Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 08

Tác giả: Lăng Nhược Dạ

Sứ Thần Ngoại Quốc

Hoàng triều Dạ Sát là một quốc gia rộng lớn có lịch sử vài trăm năm, sư tổ Tây Môn Phi suất lĩnh thiên quân vạn mã trải qua nhiều năm tháng chinh chiến liên tục, rốt cục thắng được địa vị bá chủ thiên hạ, lưu truyền đến đời Tây Môn Liệt Phong, trên dưới cả nước đều đang trong giai đoạn hòa bình phồn vinh.
Tây Môn Liệt Phong từ nhỏ đã tư chất hơn người, năm mười bốn tuổi đã được kế vị ngai vàng, kinh nghiệm nhiều năm tham chính cùng với đầu óc thông minh cơ trí, đã tạo cho hoàng triều Dạ Sát có một đời minh quân.
Rất nhiều nước nhỏ xung quanh vì muốn được Dạ Sát hoàng triều che chở, cơ hồ hàng năm đều sẽ đến Dạ Sát hoàng triều mà tiến cống, tại một quốc gia PhươngTây xa xôi, sau khi nghe nói Dạ Sát hoàng triều là một quốc gia phồn vinh thịnh vượng liền rốt rít phái sứ thần tới đây để học tập lễ nghi văn hóa.
Giờ khắc này, bên trong Càn thanh cung rực rỡ sắc màu, văn võ bá quan khẩn chương đứng ở hai bên, mấy sứ thần phương Tây ăn mặc quái dị cùng với một đầu tóc vàng óng vô cùng lễ phéo đừng ở giữa trung tâm đại điện, bên cạnh là đại thần phiên dịch gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, bởi vì…. Mầy vị sứ thần phương Tây này nói tiếng hắn nghe hoàn toàn không hiểu.
Tây Môn Liệt Phong ngồi trên chánh điện thì gấp rút chân mày nổi lên, trong đám sứ thần phương Tây hình như có một vị hiểu được lời bọn họ vừa nói, ở trong quốc gia này tựa hồ không ai có thể nghe hiểu được tiếng nói của bọn họ.
“Hoàng… Hoàng đế bệ hạ…” Người kia đột nhiên mở miệng, nói một câu tiếng trung vô cùng không tiêu chuẩn,” Ta… Ta là…”
Kế tiếp, những lời tiếp theo của hắn không có người nào nghe hiểu được, trên dưới cả triều cùng lâm vào trạng thái ngượng ngùng.
“Ngươi nói các ngươi đến từ đế quốc Frankish, tên của ngươi là An Đức Liệt?”
Ngoài Càn Thanh cung, một nữ tử mặc bộ vày áo đỏ tuyệt mỹ thong dong mà ưu nhã chậm rãi tới gần cửa đại điện, các đại thần bao gồm cả Tây Môn Liệt Phong đều hết sức khi*p sợ nhìn cảnh tượng thanh tú trước mắt, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trong miệng nàng còn đang nói tiếng giống như tiếng của các sứ thần, hơn nữa còn nói lưu loát khiến người khác không thể tin được.
“Cẩm Nhi…”
Tây Môn Liệt Phong có chút kinh ngạc vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy bộ dáng thong dong của Mộ Cẩm Cẩm trên mặt nở nụ cười hướng các sứ thần phương Tây hơi vuốt vuốt cằm, sau đó không biết nàng nói một hơi những tiếng gì mà các sứ thần vốn trên khuôn mặt có chút buồn bực nhất thời cười thật to. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Trên dưới trong đại điện, chúng thần tử không khỏi lộ ra vẻ kinh dị, một phi tần nho nhỏ như thế nào lại có thể khiến cho các sứ thần phương Tây vui vẻ như thế?
“Hoàng thượng, vị An Đức Liệt tiên sinh này nói, hắn muốn tiến cử một số khoa học kỹ thuật của đế quốc Frankish cho Dạ Sát hoàng triều, bao gồm cách nhuộm vải vóc, làm máy móc công cơ giới… Ngoài ra, bởi vì bọn họ cảm thấy Dạ Sát hoàng triều chúng ta đất rộng lại màu mỡ, rất có tiềm lực phát triển, cho nên muốn cùng chúng ta hợp tác.”
“A?” Bị vẻ mặt khôn khéo cùng thật tình của Mộ Cẩm Cẩm làm cho có chút mờ mịt, lông mày Tây Môn Liệt Phong chau lên,” Máy móc công cơ giới là cái gì?”
“Máy móc công cơ giới chính là…” Mộ Cẩm Cẩm suy nghĩ một chút,” Tỷ như quốc gia chúng ta muốn xây dựng kiến trúc phòng ốc, nếu như dùng sức người, những thứ đá đất ngói phải nhờ nhân lực để giải quyết, nếu sau khi chúng ta đã có thẻ chế tạo được máy móc công cơ giới, thì việc xây dựng ở quốc gia chúng ta sẽ tiết kiệm được sức người sức của rất nhiều.”
“Nói cách khác, những kỹ thuật này đối với Dạ Sát hoàng triều mà nói, là vô hại hữu lợi rồi phải không?”
Mộ Cẩm Cẩm thật tình gật đầu, “ Muốn Dạ Sát hoàng triều chân chính phồn vinh thịnh vượng, sẽ phải không ngừng tiếp nhận các kĩ thuật tiên tiến của nước khác để có thể càng ngày càng cường đại hơn.”
Mới vừa ở Cẩm Tú cung, nghe bọn hạ nhân nghị luật rối rít nói trong cung có mấy nam tử quái vật, cái gì mà tóc vàng mắt xanh là những sinh vật kì quái, lúc nàng còn ở thế kỉ hai mươi mốt cũng đã thấy qua rất nhiều người ngoại quốc, nhưng sau khi đến cổ đại, nàng chưa từng được thấy qua, cho nên thừa dịp người khác không chú ý, Mộ Cẩm Cẩm liền len lén chạy tới Càn Thanh cung, nghe tiếng bọn họ nói chính là Pháp văn, nàng âm thầm may mắn thời điểm khi còn học đại học, ngôn ngữ mình chọn học đúng là Pháp Văn, bây giờ thật sự phát huy công dụng.
“Hừ! Thân chỉ là một nữ lưu, địa phương ngươi nên ở phải là tẩm cung của mình mà không phải là trong Càn Thanh cung trang trọng này.”
Đang trong lúc Mộ Cẩm Cẩm âm thầm đắc ý, một đạo thanh âm đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của nàng, theo tiếng nhìn lại, bên trái đại điện, một nam tử mặc bộ quan phục hoa lệ khinh thường nhìn mình, nam nhân này tuổi tác trên dưới nam mươi mặt ra vẻ uy nghiêm ỷ thế mạnh cộng thêm vài tia ngạo mạn.
“Chu đại nhân…”
Tây Môn Liệt Phong vừa muốn mở miệng nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của Mộ Cẩm Cẩm hiện nên nụ cười lạnh,” Vị lão bá này, nếu như ngươi có thể cùng những vị sứ thần của đế quốc Frankish này nói chuyện, ta dĩ nhiên nguyện ý đem công lao này miễn phí hiến cho ngươi.”
“Lớn mật, ngươi lại dám gọi Tể tướng đương triều là lão bá?”
“Tể tướng đương triều?” Cẩm Cẩm liền giật mình một hồi, ngay sau đó lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ,” Nga, thì ra vị lão bá này là phụ thân của người đứng đầu hậu cung Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta, thất kính thất kính, nếu như sớm biết ngươi cũng là một trong số những nhạc phụ đại nhân của đương kim thánh thượng, thì có nói gì ta cũng phải lưu cho Tể tướng vài phấn kính trọng, Nhìn xem! Tiểu nữ tử ta ánh mắt thật vụng về, Hoàng thượng, nếu Chu đại nhân khinh bỉ ta là một nữ lưu, xem ra mấy vị sứ thần của Frankish đành phải để lại cho các người ứng phó rồi.”
Vừa nói, nàng vừa xoay người muốn rời đi, Tây Môn Liệt Phong liền vội vàng gọi để nàng dừng cước bộ lại.
“Trẫm khi nào thì nói để nàng đi?” Gương mặt tuấn tú giương lên,” Ở lại cho trẫm, những tên quan phiên dịch ở đây chỉ biết một chút tiếng Anh, về phần ngôn ngữ của đế quốc Frankish này bọn họ căn bản một chữ cũng không biết, cho nên trẫm muốn nàng ở lại giúp trẫm phiên dịch.”
“Hoàng thượng, ngài có điều không biết, vị Chu đại nhân này nghe nói là phụ thân của Nguyệt quý phi đứng đầu hậu cung chúng ta, ta sợ đắc tội Chu đại nhân từ này về sau ở trong hậu cung sẽ chịu khổ bị Nguyệt quý phi khi dễ, tiểu nữ tử đã rất nhu nhược đáng thương, làm sao dám đi cả gan xúc phạm đến mộ nhà Chu thị cao cao tại thượng a, thần thi*p quả thật là rất sợ.”
Nhìn nàng cố gắng giả bộ dáng tiểu nữ nhân, Tây Môn Liệt Phong không nhịn được mà cười lên, nha đầu này thật đúng là biết diễn trò, theo như hắn biết thì Nguyệt quý phi đã bị nàng hại rất thê thảm.
Sau khi ho nhẹ một tiếng, hắn làm ra vẻ uy nghiêm,” Cẩm Nhi, nàng ở lại, nếu như ngày sau có ai dám sau lưng trẫm làm khó dễ nàng, nàng cứ nói với trẫm, trẫm sẽ trừng phạt kẻ đó thích đáng.”
“Thật sự?” Nàng xấu xa liếc tròng mắt.
“Vua không nói đùa.”
“Nhưng là hoàng thượng…” Tên Chu Bách Xuyên vừa muốn mở miệng liền nhận được ánh mắt vô cùng bén nhọn của Tây Môn Liệt Phong.
“Chu đại nhân, đây là lệnh của trẫm, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ sao?”
“Vi thần không dám!”
“Vậy thì lui ra cho trẫm!”
Cả bên trong đại điện, chúng đại thần đều không thể tin được hoàng thượng của bọn họ lại vì một phi tần nhỏ bé mà tức giận trách tể tướng đương triều.
Kế tiếp, Mộ Cẩm Cẩm vận dung kinh nghiệm từ thương nhân thế kỉ hai mươi mốt, vừa làm phiên dịch nói cho Tây Môn Liệt Phong, vận dụng trí tuệ của mình, phát huy tiềm chất cao thủ đàm phán, rất nhanh, nàng sẽ cùng sứ thần đế quốc Frankish hiệp đàm một khoàn làm ăn lớn rất có lợi.
Bị tiếng nói hài hước cùng phản ứng nhạy bén của Mộ Cẩm Cẩm làm cho các sứ thần phương Tây không ngừng cười ha ha, vừa tán thưởng vừa hướng về phía Cẩm Cẩm giơ ngón tay cái lên, vừa không ngừng hướng Tây Môn Liệt Phong mãnh liệt nói một đống tiếng mà hắn nghe xong căn bản không hiểu được gì.
Tây Môn Liệt Phong khôn giải thích được liền đem ánh mắt dời về phía Cẩm Cẩm, nàng một bên dùng ngôn ngữ của sứ thần nói chuyện, một bên dùng trung văn giải thích cho Tây Môn Liệt Phong nghe.
“Bọn họ nói ngươi cưới được một thê tử vô cùng giỏi, còn nói hoàng đế Dạ Sát hoàng triều quả nhiên là nhân trung chi long (Rồng trong loài người), còn tán dương nữ nhân nước chúng ta là bác học đa tài…”
Mộ Cẩm Cẩm vừa giải thích, sứ thần phương Tây liền mãnh lực gật đầu.
Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn mĩ lệ của nàng tỏa ra ánh dương sáng chói tự đắc, Tây Môn Liệt Phong liền giương khóe môi xinh đẹp lên, trong mắt cũng toát ra mấy phần tán thưởng.
Sau khi bãi triều, Tây Môn Liệt Phong đem Mộ Cẩm Cẩm dẫn tơi điện Dưỡng Tâm, hắn thật là trăm triệu lần không nghĩ tới, cái tiểu nữ nhân vốn dĩ không có chút tiếng tăm gì này lại có vẻ cao ngạo tài tình như vậy, xem ra, từ trước đến nay hắn đối với nàng hiểu biết thật sự là quá ít.
“Nói mau, lần này ngươi muốn làm sao cảm tạ ta?” Chân còn chưa bước vào cửa điện Dưỡng Tâm, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên thoáng cái nhảy đến trước mặt Tây Môn Liệt Phong vương ngón tay non nớt chỉ về hướng Tây Môn Liệt Phong,” Ta giúp ngươi một việc lớn như vậy, trong tương lai không xa, quốc khố của Dạ Sát hoàng triều bạc sẽ như nước chảy vào, cho nên…”
Nàng không khách khí vươn một cánh tay ra,” Ngươi phải ban thưởng cho ta biết không.”
Buông thỏng người nhìn nàng đột nhiên vươn cánh tay nhỏ bé ra, hắn nhịn không được mỉm cười:” Nào có người giống như nàng vậy, không có phép tắc quy củ gì cả, lại chủ động hướng ta đòi phần thưởng.”
“Nga, thì ra hoàng thượng Dạ Sát hoàng triều lại là một tên keo kiệt, thế nhưng mà keo kiệt đến trình độ như vậy…”
“Nàng nữ nhân này thật là to gan, ngay cả trẫm cũng dám châm chọc.” Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cái trán của nàng,” Chẳng lẽ nàng không sợ trẫm trong cơn tức giận sẽ phán nàng trọng tội, sau đó thì đem nàng biếm vào lãnh cung sao?” Giả vờ bộ dáng nghiêm nghị, nhưng trong mắt lại không thể che dấu được ý cười nồng đậm.
Nhẹ xoa cái trán có chút đau, Mộ Cẩm Cẩm đi theo sau hắn bước vào điện Dưỡng Tâm, một đám cung nữ thái giám rốt rít hành lễ, nàng cũng không thích nhiều chuyện phất phất tay nhỏ bẻ:” Không cần đa lễ, tất cả mọi người hãy mau bình thân.”
Nàng tự chủ trương, làm một đám cung nữ thái giàm bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, nữ nhân này không muốn sống nữa ư, lại dám thay hoàng thượng làm chủ.
“Được rồi, các ngươi đều lui ra đi.” Làm mọi người bất ngờ hơn chính là, Tây Môn Liệt Phong chẳng những không có bởi vì hành vi của nàng mà tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt dung túng.
Đợi sau khi mọi người rời khỏi, hắn đột nhiên một tay kéo lấy Cẩm Cẩm tiến vào trong иgự¢ mình, giơ chiếc cằm khéo léo của nàng lên, gương mặt tuấn mỹ như tượng đúc dần hiện ra vẻ cưng chìu.” Nói cho trẫm biết, nàng muốn được thưởng cái gì? Trang sức quý hiếm? Danh phận địa vị? Vàng bạc châu báu? Hay là…”
“Ta nghĩ muốn xuất cung đi chơi.” Nàng đột nhiên mở miệng yêu cầu nói.
“Xuất cung?”
Nàng dùng sức gật đầu,” Không sai, kể từ khi ta tới hoàng cung này đến giờ, chưa một lần được ra ngoài cửa cung, đối với thế giới bên ngoài, ta thật tò mò muốn ૮ɦếƭ, cho nên ta nghĩ muốn ra bên ngoài để có thể được từng trải, nghe nói…”
“Không cho phép!”
Không đợi nàng nói xong, liền thẳng thừng cự tuyệt.
“Uy!”
“Cẩm Nhi, thân là nữ nhân, sứ mạng của nàng ngoại trừ ở bên cạnh phụng dưỡng trẫm thật tốt, những thứ khác cũng đừng mong muốn.” Lòng dạ của nữ nhân thật khó lường, lại dám can đảm hướng hắn thỉnh cầu xuất cung, nếu đổi thành phi tần khác đã sớm bị ném ra ngoài cho loạn côn đánh ૮ɦếƭ.
“Tây Môn Liệt Phong, ngươi nói mà không giữ lời.”
“Lớn mật, người nào đồng ý cho nàng gọi thẳng tên họ của trẫm.” Trong khẩu khí lộ ra tức giận khó nén.
“Hừ! Ta không có trực tiếp gọi ngươi là bại hoại khốn khi*p đã coi là giữ mặt mũi cho ngươi lắm rồi.” Mộ Cẩm Cẩm không khách khí đẩy thân thể hắn ra, xoay người chạy về phía cửa.
Đột nhiên cánh tay bị giữ chặt, Cẩm Cẩm cảm giác mình thoáng cái bị khống chế, ngẩng đầu lên, chạm vào mắt là khuôn mặt lãnh khốc kinh người của Tây Môn Liệt Phong.
“Tại sao nàng luôn luôn nghỗ nghịch tới quyền uy của trẫm, không phải chỉ một lần mà tới ba bốn lần?”
“Bởi vì ta không phải người thời đại các ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái, ta làm sao lại biết nói Pháp Văn? Làm sao có tư tưởng khác người? Làm sao mỗi lần đối với ngươi đều lên tiếng bất tuân sao? Thậm chí ngay cả nghi lễ quỳ lạy tối thiẻu nhất ta cũng không cách nào thực hiện được?”
Nàng một hơi nói nhiều như vậy,” Tây Môn Liệt Phong, nữ nhân đứng trước mắt ngươi này linh hồn đến từ thế kỉ hai mươi mốt, thời đại đó, giữa nam và nữ là bình đẳng, hơn nữa trong gia đình còn tuân theo chế độ một vợ một chồng…”
“Cho nên nàng nghĩ muốn nói cho trẫm biết, ở trong hậu cung này, trừ phi trẫm chỉ chuyên cưng chìu một mình nàng, nếu không, nàng liền không ngừng tìm cách trốn đi khỏi cung để uy Hi*p tới trẫm, có đúng hay không?”
“Tây Môn Liệt Phong, không cần thiết phải nghĩ người khác ai cũng là tiểu nhân chỉ biết diễn trò làm xiếc, Mộ Cẩm Cẩm ta không có tâm cơ trí tưởng tượng như ngươi.” Bất mãn hô lên một tiếng, một loại cảm giác phảng phất bi thương làm cho Cẩm Cẩm trong thời gian chưa đầy nửa khắc bỗng chốc nước mắt tràn mi.
“Cẩm Nhi…”
Thấy nước mắt của nàng, tuy là tận đáy lòng vì nàng đối với mình phản nghịch mà sinh ra oán giận, nhưng cũng không đành lòng nhìn nàng rơi lệ.
Vững vàng đem nàng ôm vào trong иgự¢ của mình, hắn nhẹ nhàng vỗ bờ vai nàng run rẩy,” Tốt lắm tốt lắm, trẫm trách lầm nàng, đừng khóc nữa.”
Ai! Lần đầu tiên trong đời, hắn lị hướng một nữ nhân cúi đầu cao quý xuống.
Mà Mộ Cẩm Cẩm núp trong иgự¢ của hắn, mặc dù đồng thời giận cùng đau lòng nhưng cũng vì hành động, lời nói cưng chìu của hắn mà cảm thấy được hạnh phúc.
Nam nhân cao cao tại thượng trước mắt này, hắn thật có thể dung túng cho những tùy hứng của mình sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc