biểu lộ ra chút tình cảm gì dùng tay chỉ chỉ lên mặt bàn:” Không còn việc gì nữa, Nguyệt quý phi hãy lui ra đi.”
Hắn vô tình, làm cho Chu Liên Nguyệt không khỏi khẽ cắn cánh môi:” Hoàng thượng, thần thi*p chẳng qua là lo lắng cho thân thể của người, nếu như tình trạng như vậy lại tái diễn một lần nữa, thần thi*p không biết nên đối mặt với trường hợp đó như thế nào…”
“Trẫm bây giờ đã không còn đáng ngại…”
“Hoàng thượng…” Chu Liên Nguyệt đột nhiên nhào tới quỳ phục xuống dưới chân của hắn:” Hoàng thượng vì sao lại đối xử bạc tình với thần thi*p như thế? Nhớ ngày đó khi thần thi*p mới được chọn tiến cung, hoàng thượng đối với thần thi*p vô cùng sủng ái, còn nói sẽ mãi yêu thương thần thi*p như vậy, nhưng bây giờ…”
Nước mắt của nàng nhẹ nhàng chảy ra,àng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên:” Kể từ sau khi hoàng thượng lập Mộ Cẩm Cẩm làm hậu, thần thi*p không còn được hoàng thượng cưng chìu như trước nữa, hoàng thượng, thần thi*p không yêu cầu bất kỳ danh phận nào, chỉ muốn hoàng thượng có thể mỗi ngãy rút ra một canh giờ đến với thần thi*p…”
Cúi thấp đầu, Tây Môn Liệt Phong nhìn nữ nhân đang quỳ dưới chân mình, trái tim đã vì Mộ Cẩm Cẩm mà khép lại rất khó lòng lại vì một người nào đó mà mở rộng:” Nguyệt quý phi, trẫm còn có rất nhiều tấu chương…”
“Chẳng kẽ ở trong mắt hoàng thượng, trong hậu cung này không có người nào có thể so sánh được địa vị của hoàng hậu trong lòng của người hay sao? Cho dù hoàng hậu có nổi lên dã tâm muốn mưu hại hoàng thượng, như vậy hoàng thượng…”
“Câm mồm!” Tây Môn Liệt Phong quát lên một tiếng:” Chuyện giữa trẫm và hoàng hậu, trẫm sẽ tự mình giải quyết, thân là phi tần, ngươi không có tư cách ở trước mặt trẫm chỉ trích hoàng hậu.” Gương mặt tuấn tú của hắn trầm lạnh xuống, lông mày nhíu chặt lại:” Lui xuống, trẫm bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi.”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm nói lui ra!” Tiếng hô nghiêm nghị, làm cho Chu Liên Nguyệt sỡ hại bất đắc dĩ thối lui khỏi điện Dưỡng Tâm.
Tâm tư bị quấy rầy không yên tới cực độ, Tây Môn Liệt Phong тһô Ьạᴏ vung tay ném hết tấu chương trên bàn xuống mặt đất, động tác này, Tiểu Đức Tử hậu hạ một bên bị làm cho sợ đến mức khom lưng cúi gập người toàn thân như có một cơ linh.
“Hoàng thượng xin bớt giận…” Tiểu Đức Tử vội vàng đem tấu chương dưới mặt đất nhặt hết lên, hắn chăm chăm chú chú để tấu chương lên trước bàn:” Hoàng thượng xin chú ý long thể của mình, những ngày gần đây khí trời dần dần chuyển lạnh, nghe nói phương tiện giữ ấm trong lãnh cung luôn không được tốt lắm…”
Vừa mới nói tới đây, Tây Môn Liệt Phong liền liếc mắt đứng thẳng dậy bước xuống khỏi long ỷ, Tiểu Đức Tử khẽ mỉm cười, theo sát ở phía sau, khi hai người vừa đi tới lãnh cung, Thu Nguyệt đang bưng chậu nước bị dọa cho vội vàng quỳ phục trên mặt đất.
“Hoàng… Hoàng thượng…”
Tây Môn Liệt Phong không để ý đến sự khẩn trương của nàng, trực tiếp bước vào bên trong phòng, nơi này quả nhiên trống trải đến làm cho người nhìn vào cả kinh, nhiệt độ bên trong phòng cũng không khác nhiệt độ bên ngoài là mấy, nhìn vào trong phòng, Mộ Cẩm Cẩm một đầu tóc đen nhánh xõa dài ôm đầu gối gồi trên giường, hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với sự có mặt của hắn, giống như lộ ra vẻ thờ ơ.
“Hoàng thượng giá lâm—“ Tiểu Đức Tử hô to một tiếng, cố gắng khiến cho đối phương ghé mắt nhìn qua, nhưng Mộ Cẩm Cẩm ôm đầu gối nhìn về phía cửa sổ đến cả quay đầu cũng lười quay.
Thấy thế, loại tức giận khi bị xem nhẹ sinh ra từ đáy lòng Tây Môn Liệt Phong, gương mặt tuấn tú băng lạnh đi tới ngồi trên ghế trước bàn:” Trẫm tới, ngươi tại sao không quỳ nghênh đón?”
Miễn cưỡng nhướn mi mắt lên, Mộ Cẩm Cẩm nhìn cũng không thèm nhìn Tây Môn Liệt Phong một cái :” Quỳ trước ngươi, ta có thể được cái gì?”
Một câu chất vấn lạnh lùng, làm Tây Môn Liệt Phong cau mày lên:” Vô luận như thế nào, trẫm là vua của một nước, nàng đối với trẫm bất kính, hay là muốn khiêu chiến với sự nhẫn nại của trẫm, Mộ Cẩm Cẩm, mặc dù bây giờ nàng vẫn là một hoàng hậu nhưng nàng đừng quên giờ phút này nàng là tù nhân của trẫm, thân là phạm nhân, nàng không có tư cách đối nghịch lại với trẫm.”
“Thật là đáng sợ a.” Mộ Cẩm Cẩm vẫn ôm đầu gối ngồi như cũ khẽ nhếch cánh môi xinh đẹp lên:” Cô nãi nãi ta từ khi còn trong bụng mẹ đến bây giờ, sẽ không quỳ gối dưới bất luận kẻ nào, Tây Môn Liệt Phong ngươi đáng giá là chó má gì mà ta phải vì ngươi quỳ gối, vua một nước thì thế nào? Hoàng đế thì thế nào? Ở trong mắt ta, ngươi đơn giản chỉ là một hôn quân nghe lời gièm pha của bọn tiểu nhân, ngay cả năng lực phán đoán tối thiểu cũng không có, muốn để ta quỳ dưới chân ngươi, tốt, chờ ngươi bất hạnh mà ૮ɦếƭ đi, ta sẽ cố nặn ra vài giọt nước mắt tới an ủi linh hồn ngươi ở dưới suối vàng biết đâu lại có thể nhận được một chút hồi báo tốt.”
“Ba!”
Tây Môn Liệt Phong lần này bị châm chọc tới vô cùng tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn:” Mộ Cẩm Cẩm, ngươi có biết chỉ bởi vì những lời này của ngươi, trẫm có thể lập tức đem ngươi tới ngọ môn xử chém.”
“Ngươi bây giờ muốn chém thì cứ chém!” Nàng bất tuân giương cằm:” Mộ Cẩm Cẩm ta đời này không sợ nhất chính là ૮ɦếƭ!”
Bị bộ dáng quật cường của nàng chọc giận gần ૮ɦếƭ, Tây Môn Liệt Phong hung hăng nắm tay thành quả đấm:” Nếu như bây giờ ngươi dập đầu trước trẫm nhận tội, trẫm có thể đối với ngươi bỏ qua hết những chuyện cũ.” Đáng ૮ɦếƭ! Hắn không tin nữ nhân này có thể bướng bỉnh tới khi nào.
Mộ Cẩm Cẩm đùa cợt vung cánh môi lên, từ sau lần bị bắt, nàng chỉ coi hắn như một Tiểu Sửu (Ying: ta nghĩ tiểu sửu chắc là trâu non =.=”) lúc nào cũng có thể lên cơn điên cuồng.
Nụ cười đùa cợt, Tây Môn Liệt Phong thu hết vào hai mắt:” Tốt! Ngươi bướng bỉnh! Hôm nay ta liền cho ngươi nếm thử kết quả quật cường đối nghịch phải trả giá rất nhiều, Tiểu Đức Tử, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, Mộ Cẩm Cẩm phạm tội khi quân, cố gắng mưu hại trẫm vào chỗ ૮ɦếƭ, phế hoàng hậu, mười ngày sau, đem nàng tới ngọ môn chém đầu răn đe.”
“Hoàng thượng…” Tiểu Đức Tử bị hù dọa sắc mặt tái nhợt đi, hắn vội vàng quỳ xuống đất dập đầu nói:” Xin hoàng thượng hãy nghĩ lại.”
Tây Môn Liệt Phong nhìn Mộ Cẩm Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, nàng đối với mệnh lệnh của hắn cũng không có lộ ra nửa điểm tức giận hoặc cảm xúc bất mãn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc